Edit: Ngải

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật sóng vai ngồi trên ghế nghỉ.

“Sao nhanh như vậy đã tham gia phẫu thuật rồi?” Cô hỏi anh, “Em cho rằng anh còn phải làm quen một khoảng thời gian nữa cơ.”

“Làm quen là phải làm quen trên bàn phẫu thuật.” Tư Dật tựa lưng vào ghế ngồi, giọng anh nhẹ nhàng, “Chủ nhiệm đã làm công tác tư tưởng trước cho anh nhưng anh vẫn có chút không chịu nổi.”

Rõ ràng trước khi phẫu thuật bệnh nhân còn cười nói làm phiền các bác sĩ, vậy mà sau khi xuất huyết, nhịp tim dần dần biến mất, cuối cùng vĩnh viễn nhắm mắt nằm lại trên bàn phẫu thuật.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn một người cứ như vậy mà ra đi.

“Sinh tử vô thường, đây không phải là chuyện mà bác sĩ các anh có thể quyết định.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng an ủi, “Về nhà ngủ một giấc đi.”

“Nhị Canh cũng đang chuẩn bị phẫu thuật.” Tư Dật bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô, anh cố kéo ra một nụ cười khổ, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chủ nhiệm mổ chính, anh phụ mổ.”

Cố Dật Nhĩ có chút bất ngờ: “Nhị Canh không phải mấy năm trước đã làm phẫu thuật rồi sao?”

“U màng não đã gần 3cm, lan gần đến tai rồi, kiến nghị phẫu thuật để xử lý.”

Cố Dật Nhĩ cắn môi: “Xác suất thành công có cao không?”

“Tỷ lệ sống sót trung bình sau phẫu thuật sọ là sáu năm.” Tư Dật dừng một chút, lại nói thêm, “Chị gái của Nhị Canh còn chưa chịu được 6 năm nữa.”

“Không đâu.” Cố Dật Nhĩ lên tiếng ngắt lời anh, “Nhị Canh sẽ khác mà.”

Tư Dật mím môi, nhắm mắt, bỗng nhiên thay đổi đề tài: “Để em nhìn thấy anh lúc vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, xấu hổ quá.”

“Em cảm thấy rất đẹp trai.” Ý cười của Cố Dật Nhĩ tràn ra, “Năm 17 tuổi ấy, người kiên định nói với em muốn làm bác sĩ, cũng là người lương thiện hiện tại sẽ vì người bệnh ra đi mà cảm thấy bi thương. Ai quy định bác sĩ nhất định phải phải có một trái tim thép, bác sĩ cũng là người phàm, có thất tình lục dục, sợ sinh bệnh sợ chết, sợ người thân bạn bè rời đi, nhưng chỉ cần một ngày đứng trước bàn phẫu thuật cứu lại được một mạng thì các anh chính là những người vĩ đại.”

Khóe miệng Tư Dật mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

“Đây là cách nhìn của một người ngoài như em đối với các bác sĩ, bác sĩ Tư, cố lên.” Cố Dật Nhĩ giơ ngón tay cái, “Anh đã nói mạng của Nhị Canh phải để anh cứu lại mà.”

Tư Dật nhớ tới cảnh tượng thời học sinh, anh mặc áo blouse trắng cùng đông đảo sinh viên y lớn tiếng tuyên thệ.

“Tôi quyết tâm dùng hết khả năng loại bỏ ốm đau cho nhân loại, giúp hoàn thiện sức khỏe, duy trì sự thánh thiện và danh dự của y học, cứu người chết và chữa lành người bị thương, không ngại gian khổ và kiên trì theo đuổi.”

“Nhĩ Đóa, mấy tháng này anh sẽ rất bận.” Tư Dật nắm tay cô, “Anh phải nhanh chóng thích ứng với bàn phẫu thuật.”

“Anh cứ bận đi.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ bờ vai anh, “Dạo này công ty đang làm dự án góp vốn, em cũng sẽ rất bận.”

“Thật là muốn quay lại thời đi học quá đi, lúc nào cũng có thể rút ra chút thời gian rảnh.” Anh nhẹ giọng cảm thán.

“Anh học bao nhiêu năm như vậy còn chưa đủ sao?” Cố Dật Nhĩ trêu ghẹo.

Tư Dật lắc đầu: “Những ngày tháng tốt đẹp nhất cho dù thế nào cũng không cảm thấy đủ, ví dụ như ở bên cạnh em.”

“Tự nhiên lại thả thính, gãy eo em mất.” Cố Dật Nhĩ đau khổ che eo.

Tư Dật cười nhẹ một tiếng: “Anh xoa giúp em nhé?”

“Thôi đi.”

Tư Dật xoa cô đầu: “Đi thăm Nhị Canh không?”

“Được.”

Hai người nắm tay đi vào phòng bệnh của Nhị Canh.

Qua ô cửa kính thủy tinh có thể thấy trong phòng bệnh, ngoài Nhị Canh còn có cả Du Tử Tụ.

Hai người dường như có chút không vui vẻ.

Cố Dật Nhĩ nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên vào không?”

“Đợi một lát đã.”

Hai người cũng không biết đợi bao lâu, bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra, hai người theo bản năng lui về phía sau một bước, chưa thấy ai bước ra đã nghe thấy giọng Nhị Canh.

“Không có khả năng anh sẽ kết hôn với em.”

Giọng nữ cách bọn họ gần một chút mang theo tiếng khóc nức nở: “Khốn nạn!”

Ngay sau đó cửa bị mở ra, Du Tử Tụ mặt đầy nước mắt khóc lóc chạy ra.

“Anh chị tới rồi ạ.” Du Tử Tụ cắn môi, “Em đi về trước đây.”

Du Tử Tụ cứ như vậy rời đi, chỉ để lại một bóng dáng cô đơn.

Hai người liếc nhau một cái rồi cùng bước vào.

Nhị Canh vội vàng dùng khăn giấy lau mặt, sau đó tùy ý vứt trên mặt đất, cười cười với bọn họ: “Sao hai người không nói một tiếng đã tới rồi.”

“Đến thăm cậu.” Tư Dật ngồi xuống bên cạnh cậu ta thấp giọng hỏi, “Sao lại cãi nhau?”

“Em không muốn kết hôn.” Nhị Canh cà lơ phất phơ nói.

Cố Dật Nhĩ châm chọc cười: “Vậy sao không chia tay?”

“Em đã nói rồi.” Nhị Canh rũ mắt, cười khổ, “Ngày vừa mới kiểm tra tái phát em đã nói với cô ấy.”

Kết quả nha đầu ngốc kia đỏ mắt nói không muốn, ngày hôm sau còn mua nhẫn cầu hôn anh.

Thật khờ.

“Cậu không có chút tự tin nào sao?” Cố Dật Nhĩ cắn môi, ngữ khí không khỏi trở nên sắc bén, “Không tin chính mình có thể sống sót?”

“En đánh cược không nổi.” Ý cười của Nhị Canh cứng lại bên miệng, “Cô ấy là một cô gái tốt, không nên ở bên cạnh một con ma ốm như em, kết hôn đối với cô ấy mà nói là không công bằng.”

6 năm trước ở cuộc phẫu thuật kia, anh vốn tưởng rằng hết thảy đã trần ai lạc định.

Chờ Dật ca trở về, anh có thể cười nói đùa giỡn, anh xem này, anh không về em cũng vẫn rất tốt.

Sau đó lại nói với Tử Tụ, học muội, chờ em tốt nghiệp thì anh sẽ lấy thân báo đáp, dùng cả đời này tới báo đáp em.

Mà hiện tại anh không dám nói những lời này.

Chị anh, ở một ngày mùa thu hai năm trước, khi vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ nói rất thuận lợi khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày sau, vào lúc rạng sáng, chị ấy lại lặng lẽ ngừng thở.

Bạn bè thân thích tới đưa bó hoa còn tắm gội trong ánh nắng sớm, trên cánh hoa còn vương những giọt sương nhỏ, sức sống mãnh liệt mà chủ nhân của bó hoa lại mãi mãi rời đi.

Sinh mệnh của chị ấy còn không bằng kỳ nở rộ ba ngày của một bông hoa.

Sau đó, hoa khô héo bị vứt vào trong thùng rác của bệnh viện.

Anh và chị gái cũng vĩnh viễn chia xa.

Chị ấy chịu đựng nhiều năm như vậy, lần ra đi này cũng không biết là đau khổ hay là giải thoát.

Nhĩ Tri Thu, sinh vào mùa thu, ra đi cũng là mùa thu.

Cha mẹ cuối cùng cũng có thể chuyên tâm chăm sóc anh nhưng anh một chút cũng không vui vẻ.

Khi còn nhỏ, ba mẹ lúc nào cũng đến bệnh viện khiến anh rất không vui, bây giờ người chị đoạt ba mẹ với anh đi rồi, anh có thể độc chiếm nhưng lại chẳng thể cười nổi.

Bọn họ cũng từng vì việc xem phim hoạt hình mà vung tay đánh nhau, anh cũng từng cùng chị ở nhà ông nội nghịch ngợm đùa giỡn, ngắm mùa hè ve sầu sinh sôi, lại nhìn cây bạch quả của mùa đông từ lúc rực rỡ đến khi điêu tàn.

Chị cũng từng oán giận nói từ lúc anh sinh ra đoạt đi sự sủng ái của cha mẹ.

Cho nên chị ấy sinh bệnh để lấy lại sự nuông chiều.

Sau đó chị lại ôm anh khóc, nói rằng tình nguyện vĩnh viễn cãi nhau với anh cũng không muốn rời xa anh.

Một ngày trước khi chị ấy rời đi cả hai đã cùng hẹn, chờ khi bệnh của hai người khỏi lại cùng nhau đến nhà ông nội chơi, cho dù ông ghét bỏ hai chị em bọn họ thì cũng nhất định phải ăn vạ không đi.

Vậy mà ngày hôm sau kẻ lừa đảo không giữ lời hứa đó đã đi rồi.

Ông nội tuổi quá chín mươi lại khóc như một đứa trẻ trong tang lễ. -- Đọc FULL tại Truyenfull,vn---

Khi u màng não tái phát, anh thừa nhận, chính mình cuối cùng không lạc quan nổi nữa.

Ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng quá khó.

“Kiếp sau, em không muốn tên là Nhĩ Canh Lục, tên này bị cười nhiều năm như vậy, kết quả vẫn không tránh thoát. Kiếp sau, em muốn làm theo cách trái ngược, tên là Nhĩ Canh Lương, như vậy nhất định em có thể sống đến 80.”

Anh nhìn Tư Dật, giọng nói bi thương nhưng vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười thật sự quá khó coi.

Tư Dật vươn tay muốn giống như trước kia cho cậu ta một quyền, nhưng giữa đường thu lại.

“Đời này của cậu còn dài lắm, đừng nghĩ đến kiếp sau.” Tư Dật nhíu mày, bỗng nhiên ôm cậu ấy thật chặt, “Đời này cậu cũng có thể sống đến 80.”

Nhị Canh ôm lại, cuối cùng ở trên vai anh khóc không thành tiếng: “Dật ca, em sợ chết.”

Anh sợ sau này không thể nhìn thấy mặt trời mới mọc, không được ăn nướng BBQ với lẩu cay, sợ mình vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, chờ thêm mấy năm, không còn dấu vết anh đã từng sống trên đời này, tất cả mọi người sẽ quên mất anh.

Nhĩ Canh Lục siêu cấp lạc quan cười hai mươi mấy năm cuối cùng cũng khóc.

- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---

Trường hợp này thấy thế nào cũng thật trớ trêu.

Cô xoay người cắn ngón tay, cố gắng giấu nước mắt.

Con người là như vậy, nhìn có vẻ kiên cường, rồi lại vô cùng yếu ớt.

Nhị Canh khóc xong, áo blouse trắng của Tư Dật cũng ướt đẫm.

“Tôi phải đi thay cái khác.” Tư Dật đứng dậy, có chút ghét bỏ nhìn anh, “Cậu một người đàn ông to đùng thế này sao mà khóc khỏe thế.”

Nhị Canh có chút quẫn bách: “Không khống chế được.”

Tư Dật rời đi.

Nhị Canh có chút ngượng ngùng vò đầu: “Dật tỷ, đừng cười em nha.”

“Không cười nổi.” Cố Dật Nhĩ thay Tư Dật ngồi xuống bên cạnh, “Nói với cậu chuyện vui vẻ này nhé.”

“Chuyện gì?”

- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---

“Phó Thanh Từ quay về rồi.”

Nhị Canh mở to hai mắt, vui vẻ hỏi lại cô: “Cậu ta thật sự đã trở lại?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt rồi, chúng ta cuối cùng cũng tụ họp đông đủ.”

“Cho nên, cậu nhất định phải khỏe lên.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Nếu không thì một mình Tử Tụ quá đáng thương.”

Nhị Canh mím môi, có chút do dự: “Em và Tử Tụ……”

“Chuyện tình cảm chưa bao giờ là công bằng, cậu cho rằng thứ cậu cho cô ấy là tốt nhất, nhưng thật ra bức cô ấy lựa chọn thứ cô ấy không muốn, bản chất vẫn là ích kỷ.” Giọng nói của cô ôn hòa, nhẹ giọng, “Cậu vô tư lựa chọn buông tay nhưng lại không cho cô ấy lựa chọn, ở chuyện tình cảm cậu vẫn luôn hưởng thụ quyền chủ đạo, bị sự vô tư của mình cảm động mà không suy xét đến chuyện cô ấy có thể chấp nhận hay không, nếu cậu thật sự muốn tốt cho cô ấy thì chi bằng để cô ấy tự quyết định, bất kể đúng sai, ít nhất cô ấy có thể gánh vác hậu quả cho sự lựa chọn của bản thân mình.”

“Được, nhưng em sẽ không kết hôn với cô ấy.” Nhị Canh rũ mắt, ngữ khí kiên định, “Ít nhất là trước khi phẫu thuật.”

***

- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---

Bởi vì bận rộn, cuộc sống bắt đầu trở nên trời đất quay cuồng.

Đàm phán góp vốn của Gia Nguyên với Goldman Sachs tiến vào giai đoạn cuối cùng, hai bên đang tranh thủ lợi ích cuối cùng của mình.

Cố Dật Nhĩ đã sắp quên mất bao lâu rồi chưa được gặp Tư Dật.

Cái gọi là ở chung chẳng qua là ngủ chung một phòng, thời gian ngủ không giống nhau thì vẫn giống như ở một mình.

Trong văn phòng của Cố Dật Nhĩ, cô và người đàm phán đang thương thảo một lần đàm phán cuối cùng nên dùng thủ đoạn gì để Phó Thanh Từ nhận thua.

“Nếu thật sự không bắt được nhược điểm của Goldman Sachs thì không bằng thử dùng nhược điểm cá nhân.” Người đàm phán ra chủ ý cho Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ nhíu mày, nhược điểm của Phó Thanh Từ cô chỉ biết một cái, đó chính là Lâm Vĩ Nguyệt.

Cô lại không có khả năng bắt cóc Lâm Vĩ Nguyệt tới uy hiếp Phó Thanh Từ.

“Anh có thể nhìn ra anh ta có nhược điểm gì không?” Cố Dật Nhĩ ấn giữa mày, ngữ khí có chút bực bội.

Người đàm phán cũng rất bất đắc dĩ: “Lấy thủ đoạn thiết huyết của anh ta mà nói, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí phó giám đốc thì tôi nghĩ là rất khó tìm đấy.”

“Vậy không phải được rồi sao.” Cố Dật Nhĩ than một tiếng, “Từ trong túi anh ta moi chút tiền cũng thật không dễ dàng.”

“Nhưng có lẽ có thể xuống tay từ người nhà anh ta.” Người đàm phán đặt một phần tài liệu trước mặt cô.

Cố Dật Nhĩ không có hứng thú mở tài liệu ra: “Đơn giản nhất là cha mẹ anh ta.”

Quả nhiên, trang đầu tiên là tư liệu về ba Phó.

“Ba năm trước Wayne đã thoát hộ bỏ quốc tịch, chính thức nhập mỹ tịch, cha mẹ anh ta thế mà không phản đối.” Người đàm phán đưa ra phán đoán của mình, “Anh ta là người thừa kế của Phó thị, theo lý mà nói muốn tự lập môn hộ không đơn giản như vậy.”

“Anh ta không phải là con nuôi sao?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày.

Người đàm phán gật đầu: “Nhưng vợ chồng Phó thị chỉ có một đứa con, cho dù là con nuôi cũng phải có tình cảm chứ.”

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Chỉ có một đứa con? Bọn họ không phải còn có một đứa con gái ruột sao?”

Người đàm phán dường như có chút kinh ngạc, cười nói: “Cố tổng, cô với anh ta không phải là bạn học cũ à? Sao còn biết ít hơn cả tôi vậy?”

“Anh có ý gì?” Cố Dật Nhĩ hỏi, “Chẳng lẽ Phó Thanh Lai cũng thoát hộ rồi?”

“Phó Thanh Lai đã qua đời từ mười năm trước.” Người đàm phán giở đến trang có thông tin của cô ta, “Lúc ấy còn lên tin tức, chỗ này có chút ghi chép.”

Cố Dật Nhĩ không thể tin nổi cúi đầu đọc kỹ từng chữ một. 

Trên tài liệu Tiếng Trung, ghi chép của Phó Thanh Lai được viết hai chữ đơn giản “Qua đời”.

Trên tài liệu Tiếng Anh có một vài đoạn trích từ các tin tức lúc đó.

Chinese girl, sixteenth floor apartment, suicide, jump.

Cô gái Trung Quốc, chung cư tầng mười sáu, tự sát, nhảy lầu.

Cố Dật Nhĩ cảm thấy cả người lạnh toát, tay nắm tài liệu cũng run rẩy

“Theo như báo hồi đó, lúc cô bé nhảy lầu thì Wayne cũng ở trong phòng, bị trói chặt trên ghế, thân thể vì mất nước cực độ mà lâm vào hôn mê sâu.” Ngữ khí của người đàm phán bình tĩnh giống như là đang nói một chuyện xưa đơn giản, “Sau khi anh ta tỉnh lại bị đưa đến viện điều dưỡng, ở đó tĩnh dưỡng một năm, sau khi xuất viện thì chuẩn bị thi đại học, thi vào HBS, học thạc sĩ tài chính năm thứ hai thì vào Godlman Sachs, ba năm trước nhập tịch Mỹ.”

Cô không thể nào tưởng tượng được.

Ngắn ngủi mấy câu này là cậu ấy đã bị dày vò bao nhiêu năm trời. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện