Hóa ra Cố Dật Nhĩ hát hay như vậy.
“Cũng là người đàn ông mà em yêu sâu sắc lại biến thành em người phụ nữ ngốc nghếch nhất trên đời, mỗi câu anh nói em đều tin là thật, anh nói anh yêu nhất môi em.”
Cô hát cực kỳ phiêu, từng câu khấp huyết:
(Khấp huyết: khóc ra máu, ý chỉ cực kỳ đau khổ)
“Yêu cầu của em cũng không cao, đối tốt với em giống như trước kia, nhưng mà có một ngày, anh lại nói những lời này và ôm lấy một người khác!”
Hát xong một bài, Cố Dật Nhĩ ngồi ở góc sô pha một mình rơi lệ.
Mọi người không đành lòng nên sôi nổi tiến lên an ủi.
“Đừng vì đàn ông mà rơi lệ, em xứng đáng với người tốt hơn.”
Tư Dật bị coi thành “Tra nam”, chậm rãi dạo bước tiến lên, lọt vào vòng vây của mọi người: “Cậu còn có mặt mũi mà về! Cái đồ tra nam này!”
Tổ trưởng tổ tổ chức yêu càng sâu, hận càng nhiều, chỉ trích anh: “Cậu thật quá làm tôi thất vọng rồi!”
Lúc này màn hình lớn đã phát MV của một bài khác.
《 Đẹp trai chết sớm 》.
Không ai hát, nhưng mở nhạc gốc với âm lượng to nhất, trong phòng tràn ngập giọng ca ai oán.
“Đẹp trai nhất định là tra nam, nhất định là xấu xa!
Đẹp trai nhất định sẽ chết sớm!
Dưới lớp túi da là nội tâm dơ bẩn!
……”
Trên màn hình chậm rãi trôi qua một hàng: 【 Bài tiếp theo: Châu Kiệt Luân 《 Mày là thứ đàn ông gì vậy 》】
“…Hiểu lầm.” Tư Dật tái nhợt giải thích, “Không liên quan gì tới em.”
Mọi người nào nghe anh giải thích, vẫn là Cố Dật Nhĩ xoa nước mắt đứng lên thanh minh thay anh: “Không liên quan đến Tư Dật, là em với bạn học Đỗ nói chuyện với nhau không hợp.”
“Trò chuyện bàn bạc cái gì, cô ta còn dám nói điều kiện với em?”
Cố Dật Nhĩ nức nở, thương tâm ủy khuất: “Bạn học Đỗ chỉ là quá thích Tư Dật, là em ăn vạ thà chết không chịu chia tay nên cậu ấy mới có thể nói ra những lời quá mức như vậy với em.”
Nói đến đây thôi, còn lại không cần phải nói.
Không nghĩ tới Đỗ Vũ Hân vậy mà lại là kiểu con gái như thế!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Tư Dật, con mắt của cậu có phải có vấn đề không? Đã có bạn gái xinh đẹp như vậy lại còn muốn ăn trong chén nhìn trong nồi! Thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc, đẹp trai là có thể bắt cá hai tay sao? Đẹp trai là có thể tùy ý làm bậy sao?”
Chủ nhiệm văn phòng không thể nhìn cán sự dưới trướng mình bị người ta bắt nạt nên nhảy ra làm tiểu vệ sĩ chính nghĩa.
Tư Dật đỡ trán: “Em không có.”
“Không cần nói nữa, nếu cậu có bạn gái tốt như vậy còn không quý trọng thì tôi sẽ giới thiệu cho em ấy một người tốt hơn!”
“Nghe em giải thích đã.”
“Tôi không muốn nghe! Bài tiếp theo 《 Thứ đàn ông gì vậy 》 là ai chọn? Lên hát!”
Tư Dật cầm microphone, giọng nói anh qua âm hưởng được phóng đại mấy chục lần, chỉ nghe ngữ khí ngắn gọn: “Tôi chỉ thích một người là Cố Dật Nhĩ, những nữ sinh khác cho dù cởi hết đứng trước mặt tôi cũng sẽ không liếc lấy một cái.”
Mọi người im lặng.
Khóe miệng Cố Dật Nhĩ khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Lúc này cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Đỗ Vũ Hân với con mắt hồng hồng bước vào.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung tới mình, cô ta che đôi mắt, ngữ khí nhu nhược: “Em không sao, thật sự không có việc gì……”
Biểu tình của những người khác phức tạp, trầm mặc không nói.
Diễn còn khá tốt, không biết thì bị cô ta lừa mất rồi.
“Đỗ Vũ Hân.” Tư Dật cầm microphone gọi tên cô ta.
Đỗ Vũ Hân mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?”
Tư Dật nhíu mày, trong ánh mắt toàn là trách cứ và chán ghét.
Vốn định chừa cho cô ta chút mặt mũi, đã nhắc nhở nhiều lần như vậy rồi mà cô ta vẫn không biết sống chết đi trêu chọc Nhĩ Đóa, còn hại mình bị mắng là tra nam, vô tội chịu liên lụy.
Về sau từ chối con gái nếu có thể tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn đi, miễn cho tai ương cập đến bản thân mình.
Những từ ngữ lễ phép như “Xin lỗi” và “Không được” đã không thích hợp với những người không biết tiến lùi.
Nên gọn gàng dứt khoát: “Về sau cách tôi xa một chút, cũng cách bạn gái tôi xa một chút, tôi không thích cô, cho dù tôi với cô quen nhau từ trong bụng mẹ thì tôi cũng sẽ không thích cô.”
Này hẳn là có thể hiểu rồi chứ.
Sắc mặt Đỗ Vũ Hân lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi mấp máy không dám tin tưởng nhìn anh.
Cố Dật Nhĩ đứng dậy, đi đến trước mặt Đỗ Vũ Hân, cầm tay cô ta: “Cậu đừng buồn, cậu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn.”
Mặt Đỗ Vũ Hân xám như tro tàn, vô lực tránh đi.
Mọi người cảm động, Cố Dật Nhĩ thật là quá lương thiện!
”Em muốn chọn một bài hát cho Vũ Hân.” Cố Dật Nhĩ nhìn về phía Tư Dật, giọng nói nhẹ nhàng, “Chọn cho em bài 《 Tiểu tam 》 đi.”
Khóe miệng Tư Dật hơi hơi run rẩy.
Tàn nhẫn vẫn là em Cố Dật Nhĩ tàn nhẫn nhất, cam bái hạ phong.
Tụ tập cuối cùng kết thúc trong không khí hài hòa vui vẻ.
***
Đại gia tốp năm tốp ba kết bạn chuẩn bị về phòng ngủ.
Tổ trưởng nhỏ giọng tiến đến bên tai Tư Dật: “Mấy em gái khác có các đàn anh đưa về rồi, cậu cứ an ủi bạn gái mình đi, tâm trạng em ấy hôm nay nhất định là rất tệ.”
Tư Dật gật đầu.
Anh xoay người, Cố Dật Nhĩ đứng dưới ánh đèn đường, cô đơn chiếc bóng.
Thấy anh đang nhìn mình thì Cố Dật Nhĩ nở nụ cười như minh châu rực rỡ, mỹ ngọc lấp lánh: “Đi thôi.”
Tư Dật không khỏi nghĩ lại, lúc trước rốt cuộc là như thế nào mà thích cô.
Dường như ngay lúc thích đã biết bộ mặt thật của cô.
Nhưng vẫn không nhịn được rung động từ trong tâm can.
Có lẽ anh thật sự có khuynh hướng cuồng chịu ngược? Nghĩ đến đây, Tư Dật không khỏi rũ mắt, mỉm cười.
Cố Dật Nhĩ nhíu mày nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Anh duỗi tay sờ sờ đầu cô: “Cười em là đồ tiểu quỷ.”
Cố Dật Nhĩ gạt tay anh ra: “Anh cảm thấy em xấu xa à?”
“Đúng vậy.” Tư Dật vén một lọn tóc của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, “Xấu xa vừa vặn tốt, anh thích muốn chết.”
Cố Dật Nhĩ nghẹn lại, rụt đầu về: “Về sau gặp được loại chuyện này tự mình xử lý, em không muốn xen vào việc của người khác.”
“Sao em lại có thể mặc kệ được?” Tư Dật tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi, “Nhĩ Đóa, ngày mai anh gửi bài đến phòng phát thanh của trường nhé.”
Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Gửi cái gì?”
Anh cười: “Tôi là người đàn ông của Cố Dật Nhĩ, không ai được phép chạm vào tôi.”
“Anh tránh ra.” Cố Dật Nhĩ đỏ mặt muốn đẩy anh ra.
Tư Dật sao có thể thật sự tránh ra, anh bắt lấy tay Cố Dật Nhĩ chống ở trước ngực anh rồi nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, ôm cả người cô vào trong lòng.
“Anh nghiêm túc mà.” Tư Dật nhẹ nhàng thở dài.
Cố Dật Nhĩ chôn ở trước ngực anh rầu rĩ nói: “Mọi người đều biết hết rồi.”
“Không đủ.” Anh trầm ngâm nói, “Nếu không em để lại chút dấu vết cho anh đi?”
“Dấu vết gì?”
Tư Dật buông cô, duỗi tay từ từ cởi bỏ nút áo sơ mi thứ nhất và thứ hai của mình, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt tú sắc khả xan.
Hình dáng khôi ngô tuấn tú, cần cổ thon dài giống như một con sông phẳng lặng, kéo dài đi xuống là vân da tinh tế, xương quai xanh tinh xảo giống như phù điêu.
Áo sơmi đen phản chiếu rõ ràng làn da nõn nà như noãn ngọc, Cố Dật Nhĩ nhìn đến có chút xuất thần, không biết anh muốn làm cái gì.
“Ở chỗ này lưu lại dấu vết của em đi.” Anh nhẹ giọng nói.
Bọn họ đứng ở dưới đèn đường, thỉnh thoảng lại có người tản bộ qua đây, Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước: “Không được.”
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật có chút mất mát, “Cảm giác chiếm hữu của em với anh sao có thể chỉ là lời nói thôi thế?”
Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh chính là của em.” Tư Dật lại đến gần cô, duỗi tay chạm vào gương mặt nóng bỏng của cô, “Em muốn chứng minh như thế nào cũng được.”
Giọng nói anh trầm thấp mang theo một tia mê hoặc, Cố Dật Nhĩ ngơ ngác nói: “Nơi này có người.”
“Vậy được, chúng ta tìm một chỗ không có ai.” Tư Dật kéo tay cô, đưa cô đi về phía rừng cây nhỏ cách xa đèn đường.
Trong vườn trường có không ít các đình tạ, đương nhiên cũng có nhiều bụi cây và rừng cây, anh nắm tay cô đi không bao lâu đã trốn vào sau một thân cây đa, lá cây tươi tốt đến ánh trăng cũng chỉ có vài tia sáng chen chúc chui lọt xuống, khó khăn lắm mới thấy rõ hình dáng.
Phía sau cây đa vừa hay là một cái bàn đá và vài cái ghế đá.
Anh ngồi xuống, kéo cô đứng ở giữa hai chân mình rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Không còn ai nữa rồi.”
Cố Dật Nhĩ chậm rãi bắt lấy cổ áo anh.
Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Ôm cổ anh.”
Cố Dật Nhĩ thuận theo vòng hai tay lên cổ anh.
“Khom lưng, đặt môi lên nơi mà em muốn lưu lại dấu vết.” Anh chậm rãi dẫn đường.
Môi Cố Dật Nhĩ dán lên xương quai xanh của anh, nhiệt độ của anh có chút nóng bỏng, đối lập với đôi môi lạnh lẽo của cô, khi tiếp xúc, cả hai người đồng thời run lên.
Cô dùng hàm răng gặm cắn xương quai xanh của anh.
Tư Dật kêu rên một tiếng: “Dấu hôn, không phải dấu răng.”
“Em không biết làm.” Cố Dật Nhĩ nhấp miệng.
“Em đọc nhiều tiểu thuyết như vậy mà cái này cũng không biết làm?” Tư Dật có chút dở khóc dở cười, “Làm nửa ngày, hóa ra lại là tướng quân trên giấy.”
Cố Dật Nhĩ quẫn bách túm lấy quần áo anh.
“Anh dạy cho em.” Anh ôm lấy eo cô, ấn cô ngồi xuống đùi mình rồi xoa xoa cổ áo của cô.
Hôm nay Cố Dật Nhĩ cũng mặc áo sơmi, chỉ là chỗ cổ áo so với anh lại buộc thêm một cái nơ con bướm.
Tư Dật rút nơ, cởi cúc áo đầu tiên.
Dường như cô có thể cảm nhận được ngón tay cái và ngón trỏ của anh phối hợp ăn ý, một tay cầm nút thắt, một tay chống vào chỗ khuyết, thoáng đẩy ra một cái, cúc áo đã tuột ra.
Quá trình như vậy, thong thả mà lại mê người.
Ngón tay lạnh lẽo xoa xoa xương quai xanh, Tư Dật dán môi lên, đầu lưỡi quét qua, có tiếng liếm mút mơ hồ phát ra.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, cho dù là âm thanh thật nhỏ phảng phất cũng bị phóng đại tới một trăm lần khiến người ta càng thêm nhạy cảm.
“Học được chưa?” Anh xoa xoa chỗ vừa mới lưu lại dấu vết.
Cố Dật Nhĩ rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, cô hít sâu một hơi, bắt lấy bờ vai anh vùi đầu vào chỗ xương quai xanh.
Tư Dật ôm gáy cô, ngửa đầu mặc cô liếm mút.
Mấy chục giây sau, Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu lên: “Được rồi.”
“Ừ.” Anh cười khẽ.
Cố Dật Nhĩ phát hiện anh rất thích làm những động tác nhỏ.
Ví như hiện tại, anh nhẹ nhàng mân mê thùy tai của cô, dường như đó thật sự là một viên trân châu mà đặt trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức.
Cô đương nhiên không thể nhận thua, cũng học theo sờ lên tai anh.
Cả người Tư Dật run rẩy một chút.
Cố Dật Nhĩ nhướng mày, ngây người một cái rồi theo bản năng hôn lên vành tai anh.
“Ưm……” Tư Dật cắn môi nhưng không nhịn được tiếng than nhẹ.
Ngay sau đó, anh hung hăng ôm chặt eo cô, bức cho cô và chính mình chặt chẽ sát vào nhau.
“Suy một ra ba nhỉ.” Giọng nói ấm ách vang lên bên tai, Tư Dật dùng ngón trỏ sờ môi cô, tinh tế vuốt ve, “Hạt châu này của em cọ đến anh ngứa quá.”
Cố Dật Nhĩ biết anh đang nói môi châu của mình.
“Là thịt chứ không phải hạt châu thật sự, sao lại ngứa được?” Cô bĩu môi.
“Là thịt nên mới ngứa.” Ngữ khí của Tư Dật mang ý cười, “Không tin anh chạm vào hạt châu khác trên người em, bảo đảm em ngứa đến không chịu được.”
“Còn nơi nào có nữa?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Tròng mắt á?”
Tư Dật nhéo cằm cô, ngữ khí lười biếng: “Anh nói sai rồi, không phải hạt châu, là hạch.”
“Hạch gì?”
“Phía dưới.”
Cố Dật Nhĩ sửng sốt vài giây, cả người bắt đầu bốc hơi nóng bỏng.
“Tư Dật!”
“Anh xin lỗi.” Tư Dật ngoài miệng nói xin lỗi nhưng ngữ khí nghe vẫn rất xấu xa, “Anh sẽ chờ em.”
Cố Dật Nhĩ muốn từ đùi anh đứng lên lại bị anh giữ chặt không thể động đậy.
“Bao giờ thì em mới muốn anh?” Anh lại hỏi.
Đêm tối luôn có thể cho người ta vô hạn dũng khí, ví dụ như hiện tại.
Cố Dật Nhĩ giả ngu: “Muốn thế nào?”
“Em muốn như thế nào thì thế đó, anh vẫn giữ nguyên cho em.” Tư Dật cong môi, đáng tiếc Cố Dật Nhĩ không nhìn thấy.
Không được, câu chuyện này càng nói càng thất bại.
Giọng nói của Cố Dật Nhĩ có chút mềm mại: “Đổi đề tài đi.”
“Được, sinh nhật của em sắp tới rồi, em muốn quà gì?” Tư Dật cũng không thể tiếp tục trêu cô nữa nên anh nói sang chuyện khác.
“Gì cũng được.”
“Em bây giờ bắt đầu trang điểm rồi à?” Tư Dật ừm một tiếng, hỏi.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không có.” Lại nghĩ tới hôm nay Đỗ Vũ Hân trang điểm, không biết cô ta thoa son màu gì mà đôi môi giống như thạch trái cây vậy, nhu nhược động lòng người.
“Có phải anh thích con gái trang điểm không?” Cô híp mắt hỏi.
Tư Dật có chút ngốc: “Anh thích em.”
“Em không biết trang điểm.”
“Vậy thì không trang điểm.” Tư Dật sờ sờ đầu cô, “Không trang điểm cũng là tiên nữ.”
“Sao hôm nay anh cứ thích nói lời cợt nhả thế.” Cố Dật Nhĩ bất an giật giật, “Học lớp bổ túc nói lời âu yếm à?”
“Lời nói thật mà thôi.” Tư Dật lại xoa tay cô, xúc cảm còn thích hơn chạm lên kẹo bông gòn, “Anh nghĩ nếu em học trang điểm thì anh có thể tặng em đồ trang điểm, anh không thể nào giống mấy năm trước lại tặng em bút máy đâu nhỉ?”
Lúc học cấp ba, Cố Dật Nhĩ chả thiếu cái gì, Tư Dật ghét bỏ tặng gấu bông chuông gió quá nhà quê, anh nghĩ hai người đều từng luyện chữ bút máy nên hai năm qua chỉ tặng cô bút máy, tuy rằng nghe không thú vị, nhưng ít nhất bút máy so với mấy cái kia có giá trị để lưu giữ hơn nhiều.
“Ừm, anh tự nghĩ đi.” Cố Dật Nhĩ cũng không nói rõ chính mình muốn cái gì, “Anh tặng gì cũng được.”
“Được, để anh tự nghĩ.”
Hai người lại lẳng lặng ngồi như vậy một lát, Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“……”
Giờ đóng cửa bị quên không còn một mảnh.
Dưới bóng đêm, trên đường cây râm mát.
“Cố Nhĩ Đóa nhanh lên! Phòng ngủ ở ngay phía trước!”
“Chạy không nổi nữa!”
Tư Dật ngồi xổm xuống: “Nào nào anh cõng em, chạy nhanh không hôm nay phải ngủ đầu đường đấy!”
Cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi ký túc xá nữ đóng cửa, Tư Dật thở phì phò cõng Cố Dật Nhĩ tới dưới lầu.
Hai người cách một cánh cửa, Tư Dật lau mồ hôi trên trán, dùng khẩu ngữ nói lời tạm biệt với cô.
Cố Dật Nhĩ há miệng thở dốc lại cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Sau khi trở lại phòng ngủ, ba bạn cùng phòng đang định bò lên giường, Từ Dĩnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: “Sao cậu đã về rồi?”
“Tớ không thể về sao?”
“Chạy về?”
“Không, Tư Dật sợ tớ không đuổi kịp nên cõng tớ về.”
Từ Dĩnh vẻ mặt hắc tuyến: “Hai người các cậu sợ là không phải chỉ ngốc một chút đâu.”
……
Trong phòng ngủ 301.
“Lão đại sao cậu thở gấp thế? Vừa mới thuê phòng về à?” -- Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Tư Dật hóa đá tại chỗ.
Đúng vậy, thuê phòng, bọn họ thành niên rồi, thuê phòng không trái pháp luật, sẽ không bị cảnh sát bắt.
Giờ khắc này, anh cảm thấy mình là một tên đại ngốc.
***
Tư Dật bị sa sút tinh thần mất vài ngày.
Anh lúc nào cũng nói Nhĩ Đóa chỉ biết nói ngoài miệng, mà anh thì có tốt hơn chỗ nào đâu.
Vô duyên bỏ lỡ một cơ hội hiến thân tốt như vậy.
Hôm nay, ba bạn cùng phòng đi Vương Phủ Tỉnh dạo phố, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.
Tư Dật dùng máy tính dạo Taobao, nghĩ xem nên tặng quà gì cho Nhĩ Đóa.
Nhà cô ấy có tiền, không thiếu gì cả, phải tặng gì có chút sáng tạo mới được.
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Di động đặt bên cạnh notebook bỗng nhiên rung lên, anh cầm di động, hóa ra là tên tiểu tử Nhị Canh kia gọi video đến.
Tư Dật nghe máy.
Bối cảnh video bên kia một mảnh trắng loá, Nhị Canh mặc quần áo bệnh nhân, tươi cười xán lạn.
“Hehe, Dật ca, nhớ em không?”
“Nhớ cái rắm.” Tư Dật mắt trợn trắng, dựa vào ghế, “Cậu có thể dùng di động à?”
“Em mượn di động của Tử Tụ đăng WeChat, nhớ anh quá nên gọi cho anh.” Nhị Canh cười hớn hở, “Tử Tụ và Lâm Vĩ Nguyệt tới bệnh viện thăm em, anh muốn gặp họ không?”
Nói xong cũng không chờ Tư Dật trả lời, Nhị Canh đã xoay camera.
Du Tử Tụ và Lâm Vĩ Nguyệt cười thẹn thùng với màn hình.
Tư Dật bật cười, ba người này hình như đều sống rất thoải mái.
Nhị Canh lại quay màn hình lại: “Dật ca, em vừa mới thấy anh nhíu mày, làm sao vậy?”
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
“Sắp sinh nhật Nhĩ Đóa, tôi đang nghĩ nên tặng gì cho cô ấy.” Khóe miệng Tư Dật khẽ nhếch, hỏi ngược lại, “Cậu có ý tưởng gì không?”
“Nhà Dật tỷ nhiều tiền như vậy, chị ấy chẳng thiếu cái gì.” Nhị Canh đỡ cằm trầm tư, bỗng nhiên búng tay một cái, “Em nghĩ ra rồi!”
“Nói.”
“Anh.” Nhị Canh cười khinh bỉ, “Anh đóng gói mình lại rồi tặng cho chị ấy đi.”
“……”
Chủ ý này, không tồi nha……
“Cũng là người đàn ông mà em yêu sâu sắc lại biến thành em người phụ nữ ngốc nghếch nhất trên đời, mỗi câu anh nói em đều tin là thật, anh nói anh yêu nhất môi em.”
Cô hát cực kỳ phiêu, từng câu khấp huyết:
(Khấp huyết: khóc ra máu, ý chỉ cực kỳ đau khổ)
“Yêu cầu của em cũng không cao, đối tốt với em giống như trước kia, nhưng mà có một ngày, anh lại nói những lời này và ôm lấy một người khác!”
Hát xong một bài, Cố Dật Nhĩ ngồi ở góc sô pha một mình rơi lệ.
Mọi người không đành lòng nên sôi nổi tiến lên an ủi.
“Đừng vì đàn ông mà rơi lệ, em xứng đáng với người tốt hơn.”
Tư Dật bị coi thành “Tra nam”, chậm rãi dạo bước tiến lên, lọt vào vòng vây của mọi người: “Cậu còn có mặt mũi mà về! Cái đồ tra nam này!”
Tổ trưởng tổ tổ chức yêu càng sâu, hận càng nhiều, chỉ trích anh: “Cậu thật quá làm tôi thất vọng rồi!”
Lúc này màn hình lớn đã phát MV của một bài khác.
《 Đẹp trai chết sớm 》.
Không ai hát, nhưng mở nhạc gốc với âm lượng to nhất, trong phòng tràn ngập giọng ca ai oán.
“Đẹp trai nhất định là tra nam, nhất định là xấu xa!
Đẹp trai nhất định sẽ chết sớm!
Dưới lớp túi da là nội tâm dơ bẩn!
……”
Trên màn hình chậm rãi trôi qua một hàng: 【 Bài tiếp theo: Châu Kiệt Luân 《 Mày là thứ đàn ông gì vậy 》】
“…Hiểu lầm.” Tư Dật tái nhợt giải thích, “Không liên quan gì tới em.”
Mọi người nào nghe anh giải thích, vẫn là Cố Dật Nhĩ xoa nước mắt đứng lên thanh minh thay anh: “Không liên quan đến Tư Dật, là em với bạn học Đỗ nói chuyện với nhau không hợp.”
“Trò chuyện bàn bạc cái gì, cô ta còn dám nói điều kiện với em?”
Cố Dật Nhĩ nức nở, thương tâm ủy khuất: “Bạn học Đỗ chỉ là quá thích Tư Dật, là em ăn vạ thà chết không chịu chia tay nên cậu ấy mới có thể nói ra những lời quá mức như vậy với em.”
Nói đến đây thôi, còn lại không cần phải nói.
Không nghĩ tới Đỗ Vũ Hân vậy mà lại là kiểu con gái như thế!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Tư Dật, con mắt của cậu có phải có vấn đề không? Đã có bạn gái xinh đẹp như vậy lại còn muốn ăn trong chén nhìn trong nồi! Thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc, đẹp trai là có thể bắt cá hai tay sao? Đẹp trai là có thể tùy ý làm bậy sao?”
Chủ nhiệm văn phòng không thể nhìn cán sự dưới trướng mình bị người ta bắt nạt nên nhảy ra làm tiểu vệ sĩ chính nghĩa.
Tư Dật đỡ trán: “Em không có.”
“Không cần nói nữa, nếu cậu có bạn gái tốt như vậy còn không quý trọng thì tôi sẽ giới thiệu cho em ấy một người tốt hơn!”
“Nghe em giải thích đã.”
“Tôi không muốn nghe! Bài tiếp theo 《 Thứ đàn ông gì vậy 》 là ai chọn? Lên hát!”
Tư Dật cầm microphone, giọng nói anh qua âm hưởng được phóng đại mấy chục lần, chỉ nghe ngữ khí ngắn gọn: “Tôi chỉ thích một người là Cố Dật Nhĩ, những nữ sinh khác cho dù cởi hết đứng trước mặt tôi cũng sẽ không liếc lấy một cái.”
Mọi người im lặng.
Khóe miệng Cố Dật Nhĩ khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Lúc này cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Đỗ Vũ Hân với con mắt hồng hồng bước vào.
Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung tới mình, cô ta che đôi mắt, ngữ khí nhu nhược: “Em không sao, thật sự không có việc gì……”
Biểu tình của những người khác phức tạp, trầm mặc không nói.
Diễn còn khá tốt, không biết thì bị cô ta lừa mất rồi.
“Đỗ Vũ Hân.” Tư Dật cầm microphone gọi tên cô ta.
Đỗ Vũ Hân mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?”
Tư Dật nhíu mày, trong ánh mắt toàn là trách cứ và chán ghét.
Vốn định chừa cho cô ta chút mặt mũi, đã nhắc nhở nhiều lần như vậy rồi mà cô ta vẫn không biết sống chết đi trêu chọc Nhĩ Đóa, còn hại mình bị mắng là tra nam, vô tội chịu liên lụy.
Về sau từ chối con gái nếu có thể tàn nhẫn thì cứ tàn nhẫn đi, miễn cho tai ương cập đến bản thân mình.
Những từ ngữ lễ phép như “Xin lỗi” và “Không được” đã không thích hợp với những người không biết tiến lùi.
Nên gọn gàng dứt khoát: “Về sau cách tôi xa một chút, cũng cách bạn gái tôi xa một chút, tôi không thích cô, cho dù tôi với cô quen nhau từ trong bụng mẹ thì tôi cũng sẽ không thích cô.”
Này hẳn là có thể hiểu rồi chứ.
Sắc mặt Đỗ Vũ Hân lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi mấp máy không dám tin tưởng nhìn anh.
Cố Dật Nhĩ đứng dậy, đi đến trước mặt Đỗ Vũ Hân, cầm tay cô ta: “Cậu đừng buồn, cậu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn.”
Mặt Đỗ Vũ Hân xám như tro tàn, vô lực tránh đi.
Mọi người cảm động, Cố Dật Nhĩ thật là quá lương thiện!
”Em muốn chọn một bài hát cho Vũ Hân.” Cố Dật Nhĩ nhìn về phía Tư Dật, giọng nói nhẹ nhàng, “Chọn cho em bài 《 Tiểu tam 》 đi.”
Khóe miệng Tư Dật hơi hơi run rẩy.
Tàn nhẫn vẫn là em Cố Dật Nhĩ tàn nhẫn nhất, cam bái hạ phong.
Tụ tập cuối cùng kết thúc trong không khí hài hòa vui vẻ.
***
Đại gia tốp năm tốp ba kết bạn chuẩn bị về phòng ngủ.
Tổ trưởng nhỏ giọng tiến đến bên tai Tư Dật: “Mấy em gái khác có các đàn anh đưa về rồi, cậu cứ an ủi bạn gái mình đi, tâm trạng em ấy hôm nay nhất định là rất tệ.”
Tư Dật gật đầu.
Anh xoay người, Cố Dật Nhĩ đứng dưới ánh đèn đường, cô đơn chiếc bóng.
Thấy anh đang nhìn mình thì Cố Dật Nhĩ nở nụ cười như minh châu rực rỡ, mỹ ngọc lấp lánh: “Đi thôi.”
Tư Dật không khỏi nghĩ lại, lúc trước rốt cuộc là như thế nào mà thích cô.
Dường như ngay lúc thích đã biết bộ mặt thật của cô.
Nhưng vẫn không nhịn được rung động từ trong tâm can.
Có lẽ anh thật sự có khuynh hướng cuồng chịu ngược? Nghĩ đến đây, Tư Dật không khỏi rũ mắt, mỉm cười.
Cố Dật Nhĩ nhíu mày nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Anh duỗi tay sờ sờ đầu cô: “Cười em là đồ tiểu quỷ.”
Cố Dật Nhĩ gạt tay anh ra: “Anh cảm thấy em xấu xa à?”
“Đúng vậy.” Tư Dật vén một lọn tóc của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, “Xấu xa vừa vặn tốt, anh thích muốn chết.”
Cố Dật Nhĩ nghẹn lại, rụt đầu về: “Về sau gặp được loại chuyện này tự mình xử lý, em không muốn xen vào việc của người khác.”
“Sao em lại có thể mặc kệ được?” Tư Dật tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi, “Nhĩ Đóa, ngày mai anh gửi bài đến phòng phát thanh của trường nhé.”
Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Gửi cái gì?”
Anh cười: “Tôi là người đàn ông của Cố Dật Nhĩ, không ai được phép chạm vào tôi.”
“Anh tránh ra.” Cố Dật Nhĩ đỏ mặt muốn đẩy anh ra.
Tư Dật sao có thể thật sự tránh ra, anh bắt lấy tay Cố Dật Nhĩ chống ở trước ngực anh rồi nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, ôm cả người cô vào trong lòng.
“Anh nghiêm túc mà.” Tư Dật nhẹ nhàng thở dài.
Cố Dật Nhĩ chôn ở trước ngực anh rầu rĩ nói: “Mọi người đều biết hết rồi.”
“Không đủ.” Anh trầm ngâm nói, “Nếu không em để lại chút dấu vết cho anh đi?”
“Dấu vết gì?”
Tư Dật buông cô, duỗi tay từ từ cởi bỏ nút áo sơ mi thứ nhất và thứ hai của mình, lộ ra một mảnh nhỏ da thịt tú sắc khả xan.
Hình dáng khôi ngô tuấn tú, cần cổ thon dài giống như một con sông phẳng lặng, kéo dài đi xuống là vân da tinh tế, xương quai xanh tinh xảo giống như phù điêu.
Áo sơmi đen phản chiếu rõ ràng làn da nõn nà như noãn ngọc, Cố Dật Nhĩ nhìn đến có chút xuất thần, không biết anh muốn làm cái gì.
“Ở chỗ này lưu lại dấu vết của em đi.” Anh nhẹ giọng nói.
Bọn họ đứng ở dưới đèn đường, thỉnh thoảng lại có người tản bộ qua đây, Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước: “Không được.”
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật có chút mất mát, “Cảm giác chiếm hữu của em với anh sao có thể chỉ là lời nói thôi thế?”
Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh chính là của em.” Tư Dật lại đến gần cô, duỗi tay chạm vào gương mặt nóng bỏng của cô, “Em muốn chứng minh như thế nào cũng được.”
Giọng nói anh trầm thấp mang theo một tia mê hoặc, Cố Dật Nhĩ ngơ ngác nói: “Nơi này có người.”
“Vậy được, chúng ta tìm một chỗ không có ai.” Tư Dật kéo tay cô, đưa cô đi về phía rừng cây nhỏ cách xa đèn đường.
Trong vườn trường có không ít các đình tạ, đương nhiên cũng có nhiều bụi cây và rừng cây, anh nắm tay cô đi không bao lâu đã trốn vào sau một thân cây đa, lá cây tươi tốt đến ánh trăng cũng chỉ có vài tia sáng chen chúc chui lọt xuống, khó khăn lắm mới thấy rõ hình dáng.
Phía sau cây đa vừa hay là một cái bàn đá và vài cái ghế đá.
Anh ngồi xuống, kéo cô đứng ở giữa hai chân mình rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Không còn ai nữa rồi.”
Cố Dật Nhĩ chậm rãi bắt lấy cổ áo anh.
Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Ôm cổ anh.”
Cố Dật Nhĩ thuận theo vòng hai tay lên cổ anh.
“Khom lưng, đặt môi lên nơi mà em muốn lưu lại dấu vết.” Anh chậm rãi dẫn đường.
Môi Cố Dật Nhĩ dán lên xương quai xanh của anh, nhiệt độ của anh có chút nóng bỏng, đối lập với đôi môi lạnh lẽo của cô, khi tiếp xúc, cả hai người đồng thời run lên.
Cô dùng hàm răng gặm cắn xương quai xanh của anh.
Tư Dật kêu rên một tiếng: “Dấu hôn, không phải dấu răng.”
“Em không biết làm.” Cố Dật Nhĩ nhấp miệng.
“Em đọc nhiều tiểu thuyết như vậy mà cái này cũng không biết làm?” Tư Dật có chút dở khóc dở cười, “Làm nửa ngày, hóa ra lại là tướng quân trên giấy.”
Cố Dật Nhĩ quẫn bách túm lấy quần áo anh.
“Anh dạy cho em.” Anh ôm lấy eo cô, ấn cô ngồi xuống đùi mình rồi xoa xoa cổ áo của cô.
Hôm nay Cố Dật Nhĩ cũng mặc áo sơmi, chỉ là chỗ cổ áo so với anh lại buộc thêm một cái nơ con bướm.
Tư Dật rút nơ, cởi cúc áo đầu tiên.
Dường như cô có thể cảm nhận được ngón tay cái và ngón trỏ của anh phối hợp ăn ý, một tay cầm nút thắt, một tay chống vào chỗ khuyết, thoáng đẩy ra một cái, cúc áo đã tuột ra.
Quá trình như vậy, thong thả mà lại mê người.
Ngón tay lạnh lẽo xoa xoa xương quai xanh, Tư Dật dán môi lên, đầu lưỡi quét qua, có tiếng liếm mút mơ hồ phát ra.
Nơi này yên tĩnh đến đáng sợ, cho dù là âm thanh thật nhỏ phảng phất cũng bị phóng đại tới một trăm lần khiến người ta càng thêm nhạy cảm.
“Học được chưa?” Anh xoa xoa chỗ vừa mới lưu lại dấu vết.
Cố Dật Nhĩ rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, cô hít sâu một hơi, bắt lấy bờ vai anh vùi đầu vào chỗ xương quai xanh.
Tư Dật ôm gáy cô, ngửa đầu mặc cô liếm mút.
Mấy chục giây sau, Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu lên: “Được rồi.”
“Ừ.” Anh cười khẽ.
Cố Dật Nhĩ phát hiện anh rất thích làm những động tác nhỏ.
Ví như hiện tại, anh nhẹ nhàng mân mê thùy tai của cô, dường như đó thật sự là một viên trân châu mà đặt trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức.
Cô đương nhiên không thể nhận thua, cũng học theo sờ lên tai anh.
Cả người Tư Dật run rẩy một chút.
Cố Dật Nhĩ nhướng mày, ngây người một cái rồi theo bản năng hôn lên vành tai anh.
“Ưm……” Tư Dật cắn môi nhưng không nhịn được tiếng than nhẹ.
Ngay sau đó, anh hung hăng ôm chặt eo cô, bức cho cô và chính mình chặt chẽ sát vào nhau.
“Suy một ra ba nhỉ.” Giọng nói ấm ách vang lên bên tai, Tư Dật dùng ngón trỏ sờ môi cô, tinh tế vuốt ve, “Hạt châu này của em cọ đến anh ngứa quá.”
Cố Dật Nhĩ biết anh đang nói môi châu của mình.
“Là thịt chứ không phải hạt châu thật sự, sao lại ngứa được?” Cô bĩu môi.
“Là thịt nên mới ngứa.” Ngữ khí của Tư Dật mang ý cười, “Không tin anh chạm vào hạt châu khác trên người em, bảo đảm em ngứa đến không chịu được.”
“Còn nơi nào có nữa?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Tròng mắt á?”
Tư Dật nhéo cằm cô, ngữ khí lười biếng: “Anh nói sai rồi, không phải hạt châu, là hạch.”
“Hạch gì?”
“Phía dưới.”
Cố Dật Nhĩ sửng sốt vài giây, cả người bắt đầu bốc hơi nóng bỏng.
“Tư Dật!”
“Anh xin lỗi.” Tư Dật ngoài miệng nói xin lỗi nhưng ngữ khí nghe vẫn rất xấu xa, “Anh sẽ chờ em.”
Cố Dật Nhĩ muốn từ đùi anh đứng lên lại bị anh giữ chặt không thể động đậy.
“Bao giờ thì em mới muốn anh?” Anh lại hỏi.
Đêm tối luôn có thể cho người ta vô hạn dũng khí, ví dụ như hiện tại.
Cố Dật Nhĩ giả ngu: “Muốn thế nào?”
“Em muốn như thế nào thì thế đó, anh vẫn giữ nguyên cho em.” Tư Dật cong môi, đáng tiếc Cố Dật Nhĩ không nhìn thấy.
Không được, câu chuyện này càng nói càng thất bại.
Giọng nói của Cố Dật Nhĩ có chút mềm mại: “Đổi đề tài đi.”
“Được, sinh nhật của em sắp tới rồi, em muốn quà gì?” Tư Dật cũng không thể tiếp tục trêu cô nữa nên anh nói sang chuyện khác.
“Gì cũng được.”
“Em bây giờ bắt đầu trang điểm rồi à?” Tư Dật ừm một tiếng, hỏi.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không có.” Lại nghĩ tới hôm nay Đỗ Vũ Hân trang điểm, không biết cô ta thoa son màu gì mà đôi môi giống như thạch trái cây vậy, nhu nhược động lòng người.
“Có phải anh thích con gái trang điểm không?” Cô híp mắt hỏi.
Tư Dật có chút ngốc: “Anh thích em.”
“Em không biết trang điểm.”
“Vậy thì không trang điểm.” Tư Dật sờ sờ đầu cô, “Không trang điểm cũng là tiên nữ.”
“Sao hôm nay anh cứ thích nói lời cợt nhả thế.” Cố Dật Nhĩ bất an giật giật, “Học lớp bổ túc nói lời âu yếm à?”
“Lời nói thật mà thôi.” Tư Dật lại xoa tay cô, xúc cảm còn thích hơn chạm lên kẹo bông gòn, “Anh nghĩ nếu em học trang điểm thì anh có thể tặng em đồ trang điểm, anh không thể nào giống mấy năm trước lại tặng em bút máy đâu nhỉ?”
Lúc học cấp ba, Cố Dật Nhĩ chả thiếu cái gì, Tư Dật ghét bỏ tặng gấu bông chuông gió quá nhà quê, anh nghĩ hai người đều từng luyện chữ bút máy nên hai năm qua chỉ tặng cô bút máy, tuy rằng nghe không thú vị, nhưng ít nhất bút máy so với mấy cái kia có giá trị để lưu giữ hơn nhiều.
“Ừm, anh tự nghĩ đi.” Cố Dật Nhĩ cũng không nói rõ chính mình muốn cái gì, “Anh tặng gì cũng được.”
“Được, để anh tự nghĩ.”
Hai người lại lẳng lặng ngồi như vậy một lát, Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“……”
Giờ đóng cửa bị quên không còn một mảnh.
Dưới bóng đêm, trên đường cây râm mát.
“Cố Nhĩ Đóa nhanh lên! Phòng ngủ ở ngay phía trước!”
“Chạy không nổi nữa!”
Tư Dật ngồi xổm xuống: “Nào nào anh cõng em, chạy nhanh không hôm nay phải ngủ đầu đường đấy!”
Cuối cùng cũng đuổi kịp trước khi ký túc xá nữ đóng cửa, Tư Dật thở phì phò cõng Cố Dật Nhĩ tới dưới lầu.
Hai người cách một cánh cửa, Tư Dật lau mồ hôi trên trán, dùng khẩu ngữ nói lời tạm biệt với cô.
Cố Dật Nhĩ há miệng thở dốc lại cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Sau khi trở lại phòng ngủ, ba bạn cùng phòng đang định bò lên giường, Từ Dĩnh vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: “Sao cậu đã về rồi?”
“Tớ không thể về sao?”
“Chạy về?”
“Không, Tư Dật sợ tớ không đuổi kịp nên cõng tớ về.”
Từ Dĩnh vẻ mặt hắc tuyến: “Hai người các cậu sợ là không phải chỉ ngốc một chút đâu.”
……
Trong phòng ngủ 301.
“Lão đại sao cậu thở gấp thế? Vừa mới thuê phòng về à?” -- Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Tư Dật hóa đá tại chỗ.
Đúng vậy, thuê phòng, bọn họ thành niên rồi, thuê phòng không trái pháp luật, sẽ không bị cảnh sát bắt.
Giờ khắc này, anh cảm thấy mình là một tên đại ngốc.
***
Tư Dật bị sa sút tinh thần mất vài ngày.
Anh lúc nào cũng nói Nhĩ Đóa chỉ biết nói ngoài miệng, mà anh thì có tốt hơn chỗ nào đâu.
Vô duyên bỏ lỡ một cơ hội hiến thân tốt như vậy.
Hôm nay, ba bạn cùng phòng đi Vương Phủ Tỉnh dạo phố, trong phòng chỉ còn lại một mình anh.
Tư Dật dùng máy tính dạo Taobao, nghĩ xem nên tặng quà gì cho Nhĩ Đóa.
Nhà cô ấy có tiền, không thiếu gì cả, phải tặng gì có chút sáng tạo mới được.
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
Di động đặt bên cạnh notebook bỗng nhiên rung lên, anh cầm di động, hóa ra là tên tiểu tử Nhị Canh kia gọi video đến.
Tư Dật nghe máy.
Bối cảnh video bên kia một mảnh trắng loá, Nhị Canh mặc quần áo bệnh nhân, tươi cười xán lạn.
“Hehe, Dật ca, nhớ em không?”
“Nhớ cái rắm.” Tư Dật mắt trợn trắng, dựa vào ghế, “Cậu có thể dùng di động à?”
“Em mượn di động của Tử Tụ đăng WeChat, nhớ anh quá nên gọi cho anh.” Nhị Canh cười hớn hở, “Tử Tụ và Lâm Vĩ Nguyệt tới bệnh viện thăm em, anh muốn gặp họ không?”
Nói xong cũng không chờ Tư Dật trả lời, Nhị Canh đã xoay camera.
Du Tử Tụ và Lâm Vĩ Nguyệt cười thẹn thùng với màn hình.
Tư Dật bật cười, ba người này hình như đều sống rất thoải mái.
Nhị Canh lại quay màn hình lại: “Dật ca, em vừa mới thấy anh nhíu mày, làm sao vậy?”
- - Đọc FULL tại Truyenfull,vn---
“Sắp sinh nhật Nhĩ Đóa, tôi đang nghĩ nên tặng gì cho cô ấy.” Khóe miệng Tư Dật khẽ nhếch, hỏi ngược lại, “Cậu có ý tưởng gì không?”
“Nhà Dật tỷ nhiều tiền như vậy, chị ấy chẳng thiếu cái gì.” Nhị Canh đỡ cằm trầm tư, bỗng nhiên búng tay một cái, “Em nghĩ ra rồi!”
“Nói.”
“Anh.” Nhị Canh cười khinh bỉ, “Anh đóng gói mình lại rồi tặng cho chị ấy đi.”
“……”
Chủ ý này, không tồi nha……
Danh sách chương