Bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường mà kỳ thi giữa kỳ năm nay muộn hơn những năm trước mấy ngày.
Mùa đông ở phương nam là cái lạnh ẩm ướt, cho dù lạnh thế nào đi nữa nhưng cũng không có tuyết rơi, lá cây bị những cơn gió gào thét cuốn đi, để lại những cành khô trụi lủi, uể oải cong queo không có sức sống.
Một trận mưa vừa qua, bầu trời một màu xám trắng, trên mặt đất vẫn còn đọng lại vài vũng nước phản chiếu ra khung cảnh tiêu điều của mùa đông.
Gió lạnh thổi qua từng trận hiu quạnh.
Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo của trường học.
Trên bảng thông bào là thành tích kỳ thi giữa kỳ từ lớp 10 đến lớp 12.
“Cố Dật Nhĩ siêu thế.”
“Cả hai lần Tư Dật chỉ kém cậu ấy có vài điểm là có thể giành được vị trí đầu tiên.”
“Đúng là thần tiên đánh nhau.”
“Không phải nói hai người bọn họ yêu sớm sao? Sao thành tích học tập của bọn họ không bị giảm xuống chút nào vậy? Chuyện này thật không khoa học.”
“Học tra yêu đương mới có thể chậm trễ học tập, học bá yêu đương thì chỉ là chút gia vị trong học tập mà thôi.”
“Quá đúng.”
Trên bảng vàng của khối lớp 10, ba chữ ‘Cố Dật Nhĩ’ ở vị trí đầu tiên như đâm vào mắt Tư Dật.
Nhị Canh vẻ mặt hưng phấn vỗ vỗ vai Tư Dật: “Dật ca! Em lọt vào top 30! Có thể cùng một lớp với anh rồi!”
Có người vội vàng hung hăng trừng mắt ra dấu im lặng với Nhị Canh: “Đừng làm ồn đến Dật ca! Cậu không thấy sắc mặt của anh ấy sắp giết người được rồi sao?”
Nhị Canh ngẩn người, thoáng ngẩng đầu thấy cái cằm căng chặt của Tư Dật, sắc mặt cậu tái nhợt như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Dật ca lần này lão mã thất đề, không ngờ Ngữ văn với Tiếng Anh lại kém Cố Dật Nhĩ nhiều thế.” Người nọ thở dài, “Cố Dật Nhĩ chỉ kém anh ấy vài điểm khoa học tự nhiên nên lập tức vượt qua được.”
Một bên Lục Gia như đang suy tư gì cũng gật gật đầu: “Dật ca nếu muốn lấy được vị trí đầu tiên thì phỏng chừng phải tốn thật nhiều công phu vào mấy môn khoa học xã hội rồi.”
Nhị Canh chẳng hề để ý: “Liên quan gì đâu? Chờ đến lớp 11 phân ban, đến lúc hai lớp văn lý mỗi lớp một người đứng đầu, không cần tranh với ai.”
“Thế thì hai người thống trị bảng vàng rồi.”
Vị trí của mấy đại lão đứng đầu biến động không lớn, khi mọi người đang thảo luận nhóm đại lão này thi ra cái thành tích phi nhân loại thì không biết ai đó nhỏ giọng nói câu: “Cố Dật Nhĩ tới!”
“Đâu? Đâu?”
“Ngay sau kia kìa, đang đi cùng một em gái tới nè.”
“Sao tớ cứ thấy cậu ấy đang phát sáng nhỉ, có phải là ảo giác không?”
“Không phải, đồng phục của cậu ấy giặt trắng quá, giặt bằng Lập Bạch à?”
(Lập Bạch: Tên nước giặt quần áo)
“…”
Cố Dật Nhĩ mặc đồng phục, bên trong là áo khoác bông có mũ, xung quanh mũ được đính bông xù xù, cô đang đội mũ nên mọi người chỉ nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn và đôi môi hơi nhếch lên của cô.
Nhị Canh rất đúng lúc mà chọc chọc cánh tay Tư Dật: “Dật ca, Cố Dật Nhĩ tới.”
“Tới thì tới, liên quan gì đến tôi.” Ngữ khí của Tư Dật lạnh lùng không hề gợn sóng.
Nhị Canh với vài người khác liếc nhau, ăn ý gật gật đầu.
Chắc chắn là Dật ca đang tức giận rồi.
Đi cùng Cố Dật Nhĩ là Lâm Vĩ Nguyệt vóc dáng lùn lùn không nhìn thấy được bảng vàng danh dự, đang muốn nhảy lên xem thì lại nhớ tới chân mình còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể vận động mạnh.
“Dật Nhĩ, nhìn hộ tớ xem tớ thứ mấy?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu, chen vào đám người.
Cô không xem bảng vàng danh dự, mà chuẩn xác không nhầm tìm được người cô muốn tìm.
Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm vỗ vỗ vai người nọ: “Con trai, trùng hợp quá, con cũng tới xem thành tích à?”
Nhị Canh che miệng nghẹn cười.
Tư Dật mắt trợn trắng, bất đắc dĩ lắc người tránh ra: “Làm cái gì thế?”
Vẻ mặt Cố Dật Nhĩ tiếc nuối: “Ba biết con có hiếu, lần này thi lại cố ý nhường ba ba, con cũng đừng quá khổ sở, lần sau, ba sẽ cố gắng thu nhỏ khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta.”
Khóe miệng Tư Dật giật giật, nhìn cô như đang nhìn người bệnh tâm thần: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ai cố ý nhường cậu.”
“Không phải cố ý? Phim truyền hình toàn diễn như vậy mà, ví dụ như cố tình làm thiếu một bài gì đó.”
“Đầu óc có bệnh mới có thể cố ý làm thiếu một bài.” Tư Dật không hề có ý định diễn kịch cùng cô.
Nhị Canh cười hỏi: “Phim truyền hình nào mà thiểu năng như vậy?”
“Nhiều lắm, cậu chưa xem bao giờ à?”
Nhị Canh xua tay: “Tớ ít xem TV lắm, nhưng mà thế cũng điêu quá đi, người bình thường vừa đọc đề thi chỉ ước trong một giây đồng hồ là có thể viết hết những gì trong đầu mình ra, cố viết được bao nhiêu thì viết, ai còn cố tình bỏ một bài để người ta dẫm lên đầu mình vượt lên?”
“Cậu không hiểu.” Cố Dật Nhĩ kiên nhẫn giải thích, “Chính là khi thi đại học, hai người chênh lệch rất lớn, một người vì được học cùng đại học với người kia mà cố ý bỏ qua một bài.”
Lúc này không những Nhị Canh cười mà Tư Dật cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
“Chắc là bị chập mạch hả.” Tư Dật vẻ mặt câm nín, “Có thể tính toán rõ ràng như vậy mà còn cần thi đại học sao? Trực tiếp tuyển thẳng luôn cho rồi.”
Lục Gia cũng thêm mắm dặm muối: “Đúng thế, nếu tớ có thể thi được Thanh Hoa Bắc Đại thì tớ quan tâm người khác thi được cái rắm gì, quang tông diệu tổ mới là ưu tiên hàng đầu.”
Cố Dật Nhĩ thở dài: “Các cậu cũng không hiểu, đây là một loại lãng mạn.”
“Nữ sinh các cậu cả ngày ngoài lãng mạn cũng chỉ có lãng mạn.” Nhị Canh như ông cụ non, “Thế phim Hàn Quốc còn phải bệnh nan y đến chết kìa, đó cũng là lãng mạn à.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi, thọc thọc cánh tay Tư Dật: “Vậy có nguyện ý vì tớ mà viết thiếu một bài không?”
Tư Dật đến liếc cũng không thèm liếc cô một cái: “Tớ cảm thấy so với cậu thì Thanh Hoa Bắc Đại vẫn tương đối quan trọng hơn.”
“…”
Dường như Tư Dật cũng nhìn ra cô không hài lòng với đáp án này, hỏi lại cô: “Cậu đừng chỉ có mà chỉ hỏi tớ, cậu thì sao?”
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu: “Hình như là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng hơn.”
“Vậy không phải là được rồi sao.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhìn không nổi: “Hai người các cậu cũng trắng trợn quá đấy.”
“Hai người bọn họ cũng không phải là diễn phim truyền hình, chú ý đến cái đó làm gì.” Nhị Canh đứng ra giải vây thay bọn họ, lại cười hỏi cô, “Bạn học Lâm Vĩ Nguyệt, cậu thì sao?”
“… Quang tông diệu tổ tương đối quan trọng.”
Đến tận đây nhóm người này đạt thành một quan điểm ăn ý, đó chính là so với thề non hẹn biển, thì vẫn là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng hơn.
Dù sao yêu đương có thể yêu vài lần nhưng Thanh Hoa Bắc Đại đời này chỉ có thể học một lần.
Chuyện này cũng bị người xung quanh nghe được, lập tức phát sóng trực tiếp lên Tieba.
【 Lấy Cố Dật Nhĩ cầm đầu, đám học bá đang thảo luận: yêu đương quan trọng hay Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng 】
【 Cố Dật Nhĩ còn cần thảo luận sao? Không phải cô ấy hai tay nắm cả hai sao? 】
【 Trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành là phải lấy cả hai 】
【 Thực xin lỗi, yêu đương là cái rắm gì, Thanh Hoa Bắc Đại mới là NO.1 trong lòng tôi】
【 Cái này mà cũng cần thảo luận sao? Đương nhiên là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng 】
【 Đây không phải là điển hình chọn tình yêu hay tiền đồ sao? Giờ ai còn đi con đường khổ tình như Quỳnh Dao nữa, đương nhiên là phải chọn tiền đồ 】
【 Nếu tôi mà thi được Thanh Hoa Bắc Đại, chắc ngủ mơ tôi cũng có thể cười tỉnh được…】
Cố Dật Nhĩ nhờ Tư Dật xem thành tích giúp cô, Tư Dật không thèm để ý, Cố Dật Nhĩ lại gọi một tiếng.
Tư Dật không nhịn được, quay đầu trừng cô: “Cố Nhĩ Đóa, cậu là tới làm nhục tớ sao?”
“…” Cố Dật Nhĩ nhấp miệng, chột dạ cười, “Không phải tớ, là xem giúp Vĩ Nguyệt.”
Tư Dật há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay đầu nhìn bảng vàng.
“Thứ năm.”
Cố Dật Nhĩ có chút kinh ngạc: “Tụt hạng? Ai ở phía trước vậy?”
“Phó Thanh Từ và Vương Tư Miểu.” Ngữ khí của Tư Dật bình bình đạm đạm, “Cậu ấy vốn dĩ đã mất một khoảng thời gian không lên lớp, điểm số theo đuổi sát nút như vậy, không rơi khỏi top 5 là tốt lắm rồi.”
Cố Dật Nhĩ quay đầu nói lại thành tích cho Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt an tâm vỗ vỗ ngực: “May quá, tớ còn tưởng sẽ bị lùi rất nhiều cơ, chờ thi cuối kỳ tớ lại nỗ lực xông lên.”
Nhị Canh ở bên cạnh ai oán: “Mấy người các cậu có để cho người khác sống hay không? Thế này mà cũng gọi là thụt lùi à?”
Cố Dật Nhĩ làm một động tác xin lỗi hướng về phía Nhị Canh: “Bạn học Nhị Canh, lần này cậu thi thế nào?”
“Tiến bộ, xếp thứ 26.” Nhị Canh kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đợi phân lại lớp thì chúng ta chính là bạn cùng lớp đấy.”
Mấy người đứng ở phía trước mắt bọn họ đi rồi, Cố Dật Nhĩ bị đẩy đến trước bảng vàng, trước mắt cô vừa hay là thứ tự xếp hạng của 30 người đầu tiên.
Vị trí 26, Nhĩ Canh Lục.
“……”
Vừa nhìn còn thấy bình thường, nhưng số 25 là một bạn học tên là Nhạc Trạch Mính, số 27 là Lục Gia, trong sự đối lập vô cùng tàn nhẫn của hai cái tên bình thường, ba chữ Nhĩ Canh Lục này cực kỳ chói sáng bắt mắt.
Cố Dật Nhĩ ngốc nghếch hỏi câu: “Có phải cậu có một người chị tên là Nhĩ Càng Hồng không?”
Lúc này Nhị Canh mới ý thức được đã bị bại lộ tên thật, sắc mặt cậu thoáng vặn vẹo một chút rồi lại khôi phục bình thường: “Đúng là tớ có chị gái, nhưng mà tên là Nhĩ Tri Thu, không liên quan gì đến hồng hồng.”
“Thân thể của chị gái cậu ấy vẫn luôn không tốt, ba mẹ cậu ấy cảm thấy là do cái tên này, bởi vì mùa thu là mùa điêu tàn, cho nên lấy cho cậu ấy cái tên Lục, với ngụ ý xanh tươi mơn mởn.”
Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng: “Là như vậy à.”
Lâm Vĩ Nguyệt ngây thơ, trực tiếp hỏi: “Vậy sao không gọi là Tri Xuân hay Tri Hạ?”
“Cậu cảm thấy con trai có thể lấy tên này sao?” Tư Dật hỏi lại cô.
Lâm Vĩ Nguyệt câm miệng.
“Vậy gọi là Nhĩ Lục cũng được mà.” Cố Dật Nhĩ lại nói.
Tư Dật cong môi: “Ba mẹ cậu ấy hy vọng chị cậu ấy xanh, mà cậu ấy thì phải càng xanh hơn chị cậu ấy, hiểu không?”
“Thế chị cậu ấy có sửa tên không?”
“Chị cậu ấy thề sống chết không đổi, còn nói nếu đổi tên thì chị ấy nhảy lầu tự sát luôn.”
“…”
Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt cũng không dám nói gì nữa.
Biểu tình của Nhị Canh rất phức tạp: “Đáng tiếc lúc ấy tớ còn chưa biết nói, nếu không tớ có chết cũng không cho bọn họ lấy cái tên này.”
Cố Dật Nhĩ cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể giả lả cười nói: “Cũng còn may, đọc ra cũng là mắng người khác chứ không phải mắng cậu.”
(Nhĩ Canh Lục: đọc giống như ‘bạn càng lục’ mà lục trong tiếng Trung là chỉ bị đội nón xanh, bị cắm sừng, nên nó giống như câu nguyền rủa ‘sừng của mày càng ngày càng dài’.)
“… Mới đầu bọn họ còn gọi tớ là Nhĩ Canh, bỏ đi chữ Lục, sau đó lại biến thành Nhị.” Cậu càng khóc không ra nước mắt, chua xót không thôi.
“……” Cố Dật Nhĩ ặc một tiếng, “Nhị còn tốt hơn Lục, về nguyên tắc là không giống nhau.”
(Nhị có nghĩa là ngốc nghếch, Lục là bị cắm sừng, nên đằng nào cũng bị trêu nhưng thà bị nói là ngốc còn đỡ hơn.)
Tư Dật liếc cô một cái, xoay người đi ra khỏi đám đông, gọi theo một bang tiểu đệ của mình: “Đi thôi, chơi bóng đi.”
“Trời lạnh như vậy còn chơi bóng hả.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.
Tư Dật buồn cười một tiếng: “Nhĩ Đóa, tớ có chơi cầu lông đâu, gió không thổi được bóng rổ.”
Cô trợn trắng mắt: “Tớ là nói sẽ có thể bị cảm mạo.”
Tư Dật chớp chớp mắt: “Cậu đang quan tâm tớ à?”
“Ba ba quan tâm con trai đó là đương nhiên.”
“…” Tư Dật im lặng hai giây, nói, “Nếu thật sự quan tâm thì mua cho tớ bình nước, chơi xong tớ sẽ uống.”
“Tớ không đi, tớ phải về phòng học ngồi điều hòa.”
Tư Dật nhẹ nhàng véo mặt cô: “Lười như heo.”
Nói xong xua xua tay với cô, tớ đi đây.
Nhị Canh không đi theo, ngược lại đi đến trước mặt Cố Dật Nhĩ, hắc hắc cười một tiếng: “Cố Dật Nhĩ, cậu không đi thì tiếc lắm đấy, Dật ca chơi bóng siêu soái, năm đó ở Anh Tài, mỗi lần cậu ấy ra sân bóng, xung quanh có mấy chục bình nước chờ cậu ấy sủng hạnh đấy.”
“Cậu ấy có uống không?”
“Không uống.” Nhị Canh tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, “Cậu ấy nói sợ những nữ sinh đó trộm nhổ nước miếng vào trong rồi.”
“……” Cố Dật Nhĩ cạn lời, “Cậu ấy nghĩ về người khác cũng quá đen tối đi.”
“Không phải đâu, cậu ấy ý mà.” Nhị Canh ý vị thâm trường, “Có lẽ chỉ uống nước của một người thôi.”
Cố Dật Nhĩ còn chưa kịp phản ứng lại, Nhị Canh đã làm một tư thế chào tạm biệt với cô rồi chạy đuổi theo Tư Dật.
“Dật Nhĩ, không phải cậu nói muốn về phòng học sao? Sao lại không đi thế?”
Lâm Vĩ Nguyệt thấy cô hơn nửa ngày không phản ứng, đành phải lên tiếng thúc giục.
Cố Dật Nhĩ lẩm bẩm tự nói: “Thời tiết này mà uống nước lạnh sẽ bị đau bụng mất nhỉ?”
“Hả? Cậu nói cái gì?”
“Không có gì, về phòng học đi.”
Cô và Lâm Vĩ Nguyệt nắm tay về phòng học, cả đoạn đường ít người, mọi người đều trốn ở trong phòng học có điều hòa.
Con đường nhỏ trong trường có trồng cây bạch quả đang đúng vào lúc đẹp nhất.
Kim phong thêu cẩm sam, khắp nơi sắc kim hoàng.
(Con gió cuốn theo những chiếc lá vàng của cây bạch quả như dệt thành một chiếc áo ấm mùa đông phủ đầy trên mặt đất.) Xin phép là văn thơ của tác giả quá lai láng mà tui không thể kham nổi, câu này là giải thích nôm na ra thôi nha quý vị.
Xào xạc gió thổi qua, những cành lá bạch quả nhảy múa trong gió nhiễm lên màu sắc đầu đông.
***
Trước hôm họp phụ huynh, toàn bộ khối lớp 10 được nghỉ một ngày, Cố Dật Nhĩ vừa lúc thi xong ở nhà làm sâu gạo.
Cô nằm trên sô pha xem TV, Cao Tự Án ngồi ở bên cạnh cô, đeo mắt kính cúi đầu xem văn kiện.
Trong TV MC đang kể truyện cười, các khách mời đều phối hợp cười to.
Cố Dật Nhĩ cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.
Hiện tại đài truyền hình bị đi theo hướng giải trí hóa nghiêm trọng, gần như mở đến kênh nào cũng là các chương trình tạp kỹ, ngôi sao cũng là lăn qua lộn lại mấy người đó, ngẫu nhiên mới có mấy nghệ sỹ kỳ cựu tham gia, nhưng cũng không còn phong hoa của những năm đó nữa rồi.
Thời đại của cô chính là thời đại như vậy.
Kinh điển già đi, và cái niên đại rực rỡ mà mọi người nói cũng đang dần mất đi.
Không ngừng hoài niệm, không ngừng thương cảm, lại không có người kế thừa y bát của tiền bối, sáng tạo ra một thời đại càng tốt hơn.
“Anh, thời đại của chúng ta có thật sự khó coi đến vậy không?” Cô đột nhiên hỏi, “Vì sao mọi người đều nhớ lại những thứ đã qua?”
Cao Tự Án ngẩng đầu lên, đôi mắt ở phía dưới mắt kính của anh đang cười: “Trí nhớ của con người rất tốt, rất nhiều chuyện tốt hoặc không tốt đều có thể nhớ kỹ, khi thời gian trong quá khứ không thể quay trở lại được, không ai muốn nhớ đến những thứ không tốt, nên chỉ còn lại những thứ tốt mà thôi. Mỗi thời đại đều có ưu nhược điểm của nó, chờ đến thời đại tiếp theo, chúng ta lúc này cũng sẽ trở thành quá khứ mà đời sau nhớ lại.”
Cố Dật Nhĩ cái hiểu cái không mê man gật gật đầu.
“Em còn nhỏ, về sau em sẽ hiểu.” Anh nhẹ nhàng cười, “Thời đại cũ, giấy bút kể ra tình trường, thư tịch truyền lại tư tưởng, văn hóa sẽ trường tồn mãi mãi không bao giờ lỗi thời, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, trang giấy trở nên râu ria, đến lúc đó lưu lại cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, cho nên mọi người mới thích nhớ lại.”
“Đây không phải là phát triển sao?”
Cao Tự Án gật gật đầu: “Đúng vậy, phát triển, cho dù quá khứ có tốt thì con người cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ hiện tại, mà là sẽ không ngừng đi theo tiến bộ của thời đại, nếu mọi người đều đang tiến bộ thì ngẫu nhiên nhớ lại cũng có gì không tốt đâu?”
“Vậy sẽ lại còn kinh điển nữa không ạ?”
“Sẽ, sẽ có rất nhiều, bây giờ em không hiểu, về sau chưa chắc sẽ không, giống như 《 Hồng Lâu Mộng 》 vậy.” Ánh mắt của Cao Tự Án trầm tĩnh, nhẹ nhàng lật trang giấy, “Tồn tại tức là hợp lý, nếu có thể tồn tại ở thời đại này, như vậy nhất định là có ý nghĩa, em hãy tin tưởng thế giới này, nó sẽ càng ngày càng tốt.”
“Thật là văn nghệ quá đi.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt.
Cao Tự Án thở dài: “Em vẫn là một bạn nhỏ vô tư vô lự thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Ai bảo vậy, ngày mai là họp phụ huynh, ba và dì Cao có về kịp không ạ?”
“Chuyến bay sớm nhất, em không tin bọn họ thì cũng phải tin máy bay chứ.” Cao Tự Án bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi, món quà mà hai ngày trước em nói với anh hình như đã tới rồi đấy.”
Cố Dật Nhĩ kinh hỉ: “Anh mua thật sao?”
Cao Tự Án gật gật đầu: “Chú nói từ bé đến giờ em thi được vị trí đầu tiên vô số lần nhưng cơ bản sẽ không mở miệng đòi quà, lần này khó khăn lắm mới mở miệng, đương nhiên là muốn thỏa mãn em.”
“Vậy nó ở đâu rồi?”
“Chắc là ở chỗ bảo vệ, anh đi mang lên cho em.” Cao Tự Án nói xong muốn đứng dậy.
“Không không không, em tự mở rồi đạp ra ngoài luôn.”
“Em biết đi à? Anh còn định dạy em.”
“Biết biết, em đi thay quần áo rồi xuống, anh tiếp tục xem văn kiện của anh đi.”
“Không xem nữa, anh đi cùng em, anh xem em đi thế nào.”
Cố Dật Nhĩ vội vàng dùng điều khiển từ xa lại chuyển mấy kênh, rốt cuộc tìm được tiết mục kia.
“Là chị Chử! Anh xem kìa!” Cô la lên một tiếng chỉ vào màn hình.
Cao Tự Án nhìn màn hình, một chốc một lát ngây ngẩn cả người.
Trên màn hình nữ minh tinh trang điểm tinh xảo đang chia sẻ đồ dùng tùy thân của mình.
Nhân cơ hội này, Cố Dật Nhĩ nhanh chóng thay quần áo xuống lầu.
Lấy di động ra gọi cho con trai bảo bối của cô.
“Con trai, ba ba mua xe đạp rồi, mau ra đây chơi.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu: “Cậu lại gọi một câu nữa xem?”
“… Đồng chí Tư Dật, tớ mua xe đạp rồi.”
“Nghe được rồi, cậu chờ đấy.”
Mùa đông ở phương nam là cái lạnh ẩm ướt, cho dù lạnh thế nào đi nữa nhưng cũng không có tuyết rơi, lá cây bị những cơn gió gào thét cuốn đi, để lại những cành khô trụi lủi, uể oải cong queo không có sức sống.
Một trận mưa vừa qua, bầu trời một màu xám trắng, trên mặt đất vẫn còn đọng lại vài vũng nước phản chiếu ra khung cảnh tiêu điều của mùa đông.
Gió lạnh thổi qua từng trận hiu quạnh.
Một đám học sinh vây quanh bảng thông báo của trường học.
Trên bảng thông bào là thành tích kỳ thi giữa kỳ từ lớp 10 đến lớp 12.
“Cố Dật Nhĩ siêu thế.”
“Cả hai lần Tư Dật chỉ kém cậu ấy có vài điểm là có thể giành được vị trí đầu tiên.”
“Đúng là thần tiên đánh nhau.”
“Không phải nói hai người bọn họ yêu sớm sao? Sao thành tích học tập của bọn họ không bị giảm xuống chút nào vậy? Chuyện này thật không khoa học.”
“Học tra yêu đương mới có thể chậm trễ học tập, học bá yêu đương thì chỉ là chút gia vị trong học tập mà thôi.”
“Quá đúng.”
Trên bảng vàng của khối lớp 10, ba chữ ‘Cố Dật Nhĩ’ ở vị trí đầu tiên như đâm vào mắt Tư Dật.
Nhị Canh vẻ mặt hưng phấn vỗ vỗ vai Tư Dật: “Dật ca! Em lọt vào top 30! Có thể cùng một lớp với anh rồi!”
Có người vội vàng hung hăng trừng mắt ra dấu im lặng với Nhị Canh: “Đừng làm ồn đến Dật ca! Cậu không thấy sắc mặt của anh ấy sắp giết người được rồi sao?”
Nhị Canh ngẩn người, thoáng ngẩng đầu thấy cái cằm căng chặt của Tư Dật, sắc mặt cậu tái nhợt như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Dật ca lần này lão mã thất đề, không ngờ Ngữ văn với Tiếng Anh lại kém Cố Dật Nhĩ nhiều thế.” Người nọ thở dài, “Cố Dật Nhĩ chỉ kém anh ấy vài điểm khoa học tự nhiên nên lập tức vượt qua được.”
Một bên Lục Gia như đang suy tư gì cũng gật gật đầu: “Dật ca nếu muốn lấy được vị trí đầu tiên thì phỏng chừng phải tốn thật nhiều công phu vào mấy môn khoa học xã hội rồi.”
Nhị Canh chẳng hề để ý: “Liên quan gì đâu? Chờ đến lớp 11 phân ban, đến lúc hai lớp văn lý mỗi lớp một người đứng đầu, không cần tranh với ai.”
“Thế thì hai người thống trị bảng vàng rồi.”
Vị trí của mấy đại lão đứng đầu biến động không lớn, khi mọi người đang thảo luận nhóm đại lão này thi ra cái thành tích phi nhân loại thì không biết ai đó nhỏ giọng nói câu: “Cố Dật Nhĩ tới!”
“Đâu? Đâu?”
“Ngay sau kia kìa, đang đi cùng một em gái tới nè.”
“Sao tớ cứ thấy cậu ấy đang phát sáng nhỉ, có phải là ảo giác không?”
“Không phải, đồng phục của cậu ấy giặt trắng quá, giặt bằng Lập Bạch à?”
(Lập Bạch: Tên nước giặt quần áo)
“…”
Cố Dật Nhĩ mặc đồng phục, bên trong là áo khoác bông có mũ, xung quanh mũ được đính bông xù xù, cô đang đội mũ nên mọi người chỉ nhìn thấy cái cằm nhỏ nhắn và đôi môi hơi nhếch lên của cô.
Nhị Canh rất đúng lúc mà chọc chọc cánh tay Tư Dật: “Dật ca, Cố Dật Nhĩ tới.”
“Tới thì tới, liên quan gì đến tôi.” Ngữ khí của Tư Dật lạnh lùng không hề gợn sóng.
Nhị Canh với vài người khác liếc nhau, ăn ý gật gật đầu.
Chắc chắn là Dật ca đang tức giận rồi.
Đi cùng Cố Dật Nhĩ là Lâm Vĩ Nguyệt vóc dáng lùn lùn không nhìn thấy được bảng vàng danh dự, đang muốn nhảy lên xem thì lại nhớ tới chân mình còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể vận động mạnh.
“Dật Nhĩ, nhìn hộ tớ xem tớ thứ mấy?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu, chen vào đám người.
Cô không xem bảng vàng danh dự, mà chuẩn xác không nhầm tìm được người cô muốn tìm.
Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm vỗ vỗ vai người nọ: “Con trai, trùng hợp quá, con cũng tới xem thành tích à?”
Nhị Canh che miệng nghẹn cười.
Tư Dật mắt trợn trắng, bất đắc dĩ lắc người tránh ra: “Làm cái gì thế?”
Vẻ mặt Cố Dật Nhĩ tiếc nuối: “Ba biết con có hiếu, lần này thi lại cố ý nhường ba ba, con cũng đừng quá khổ sở, lần sau, ba sẽ cố gắng thu nhỏ khoảng cách chênh lệch giữa chúng ta.”
Khóe miệng Tư Dật giật giật, nhìn cô như đang nhìn người bệnh tâm thần: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, ai cố ý nhường cậu.”
“Không phải cố ý? Phim truyền hình toàn diễn như vậy mà, ví dụ như cố tình làm thiếu một bài gì đó.”
“Đầu óc có bệnh mới có thể cố ý làm thiếu một bài.” Tư Dật không hề có ý định diễn kịch cùng cô.
Nhị Canh cười hỏi: “Phim truyền hình nào mà thiểu năng như vậy?”
“Nhiều lắm, cậu chưa xem bao giờ à?”
Nhị Canh xua tay: “Tớ ít xem TV lắm, nhưng mà thế cũng điêu quá đi, người bình thường vừa đọc đề thi chỉ ước trong một giây đồng hồ là có thể viết hết những gì trong đầu mình ra, cố viết được bao nhiêu thì viết, ai còn cố tình bỏ một bài để người ta dẫm lên đầu mình vượt lên?”
“Cậu không hiểu.” Cố Dật Nhĩ kiên nhẫn giải thích, “Chính là khi thi đại học, hai người chênh lệch rất lớn, một người vì được học cùng đại học với người kia mà cố ý bỏ qua một bài.”
Lúc này không những Nhị Canh cười mà Tư Dật cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
“Chắc là bị chập mạch hả.” Tư Dật vẻ mặt câm nín, “Có thể tính toán rõ ràng như vậy mà còn cần thi đại học sao? Trực tiếp tuyển thẳng luôn cho rồi.”
Lục Gia cũng thêm mắm dặm muối: “Đúng thế, nếu tớ có thể thi được Thanh Hoa Bắc Đại thì tớ quan tâm người khác thi được cái rắm gì, quang tông diệu tổ mới là ưu tiên hàng đầu.”
Cố Dật Nhĩ thở dài: “Các cậu cũng không hiểu, đây là một loại lãng mạn.”
“Nữ sinh các cậu cả ngày ngoài lãng mạn cũng chỉ có lãng mạn.” Nhị Canh như ông cụ non, “Thế phim Hàn Quốc còn phải bệnh nan y đến chết kìa, đó cũng là lãng mạn à.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi, thọc thọc cánh tay Tư Dật: “Vậy có nguyện ý vì tớ mà viết thiếu một bài không?”
Tư Dật đến liếc cũng không thèm liếc cô một cái: “Tớ cảm thấy so với cậu thì Thanh Hoa Bắc Đại vẫn tương đối quan trọng hơn.”
“…”
Dường như Tư Dật cũng nhìn ra cô không hài lòng với đáp án này, hỏi lại cô: “Cậu đừng chỉ có mà chỉ hỏi tớ, cậu thì sao?”
Cố Dật Nhĩ nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu: “Hình như là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng hơn.”
“Vậy không phải là được rồi sao.”
Lâm Vĩ Nguyệt nhìn không nổi: “Hai người các cậu cũng trắng trợn quá đấy.”
“Hai người bọn họ cũng không phải là diễn phim truyền hình, chú ý đến cái đó làm gì.” Nhị Canh đứng ra giải vây thay bọn họ, lại cười hỏi cô, “Bạn học Lâm Vĩ Nguyệt, cậu thì sao?”
“… Quang tông diệu tổ tương đối quan trọng.”
Đến tận đây nhóm người này đạt thành một quan điểm ăn ý, đó chính là so với thề non hẹn biển, thì vẫn là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng hơn.
Dù sao yêu đương có thể yêu vài lần nhưng Thanh Hoa Bắc Đại đời này chỉ có thể học một lần.
Chuyện này cũng bị người xung quanh nghe được, lập tức phát sóng trực tiếp lên Tieba.
【 Lấy Cố Dật Nhĩ cầm đầu, đám học bá đang thảo luận: yêu đương quan trọng hay Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng 】
【 Cố Dật Nhĩ còn cần thảo luận sao? Không phải cô ấy hai tay nắm cả hai sao? 】
【 Trẻ con mới lựa chọn, người trưởng thành là phải lấy cả hai 】
【 Thực xin lỗi, yêu đương là cái rắm gì, Thanh Hoa Bắc Đại mới là NO.1 trong lòng tôi】
【 Cái này mà cũng cần thảo luận sao? Đương nhiên là Thanh Hoa Bắc Đại quan trọng 】
【 Đây không phải là điển hình chọn tình yêu hay tiền đồ sao? Giờ ai còn đi con đường khổ tình như Quỳnh Dao nữa, đương nhiên là phải chọn tiền đồ 】
【 Nếu tôi mà thi được Thanh Hoa Bắc Đại, chắc ngủ mơ tôi cũng có thể cười tỉnh được…】
Cố Dật Nhĩ nhờ Tư Dật xem thành tích giúp cô, Tư Dật không thèm để ý, Cố Dật Nhĩ lại gọi một tiếng.
Tư Dật không nhịn được, quay đầu trừng cô: “Cố Nhĩ Đóa, cậu là tới làm nhục tớ sao?”
“…” Cố Dật Nhĩ nhấp miệng, chột dạ cười, “Không phải tớ, là xem giúp Vĩ Nguyệt.”
Tư Dật há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay đầu nhìn bảng vàng.
“Thứ năm.”
Cố Dật Nhĩ có chút kinh ngạc: “Tụt hạng? Ai ở phía trước vậy?”
“Phó Thanh Từ và Vương Tư Miểu.” Ngữ khí của Tư Dật bình bình đạm đạm, “Cậu ấy vốn dĩ đã mất một khoảng thời gian không lên lớp, điểm số theo đuổi sát nút như vậy, không rơi khỏi top 5 là tốt lắm rồi.”
Cố Dật Nhĩ quay đầu nói lại thành tích cho Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt an tâm vỗ vỗ ngực: “May quá, tớ còn tưởng sẽ bị lùi rất nhiều cơ, chờ thi cuối kỳ tớ lại nỗ lực xông lên.”
Nhị Canh ở bên cạnh ai oán: “Mấy người các cậu có để cho người khác sống hay không? Thế này mà cũng gọi là thụt lùi à?”
Cố Dật Nhĩ làm một động tác xin lỗi hướng về phía Nhị Canh: “Bạn học Nhị Canh, lần này cậu thi thế nào?”
“Tiến bộ, xếp thứ 26.” Nhị Canh kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đợi phân lại lớp thì chúng ta chính là bạn cùng lớp đấy.”
Mấy người đứng ở phía trước mắt bọn họ đi rồi, Cố Dật Nhĩ bị đẩy đến trước bảng vàng, trước mắt cô vừa hay là thứ tự xếp hạng của 30 người đầu tiên.
Vị trí 26, Nhĩ Canh Lục.
“……”
Vừa nhìn còn thấy bình thường, nhưng số 25 là một bạn học tên là Nhạc Trạch Mính, số 27 là Lục Gia, trong sự đối lập vô cùng tàn nhẫn của hai cái tên bình thường, ba chữ Nhĩ Canh Lục này cực kỳ chói sáng bắt mắt.
Cố Dật Nhĩ ngốc nghếch hỏi câu: “Có phải cậu có một người chị tên là Nhĩ Càng Hồng không?”
Lúc này Nhị Canh mới ý thức được đã bị bại lộ tên thật, sắc mặt cậu thoáng vặn vẹo một chút rồi lại khôi phục bình thường: “Đúng là tớ có chị gái, nhưng mà tên là Nhĩ Tri Thu, không liên quan gì đến hồng hồng.”
“Thân thể của chị gái cậu ấy vẫn luôn không tốt, ba mẹ cậu ấy cảm thấy là do cái tên này, bởi vì mùa thu là mùa điêu tàn, cho nên lấy cho cậu ấy cái tên Lục, với ngụ ý xanh tươi mơn mởn.”
Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng: “Là như vậy à.”
Lâm Vĩ Nguyệt ngây thơ, trực tiếp hỏi: “Vậy sao không gọi là Tri Xuân hay Tri Hạ?”
“Cậu cảm thấy con trai có thể lấy tên này sao?” Tư Dật hỏi lại cô.
Lâm Vĩ Nguyệt câm miệng.
“Vậy gọi là Nhĩ Lục cũng được mà.” Cố Dật Nhĩ lại nói.
Tư Dật cong môi: “Ba mẹ cậu ấy hy vọng chị cậu ấy xanh, mà cậu ấy thì phải càng xanh hơn chị cậu ấy, hiểu không?”
“Thế chị cậu ấy có sửa tên không?”
“Chị cậu ấy thề sống chết không đổi, còn nói nếu đổi tên thì chị ấy nhảy lầu tự sát luôn.”
“…”
Cố Dật Nhĩ và Lâm Vĩ Nguyệt cũng không dám nói gì nữa.
Biểu tình của Nhị Canh rất phức tạp: “Đáng tiếc lúc ấy tớ còn chưa biết nói, nếu không tớ có chết cũng không cho bọn họ lấy cái tên này.”
Cố Dật Nhĩ cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể giả lả cười nói: “Cũng còn may, đọc ra cũng là mắng người khác chứ không phải mắng cậu.”
(Nhĩ Canh Lục: đọc giống như ‘bạn càng lục’ mà lục trong tiếng Trung là chỉ bị đội nón xanh, bị cắm sừng, nên nó giống như câu nguyền rủa ‘sừng của mày càng ngày càng dài’.)
“… Mới đầu bọn họ còn gọi tớ là Nhĩ Canh, bỏ đi chữ Lục, sau đó lại biến thành Nhị.” Cậu càng khóc không ra nước mắt, chua xót không thôi.
“……” Cố Dật Nhĩ ặc một tiếng, “Nhị còn tốt hơn Lục, về nguyên tắc là không giống nhau.”
(Nhị có nghĩa là ngốc nghếch, Lục là bị cắm sừng, nên đằng nào cũng bị trêu nhưng thà bị nói là ngốc còn đỡ hơn.)
Tư Dật liếc cô một cái, xoay người đi ra khỏi đám đông, gọi theo một bang tiểu đệ của mình: “Đi thôi, chơi bóng đi.”
“Trời lạnh như vậy còn chơi bóng hả.” Cố Dật Nhĩ bĩu môi.
Tư Dật buồn cười một tiếng: “Nhĩ Đóa, tớ có chơi cầu lông đâu, gió không thổi được bóng rổ.”
Cô trợn trắng mắt: “Tớ là nói sẽ có thể bị cảm mạo.”
Tư Dật chớp chớp mắt: “Cậu đang quan tâm tớ à?”
“Ba ba quan tâm con trai đó là đương nhiên.”
“…” Tư Dật im lặng hai giây, nói, “Nếu thật sự quan tâm thì mua cho tớ bình nước, chơi xong tớ sẽ uống.”
“Tớ không đi, tớ phải về phòng học ngồi điều hòa.”
Tư Dật nhẹ nhàng véo mặt cô: “Lười như heo.”
Nói xong xua xua tay với cô, tớ đi đây.
Nhị Canh không đi theo, ngược lại đi đến trước mặt Cố Dật Nhĩ, hắc hắc cười một tiếng: “Cố Dật Nhĩ, cậu không đi thì tiếc lắm đấy, Dật ca chơi bóng siêu soái, năm đó ở Anh Tài, mỗi lần cậu ấy ra sân bóng, xung quanh có mấy chục bình nước chờ cậu ấy sủng hạnh đấy.”
“Cậu ấy có uống không?”
“Không uống.” Nhị Canh tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói, “Cậu ấy nói sợ những nữ sinh đó trộm nhổ nước miếng vào trong rồi.”
“……” Cố Dật Nhĩ cạn lời, “Cậu ấy nghĩ về người khác cũng quá đen tối đi.”
“Không phải đâu, cậu ấy ý mà.” Nhị Canh ý vị thâm trường, “Có lẽ chỉ uống nước của một người thôi.”
Cố Dật Nhĩ còn chưa kịp phản ứng lại, Nhị Canh đã làm một tư thế chào tạm biệt với cô rồi chạy đuổi theo Tư Dật.
“Dật Nhĩ, không phải cậu nói muốn về phòng học sao? Sao lại không đi thế?”
Lâm Vĩ Nguyệt thấy cô hơn nửa ngày không phản ứng, đành phải lên tiếng thúc giục.
Cố Dật Nhĩ lẩm bẩm tự nói: “Thời tiết này mà uống nước lạnh sẽ bị đau bụng mất nhỉ?”
“Hả? Cậu nói cái gì?”
“Không có gì, về phòng học đi.”
Cô và Lâm Vĩ Nguyệt nắm tay về phòng học, cả đoạn đường ít người, mọi người đều trốn ở trong phòng học có điều hòa.
Con đường nhỏ trong trường có trồng cây bạch quả đang đúng vào lúc đẹp nhất.
Kim phong thêu cẩm sam, khắp nơi sắc kim hoàng.
(Con gió cuốn theo những chiếc lá vàng của cây bạch quả như dệt thành một chiếc áo ấm mùa đông phủ đầy trên mặt đất.) Xin phép là văn thơ của tác giả quá lai láng mà tui không thể kham nổi, câu này là giải thích nôm na ra thôi nha quý vị.
Xào xạc gió thổi qua, những cành lá bạch quả nhảy múa trong gió nhiễm lên màu sắc đầu đông.
***
Trước hôm họp phụ huynh, toàn bộ khối lớp 10 được nghỉ một ngày, Cố Dật Nhĩ vừa lúc thi xong ở nhà làm sâu gạo.
Cô nằm trên sô pha xem TV, Cao Tự Án ngồi ở bên cạnh cô, đeo mắt kính cúi đầu xem văn kiện.
Trong TV MC đang kể truyện cười, các khách mời đều phối hợp cười to.
Cố Dật Nhĩ cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.
Hiện tại đài truyền hình bị đi theo hướng giải trí hóa nghiêm trọng, gần như mở đến kênh nào cũng là các chương trình tạp kỹ, ngôi sao cũng là lăn qua lộn lại mấy người đó, ngẫu nhiên mới có mấy nghệ sỹ kỳ cựu tham gia, nhưng cũng không còn phong hoa của những năm đó nữa rồi.
Thời đại của cô chính là thời đại như vậy.
Kinh điển già đi, và cái niên đại rực rỡ mà mọi người nói cũng đang dần mất đi.
Không ngừng hoài niệm, không ngừng thương cảm, lại không có người kế thừa y bát của tiền bối, sáng tạo ra một thời đại càng tốt hơn.
“Anh, thời đại của chúng ta có thật sự khó coi đến vậy không?” Cô đột nhiên hỏi, “Vì sao mọi người đều nhớ lại những thứ đã qua?”
Cao Tự Án ngẩng đầu lên, đôi mắt ở phía dưới mắt kính của anh đang cười: “Trí nhớ của con người rất tốt, rất nhiều chuyện tốt hoặc không tốt đều có thể nhớ kỹ, khi thời gian trong quá khứ không thể quay trở lại được, không ai muốn nhớ đến những thứ không tốt, nên chỉ còn lại những thứ tốt mà thôi. Mỗi thời đại đều có ưu nhược điểm của nó, chờ đến thời đại tiếp theo, chúng ta lúc này cũng sẽ trở thành quá khứ mà đời sau nhớ lại.”
Cố Dật Nhĩ cái hiểu cái không mê man gật gật đầu.
“Em còn nhỏ, về sau em sẽ hiểu.” Anh nhẹ nhàng cười, “Thời đại cũ, giấy bút kể ra tình trường, thư tịch truyền lại tư tưởng, văn hóa sẽ trường tồn mãi mãi không bao giờ lỗi thời, nhưng bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh, trang giấy trở nên râu ria, đến lúc đó lưu lại cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, cho nên mọi người mới thích nhớ lại.”
“Đây không phải là phát triển sao?”
Cao Tự Án gật gật đầu: “Đúng vậy, phát triển, cho dù quá khứ có tốt thì con người cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ hiện tại, mà là sẽ không ngừng đi theo tiến bộ của thời đại, nếu mọi người đều đang tiến bộ thì ngẫu nhiên nhớ lại cũng có gì không tốt đâu?”
“Vậy sẽ lại còn kinh điển nữa không ạ?”
“Sẽ, sẽ có rất nhiều, bây giờ em không hiểu, về sau chưa chắc sẽ không, giống như 《 Hồng Lâu Mộng 》 vậy.” Ánh mắt của Cao Tự Án trầm tĩnh, nhẹ nhàng lật trang giấy, “Tồn tại tức là hợp lý, nếu có thể tồn tại ở thời đại này, như vậy nhất định là có ý nghĩa, em hãy tin tưởng thế giới này, nó sẽ càng ngày càng tốt.”
“Thật là văn nghệ quá đi.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt.
Cao Tự Án thở dài: “Em vẫn là một bạn nhỏ vô tư vô lự thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
“Ai bảo vậy, ngày mai là họp phụ huynh, ba và dì Cao có về kịp không ạ?”
“Chuyến bay sớm nhất, em không tin bọn họ thì cũng phải tin máy bay chứ.” Cao Tự Án bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi, món quà mà hai ngày trước em nói với anh hình như đã tới rồi đấy.”
Cố Dật Nhĩ kinh hỉ: “Anh mua thật sao?”
Cao Tự Án gật gật đầu: “Chú nói từ bé đến giờ em thi được vị trí đầu tiên vô số lần nhưng cơ bản sẽ không mở miệng đòi quà, lần này khó khăn lắm mới mở miệng, đương nhiên là muốn thỏa mãn em.”
“Vậy nó ở đâu rồi?”
“Chắc là ở chỗ bảo vệ, anh đi mang lên cho em.” Cao Tự Án nói xong muốn đứng dậy.
“Không không không, em tự mở rồi đạp ra ngoài luôn.”
“Em biết đi à? Anh còn định dạy em.”
“Biết biết, em đi thay quần áo rồi xuống, anh tiếp tục xem văn kiện của anh đi.”
“Không xem nữa, anh đi cùng em, anh xem em đi thế nào.”
Cố Dật Nhĩ vội vàng dùng điều khiển từ xa lại chuyển mấy kênh, rốt cuộc tìm được tiết mục kia.
“Là chị Chử! Anh xem kìa!” Cô la lên một tiếng chỉ vào màn hình.
Cao Tự Án nhìn màn hình, một chốc một lát ngây ngẩn cả người.
Trên màn hình nữ minh tinh trang điểm tinh xảo đang chia sẻ đồ dùng tùy thân của mình.
Nhân cơ hội này, Cố Dật Nhĩ nhanh chóng thay quần áo xuống lầu.
Lấy di động ra gọi cho con trai bảo bối của cô.
“Con trai, ba ba mua xe đạp rồi, mau ra đây chơi.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu: “Cậu lại gọi một câu nữa xem?”
“… Đồng chí Tư Dật, tớ mua xe đạp rồi.”
“Nghe được rồi, cậu chờ đấy.”
Danh sách chương