Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
“Nghĩa là sao?”
Nhưng người đàn ông nhún vai.
“Không có gì, chỉ là trực giác thôi.”
“Coi như là trò chơi thì nơi này cũng quá kỳ quái.”
“Thâm sơn cùng cốc không nói, đem một biệt thự đẹp như vậy biến thành chỗ chơi trò chơi thực tế, đúng là lãng phí, cũng phải nhìn xem nơi này có phải cái chợ hay không.”
“Em thật sự nghĩ rằng có người sẽ đi xa như vậy để đến đây chơi trò chơi sao?”
Thẩm Lưu Bạch ngây thơ gật đầu.
“Có nha, nếu thích thì sao không đến? Ở đây rất có không khí của một hiện trường vụ án.”
Cận Hải Dương bị dáng vẻ đương nhiên của cô chọc cười.
Anh đến gần, ôm cô vào lòng, ác ý nói.
“Cục cưng nói rất đúng, ở đây rất có không khí vì trước đây nơi này là hiện trường vụ án.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Lưu Bạch liền sững sờ.
Cô nhìn xung quanh theo bản năng, dáng vẻ kia giống như con sóc nhỏ cảm nhận được nguy hiểm xung quanh, nhút nhát nhưng rất đáng yêu.
Người đàn ông dở tính lang sói, đè cô xuống hôn, đến khi cô không thể thở nổi muốn miễn cưỡng buông ra.
“Tiểu Bạch, khi trở về em nhất định phải tập luyện mỗi buổi sáng với anh, thể lực em kém như vậy…”
Anh th ở dốc ghé vào tai cô nói.
Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, không biết sức mạnh đến từ đâu mà tránh thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, vội vàng lui ra một đầu khác của ghế sô pha, vẻ mặt cảnh giác, co người lại thành một khối.

Người đàn ông cười khẽ, không có ý định tiếp tục ép buộc cô.
Anh ngả người ra sau, duỗi chân dài trên sô pha.

Đường viền cổ áo hở, lộ ra cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, nhìn Thẩm Lưu Bạch xấu hổ đỏ mặt.
Lão lưu manh Cận đại thiếu gia không thèm để ý.
Anh nheo mắt, ánh mắt nhìn đầu kia của ghế sô pha, khẽ li3m môi.
“Lại đây, anh kể cho em một chuyện.”
“Không qua.”
Giáo sư Thẩm không phải là con thỏ trắng nhỏ đơn thuần, ngu ngốc, anh nằm như vậy mà là tư thế kể chuyện xưa sao? Cô có ngu mới đưa dê vào miệng cọp.
“Thật không.”
Người đàn ông mỉm cười, vẫy tay với cô.
“Không lừa em, thật sự là kể chuyện, anh không làm gì đâu.”
“Nếu em không qua thì anh sẽ qua đó.”
Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhượng bộ.
Từ những gì cô biết về anh, lời nói của người đàn ông vẫn còn tính, cô chủ động đầu hàng, điều này tốt hơn nhiều so với việc chống cự lại với anh.
Quả nhiên, cô bị anh kéo, đúng là không có động tác gì nữa.
Chỉ nghe được một giọng nói trầm thấp.
“Đảo Bạch Sa…Anh nhớ ra rồi.

Năm năm trước có một vụ án đặc biệt xảy ra ở đây, vụ án đó đến giờ vẫn chưa được phá, vị trí cụ thể chắc là ngôi nhà này.”
Quả nhiên, anh vừa nhắc đến chuyện chính, Thẩm Lưu Bạch không nhúc nhích nữa, lẳng lặng chờ nghe.
Thấy cô hứng thú, người đàn ông bỗng nổi lên ý xấu, im lặng không nói nữa.
“Sau đó thì sao? Vụ án gì? Sao lại không nói tiếp?”
Cô nóng nảy đẩy anh, thấy anh trêu chọc cô thì trừng mắt nhìn.
“Anh không có tâm trạng.”
Anh buồn bã nói.
“Tại sao vậy? Không phải khi nãy rất tốt sao? Anh muốn nháo cái gì đây?”
Nghe cô nói, người đàn ông chỉ nhắm mắt lại như không khỏe, làm ra vẻ như thể sắp ngủ.
“Anh…không…nói, không có tâm trạng.”
Thẩm Lưu Bạch lườm anh một cái.
“Vậy anh muốn thế nào mới có tâm trạng?”
Cô dừng lại, đột nhiên hiểu ý của người đàn ông, không khỏi đỏ mặt.

Cận Hải Dương chỉ cảm thấy cô tiến lại gần, một sự mềm mại ấm áp chạm vào má anh.

Anh đột nhiên mở mắt ra, vươn tay kéo cô lại, đôi môi đáng lẽ phải đặt trên má anh lại bị anh gắt gao bắt lấy.
Lần này, người đàn ông nhanh chóng buông cô ra, anh đè vai cô th ở dốc, nhưng trong lòng lại thầm than thở.
Không phải ai cũng có thể là thánh nhân, người phụ nữ mình thích ở trong lòng thì sao có thể ngồi yên không động được, anh thật sự khâm phục sự kiềm chế của mình!
Nhưng sự kiên nhẫn của anh đến đây cũng chấm dứt, tiếp tục nữa, anh không bảo đảm có thể chịu đựng được sự mê hoặc này, nói không chừng sẽ không kiềm chế được mà ta tay.
Không được, bây giờ chưa được.
Anh nói với chính mình.
Anh dùng mọi thủ đoạn để có được cô, nếu lúc này liều lĩnh rất dễ củi kiếm ba năm thiêu trong một giờ, hủy hoại hết tín nhiệm của cô đối với anh, đường này không thể đi được.
Hơn nữa bên cạnh cô còn có những con ruồi như Vệ Nguyên, Diêm Tử Long, anh không thể phạm sai lầm, để bọn họ nắm đuôi được.
Nghĩ đến đây, anh mỉm cười với cô, nhẹ nhàng nói.
“Thật là thông minh, em đã có cách đối phó với anh rồi.”
“Cách đây 5 năm, một nữ sinh viên đại học đã chết tại đây.

Anh nghe nói lúc đó có một bữa tiệc, khi phát hiện, cô ấy đã gục trong phòng và tắt thở”.
“Có người tham gia bữa tiệc đã báo cảnh sát, cảnh sát lần lượt khám xét phòng của họ và phát hiện ra rằng họ đang tổ chức một bữa tiệc m@ túy.

Tổng cộng có 12 người và chín người trong số họ dương tính với xét nghiệm m@ túy.”
“Hai người đứng ra tổ chức bữa tiệc bị buộc tội sử dụng và tàng trữ trái phép chất m@ túy, 9 người còn lại bị cưỡng ép cai nghiện m@ túy”.
“Theo kết quả giám định pháp y, cô gái đã chết được phát hiện có benzamide X, tức là chất độc X.

Kết luận cuối cùng là cô ấy chết do sốc phản vệ cấp vì sử dụng m@ túy, trên thi thể không tìm thấy dấu vết khả nghi nào khác.


Mọi người đều nói cô ấy tự mình muốn dùng nên vụ án được khép lại dựa trên kết luận đó.


“Nhà cô gái đó hoàn cảnh không tốt nhưng lại rất xinh đẹp, học hành cũng không dễ dàng, hôm đó đi cùng bạn học cùng ký túc xá, bản thân cô ấy nhất định vốn không biết chơi cái này sẽ hại người.”
“Gia đình cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Họ không đồng ý với kết luận về nguyên nhân tử vong, họ nói rằng con gái họ không thể làm loại chuyện đó, nhất định là bị người ta hãm hại.”
Anh dừng lại, nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
“Liều thuốc bình thường sẽ không gây tử vong nhưng đúng lúc cô ấy có cơ địa dị ứng đặc biệt nên đã bị phản ứng dị ứng nghiêm trọng.

Vào thời điểm xảy ra vụ án, cô ấy được tìm thấy nằm một mình trong phòng, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, nhưng có lỗ kim trên cánh tay, không có dấu vết bị xâm hại, ở hiện trường cũng không tìm thấy da hay tóc của người khác.”
“Mọi người đều nói họ không nhìn thấy cô ấy, chỉ có dấu vân tay của cô ấy trên ống tiêm và túi m@ túy, qua kết quả xét nghiệm chứng tỏ rằng cô ấy đã tự tiêm m@ túy”.
Nói đến đây, người đàn ông đột nhiên đứng lên, ánh mắt đột nhiên sâu xa lạ thường.
Anh bước đến bên cửa sổ nhìn màn mưa ngày càng dày đặc bên ngoài, một giọng nói trầm thấp vang lên trong căn phòng im lặng.
“Nếu anh không nhầm, hiện trường vụ án chắc là căn phòng đóng cửa ở phía bên kia của tầng một và có 4 người là đương sự trong vụ án năm đó có xuất hiện ở đây.”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện