Cậu …ra đây …làm gì? Nó lắp bắp 

- Chẳng lẽ tôi không được ra? Hắn hỏi nó 

- À..không..mình không có ý đó! Nó xua tay. 

- ……hắn 

- Mình đang định mang trả cậu cái này, nó đưa bộ đồ cho hắn, ( thôi thì đằng nào cũng tới rồi, đứng trước mặt rồi, đâu còn có thể quay đi được nữa)

- Đưa đây, hắn nói lạnh, cậu đứng ở đó thì phải đi tới đưa cho tôi chứ! Cậu định để tôi tới à? 

Nó đang đứng cách hắn khoảng 2,5 m và ít khi nhìn thẳng vào mắt hắn, nó sợ hắn biết rằng nó khóc thì chết! =.=! 

Tình thế nguy hiểm quá, nó chạy thật nhanh tới, dúi vào tay hắn bộ đồng phục rồi quay mặt đi, chạy nhanh về phía phòng. Hắn nhanh chóng kéo tay nó đứng một khỏang cách rất gần với mình và cứ giữ như vậy, nó tròn mắt nhìn vào mắt hắn rồi giật mình cụp mắt xuống kêu lên:

- Bỏ tay mình ra, đau đấy! Vừa kêu nó vừa cố gắng thoát khỏi hắn nhưng tay hắn quá chặt khiến nó không thể làm gì được đành đứng im, tay hắn vẫn nắm chặt ….thật chặt cổ tay nó. 

- Đồ ngốc, cậu vừa khóc đấy à? Hắn hỏi 

- Không, không có, nó nhắm chặt mắt lại mà trả lời 

- Vậy thì mở mắt ra nhìn tôi đi! 

- Không …không…nó lắc đầu 

- Bỏ tay mình ra đi mà! Nó kêu 

Nhìn khuôn mặt nó đau đớn như vậy, hắn cũng không đành lòng liền buông ra rồi đi vào phòng. Nó cũng chỉ biết đứng lặng mà khóc.

- Thiên Tùng là đồ ngốc, hức hức, mình ghét cậu! 

Ngày hôm sau đi học ….

Hắn tới lớp thì thấy nó đang ngủ gục trên bàn học, mấy quyển sách mở để trên bàn chẳng biết để ai đọc. Hắn đặt cặp ngồi xuống, khẽ cười nói với nó: ngày hôm qua khóc nhiều quá nên không ngủ, giờ tới lớp ngủ bù à ngốc? Nói rồi hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của nó, nhìn nó ngủ rất dễ thương, thỉnh thoảng lại chu cái mỏ lên như đang mút kẹo làm hắn bật cười. Ngắm thêm một lúc nữa thì hắn lại lấy sách ra đọc 

Sau một giấc ngủ thật ngon, nó thức dậy tháy hắn đang ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách thì giật mình, ngồi bật dậy. 

- Chịu dậy rồi hả? Hắn hỏi mà mắt vẫn nhìn vào quyển sách 

- Dậy rồi thì đi mua nước cho tôi đi, hắn bảo 

Nó chạy xuống đi mua nước cho hắn, chạy được thế thành ra tỉnh, nó nghĩ: “ bây giờ chỉ có thể mạnh mẽ lên chắc cậu ấy mới thôi coi mình là cún ngốc và dần dần mình cũng sẽ quên được cậu ấy, mình sẽ có thể gặp một người tốt hơn và yêu thương mình, cách hay vậy mà giờ mới nghĩ ra “ >.< vậy là mình thực hiện được lời nói của bà chủ rồi! Nghĩ xong, nó chạy lên lớp, bước từng bước thật mạnh tới bên hắn, kéo mạnh ghế ra rồi ngồi vào: đây, nước nè! Nó đặt mạnh lon nước lên trên bàn rồi nhìn hắn, từ nãy tới giờ hắn theo dõi từng cử chỉ, hành động của nó và không hiểu đang có chuyện gì! Còn nó thì nghĩ rằng đã thành công nên ánh mắt đầy tự hào. 

Hắn đặt tay hắn lên trán nó làm nó thoáng đỏ mặt, mắt lại long lanh như một chú thỏ con, hết hẳn vẻ mạnh mẽ như ban đầu 

- Ốm à? Hắn hỏi 

- …” mạnh mẽ, mạnh mẽ, NHƯ..’

Những từ khóa đó xuất hiện trong đầu làm nó nhớ lại là mình đang phải làm gì. Nó liền đứng phắt dậy nói:

- Cậu …lần sau đừng có làm như vậy nữa! Nếu không mình …mình..( mình gì nhỉ? nó ngơ mặt ra nghĩ làm hắn nén cười “)

- Mình …đánh đó …! Bây giờ toàn thân nó đang run lẩy bẩy 

- Haizz, đúng là hôm nay cậu không khỏe rồi, về đi 

- A! Mình lúc nào cũng tràn đầy năng lượng mà, cậu đừng lo! Nó xua tay

- Ai nói tôi lo? Công việc của một con cún là dâng hiến cả cuộc đời cho chủ của chúng còn gì!

- …đơ người 

- Tôi chỉ nói thế thôi, đừng có lơ đễnh nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện