Cho đến một lần, trong giờ nghỉ giữa tiết, tôi nghe được cậu ấy nói chuyện với người khác ở góc cầu thang. Lúc đó tôi mới hiểu, tất cả chỉ là do tôi tự mình đa tình.

Cậu ấy đối xử với tôi… chẳng khác gì với người khác. Việc đưa đồ ăn vặt chỉ là vì tôi vô tình ngồi bên cạnh, tiện tay mà thôi. Những lời viết trong giấy cũng chỉ là trò chơi buồn chán và tò mò.

Còn lời tỏ tình của tôi… Cậu ấy hoàn toàn không để tâm, chỉ xem đó là trò tiêu khiển nhảm nhí, để thử sức hút của bản thân đến đâu.

Từ đầu đến cuối, cậu ấy chưa từng thích tôi.

Lúc đó, cảm giác như trời đất sụp đổ. Tôi không còn nhớ mình đã trải qua những gì trong suốt ngày hôm ấy.

Sau này, tôi kể chuyện với cô bạn thân. Nó bảo, nếu một người thật sự thích tôi, họ sẽ không đối xử như Tưởng Trì. Càng không thể nhẫn nại đợi tôi tỏ tình trước.

Thích một người thì làm gì còn lý trí, chỉ biết thể hiện và dám liều lĩnh theo đuổi.

Sau chuyện đó, tôi xin đổi chỗ ngồi. Dần dần, tôi và Tưởng Trì ngày càng xa cách.



Tỉnh giấc mộng, lòng tôi vẫn nghẹn ngào khó chịu. Cảm giác mang cả tấm chân tình ra ngoài mà bị người ta xem như trò cười, là nỗi nhục không bao giờ quên được.

Sau bữa cơm đó, tôi chặn cả hai tài khoản WeChat của Chu Kỳ An.

Anh ta lấy cớ công việc gọi tôi vào văn phòng, muốn tôi kết bạn lại. Tôi không đồng ý. Dù sao giờ đây công ty lớn đều dùng phần mềm chuyên biệt cho công việc rồi.

Mỗi ngày Chu Kỳ An gửi cho tôi hàng tá lời mời kết bạn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vận Vận, xin lỗi, anh không nên lừa em.” “Anh thật sự xin lỗi vì đã không để ý đến cảm xúc của em.” “Anh không cố ý.” “Tha thứ cho anh được không?” “Em đồng ý lời mời kết bạn đi mà.” …

Anh ta xem đây như cửa sổ trò chuyện.

Sau lần thứ N không được tôi phản hồi, anh ta chặn tôi ở cổng công ty sau giờ làm. Mười giờ tối, trong công ty chỉ còn lại hai người chúng tôi.

“Vận Vận, anh phải làm gì thì em mới chịu để ý đến anh?” “Em nói cho anh một con đường sáng đi, được không?” “Anh thật lòng với em, anh thực sự thích em.”

Thích tôi? Buồn cười thật.

Tôi với Chu Kỳ An ngoài việc học cùng trường đại học, không hề quen biết thân thiết. Thích tôi từ đâu ra? Tôi bật cười đáp: “Đã nói thích tôi thì thử nói xem thích tôi ở điểm nào đi?” “Chúng ta chưa từng gặp mặt trước đó, không thể là tiếng sét ái tình chứ? Cũng không thể là thích vẻ ngoài của tôi được sao?”

Tuy tôi cũng xinh đẹp, nhưng chưa đến mức khiến một người từng trải như anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chu Kỳ An bước tới một bước, mùi hương nam tính lan tỏa.

“Vận Vận, có thể em chưa từng gặp anh, nhưng anh thì đã biết em từ lâu rồi.” Giọng anh dịu dàng đến mức kéo tôi vào dòng hồi ức của anh ấy.

“Học kỳ đầu năm tư, anh là cựu sinh viên xuất sắc về trường chia sẻ kinh nghiệm.”

Đúng thật là câu chuyện đó có xảy ra. Lúc ấy tôi cũng định đi nghe, nhưng có việc nên bỏ lỡ.

“Sau buổi chia sẻ, anh thấy em ở cổng trường.” “Bạn em tỏ tình bị người ta mắng, em đứng ra bênh vực, mắng người kia không chừa câu nào.” “Lúc đó anh nghĩ, cô gái này thật ghê gớm.” “Em biết không, lúc đó anh đã phải lòng em rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện