bỏ qua cái miệng độc, đôi tay như người mẫu ấy khiến tôi phải… “híttt hàaaa”.

“Vận Vận, sao em không nhắn lại cho anh…”

“Anh thấy em hết yêu anh rồi…”

“Đồ tệ bạc, được rồi thì thôi không trân trọng nữa đúng không!”

“Anh vừa bị thực tập sinh trong công ty làm tức c.h.ế.t rồi!”

“Vận Vận, thương thương anh đi…”



Đến hôm nay là ngày thứ hai sau khi Chu Kỳ An đồng ý tương tác yêu đương qua mạng với tôi mới phát hiện, thực ra anh ta ngoài đời là kiểu người thế này.

Tôi hối hận lắm.

Biết anh là “não yêu đương” như vậy, tôi đã tiến công thẳng từ đầu rồi.

Mắc gì phải chơi trò yêu online? Tôi: “Anh thấy cô thực tập sinh trong công ty thế nào?”

Chu Kỳ An: “Hơi ngu.”

Tuyệt vời!

Còn muốn tôi thương à?

Tôi thương cái éo***!

Yêu online thật tuyệt vời, yêu online giúp tôi đeo mặt nạ hành hạ Chu Kỳ An.

Anh không phải chửi tôi tới bến sao?

Tốt thôi, đừng trách tôi không nương tay!

Tôi tự hỏi:

“Anh có thích em không?”

Chu Kỳ An: “Thích.”

Tôi: “Thích đến mức nào?”

Chu Kỳ An: “Rất thích.”

“Rất thích?”

Tim tôi bỗng khẽ run rẩy.

Gì thế này?

Chắc do phản xạ điều kiện thôi.

Nghĩ đến những ngày tháng bị Chu Kỳ An “tra tấn”,

tôi lập tức tràn đầy ý chí trả thù.

Ngẩng đầu liếc qua văn phòng tổng giám đốc — anh ta vẫn đang bận.

Tôi nhắn:

“Hôm nay tâm trạng em tệ lắm. Anh chạy ba cây số đi, coi như trút giận thay em.”

Vừa gửi xong tôi đã hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Yêu sách ngang ngược thế này lỡ bị phát hiện thì hỏng hết kế hoạch mất.

Đang định thu hồi lại thì màn hình hiện lên một chữ:

“Được.”

“Được?”

Tôi còn đang say đắm trong cái “được” đó thì Chu Kỳ An ngoài đời đi ngang qua dọa giật mình.

Vội vàng tắt màn hình, tôi gật đầu chào:

“Chào tổng giám đốc Chu.”

Chu Kỳ An nhíu mày:

“Sao cô chưa đi ăn cơm?”

“Tôi chưa đói, chút nữa ăn.”

“Không phải bị tôi chọc giận chứ?”

Trong lòng tôi giật thót.

Biết mình đáng ghét mà còn hỏi?

“Sao có thể?” — tôi nở nụ cười giả tạo:

“Vừa vào công ty đã được tổng giám đốc Chu ‘chỉ dạy nghiêm khắc’, biết bao người mơ còn không được. Tôi làm gì dám tức giận chứ.”

Lời nịnh đó, to đủ chưa?

Chu Kỳ An nhướn mày:

“Cô mà thật lòng vậy thì tốt.”

4.

Tôi nằm bò ra bàn, hoàn toàn không thiết ăn uống gì.

Chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thì điện thoại reo lên.

Là cuộc gọi video từ Chu Kỳ An.

Cái này cái này cái này…

Tôi nào dám bắt máy, vội vàng tắt luôn.

Tin nhắn bật lên:

【Vận Vận, em không giám sát anh à?】

“Giám sát cái đầu cậu ấy!”

【Không cần đâu, em tin anh】

【Nhưng anh muốn nhìn thấy em, nếu không thì chạy ba cây số nhạt nhẽo lắm】

Tôi trợn mắt bày tỏ:

Nếu biết người yêu online với anh ta lại chính là cô thực tập sinh ngốc nghếch mà anh chán ghét…

chắc anh sẽ thấy còn nhạt hơn bây giờ nữa ấy chứ.

Nghĩ thế, tôi đọc tin và trả lời tùy hứng:

【Nếu một ngày gặp nhau anh phát hiện ra em là người anh ghét thì sao?】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện