Kỳ thật lúc ăn Tết Tư Dật đã tới nhà họ Cố một lần, nhưng lúc ấy không có hồi hộp như thế này.

Anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong lòng có chút chột dạ.

Nguồn cơn chủ yếu là do mấy người đàn ông ngồi đối diện đang nhìn anh chằm chằm cùng với mấy chục bình rượu đang bày ở trong phòng bếp.

“Thưa ngài, đồ ăn đã chuẩn bị xong.” Dì giúp việc đi tới, nói mọi người có thể đến nhà ăn.

“Đi thôi.” Cố Dật Nhĩ ngồi bên cạnh chọc chọc cánh tay anh.

Tư Dật khẽ nhíu mày: “Anh mà đi thì không thể về được.”

“Yên tâm, em sẽ bảo vệ anh.” Cố Dật Nhĩ ngữ khí kiên định.

Tư Dật rơi lệ đầy mặt, vẫn là Nhĩ Đóa thương anh.

“Em sẽ giúp anh gọi 120.”

Biết ngay là không nên ôm bất cứ hy vọng gì với cô ấy mà.

Ông nội ngồi xuống đầu tiên, ông cười vẫy vẫy tay với Tư Dật: “Tư Dật, ngồi xuống đây bên cạnh ông.”

Tư Dật nghe lời ngồi xuống bên cạnh ông nội.

“Sao cha mẹ con không tới?”

Tư Dật thành thật trả lời: “Bọn họ đột nhiên có chút việc nên sẽ đến muộn một chút ạ.”

Ông nội gật đầu, đồng tình nhìn anh một cái.

“Nghi Nguyên à, đừng quá gây khó dễ cho Tư Dật đứa nhỏ này.” Ngữ khí của ông hiền từ, thoạt nhìn cực kỳ vì tiểu bối suy nghĩ, “Đợi lát nữa chủ tịch Tư tới thì không hay.”

Lời ngầm chính là nếu ba Tư Dật hôm nay không tới thì xử chết anh cũng không sao.

Tư Dật cả người phát lạnh.

“Tư Dật, chúng tôi đối với cậu là hiểu tận gốc rễ, cho nên người làm ba như tôi đây thật là không có vấn đề gì mà hỏi.” Ba Cố ngữ khí nhàn nhạt, ngược lại còn nói thêm, “Nhưng cậu cũng biết, Dật Nhĩ là con gái bảo bối tôi nuông chiều từ nhỏ đến giờ, lại là con gái duy nhất trong đồng lứa nhà họ Cố, cho nên, cậu muốn cưới nó đến nhà cậu…không có đơn giản như vậy đâu.”

Tư Dật gật đầu: “Cảm ơn chú đồng ý gả Dật Nhĩ cho con.”

“Ai đồng ý, tôi còn chưa đồng ý đâu.” Ba Cố chuyện vừa chuyển, chỉ lên bàn rượu, “Nhìn thấy không? Đây là nhiệm vụ hôm nay của cậu.”

Quả nhiên muốn cưới tâm can bảo bối nhà họ Cố không phải là chuyện dễ dàng.

Cao Tự Án cười tủm tỉm: “Tư Dật, Dật Nhĩ là em gái anh, cậu lấy lòng mỗi ba là vô dụng, còn một cửa này của anh nữa.”

Tư Dật tuyệt vọng gật đầu.

Các nữ quyến đang ngồi đều trầm mặc không nói.

Bọn họ cho dù thích Tư Dật, cũng không có khả năng ở ngay lúc này thay anh nói chuyện.

Bác cả cười to: “Tư Dật, chúng ta sẽ không bởi vì thân phận của ba con mà mắt nhắm mắt mở, Dật Nhĩ nhà chúng ta từ nhỏ ngàn kiều vạn sủng lớn lên, cái gì cũng là muốn tốt nhất cho nó, con muốn cưới nó, hôm nay nhất định phải làm chúng ta vừa lòng.”

Nói xong, bác cả rung rung bụng bia, ý bảo hai đứa con trai nói tiếp.

Cố Dật Văn nhướng mày: “Em rể, trong nhà có thuốc dạ dày, em yên tâm đi.”

Cố Dật Hiên hừ cười một tiếng, khinh thường quay đầu đi.

Trên bàn tiệc, Tư Dật thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thế nên mỗi một chén rượu anh đều không thể không uống.

Hết bia lại đến rượu, đàn ông vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, trong miệng còn ba la bô lô nhắc mãi việc vặt, không khí thật náo nhiệt.

Ba Cố lại chạm một ly với Tư Dật, ngữ khí đã có chút mơ hồ: “Dật Nhĩ của tôi, ngày hôm qua vẫn còn là cô gái nhỏ đứng đến eo, hôm nay đã phải gả chồng.”

Cao Dung bất đắc dĩ cười: “Uống đến hồ đồ rồi.”

“Anh không hồ đồ, anh thật sự cảm thấy cuộc sống này trôi qua quá nhanh.” Ba Cố buông chén rượu, biểu tình bỗng nhiên trở nên có chút u buồn, “Dật Nhĩ nhà chúng ta còn nhỏ, anh vốn còn muốn giữ nó ở nhà mấy năm nữa, thế nào hôm nay đã phải gả chồng?”

Cố Dật Nhĩ đúng lúc ngắt lời: “Ba à, con đã 28 rồi, không nhỏ.”

Ba Cố trừng mắt nhìn cô một cái: “28 chỗ nào không nhỏ, 28 cũng là tâm can bảo bối của ba, cho dù con 38, 48, 58, con không gả chồng, ba cũng nguyện ý nuôi con cả đời.”

Cố Dật Nhĩ cắn môi, có chút oán trách: “Con đây không phải là thành gặm lão sao?”

“Ba kiếm nhiều tiền như vậy là vì muốn cho con sống những ngày thoải mái, tiền này vốn dĩ là muốn để lại cho con.”

Đây là lần đầu tiên ba Cố nói với cô như vậy.

Cố Dật Nhĩ cảm thấy mũi đau xót: “Cảm ơn ba.”

“Cảm ơn ba thì hôm nay đừng thay Tư Dật nói chuyện.” Ba Cố dừng một chút, ngữ khí có chút bất mãn, “Tên tiểu tử này muốn cưới bảo bối của ba mà chút rượu này cũng không uống được thì còn gọi là đàn ông sao?”

Tư Dật giơ chén rượu lên, ngữ khí mang ý cười: “Chú, hôm nay ngài uống bao nhiêu con uống bấy nhiêu, tuyệt không cò kè mặc cả, chỉ cần ngài nguyện ý gả Dật Nhĩ cho con.”

“Được!” Ba Cố cũng nâng chén, “Uống! Một ly này cậu nhất định phải uống!”

Con rể tới cửa, là phải bị nhạc phụ thúc giục.

Bia cùng rượu trắng nhanh chóng chỉ còn thấy đáy.

Tư Dật uống xong một ly rượu trắng nhỏ, mùi rượu sộc lên khiến toàn bộ đầu óc anh choáng váng.

“Đây là rượu chúng tôi cố ý đặt riêng, so với mấy loại rượu trắng trên thị trường thì sảng khoái hơn nhiều.” Ba Cố thấy anh bị rượu làm sộc tới tận óc thì đắc ý cười cười.

Tư Dật là bác sĩ, ngày thường cơ hội uống rượu vốn dĩ đã ít, nhưng cũng may tửu lượng của anh không kém, bình thường áp lực lớn cũng thích cùng các đồng sự đi ra ngoài uống rượu xả stress, hơn nữa anh uống rượu cũng không bị đỏ mặt, một ly một ly nữa hết, mặt Tư Dật vẫn trắng nõn như cũ, ánh mắt cũng hết sức thanh minh, ngược lại là mấy người chuốc rượu đã lộ ra một chút men say.

Rượu nặng như vậy, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại 800, mấy bình rượu trắng hết, mùi rượu đã dâng lên, ý thức cũng không còn thanh tỉnh nữa.

Cố Dật Hiên vốn dĩ vẫn luôn không nói gì, mấy bình rượu qua đi, bản chất lảm nhảm đã bại lộ.

“Cố Dật Nhĩ cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, ta cuối cùng cũng được giải phóng.” Anh nắm chén rượu, cười đến mười phần vui vẻ.

Bác cả có chút bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái: “Thằng nhóc này nói chuyện không khiến người ta yêu thích được.”

“Vốn dĩ chính là như vậy, bao nhiêu năm qua, mỗi ngày mọi người đều so sánh con với nó, từ nhỏ so đến lớn, lỗ tai con mọc kén rồi, khó khăn lắm giờ mới gả nó ra ngoài, không còn ai để so sánh nữa rồi.”

Bác cả hừ một tiếng: “Không bằng người ta chẳng lẽ mày còn uất ức, Dật Nhĩ từ nhỏ đã nghe lời, mày lớn bằng từng này đã nghe ba mày nói bao giờ chưa?”

“Nó mà nghe lời cái rắm.” Cố Dật Hiên cười nhạo một tiếng, “Nó chỉ là nhìn ngoan thôi chứ thực tế một bụng ý xấu, sao mọi người chưa bao giờ tin con nói, hồi còn nhỏ lần đó trốn nhà đi chơi net là do nó cầm đầu, con là không có cách nào bị nó lôi kéo đi.”

Nói đến đoạn sau, Cố Dật Hiên đã có chút nghẹn ngào.

Tư Dật phức tạp nhìn thoáng qua Cố Dật Nhĩ.

Đây là bắt nạt người ta thành bộ dáng gì mà bóng ma tâm lý lớn như vậy.

Cố Dật Nhĩ mím môi, có chút chột dạ.

“Nhưng mà, tôi vẫn phải chuốc rượu cậu Tư Dật ạ.” Cố Dật Hiên cười đắc ý, “Chú nói rồi, hôm nay nhiệm vụ nhà ta chỉ có một, đó chính là đẩy ngã cậu, như vậy Cố Dật Nhĩ gả qua để nhà cậu có thể biết, nó còn có người nhà mẹ đẻ chống lưng, cho nhà các cậu không dám bắt nạt nó.”

Tư Dật cười: “Chỉ có em bị cô ấy bắt nạt thôi.”

Cố Dật Hiên nhếch miệng: “Vậy được, Cố Dật Nhĩ bắt nạt tôi bao nhiêu năm như vậy, nếu đợi nó gả qua nhà cậu lại bị bắt nạt thì quá mất mặt tôi.”

Cố Dật Nhĩ rũ mắt, nghĩ thầm Cố Dật Hiên thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Dật Nhĩ trưởng thành rồi, năm đó vẫn còn là cô gái nhỏ, bây giờ đã thành một cô gái một mình đảm đương một phía.” Bác cả vui mừng cười, độ cung khóe miệng còn mang theo chút hoài niệm.

Đồng lứa này của Cố Dật Nhĩ, ông nội chỉ có một mình cô là cháu gái, lại là con gái duy nhất của Cố Nghi Nguyên, mới vừa sinh ra trên đầu đã có khóa vàng nặng trĩu, chi phí các phương diện ăn mặc đều là tốt nhất.

Chờ cô lớn hơn một chút, bé gái phấn điêu ngọc trác mặc váy xoè bím tóc chạy tới chạy lui, gặp người thì ngọt ngào gọi một tiếng, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nhanh chóng trở thành tiểu bảo bối được sủng ái nhất nhà họ Cố.

Lại sau này, cô gái nhỏ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, học tập cũng là ưu tú nhất, cá tính ôn nhu văn tĩnh, trở thành niềm kiêu ngạo của toàn bộ Cố gia.

Ba đứa nhỏ năm đó tay nắm tay đùa giỡn trong tòa nhà lớn này đều đã trưởng thành.

Người chơi đùa biến thành con của bọn họ.

Năm tháng chảy xuôi, gia tộc phát triển, một thế hệ lại truyền thừa một thế hệ, không có ai vĩnh viễn thanh xuân, nhưng sẽ luôn vĩnh viễn có người tuổi trẻ.

Cố Dật Hiên bỗng nhiên nhíu mày: “Lão muội, chúng ta đều đã trưởng thành, về sau trốn người lớn ra ngoài chơi đến lượt con chúng ta rồi.”

“Đúng vậy.” Cố Dật Nhĩ cười, “Đến lúc đó anh phải quản con trai anh cho tốt vào, nhất định sẽ là nó mang con nhà em đi quấy rối.”

“Xì, chưa mang thai đã bắt đầu ném nồi, quả nhiên là tác phong của em.”

Mọi người đều nở nụ cười.

Sau nửa vòng uống rượu, Tư Dật cho dù có tửu lượng tốt cũng không chịu đựng nổi.

Anh tìm cớ đi WC gọi điện thoại cho mẹ.

“Alo, con trai, ba mẹ đang trên đường rồi, đến ngay đây.” Bên kia truyền đến âm thanh rất ồn ào.

Tư Dật cau mày, nghiến răng nghiến lợi: “Ba mẹ còn không tới là con phải vào bệnh viện đấy.”

“Không phải chứ, nhà họ Cố bọn họ cũng quá độc ác.”

Tư Dật chống bồn rửa mặt lắc lắc đầu thật mạnh.

“Con muốn cưới tâm can bảo bối nhà bọn họ thì cũng phải lấy ra chút thành ý chứ, ba mẹ nhanh đến đây đi, có thể cứu con một mạng thì con miễn cưỡng tha thứ hai người đã bỏ rơi con đi hưởng thụ thế giới riêng.”

“Con trai, con chờ đấy, mẹ đến ngay đây, cố gắng chống đỡ!”

“……”

Tư Dật trở lại nhà ăn, Cao Tự Án giơ chén rượu, cười cực kỳ ôn hòa: “Em rể, đến lượt anh.”

“……” Thu phục hai ông anh họ, anh ruột phiền toái nhất lại tới.

“Đến đi! Quật ngã Tư Dật!” Cố Dật Hiên đã hoàn toàn say, gõ chiếc đũa khấy động không khí.

Ba Cố cười đắc ý: “Đầu heo nhà cậu muốn bứng cải thìa nhà chúng tôi, không dễ dàng như vậy.”

Cố Dật Nhĩ có chút lo lắng nhìn Tư Dật.

“Anh nhất định sẽ bứng được em.” Tư Dật xoa đầu cô, ngữ khí nhẹ nhàng.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng la nhiệt tình.

“Con trai! Mẹ tới cứu con!”

Chủ tịch tỉnh Tư cùng Tư phu nhân phong trần mệt mỏi xuất hiện ở nhà ăn.

Mọi người vội vàng đứng dậy, ba Tư đè tay, gật đầu với ông nội ngồi ở chủ vị.

“Cố lão gia tử, gần đây thân thể ngài có tốt không?”

“Rất tốt, lão gia tử nhà anh thân thể vẫn tốt chứ? Cũng sắp về hưu rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, sắp rồi ạ.”

Ông nội cười cười: “Tư Dật nhà anh bị chúng tôi chuốc quá sức rồi, anh chị là tới cứu người?”

Ba Tư cũng cười theo: “Nó muốn cưới con gái nhà mọi người đương nhiên không dễ dàng như vậy, chúng con chỉ phụ trách đưa nó về nhà an toàn.”

Vợ chồng Tư thị ngồi xuống, ba Tư đè bả vai Tư Dật, ngữ khí nhẹ nhàng: “Con trai, bây giờ đã biết cưới con gái bảo bối trong nhà người ta có bao nhiêu không dễ dàng rồi chứ?”

“Con vẫn luôn biết.” Tư Dật rũ mắt cười.

“Gả cưới một chuyện, nhà trai cưới là cưới vào con dâu mới, nhà gái gả là rời nhà mẹ đẻ vào nhà chồng, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.” Ba Tư từ từ nói, “Nó gả cho con chính là hoàn toàn giao phó nửa đời sau cho con, con là đàn ông, nên chấp nhận yêu cầu nhà bọn họ.”

Kỳ thật nhà mẹ đẻ làm khó con rể chưa bao giờ là bởi vì không muốn gả con gái.

Chỉ bởi vì không muốn con gái không có chống lưng, bị thành viên gia đình mới bắt nạt thôi.

Đây là nguyên nhân vì sao con rể tới cửa, nhà mẹ đẻ luôn muốn dùng hết mọi biện pháp gây khó dễ. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện