Tôi vừa mới đứng dậy khó khăn, thắt lưng đã có một thứ gì đó phủ lên. Là chiếc vest đen cao cấp của Chu Kỳ An.
Tôi quay lại nhìn, thấy anh mặt đỏ bừng, mắt lảng tránh: “Quần dính rồi đấy.”
Dáng vẻ lúng túng khiến tôi bật cười. Nhưng đau quá, chẳng thể mỉm cười được.
Ra khỏi nhà vệ sinh đã gần bảy giờ. Hôm nay là thứ Sáu, cả tòa nhà gần như không ai tăng ca. Sảnh lớn vắng tanh.
Tôi mỏi chân, đi chậm rãi từng bước. Đột nhiên dưới chân nhẹ bẫng, Chu Kỳ An bế ngang tôi. Phản xạ tự nhiên, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh rất gần bên, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, khiến tim tôi đập thình thịch.
Nhưng tên gây rối đó vẫn chưa nhận ra, chỉ lo bế tôi đi thẳng xuống bãi xe ngầm.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, sự ấm áp bên hông lui dần, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng quanh mũi, vừa riêng tư vừa làm lòng rung động.
“Có cần đến bệnh viện không?” – Chu Kỳ An hỏi khi lái xe – “Trông em đau lắm.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, em quen rồi.” Tôi thêm: “Nếu tiện thì phiền Chu tổng đưa em đến hiệu thuốc mua ít ibuprofen thôi.”
Uống thuốc xong, tôi lơ mơ ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tỉnh lại đầy mồ hôi, người dính dính khó chịu. Bụng dưới đã đỡ đau hơn. Tôi khát nước, trở mình định bật đèn dậy.
“Em tỉnh rồi à, Vận Vận?” Giọng Chu Kỳ An khàn khàn vang lên trong bóng tối.
Tách, đèn đầu giường bật sáng. “Còn đau không?”
Anh… vẫn chưa về… Đôi mắt mơ màng ngái ngủ. Tóc mái bị tì lên tay ép sát trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhíu mày đầy lo lắng nhìn tôi.
Quả đúng như người ta nói, lúc ốm là lúc yếu lòng nhất, sẽ nhìn rõ một người thật sự ra sao. Dù đau bụng kinh không phải bệnh, nhưng ít nhiều bộc lộ phản ứng chân thật.
Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ lay động, trong phòng ánh sáng dịu dàng. Tim tôi mềm nhũn, lời nói cũng dịu dàng: “Không đau nhiều nữa, em muốn uống chút nước.”
Uống xong, tôi lại tựa đầu vào giường. “Chu tổng, anh ra ghế sofa nằm nghỉ một lát đi, em ổn rồi.”
“Vận Vận.” “Ừm?” “Lúc ở riêng… đừng gọi anh là Chu tổng nữa, được không?”
…Suy nghĩ của anh chuyển ngoặt hẳn… “Nghe kỳ kỳ, mà cũng xa cách nữa.”
Ờm… đúng là kỳ thật, nhất là trong hoàn cảnh này càng thấy kì cục. “Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
“Bảo Bối!” – Chu Kỳ An cười nham nhở – “Hoặc gọi anh là ‘cưng’ cũng được, còn nếu nói ‘ông xã’ thì…” “Em bảo anh nói chuyện đi, chứ không phải nói hươu nói vượn.”
Tôi vội ngắt chuỗi suy nghĩ lộn xộn của anh, đề nghị: “Gọi là Chu Kỳ An đi.”
Vừa nghe tôi gọi cả họ lẫn tên, anh bỗng cúi đầu, trông như tủi thân. Hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng mờ, khiến gương mặt càng thêm cô đơn.
Tôi giải thích: “Vì tên này hay quá, em rất thích.”
Quả thật, ánh mắt vốn ảm đạm bừng sáng rực rỡ như dải ngân hà. “Anh cũng thích tên mình lắm, Kỳ An Kỳ An, cầu nắng cầu mưa, một đời an yên.”
Tôi ngủ nướng đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở cửa phòng, thấy Chu Kỳ An vắt chân dài, dựa ghế sofa chợp mắt.
Tôi vừa bước ra, anh lập tức tỉnh hẳn. Có lẽ đêm qua không nghỉ tốt, mắt có tia m.á.u vằn vện. Vừa thấy tôi, anh liền đứng dậy đi về phía bếp.
Tôi quay lại nhìn, thấy anh mặt đỏ bừng, mắt lảng tránh: “Quần dính rồi đấy.”
Dáng vẻ lúng túng khiến tôi bật cười. Nhưng đau quá, chẳng thể mỉm cười được.
Ra khỏi nhà vệ sinh đã gần bảy giờ. Hôm nay là thứ Sáu, cả tòa nhà gần như không ai tăng ca. Sảnh lớn vắng tanh.
Tôi mỏi chân, đi chậm rãi từng bước. Đột nhiên dưới chân nhẹ bẫng, Chu Kỳ An bế ngang tôi. Phản xạ tự nhiên, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh rất gần bên, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, khiến tim tôi đập thình thịch.
Nhưng tên gây rối đó vẫn chưa nhận ra, chỉ lo bế tôi đi thẳng xuống bãi xe ngầm.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, sự ấm áp bên hông lui dần, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng quanh mũi, vừa riêng tư vừa làm lòng rung động.
“Có cần đến bệnh viện không?” – Chu Kỳ An hỏi khi lái xe – “Trông em đau lắm.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, em quen rồi.” Tôi thêm: “Nếu tiện thì phiền Chu tổng đưa em đến hiệu thuốc mua ít ibuprofen thôi.”
Uống thuốc xong, tôi lơ mơ ngủ thiếp đi.
Nửa đêm tỉnh lại đầy mồ hôi, người dính dính khó chịu. Bụng dưới đã đỡ đau hơn. Tôi khát nước, trở mình định bật đèn dậy.
“Em tỉnh rồi à, Vận Vận?” Giọng Chu Kỳ An khàn khàn vang lên trong bóng tối.
Tách, đèn đầu giường bật sáng. “Còn đau không?”
Anh… vẫn chưa về… Đôi mắt mơ màng ngái ngủ. Tóc mái bị tì lên tay ép sát trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhíu mày đầy lo lắng nhìn tôi.
Quả đúng như người ta nói, lúc ốm là lúc yếu lòng nhất, sẽ nhìn rõ một người thật sự ra sao. Dù đau bụng kinh không phải bệnh, nhưng ít nhiều bộc lộ phản ứng chân thật.
Ngoài cửa sổ, gió đêm nhẹ lay động, trong phòng ánh sáng dịu dàng. Tim tôi mềm nhũn, lời nói cũng dịu dàng: “Không đau nhiều nữa, em muốn uống chút nước.”
Uống xong, tôi lại tựa đầu vào giường. “Chu tổng, anh ra ghế sofa nằm nghỉ một lát đi, em ổn rồi.”
“Vận Vận.” “Ừm?” “Lúc ở riêng… đừng gọi anh là Chu tổng nữa, được không?”
…Suy nghĩ của anh chuyển ngoặt hẳn… “Nghe kỳ kỳ, mà cũng xa cách nữa.”
Ờm… đúng là kỳ thật, nhất là trong hoàn cảnh này càng thấy kì cục. “Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
“Bảo Bối!” – Chu Kỳ An cười nham nhở – “Hoặc gọi anh là ‘cưng’ cũng được, còn nếu nói ‘ông xã’ thì…” “Em bảo anh nói chuyện đi, chứ không phải nói hươu nói vượn.”
Tôi vội ngắt chuỗi suy nghĩ lộn xộn của anh, đề nghị: “Gọi là Chu Kỳ An đi.”
Vừa nghe tôi gọi cả họ lẫn tên, anh bỗng cúi đầu, trông như tủi thân. Hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng mờ, khiến gương mặt càng thêm cô đơn.
Tôi giải thích: “Vì tên này hay quá, em rất thích.”
Quả thật, ánh mắt vốn ảm đạm bừng sáng rực rỡ như dải ngân hà. “Anh cũng thích tên mình lắm, Kỳ An Kỳ An, cầu nắng cầu mưa, một đời an yên.”
Tôi ngủ nướng đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở cửa phòng, thấy Chu Kỳ An vắt chân dài, dựa ghế sofa chợp mắt.
Tôi vừa bước ra, anh lập tức tỉnh hẳn. Có lẽ đêm qua không nghỉ tốt, mắt có tia m.á.u vằn vện. Vừa thấy tôi, anh liền đứng dậy đi về phía bếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương