Editor: Mứt Chanh

Ăn cơm xong vẫn còn sớm, tốt xấu gì Tô Hà cũng ăn một chén cơm còn có uống lên một hớp canh. Trì Dĩnh còn gắp nhiều thức ăn cho Tô Hà, sau đó hai người lại chú ý đến động tĩnh bên bàn Chu Ngữ Ngữ kia.

Bọn Chu Ngữ Ngữ tán gẫu đặc biệt nói nhiều, rõ ràng bọn họ đến sớn hơn Tô Hà, gọi đồ ăn sớm hơn một chút nhưng ăn còn chậm hơn bên Tô Hà.

Trì Dĩnh uống trà chanh, thở dài một hơi: “Sao nói nhiều như vậy, toàn nói nhảm không.”

Tô Hà yên tĩnh mà nhìn chỗ trang trí bên cạnh.

Ngồi xuống ước chừng hơn hai giờ thì bàn Chu Ngữ Ngữ mới kêu tính tiền. Trì Dĩnh thiếu chút nữa đã ngủ gà ngủ gật, tinh thần cô ấy tỉnh táo nên kéo Tô Hà đuổi theo.

Trước đó hai người đã thanh toán, cũng thanh toán xong hai ly nước. Chỉ chờ Chu Ngữ Ngữ hành động, ra khỏi nhà hàng Trung Quốc. Bên Chu Ngữ Ngữ trực tiếp xuống lầu, nhưng ở cửa thì người bạn kia của cô ta đi trước chỉ còn lại một mình Chu Ngữ Ngữ. Cô ta cúi đầu chơi điện thoại.

Lại đứng một hồi, Chu Ngữ Ngữ mới xuống bậc thang, đi đến cửa tàu điện ngầm.

Trì Dĩnh kéo Tô Hà chạy nhanh đuổi kịp, Tô Hà cảm giác hơi hoang đường, cần phải đi theo như thế sao? Nhưng cô lại thật sự tò mò, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trì Dĩnh, Tô Hà cam chịu hết thảy hành vi này.

Chu Ngữ Ngữ không có thẻ tàu điện ngầm ở Hải Thị cho nên phải có một vé đi đến. Trì Dĩnh tiến lên nhìn thoáng qua, là trạm Nhất Thiên số 4.

Hai người đi theo vào tuyến số 4, người ở đây rất nhiều. Trì Dĩnh ôm eo Tô Hà dựa sát vào, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ ngồi một mình.

Trì Dĩnh thủ thỉ với Tô Hà: “Cô ta ngừng ở trạm Lệ Đình, nơi đó rất hẻo lánh, không phải Khu vực mới Hoa Đông, cũng không phải công ty cậu Tạ.”

Tô Hà cũng biết, cô gật đầu: “Ừm.”

Trong lòng tuy rằng vẫn thấp thỏm nhưng lại hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vì tuyến số 4 đi thẳng nên không cần đổi tàu điện ngầm giữa chừng, tuy nhiên hành trình này hơi xa, ít nhất cũng phải nửa tiếng. Tô Hà cầm điện thoại lên, click mở giao diện WeChat với Tạ Lâu, nhìn thoáng qua lại rời khỏi.

Đáng kinh ngạc, khi đến trạm Lệ Đình, không còn một bóng người nào trên tàu điện ngầm. Bên trạm Lệ Đình, chủ yếu là nơi này có mấy khu vực xa hoa, còn có hai trường học quý tộc tư nhân ở chỗ này, còn có một viện dưỡng lão rất lớn nữa.

Lúc này còn lại trên tàu điện ngầm đều là học sinh mặc đồng phục trường quý tộc.

Tô Hà cúi đầu, Trì Dĩnh nhìn chằm chằm Chu Ngữ Ngữ.

Trạm cuối vừa đến thì Chu Ngữ Ngữ xuống tàu, hai người bọn cô cũng đuổi kịp.

Chu Ngữ Ngữ lựa chọn lối ra A, sau khi bước ra, vừa lúc đối diện với bức tường trường học quý tộc tư nhân. Cô ta đi vào bên trong bức tường thành, càng đi càng lệch, nhưng một khu vực xa hoa lập tức hiện ra.

Bốn chữ Chung cư Phủ Lâm thiếp vàng treo ở phía trên tiểu khu.

Trì Dĩnh lôi kéo Tô Hà đứng ở sườn núi chỗ trạm xe buýt, không khỏi thốt lên: “Chung cư Phủ Lâm? Khu vực này rất nổi tiếng, chỉ thuê không bán, đặc biệt cho học sinh trong trường quý tộc thuê….”

Đi đến nơi này đã bị chặn lại. Chu Ngữ Ngữ có thể tới khẳng định là có thủ tục tiến vào nhưng Tô Hà cùng Trì Dĩnh lại không có, các cô sẽ bị ngăn ở cửa mất.

Trì Dĩnh nhìn về phía Tô Hà: “Làm sao bây giờ?”

Tô Hà suy nghĩ: “Có lẽ là chúng ta nghe lầm, nó đến chỗ này cách công ty Tạ Lâu rất xa, lại cách khu vực mới Hoa Đông bọn tớ xa hơn nữa, Tạ Lâu… Cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này…”

Nói còn chưa dứt lời, Tô Hà đột nhiên dừng câu chuyện lại.

“Sao không nói tiếp?” Trì Dĩnh đang nghe phân tích, thấy Tô Hà đột nhiên im lặng thì túm lấy tay Tô Hà. Tô Hà ngồi xuống ghế ở trạm xe buýt, giọng điệu kiên định hơn so với vừa nãy: “Chúng ta từ từ đi.”

Trì Dĩnh: “Ờ?… Cũng được.”

Tới cũng tới rồi, nhìn xem tình huống lại nói tiếp.

Mà Tô Hà đột nhiên chuyển biến chủ ý nguyên nhân là bởi vì cô đã từng ở trong máy tính Tạ Lâu nhìn thấy một phần hợp đồng cho thuê, địa điểm thuê là chung cư Phủ Lâm. Tạ Lâu là chủ nhà, nhưng hợp đồng cho thuê lúc ấy trống không, chỉ có tên của mình Tạ Lâu. Tô Hà nghĩ, tóm lại sẽ không trùng hợp như vậy.

*

Chu Ngữ Ngữ tới cửa khu phố thì gọi điện thoại qua cho Tạ Lâu, đầu kia không ai nhận. Nhưng bảo vệ khu phố lại mở cửa cho Chu Ngữ Ngữ. Cô ta nhìn tiểu khu xa hoa này thì tim đập thình thình thịch, đột nhiên có loại vui sướng kì lạ. Tạ Lâu vậy mà hẹn cô ta đến chỗ thế này, thật ra nói chuyện ở bên ngoài là được.

Cô ta ấn địa chỉ, đi vào tòa nhà số 2 ấn chuông cửa, cũng chưa mở miệng nói chuyện, gác cổng đã mở cửa.

Cô ta bước vào tiền sảnh, tiền sảnh sáng sủa đẹp đẽ, trên tường treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng. Chu Ngữ Ngữ nhìn thoáng qua rồi lên thang máy, trực tiếp lên lầu 6.

Loại tiểu khu này, cô ta lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên tới.

Có loại cảm giác khác biệt.

Cửa phòng số 2 lầu 6 được mở ra, Chu Ngữ Ngữ có thể nghe thấy  tiếng tim đập rộn ràng của bản thân. Cô ta bước vào cửa nhìn vào bên trong. Căn hộ này là một căn hộ 2 tầng. Một tấm kính lớn đón ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào. Tạ Lâu dựa vào chiếc bàn lớn màu sáng với cây bút trên tay.

Anh mặc áo sơmi cùng quần dài màu đen, cổ áo hơi mở ra, gương mặt đẹp trai tựa thiên thần rũ mắt thoạt nhìn như đã ngủ rồi.

Mà toàn bộ căn nhà chỉ có một mình anh.

Chu Ngữ Ngữ kéo cổ áo, thiếu chút nữa bị suyễn. Cô ta thở mạnh hai ba lần, lúc này mới đi vào, cũng gõ gõ tủ giày cao lớn.

Lúc Tạ Lâu ngước mắt nhìn qua, Chu Ngữ Ngữ thiếu chút nữa cho rằng bản thân muốn té xỉu, anh không chút để ý mà nhướng mày, “Tới rồi à.”

Sau đó anh buông bút, xoay người bước ra chiếc bàn lớn phía sau, bắt chéo chân dài ngồi trên ghế.

Chu Ngữ Ngữ đi vào được hai bước, một bên nhìn bài trí chung quanh, một bên đi đến trước cái bàn kia đối diện với Tạ Lâu.

Tạ Lâu nghiêng đầu kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi ngậm vào. Ngay khi tay anh nhấn một phím trên bàn, rèm cửa từ trên cao từ từ buông xuống, bao phủ căn phòng rộng lớn và sáng sủa trong một nửa bóng tối. Chu Ngữ Ngữ nhìn thấy bóng tối thì hãi hùng khiếp vía, cô ta không cảm thấy phấn khởi như vừa nãy.

Chỉ cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người.

Tạ Lâu chắp tay, chống cằm, trầm giọng nói: “Ngồi đi.

Chu Ngữ Ngữ nhìn chiếc ghế dựa kia, thật cẩn thận ngồi xuống, sau đó nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, trong lòng đố kỵ Tô Hà cùng cực, chua xót đến nỗi véo ngón tay vào da thịt. Sau đó bởi vì đau đớn mà thanh tỉnh. Tạ Lâu cũng chưa nhìn thêm Chu Ngữ Ngữ, lấy ra một phần tài liệu ném ở trước mặt Chu Ngữ Ngữ: “Ký tên, một trăm vạn chính là của cô.”

Chu Ngữ Ngữ chưa từng gặp qua loại người cậy thế như này, cô ta cho rằng không nói là được. Cô ta dời tài liệu qua, mở ra cúi đầu quét một vòng.

Ý chính của hợp đồng chính là nếu cô ta cầm tiền thì phải bịt kín miệng, chuyện hai cổ phiếu kia cất ở trong bụng, ai cũng không thể nói, mặc kệ là có liên quan hay không liên quan đều phải nói năng thận trọng, nếu không, cô ta phải bồi thường gấp mười lần tiền….

Cuối cùng, phía dưới ký cái tên cô ta, lăng tay.

“Nhìn kỹ chưa?” Tạ Lâu búng búng khói thuốc, lại hút một hơi rồi mới bóp tắt đầu thuốc lá còn dư hai phần ba, tựa như nghiện quá mà chỉ hút hai hơi.

Chu Ngữ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh.

Anh biếng nhác mà chống cằm, đôi mắt hẹp dài sâu không lường được. Trái tim của Chu Ngữ Ngữ đập rất nhanh, cô ta lấy bút, rút bút ra mới nói: “Tiền đâu?”

“Tại đây.” Tạ Lâu ném một chồng chi phiếu, tờ đầu tiên viết ra một trăm vạn.

Chu Ngữ Ngữ mím môi, xé chi phiếu xuống lấy nó trước. Sau đó mới nhìn chỗ ký tên, cô ta ký xuống tên của mình ở trên, thuận tiện dùng dấu ngón tay in lại.

Sau đó đầu ngón tay cọ xát ngón tay màu đỏ ở trên, nhìn anh: “Em ký rồi.”

“Ừm, được rồi, tất cả đều ở đây.” Tạ Lâu liếc nhẹ tập tài liệu, trước khi cầm lấy, anh dựa vào ghế bắt chéo chân lại, “Cô có thể đi ngay.”

Thuận lợi lấy được tiền như thế, Chu Ngữ Ngữ ngoại trừ cảm giác không chân thật thì còn có một loại dục vọng muốn được một tấc lại muốn tiến một thước. Khóe mắt cô ta nhìn thấy chiếc váy mình mặc hôm nay, thực sự mà nói nó lộ ra bả vai trắng như tuyết mà cô ta lấy làm tự hào. Cô ta mím môi, đôi môi màu mật đào câu hồn đoạt phách. Cô ta ngập ngừng hỏi: “Em có thể hỏi một vấn đề hay không…”

Tạ Lâu nhướng mày, hơi không kiên nhẫn: “Có vấn đề gì?”

Đầu ngón tay gõ lên trên bàn tựa như đòi mạng vô hình.

“Tại sao anh lại thích Tô Hà? Chị ấy có chỗ nào tốt?” Chu Ngữ Ngữ đánh bạo hỏi, lông mi chớp chớp.

Đầu lưỡi Tạ Lâu dỡ lấy hàm răng, cười lạnh một tiếng, híp mắt nói: “Tôi vì cái gì phải nói với cô? Cô là cái thá gì?”

Chu Ngữ Ngữ cắn răng: “Anh….”

“Cút.” Giọng nói lạnh lùng của anh mạnh mẽ thốt ra, Chu Ngữ Ngữ bối rối, Tạ Lâu ngước cằm lên, “Tôi đánh phụ nữ…”

Vẻ mặt của anh tựa như ma quỷ.

Cả người Chu Ngữ Ngữ run lên, phía sau lưng mồ hôi chảy càng nhiều hơn, cô ta  đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng, trong tay mang theo túi xách đi xuống lầu một.

Sau khi tới lầu một, Chu Ngữ Ngữ mới ngừng động tác, tay sờ vào bên trong túi xách lấy ra tấm chi phiếu. Nhìn con số bên trong, cô ta mới thở phào một hơi.

Dù sao, có tiền là được.

Nghĩ đến đây trong lòng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, Chu Ngữ Ngữ cũng đang ngân nga một bài hát khi cô ta rời khỏi tiểu khu. Nơi này đi đến cổng tàu điện ngầm phải đi xuống một cái sườn dốc, Chu Ngữ Ngữ vừa đi vừa hát, đi chưa tới hai bướcthì túi xách trong tay đột nhiên bị người ta giật lấy, tốc độ rất nhanh. Chu Ngữ Ngữ hoảng hốt, chạy nhanh nắm chặt túi xách nhỏ kia thì bị người lái xe kia kéo lăn vài mét….

“Túi xách của tôi, cứu cứu tôi, cứu cứu tôi, khụ khụ khụ khụ khụ khụ…..” Cô ta lên cơn suyễn, cả người ngã dựa vào vách tường trường học quý tộc.

Cô ta nhìn chiếc xe máy phóng đi rồi trở lại, người đàn ông mặc đồ đen cõng ánh sáng, một chân giẫm lên đất, mặt không chút cảm xúc nhìn cô ta.

Trong tay đang đung đưa chiếc túi nhỏ của cô ta.

Chu Ngữ Ngữ ho khan đến không thở nổi, vươn tay muốn bắt lấy túi xách đang lắc lư.

“Cứu.. Cứu tôi… Cứu tôi….” Cô ta mê mang kêu lên nhưng nơi này chỉ có tiếng gió thổi qua, cũng chẳng có bóng dáng của ai.

Mà đúng lúc này, một chiếc Jaguar màu đen lái qua đây từ từ ngừng lại. Chu Ngữ Ngữ mang theo đôi mắt ngập nước nhìn Tạ Lâu từ trong xe xuống dưới.

Vẫn là áo sơ mi đen cùng quần dài màu đen, anh ngậm kẹo que, thong thả ung dung đi tới.

Chu Ngữ Ngữ làm như thấy được cứu tinh, đưa tay về phía Tạ Lâu: “Tạ Lâu… Anh rể… Cứu… Cứu em…”

Tạ Lâu đi đến trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống cô ta, một giây sau, anh vươn tay lấy chiếc túi xách nhỏ từ tay người đàn ông kia.

Mắt Chu Ngữ Ngữ trừng lớn, không dám tin tưởng.

Tạ Lâu kéo túi nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một ống thuốc dạng xịt, nửa ngồi xổm  trước mặt cô ta, lười nhác nhếch môi, “Muốn sao?”

Cả người Chu Ngữ Ngữ phát run, đại não có chút thiếu oxy vì thở không nỗi, đưa tay ra xẹt qua không trung bắt lấy.

Tạ Lâu cười lạnh, ném thuốc ra phía sau, ống thuốc dạng xịt rơi xuống lăn hai vòng trên đất. Chu Ngữ Ngữ phát cuồng, “Thuốc, thuốc của tôi… Tạ.. Tạ Lâu.. Anh.. Anh….”

Tạ Lâu nhìn cô ta giống như nhìn con kiến, thấy cô ta giãy giụa nhưng không có một chút thương hương tiếc ngọc. Anh nhếch môi, giọng rất thấp: “Cô cho rằng một trăm vạn dễ lấy lắm à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện