Sau khi nó xuống, hắn đã chuẩn bị tất cả nguyên liệu. Hắn bảo nó:

- Đeo tạp dề vào cho tôi đi! Tay tôi đeo găng rồi 

- A, được! Đợi xíu 

Nó đưa hai bàn tay nhỏ nhắn của mình tháo tạp dề ra, đới chân lên đeo vào người hắn:

- Cậu cao thật đó, mét bao nhiêu zợ? - 1m93 

- Woa! Ước gì mình cao được như cậu nhỉ? Nhìn coi, cậu cao hơn mình tận 2 cái đầu rưỡi đó! ( khoảng 35 cm)

- Cô mà cao lên thì hết cái nấm lùn làm trò cười cho tôi rồi! Cứ thấp vậy đi! Hắn nói rồi khẽ cười 

- Nấm lùn cũng đáng yêu lắm đó! Nó bĩu môi 

- Ừ ừ, nấm lùn thì đi cho cẩn thận kẻo bị bắt cóc, cái kẹo bông gòn ấy bế phát là xong mà! 

- Ồ, nó gật đầu, mình sẽ đi cẩn thận mà 

- Cô mà cẩn thận được thì là phúc 3 tỉ đời rồi! Thôi, đừng đứng tào lao nữa, cô không muốn ăn nhanh để đi mua điện thoại à? 

- Muốn muốn, nó vội chạy tới, mở nắp bút ra rồi bắt đầu ghi nguyên liệu 

- Thịt bò, mì, carot, cà chua, muối, rau bin, ……

Đợi nó ghi xong, hắn bắt tay vào làm, hướng dẫn nó từng chút một, nó ở bên cạnh thì chăm chú ghi chép. Khung cảnh thật hạnh phúc làm sao! 

- Ya, cuối cùng cũng được ăn, nó không ngần ngại đưa miếng thịt vào miệng 

- AA, ngon quá đi! Thiên Tùng, cậu đúng là đầu bếp số 1 thế giới! 

- Cảm ơn, cầm lấy giấy lau miệng đi, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn đấy!

- Nghẹn sao được, mình đang rất đói bụng mà! Nó vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói, cậu phải ăn thật nhiều vào đó, đã 2 ngày không ăn rồi! 

- Ừ 

Sau khi giải quyết xong đống đồ ăn, hắn nhìn nó hỏi:

- Không ngờ cô ăn nhiều vậy mà chẳng cao lên được 

- Phải đó, phải đó, mình cũng không biết lí do tại sao! Chắc mình giống ba mình 

- Ba cô? Là người thế nào? 

- Là người mình yêu nhất trong nhà, ba khá thấp bé, khoảng 1m65 thôi! Nhưng ông ấy qua đời rồi 

- Ừ, tôi biết 

- Mình chẳng biết số lần mình gặp ông ấy là mấy nhưng nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ông ấy ít gặp mình đến nỗi đôi khi quên mất là mình đã bao nhiêu tuổi, nhưng chẳng biết tại sao lần nào gặp, ông ấy cũng bồng bế mình rồi dẫn mình đi chơi, những lúc đó mình thật sự rất vui, đó là lí do mình yêu ba mình nhất 

- Nhưng 13 năm cô mới lên thành phố cơ mà, vậy trước đó, ông ấy đi đâu?

- Ngày xưa ba mình đánh mạt chược, thường đi đêm không về!

- À, ra vậy 

- Mình nhớ ba mình lắm, tiếc là sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp. Vào một đêm, ba đã đi, và đi mãi, tới giờ này mọi người vẫn không biết ba đã đi đâu. Liệu ông ấy có còn sống không? Ưm …. Chắc không đâu! Nó lắc đầu 

Hắn như chết lặng qua những lời nó kể, không ngờ tuổi thơ của nó lại tồi tệ như vậy. 

Một lúc sau thì cả hắn và nó đều đi thay đồ chuẩn bị đi. Hắn vận chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh nước biển và chiếc quần xanh cùng màu, nhìn rất hợp với nước da trắng như bóc của hắn. Tay đeo chiếc đồng hồ vàng đính nhiều hạt kim cương nhỏ sang trọng, hắn mua ở bên Thụy Sĩ với giá 10 triệu USD. Chiếc đồng hồ ngày ngày theo hắn đi làm và hắn thật sự rất quý nó. Hắn xuống nhà trước, ngồi đợi nó: sao lâu quá vậy? 

Cuối cùng nó cũng xuống, nó mặc chiếc áo ngắn tay có hai dây áo bò ở ngoài nối liền với một chiếc quần bò rộng ( cùng một bộ thôi) nhìn rất chi là cute nha! Nhưng hắn vừa nhìn thấy đã bảo nó:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện