Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt người đàn ông rất nghiêm trọng.
Thẩm Lưu Bạch muốn hỏi một câu, hiện tại họ đang lái xe trên đường cao tốc, nhất thời anh không thể phân tâm.
Sau một lúc lâu, Cận Hải Dương mới chủ động nói.
“Phùng Vi chết rồi.”
Anh nhẹ nhàng nói, nét mặt không chút thay đổi, ngược lại giống như gặp phải vấn đề nan giải nào đó, có chút nghi ngờ.
“Theo tình hình hiện tại, Phùng Vi chết vì ngộ độc xyanua.

Lý Thành tìm thấy một bưu kiện bị tháo rời tại hiện trường, cũng như một lọ nước hoa đã mở nắp, đã được đưa đi kiểm tra chất độc.”
“Trên bưu kiện được tìm thấy tại hiện trường không thấy ghi tên người gửi.

Mặc dù được dán nhãn Super Express nhưng trong hệ thống của công ty chuyển phát nhanh không tìm thấy số bưu kiện.

Ngoài nước hoa, Lý Thành còn tìm thấy một lá thư đính kèm.

lá thư trong gói bưu kiện có nội dung “Dream Comes True” và ký tên Jaden.”
Nghe anh nói vậy, lông mày Thẩm Lưu Bạch cũng nhíu lại.
Có rất nhiều người tên tiếng Anh là Jaden, nhưng tình cờ cô cũng biết một người, người này cũng có liên quan đến Phùng Vi, Phùng Vi từng đăng video lên màn hình quảng cáo của sân bay để tỏ tình với anh ta.

Vệ Nguyên.
“Không thể là Vệ Nguyên.”
Cô nói theo bản năng.
Người đàn ông lái xe vào một khu nhà, dừng trước một tòa nhà nhỏ, nhìn cô đầy ẩn ý rồi vươn tay tắt máy xe.
“Mặc dù những gì em nói có lý, nhưng anh thật sự không thích nghe.”
“Hiện tại xem ra, anh thấy không nhất định là Vệ Nguyên, bởi vì băng ghi hình căn hộ của Phùng Vi ghi lại dáng dấp của người đưa bưu kiện, anh ta không cao, nhìn không phải Vệ Nguyên.”
“Có thể anh phải trở về Hải Đô sớm hơn.

Điều anh muốn nói là cho dù việc này không phải do Vệ Nguyên làm, nhưng là nhằm vào những người xung quanh Vệ Nguyên, bởi vì hung thủ cố ý viết tên tiếng Anh của anh ấy, vì vậy em phải cẩn thận.


Anh lo lắng là có lý.
Phùng Vi chỉ vì tình yêu, bị giết sau khi tỏ tình với Vệ Nguyên, chỉ mới hơn một ngày.
Mà Thẩm Lưu Bạch là người mà Vệ Nguyên thật sự thích, nếu là vì món nợ đào hoa của Vệ Nguyên, chắc chắn Thẩm Lưu Bạch càng nguy hiểm.
Điều khủng khiếp nhất là có một kẻ giết người hàng loạt ẩn mình trong bóng tối ở Kinh Thành!
Anh muốn đưa cô về cùng nhưng anh không thể nói ra, vì cô có thế giới riêng và anh không thể là chướng ngại vật đối với cô.
“Em sẽ về với anh.”
Sau một hồi im lặng, Thẩm Lưu Bạch đột nhiên lên tiếng.
Cận Hải Dương quay lại nhìn cô, đôi mắt rực cháy như bầu trời đầy sao đêm lạnh giá.
“Em nói thật à? Em về sẽ không kịp dự cuộc họp đâu.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Không kịp thì không kịp, đúng lúc lần này chỉ là thảo luận, không cần em làm gì.”
Cô không phải đồ ngốc, làm sao có thể không hiểu hiện tại mình đang ở trong tình huống nguy hiểm như thế nào!
Thật ra, ngay từ khi gặp Văn Nguyên Hinh và Patrick Lý ở sân bay, trong lòng cô đã có dự cảm không lành, cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành, giờ nó đã thật sự trở thành sự thật.
So với các hội nghị học thuật, mạng sống quan trọng hơn nhiều, cô phải đảm bảo rằng mình có thể sống sót trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Đây là tín ngưỡng quan trọng nhất và duy nhất của cô trong hai mươi năm qua.
Vì vậy, khi gặp nguy hiểm, cô sẽ không do dự mà trốn tránh nó.
“Vậy thì tốt quá.”
Cho đến lúc này, người đàn ông cuối cùng cũng nở nụ cười thoải mái đầu tiên trong đêm nay.

“Chúng ta vào thăm ông trước, ngày mai đáp chuyến bay sớm nhất trở về.”
Sau đó anh ra khỏi xe, đưa tay giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Lưu Bạch đột nhiên căng thẳng.
Vẻ mặt cô thất thần, đột nhiên cảm thấy váy len và áo khoác ngắn hôm nay của cô chọn không đủ trang trọng, trông cô giống như một tân sinh viên mới tốt nghiệp, không có cảm giác ổn định.
Cô nên trang điểm một chút hay quay lại thay một bộ đồ khác?
Cận Hải Dương đã nhìn ra tâm tư của cô.
Anh mỉm cười vươn tay kéo cô ra khỏi xe, ôm lấy eo cô rồi ép dẫn cô đi về phía tòa nhà nhỏ, vừa đi vừa trêu đùa.
“Em sợ cái gì? Nhà của anh không phải đầm rồng hang hổ, ông của anh tốt lắm.”
“Đừng nhìn ông ấy đối với anh tàn nhẫn như vậy, đó là bởi vì khi còn con trai da dày thịt béo, còn với một cô gái nhỏ mỏng manh, ông ấy không đành lòng đâu…”
Thẩm Lưu Bạch còn nửa tin nửa ngờ với lời nói của anh, nhưng là duỗi đầu rụt đầu đều là dao, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh đi theo anh vào nhà.
Cận Hải Dương nói đúng, ông Cận đối với sự xuất hiện của hai người rất vui vẻ, đối với Thẩm Lưu Bạch lại rất dễ chịu, người đàn ông bên cạnh có chút ghen tị.
Từ khi còn bé, anh chưa bao giờ thấy ông già cười nói như vậy, toàn nhìn thấy ông cầm gậy chấp hành gia pháp?
Đúng là nam nữ khác biệt, rõ ràng là không công bằng.
“Đúng lúc con tới, tối mai ông nội sẽ mời con đi ăn cơm!”
Ông Cận vung tay lên, hào sảng sắp xếp một cuộc hẹn.
“Xin lỗi ông nội, sáng mai tụi con phải bay về Hải Đô, có một việc cần giải quyết ở đó, để bữa khác đi ạ.”
Cận Hải Dương tươi cười từ chối.
Cuộc sống hàng ngày giữa ông và anh là cãi nhau, nhưng ông cụ không quan tâm lắm, hất râu mắng vài câu, rồi để họ đi.
Đêm nay, Thẩm Lưu Bạch cảm thấy thanh thản.
Mặc dù cách ông nội nhà họ Cận không ôn hòa như trên TV, nhưng tình cảm sâu sắc và yêu thương thể hiện qua từng hành động, đó là tình cảm mà ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được.
Cô nhớ lại “nhà” của mình.

Người mẹ nghiêm túc viết hồ sơ quan sát và nộp báo cáo tiến độ đúng hạn, người ba im lặng và uy nghiêm chỉ có thể được nhìn thấy trong các cuộc trò chuyện định kỳ, mọi tương tác có thể là một cuộc thí nghiệm, việc thể hiện cảm xúc chỉ để quan sát phản ứng căng thẳng của cô, đó là nơi cô từng sống.
Khác biệt, thật sự khác biệt.
Đúng lúc cô đang nghĩ, một email liền hiện lên trên điện thoại của cô.
Cô đã nhận được một email trong hộp thư của mình, từ Vệ Nguyên.
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm màn hình một hồi, mới mở hộp thư.
“Âm Âm, anh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho em, em lại liên tục tắt máy, có chuyện gì sao? Nếu thấy email này thì liên hệ ngay với anh, anh rất lo lắng.

Vệ Nguyên”
Lúc này cô mới nhớ ra, từ khi ra khỏi phòng máy tính, điện thoại di động cô dùng hàng ngày vẫn chưa được bật lên, chẳng trách Vệ Nguyên gọi điện không được.
Chỉ là … anh đang tìm cô làm gì?
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn mở app nhắn tin và nhắn lại.
Gần như ngay lập tức, nhận được một tin nhắn đến từ Vệ Nguyên, anh sử dụng tin nhắn thoại, giọng nói có chút lo lắng.
“Âm Âm, em không sao chứ? Tốt quá rồi, điện thoại của em cứ tắt máy, anh lo lắng chết mất!”
 
------oOo------
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện