Cố Dật Nhĩ tỉnh lại trong phòng bệnh.

Vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng muốt, cô giật giật cánh tay, còn may, chưa phế, chỉ hơi đau.

Lại giật giật chân, nhẹ nhàng thở dài một hơi, không tàn phế.

“Tỉnh rồi hả? Cố đại anh hùng?”

Cô nhìn sang bên cạnh, Cao Tự Án đang ngồi ở đây, trên tay anh là quả táo đã gọt được một nửa.

Lúc ấy đánh đến đỏ mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện Lâm Vĩ Nguyệt suýt chút nữa bị đám súc sinh này hại chết, nếu cô không tranh thủ lúc cảnh sát còn chưa tới mà đánh thêm mấy cái thì trong lòng khó mà cân bằng.

Sau đó cô ở trong màn mưa thấy Phó Thanh Từ chậm rãi ngã xuống, lại nghe thấy Lâm Vĩ Nguyệt tê tâm liệt phế kêu lên, lại sau đó, nghe được tiếng còi cảnh sát, dưới cơn mưa to, tiếng còi gai nhọn cắt qua màng tai, đèn cảnh sát xanh đỏ xuyên thấu qua nước mưa dày đặc chiếu vào mặt, lập tức lối đi nhỏ đen nhánh này trở nên vô cùng sáng rõ, cô mở to mắt nhìn trời, một hơi ngạnh ở yết hầu cuối cùng cũng phun ra được.

Lúc sau, xe cứu thương cũng tới.

Vốn dĩ cô gọi xe cứu thương chỉ để cứu Lâm Vĩ Nguyệt, lại không nghĩ rằng mấy người bọn họ đều phải lên cáng.

Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Nguyệt ôm Phó Thanh Từ, áo đồng phục trắng ngoại trừ bùn đất thì toàn là máu.

Đỏ tươi, chói mắt, lại đáng sợ.

Lâm Vĩ Nguyệt khóc lớn gọi tên Phó Thanh Từ, mà thiếu niên kia vốn đã có khuôn mặt tái nhợt yếu ớt lúc này còn lộ ra một tia tử khí, cho dù cô ấy gọi thế nào cũng không mở mắt đáp lại.

Cô nhìn thấy Lâm Vĩ Nguyệt dùng cơ thể nhỏ bé của mình ôm Phó Thanh Từ vào lòng, lại nhìn thấy cả thần sắc điên cuồng của Phó Thanh Lai muốn tiến lên chạm đến người đang nằm trong lòng cô ấy.

Ở trong mắt Cố Dật Nhĩ, Lâm Vĩ Nguyệt là người trên mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, cho dù cuộc sống vất vả gần như cướp đi mọi vui vẻ, nhưng trước nay cô ấy chưa từng vì thế mà suy sụp tinh thần.

Cô ấy lạc quan, thiện lương, lại kiên cường, cô ấy thích nói nhất là câu, tớ phải chăm chỉ đọc sách, tương lai tìm một công việc tốt để dưỡng lão cho ba tớ.

Cô ấy sẽ tiếp nhận một cách thích hợp lòng tốt của bạn bè xung quanh, nhưng nhất định sẽ nói cảm ơn. Cô ấy có lòng tự trọng, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, sẽ không lỗ mãng, sẽ không cậy mạnh, thời khắc duy trì được điểm mấu chốt, không quá phận mà ỷ lại người khác.

Lâm Vĩ Nguyệt gào thét kêu Phó Thanh Lai cút xa một chút.

Cô ấy dùng sức đẩy ngã Phó Thanh Lai trên mặt đất, gần như dùng hết sức lực toàn thân gào rống với cô ta.

Cô tránh ra! Đừng chạm vào cậu ấy! Giọng nói của cô ấy khàn khàn, dây thanh quản đã bị gào rách, mỗi một câu đều hao hết sức lực nhưng vẫn che chở Phó Thanh Từ không cho Phó Thanh Lai tới gần một bước.

Từ trước đến nay Cố Dật Nhĩ chưa từng thấy dáng vẻ này của cô ấy.

Sau đó, trên xe cứu thương, Nhị Canh nằm bên cạnh cô bỗng nhiên lâm vào hôn mê, bắt đầu sốt cao.

“Ăn táo đi.”

Cao Tự Án nhẹ nhàng nói một câu kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực.

Cố Dật Nhĩ cầm quả táo, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ có sao không ạ?”

“Không sao, người bị thương nặng nhất đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng, bạn tốt của em ở cùng cậu ấy.” Ngữ khí của Cao Tự Án bình tĩnh, “Còn mấy người đánh nhau với bọn em đã bị bắt giam, nữ sinh cầm đầu không phải lần đầu tiên tổ chức bạo lực học đường, chẳng qua mỗi lần đều có người trong nhà dùng quan hệ áp xuống, lần này trêu phải các em thì hẳn là không dễ dàng như vậy.”

Khóe môi Cố Dật Nhĩ nhếch lên: “Nên cho cô ta vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên.”

Cao Tự Án nhướng mày: “Em đánh người ta đến hỏng cả mặt tiền còn không biết xẩu hổ mà nói như vậy?”

“Ai bảo cô ta bắt nạt bạn em?” Cố Dật Nhĩ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em chỉ đánh vài cái lên mặt, không đánh cho què tay gãy chân đã là em thương hương tiếc ngọc rồi.”

“Nếu chú nghe được những lời này của em thì có lẽ sẽ hối hận vì đã đưa em đi học Tae Kwon Do.” Cao Tự Án bất đắc dĩ cười.

“Em không hối hận khi học Tae Kwon Do.” Cô cắn quả táo, mồm miệng không rõ giảo biện.

Cao Tự Án trêu chọc nói: “Bị xử phạt cũng không hối hận? Tuy rằng lần này các em là người bị hại nhưng dù sao cũng tham gia vào hành vi bạo lực, cho dù không bị ghi tội nặng nhưng cảnh cáo là nhất định không tránh được.”

“Không hối hận.” Cố Dật Nhĩ nhếch miệng, “Một lần ghi tội có thể đổi lấy bạn bè em bình an không sao là quá có lời.”

Cao Tự Án đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Anh nhớ rõ trước kia có người nói, ích lợi của bản thân mới là quan trọng nhất.”

“Bạn bè của em mạnh khoẻ, đây chẳng lẽ không phải một kiểu thu lợi khác hay sao?” Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn anh, “Ít nhất thì em không mất đi những người bạn này.”

“Chờ em nghỉ ngơi tốt thì đi thăm bọn họ đi.” Cao Tự Án xoay người rời đi, “Anh còn có chút việc phải về công ty, lát nữa mẹ anh với chú sẽ đến thăm em.”

Cố Dật Nhĩ gọi anh lại: “Em kéo bè kéo lũ đánh nhau mà anh không răn dạy em à?”

“Ai khi còn trẻ mà không từng vì bạn bè xông pha?” Cao Tự Án quay đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, “Chờ sau khi lớn lên thì loại cơ hội này thiếu đến đáng thương, nhân lúc còn trẻ, cố gắng mà tiêu xài thanh xuân đi.”

Cao Tự Án vừa đi, Cố Dật Nhĩ đã từ trên giường nhảy xuống.

Lúc nhảy xuống, chân bị chuột rút một cái suýt nữa thì ngã, cô đỡ đầu gối xuýt xoa, cắn răng xoa bóp đến khi khớp xương có thể hoạt động bình thường mới chậm rãi ra cửa.

“Làm anh hùng cũng phải trả giá đại giới.” Cô vừa lẩm bẩm vừa mở cửa đi ra ngoài.

Cô đột nhiên nhớ ra mình không biết những người khác ở phòng bệnh nào.

Dù sao chỉ là vết thương ngoài da, không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là đều cùng một tầng này, Cố Dật Nhĩ đỡ lan can hành lang, đi tìm từng phòng bệnh một.

Cô xuyên qua ô cửa kính trên cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong.

Đầu tiên là tìm được mấy người Lục Gia, một đám người đeo băng vải vây quanh trong phòng bệnh ăn trái cây xem TV, thấy cô tới còn mời cô cùng nhau gia nhập.

Cố Dật Nhĩ uyển chuyển từ chối: “Các cậu không sao thì tốt rồi, Tư Dật đâu? Không ở cùng các cậu sao?”

“À, cậu ấy ở phòng đơn, cậu đi thẳng đến phòng trong cùng chính là phòng của cậu ấy.” Lục Gia chỉ đường cho cô.

Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: “Vậy Nhị Canh đâu?”

Một đám người hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ không biết Nhị Canh ở phòng nào.

“Nhà cậu ấy hẳn là cũng xếp cho cậu ấy ở phòng đơn, dù sao cũng là cùng tầng này.”

Cố Dật Nhĩ nói lời tạm biệt với bọn họ rồi tính đi tìm Tư Dật.

Cô dựa theo lời Lục Gia, đi đến phòng cuối cùng, cửa đóng chặt, cô lặng lẽ nhón chân lên quan sát, quả nhiên thấy Tư Dật.

Còn có chú Tư và chủ nhiệm giáo dục.

Bọn họ dường như đang thảo luận chuyện gì.

Cố Dật Nhĩ vừa định gõ cửa thì cửa được mở ra, Cố Dật Nhĩ và người bên trong bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ mà cười: “Chú Tư, chủ nhiệm.”

“Dật Nhĩ? Con không sao chứ?” Ba Tư cúi đầu quan sát cô.

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Con bị thương nhẹ thôi ạ, lúc đánh nhau Tư Dật vẫn luôn che chở cho con.”

“Đây là việc nó nên làm.” Ba Tư nhẹ nhàng cười cười, “Các con ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, chờ Tư Dật về trường, con thay chú đốc thúc nó học tập nhé.”

Cố Dật Nhĩ có chút kỳ quái: “Cậu ấy đã được tuyển thẳng rồi mà.”

Chủ nhiệm giáo dục ở phía sau ba Tư nặng nề thở dài: “Em ấy từ bỏ tuyển thẳng.”

“Từ bỏ?”

“Em vào nói chuyện với em ấy đi.”

Hai người lớn đồng thời thở dài rời phòng bệnh.

Cố Dật Nhĩ vào phòng thì thấy Tư Dật ngồi ở mép giường, cậu nhìn chằm chằm sàn nhà phát ngốc.

“Cậu nghĩ gì thế?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Tư Dật ngẩng đầu cười cười với cô, dùng tay vỗ vỗ nệm bên cạnh mình: “Lại đây.”

Cô đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu, còn chưa phản ứng lại đã bị cậu ôm chặt, ngã xuống giường bệnh.

Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ phía sau lưng cậu: “Cậu làm sao vậy?”

Tư Dật chôn mặt ở cổ cô, giọng nói nghẹn lại: “Đừng nhúc nhích, cho tớ ôm một lát.”

Cô không hỏi lại, chỉ tùy ý cho cậu ôm, dần dần, Cố Dật Nhĩ cảm giác cổ cô hơi ướt.

“Tư Dật?”

Giọng nói yếu ớt của cậu đứt quãng vang lên: “Để tớ, yếu đuối trong chốc lát.”

Hình như Tư Dật đang khóc.

Cậu khóc rất nhỏ, đến tiếng sụt sịt mà người bình thường khóc thút thít phát ra cũng không có, nếu không phải cảm nhận được bả vai run rẩy nhè nhẹ và ẩm ướt ở cổ thì thậm chí cô cũng không phát hiện ra cậu khóc.

“Bé ngoan, đừng khóc.” Cô vỗ lưng cậu, vụng về an ủi.

Bỗng nhiên, Tư Dật nhỏ giọng cười.

Cánh tay cậu siết chặt, chặt chẽ khóa cô trong lòng mình: “Nhĩ Đóa, trước kia tớ đồng ý với cậu một chuyện, bây giờ có thể đổi thành cậu đồng ý với tớ không?”

“Cái gì?”

“Cả đời này đừng rời xa tớ.”

Giọng nói của thiếu niên giống như một con chim non bị vứt bỏ, ở trong chiếc tổ rách nát nhỏ giọng nức nở.

“Tớ đồng ý.” Cô hứa hẹn.

Hai người cứ duy trì tư thế như vậy, cho đến khi bả vai Cố Dật Nhĩ tê rần rồi Tư Dật mới đứng dậy, thuận tiện đỡ cô lên.

Đôi mắt cậu hồng hồng, sắc mặt tái nhợt, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng trông có vẻ rất yếu đuối.

Cố Dật Nhĩ giãy giụa thật lâu mới hỏi: “Cậu từ bỏ cơ hội tuyển thẳng à?”

Tư Dật gật đầu.

“Tớ có thể biết lý do không?”

Tư Dật miễn cưỡng cong khóe môi, ra vẻ nhẹ nhàng: “Hành y tế thế, cứu tử phù thương.”

(Hành y tế thế, cứu tử phù thương: Làm nghề y cứu đời, cứu giúp tính mạng, chữa trị vết thương)

“Tư Hoa Đà, bội phục.” Cố Dật Nhĩ ôm quyền với cậu.

Nụ cười của cậu bỗng nhiên cứng lại trên môi, ngữ khí có chút nghẹn ngào: “Nhĩ Đóa, Nhị Canh cậu ta bị bệnh.”

Cố Dật Nhĩ giương miệng, nháy mắt đã hiểu được ý của cậu.

“Tớ không muốn cậu ta chết.” Tư Dật rũ mắt, có nước mắt từ khóe mắt cậu chảy xuống, xuôi theo gương mặt tái nhợt một đường rơi xuống khăn trải giường trắng tinh.

Khi tập tễnh học đi, bọn họ cùng nhau ngồi trước TV xem phim hoạt hình; khi vừa mới vào tiểu học, bọn họ đạp xe đạp vòng quanh sân bóng rổ; bước vào tuổi dậy thì, bọn họ cùng nhau học yakuza xem phim cấm; tới hiện tại, bọn họ lại hẹn cùng nhau đi Bắc Kinh.

Mỗi bước chân trong quá trình trưởng thành, đều có bóng dáng Nhị Canh.

Tư Dật cắn răng che đôi mắt, khóc không thành tiếng: “Nếu tớ có thể cứu cậu ấy, nếu tớ có thể cứu cậu ấy……”

Cố Dật Nhĩ hít hít mũi, chỉ nhẹ giọng hỏi cậu một câu: “Từ bỏ toán học, cậu sẽ hối hận sao?”

“Sẽ không.” Tư Dật chậm rãi lắc đầu, “Nếu làm bác sĩ, có thể giúp càng ít người trải nghiệm loại sinh ly tử biệt này, thì tớ cho rằng đáng giá.”

“Một đôi tay của cậu không thể cứu sống được nhiều người như vậy.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cái từ chết này, nghe thì khó, mà làm thì lại quá đơn giản.”

“Khi còn nhỏ tớ nằm mơ, lúc nào cũng hy vọng mình là siêu cấp anh hùng cứu vớt muôn vàn sinh mệnh. Nhưng mà cho đến lúc tớ lớn thế này mới phát hiện mình nhỏ bé cỡ nào. Tớ không thể quyết định sinh tử, không thể ngăn cản tai nạn, thậm chí đến người bên cạnh, tớ cũng bất lực.” Tư Dật nhấc tay lau nước mắt, ngữ khí kiên định, “Nhưng chỉ cần tớ có thể, thì cho dù chỉ là một mạng người cũng đáng giá.”

Sự lương thiện của cậu được khắc từ trong xương cốt.

Cố Dật Nhĩ dùng sức vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cố lên, bác sĩ Tư.”

“Còn chưa thi đỗ đâu.” Tư Dật nhấp môi.

“Tớ tin tưởng cậu.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, “Cậu sẽ trở thành một bác sĩ tốt nhất.”

***

Bênh viện số hai phụ thuộc Thanh đại.

Ngoại khoa.

Nhị Canh nằm trên giường bệnh bất đắc dĩ nhìn mẹ trước mặt mình.

“Mẹ, đừng khóc, khóc có thể bỏ khối u trong đầu con ra à?”

Mẹ Nhĩ khóc nức nở mắng cậu: “Có phải muốn bị đánh không?”

“Không muốn, hihi.” Nhị Canh sờ sờ đầu, “Ba, ba khuyên mẹ đi, bảo mẹ đừng khóc.”

Ba Nhĩ vẻ mặt bình tĩnh, nhíu mày: “Mẹ con muốn khóc là chuyện ba có thể khống chế sao?”

“Quả nhiên là vợ quản nghiêm, đến mẹ con khóc cũng không dám khuyên, xứng đáng bị mẹ chèn ép cả đời.” Nhị Canh bĩu môi, “Đợi về sau trong nhà không còn con nữa thì ba chẳng còn sự trợ giúp nào……”

Lời nói còn chưa dứt đã bị ba Nhĩ giận dữ mắng một tiếng bắt ngừng: “Nói cái gì đấy!”

Nhị Canh hi hi ha ha: “Phi phi phi, không may mắn, không may mắn.”

“Buổi tối hai mẹ con muốn ăn gì?” Ba Nhĩ đứng dậy, “Anh đi mua cho hai mẹ con.”

“Nào còn có tâm tư ăn cơm.” Mẹ Nhĩ khóc đến giọng nói cũng khàn khàn.

“Vậy cũng phải ăn! Không ăn ai chăm sóc Tri Thu với Canh Lục? Anh đi mua cơm, em ở chỗ này với Canh Lục.” Ba Nhĩ bỏ lại những lời này rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Nhị Canh lẩm bẩm: “Ba thật đúng là nam tử hán của nam tử hán.”

Vài phút sau, cửa phòng bênh bị gõ vang, Nhị Canh hô lên: “Vào đi.”

Khi thấy người đến, nụ cười trên mặt Nhị Canh tươi hơn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Dật ca Dật tỷ hai người tới rồi.”

Mẹ Nhĩ lau nước mắt đứng dậy: “Các con nói chuyện đi, mẹ đi tìm ba con, mẹ sợ ông ấy không mang theo tiền.”

Sau khi tiễn mẹ Nhĩ đi, Nhị Canh dựa vào gối đầu, trêu chọc nói: “Phu thê đến thăm người bệnh hả?”

“Nhĩ Canh Lục.” Tư Dật ngữ khí nghiêm túc gọi tên thật của cậu.

“Làm sao vậy? Sao nghiêm túc thế.”

Chỉ khoảng nửa khắc, Nhị Canh bị một vòng tay kiên định chặt chẽ ôm lấy.

Nhị Canh nổi hết cả da gà: “Dật ca, anh sao đấy? Chặt quá, không thở nổi.”

Tư Dật buông ra, vỗ mạnh một cái trên vai cậu: “Chờ tôi học thành tài trở về cứu cậu.”

“Cái gì?”

“Cậu nhất định phải sống đến ngày đó, tôi tự mình khai đao cho cậu.” Ngữ khí của Tư Dật rất bình tĩnh.

“Không phải, anh đang nói cái gì đấy?” Vẻ mặt Nhị Canh ngơ ngác.

Cố Dật Nhĩ giải thích thay cậu: “Dật ca của cậu bỏ toán theo y.”

“Hả? Dật ca, anh không bị làm sao đấy chứ, Lỗ Tấn tiên sinh nói, học y không cứu được người Trung Quốc, anh học y cũng không chắc chắn có thể cứu được em.” Nhị Canh lắp bắp, “Không được, anh không thể từ bỏ toán học, thế thì em thành tội nhân mất.”

“Cho nên để báo đáp tôi, cậu nhất định phải sống cho tốt, nếu cậu dám chết, tôi sẽ hận cậu cả đời.” Tư Dật hung hăng trừng cậu một cái.

Nhị Canh rụt cổ, ánh mắt của Dật ca thật là đáng sợ.

Lúc này, bên ngoài bệnh viện, mẹ Nhĩ đang đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng ba Nhĩ.

Cuối cùng tìm thấy ông ấy ở một tiệm ăn nhỏ.

“Một phần thịt bò chua cay, một phần đậu hủ Ma Bà, lại thêm rau xà lách với súp lơ hữu cơ, ba phần cơm, nhanh lên một chút.” Bà nghe thấy ba Nhĩ nói với người bán hàng như vậy.

Bọn họ có thể yêu cầu giúp việc nấu cơm mang đến, ba Nhĩ luôn ghét bỏ quán ăn bên ngoài không sạch sẽ, cũng không chịu ăn cơm ở bên ngoài.

Quả nhiên, ba Nhĩ tìm cái bàn trống ngồi xuống chờ đồ ăn.

Vừa ngồi xuống, ông đã che kín hai mắt.

Bỗng nhiên bả vai run rẩy, nghẹn nghào bật khóc.

Ông chủ quán ăn có chút lo lắng tiến đến hỏi ông bị làm sao vậy.

Ba Nhĩ chỉ xua xua tay, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi lúc này lại đang khóc như một đứa trẻ.

Mẹ Nhĩ đứng cách đó không xa cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

***

Trên đầu Lâm Vĩ Nguyệt còn quấn băng gạc, cô giống như người gỗ ngồi yên lặng bên mép giường Phó Thanh Từ.

Cô không biết m mình ngồi bao lâu, cũng không biết mình còn muốn ngồi thêm bao lâu nữa.

Dù sao, trước khi cậu ấy tỉnh lại thì cô vẫn sẽ ngồi ở chỗ này.

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước sát trùng.

Vách tường và chăn đều trắng đến chói mắt, Phó Thanh Từ trên giường bệnh với làn da tuyết trắng dường như muốn hòa thành một với phòng bệnh này.

Ngày đó trong cabin của đu quay khổng lồ, rõ ràng cậu không phải như thế.

Cậu nhướng mày cười nhẹ, nhích gần đến bên cô.

Ở bên tai cô nói.

Tớ không tin cậu không hiểu.

Lâm Vĩ Nguyệt cười khổ.

Nam sinh thần sắc lạnh lùng, không nhiễm bụi trần, dường như mọi dơ bẩn trên đời này đều không liên quan đến cậu.

Ngày đó, trên người cậu toàn là bùn đất hòa với máu, ngũ quan vặn vẹo, hai chân mất đi lực chống đỡ lại vẫn gắt gao chắn trước người cô.

Một câu cuối cùng trước khi cậu ngất đi, là rất xin lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện