Haizz, thực sự không phải nhưng ….chẳng lẽ cứ để cô ta nằm ở đây. Rồi hắn nhẹ nhàng tới bế nó lên, đặt lên giường nơi hắn vừa nằm. Rồi trùm chăn lên. Nó như cảm nhận được hơi ấm, đôi môi mỉm cười dịu dàng. Hắn ngồi cạnh đó, nhíu mày: đừng đắc ý, tôi chỉ cho cậu nằm ngủ ở đây một lần này thôi! Rồi gõ nhẹ vào đầu nó, mỉm cười: giờ ai đang chăm sóc ai nhỉ? Nhìn thấy nó ngủ ngon như vậy, hắn cũng thấy thật ấm áp, nó như một đứa trẻ con thèm kẹo ngọt, lúc nào cũng ngây ngô, thơ bé như vậy, ở bên nó chẳng thấy có một chút gì là giả tạo, hắn cười, nó cũng cười, hắn buồn, nó cũng buồn. Trái tim của nó luôn ấm áp, dần dần sưởi ấm trái tim của hắn. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn nhận ra hắn đã thích nó thật rồi!

2 tiếng sau ….nó mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. 

- Ủa? Mình đang ở đâu thế này, đây không phải giường của Thiên Tùng sao? 

- AAA!!!! Chết rồi! Cậu ấy sẽ nổi khùng lên mất! Nó nghĩ rồi nhảy nhanh xuống giường, chạy ra nơi hắn đang đứng: ban công 

- À …ờ …thật sự là mình không biết …chuyện gì đã xảy ra, nhưng ….mình thề là mình không cố ý leo lên giường cậu ngủ …..nên ….!

- Lại định xin lỗi chứ gì! Tôi quẳng cậu xuống nhà bây giờ! Là tôi bế cậu lên đó, được chưa? 

- Hả? Sao …sao lại? 

- Ôi trời! Có cậu ở đây bệnh tôi sắp nặng hơn rồi! 

Nó với tay lên, đặt tay lên trán hắn, rồi gật gật đầu tỏ ra hiểu:

- Ừm ừm, đúng là có bệnh hơn thật 

- …...=.=!

- Thế để mình xuống lấy thuốc cho cậu nhé! 

- Cậu có biết thuốc gì không đấy! 

- Biết chứ! 

- Nói thì oai lắm! Mà không biết có làm được gì không? Hắn cười

- Hứ!

Nó nói rồi chạy xuống chỗ mẹ, mẹ nó đang rất bận liền nói qua loa: 

- Thuốc ở trong phòng kia kìa, con vào lấy hộ mẹ, lọ màu trắng ấy!

- Lọ màu trắng ạ? 

- Ừ 

Nó chạy nhanh vào phòng, thấy có bao nhiêu là hộp thuốc màu trắng. Nó không biết phải lấy lọ nào liền đi vòng quanh xem xét. Tới bên một cái hộp màu trắng, nó nhìn thấy hình vẽ minh họa là một đứa trẻ bị sốt cao, mặt đỏ bừng, nó cười: chắc là đây rồi. Nó nói rồi mở hộp ra lấy liền 3 viên mang lên cho hắn. Nó đâu biết rằng thuốc đó đã hết hạn sử dụng, bác sĩ trình độ cao của riêng nhà hắn đã để ra một nơi ít bị chú ý nhất, thuốc đó nếu còn uống vào sẽ gây tác dụng phụ cực mạnh, đầu tiên sẽ xây xẩm mặt mày rồi tức ngực, khó thở, người không có đề kháng cao nguy cơ tử vong rất lớn. Thế mà nó không hay biết gì, nó phóng như bay lên phòng hắn, hắn mệt mỏi ra mở cửa:

- Sao lâu thế? Hắn hỏi 

- Hi, mình xin lỗi, thuốc nè! Uống đi! 

Hắn quan sát kĩ viên thuốc, thấy có đôi chỗ màu xám xám ( thuốc hư hay có màu này) thì chau mày hỏi nó: 

- Đây là thuốc gì? 

- Hạ sốt 

- Ai lấy? - Mình lấy!

- Ở đâu?

- Ở trong phòng thuốc!

- Nhưng …tôi thấy màu của nó không được bình thường! Hắn nhăn mặt 

Nó không để hắn nói thêm gì nữa, chủ động đi rót nước, đưa viên thuốc cho hắn. Lúc đưa viên thuốc lên, nó cũng thấy viên thuốc có mùi …hơi lạ. Nhưng nó kịp trấn tĩnh lại ngay: có gì đâu, thuốc kháng sinh cỡ nặng thường có mùi như vậy mà ….ủa? Viên này mùi lạ thật chứ? Ưm! Thôi kệ đi! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện