Cố Dật Nhĩ dậy thật sớm, ngồi trước gương trang đểm.

Vẽ hoa điền giữa hai đầu lông mày, dán trang sức lên trước trán, lỗ tai đeo kim ngọc mã não, chuyên viên trang điểm kinh diễm lui về phía sau vài bước: “Đẹp quá!”

Bị chính tay nghề của mình thuyết phục.

Lâm Vĩ Nguyệt mặc trang phục phù dâu vội vàng chạy tới: “Nhìn xem nhìn xem.”

Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng cười cười.

Bộ trang phục này của cô hoàn toàn là dựa theo ý thích của mình mà đặt riêng.

Áo vạt ngắn, tay áo rộng đồ án phượng loan tường vân thêu bằng chỉ vàng cùng váy yên chi đặt riêng của Minh Hoa Đường, kết hợp với nguyên bộ trang sức kết hôn, chính giữa bộ cài đầu được khảm hoa mã não năm cánh và đầu phượng hoàng bằng vàng, bên cạnh là những bông hoa hình cánh bướm trắng tinh xảo và ngọc bích trong suốt mờ ảo làm giảm đi sự nặng nề và hoa lệ của cả bộ cài đầu, hai bên sườn là tua liên vàng dài mấy chục centimet và trụy trân châu thẳng tắp buông xuống trên vai.

Mỹ nhân trang điểm đi lấy chồng, mười dặm đều là áo đỏ xúng xính.

“Đẹp không?” Cô nhướng mày hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, liều mạng gật đầu: “Quá đẹp!”

Cô vội đỡ Cố Dật Nhĩ ngồi lên giường cưới, trải đều váy mã diện, xoay người hỏi những người khác: “Chúng ta giấu cái gì bây giờ?”

Từ Dĩnh là bạn học đại học của Cố Dật Nhĩ nhiều mưu ma chước quỷ nhất, cười xấu xa một tiếng: “Giày to quá, chúng ta giấu cái gì nhỏ một chút đi.”

Nói xong não nhảy số, nhẹ nhàng gỡ xuống một bên bộ diêu trên búi tóc của Cố Dật Nhĩ, lắc lắc tua rua phía trên.

“Lấy cái này đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt có chút lo lắng: “Cái này cũng quá khó tìm đi.”

“Đón tân nương nào có dễ dàng như vậy?” Từ Dĩnh nghĩ nghĩ, cô đưa bộ diêu cho Cố Dật Nhĩ, đắc ý một tiếng, “Dật Nhĩ, cậu nói giấu ở đâu bây giờ?”

Cố Dật Nhĩ cầm bộ diêu giấu vào trong tay áo.

Bọn họ hẳn là không dám lục soát tân nương.

Từ Dĩnh giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới cậu vẫn gian trá như vậy.”

Ước chừng ngồi trên giường đợi khoảng nửa giờ, mấy người đang trò chuyện thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to náo nhiệt.

Lâm Vĩ Nguyệt hưng phấn đứng lên: “Dật Nhĩ, cậu cứ nhìn bọn tớ đi.”

Mấy phù dâu đứng lên đi ra ngoài chặn cửa.

Ngoài cửa Tư Dật cầm bó hoa, nghe được bên trong hỏi là ai tới, ngơ ra nhìn nhóm phù rể.

“Nói cái gì bây giờ?”

Nhị Canh mắt trợn trắng, thúc giục nói: “Dật ca, anh cứ nói anh là ai, tới làm gì.”

Tư Dật nuốt nuốt nước miếng.

Đôi mắt của Phó Thanh Từ qua mắt kính phát ra ánh sáng hài hước: “Cái này mà cũng không dám?”

Tư Dật ngừng vài giây, há miệng thở dốc, nói chuyện cũng có chút không nhanh nhẹn, nhưng cuối cùng vẫn tự báo tên tuổi.

Người quay phim và nhóm phù rể đều bật cười.

Tân lang hôm nay một thân trang phục phi ngư với tường vân huyền sắc và đai lưng ngọc bích vàng đen, đại mũ và ủng mũi vểnh càng khiến anh thêm anh khí bức người, nhưng dáng vẻ muốn nói lại thôi kia làm bại lộ nội tâm thẹn thùng bây giờ của anh.

Khó khăn lắm mới xông được vào cửa, vừa vào phòng ngủ thấy Cố Dật Nhĩ ngồi trên giường cưới lại khiến anh ngây ngẩn cả người.

Hai người xấu hổ đối diện cười cười.

Cả lời kịch cũng quên nói.

Hai người đều là lần đầu tiên kết hôn nên cảm thấy khẩn trương, dưới sự nhắc nhở của mọi người, tân lang cuối cùng cũng chân tay vụng về đi tìm bộ diêu tân nương giấu đi.

Một cái nho nhỏ như bộ diêu tìm trong phòng ngủ mấy chục mét vuông, nhóm phù rể giúp đỡ tân lang cùng nhau tìm, hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng bóng dáng.

Tư Dật hỏi: “Ai giấu?”

Lâm Vĩ Nguyệt cười đáp: “Tân nương nha.”

Anh suy tư một lát rồi gật đầu, ngồi xuống mép giường, khóe môi mang ý cười: “Tân nương tử, ở trên người em đúng không.”

Tất cả mọi người đột nhiên thấy nghi hoặc.

Cố Dật Nhĩ cũng không phủ nhận, từ cổ tay áo lấy ra bộ diêu kim sắc.

“Tìm được rồi.” Tư Dật mỉm cười, anh cầm lấy bộ diêu giơ ra cho mọi người xem.

“Sao cậu biết ở trên người tân nương?” Từ Dĩnh há to miệng có chút kinh ngạc hỏi.

“Cô ấy giấu, tớ đương nhiên là biết.” Tư Dật chống nệm tới gần cô, duỗi tay cắm bộ diêu vào búi tóc cô, dùng ngón trỏ ngoéo một cái tua, ngữ khí dịu dàng, “Cô ấy là hư nhất.”

Cố Dật Nhĩ rũ mi, nhẹ nhàng cười: “Vẫn là tân lang hiểu em.”

Hai người đối diện nhau, bất an cùng thẹn thùng ban nãy đều biến mất không thấy dấu vết.

Bọn họ vẫn là những người quen thuộc của nhau, chẳng qua hôm nay tương đối đặc thù, họ mặc hôn phục long trọng, tổ chức một buổi hôn lễ thịnh thế.

Tiếp theo, Lâm Vĩ Nguyệt đưa cho Tư Dật một cây bút chì, tươi cười hoan hỉ: “Mời tân lang hoạ mày cho tân nương.”

Anh có chút mới lạ cầm cây bút, nhìn hàng mi tú lệ của cô.

Cô vì phối hợp với bộ quần áo này mà sửa lông mày thành cong cong hình lá liễu.

Dưới lá liễu là đôi mắt linh động mị hoặc rực rỡ của cô.

Tư Dật nhẹ nhàng đặt bút ở đuôi lông mày cô. 

“Làm ra vẻ thôi là được.” Cô nhỏ giọng nói.

“Có phải anh nên học vẽ mày không?” Tư Dật nghiêng đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, “Về sau có thể vẽ cho em.”

Cô bật cười: “Tùy anh.”

Lời thì thầm giữa hai vợ chồng bọn họ không ai nghe thấy, nhưng cũng có thể đoán nhất định là những lời thú vị gì đó.

Nếu không thì hai người cũng sẽ không bỗng nhiên cười rộ lên.

Hôn phục của tân lang tân nương hôm nay đều hơi nặng nên không tiện cõng, Tư Dật dắt tay cô đi đến phòng khách kính trà cho nhạc phụ nhạc mẫu.

Ba Cố và Cao Dung ngồi ở phòng chính, trước bàn có đặt hai ly trà.

Tư Dật và Cố Dật Nhĩ chậm rãi quỳ xuống trước mặt bọn họ.

Nhất bái, cô dâu bái biệt cha mẹ.

Nhị bái, nguyện cha mẹ vĩnh viễn an khang.

Tam bái, từ đây gả vào nhà mới.

Từ người đàn ông bên cạnh này tiếp nhận nửa đời sau của cô.

Đến khi lần nữa ngẩng đầu, Cố Dật Nhĩ thoáng nhìn về khóe mắt trong suốt của cha mẹ.

Có lẽ là hôm nay không khí quá mức vui vẻ khiến cô không nhìn thấy giọt nước mắt nào. Thế nhưng vừa nhìn, trong lòng lại thấy chua xót vạn phần, không kìm được mà rơi nước mắt.

Cao Dung nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí vui mừng: “Dật Nhĩ, chúc mừng con đã tìm được hạnh phúc của mình, có thể làm mẹ con là một trong những việc may mắn trong cuộc đời mẹ.”

Cố Dật Nhĩ phủ tay lên tay bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Cao Dung đứng dậy, kéo tay áo ba Cố.

Ba Cố xoa xoa đôi mắt, miễn cưỡng mỉm cười: “Dật Nhĩ, chúc mừng con.”

Dường như ông còn có thật nhiều lời muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy con gái khoác bộ hồng trang này thì lại không nói nên lời.

Cho dù có nói cũng chẳng qua chỉ là cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, nhìn cô từ em bé nằm trong tã lót đến cô bé tết bím tóc nhỏ, mãi cho đến hiện tại trưởng thành thành cô gái dịu dàng động lòng người, thành cô dâu cùng người khác hẹn thề.

Ông không nỡ, nhưng lại không thể không buông tay.

Nếu có thể, ông tình nguyện để Dật Nhĩ vĩnh viễn là cô con gái nhỏ làm nũng với ông năm đó.

Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Ba à, vui vẻ lên một chút được không.”

“Ba rất vui.” Ba Cố đè vai cô, “Nếu ở nhà mới bị bắt nạt thì về đây, ba mẹ và anh trai làm chủ cho con.”

“Vâng.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, châu ngọc trên đầu cũng lay động theo, “Không được đuổi con.”

“Nhà này vĩnh viễn chào đón con.” Ba Cố trìu mến nhìn cô, ánh mắt mềm mại, “Ba mẹ lúc nào cũng hoan nghênh con trở về.”

Cao Tự Án đứng ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Ba à, ngày đại hỉ, đừng làm tân nương khóc nhòe hết phấn son.”

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ trang điểm của em không thấm nước, khóc cũng được.”

Mọi người bị tân nương chọc cười.

Tư Dật trịnh trọng kính trà, nhận bao lì xì, gọi một tiếng ba mẹ.

Cao Dung lòng tràn đầy vui mừng đáp lại.

Ba Cố từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, dặn dò anh: “Không được bắt nạt Dật Nhĩ.”

Tư Dật mỉm cười: “Con sao nỡ.”

Trong tiếng pháo rộn rã, tân lang tân nương được vây quanh ngồi lên xe hoa.

Trên ghế sau, Tư Dật gắt gao nắm tay Cố Dật Nhĩ.

“Nhĩ Đóa, em có hồi hộp không?”

Cố Dật Nhĩ gật gật đầu, cắn môi: “Tim em sắp nhảy ra ngoài rồi.”

“Anh cũng vậy.” Tư Dật nghiêng đầu cười với cô, “Anh từng mơ thấy rất nhiều lần, không nghĩ tới đến lúc làm thật vẫn căng thẳng như vậy.”

“Lần đầu tiên kết hôn, căng thẳng là bình thường.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, vỗ vỗ tay anh, “Đồng chí, đừng căng thẳng.”

Cô so với anh còn hồi hộp hơn nhiều mà còn làm bộ nói lời thấm thía khuyên anh đừng căng thẳng.

“Anh biết.” Tư Dật ra dấu tay, “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ viên mãn.”

Cố Dật Nhĩ vươn tay: “Give me five!” (Đập tay)

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn hai vợ chồng trong trang phục lộng lẫy ấu trĩ đập tay, cổ vũ đối phương biểu hiện cho tốt.

Anh cũng không tự giác nở nụ cười.

Đến khách sạn, Tư Dật xuống xe trước rồi thật cẩn thận nắm tay Cố Dật Nhĩ ra.

Người qua đường vây xem phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc.

Bọn họ nghe thấy có người hỏi có phải đang đóng phim không.

Tư Dật nhướng mày, chắp tay: “Nương tử, xin mời.”

Cố Dật Nhĩ sửng sốt vài giây, ngay sau đó phản ứng lại, đáp lễ: “Tạ ơn tướng công.”

Quần chúng không biết rõ à một tiếng, đang đóng phim.

Hai người nghẹn cười, nắm tay nhau vào lễ đường.

***

Lễ đường chia làm hai nơi, lễ đường tân nhân tuyên thệ là bố trí kiểu Trung Quốc, lụa đỏ cả phòng, kim đuốc đèn lồng bàn ghế gỗ đàn, huân hương lặng lẽ phiêu tán đến từng chỗ.

Trên đầu Cố Dật Nhĩ phủ hồng sa, kéo tay ba Cố ở ngoài cửa chờ.

Tuy nói đã đập tay cùng Tư Dật nhưng cô vẫn căng thẳng đến phát run.

Ba Cố vỗ vỗ tay cô: “Dật Nhĩ, đừng căng thẳng.”

Cô khẽ dạ một tiếng.

“Chờ đi hết con đường phủ kín hoa này là con và Tư Dật chính thức trở thành một gia đình.” Ba Cố ánh mắt hiền từ, nhìn chăm chú vào phía trước, “Phu thê nhất thể, về sau cho dù là hỉ nộ ái ố đều có nhau, chia sẻ với nhau, chăm sóc cho nhau.”

Cô nhẹ giọng đáp lại.

“Tư Dật là một đứa trẻ tốt.” Ba Cố cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật lòng, “Đây là điều ba vẫn luôn biết, nhưng chẳng qua là vì con nên ba không thể đối với nó quá tốt, miễn cho nó đắc ý vênh váo.”

Cố Dật Nhĩ không khỏi bật cười.

Cửa chậm rãi mở ra.

Tân nương một thân hồng trang cùng phụ thân bước vào lễ đường.

Tân lang đẹp trai, khí chất nổi bật, mỉm cười đứng ở cuối thảm đó nhìn bọn họ đang đi tới gần.

Bởi vì hôn lễ là kiểu Trung Quốc nên nhạc nền không dùng hành khúc đám cưới truyền thống mà dùng tì bà làm nhạc cụ chủ đạo và các nhạc cụ truyền thống khác của Trung Quốc hợp tấu.

Khúc nhạc vui vẻ uyển chuyển như nước chảy róc rách tràn ngập trong lễ đường, tân nương đi về phía tân lang.

Tư Dật cầm tay Cố Dật Nhĩ.

Dưới sự chủ trì của ti nghi, anh vén hồng sa lên.

Quá trình phía sau vẫn giống với hôn lễ truyền thống của Trung Quốc, hai bên tân nhân kính rượu với các trưởng bối, nói lời chúc mừng, tuyên thệ, rồi sau đó tiến vào phân đoạn kính rượu khách khứa, cuối cùng tân nhân thay một bộ trang phục nhẹ nhàng tiện hoạt động hơn.

Khi màn ảnh lớn giữa lễ đường chiếu hình ảnh của tân nương tân lang từ mười lăm tuổi đến năm hai tám tuổi thì ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, hội trường dần dần an tĩnh lại.

Tấm đầu tiên là ảnh chụp hai người tham gia lễ khải giảng năm mười lăm tuổi.

Lúc ấy biểu tình của bọn dọ dường như không có gì vui vẻ.

Sau đó là lần đầu tiên biểu diễn sân khấu kịch, lần đầu tiên tham gia buổi tụ họp của lớp, lần đầu tiên tham gia thi đấu diễn thuyết, gần như toàn bộ đều là các bức ảnh chụp tập thể.

Dần dần, ảnh chụp tập thể biến thành ảnh chụp nhóm nhỏ.

Các chàng trai cô gái trong ảnh hiện giờ đều trang phục lỗng lẫy đứng ở hội trường, giống như những người khác, họ cũng đang nhìn màn hình, theo video mà hồi ức lại những năm tháng khi đó.

Rồi sau đó, ảnh chụp biến thành ảnh chụp đôi của tân lang tân nương.

Bối cảnh khác nhau, có vườn trường đại học, có cảnh đẹp các nơi, có anh chụp, cũng có tự chụp.

Tự chụp phần lớn là tân nương cầm tự chụp, cười với màn hình hoặc là chu môi, tân lang từ phía sau ló đầu ra, cũng mỉm cười hoặc chu môi theo tân nương, tóm lại, biểu tình của hai người trong mỗi bức ảnh giống nhau.

Sau đó, ảnh chụp từ ảnh chung biến thành ảnh chụp riêng photoshop thành ở bên nhau.

Bên này, là trong nước; bên kia, là nước ngoài.

Biểu tình của hai người vẫn rất giống, chỉ là địa điểm chụp ảnh và thời gian đã hoàn toàn bất đồng.

Người chủ trì giới thiệu, đây là đoạn thời gian tân lang tân nương ở nơi đất khách.

Video dựa theo tuyến thời gian, chậm rãi xẹt qua con sông thời gian đi tới hiện tại.

Tân lang tân nương mặc lễ phục, lưng dựa không trung và biển rộng vui vẻ cười với màn ảnh.

Bọn họ cuối cùng cũng đi tới hiện tại.

Hội trường truyền đến từng trận vỗ tay.

Sau khi trải qua khảo nghiệm của thời gian, tất cả ly biệt và đoàn tụ đều biến thành hồi ức ngọt ngào sau này.

Video kết thúc, giọng nói của người chủ trì kéo suy nghĩ của mọi người trở lại hiện thực.

“Tân lang tân nương quen biết nhau từ cấp ba, phù dâu phù rể phần lớn cũng là bạn chơi cùng khi đó, cho nên hôm nay, chúng tôi cố ý chuẩn bị cho các vị một kinh hỉ lớn, mời tới hôn lễ một vị khách quý thần bí! Chúng ta cùng đếm ngược, ba hai một mời khách quý lên sân khấu!”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về hướng tay người chủ trì.

Đèn tụ quang chiếu vào trên người khách quý.

Khách quý mặc một thân áo vest, ánh mắt thân thiện hòa nhã vẫy vẫy tay với bọn họ.

Anh không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ ôn tồn lễ độ năm đó, chỉ là khuôn mặt đã không còn tuổi trẻ, có thể nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại.

Nhị Canh là người đầu tiên kinh ngạc kêu lên: “Thầy sư tử!”

Cách đó không xa, Mộ Tử Sư gật gật đầu.

Cố Dật Nhĩ theo bản năng kéo tay áo Tư Dật, nhỏ giọng hỏi: “Không phải là em đang nằm mơ chứ?”

Tư Dật ngơ ngác lắc đầu: “Chắc là không phải.”

Mộ Tử Sư chậm rãi đi lên đài, nhận microphone, cười nói: “Các bạn học, còn nhớ thầy không?”

Các bạn học cấp ba lớn tiếng đáp lại.

“Mấy hôm  nay vừa vặn về thành phố Thanh Hà, nhận được tin hai học sinh tốt của tôi tổ chức lễ cưới nên hôm nay đến uống một ly rượu mừng.” Anh tươi cười nhẹ nhàng, ngữ khí có chút nghịch ngợm, “Không ngại thầy không mời mà đến chứ, hai vị bạn học?”

Mộ Tử Sư mấy năm trước đã từ chức ở Tứ Trung, không ai biết anh đi đâu, càng đừng nói là gửi thiệp mời đến cho anh.

Chủ nhiệm lớp vừa xuất hiện, hồi ức của mọi người đều trở lại.

Mọi người còn không kịp ôm đầu khóc rống, Mộ Tử Sư đã trước một bước cười tủm tỉm nói: “Thầy mang đến cho tân lang tân nương một phần lễ vật đặc biệt.”

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật liếc nhau, dùng ánh mắt giao lưu.

Anh/em cảm thấy là lễ vật gì? Cảm giác không phải cái gì tốt.

Thầy Mộ thật sự là xấu lắm.

Không phải là……

Màn hình lớn lại lần nữa sáng lên.

Âm thanh từ trong video đã trước một bước vang lên.

“Xin mời quý vị thưởng thức tiết mục sân khấu kịch đến từ lớp 10-1, 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》.”

“……”

Một giây trước còn là kinh hỉ, giây tiếp theo đã là địa ngục.

Nụ cười bên miệng tân lang tân nương đang mặc trang phục lỗng lẫy lập tức biến mất.

Nhóm phù rể tây trang giày da, anh tuấn đĩnh đạc với nhóm phù dâu váy dài lụa mỏng, nhu mỹ động lòng người đồng thời dại ra.

Các bạn học vừa mới nãy còn ở dưới sân khấu hoan hô thầy sư tử cũng lập tức thần sắc phức tạp.

Lịch sử đen tối hận không thể vĩnh viễn vùi lấp trong trí nhớ cứ như vậy bị chủ nhiệm lớp mang ra.

Nhiều năm trôi qua, các bạn học lại lần nữa bị chủ nhiệm lớp hố nặng.

Mọi người mấy năm nay khó khăn lắm mới lăn lộn được ra dáng ra hình, tóc cũng chải thành dáng vẻ của người trưởng thành, vậy mà cứ như vậy bị một cái video lần nữa đánh trở về năm tháng ngốc nghếch khi đó.

Quả thực là hiện trường công khai xử tội quy mô lớn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện