Ngay khi những lời này được nói ra, mặt mọi người trong phòng đều biến sắc.
Cận Hải Dương nhìn bọn họ một cái, không khỏi kinh ngạc phát hiện trên mặt tất cả mọi người đều có vẻ mặt hoảng sợ.
Trong lòng anh đã hiểu rõ, quay đầu nói với Cao Đại Thượng và Bùi Diệu đưa những người này vào phòng thẩm vẫn, sau đó nhìn Vệ Nguyên đang ngơ ngác bên cạnh.
“Luật sư Vệ còn có việc gì sao?”
Bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, Vệ Nguyên như chợt bừng tỉnh, lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Anh ta gật đầu, mỉm cười nói.
“Tôi có chuyện muốn nói với Âm Âm…”
Không đợi anh nói xong, Cận Hải Dương liền trực tiếp ngắt lời anh.
“Luật sư Vệ, bây giờ anh là luật sư đại diện cho bà Thái.

Bà Thái đang bị cảnh sát thẩm vấn, anh lại đi nói chuyện với pháp y trong vụ án này, việc này không phù hợp về mặt thủ tục.”
Anh cười, thân hình cao lớn dựa vào tường, lời nói đầy ẩn ý.

“Anh là luật sư, chắc phải quen thuộc với quy định này rồi, không thể nào không biết được.”
“Hay là anh muốn dùng cách này để loại trừ thân phận pháp y của Tiểu Bạch trong vụ án này?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Vệ Nguyên lập tức thay đổi, liền nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch, chuẩn bị giải thích với cô rằng anh không có ý tính kế cô, nhưng đối phương không cho anh có cơ hội phản công, mỉm cười kéo anh ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi.

“Tôi biết luật sư Vệ không phải loại người hãm hại bạn bè nên đừng quấy rầy công việc của Tiểu Bạch.”
“Để tránh bị nghi ngờ, tốt hơn hết anh nên giữ khoảng cách với Tiểu Bạch cho đến khi vụ án này kết thúc.

Tôi tin rằng vì anh là bạn của Tiểu Bạch nên có thể hiểu được chuyện này và thông cảm cho chúng tôi.”
Vệ Nguyên tức giận bật cười trước lời nói của anh.
Nhìn thấy đã ra khỏi tòa nhà của Trung Tâm Pháp Y, vị luật sư Vệ có tính tình tốt này rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Tôi nói này đội trưởng Cận, tôi chỉ muốn hỏi Âm Âm đã ăn sáng chưa thôi mà, vậy mà cũng không được sao?”
“Không được.”
Câu trả lời của Cận Hải Dương như đinh đóng cột, đặc biệt là không hợp lý.
“Tại sao? Chuyện này không liên quan gì đến vụ án hết!”
Vệ Nguyên đứng thẳng người, lông mày dài nhíu chặt, vẻ mặt dịu dàng thường ngày lộ ra sự tức giận.
Nhưng với dạng này thì không thể dọa đội trưởng Cận.
Anh lộ ra vẻ mặt không cần khách sáo, mỉm cười, lười biếng nói.
“Không liên quan đến vụ án nhưng liên quan đến tôi, hôm qua em ấy ngủ ở khách sạn với tôi, ăn sáng cùng với tôi rồi.

Anh còn muốn biết chuyện gì về hai chúng tôi nữa không?”
Những lời này vừa được nói ra, sắc mặt Vệ Nguyên thoáng chốc cứng đờ, sắc mặt đặc biệt xấu, nắm chặt tay lại, một hồi lâu mới thả ra.
“Tôi không tin.”
Ba chữ này gần như được nói qua kẽ răng, mang theo sự phẫn nộ không diễn tả được.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cảm xúc mãnh liệt này liền biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh và điềm tĩnh, hoàn toàn khác với Vệ Nguyên gắt gỏng vài giây trước.
Lúc này Cận Hải Dương rốt cục bắt đầu nghiêm túc nhìn kỹ tình địch này.
Với khả năng quản lý cảm xúc mạnh mẽ như vậy, Vệ Nguyên này nhất định không dễ đối phó.
“Đội trưởng Cận nói thế nào cũng được, tôi không tin bất kỳ điều gì mà Âm Âm chưa xác nhận.”
Vệ Nguyên cười, nhẹ nhàng nói.
“Tôi phải cảm ơn anh vì đã nói ra những lời này, giúp cho tôi biết Âm Âm vẫn chưa chấp nhận anh.”
“Có thể anh chỉ thích vẻ ngoài của em ấy, nếu chỉ vậy, anh sẽ không bao giờ có thể đến gần em ấy, anh không biết quá khứ của em ấy, không biết những điều em ấy đã trải qua và có thể anh cũng không thể chấp nhận được những chuyện đó.”
“Vì với Âm Âm, tôi muốn anh hãy tránh xa em ấy, anh không hợp với em ấy đâu, em ấy không phải là con búp bê ngoan ngoãn nghe lời mà anh muốn.”
Vệ Nguyên đứng thẳng lưng, đối diện với thân hình cao lớn của Cận Hải Dương, có chút lộ ra khí thế đối kháng chính diện.

Cận Hải Dương cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Anh khoanh tay liếc Vệ Nguyên một cái rồi nhếch mép đáp lại.
“Luật sư Vệ quản thật nhiều, nói chuyện yêu đương còn phải qua sự phê duyệt của anh nữa à, tôi không biết ở nước ngoài chơi loại này.”
“Có phù hợp hay không là chuyện của hai chúng tôi, cho nên không cần luật sư Vệ quan tâm.”
“Tôi đã dành tất cả sự kiên nhẫn và sự tốt tính của mình cho cô ấy, tôi thấy rất khó chịu khi có người ngoài khoa tay múa chân, nếu anh không phải là ba vợ tôi thì hãy tránh xa một chút.”
Hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, không ai trong số họ tỏ ra yếu thế, hai người nhìn như mà tia lửa bắn ra tung tóe, mùi thuốc súng nồng nặc quanh họ.
Khi một người nho nhã lịch sự đối đầu với một người ngang ngược, hung hãn, khí thế hai bên ngang nhau, phong cách khác biệt, rất nhanh thu hút sự chú ý của người qua đường.
Các cô gái đi qua vừa xìa xào vừa lén chụp ảnh, trên mặt họ đỏ ửng phấn khích, còn tay thì cố làm dịu sự phấn khích của họ.
“Quá là đẹp trai!”
“Đó là đội trưởng Cận ở bên cạnh! Người đàn ông đối diện với anh ta là ai vậy, thật là đẹp trai!”
“Cả hai đều là những anh chàng đẹp trai chân dài! Dù Cận Hải Dương từng là nam thần của tôi nhưng bây giờ tôi thấy mình đã bị anh chàng đẹp trai kia mê hoặc rồi, anh ấy nhìn thật ấm áp!”
“Đội trưởng Cận có vibe bạn trai tuyệt vời nhưng bây giờ anh ấy là hoa có chủ rồi…”
Âm thanh xì xào nhanh chóng phá tan cuộc đối đầu giữa hai người.
Cận Hải Dương sờ cằm, cười đầy ẩn ý.
“Tôi đã nói rõ rồi, tôi còn có chuyện phải làm, luật sư Vệ cứ tự nhiên.

Xin lỗi không tiếp được.”
Nói rồi, anh cũng không thèm nhìn Vệ Nguyên, xoay người bước ra khỏi cửa Trung Tâm Pháp Y.
Vệ Nguyên tìm chỗ ngồi một lát, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa sổ phòng giải phẫu.
Anh muốn đi đến nói vài lời với cô, anh muốn hỏi xem sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, có đúng là cô đã đi khách sạn với người đàn ông đó không, những câu hỏi này như thiêu đốt trái tim anh khiến anh không yên lòng.

Mặc dù trước đó anh đã bình tĩnh nói với Cận Hải Dương, nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ đến khả năng xảy ra chuyện đó, nhất thời không thể kiểm soát được bản thân.
Cô có sẵn sàng tiếp xúc với mọi người không? Cô đã thoát ra khỏi thế giới của mình rồi à? Chứng ngại giao tiếp của cô đã không còn à?
Anh không muốn tin đó là sự thật.
Anh vất vả nhiều năm như vậy, cẩn thận xâm nhập vào thế giới của cô, anh cho rằng mình là ngoại lệ duy nhất!
Kết quả là bây giờ có người nói cho anh biết anh không phải, nỗ lực hơn mười năm cũng giống như một trò đùa, không bằng người mới quen vài tháng!
Thật là xấu hổ!
“Luật sư Vệ? Luật sư Vệ?”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Vệ Nguyên, anh chợt thấy mình đang đứng ngây người ở ven đường của Trung Tâm Pháp Y, không biết đã qua bao lâu.
Anh nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, thấy Lý Mạn, đồng nghiệp của văn phòng luật đang đứng trước mặt anh, vẻ mặt lo lắng trên gương mặt trang điểm tinh xảo.
“Luật sư Vệ, anh có sao không…”
Vệ Nguyên cười với cô.
“Không sao, tôi vừa mới nghĩ đến vụ án một chút.”
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Lý Mạn ngạc nhiên nhìn Vệ Nguyên, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đưa cho Vệ Nguyên một tập tài liệu.
“Luật sư Vệ, hôm nay không phải anh đại diện bà Chu họp với người của của công ty Nông Nghiệp Niên Phong sao, sắp đến giờ rồi, anh xem này…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện