Trong lòng Cố Dật Nhĩ thầm phỉ nhổ hành vi phi quân tử của mình.
Cô lấy chăn nệm mới từ trong tủ rồi trải lên mặt đất.
Tư Dật rất tự giác mà nằm xuống đệm, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô: “Ngủ chưa?”
“Cậu ngủ trước đi.”
“Cậu không ngủ sao?”
Cố Dật Nhĩ không được tự nhiên móc ra một quyển Ngũ Tam từ trong cặp sách: “Tớ làm bài tập.”
Tư Dật ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường: “Nhĩ Đóa, một giờ rồi.”
“Tớ biết, nhưng tớ không ngủ được, làm bài tập thôi miên một chút.”
Cô ngồi xuống bàn học bật đèn bàn lên, định sẽ chiến đấu hăng hái với bài tập toán.
Tư Dật dứt khoát cũng không ngủ, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, dùng tay chống cằm nhìn cô viết.
“Tớ chờ cậu, cậu làm đi.”
Tư Dật cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, không náo loạn không nghịch ngợm, cậu càng an tĩnh như vậy thì trái tim cô càng không bình tĩnh, nó ở trong lồng ngực nhảy tới nhảy lui, ánh mắt cậu giống như một que diêm châm vào dây dẫn trong lòng, pháo nổ đùng đoàng khiến cô ù cả tai.
Cô cầm chặt bút, đề toán học trước mắt giống như một đám ngựa hoang chạy loạn, căn bản không thể nào xem được.
Cậu quá quấy rầy đến cô.
Cố Dật Nhĩ thất thần viết xuống một công thức.
“Nhĩ Đóa, viết sai rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn cậu: “Chỗ nào?”
“Chỗ này.” Cậu duỗi tay, chỉ vào chỗ cô viết sai, “sin2a = sinacosa cosasina, cậu viết cos2a.”
“À.” Cô tẩy dòng đó đi rồi viết lại.
Cậu cười nhẹ: “Lại viết sai rồi.”
Cố Dật Nhĩ bỏ bút, sắc mặt lạnh lẽo: “Cho cậu bút, cậu viết đi.”
Cậu cầm bút, thành thạo viết ra toàn bộ quá trình giải lên nháp, rất nhanh, không hề có một tia do dự, giống như căn bản không cần suy nghĩ.
“Biết làm thì ghê gớm lắm sao?” Cố Dật Nhĩ không phục.
Tư Dật có chút bất đắc dĩ: “Không phải cậu bảo tớ viết à?”
Cố Dật Nhĩ phồng miệng đoạt lại bút từ trong tay cậu tiếp tục viết.
Sau đó lại viết sai.
“Nhĩ Đóa, tập trung chút nào.”
Cố Dật Nhĩ nhét bút vào trong tay rồi đẩy Ngũ Tam về phía cậu: “Cậu làm cho tớ đi.”
Tư Dật có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Tớ làm cho cậu?”
“Không muốn sao?”
“Cũng không phải vậy, haizzz, tớ làm giúp cậu, cậu đi ngủ đi được không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không, tớ xem cậu viết.”
Tư Dật nhướng mày.
Dù sao cũng từng tham gia Olympic Toán, ở Bắc Kinh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên Tư Dật đọc đề rất nhanh, gần như là mười mấy giây một đề, vẽ vài đường trên nháp rồi trực tiếp viết quá trình giải vào sách.
Cậu viết rất nhanh nhưng chữ viết cũng không qua loa, Cố Dật Nhĩ cứ như vậy nhìn cậu dùng tốc độ gấp đôi của mình nhanh chóng viết xong một tờ đề.
Nhưng dù sao cũng là đề toán học, cần cực kỳ tập trung mới có thể đẩy cao tốc độ, Tư Dật híp mắt, cúi đầu hết sức chuyên chú làm bài.
Cậu viết được một nửa thì dùng tay trái đè đè huyệt thái dương: “Nhĩ Đóa, cậu lấy kính giúp tớ với, tớ nhìn không rõ lắm.”
Mắt kính của cậu đã bị tháo xuống, đang được đặt ở trên đầu giường.
Cố Dật Nhĩ đưa kính cho cậu, cậu đeo lên lại tiếp tục viết.
“Cậu cận bao nhiêu độ rồi?”
“2 độ.” Tư Dật vừa viết vừa trả lời cô, “Khoảng thời gian tham gia thi đấu sử dụng mắt hơi nhiều.”
Đèn bàn bảo vệ mắt cũng không chói, ánh đèn nhu hòa hắt lên sườn mặt chiếu ra mặt mày như họa của cậu, mắt kính màu bạc phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt khiến cậu nhìn qua thêm phần khí chất văn nhã nội liễm.
Tư Dật dường như cũng phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, cậu cười như không cười quay đầu nhìn cô: “Tớ phát hiện hình như cậu rất thích ngắm gương mặt tớ.”
“Làm gì có.” Cố Dật Nhĩ quay đầu.
Tư Dật nhướng mày gác bút xuống, mu bàn tay chống đầu, khóe môi hơi nhếch lên, cười có chút xấu xa.
“Tớ đeo kính đẹp hay không đeo kính mới đẹp?”
Cố Dật Nhĩ ngốc nghếch nói: “Đều đẹp.”
“Cậu đấy.” Cậu gõ đầu cô.
Cố Dật Nhĩ biết mình mắc mưu, phồng miệng lên trừng cậu.
Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, cô hễ tức giận là lại thích làm như vậy, cũng không biết có phải do đã quá muộn rồi hay không mà đồng tử như được phủ thêm một tầng sa mỏng mông lung, nhìn không hung dữ chút nào, ngược lại còn có chút mềm mại.
Đổi lại là ngày thường, cậu nhất định cũng học theo dáng vẻ chu miệng của cô, hoặc là dùng ngón tay chọc chọc má cô, nhưng hôm nay cậu lại không muốn làm như vậy, từ đáy lòng sinh cậu lại sinh ra một loại khát vọng khác.
Cố Dật Nhĩ chỉ nhìn thấy ánh mắt cậu dần dần tối đi, nhưng bởi vì đôi mắt kia quá mức kinh diễm nên cho dù trong đó có thứ cảm xúc không đoán trước được nhưng cô cũng không muốn dời tầm mắt.
Tư Dật đặt tay phía sau lưng ghế của cô rồi bỗng nhiên cúi người.
Cô theo bản năng lùi về phía lưng ghế.
Như là đã sớm dự đoán được cô sẽ trốn, Tư Dật lại dùng một cái tay khác ấn vào ghế, cứ như vậy tạo thành gông cùm xiềng xích vây cô trong phạm vi nhỏ hẹp.
Cô không còn chỗ nào để trốn.
Tư Dật cúi người, nghiêng đầu hướng về phía cô.
Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy chóp mũi chạm phải thấu kính lạnh lẽo, cô co rúm lại một chút, môi Tư Dật cách cô chỉ trong gang tấc.
“Chậc.”
Cậu khẽ nhíu mày như là cảm thấy mắt kính vướng bận, một tay gỡ xuống ném ở trên bàn.
Động tác này quá mê hoặc, cả người Cố Dật Nhĩ mềm nhũn, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Cô khẩn trương nhắm mắt, lông mi còn đang run rẩy.
“Sợ sao?” Giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai cô.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt, mờ mịt nhìn cậu.
Tư Dật cách cô thật sự rất gần, cậu gần như thu hết biểu tình của cô vào trong đáy mắt.
“Xin lỗi cậu, là tớ vội vàng.” Cậu lùi lại, tay chạm vào tóc cô, xoa xoa.
Tư Dật giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, đeo kính, tiếp tục vùi đầu giúp cô làm bài tập.
Cố Dật Nhĩ cũng không nói rõ chính mình rốt cuộc là thấy may mắn hay là thất vọng.
Ước chừng hơn mười phút sau, Tư Dật viết xong bài cuối cùng, buông bút duỗi người: “Làm xong rồi, ngủ chứ?”
Cố Dật Nhĩ gật gật đầu.
Tư Dật giúp cô bỏ Ngũ Tam vào cặp sách, đứng dậy chỉ cửa: “Tớ có thể ra ngoài đi WC không?”
“Ừm, mọi người hẳn là ngủ hết rồi.”
Tư Dật cầm di động của mình mở cửa phòng đi ra ngoài.
Để lại Cố Dật Nhĩ còn ngồi ở ghế phát ngốc.
Cô cắn môi, cảm thấy mình thật sự làm ra vẻ.
Một người ở trong phòng mắng chính mình, một người khác ở ngoài phòng cũng đang mắng chính mình.
“Thiếu chút nữa thôi.”
Nghe không biết là đáng tiếc hay là may mắn.
Tư Dật dùng di động chiếu sáng, miễn cưỡng dựa vào tường rảo bước, đi tới đi lui, bỗng nhiên mặt tường rụt vào trong một chút, hẳn là đụng phải cửa phòng khép hờ, đột nhiên không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, cậu xông vào một căn phòng không bật đèn.
Không đóng cửa? Cậu dùng di động chiếu sáng bên trong, là một gian phòng trống đơn giản, một cái bàn làm việc, một cái giường đôi, nhìn qua giống như phòng chuyên dùng cho khách.
Trong nháy mắt kia, nội tâm cậu giống như mặt hồ bình tĩnh bỗng nhiên khơi dậy bọt sóng, hồng thủy vỡ đê, bao phủ từng dây thần kinh, trong đầu giống như có chùm lớn pháo hoa, trong phút chốc bị châm lửa, nóng bỏng mà lại lóa mắt.
Cậu bị lừa, nhưng mà.
Bị lừa như vậy cũng cam tâm tình nguyện.
Tư Dật thu hồi suy nghĩ, một đường sờ đến WC.
Cậu không nhịn nổi mà dùng di động tìm kiếm.
【 Nữ sinh 17 tuổi phát sinh……】
Từng hàng từng hàng chữ xuất hiện trên màn hình di động, cậu chuyên chú nhìn chằm chằm, đôi mắt nheo lại, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Chờ cậu về phòng, Cố Dật Nhĩ đã bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy chính mình.
Tư Dật nhẹ giọng hỏi cô: “Cậu ngủ rồi sao?”
Cô rầu rĩ lên tiếng: “Ừ.”
Cậu tắt đèn, nằm xuống nệm nhìn trần nhà phát ngốc.
Lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Lúc này, còn có thể ngủ thì là thần tiên rồi.
Trên giường người kia giống như cũng không ngủ được, giường bởi vì động tác rất nhỏ của cô mà phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Âm thanh này khiến gian phòng yên tĩnh càng thêm một tầng tư vị không nói nên lời.
Đây chỉ là một đêm hè bình thường, ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua tấm rèm chiếu xuống mặt đất, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng ve đang diễn tấu bên ngoài phòng, điều hòa thổi vù vù, trong phòng rất mát mẻ.
Nhưng cậu chỉ cảm thấy trong lòng nóng bỏng, nóng đến điều hòa cũng không áp được.
Cuối cùng, lý trí của thiếu niên mới nếm trải mối tình đầu không chiến thắng được trái tim đang xao động, cậu thấp giọng nói một câu: “Nhĩ Đóa, tớ lạnh.”
Cố Dật Nhĩ mở to mắt, ngồi dậy: “Tớ chỉnh điều hòa lên cao một chút nhé.”
Tư Dật cắn môi: “Hai người ngủ cùng nhau thì không lạnh nữa.”
“Cậu ngủ trên giường đi, tớ xuống đất.” Cố Dật Nhĩ không để ý đến cậu, xốc chăn lên xuống giường.
Chân cô vừa mới tiếp xúc với sàn nhà đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo qua.
Cố Dật Nhĩ hô nhỏ một tiếng, bị cậu chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Tư Dật vùi đầu ở cổ cô, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo cô, chân cậu mở ra, Cố Dật Nhĩ cứ như vậy mà ngồi giữa hai chân cậu.
Cô cảm nhận được cậu đang phát run.
“Cậu lạnh thật à?”
Tư Dật gật đầu, ôm cô đứng dậy, sau đó đôi tay chuyển qua mông cô, dùng sức một cái, hai chân Cố Dật Nhĩ đã cách mặt đất, bị cậu ôm lên.
Cô không biết cậu muốn làm gì.
Cậu ôm cô ngồi ở mép giường, Cố Dật Nhĩ ngồi ở trên đùi cậu, mũi chân nhẹ nhàng quét qua mặt đất, quét đến tim cũng phát ngứa.
“Cùng nhau ngủ, được không?”
Thiếu niên nhẹ giọng thỉnh cầu, cắt đứt một sợi dây lý trí cuối cùng, Cố Dật Nhĩ bắt lấy vạt áo cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu đặt cô lên trên giường, chính mình cũng nằm xuống theo, sau đó kéo chăn che lên hai người.
Trên chăn có mùi hương độc đáo thuộc về cô.
Mùi hương của bọn họ lúc này hoà quyện với nhau.
Không giống nước hoa thơm nức, lại càng quyến rũ hơn nước hoa.
Hai người ở trong chăn cách nhau rất xa, nơi tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có mười ngón đang nắm chặt.
Cố Dật Nhĩ không hề buồn ngủ, bất đắc dĩ nói: “Cậu nắm như vậy tớ không ngủ được.”
Tư Dật giống như hoàn toàn không nghe được lời cô nói, giọng nói khàn khàn: “Nhĩ Đóa, nếu cậu không muốn, thì hãy nói dừng lại.”
Cố Dật Nhĩ nhanh chóng hiểu được ý của cậu, nghiêng đầu mở to mắt nhìn.
Tư Dật chưa bao giờ vội vàng như vậy.
Cậu xoay người đè lên cô, một tay chống gối đầu, một tay nâng cằm cô rồi dùng sức hôn xuống.
Cậu chính xác tìm được môi cô, không chút do dự in lại dấu vết của mình lên đó.
Hoàn toàn không giống như nụ hôn đầu tiên được miêu tả trong sách hay trên TV, Tư Dật giống như là một con dã thú, trúc trắc dùng sức cọ sát môi mình với môi cô, cậu không biết làm thế nào đành phải dùng bản năng chậm rãi thăm dò, Cố Dật Nhĩ bị cậu chặn môi, mũi cũng dán vào gương mặt cậu, căn bản không có cơ hội mà thở dốc.
Cô nhéo nhéo cánh tay cậu ý bảo mình không thở nổi.
Tư Dật há miệng thở dốc, ngậm lấy đôi môi cô.
Hơi hiểu được một chút, cậu không hề đơn giản vuốt ve nữa mà đổi thành liếm mút.
Tư Dật vẫn luôn thật cẩn thận chống thân thể, không để mình đè nặng cô, nhưng theo động tác trên môi càng ngày càng kịch liệt, cánh tay cậu cũng dần dần mất sức.
Cậu buông cằm Cố Dật Nhĩ ra, ngón tay lùa vào trong mái tóc cô.
Không hề lỗ mãng như lúc ban đầu nữa, nụ hôn của cậu dần dần trở nên ôn nhu.
Cố Dật Nhĩ thoáng có khe hở hô hấp, hai tay không biết nên đặt nơi nào chỉ có thể nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân.
Bỗng nhiên, có một thứ nóng ướt chạm vào hàm răng cô.
Cố Dật Nhĩ mở bừng mắt, trong bóng đêm, con ngươi cậu giống như đá quý, phát ra ánh sáng lóa mắt
Tư Dật thoáng buông môi cô ra, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt, giọng nói ấm ách: “Ngoan, mở miệng.”
Cô ngược lại càng cắn chặt.
Tư Dật cười nhẹ một tiếng, véo véo mặt cô: “Không nghe lời.”
Cô vừa muốn há mồm phản bác đã bị cậu tranh thủ xâm nhập, đầu lưỡi thuận thế công thành đoạt đất, không hề có quy tắc mà xông loạn.
Đầu lưỡi của cậu đầu tiên là liếm liếm lợi cô, sau đó lại dò xét vào trong một chút, đầu lưỡi xẹt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng như là đang tìm kiếm thứ gì.
Tư Dật lại rời đi, chống thân mình cúi đầu nhìn cô, cậu duỗi duỗi đầu lưỡi, dùng ngón tay chỉ chỉ nó: “Của cậu đâu?”
Cố Dật Nhĩ cả người vô lực, bịt tai trộm chuông: “Không biết.”
“Đừng trốn, để tớ hôn nó.” Tư Dật đè thấp thân mình hôn lên tai cô một cái, cả người Cố Dật Nhĩ run lên, cậu nhẹ giọng cười, lại hôn lên môi cô.
Lúc này bị cậu tìm được rồi.
Cậu học rất nhanh, từ lúc bắt đầu thăm dò mù quáng đến bây giờ quen đường quen nẻo, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Tư Dật nhéo cằm khiến đầu cô hơi ngửa lên càng tiện cho mình dễ thâm nhập, một cái tay khác chui vào ổ chăn, tìm được tay cô, cùng cô mười ngón nắm chặt.
Tay của Cố Dật Nhĩ có chút không an phận, bị cậu tóm được còn nhích tới nhích lui.
Cậu kéo tay cô ra khỏi chăn, cố định trên đỉnh đầu cô để ngăn cô lại lộn xộn.
Cố Dật Nhĩ cảm thấy rất xấu hổ, một tay khác để ở trước ngực cậu.
Tư Dật dứt khoát kéo cái tay còn lại của cô cũng ấn lên trên đầu.
Như vậy, Cố Dật Nhĩ cũng chỉ có thể động động chân.
Hai người giống như đánh giặc, nhưng ở trên giường, nam sinh thường có được ưu thế tuyệt đối, chân cậu linh hoạt chen vào giữa hai chân cô, để ở chỗ nào đó.
Cô mặc váy ngủ, không có chút phòng bị gì.
Khi từ đùi truyền lên một loại cảm xúc kỳ dị, Tư Dật giống như bị chạm phải công tắc nào đó, kêu lên một tiếng, toàn bộ thân mình sụp xuống người cô.
Nụ hôn của cậu trở nên có chút thô bạo.
Cố Dật Nhĩ không chịu nổi, ưm ưm giãy giụa.
Cô dùng tay muốn đẩy cậu ra, đầu cũng lắc lư trái phải muốn tránh né môi cậu.
“Tránh ra……”
Tư Dật thở phì phò, con mắt đỏ rực nhìn cô.
Sao lại dừng lại? Bây giờ mà dừng thì cậu mất mạng mất.
Vì thế nụ hôn của cậu khi thì giống như mưa to tầm tã trút xuống, khi thì lại giống như mưa phùn ba tháng không tiếng động ngấm vào vạn vật, lặp đi lặp lại tra tấn thần kinh cô.
Tay Tư Dật dần dần buông tay cô ra, chậm rãi chạm vào cổ cô, lại dần dần đi xuống, đụng phải bả vai cô.
Cố Dật Nhĩ căn bản không biết nên để tay chỗ nào, chỉ có thể bắt lấy cổ áo cậu.
Tư Dật cầm tay để cô vòng lấy cổ mình, tiếp theo, một tay đỡ đầu cô, một tay khác lại dịch về phía xương quai xanh của cô.
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh, Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy cậu đang đốt lửa trên người mình, đốm lửa rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến cô hỏng mất, bị loại cảm giác kỳ dị lại thoải mái như vậy chi phối, chân cô không tự giác giật giật.
Tư Dật lại kẹp chặt hai chân cô giữa chân mình.
Bụng nhỏ có chút trướng, Cố Dật Nhĩ bị cảm giác xa lạ này làm cho xấu hổ đến phát run, cô theo bản năng cong cong đầu gối.
Chân vừa cong đã đụng phải chỗ nào đó không nên đụng đến.
Tư Dật kêu lên một tiếng, kẹp chặt hai chân.
Tay cậu vẫn luôn nửa vời bồi hồi ở chỗ xương quai xanh của cô, muốn đi xuống chạm vào nơi càng thêm mềm mại rồi lại không dám.
Thật sự sắp điên rồi.
Nhớ tới lúc trong phòng tắm, cậu nghe được những lời đối thoại đó, mỗi một câu đều khiêu chiến lý trí của cậu, đàn ông thích nơi đó, đặc biệt là đối với người mình thích.
Cô thích ăn anh đào, cậu cũng rất thích ăn.
Cậu không nhìn thấy, lại ở trong đầu điên cuồng tưởng tượng ra nội y anh đào.
Thậm chí là cảnh sắc sau nội y.
Cậu đè trên người cô, có thể cảm nhận được cô mặc nội y, nếu không phải còn duy trì được chút thanh tỉnh cuối cùng thì cậu không xác định chính mình có thể kìm chế mà không thô bạo xé nó, khiến lá chắn cuối cùng giữa hai người biến mất hay không.
Bản năng của cậu khiến cậu càng muốn nhiều hơn, nhưng cậu lại không thể.
Cuối cùng Tư Dật mổ mổ môi cô, kết thúc nụ hôn lâu dài này.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt nhìn cậu.
Cậu nhìn cô như đang nhìn một món đồ trân bảo, lưu luyến nhu tình trong mắt phảng phất muốn hòa tan cả người cô.
Tư Dật từ trên người cô lăn xuống dưới, nghiêng người ôm cô vào trong lồng ngực, ngón tay từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc cô.
“Thực xin lỗi.” Giọng nói của Tư Dật vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cố Dật Nhĩ không nói gì, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Hô hấp của cô dần dần trở nên đều đặn.
Tư Dật cúi đầu hôn lên trán cô.
【 Nữ sinh 17 tuổi phát sinh quan hệ có ảnh hưởng gì không? 】
【 Quan hệ quá sớm vẫn nên tận lực tránh đi.
1, Dễ tạo thành tổn thương với cơ quan sinh sản;
2, Mang thai ngoài ý muốn;
3, Dễ bị viêm nhiễm.
Nếu cậu thực sự thích cô ấy thì từ từ đi, tốt đẹp của người con gái không chỉ có mỗi thân thể, nếu không có chuyện ấy thì chẳng lẽ trong mắt cậu, cô ấy không đáng yêu nữa sao? 】
***
Cố Dật Nhĩ không thể tin được chính mình vậy mà lại dậy sớm thế này.
Lúc cô tỉnh lại còn chưa đến 6 giờ.
Cô xoa mắt ngồi dậy nhưng bên cạnh lại không có Tư Dật.
Cô nhìn xuống phía dưới, Tư Dật hẳn là ngủ dưới đất.
“Tư Dật.” Cố Dật Nhĩ không trông cậy vào cậu có thể trả lời.
Ai ngờ Tư Dật đưa lưng về phía cô, đáp lại một câu: “Làm sao vậy?”
“Cậu cũng dậy rồi à?”
Tư Dật ngồi dậy, gương mặt tái nhợt, hai mắt thâm sì: “Tớ căn bản là không ngủ.”
Cố Dật Nhĩ thần sắc phức tạp: “Tại sao cậu không ngủ?”
“Cậu nói đi? Tớ lại không phải Liễu Hạ Huệ.” Tư Dật gãi gãi tóc, “Tớ muốn đi rửa mặt.”
“Bọn họ chắc là cũng chưa rời giường đâu, cậu cứ đi đi.”
Tư Dật đứng lên, cúi đầu nhìn cô gái ngồi trên giường, suy nghĩ thật lâu, mở miệng: “Về sau mùa hè cũng vẫn là nên mặc quần ngủ đi.”
Cố Dật Nhĩ mờ mịt nhìn cậu.
“Tư thế ngủ của cậu không tốt lắm.” Tư Dật ném xuống những lời này rồi lập tức rời phòng.
Một đêm không ngủ, Tư Dật giống như mất nước đi vào WC, đôi tay chống bồn rửa mặt, thần sắc tiều tụy.
Quá tra tấn người.
Cậu mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ lên mặt muốn làm mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Bảo bối, sao lại dậy sớm vậy?”
Bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên eo, cả người Tư Dật cứng đờ.
Người phía sau dùng ngữ khí trêu đùa: “Làm đến tận 3 giờ sáng, em còn tưởng rằng anh sẽ ngủ đến giữa trưa cơ.”
Đầu óc Tư Dật nổ tung.
Oops, hưởng dương mười bảy tuổi.
******
Cô lấy chăn nệm mới từ trong tủ rồi trải lên mặt đất.
Tư Dật rất tự giác mà nằm xuống đệm, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô: “Ngủ chưa?”
“Cậu ngủ trước đi.”
“Cậu không ngủ sao?”
Cố Dật Nhĩ không được tự nhiên móc ra một quyển Ngũ Tam từ trong cặp sách: “Tớ làm bài tập.”
Tư Dật ngồi dậy, nhìn đồng hồ treo tường: “Nhĩ Đóa, một giờ rồi.”
“Tớ biết, nhưng tớ không ngủ được, làm bài tập thôi miên một chút.”
Cô ngồi xuống bàn học bật đèn bàn lên, định sẽ chiến đấu hăng hái với bài tập toán.
Tư Dật dứt khoát cũng không ngủ, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, dùng tay chống cằm nhìn cô viết.
“Tớ chờ cậu, cậu làm đi.”
Tư Dật cứ như vậy an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, không náo loạn không nghịch ngợm, cậu càng an tĩnh như vậy thì trái tim cô càng không bình tĩnh, nó ở trong lồng ngực nhảy tới nhảy lui, ánh mắt cậu giống như một que diêm châm vào dây dẫn trong lòng, pháo nổ đùng đoàng khiến cô ù cả tai.
Cô cầm chặt bút, đề toán học trước mắt giống như một đám ngựa hoang chạy loạn, căn bản không thể nào xem được.
Cậu quá quấy rầy đến cô.
Cố Dật Nhĩ thất thần viết xuống một công thức.
“Nhĩ Đóa, viết sai rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn cậu: “Chỗ nào?”
“Chỗ này.” Cậu duỗi tay, chỉ vào chỗ cô viết sai, “sin2a = sinacosa cosasina, cậu viết cos2a.”
“À.” Cô tẩy dòng đó đi rồi viết lại.
Cậu cười nhẹ: “Lại viết sai rồi.”
Cố Dật Nhĩ bỏ bút, sắc mặt lạnh lẽo: “Cho cậu bút, cậu viết đi.”
Cậu cầm bút, thành thạo viết ra toàn bộ quá trình giải lên nháp, rất nhanh, không hề có một tia do dự, giống như căn bản không cần suy nghĩ.
“Biết làm thì ghê gớm lắm sao?” Cố Dật Nhĩ không phục.
Tư Dật có chút bất đắc dĩ: “Không phải cậu bảo tớ viết à?”
Cố Dật Nhĩ phồng miệng đoạt lại bút từ trong tay cậu tiếp tục viết.
Sau đó lại viết sai.
“Nhĩ Đóa, tập trung chút nào.”
Cố Dật Nhĩ nhét bút vào trong tay rồi đẩy Ngũ Tam về phía cậu: “Cậu làm cho tớ đi.”
Tư Dật có chút kinh ngạc mở to hai mắt: “Tớ làm cho cậu?”
“Không muốn sao?”
“Cũng không phải vậy, haizzz, tớ làm giúp cậu, cậu đi ngủ đi được không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không, tớ xem cậu viết.”
Tư Dật nhướng mày.
Dù sao cũng từng tham gia Olympic Toán, ở Bắc Kinh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên Tư Dật đọc đề rất nhanh, gần như là mười mấy giây một đề, vẽ vài đường trên nháp rồi trực tiếp viết quá trình giải vào sách.
Cậu viết rất nhanh nhưng chữ viết cũng không qua loa, Cố Dật Nhĩ cứ như vậy nhìn cậu dùng tốc độ gấp đôi của mình nhanh chóng viết xong một tờ đề.
Nhưng dù sao cũng là đề toán học, cần cực kỳ tập trung mới có thể đẩy cao tốc độ, Tư Dật híp mắt, cúi đầu hết sức chuyên chú làm bài.
Cậu viết được một nửa thì dùng tay trái đè đè huyệt thái dương: “Nhĩ Đóa, cậu lấy kính giúp tớ với, tớ nhìn không rõ lắm.”
Mắt kính của cậu đã bị tháo xuống, đang được đặt ở trên đầu giường.
Cố Dật Nhĩ đưa kính cho cậu, cậu đeo lên lại tiếp tục viết.
“Cậu cận bao nhiêu độ rồi?”
“2 độ.” Tư Dật vừa viết vừa trả lời cô, “Khoảng thời gian tham gia thi đấu sử dụng mắt hơi nhiều.”
Đèn bàn bảo vệ mắt cũng không chói, ánh đèn nhu hòa hắt lên sườn mặt chiếu ra mặt mày như họa của cậu, mắt kính màu bạc phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt khiến cậu nhìn qua thêm phần khí chất văn nhã nội liễm.
Tư Dật dường như cũng phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, cậu cười như không cười quay đầu nhìn cô: “Tớ phát hiện hình như cậu rất thích ngắm gương mặt tớ.”
“Làm gì có.” Cố Dật Nhĩ quay đầu.
Tư Dật nhướng mày gác bút xuống, mu bàn tay chống đầu, khóe môi hơi nhếch lên, cười có chút xấu xa.
“Tớ đeo kính đẹp hay không đeo kính mới đẹp?”
Cố Dật Nhĩ ngốc nghếch nói: “Đều đẹp.”
“Cậu đấy.” Cậu gõ đầu cô.
Cố Dật Nhĩ biết mình mắc mưu, phồng miệng lên trừng cậu.
Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, cô hễ tức giận là lại thích làm như vậy, cũng không biết có phải do đã quá muộn rồi hay không mà đồng tử như được phủ thêm một tầng sa mỏng mông lung, nhìn không hung dữ chút nào, ngược lại còn có chút mềm mại.
Đổi lại là ngày thường, cậu nhất định cũng học theo dáng vẻ chu miệng của cô, hoặc là dùng ngón tay chọc chọc má cô, nhưng hôm nay cậu lại không muốn làm như vậy, từ đáy lòng sinh cậu lại sinh ra một loại khát vọng khác.
Cố Dật Nhĩ chỉ nhìn thấy ánh mắt cậu dần dần tối đi, nhưng bởi vì đôi mắt kia quá mức kinh diễm nên cho dù trong đó có thứ cảm xúc không đoán trước được nhưng cô cũng không muốn dời tầm mắt.
Tư Dật đặt tay phía sau lưng ghế của cô rồi bỗng nhiên cúi người.
Cô theo bản năng lùi về phía lưng ghế.
Như là đã sớm dự đoán được cô sẽ trốn, Tư Dật lại dùng một cái tay khác ấn vào ghế, cứ như vậy tạo thành gông cùm xiềng xích vây cô trong phạm vi nhỏ hẹp.
Cô không còn chỗ nào để trốn.
Tư Dật cúi người, nghiêng đầu hướng về phía cô.
Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy chóp mũi chạm phải thấu kính lạnh lẽo, cô co rúm lại một chút, môi Tư Dật cách cô chỉ trong gang tấc.
“Chậc.”
Cậu khẽ nhíu mày như là cảm thấy mắt kính vướng bận, một tay gỡ xuống ném ở trên bàn.
Động tác này quá mê hoặc, cả người Cố Dật Nhĩ mềm nhũn, thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Cô khẩn trương nhắm mắt, lông mi còn đang run rẩy.
“Sợ sao?” Giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai cô.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt, mờ mịt nhìn cậu.
Tư Dật cách cô thật sự rất gần, cậu gần như thu hết biểu tình của cô vào trong đáy mắt.
“Xin lỗi cậu, là tớ vội vàng.” Cậu lùi lại, tay chạm vào tóc cô, xoa xoa.
Tư Dật giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, đeo kính, tiếp tục vùi đầu giúp cô làm bài tập.
Cố Dật Nhĩ cũng không nói rõ chính mình rốt cuộc là thấy may mắn hay là thất vọng.
Ước chừng hơn mười phút sau, Tư Dật viết xong bài cuối cùng, buông bút duỗi người: “Làm xong rồi, ngủ chứ?”
Cố Dật Nhĩ gật gật đầu.
Tư Dật giúp cô bỏ Ngũ Tam vào cặp sách, đứng dậy chỉ cửa: “Tớ có thể ra ngoài đi WC không?”
“Ừm, mọi người hẳn là ngủ hết rồi.”
Tư Dật cầm di động của mình mở cửa phòng đi ra ngoài.
Để lại Cố Dật Nhĩ còn ngồi ở ghế phát ngốc.
Cô cắn môi, cảm thấy mình thật sự làm ra vẻ.
Một người ở trong phòng mắng chính mình, một người khác ở ngoài phòng cũng đang mắng chính mình.
“Thiếu chút nữa thôi.”
Nghe không biết là đáng tiếc hay là may mắn.
Tư Dật dùng di động chiếu sáng, miễn cưỡng dựa vào tường rảo bước, đi tới đi lui, bỗng nhiên mặt tường rụt vào trong một chút, hẳn là đụng phải cửa phòng khép hờ, đột nhiên không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, cậu xông vào một căn phòng không bật đèn.
Không đóng cửa? Cậu dùng di động chiếu sáng bên trong, là một gian phòng trống đơn giản, một cái bàn làm việc, một cái giường đôi, nhìn qua giống như phòng chuyên dùng cho khách.
Trong nháy mắt kia, nội tâm cậu giống như mặt hồ bình tĩnh bỗng nhiên khơi dậy bọt sóng, hồng thủy vỡ đê, bao phủ từng dây thần kinh, trong đầu giống như có chùm lớn pháo hoa, trong phút chốc bị châm lửa, nóng bỏng mà lại lóa mắt.
Cậu bị lừa, nhưng mà.
Bị lừa như vậy cũng cam tâm tình nguyện.
Tư Dật thu hồi suy nghĩ, một đường sờ đến WC.
Cậu không nhịn nổi mà dùng di động tìm kiếm.
【 Nữ sinh 17 tuổi phát sinh……】
Từng hàng từng hàng chữ xuất hiện trên màn hình di động, cậu chuyên chú nhìn chằm chằm, đôi mắt nheo lại, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Chờ cậu về phòng, Cố Dật Nhĩ đã bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy chính mình.
Tư Dật nhẹ giọng hỏi cô: “Cậu ngủ rồi sao?”
Cô rầu rĩ lên tiếng: “Ừ.”
Cậu tắt đèn, nằm xuống nệm nhìn trần nhà phát ngốc.
Lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Lúc này, còn có thể ngủ thì là thần tiên rồi.
Trên giường người kia giống như cũng không ngủ được, giường bởi vì động tác rất nhỏ của cô mà phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Âm thanh này khiến gian phòng yên tĩnh càng thêm một tầng tư vị không nói nên lời.
Đây chỉ là một đêm hè bình thường, ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua tấm rèm chiếu xuống mặt đất, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng ve đang diễn tấu bên ngoài phòng, điều hòa thổi vù vù, trong phòng rất mát mẻ.
Nhưng cậu chỉ cảm thấy trong lòng nóng bỏng, nóng đến điều hòa cũng không áp được.
Cuối cùng, lý trí của thiếu niên mới nếm trải mối tình đầu không chiến thắng được trái tim đang xao động, cậu thấp giọng nói một câu: “Nhĩ Đóa, tớ lạnh.”
Cố Dật Nhĩ mở to mắt, ngồi dậy: “Tớ chỉnh điều hòa lên cao một chút nhé.”
Tư Dật cắn môi: “Hai người ngủ cùng nhau thì không lạnh nữa.”
“Cậu ngủ trên giường đi, tớ xuống đất.” Cố Dật Nhĩ không để ý đến cậu, xốc chăn lên xuống giường.
Chân cô vừa mới tiếp xúc với sàn nhà đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo qua.
Cố Dật Nhĩ hô nhỏ một tiếng, bị cậu chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Tư Dật vùi đầu ở cổ cô, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo cô, chân cậu mở ra, Cố Dật Nhĩ cứ như vậy mà ngồi giữa hai chân cậu.
Cô cảm nhận được cậu đang phát run.
“Cậu lạnh thật à?”
Tư Dật gật đầu, ôm cô đứng dậy, sau đó đôi tay chuyển qua mông cô, dùng sức một cái, hai chân Cố Dật Nhĩ đã cách mặt đất, bị cậu ôm lên.
Cô không biết cậu muốn làm gì.
Cậu ôm cô ngồi ở mép giường, Cố Dật Nhĩ ngồi ở trên đùi cậu, mũi chân nhẹ nhàng quét qua mặt đất, quét đến tim cũng phát ngứa.
“Cùng nhau ngủ, được không?”
Thiếu niên nhẹ giọng thỉnh cầu, cắt đứt một sợi dây lý trí cuối cùng, Cố Dật Nhĩ bắt lấy vạt áo cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu đặt cô lên trên giường, chính mình cũng nằm xuống theo, sau đó kéo chăn che lên hai người.
Trên chăn có mùi hương độc đáo thuộc về cô.
Mùi hương của bọn họ lúc này hoà quyện với nhau.
Không giống nước hoa thơm nức, lại càng quyến rũ hơn nước hoa.
Hai người ở trong chăn cách nhau rất xa, nơi tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có mười ngón đang nắm chặt.
Cố Dật Nhĩ không hề buồn ngủ, bất đắc dĩ nói: “Cậu nắm như vậy tớ không ngủ được.”
Tư Dật giống như hoàn toàn không nghe được lời cô nói, giọng nói khàn khàn: “Nhĩ Đóa, nếu cậu không muốn, thì hãy nói dừng lại.”
Cố Dật Nhĩ nhanh chóng hiểu được ý của cậu, nghiêng đầu mở to mắt nhìn.
Tư Dật chưa bao giờ vội vàng như vậy.
Cậu xoay người đè lên cô, một tay chống gối đầu, một tay nâng cằm cô rồi dùng sức hôn xuống.
Cậu chính xác tìm được môi cô, không chút do dự in lại dấu vết của mình lên đó.
Hoàn toàn không giống như nụ hôn đầu tiên được miêu tả trong sách hay trên TV, Tư Dật giống như là một con dã thú, trúc trắc dùng sức cọ sát môi mình với môi cô, cậu không biết làm thế nào đành phải dùng bản năng chậm rãi thăm dò, Cố Dật Nhĩ bị cậu chặn môi, mũi cũng dán vào gương mặt cậu, căn bản không có cơ hội mà thở dốc.
Cô nhéo nhéo cánh tay cậu ý bảo mình không thở nổi.
Tư Dật há miệng thở dốc, ngậm lấy đôi môi cô.
Hơi hiểu được một chút, cậu không hề đơn giản vuốt ve nữa mà đổi thành liếm mút.
Tư Dật vẫn luôn thật cẩn thận chống thân thể, không để mình đè nặng cô, nhưng theo động tác trên môi càng ngày càng kịch liệt, cánh tay cậu cũng dần dần mất sức.
Cậu buông cằm Cố Dật Nhĩ ra, ngón tay lùa vào trong mái tóc cô.
Không hề lỗ mãng như lúc ban đầu nữa, nụ hôn của cậu dần dần trở nên ôn nhu.
Cố Dật Nhĩ thoáng có khe hở hô hấp, hai tay không biết nên đặt nơi nào chỉ có thể nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân.
Bỗng nhiên, có một thứ nóng ướt chạm vào hàm răng cô.
Cố Dật Nhĩ mở bừng mắt, trong bóng đêm, con ngươi cậu giống như đá quý, phát ra ánh sáng lóa mắt
Tư Dật thoáng buông môi cô ra, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt, giọng nói ấm ách: “Ngoan, mở miệng.”
Cô ngược lại càng cắn chặt.
Tư Dật cười nhẹ một tiếng, véo véo mặt cô: “Không nghe lời.”
Cô vừa muốn há mồm phản bác đã bị cậu tranh thủ xâm nhập, đầu lưỡi thuận thế công thành đoạt đất, không hề có quy tắc mà xông loạn.
Đầu lưỡi của cậu đầu tiên là liếm liếm lợi cô, sau đó lại dò xét vào trong một chút, đầu lưỡi xẹt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng như là đang tìm kiếm thứ gì.
Tư Dật lại rời đi, chống thân mình cúi đầu nhìn cô, cậu duỗi duỗi đầu lưỡi, dùng ngón tay chỉ chỉ nó: “Của cậu đâu?”
Cố Dật Nhĩ cả người vô lực, bịt tai trộm chuông: “Không biết.”
“Đừng trốn, để tớ hôn nó.” Tư Dật đè thấp thân mình hôn lên tai cô một cái, cả người Cố Dật Nhĩ run lên, cậu nhẹ giọng cười, lại hôn lên môi cô.
Lúc này bị cậu tìm được rồi.
Cậu học rất nhanh, từ lúc bắt đầu thăm dò mù quáng đến bây giờ quen đường quen nẻo, nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi cô.
Tư Dật nhéo cằm khiến đầu cô hơi ngửa lên càng tiện cho mình dễ thâm nhập, một cái tay khác chui vào ổ chăn, tìm được tay cô, cùng cô mười ngón nắm chặt.
Tay của Cố Dật Nhĩ có chút không an phận, bị cậu tóm được còn nhích tới nhích lui.
Cậu kéo tay cô ra khỏi chăn, cố định trên đỉnh đầu cô để ngăn cô lại lộn xộn.
Cố Dật Nhĩ cảm thấy rất xấu hổ, một tay khác để ở trước ngực cậu.
Tư Dật dứt khoát kéo cái tay còn lại của cô cũng ấn lên trên đầu.
Như vậy, Cố Dật Nhĩ cũng chỉ có thể động động chân.
Hai người giống như đánh giặc, nhưng ở trên giường, nam sinh thường có được ưu thế tuyệt đối, chân cậu linh hoạt chen vào giữa hai chân cô, để ở chỗ nào đó.
Cô mặc váy ngủ, không có chút phòng bị gì.
Khi từ đùi truyền lên một loại cảm xúc kỳ dị, Tư Dật giống như bị chạm phải công tắc nào đó, kêu lên một tiếng, toàn bộ thân mình sụp xuống người cô.
Nụ hôn của cậu trở nên có chút thô bạo.
Cố Dật Nhĩ không chịu nổi, ưm ưm giãy giụa.
Cô dùng tay muốn đẩy cậu ra, đầu cũng lắc lư trái phải muốn tránh né môi cậu.
“Tránh ra……”
Tư Dật thở phì phò, con mắt đỏ rực nhìn cô.
Sao lại dừng lại? Bây giờ mà dừng thì cậu mất mạng mất.
Vì thế nụ hôn của cậu khi thì giống như mưa to tầm tã trút xuống, khi thì lại giống như mưa phùn ba tháng không tiếng động ngấm vào vạn vật, lặp đi lặp lại tra tấn thần kinh cô.
Tay Tư Dật dần dần buông tay cô ra, chậm rãi chạm vào cổ cô, lại dần dần đi xuống, đụng phải bả vai cô.
Cố Dật Nhĩ căn bản không biết nên để tay chỗ nào, chỉ có thể bắt lấy cổ áo cậu.
Tư Dật cầm tay để cô vòng lấy cổ mình, tiếp theo, một tay đỡ đầu cô, một tay khác lại dịch về phía xương quai xanh của cô.
Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh, Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy cậu đang đốt lửa trên người mình, đốm lửa rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến cô hỏng mất, bị loại cảm giác kỳ dị lại thoải mái như vậy chi phối, chân cô không tự giác giật giật.
Tư Dật lại kẹp chặt hai chân cô giữa chân mình.
Bụng nhỏ có chút trướng, Cố Dật Nhĩ bị cảm giác xa lạ này làm cho xấu hổ đến phát run, cô theo bản năng cong cong đầu gối.
Chân vừa cong đã đụng phải chỗ nào đó không nên đụng đến.
Tư Dật kêu lên một tiếng, kẹp chặt hai chân.
Tay cậu vẫn luôn nửa vời bồi hồi ở chỗ xương quai xanh của cô, muốn đi xuống chạm vào nơi càng thêm mềm mại rồi lại không dám.
Thật sự sắp điên rồi.
Nhớ tới lúc trong phòng tắm, cậu nghe được những lời đối thoại đó, mỗi một câu đều khiêu chiến lý trí của cậu, đàn ông thích nơi đó, đặc biệt là đối với người mình thích.
Cô thích ăn anh đào, cậu cũng rất thích ăn.
Cậu không nhìn thấy, lại ở trong đầu điên cuồng tưởng tượng ra nội y anh đào.
Thậm chí là cảnh sắc sau nội y.
Cậu đè trên người cô, có thể cảm nhận được cô mặc nội y, nếu không phải còn duy trì được chút thanh tỉnh cuối cùng thì cậu không xác định chính mình có thể kìm chế mà không thô bạo xé nó, khiến lá chắn cuối cùng giữa hai người biến mất hay không.
Bản năng của cậu khiến cậu càng muốn nhiều hơn, nhưng cậu lại không thể.
Cuối cùng Tư Dật mổ mổ môi cô, kết thúc nụ hôn lâu dài này.
Cố Dật Nhĩ trợn mắt nhìn cậu.
Cậu nhìn cô như đang nhìn một món đồ trân bảo, lưu luyến nhu tình trong mắt phảng phất muốn hòa tan cả người cô.
Tư Dật từ trên người cô lăn xuống dưới, nghiêng người ôm cô vào trong lồng ngực, ngón tay từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc cô.
“Thực xin lỗi.” Giọng nói của Tư Dật vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cố Dật Nhĩ không nói gì, dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Hô hấp của cô dần dần trở nên đều đặn.
Tư Dật cúi đầu hôn lên trán cô.
【 Nữ sinh 17 tuổi phát sinh quan hệ có ảnh hưởng gì không? 】
【 Quan hệ quá sớm vẫn nên tận lực tránh đi.
1, Dễ tạo thành tổn thương với cơ quan sinh sản;
2, Mang thai ngoài ý muốn;
3, Dễ bị viêm nhiễm.
Nếu cậu thực sự thích cô ấy thì từ từ đi, tốt đẹp của người con gái không chỉ có mỗi thân thể, nếu không có chuyện ấy thì chẳng lẽ trong mắt cậu, cô ấy không đáng yêu nữa sao? 】
***
Cố Dật Nhĩ không thể tin được chính mình vậy mà lại dậy sớm thế này.
Lúc cô tỉnh lại còn chưa đến 6 giờ.
Cô xoa mắt ngồi dậy nhưng bên cạnh lại không có Tư Dật.
Cô nhìn xuống phía dưới, Tư Dật hẳn là ngủ dưới đất.
“Tư Dật.” Cố Dật Nhĩ không trông cậy vào cậu có thể trả lời.
Ai ngờ Tư Dật đưa lưng về phía cô, đáp lại một câu: “Làm sao vậy?”
“Cậu cũng dậy rồi à?”
Tư Dật ngồi dậy, gương mặt tái nhợt, hai mắt thâm sì: “Tớ căn bản là không ngủ.”
Cố Dật Nhĩ thần sắc phức tạp: “Tại sao cậu không ngủ?”
“Cậu nói đi? Tớ lại không phải Liễu Hạ Huệ.” Tư Dật gãi gãi tóc, “Tớ muốn đi rửa mặt.”
“Bọn họ chắc là cũng chưa rời giường đâu, cậu cứ đi đi.”
Tư Dật đứng lên, cúi đầu nhìn cô gái ngồi trên giường, suy nghĩ thật lâu, mở miệng: “Về sau mùa hè cũng vẫn là nên mặc quần ngủ đi.”
Cố Dật Nhĩ mờ mịt nhìn cậu.
“Tư thế ngủ của cậu không tốt lắm.” Tư Dật ném xuống những lời này rồi lập tức rời phòng.
Một đêm không ngủ, Tư Dật giống như mất nước đi vào WC, đôi tay chống bồn rửa mặt, thần sắc tiều tụy.
Quá tra tấn người.
Cậu mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ lên mặt muốn làm mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Bảo bối, sao lại dậy sớm vậy?”
Bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên eo, cả người Tư Dật cứng đờ.
Người phía sau dùng ngữ khí trêu đùa: “Làm đến tận 3 giờ sáng, em còn tưởng rằng anh sẽ ngủ đến giữa trưa cơ.”
Đầu óc Tư Dật nổ tung.
Oops, hưởng dương mười bảy tuổi.
******
Danh sách chương