Ở tầng 22, Cận Hải Dương vươn tay bấm chuông cửa nhà bên cạnh.
Nhà bọn họ cách âm rất tốt, bên trong hoàn toàn không nghe thấy âm thanh qua cửa khiến anh có chút bồn chồn.
Cũng may Thẩm Lưu Bạch đã sớm mở cửa.
Khoảnh khắc cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Dù chỉ là một đêm ngắn ngủi nhưng anh luôn có cảm giác như đã lâu không gặp, thật khó xử và mất tự nhiên.
Điều khiến anh chống lại nhiều hơn là nhìn thấy người đàn ông khác đang ở trong căn phòng mà anh ta đã quen thuộc!
“Chào buổi sáng, anh….em muốn hỏi em … em có muốn cùng đi ăn sáng không.”
Anh mỉm cười, giả vờ như không biết gì, hỏi những điều tương tự như mọi khi, nhưng mắt anh cứ nhìn vào bên trong.
“Âm Âm? Ai vậy?”
Có một giọng nam dịu dàng truyền đến, Cận Hải Dương liền mở to mắt.
Anh nhìn Thẩm Lưu Bạch không chút biểu cảm, ngón tay vô thức chạm vào cằm.
Nếu tên mập Đổng Võ Nhất ở đó, anh ta nhất định sẽ hét to rồi bỏ chạy.
Đây là động tác chuẩn bị trước khi anh ra tay, những người “may mắn” gặp anh lúc đó đều phải tóc to gọi mẹ, nhìn thấy sát tinh như vậy sẽ trốn đi chỗ khác.
Thẩm Lưu Bạch không hề hay biết.
Cô nhìn Vệ Nguyên đang đứng cách đó không xa, ra hiệu cho Cận Hải Dương bước vào nói.
“Đây là bạn của tôi, Vệ Nguyên, hôm nay mới từ Anh về.”
“Đây là đồng nghiệp và hàng xóm của em, Cận Hải Dương.”
Đội trưởng Cận bình tĩnh mỉm cười, đặc biệt không hài lòng với phần giới thiệu ngắn gọn này, vì vậy anh tự nhiên bổ sung thêm một câu.
“Tôi là bạn trai tương lai của Tiểu Bạch, hiện tại tôi đang theo đuổi cô ấy.


Mỗi buổi sáng tôi đến đón cô ấy đi ăn sáng, sau đó sẽ đi làm cùng nhau.”
“Nhưng hôm nay được nghỉ, nếu bạn của Tiểu Bạch đến, chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, tôi làm chủ.”
Anh nhìn về phía khuôn mặt sững sờ của Vệ Nguyên, phải công nhận anh chàng này có khuôn mặt tuấn tú, đúng kiểu trai đẹp mà các cô gái ưa chuộng nhất hiện nay.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, gọng kính không gọng trên sống mũi cao thẳng, khí chất hơi u sầu đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Lúc này, vẻ mặt anh ta khó hiểu nhìn Thẩm Lưu Bạch.
“Âm Âm…Việc này…”
Thẩm Lưu Bạch liếc mắt nhìn Cận Hải Dương, không định dây dưa với anh trong việc này, mà chỉ là gật đầu.
“Buổi sáng Vệ Nguyên chưa ăn cơm, tôi mời hai người xuống lầu đi tiệm cháo Vương Ký ăn sáng.”
Cả ba tìm một bàn và ngồi xuống, người phục vụ nhanh chóng dọn thức ăn lên.
“Thì ra, anh Vệ là bạn học của Tiểu Bạch, cũng là bác sĩ…”
Cận Hải Dương cười nói trước.
“Không, tôi là luật sư.

Trước đây, nhà tôi ở bên cạnh nhà Âm Âm, chúng tôi thường chơi chung với nhau, là bạn cũ đãn quen biết từ lâu.”
Vệ Nguyên cười nói, gắp miếng gừng vụn trong cháo gà gừng thái sợi, đặt cái bát trước mặt Thẩm Lưu Bạch.
“Tất cả đã được nhặt sạch.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, dùng thìa múc một ngụm cháo đặc đưa vào miệng, giống như đã làm cả ngàn lần.
“Âm Âm từ nhỏ chưa bao giờ thích ăn gừng, tính tình em ấy không tốt nên tôi luôn giúp em ấy lấy ra ngoài trước.”
Vệ Nguyên cười nhẹ giải thích, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt tối sầm của người đàn ông đối diện.
“Anh Cận cũng là bác sĩ à?”
“Không, tôi là cảnh sát.”
“Ồ.”
Vệ Nguyên gật đầu.
“Tôi ở trên lầu Âm Âm, căn lầu trên của nhà anh, không ngờ mọi người đều quen biết.”
Nói rồi, anh nhìn Thẩm Lưu Bạch có chút lẩm bẩm.
“Âm Âm là sinh hoạt hơi ngốc, em ấy đã như vậy từ khi còn là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ thông minh có thể chết đói nếu không có ai trông chừng vào em ấy …”
Cận Hải Dương gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Anh Vệ nói đúng.

Sáng nào cũng vậy, tôi phải nhìn chằm chằm em ấy ăn.

Có khi buổi trưa cũng tới gặp em ấy.

Nếu không cẩn thận, em ấy lại ăn mì ăn liền cho qua bữa, muốn nuôi mập lên cũng khó.”

Nói như vậy, dường như anh đã tìm được một người bạn tri kỷ, nhịn không được kể khổ với anh ta.
“Anh không biết lần đầu tôi nhìn mì gói trong tủ của em ấy có suy nghĩ gì đâu!”
“Một cô gái không có ý tứ chút nào, nếu không phải em ấy sống chết ngăn cản, tôi đã ném hết đống đồ ăn vặt của em ấy đi rồi.

Không phải em ấy không biết nấu ăn, lần trước em ấy làm vài món xào ăn rất ngon, em ấy đúng là lựa gạt, đúng là không nhìn ra luôn.”
Anh cứ phàn nàn suốt, nhưng khuôn mặt đẹp trai tràn đầy hài lòng và nuông chiều, còn giọng điệu yêu thương bất đắc dĩ, cực kỳ kiểu cách, thật sự khiến người nghe cảm thấy thiếu đòn.
Vệ Nguyên bất giác ảm đạm chớp mắt, rồi cười nói.
“Đúng vậy, có vẻ như anh Cận đúng là một đồng nghiệp tốt.”
Vừa nói xong, anh đột nhiên thở dài một hơi, khuôn mặt dịu dàng đầy cảm xúc.
“Tôi thật sự hy vọng rằng các đồng nghiệp của tôi cũng sẽ rất thân thiện và dễ hòa đồng như vậy.

Tôi chưa bao giờ làm việc ở Hoa Quốc, tôi luôn cảm thấy có chút lo lắng…”
Đôi mắt của hai người đàn ông gặp nhau trực diện, cả hai đều nhìn thấy những tia lửa mờ nhạt trong mắt nhau.
Lần đầu tiên giao chiến, kết quả chung cuộc là hòa.
Tuy nhiên, đối tượng bị tranh giành hoàn toàn không hay biết, cô uống cạn chén cháo gà rồi lên tiếng an ủi thanh mai trúc mã của mình.
“Không sao, không phải anh đến công ty của bạn làm sao? Tính cách anh hiền lành như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng thích nghi thôi.”
Vệ Nguyên dở khóc dở cười gật đầu.
Anh biết cô không nghe thấy.
Cô thông minh ở phương diện khác, trong chuyện tình cảm vẫn là kẻ ngu ngốc khiến người ta tức sôi máu, anh đã nhiều lần ám chỉ nhưng cô vẫn không có phản ứng, khiến anh gần như bỏ cuộc.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn là không nỡ bỏ.
“Tôi làm luật sư ở phòng luật sư Hằng Thịnh, Hải Đô.

Đây là danh thiếp của tôi.

Nếu sau này anh Cận có bất kỳ câu hỏi pháp lý nào, anh có thể hỏi ý kiến của tôi.


Chúng ta sống ở tầng trên và tầng dưới, rất tiện lợi.”
Vệ Nguyên vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp được in rất đẹp.
Cận Hải Dương nhìn qua, thấy trên đó có in tên “Đối tác cao cấp”, không khỏi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh Vệ đúng là tinh anh trong giới luật pháp, vừa trở về nướcđã trở thành đối tác của phòng luật sư, ngay cả nhà cũng tìm được…”
Nghe anh nói, Vệ Nguyên cười có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút ngượng ngùng.
“Không đâu, là do bạn bè quan tâm đến tôi thôi.”
“Nhà là do tôi tự mình chọn.

Tôi ở Hải Đồ có ít bạn bè nên muốn ở gần Âm Âm hơn.

Không ngờ đúng lúc căn nhà trên lầu của em ấy cho thuê nên quyết định luôn.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Tôi làm việc tại phân cục Tân Hải, Hải Đô, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Anh Vệ học luật, chắc anh biết chức trách công việc của tôi.”
“Haha, tốt nhất là không có chuyện tìm tôi, điềm xấu đó.”
Nói rồi vươn tay, chân thành cười với người đàn ông cao lớn đối diện.
“Hai chúng ta cũng được coi như là hàng xóm, chung sống vui vẻ nhé.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện