“Vậy theo anh nói thứ tự bốn người đến công ty là: con trai ông chủ, vợ ông chủ, em trai ông chủ và tình nhân ông chủ?”
Cận Hải Dương dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào trên bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trung niên, trầm giọng hỏi từng chữ một.
“Theo thứ tự này, nhưng không hoàn toàn đúng.”
“Bởi vì, tôi thật sự không nhìn thấy ông chủ hai vào cửa.

Thường thì tiếng bước chân của anh ta rất đặc trưng, tôi không nhìn cũng biết đó là anh ta, chắc anh ta luôn ở trong công ty.”
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
“Chu Nghĩa Quân, cũng chính là ông chủ hai anh nói, văn phòng của anh ta ở đâu?”
Cận Hải Dương hỏi, trong đầu nhớ lại bản đồ địa hình hiện trường vụ cháy, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
“Bên kia lầu bốn, ông chủ ở phía đông, ông chủ hai ở phía tây, hai người bọn họ ở lầu bốn, chính giữa là phòng họp.”
Nhìn thấy trọng tâm dò hỏi không phải là mình, người đàn ông trung niên lập tức tỉnh táo lại.

Bây giờ ông ta chỉ mong sao mình có cơ hội tạo quan hệ, dựa vào đó để được thêm khoan hồng.
Cận Hải Dương gật đầu, giao vụ trộm cho một đồng nghiệp khác, cùng Cao Đại Thượng bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Đội trưởng, tình hình gần giốngnhư những gì nhân viên bảo vệ đã nói.


Khoảng 10 giờ 40 phút, camera giám sát cho thấy tòa nhà văn phòng của công ty Niên Phong đúng là bị mất điện khoảng 10 phút.”
Cao Đại Thượng cẩn thận lật xem báo cáo do nhân viên kỹ thuật cung cấp, nghiêm mặt nói.
“Theo camera giám sát, con trai của người chết là Chu Tranh vào tòa nhà văn phòng vào khoảng 9 giờ 30 phút tối hôm đó và camera giám sát trên tầng 4 cũng ghi lại cảnh anh ta đi vào văn phòng của người chết, khoảng 20 phút sau, lúc 10 giờ 3 phút, bà Chu, Triệu Duyệt Hồng cũng đã tới.


“Lúc 10 giờ 25 phút, Triệu Duyệt Hồng và Chu Tranh rời văn phòng của người chết, đến 10 giờ 32 phút, em trai của người chết là Chu Nghĩa Quân xuất hiện ở hành lang tầng bốn, ông ta bước vào văn phòng của người chết, ở lại khoảng khoảng 7 phút mới rời đi”
“Sự cố mất điện xảy ra lúc 10 giờ 46 phút và kéo dài trong 10 phút.

Chúng tôi không thấy Chu Nghĩa Quân có rời khỏi tòa nhà hay không vì camera giám sát đã dừng vào lúc này”.
“Lúc 11 giờ 6 phút, nhân viên bảo vệ xuất hiện ở hành lang tầng 4.

Anh ta dừng trước cửa nhà người chết rồi bỏ đi không vào trong”.
“Lúc 11 giờ 26 phút, tình nhân của người chết, Trương Mỹ Na, vào phòng của người chết và rời đi lúc 11 giờ 33 phút”.
“Lúc 12 giờ 4 phút, camera giám sát ghi lại văn phòng của người chết đã bốc cháy.”
Nhìn tờ biên bản giám sát trên tay, trên gương mặt tuấn tú của Cận Hải Dương lộ ra vẻ giễu cợt.
“Ngày đó là ngày gì, tại sao lại có nhiều người đổ xô đi tìm Chu Nghĩa Văn, thật là trùng hợp.”
“Đi thôi, chúng ta đi xem băng ghi hình camera giám sát, chuyện này rồi sẽ có manh mối.”
Cao Đại Thượng gật đầu.
“Vậy thì…những người đó thì sao?”
Anh ta đang nói về bốn người nhà họ Chu cãi nhau trong phòng khám nghiệm lúc sáng.
“Hãy hỏi bất cứ điều gì cậu cần hỏi, đừng cho họ thời gian để soạn lời nói dối.”
Cận Hải Dương sờ cằm cười, trên mặt lộ ra vẻ ác độc.
Hai người đến phòng điều tra kỹ thuật, thật trùng hợp, Thẩm Lưu Bạch và Lý Thành cũng đang ở bên trong, đang chăm chú xem bản sao của băng ghi hình, không để ý có người từ phía sau đi tới.
Người đàn ông vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô, ngay lập tức cô rùng mình vì sợ hãi.
Nhìn thấy đó là đội trưởng Cận, giáo sư Thẩm vô cảm quay đi, không thèm để ý đến người đàn ông trẻ con này.
“Nhìn gì mà nhập tâm vậy, em điều tra hiện trường xong liền đến đây xem băng ghi hình à?”

Anh đứng phía sau nhìn cô đang ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng không khỏi có chút tò mò.
Vẫn không có phản ứng, có vẻ như giáo sư Thẩm nhất định không để ý tới anh.
Lý Thành tương đối biết nhìn tình hình, thấy bầu không khí đang phát triển theo chiều hướng khác lạ, liền đứng dậy cười nói.
“Chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của vụ nổ tại hiện trường, nghe nói công ty có một camera hướng vào cổng công ty nên chúng tôi muốn xem liệu có thể tìm thấy thời điểm vụ nổ và xác định chất nổ là gì hay không.”
Cận Hải Dương gật đầu, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, nở nụ cười nửa miệng, duỗi chân dài ngồi vào ghế bên cạnh cô.
Mùi tươi mát bọt cạo râu phả vào mặt, lại cảm nhận được nguồn nhiệt đang tới gần, Thẩm Lưu Bạch cử động có chút mất tự nhiên, nhưng lại bị bàn tay của người đàn ông đè xuống.
“Đừng nhúc nhích, chúng ta dừng băng ghi hình ở đây lại.”
Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào góc màn hình, Thẩm Lưu Bạch nhìn theo hướng đầu ngón tay, phát hiện bên phải màn hình có hai bóng người.
“Ghi lại thời gian này, camera khác chắc sẽ có thu lại được.

Tôi nhớ phía đông có một cửa thoát hiểm, ở đó cũng có camera.”
Người đàn ông ra lệnh cho cấp dưới phía sau, nhưng tay kia vẫn đặt trên mu bàn tay của cô, điều này khiến cho bọn họ càng gần gũi hơn.
Ngay sau đó, đoạn băng ghi hình mà Cận Hải Dương muốn được truy xuất, quả nhiên tìm thấy camera mà anh nói.
Bấm vào băng ghi hình, quả nhiên hình ảnh rõ hơn nhiều.
Người đàn ông nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát hình ảnh trong băng ghi hình, không ngừng di chuyển con chuột trong khi để bàn tay trên mu bàn tay cô, dường như anh đã quên rằng tay cô vẫn đang đặt trên đó.

Rất nhanh sau đó hình ảnh hai người đã được nhìn thấy rõ ràng.
“Là Triệu Duyệt Hồng và con trai Chu Tranh của bà ấy.”
Anh trầm giọng, nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết vào màn hình máy tính nhỏ này vậy.

Sắc mặt Thẩm Lưu Bạch đỏ bừng, cô đành bỏ cuộc sau khi cố gắng rút tay không thành công.
Lúc này, cô không dám nhìn xung quanh, vì sợ mình và sự khác biệt của anh sẽ bị người khác phát hiện.
“Ở đây…”
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia thích ý.
Anh dường như đã nhìn ra điều gì đó thú vị, nắm tay Thẩm Lưu Bạch gõ chuột liên tục, xử lý từng khung hình cho đến khi nhìn rõ hình dáng.
Trung tâm bức ảnh là bà Chu Triệu Duyệt Hồng, còn Cận Hải Dương lại tập trung vào chiếc túi da mà bà ta đang mang, tuy không rõ màu sắc nhưng chiếc túi trông phồng lên, một số chỗ rõ ràng là bị biến dạng.
“Trong túi này đựng cái gì?”
Cận Hải Dương sờ cằm, liếc mắt nhìn lại Bùi Diệu.
“Có đoạn băng ghi hình Triệu Duyệt Hồng khi vào không, mở so sánh đi.”
Bùi Diệu đúng là một chuyên gia máy tính, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đặt máy tính trước mặt Cận Hải Dương.
“Khi đi vào chiếc túi rất xẹp, khi đi ra chắc đã đựng gì trong đó…”
“Điều đó có nghĩa là thứ này nên ở trong văn phòng của người chết?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai chiếc túi da có hình dạng hoàn toàn khác nhau trên màn hình, ánh mắt sâu thẳm đến lạ thường, ngón tay vô thức gõ lên bàn, như thể đang suy đoán mọi khả năng.
“Nó có thể là gì nhỉ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện