Editor: Mứt Chanh

Hành lang lúc này chỉ có cô cùng Tạ Lâu, rất là yên tĩnh. Tô Hà hơi không được tự nhiên mà muốn chạy trốn, Tạ Lâu lại bóp tắt điếu thuốc rồi mới nói: “Cùng đi ăn cơm trưa nhé?”

Mời thật tự nhiên.

Tô Hà dừng lại, theo bản năng mà từ chối, “Không đi, buổi chiều tôi phải về nhà.”

“Tôi cũng về.” Tạ Lâu híp mắt nhìn cô, giọng điệu không chút để ý.

Tô Hà càng không được tự nhiên, không biết có phải do trong lòng cô muốn tiến thêm một bước nhưng nhìn thấy Tạ Lâu lại lùi một bước hay không nữa. Vẫn là bởi vì lúc này giữa hai người liên tục mập mờ nhưng người yêu lại chưa phải, khiến cho cô suy nghĩ nhiều, tất nhiên là muốn tránh….

Hiện tại cô tất nhiên sẽ không chủ động, cho dù đáy lòng tồn tại ý niệm thỉnh thoảng mà chạy ra.

Mà hành vi của Tạ Lâu tuy rằng rất rõ ràng, nhưng cũng còn chưa đủ rõ ràng.

Tô Hà hơi có chút đau đầu, “Hay là…..”

“Sao? Cùng nhau ăn cơm?” Tạ Lâu tiến gần về phía cô, ánh mắt chặt chẽ dừng ở trên gương mặt cô, trên eo, cho dù dính một chút tanh nhưng còn chưa ăn đến.  Mà dục vọng bị đè nén tựa như ngọn núi lửa khiến cho anh nhìn thấy cô thì nhịn không được muốn bắt đầu, muốn hôn, muốn ôm, muốn cắn, muốn chen vào giữa hai chân cô.

“Tôi…..” Tô Hà bị lời nói phía trên cắt ngang, lúc này có chút khó từ chối, vừa mở miệng đã nhìn thấy Lục Quân ôm cánh tay dựa vào cửa công ty.

Từ trước đến nay người đàn ông nhã nhặn như vậy, nhìn từ phía xa xa thế nhưng lại âm trầm. Tô Hà giật mình mới nói: “Không ăn, tôi đi trước đây.”

Nói xong, không đợi Tạ Lâu phản ứng đã bay nhanh vào cửa Cường Thịnh.

Tạ Lâu xoa nhẹ khóe môi, nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Lục Quân.

Lục Quân hơi hơi mỉm cười với anh.

Tô Hà đi tới cửa, cùng Lục Quân chào hỏi: “Giám đốc Lục.”

Lục Quân gật đầu cùng vẻ mặt ôn hòa: “Sắp tan tầm rồi, dọn dẹp một chút rồi về nhà đi.”

“Được.” Tô Hà nhìn Lục Quân, ngoan ngoãn cúi đầu đi vào.

*

Buổi chiều không có việc gì. Hầu hết mọi người trong văn phòng đều có thể trở về nghỉ ngơi. Tô Hà cũng theo đó mà thu dọn về nhà. Công ty đối diện còn rộn ràng nhốn nháo, nhân viên ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt. Tô Hà đi theo đồng nghiệp xuống lầu, đi về phía tàu điện ngầm. Thời tiết mấy ngày nay chuyển sang ấm áp, ánh mặt trời giữa trưa cũng cực nóng.

Khi vượt qua đèn đường đỏ, chiếc ô tô đen lại lao qua chặn đường Tô Hà.

Tạ Lâu hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô: “Lên xe.”

Gương mặt Tô Hà đỏ bừng do bị phơi nắng, đột nhiên nhìn thấy anh thì có hơi choáng váng.

“Em nghe thấy không?” Tạ Lâu cúi người mở cửa ghế phụ ra, ý bảo Tô Hà đi lên. Tô Hà nhìn thấy xe dừng lại đây, hơi cúi người rồi ngồi xuống.

Vừa bước vào, trái tim đã đập rộn ràng, thực sự không có tiền đồ mà.

Nhưng cô không quên thắt dây an toàn. Tạ Lâu ấn vô lăng, đặt một bàn tay ở trên cửa sổ cùng vẻ mặt lười nhác, “Em ăn cái gì? Hay là về nhà em làm cho tôi ăn?”

Người này tại sao không biết xấu hổ vậy kìa? Tô Hà nhìn anh một cái, “Tự tôi cũng chưa muốn làm cơm.”

“Vậy đi ra ngoài ăn, chiều nay em không cần phải đi làm sao?”

“Không cần.” Tô Hà trả lời một câu.

Đây xem như là lần thứ hai cô ngồi xe anh, trong xe có một mùi thuốc lá thoang thoảng còn có một mùi hương. Tô Hà dựa vào lưng ghế, không biết suy nghĩ đến cái gì.

Tạ Lâu chuyển tay lái, ngẫu nhiên liếc nhìn cô, đôi mắt thật sâu, không thể nói nên cảm xúc gì.

Một lát sau, anh chọn một nhà hàng, đúng lúc là nhà hàng Mễ Lai.

Tô Hà vừa thấy đã cảm thấy có chút trùng hợp.

Tạ Lâu nói: “Nhà hàng này có bánh tart phô mai bí ngô rất nổi tiếng, mang em tới nếm thử.”

Tô Hà à một tiếng, đi theo anh xuống xe.

Giữa trưa, người tại nhà hàng Mễ Lai cũng không tính là nhiều, nhưng hoàn cảnh rất yên tĩnh. Tạ Lâu cầm chìa khóa xe cùng điện thoại. Lúc lên bậc thang, anh kéo tay Tô Hà một chút. Tô Hà cứng đờ, theo bản năng mà tránh ra.

Tạ Lâu xì một tiếng, “Hôn cũng hôn qua, sờ cũng sờ qua….”

Tô Hà muốn ném túi xách vào mặt anh ghê.

Hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần. Khi vào nhà hàng, dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ thì đã ngồi vào bên trong. Lúc ngồi xuống, Tô Hà có vẻ hoảng hốt, cô như vậy mà đáp ứng cùng Tạ Lâu đi ăn cơm sao?

Món chính là bò bít tết còn có bánh tart phô mai bí ngô. Món khác là canh bò hầm cùng salad hoa quả, mỗi thứ hai phần. Đôi chân dài của Tạ Lâu chồng lên nhau dựa vào sô pha, lười nhác mà quơ quơ, hỏi: “Tiền lương em thực tập ở Cường Thịnh nhiều hay ít?”

Nói tới công tác, Tô Hà có hơi cảnh giác. Cô nói: “Tiền lương thực tập đều giống nhau.”

Tạ Lâu nhướng mày: “Nghe nói bọn em đang tranh thủ thu mua Thịnh Dật?”

Tô Hà: “Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

Cô càng cảnh giác.

Tạ Lâu liếm môi, dựa sát vào cô một chút. Gương mặt cô in sâu trong đôi mắt hẹp dài của anh, “Không làm gì hết, muốn thọc gậy bánh xe thôi.”

Da đầu Tô Hà là một trận tê dại. Cô hiểu lầm ý anh nên cắn răng nói: “Các anh không phải có khoa học kỹ thuật Lăng Phong sao?”

Dã tâm người này lớn bao nhiêu thế? Còn muốn ăn nhiều công ty như vậy.

Tạ Lâu cười nhạo một tiếng, “Em nghĩ cái gì thế? Tôi là muốn đào góc tường là em đấy.”

Tô Hà: “……”

“Ở Cường Thịnh có ích lợi gì, chì là thực tập sinh mà thôi, giấy chứng nhận vẫn chưa thi đủ thì không thể chuyển chính thức. Em chạy qua nơi này của tôi, trực tiếp trở thành bà chủ, không có việc gì thì giúp tôi nhìn nhóm người kia làm cái gì, ngẫu nhiên thổi một chút gió với tôi, không phải là khá tốt sao?” Tạ Lâu nghịch chiếc điện thoại đã khóa màn hình tối đen.

Những câu mang theo đùa giỡn.

Cái gì mà thổi gió bên tai.

Tô Hà phản ứng lại, chỉ cảm thấy hoảng sợ, cô mới nói: “Tôi đi làm ở đâu là do chính tôi lựa chọn.”

Hơn nữa, công việc này là do Ôn Mạn giới thiệu. Cho dù phải đi, cũng phải nói trước và thương lượng với Ôn Mạn một tiếng.

Tạ Lâu gắp một miếng bò bít tết nhỏ cho Tô Hà, ừ một tiếng, “Vậy tùy em thôi.”

*

Ăn cơm xong cũng đã một giờ rưỡi. Tạ Lâu đi tính tiền, Tô Hà đứng ở cửa chờ anh. Chỉ lát sau, anh đi về phía bên này, hai người cùng nhau ra cửa. Mới vừa đi tới cửa thì gặp phải Hứa Lộ.

Hứa Lộ đang mặc một chiếc váy dài đến đầu gối và một chiếc áo khoác phổ biến hiện nay, bên trong là chiếc áo cổ chữ V màu đen rất có phong phạm của một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cô ta nhìn thấy Tô Hà còn muốn chào hỏi, nhưng đảo mắt qua đã thấy Tạ Lâu. Cô ta hơi trố mắt, “Tạ Lâu? Ăn cơm sao?”

Trong mắt của Tạ Lâu chỉ có Tô Hà, vốn anh định tìm cơ hội dắt tay Tô Hà. Hứa Lộ gọi anh, anh mới ngước mắt nhìn thoáng qua, cặp mắt lạnh nhạt nhưng không trả lời.

Hứa Lộ có hơi xấu hổ, cái loại cảm giác thật cẩn thận ở trước mặt Tạ Lâu lại nổi lên.

Tô Hà vốn định cùng Hứa Lộ chào hỏi một cái, nhưng không chờ cô mở miệng thì Hứa Lộ đã đánh tiếng với Tạ Lâu trước. Hơn nữa vẻ mặt của Hứa Lộ sau khi chào hỏi Tạ Lâu thực sự ảm đạm, Tô Hà càng không tiện mở miệng.

Nhất thời không khí có hơi cứng đờ.

Hứa Lộ lại nói với Tạ Lâu: “Như thế nào tới ăn cơm mà không nói một tiếng?”

Tạ Lâu chẳng hề để ý hỏi: “Cùng cô nói cái gì?”

Sau đó anh quay đầu kêu Tô Hà: “Đi thôi.”

Tô Hà à một tiếng, cười với Hứa Lộ, ngay sau đó đi xuống bậc thang. Hứa Lộ mấy lần muốn cùng Tô Hà chào hỏi, cô ta cũng nhìn ra Tô Hà muốn nói chuyện nhưng vẫn chần chờ.

Tô Hà mỉm cười với cô ta trước khi rời đi.

Hứa Lộ chỉ có thể cười đáp lại với cô.

Tạ Lâu cúi người mở cửa xe cho Tô Hà, Tô Hà ngồi xuống.

Hứa Lộ xa xa đứng ở bậc thang, nhìn thấy cảnh đó mà lòng cô ta choáng váng.

Chàng trai lạnh nhạt này.

Trước nay đều khinh thường nhìn con gái….

Anh lại mở cửa xe cho Tô Hà sao?

Sau khi chiếc xe hơi màu đen khởi động đã chuyển hướng ra đường cái. Điện thoại Tô Hà đặt trong túi xách cũng vang lên. Cô lấy ra mới thấy là Hứa Lộ gửi đến.

Hứa Lộ: “Tô Hà, thật ngại quá, vừa rồi không nói nhiều thêm với cô vài câu. Tôi nhìn thấyTạ Lâu xuất hiện ở nhà hàng nên rất kinh ngạc, cho nên nhất thời xem nhẹ cô.”

Tô Hà nhìn WeChat.

Cô cảm giác được rằng cảm xúc của Hứa Lộ này có hơi phức tạp.

Cô trả lời Hứa Lộ.

Tô Hà: “Vừa rồi tôi còn cho rằng cô sợ Tạ Lâu biết tôi quen với cô.”

Xác thật, Hứa Lộ mấy lần nhìn cô đều có chút né tránh.

*

Hứa Lộ nhận được WeChat này càng thêm xấu hổ.

Cô ta sau khi nhìn thấy Tạ Lâu thì theo bản năng mà xem nhẹ Tô Hà. Đầu tiên là theo bản năng mà muốn cùng Tạ Lâu nói chuyện, thứ hai xác thật có chút sợ Tạ Lâu biết cô ta quen biết Tô Hà.

Qua mấy ngày “ngạc nhiên” cũng không có.

Chỉ là không nghĩ tới Tô Hà mẫn cảm như vậy, lập tức đã nhìn ra.

Cô ta ngập ngừng, cũng không tốt để giải thích.

Hứa Lộ: “Ngại quá.”

Tô Hà cúi đầu nhìn WeChat, đột nhiên cảm tình đối với Hứa Lộ giảm xuống rất nhiều.

Cô không ngại dạy cho Hứa Lộ, nhưng đã muốn cô hỗ trợ lại muốn cô mai danh ẩn tích, thực sự không có đạo đức.

Tô Hà không trả lời Hứa Lộ nữa.

Cứ như vậy đi.

*

Vừa lên xe, cô gái bên cạnh này vẫn luôn nhìn di động, xem vô cùng vui vẻ. Tạ Lâu cầm một điếu thuốc, không có châm lửa đặt ở trong miệng, nghiêng đầu nhìn cô vài lần, thấy cô vẫn còn chuyên chú như vậy.

Giữa mày anh lại hiện lên không kiên nhẫn, “Em nói chuyện với ai mà hăng say như thế?”

Bị hỏi như thế, Tô Hà ngẩng đầu: “Cùng bạn tâm sự.”

Tạ Lâu híp mắt.

Các loại suy đoán ở trong lòng anh lên men.

Đầu tiên là Trần Diệu, lại đến Chu Thành, những tên con trai kia hiện lên trong đầu anh một lần. Anh áp chế dục vọng muốn lấy điện thoại Tô Hà lại đây xem.

Sau đó anh nhớ tới lúc ra cửa vừa rồi, Tô Hà cười với Hứa Lộ.

Anh nắm lấy thuốc lá bên khóe môi, “Em quen với người phụ nữ vừa rồi sao?”

Tô Hà còn đang suy nghĩ những lời của Hứa Lộ, đột nhiên bị hỏi như thế, không phản ứng lại nữ chính là ai. Vẻ mặt cô mờ mịt, “Người phụ nữ kia?”

“Cửa nhà hàng Mễ Lai.” Tạ Lâu hỏi lại, anh lúc này mới phát hiện Tô Hà mới vừa rồi còn muốn cùng Hứa Lộ nói chuyện mấy lần.

Này hiển nhiên là quen biết.

À.

Là Hứa Lộ.

Tô Hà chần chờ, “Gặp qua rồi.”

Tạ Lâu xùy một tiếng, không hỏi lại, anh không có hứng thú.

“Tôi hút điếu thuốc nhé?”

Tô Hà nhìn không gian xe nhỏ hẹp này, dừng một chút, “Anh… hút đi.”

Dù sao cũng là xe anh.

Tạ Lâu lại nắm lấy điếu thuốc, “Không muốn tôi hút thì cứ việc nói thẳng.”

Tô Hà: “……”

Tạ Lâu lại nói: “Em có thể quản tôi.”

Trái tim Tô Hà nhảy dựng.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không trả lời anh.

Tạ Lâu thấy cô không hề nhìn di động thì anh cũng thư thái chút đỉnh. Về điểm này, thú tính lại bị ngăn chặn. Anh biết Tô Hà từ trước đến nay không chơi di động nhiều.

Cho dù là chơi, cũng là cùng mấy cô bạn cùng phòng nói chuyện phiếm. Anh vừa chuyển đầu là có thể nhìn thấy.

Giống như kiểu nhìn chằm chằm di động, vẫn luôn nói chuyện, như suy tư gì đó vẫn là rất ít.

*

Tô Hà trở về ngủ trưa, Tạ Lâu đại khái còn có chuyện nên đưa Tô Hà đến dưới lầu thành cũ Hoa Đông, nhìn Tô Hà lên lầu mới lái xe rời đi.

Ngày kế tiếp, Tô Hà chính thức đi làm.

Cuối tuần cùng Lục Quân đi gặp người phụ trách khoa học kỹ thuật Thịnh Dật. Lúc này không có Tạ Lâu cắm một chân cho nên cực kỳ thuận lợi. Lục Quân như tắm mình trong gió xuân, cười thật sáng lạn.

Cũng cùng đối phương hẹn ngày ký hợp đồng.

Tô Hà có thể cảm nhận được Lục Quân đã thả lỏng.

Căng chặt một năm cuối cùng cũng xử lý tốt chuyện này.

Mà ngay sau đó, ngày khai giảng cũng muốn tới rồi.

*

Tạ Lâu sau mùng tám thì về ở Khu phố mới Hoa Đông.

Mùng 10 Hứa Lộ lại đây nấu cơm. Vừa vào cửa, trong nhà không có ai, phòng khoá cửa, nghĩ đến là còn đang ngủ.

Cô ta vội vàng mang theo đồ ăn vào phòng bếp. Vì bữa ăn ngày hôm nay, cô ta chờ đợi đã lâu. Ở trong phòng bếp cổ vũ chính mình sau đó bắt đầu nấu cơm.

Một giờ sau, Hứa Lộ bưng canh cá chua cay ra, thịt xào, bao tử cay, còn có một tô canh trứng ra tới, bưng lên bàn. Phòng khách còn chưa có người.

Nhưng cửa phòng ngủ khép hờ.

Hứa Lộ càng khẩn trương.

Cô ta đi qua, gõ gõ cửa rồi gọi: “Tạ Lâu, ra ăn cơm.”

Cánh cửa phòng tắm gắn liền với phòng ngủ chính mở ra và phát ra tiếng động, Tạ Lâu đi chân trần, mặc áo tắm dài đi ra, bọt nước theo sợi tóc nhỏ giọt xuống, hoàn toàn chảy vào ngực. Nước rõ ràng là nóng nhưng Hứa Lộ lại có hơi lạnh lẽo. Cô ta đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của anh, cười nói: “Tối hôm qua thức cả đêm sao?”

Đầu ngón tay của Tạ Lâu móc vào cổ áo, hơi chắn lấy ngực rồi đi ra.

Hứa Lộ theo bản năng mà lui về phía sau, đi theo phía sau anh, tâm tình rất khẩn trương nên vẫn luôn hít sâu.

Đi chưa tới vài bước, Tạ Lâu đã nghe ra hương vị quen thuộc. Giữa mày anh hiện lên một chút bực bội, đi vào bàn ăn rồi cầm lấy đũa, chấm vào canh cá chua cay.

Anh gắp một miếng cá bỏ vào trong miệng.

Hương vị này giống nhau như đúc.

Anh lười nhác mà dựa vào trên vách tường, liếm lấy chiếc đũa.

Hứa Lộ đứng ở phía sau sô pha, ló đầu rồi cười hỏi: “Đồ ăn tôi cải tiến qua, cậu xem thử, được hay không?”

Tạ Lâu mút chiếc đũa, đôi mắt hẹp dài hơi nghiêng mà nhìn về phía Hứa Lộ.

Hứa Lộ có vẻ cười không nổi.

Ước chừng một giây sau, Tạ Lâu bưng tô cá trên bàn kia, lười nhác mà nâng lên, dùng tay ném vào thùng rác.

Cả người Hứa Lộ chợt cứng đờ.

Tạ Lâu sau khi ném xong thì cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng làm giống món ăn thì tôi có thể vừa lòng sao?”

“ Cậu còn không biết à? Tôi thấy là không phải cô ta làm thì đều không được.”

Loảng xoảng một tiếng, cái đĩa bị Tạ Lâu ném lên trên bàn.

Một tia sáng xẹt qua trán cô ta, Hứa Lộ hiểu được, sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy: “Cậu… Thích Tô Hà ư?”

Tạ Lâu thản nhiên mà chỉ vào cửa: “Cút.”

Hứa Lộ tất nhiên sẽ không rời đi, cô ta chống vào sô pha ở phía sau rồi nói: “Cậu trả lời tôi, có phải hay không?”

Tạ Lâu chạm vào cái bàn, mặt mày lạnh nhạt, “Đúng vậy, tôi thích cô ấy thì liên quan gì đến cô? Quan hệ giữa tôi và cô quen thuộc sao? Hả?”

Được chứng thực, Hứa Lộ nản lòng thoái chí. Cuối cùng cô ta cũng biết vì sao cô ta làm thế nào cũng không hợp khẩu vị Tạ Lâu.

Tên bệnh này, anh chỉ nuốt trôi đồ Tô Hà làm mà thôi.

Những tâm tư điên cuồng mà Hứa Lộ cất giấu, lúc này ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười đắc ý: “Nhưng rất đáng tiếc, cô ta có người mà mình thích rồi, Tạ Lâu, cậu còn đắc ý được không đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện