"Thế nào? Nhìn ổn chứ?"
"Không phải nó hơi khiêu gợi sao?"
"Khiêu gợi gì đâu, phải mặc cỡ này mới được chứ. Phải như thế mới có thể đè bẹp mũi bọn khốn đó được. Ả Sandra sẽ ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy hình ảnh mình và hoàng tử đứng cạnh nhau. Không phải vậy sao?"
Jenny hóa trang thành Miêu Nữ, một mặt đầy biểu cảm hài lòng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trước gương.
"Nhưng...có liên lạc từ Phillip chưa? Anh ấy sẽ đến đón cậu trước nhà à?
"Không. Ảnh không nói gì về chuyện đó cả."
"Không phải có chút kỳ lạ sao? Thông thường thì sẽ đến trước nhà mà."
Khi tham dự bữa tiệc với bạn nữ dưới tư cách là bạn cặp, việc bên nam đến trước nhà đón bên nữ đi là một trong những điều cơ bản. Nhưng với một Jenny bừng bừng hưng phấn thì cô ấy không thể nào nghe lọt tai nổi chuyện này.
"Bình thường thì thế nhưng có thể lần này thì khác chăng. Sao nào? Cậu đưa mình là được mà."
"...Jenny,"
Peter mếu máo muốn khóc tới nơi. Thứ mà hiện tại hai người đang đối đầu gay gắt với nhau chính là việc này.
"Không sao đâu. Dù cậu không được mời nhưng cậu là bạn đến cùng mình mà, ai dám nói gì chứ."
Peter lắc đầu, nói: "Dù vậy, mình... thôi không đi đâu."
Peter cũng đã chuẩn bị một bộ đồ vest với sự đe dọa, nài nỉ, nhờ vả và làm nũng của Jenny. Nhưng dù cậu có suy nghĩ thế nào đi nữa thì chuyện này cũng không thể làm như vậy được.
"Sao vậy? Sẽ thú vị lắm đó. Đây là bữa tiệc chỉ có những đứa nổi tiếng nhất trường chúng ta mới được mời. Nếu cậu đi, cậu sẽ không bao giờ hối hận đâu."
"Có lẽ mình không hợp với nó đâu."
Cậu thầm nghĩ, nếu Phillip nhận ra cậu thì phải làm sao. Cậu đã nói với Jenny là giữa cậu và hắn không có quan hệ tiếp xúc gì cả, lỡ như Jenny nhận ra liệu cô ấy có tức giận không.
Jenny đang sửa trang điểm trước gương, bỗng quay lại phía sau và hỏi: "Vậy còn mình?"
"Vậy mình phải làm sao? Nếu những đứa con gái khác nhốt mình trong nhà vệ sinh thì ai sẽ cứu mình?"
"Vậy thì cậu kêu mình phải vào nhà vệ sinh nữ à?"
"Không, chỉ là nói vậy thôi. Dù sao thì cậu cũng là người bạn duy nhất của mình mà. Cậu có nghĩa vụ phải dõi theo cảnh mình tự tin đứng bên cạnh hoàng tử chứ."
Peter cũng đang lo lắng về điều đó.
Mặc dù đã đến ngày tổ chức tiệc nhưng lại không có một cuộc điện thoại nào từ Phillip. Cậu nghi ngờ rằng, người gửi thư mời tới cho Jenny liệu thực sự có phải là Phillip hay không. Cậu đã nói đi nói lại với Jenny về chuyện hãy kiểm tra lại thử xem, nhưng cô ấy còn không thèm giả vờ nghe thấy lời cậu nói.
"Cậu lại có biểu cảm như vậy. Cậu không tin mình sao?"
"Không phải vậy, vì mình lo lắng cho cậu nên mới thế."
"Nếu cậu lo lắng như vậy thì cậu có thể đi cùng mình là được chứ gì đâu."
Peter thở ra một hơi dài. Jenny nói đúng. Nếu lo lắng thì chí ít việc đưa cô ấy đến trước cửa là việc nên làm của người một người bạn.
"Được rồi, mình biết rồi."
Mẹ của Peter đứng ngoài cửa phòng hỏi vọng vào: "Hai đứa chuẩn bị sắp xong chưa."
Từ nhà tới đó là một quãng đường ngắn có thể đi bộ được, nhưng khi mẹ cậu nghe nói rằng đây là lần đầu tiên hai đứa được mời đến dự tiệc, nên bà đã quyết định trực tiếp lái xe tiếp đưa hai đứa đi.
"Con đã chuẩn bị xong rồi đây!"
Cách đây hai mươi phút Jenny cũng nói câu tương tự. Cô vừa hỏi vừa chớp cặp lông mi giả vừa mới chuốt mascara.
"Thấy mình thế nào?"
"Đẹp."
Peter cười cười, cậu lấy khăn giấy ra rồi sửa lại lớp trang điểm bị lem một chút của cô.
Sau khi chuẩn bị xong hai người đi xuống tầng 1, mẹ Peter thích quá nên đã chụp một bức ảnh.
"Giống như dạ hội tự do vậy."
"Đúng nhỉ."
Sau khi lên xe, Jenny không ngừng nói luyên thuyên. Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy đang rất căng thẳng. Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một dinh thự nằm cách nhà Phillip hai dãy nhà. Cha của Phillip người nổi tiếng đến mức có tên trên cả tờ báo nổi tiếng, trong khu vực lân cận thôi ông cũng sở hữu tới tận ba ngôi nhà. Một trong số đó được sử dụng với mục đích cho khách mượn khi họ ở lại lâu, thỉnh thoảng cũng có thể dùng nó để mở một bữa tiệc như thế này.
"Cả hai hãy chơi thật vui nhé."
"Cảm ơn cô."
"Con cảm ơn. Con sẽ gọi cho mẹ ngay khi kết thúc."
Peter mở cửa xe ra trước. Cậu nắm lấy tay cô để giúp cô ấy có thể ra ngoài sau đó đóng cửa xe lại. Peter khẽ hít sâu khi thấy xe của mẹ dần bỏ xa nơi này.
Bây giờ thực sự đến lượt cậu đưa Jenny đi.
"Jennie, nếu bầu không khí trở nên kì lạ dù chỉ một chút thì cậu cứ đi ra ngoài là được. Biết chưa nào?"
"Cậu thật sự nhát gan quá đấy. Cứ thế này ca phẫu thuật tuần sau cậu định làm như thế nào hả?"
Cô ấy cười và đập cái bốp vào tay Peter bằng cái đuôi dài phía sau mông.
"Phẫu thuật không phải là mình làm mà là bác sĩ làm cho mình."
"Chuyện đó còn đáng sợ hơn. Hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người khác. Nếu mãi mãi không tỉnh dậy được thì phải làm sao đây."
"Đừng nói những lời không may nữa. Cậu định sẽ hối hận sau khi mình chết à?"
Cuộc phẫu thuật tuần sau thực sự là một cuộc phẫu thuật quan trọng đối với cậu. Giống như những gì Jenny đã nói, có khả năng là cậu sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Thực ra mỗi lần phẫu thuật cậu đều nhận được những lời như vậy. Lần này là một cuộc phẫu thuật khó khăn và đầy nguy hiểm, hơn tất cả những cuộc phẫu thuật từ trước đến nay gộp lại. Cậu đã ròng rã chờ đợi những 4 năm để được tiến sĩ Johnson, một trong năm bác sĩ đứng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật tim ở Mỹ phẫu thuật cho. Danh sách bệnh nhân phẫu thuật nhiều mức, chỉ tính những bệnh nhân đang chờ đợi ông ấy thôi dù nhét đầy một thành phố ở Mỹ cũng vẫn còn thiếu. Tình trạng cơ thể của Peter vẫn chưa đủ tốt để phẫu thuật, nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa. Peter quyết tâm phải phẫu thuật bằng được khi nghe nói rằng nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, lượt của cậu sẽ phải đợi những 20 năm nữa.
"Cậu chết cái gì mà chết. Cậu có khi sống lâu hơn cả mình ấy. Sau phẫu thuật hãy thật khỏe mạnh và trở lại trường học nhé."
"Mình mong là như vậy."
"Nào, đó là chuyện của thời gian sau này, giờ chúng ta cùng nhập tiệc thôi nhỉ?"
"Ừm,...được thôi."
Mặc dù đáp lại như vậy nhưng Peter chỉ nhìn chằm chằm vào chuông trước cửa, cậu không dám chạm ngón tay vào. Cuối cùng Jenny không nhìn tiếp được nữa, cô đẩy cậu ra rồi không ngần ngại nhấn chuông. Không ai hỏi có phải tới vì bữa tiệc hay không, cũng không hỏi là ai, cửa cứ thế được mở ra.
Ngay khi bước vào bên trong, Peter đã bị đóng băng bởi bầu không khí nơi này. Không ai trong số những người uống rượu và chơi bời vui vẻ ở đây hoá trang cả. Jenny mặc trên mình bộ trang phục của Miêu Nữ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"...Jenny, đi thôi."
"Không. Không sao đâu."
Jenny cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ, nhưng cô ấy vẫn cố chấp vì suy nghĩ nhất định phải gặp được Phillip.
"Jenny, chỉ có mình cậu..."
"Ôi trời, ai đây? Không phải Jennyfer Bates sao?"
"Cậu tới đây làm gì vậy?"
Peter có thể biết được đám con gái đang nói như vậy là ai. Cô gái với mái tóc nâu, cao lớn và trang điểm đậm là Sandra, một cô tóc vàng ngực to, xấu tính và trông giống búp bê baby là Kelly, người còn lại là Rachel. Cậu được nghe kể từ Jenny, cô ấy nói nhiều như muốn đóng vào tai cậu, ấn tượng đến mức cậu nhìn một cái liền nhận ra.
"Tôi đã nhận được lời mời."
"Lời mời? Từ ai?"
Jenny ngẩng đầu lên tự tin nói: "Từ Phillip."
Các cô gái bật cười lớn. Những người khác xung quanh cũng nhìn Jenny rồi cười nhạo.
Cậu có dự cảm không tốt. Peter nắm lấy tay Jenny, cậu hạ giọng thì thầm với cô rằng hãy đi ra ngoài đi thôi.
"Tại sao mình lại phải ra ngoài? Mình đã được mời đến bữa tiệc kia mà. Phillip đâu rồi?"
"Đằng kia, cậu ấy ở hồ bơi sân sau."
Ngay khi Sandra vừa nói xong, Jenny một mặt đáng sợ bắt đầu đi lướt qua phòng khách. Peter nhanh chóng đi theo sau và nắm lấy cánh tay Jenny.
"Jenny, đi thôi. Mình nghĩ tốt hơn là chúng ta nên về nhà."
"Cậu lại nói như vậy nữa."
"Mình nghĩ..."
Jenny hung dữ hét lên: "Mình đến đây không phải vì muốn nghe suy nghĩ của cậu?!"
Đầu Peter bốc hoả, cậu muốn cứ thể bỏ về, nhưng cậu không thể bỏ Jenny ở lại đây một mình được.
"Nghe mình nói này, Jenny."
"Đây rồi!"
Jenny ngay khi phát hiện ra Phillip đã hất văng tay của Peter rồi chạy đi. Vườn được nối với hồ bơi nên phải đi xuống khoảng nửa tầng. Khi nhìn thấy Jenny chạy trên cầu thang, Peter thở dài một hơi rồi đuổi theo sau cô ấy.
"Phillip! Phillip!"
Jenny vừa gọi tên hắn vừa chạy đến tận cánh cửa được nối với khu vườn. Peter cho đến lúc đó chỉ có suy nghĩ là cậu phải đưa cô ấy về. Cậu không muốn làm cô ấy xấu hổ trước mặt Phillip hơn nữa.
"Jenny, đi về nào."
"Cậu đi đi."
"Jenny!"
"Mình bảo cậu đi đi, Peter."
Jenny mở cửa ra. Cánh cửa đang đóng chặt nặng nề mở ra đi kèm cùng với đó là tiếng đập lạch cạch.
"Phil..."
Khoảnh khắc Jenny gọi tên hắn rồi bước một bước, có gì đó đổ xuống đầu cô ấy, quả nhiên Peter đứng bên cạnh không kịp tránh cũng bị tương tự.
Khi hai người nhận ra rằng họ ướt sũng, thì nhóm Sandra đã reo hò đầy thích thú trên sân hiên. Những người theo dõi bộ dạng đó xung quanh cũng bật cười theo.
Peter toàn thân cứng đờ tại chỗ. Nước đổ từ trên xuống được trộn lẫn từ các loại nước thực phẩm và rượu nên có mùi chua loét. Sau khi lau sạch những mảnh vụn thức ăn dính trên mặt bằng lòng bàn tay, Peter mới có thể nhìn thấy rõ mặt của Phillip.
Hắn đang nằm ghế dựa song song với Mellinda thì từ từ đứng dậy với biểu cảm muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì. Phillip mặc áo sơ mi trắng với quần jean màu đen. Gương mặt hắn pha chút cảm giác nan giải, chút bực bội, bên cạnh đó còn sự không vừa ý với hành động náo loạn này, hắn nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ngay khi Phillip vừa hỏi xong câu đó, Jenny đáp lại rằng là em đây rồi nhìn Phillip chăm chú. Phillip nhìn lướt cô một cái với đôi mắt nghi ngờ. Peter hiểu ngay ý nghĩa của ánh nhìn ngắn ngủi đó.
Phillip không biết cô ấy. Ánh mắt hoàn toàn không biết tình huống này tại sao lại đang diễn ra như vậy.
"Em, là anh đã mời em..."
Mặc quần áo hở hang xong còn bị dội từ trên xuống bằng cả xô nước trộn với đá, môi Jenny run lẩy bẩy. Mascara dính nước chảy ra khiến mặt cô ấy lem nhem, trở thành một gương mặt có khả năng xuất hiện trong phim kinh dị. Nhưng, những người xung quanh lại nhìn cô ấy đang lắp ba lắp bắp nói từng chữ cho Phillip nghe với khuôn mặt đầy hứng thú.
"Em, ý em là..."
"Xin lỗi nhưng ở đây chỉ có những người được mời mới đến được thôi. Chắc cô nhầm lẫn ở đâu đó rồi."
Phillip thân thiện giải thích Jenny nhưng Jenny lại bày ra một mặt không thể nào hiểu nổi, cô ấy lôi một tờ giấy ướt sũng ra khỏi túi rồi chìa ra.
"Em, cái này..."
Phillip còn không thèm nhận lấy tờ giấy đó, hắn chỉ liếc nhìn xuống một lần rồi trả lời: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó."
"Cậu đưa tôi cái khăn tắm ở đó được không?"
Phillip đưa cho Jenny cái khăn được ai đó chất đống bên cạnh hồ bơi. Jenny đang định nói cảm ơn thì nghe Phillip nói với cô ấy bằng giọng thân thiện nhưng cũng đầy dứt khoát.
"Nếu thiếu khăn thì có thể dùng thêm cũng được. Nhà vệ sinh ở đằng kia, còn cần gì nữa không?"
Nếu không cần gì nữa thì đi ra ngoài giùm nhé.
Không có ai là không thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong câu hỏi cuối cùng này. Jenny nắm chặt khăn trong tay, cô lấy dũng khí lần cuối cùng, hỏi: "Em, anh không biết em à? Em liên tục viết thư màu cam cho a..."
"Xin lỗi nhé. Vì tôi chưa từng nhìn thấy."
Phillip nói xong đến đó thì quay người đi về nơi vốn dĩ hắn đang ngồi. Những người bạn xung quanh hỏi Phillip: "Ai vậy, hai người kia?"
Phillip vừa nhún vai vừa trả lời: "Chịu. Khuôn mặt của cả hai đều là lần đầu tiên tôi gặp."
Mặt Peter đỏ bừng tựa như máu trên toàn cơ thể đổ dồn hết cả vào khuôn mặt.
Một lời nói đó của Phillip còn gây sốc hơn cả so với khi cậu bị dội nước bẩn. Cậu chạy trốn khỏi ngôi nhà đó. Jenny chạy theo sau gọi tên Peter. Peter dường như sắp chết đuối đến nơi khi rơi vào sự nhục nhã này.
Đối với Phillip, Jenny và Peter chỉ là những người không quen biết. Cậu đã hiểu được bản thân cậu ngu ngốc tới mức nào khi lo lắng về việc sợ bị hắn nhận ra.
"Peter! Peter!"
Jenny nắm lấy cánh tay cậu.
"Có hiểu lầm. Vì có hiểu lầm nên mới vậy thôi. Phillip vẫn chưa biết rõ mình đã viết bức thư gì cho anh ấy nên mới thế. Nếu mình quay lại đó giải thích mọi chuyện rồi giải quyết hiểu lầm thì Phillip rõ ràng... "
"Hiểu lầm gì?"
"Gì cơ?"
"Rốt cuộc là hiểu lầm cái gì? Cậu vẫn còn nghĩ là anh ta đã đọc thư của cậu rồi ư?"
"Vậy thì bức thư hồi âm đó là gì, rõ ràng là Phil...."
"Cậu nghĩ rằng Sandra sẽ chuẩn bị nước hất lên người cậu đúng giờ như thế sao?"
"Gì cơ? Khoan đã, ý cậu là sao, Sandra đã đọc bức thư của mình ư? Làm gì có chuyện đó. Mình đã viết thư bằng tiếng Hàn mà? Rõ ràng là Phillip trả lời th..."
"Phillip có biết tên cậu không? Anh ta thậm chí còn không biết mặt cậu. Hoàn toàn không biết gì cả!"
Peter hét lên đầy giận dữ đến mức người đi qua đường dừng lại và nhìn chằm chằm vào hai người.
Đối với Phillip, không chỉ Jenny mà cả Peter đều chỉ là những vị khách không được mời, nói thêm cũng vô nghĩa. Dù có làm gì đi nữa thì những người như bản thân họ, không thể nào thuộc về thế giới của hắn. Ngay từ đầu, hắn và bọn cậu là những người thuộc hai thế giới khác nhau.
Ngay sau khi bị nước lạnh xối qua đỉnh đầu, Peter đã nhận ra sự thật đáng buồn đó. Sau khi cậu nhận ra chỉ có sự xấu hổ, nhục nhã và phẫn nộ về bản thân.
"Anh ta không biết đâu. Không quan tâm. Ngay từ đầu đã nói là anh ta không quan tâm tới rồi."
Peter thốt ra những lời không biết là đang nói với Jenny hay là nói với chính cậu nữa.
Jenny cũng đỏ mặt hét lên: "Cậu biết gì mà nói như vậy!"
"Cậu thì biết cái gì? Người viết thư và gửi là mình. Cậu nghĩ mình không biết tủ của Phillip ở đâu à? Có khi nào do cậu dịch thư kỳ quá nên mới như vậy không?"
Peter sững người, cậu hét lên: "Dừng lại đi."
Peter quay người bắt đầu cước bộ trên đường. Nhưng Jenny vẫn kiên trì đuổi theo phía sau cậu.
"Rốt cuộc cậu đã viết gì trong thư? Cậu đã viết gì?"
"Mình đã viết đúng như những gì cậu đã viết."
"Không phải do cậu đã viết những thứ kỳ lạ sao? Vì vậy Phillip mới tức giận... Đó là lý do tại sao anh ấy lại như vậy. Đúng không?"
Peter hất tay Jenny ra, cậu nói: "Làm ơn dừng lại đi!"
"Tỉnh táo lại đi. Jennyfer Bates. Cậu làm ơn hãy tỉnh táo lại đi."
"......."
"Phillip không biết cậu. Sẽ tiếp tục như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy."
"Tại sao cậu lại nói thế."
"Cậu định sống trong ảo tưởng cho đến khi nào. Làm ơn nhìn vào hiện thực đi."
Cứ bảo là vì Jenny, nhưng Peter lại nói tất cả những lời không cần nói với Jenny mất rồi. Cậu ghét và hổ thẹn vì tất cả những tình huống này. Cậu tức giận đến mức muốn cứ thế biến mất khỏi nơi đây.
Peter nắm lấy cánh tay Jenny, dứt khoát nói: "Thấy không? Điều tồi tệ và ngốc nghếch này chính là hiện thực của chúng ta. Chúng ta và anh ta không thể nào giống nhau được."
Peter tiếp tục nói khi nhìn vào ngôi nhà lớn với ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc hoàn lẫn tiếng cười nói.
"Cậu tỉnh táo lại đi. Tỉnh mộng đi."
"Mộng?"
"Đúng vậy. Giấc mộng."
"Tại sao mình không thể giống như anh ấy? Anh ấy là gì cơ chứ? Nếu mình đến nhà dì Spencer thì ngôi nhà như vậy có là g..."
"Dì Spencer?"
Peter vừa cười khẩy vừa hỏi ngược lại, biểu cảm của Jenny dần méo mó hung dữ.
"Dì Spenser thì làm sao?"
"Dì Spenser có thật không?"
Jenny đã tát vào má Peter. Máu chảy xuống từ mũi làm ướt môi Peter. Vị máu hơi mặn chạm vào đầu lưỡi của cậu.
"Cậu nghĩ tất cả những gì tôi nói với cậu đều là nói dối sao?"
"......"
Peter không đáp lại gì cả. Không phải tất cả đều là dối trá, nhưng trong lời nói của cô ấy ở một mức độ nào đó luôn có chút pha trộn giữa sự cường điệu và dối trá. Dù Peter biết rằng đó là thiên đường duy nhất có thể giúp cô chịu đựng được cuộc sống khó khăn kia, nhưng cậu hiện tại không thể đứng về phía cô aayyđược.
"Vậy tại sao cậu lại theo tôi đến bữa tiệc này? Nếu ngay từ đầu cậu đã không tin lời tôi thì tại sao lại tới...Hahaha."
Cô ấy đã bật cười rồi vuốt phần tóc ướt lên trên. Nước mắt chảy trên khuôn mặt lem nhem do phấn trang điểm.
"Cậu đi theo tôi để gặp Phillip à?"
"Cái gì?"
"Không phải cậu cũng thích Phillip sao? Đó là lý do tại sao cậu lén sửa đổi nội dung trong thư của tôi phải không? Đúng thế phải không?"
Thế giới tinh thần của Jenny trở nên yếu ớt đến mức chỉ cần một cái chạm tay cũng sẽ sụp đổ. Những gì hiện tại có thể xuất hiện từ cô ấy chỉ là sự chỉ trích và phẫn nộ đối với đối phương.
"Trước mặt thì giả vờ giúp đỡ tôi, sau lưng thì làm ba cái trò đồng tính. Đúng vậy. Cậu cũng đã dụ dỗ một con lợn như Fred mà. Fred cũng động dục khi nhìn thấy cậu đấy thôi. Tôi cũng từng nghe thấy, những đứa chết tiệt trong đội bóng đá khi nhìn thấy cậu và tôi đi bộ cùng nhau, bọn chúng nói nếu phải làm với một trong hai người thì bọn chúng sẽ cười khúc khích rồi nói rằng sẽ chơi cậu. Hahaha. Cậu cũng cố tình đến hội người Hàn để vẫy cái đuôi đó đúng không? Nhưng vì Phillip không quan tâm đến cậu nên cậu đã trả thù tôi bằng cách này. Không phải vậy sao?"
Mọi ngôn từ trong cậu dường như đều biến mất. Đầu ngón Peter tay run rẩy vì nghĩ rằng người đang bừa bãi dùng lời nói bạo lực lên cậu như bị quỷ khiến kia có đúng là người bạn mà cậu yêu quý hay không.
"Tôi đi nói với Phillip giúp cậu nhé? Nói rằng cậu thích Phillip, tất cả những bức thư đó đều do cậu viết! Sự thật là tất cả đều do cậu làm ra!"
Khi nhìn thấy Jenny giơ hai tay lên và la hét inh ỏi, Peter điềm tĩnh đáp: "Jenny, dừng lại đi."
"Sao vậy? Mắc cỡ hả? Vậy nên tôi mới muốn nói thay cho cậu đó."
Peter nhận ra được tình hình hiện tại, Jenny không biết bản thân cô ấy đang nói gì. Dẫu vậy cậu cũng không thể ôm lấy cô ấy rồi vỗ về cô ấy được. Lúc đó cậu không muốn làm như vậy. Cậu cũng không có thì giờ để làm như vậy.
Cậu tin rằng hai người bọn họ, cùng nhận một thương tổn giống nhau và cũng mệt mỏi như nhau.
Vì quả nhiên lúc đó Peter cũng chỉ là một cậu thiếu niên 18 tuổi mà thôi, cùng độ tuổi với cô ấy.
"Mình không muốn nói gì thêm với cậu nữa."
Peter bỏ lại Jenny ở đó rồi cứ thế bước đi. Đó cũng là cuộc đối thoại cuối cùng giữa cậu và Jenny.
"Không phải nó hơi khiêu gợi sao?"
"Khiêu gợi gì đâu, phải mặc cỡ này mới được chứ. Phải như thế mới có thể đè bẹp mũi bọn khốn đó được. Ả Sandra sẽ ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy hình ảnh mình và hoàng tử đứng cạnh nhau. Không phải vậy sao?"
Jenny hóa trang thành Miêu Nữ, một mặt đầy biểu cảm hài lòng khi nhìn thấy hình ảnh của mình trước gương.
"Nhưng...có liên lạc từ Phillip chưa? Anh ấy sẽ đến đón cậu trước nhà à?
"Không. Ảnh không nói gì về chuyện đó cả."
"Không phải có chút kỳ lạ sao? Thông thường thì sẽ đến trước nhà mà."
Khi tham dự bữa tiệc với bạn nữ dưới tư cách là bạn cặp, việc bên nam đến trước nhà đón bên nữ đi là một trong những điều cơ bản. Nhưng với một Jenny bừng bừng hưng phấn thì cô ấy không thể nào nghe lọt tai nổi chuyện này.
"Bình thường thì thế nhưng có thể lần này thì khác chăng. Sao nào? Cậu đưa mình là được mà."
"...Jenny,"
Peter mếu máo muốn khóc tới nơi. Thứ mà hiện tại hai người đang đối đầu gay gắt với nhau chính là việc này.
"Không sao đâu. Dù cậu không được mời nhưng cậu là bạn đến cùng mình mà, ai dám nói gì chứ."
Peter lắc đầu, nói: "Dù vậy, mình... thôi không đi đâu."
Peter cũng đã chuẩn bị một bộ đồ vest với sự đe dọa, nài nỉ, nhờ vả và làm nũng của Jenny. Nhưng dù cậu có suy nghĩ thế nào đi nữa thì chuyện này cũng không thể làm như vậy được.
"Sao vậy? Sẽ thú vị lắm đó. Đây là bữa tiệc chỉ có những đứa nổi tiếng nhất trường chúng ta mới được mời. Nếu cậu đi, cậu sẽ không bao giờ hối hận đâu."
"Có lẽ mình không hợp với nó đâu."
Cậu thầm nghĩ, nếu Phillip nhận ra cậu thì phải làm sao. Cậu đã nói với Jenny là giữa cậu và hắn không có quan hệ tiếp xúc gì cả, lỡ như Jenny nhận ra liệu cô ấy có tức giận không.
Jenny đang sửa trang điểm trước gương, bỗng quay lại phía sau và hỏi: "Vậy còn mình?"
"Vậy mình phải làm sao? Nếu những đứa con gái khác nhốt mình trong nhà vệ sinh thì ai sẽ cứu mình?"
"Vậy thì cậu kêu mình phải vào nhà vệ sinh nữ à?"
"Không, chỉ là nói vậy thôi. Dù sao thì cậu cũng là người bạn duy nhất của mình mà. Cậu có nghĩa vụ phải dõi theo cảnh mình tự tin đứng bên cạnh hoàng tử chứ."
Peter cũng đang lo lắng về điều đó.
Mặc dù đã đến ngày tổ chức tiệc nhưng lại không có một cuộc điện thoại nào từ Phillip. Cậu nghi ngờ rằng, người gửi thư mời tới cho Jenny liệu thực sự có phải là Phillip hay không. Cậu đã nói đi nói lại với Jenny về chuyện hãy kiểm tra lại thử xem, nhưng cô ấy còn không thèm giả vờ nghe thấy lời cậu nói.
"Cậu lại có biểu cảm như vậy. Cậu không tin mình sao?"
"Không phải vậy, vì mình lo lắng cho cậu nên mới thế."
"Nếu cậu lo lắng như vậy thì cậu có thể đi cùng mình là được chứ gì đâu."
Peter thở ra một hơi dài. Jenny nói đúng. Nếu lo lắng thì chí ít việc đưa cô ấy đến trước cửa là việc nên làm của người một người bạn.
"Được rồi, mình biết rồi."
Mẹ của Peter đứng ngoài cửa phòng hỏi vọng vào: "Hai đứa chuẩn bị sắp xong chưa."
Từ nhà tới đó là một quãng đường ngắn có thể đi bộ được, nhưng khi mẹ cậu nghe nói rằng đây là lần đầu tiên hai đứa được mời đến dự tiệc, nên bà đã quyết định trực tiếp lái xe tiếp đưa hai đứa đi.
"Con đã chuẩn bị xong rồi đây!"
Cách đây hai mươi phút Jenny cũng nói câu tương tự. Cô vừa hỏi vừa chớp cặp lông mi giả vừa mới chuốt mascara.
"Thấy mình thế nào?"
"Đẹp."
Peter cười cười, cậu lấy khăn giấy ra rồi sửa lại lớp trang điểm bị lem một chút của cô.
Sau khi chuẩn bị xong hai người đi xuống tầng 1, mẹ Peter thích quá nên đã chụp một bức ảnh.
"Giống như dạ hội tự do vậy."
"Đúng nhỉ."
Sau khi lên xe, Jenny không ngừng nói luyên thuyên. Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy đang rất căng thẳng. Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một dinh thự nằm cách nhà Phillip hai dãy nhà. Cha của Phillip người nổi tiếng đến mức có tên trên cả tờ báo nổi tiếng, trong khu vực lân cận thôi ông cũng sở hữu tới tận ba ngôi nhà. Một trong số đó được sử dụng với mục đích cho khách mượn khi họ ở lại lâu, thỉnh thoảng cũng có thể dùng nó để mở một bữa tiệc như thế này.
"Cả hai hãy chơi thật vui nhé."
"Cảm ơn cô."
"Con cảm ơn. Con sẽ gọi cho mẹ ngay khi kết thúc."
Peter mở cửa xe ra trước. Cậu nắm lấy tay cô để giúp cô ấy có thể ra ngoài sau đó đóng cửa xe lại. Peter khẽ hít sâu khi thấy xe của mẹ dần bỏ xa nơi này.
Bây giờ thực sự đến lượt cậu đưa Jenny đi.
"Jennie, nếu bầu không khí trở nên kì lạ dù chỉ một chút thì cậu cứ đi ra ngoài là được. Biết chưa nào?"
"Cậu thật sự nhát gan quá đấy. Cứ thế này ca phẫu thuật tuần sau cậu định làm như thế nào hả?"
Cô ấy cười và đập cái bốp vào tay Peter bằng cái đuôi dài phía sau mông.
"Phẫu thuật không phải là mình làm mà là bác sĩ làm cho mình."
"Chuyện đó còn đáng sợ hơn. Hoàn toàn giao phó bản thân mình cho người khác. Nếu mãi mãi không tỉnh dậy được thì phải làm sao đây."
"Đừng nói những lời không may nữa. Cậu định sẽ hối hận sau khi mình chết à?"
Cuộc phẫu thuật tuần sau thực sự là một cuộc phẫu thuật quan trọng đối với cậu. Giống như những gì Jenny đã nói, có khả năng là cậu sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Thực ra mỗi lần phẫu thuật cậu đều nhận được những lời như vậy. Lần này là một cuộc phẫu thuật khó khăn và đầy nguy hiểm, hơn tất cả những cuộc phẫu thuật từ trước đến nay gộp lại. Cậu đã ròng rã chờ đợi những 4 năm để được tiến sĩ Johnson, một trong năm bác sĩ đứng đầu trong lĩnh vực phẫu thuật tim ở Mỹ phẫu thuật cho. Danh sách bệnh nhân phẫu thuật nhiều mức, chỉ tính những bệnh nhân đang chờ đợi ông ấy thôi dù nhét đầy một thành phố ở Mỹ cũng vẫn còn thiếu. Tình trạng cơ thể của Peter vẫn chưa đủ tốt để phẫu thuật, nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa. Peter quyết tâm phải phẫu thuật bằng được khi nghe nói rằng nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, lượt của cậu sẽ phải đợi những 20 năm nữa.
"Cậu chết cái gì mà chết. Cậu có khi sống lâu hơn cả mình ấy. Sau phẫu thuật hãy thật khỏe mạnh và trở lại trường học nhé."
"Mình mong là như vậy."
"Nào, đó là chuyện của thời gian sau này, giờ chúng ta cùng nhập tiệc thôi nhỉ?"
"Ừm,...được thôi."
Mặc dù đáp lại như vậy nhưng Peter chỉ nhìn chằm chằm vào chuông trước cửa, cậu không dám chạm ngón tay vào. Cuối cùng Jenny không nhìn tiếp được nữa, cô đẩy cậu ra rồi không ngần ngại nhấn chuông. Không ai hỏi có phải tới vì bữa tiệc hay không, cũng không hỏi là ai, cửa cứ thế được mở ra.
Ngay khi bước vào bên trong, Peter đã bị đóng băng bởi bầu không khí nơi này. Không ai trong số những người uống rượu và chơi bời vui vẻ ở đây hoá trang cả. Jenny mặc trên mình bộ trang phục của Miêu Nữ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"...Jenny, đi thôi."
"Không. Không sao đâu."
Jenny cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ, nhưng cô ấy vẫn cố chấp vì suy nghĩ nhất định phải gặp được Phillip.
"Jenny, chỉ có mình cậu..."
"Ôi trời, ai đây? Không phải Jennyfer Bates sao?"
"Cậu tới đây làm gì vậy?"
Peter có thể biết được đám con gái đang nói như vậy là ai. Cô gái với mái tóc nâu, cao lớn và trang điểm đậm là Sandra, một cô tóc vàng ngực to, xấu tính và trông giống búp bê baby là Kelly, người còn lại là Rachel. Cậu được nghe kể từ Jenny, cô ấy nói nhiều như muốn đóng vào tai cậu, ấn tượng đến mức cậu nhìn một cái liền nhận ra.
"Tôi đã nhận được lời mời."
"Lời mời? Từ ai?"
Jenny ngẩng đầu lên tự tin nói: "Từ Phillip."
Các cô gái bật cười lớn. Những người khác xung quanh cũng nhìn Jenny rồi cười nhạo.
Cậu có dự cảm không tốt. Peter nắm lấy tay Jenny, cậu hạ giọng thì thầm với cô rằng hãy đi ra ngoài đi thôi.
"Tại sao mình lại phải ra ngoài? Mình đã được mời đến bữa tiệc kia mà. Phillip đâu rồi?"
"Đằng kia, cậu ấy ở hồ bơi sân sau."
Ngay khi Sandra vừa nói xong, Jenny một mặt đáng sợ bắt đầu đi lướt qua phòng khách. Peter nhanh chóng đi theo sau và nắm lấy cánh tay Jenny.
"Jenny, đi thôi. Mình nghĩ tốt hơn là chúng ta nên về nhà."
"Cậu lại nói như vậy nữa."
"Mình nghĩ..."
Jenny hung dữ hét lên: "Mình đến đây không phải vì muốn nghe suy nghĩ của cậu?!"
Đầu Peter bốc hoả, cậu muốn cứ thể bỏ về, nhưng cậu không thể bỏ Jenny ở lại đây một mình được.
"Nghe mình nói này, Jenny."
"Đây rồi!"
Jenny ngay khi phát hiện ra Phillip đã hất văng tay của Peter rồi chạy đi. Vườn được nối với hồ bơi nên phải đi xuống khoảng nửa tầng. Khi nhìn thấy Jenny chạy trên cầu thang, Peter thở dài một hơi rồi đuổi theo sau cô ấy.
"Phillip! Phillip!"
Jenny vừa gọi tên hắn vừa chạy đến tận cánh cửa được nối với khu vườn. Peter cho đến lúc đó chỉ có suy nghĩ là cậu phải đưa cô ấy về. Cậu không muốn làm cô ấy xấu hổ trước mặt Phillip hơn nữa.
"Jenny, đi về nào."
"Cậu đi đi."
"Jenny!"
"Mình bảo cậu đi đi, Peter."
Jenny mở cửa ra. Cánh cửa đang đóng chặt nặng nề mở ra đi kèm cùng với đó là tiếng đập lạch cạch.
"Phil..."
Khoảnh khắc Jenny gọi tên hắn rồi bước một bước, có gì đó đổ xuống đầu cô ấy, quả nhiên Peter đứng bên cạnh không kịp tránh cũng bị tương tự.
Khi hai người nhận ra rằng họ ướt sũng, thì nhóm Sandra đã reo hò đầy thích thú trên sân hiên. Những người theo dõi bộ dạng đó xung quanh cũng bật cười theo.
Peter toàn thân cứng đờ tại chỗ. Nước đổ từ trên xuống được trộn lẫn từ các loại nước thực phẩm và rượu nên có mùi chua loét. Sau khi lau sạch những mảnh vụn thức ăn dính trên mặt bằng lòng bàn tay, Peter mới có thể nhìn thấy rõ mặt của Phillip.
Hắn đang nằm ghế dựa song song với Mellinda thì từ từ đứng dậy với biểu cảm muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì. Phillip mặc áo sơ mi trắng với quần jean màu đen. Gương mặt hắn pha chút cảm giác nan giải, chút bực bội, bên cạnh đó còn sự không vừa ý với hành động náo loạn này, hắn nói: "Có chuyện gì vậy?"
Ngay khi Phillip vừa hỏi xong câu đó, Jenny đáp lại rằng là em đây rồi nhìn Phillip chăm chú. Phillip nhìn lướt cô một cái với đôi mắt nghi ngờ. Peter hiểu ngay ý nghĩa của ánh nhìn ngắn ngủi đó.
Phillip không biết cô ấy. Ánh mắt hoàn toàn không biết tình huống này tại sao lại đang diễn ra như vậy.
"Em, là anh đã mời em..."
Mặc quần áo hở hang xong còn bị dội từ trên xuống bằng cả xô nước trộn với đá, môi Jenny run lẩy bẩy. Mascara dính nước chảy ra khiến mặt cô ấy lem nhem, trở thành một gương mặt có khả năng xuất hiện trong phim kinh dị. Nhưng, những người xung quanh lại nhìn cô ấy đang lắp ba lắp bắp nói từng chữ cho Phillip nghe với khuôn mặt đầy hứng thú.
"Em, ý em là..."
"Xin lỗi nhưng ở đây chỉ có những người được mời mới đến được thôi. Chắc cô nhầm lẫn ở đâu đó rồi."
Phillip thân thiện giải thích Jenny nhưng Jenny lại bày ra một mặt không thể nào hiểu nổi, cô ấy lôi một tờ giấy ướt sũng ra khỏi túi rồi chìa ra.
"Em, cái này..."
Phillip còn không thèm nhận lấy tờ giấy đó, hắn chỉ liếc nhìn xuống một lần rồi trả lời: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó."
"Cậu đưa tôi cái khăn tắm ở đó được không?"
Phillip đưa cho Jenny cái khăn được ai đó chất đống bên cạnh hồ bơi. Jenny đang định nói cảm ơn thì nghe Phillip nói với cô ấy bằng giọng thân thiện nhưng cũng đầy dứt khoát.
"Nếu thiếu khăn thì có thể dùng thêm cũng được. Nhà vệ sinh ở đằng kia, còn cần gì nữa không?"
Nếu không cần gì nữa thì đi ra ngoài giùm nhé.
Không có ai là không thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong câu hỏi cuối cùng này. Jenny nắm chặt khăn trong tay, cô lấy dũng khí lần cuối cùng, hỏi: "Em, anh không biết em à? Em liên tục viết thư màu cam cho a..."
"Xin lỗi nhé. Vì tôi chưa từng nhìn thấy."
Phillip nói xong đến đó thì quay người đi về nơi vốn dĩ hắn đang ngồi. Những người bạn xung quanh hỏi Phillip: "Ai vậy, hai người kia?"
Phillip vừa nhún vai vừa trả lời: "Chịu. Khuôn mặt của cả hai đều là lần đầu tiên tôi gặp."
Mặt Peter đỏ bừng tựa như máu trên toàn cơ thể đổ dồn hết cả vào khuôn mặt.
Một lời nói đó của Phillip còn gây sốc hơn cả so với khi cậu bị dội nước bẩn. Cậu chạy trốn khỏi ngôi nhà đó. Jenny chạy theo sau gọi tên Peter. Peter dường như sắp chết đuối đến nơi khi rơi vào sự nhục nhã này.
Đối với Phillip, Jenny và Peter chỉ là những người không quen biết. Cậu đã hiểu được bản thân cậu ngu ngốc tới mức nào khi lo lắng về việc sợ bị hắn nhận ra.
"Peter! Peter!"
Jenny nắm lấy cánh tay cậu.
"Có hiểu lầm. Vì có hiểu lầm nên mới vậy thôi. Phillip vẫn chưa biết rõ mình đã viết bức thư gì cho anh ấy nên mới thế. Nếu mình quay lại đó giải thích mọi chuyện rồi giải quyết hiểu lầm thì Phillip rõ ràng... "
"Hiểu lầm gì?"
"Gì cơ?"
"Rốt cuộc là hiểu lầm cái gì? Cậu vẫn còn nghĩ là anh ta đã đọc thư của cậu rồi ư?"
"Vậy thì bức thư hồi âm đó là gì, rõ ràng là Phil...."
"Cậu nghĩ rằng Sandra sẽ chuẩn bị nước hất lên người cậu đúng giờ như thế sao?"
"Gì cơ? Khoan đã, ý cậu là sao, Sandra đã đọc bức thư của mình ư? Làm gì có chuyện đó. Mình đã viết thư bằng tiếng Hàn mà? Rõ ràng là Phillip trả lời th..."
"Phillip có biết tên cậu không? Anh ta thậm chí còn không biết mặt cậu. Hoàn toàn không biết gì cả!"
Peter hét lên đầy giận dữ đến mức người đi qua đường dừng lại và nhìn chằm chằm vào hai người.
Đối với Phillip, không chỉ Jenny mà cả Peter đều chỉ là những vị khách không được mời, nói thêm cũng vô nghĩa. Dù có làm gì đi nữa thì những người như bản thân họ, không thể nào thuộc về thế giới của hắn. Ngay từ đầu, hắn và bọn cậu là những người thuộc hai thế giới khác nhau.
Ngay sau khi bị nước lạnh xối qua đỉnh đầu, Peter đã nhận ra sự thật đáng buồn đó. Sau khi cậu nhận ra chỉ có sự xấu hổ, nhục nhã và phẫn nộ về bản thân.
"Anh ta không biết đâu. Không quan tâm. Ngay từ đầu đã nói là anh ta không quan tâm tới rồi."
Peter thốt ra những lời không biết là đang nói với Jenny hay là nói với chính cậu nữa.
Jenny cũng đỏ mặt hét lên: "Cậu biết gì mà nói như vậy!"
"Cậu thì biết cái gì? Người viết thư và gửi là mình. Cậu nghĩ mình không biết tủ của Phillip ở đâu à? Có khi nào do cậu dịch thư kỳ quá nên mới như vậy không?"
Peter sững người, cậu hét lên: "Dừng lại đi."
Peter quay người bắt đầu cước bộ trên đường. Nhưng Jenny vẫn kiên trì đuổi theo phía sau cậu.
"Rốt cuộc cậu đã viết gì trong thư? Cậu đã viết gì?"
"Mình đã viết đúng như những gì cậu đã viết."
"Không phải do cậu đã viết những thứ kỳ lạ sao? Vì vậy Phillip mới tức giận... Đó là lý do tại sao anh ấy lại như vậy. Đúng không?"
Peter hất tay Jenny ra, cậu nói: "Làm ơn dừng lại đi!"
"Tỉnh táo lại đi. Jennyfer Bates. Cậu làm ơn hãy tỉnh táo lại đi."
"......."
"Phillip không biết cậu. Sẽ tiếp tục như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy."
"Tại sao cậu lại nói thế."
"Cậu định sống trong ảo tưởng cho đến khi nào. Làm ơn nhìn vào hiện thực đi."
Cứ bảo là vì Jenny, nhưng Peter lại nói tất cả những lời không cần nói với Jenny mất rồi. Cậu ghét và hổ thẹn vì tất cả những tình huống này. Cậu tức giận đến mức muốn cứ thế biến mất khỏi nơi đây.
Peter nắm lấy cánh tay Jenny, dứt khoát nói: "Thấy không? Điều tồi tệ và ngốc nghếch này chính là hiện thực của chúng ta. Chúng ta và anh ta không thể nào giống nhau được."
Peter tiếp tục nói khi nhìn vào ngôi nhà lớn với ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc hoàn lẫn tiếng cười nói.
"Cậu tỉnh táo lại đi. Tỉnh mộng đi."
"Mộng?"
"Đúng vậy. Giấc mộng."
"Tại sao mình không thể giống như anh ấy? Anh ấy là gì cơ chứ? Nếu mình đến nhà dì Spencer thì ngôi nhà như vậy có là g..."
"Dì Spencer?"
Peter vừa cười khẩy vừa hỏi ngược lại, biểu cảm của Jenny dần méo mó hung dữ.
"Dì Spenser thì làm sao?"
"Dì Spenser có thật không?"
Jenny đã tát vào má Peter. Máu chảy xuống từ mũi làm ướt môi Peter. Vị máu hơi mặn chạm vào đầu lưỡi của cậu.
"Cậu nghĩ tất cả những gì tôi nói với cậu đều là nói dối sao?"
"......"
Peter không đáp lại gì cả. Không phải tất cả đều là dối trá, nhưng trong lời nói của cô ấy ở một mức độ nào đó luôn có chút pha trộn giữa sự cường điệu và dối trá. Dù Peter biết rằng đó là thiên đường duy nhất có thể giúp cô chịu đựng được cuộc sống khó khăn kia, nhưng cậu hiện tại không thể đứng về phía cô aayyđược.
"Vậy tại sao cậu lại theo tôi đến bữa tiệc này? Nếu ngay từ đầu cậu đã không tin lời tôi thì tại sao lại tới...Hahaha."
Cô ấy đã bật cười rồi vuốt phần tóc ướt lên trên. Nước mắt chảy trên khuôn mặt lem nhem do phấn trang điểm.
"Cậu đi theo tôi để gặp Phillip à?"
"Cái gì?"
"Không phải cậu cũng thích Phillip sao? Đó là lý do tại sao cậu lén sửa đổi nội dung trong thư của tôi phải không? Đúng thế phải không?"
Thế giới tinh thần của Jenny trở nên yếu ớt đến mức chỉ cần một cái chạm tay cũng sẽ sụp đổ. Những gì hiện tại có thể xuất hiện từ cô ấy chỉ là sự chỉ trích và phẫn nộ đối với đối phương.
"Trước mặt thì giả vờ giúp đỡ tôi, sau lưng thì làm ba cái trò đồng tính. Đúng vậy. Cậu cũng đã dụ dỗ một con lợn như Fred mà. Fred cũng động dục khi nhìn thấy cậu đấy thôi. Tôi cũng từng nghe thấy, những đứa chết tiệt trong đội bóng đá khi nhìn thấy cậu và tôi đi bộ cùng nhau, bọn chúng nói nếu phải làm với một trong hai người thì bọn chúng sẽ cười khúc khích rồi nói rằng sẽ chơi cậu. Hahaha. Cậu cũng cố tình đến hội người Hàn để vẫy cái đuôi đó đúng không? Nhưng vì Phillip không quan tâm đến cậu nên cậu đã trả thù tôi bằng cách này. Không phải vậy sao?"
Mọi ngôn từ trong cậu dường như đều biến mất. Đầu ngón Peter tay run rẩy vì nghĩ rằng người đang bừa bãi dùng lời nói bạo lực lên cậu như bị quỷ khiến kia có đúng là người bạn mà cậu yêu quý hay không.
"Tôi đi nói với Phillip giúp cậu nhé? Nói rằng cậu thích Phillip, tất cả những bức thư đó đều do cậu viết! Sự thật là tất cả đều do cậu làm ra!"
Khi nhìn thấy Jenny giơ hai tay lên và la hét inh ỏi, Peter điềm tĩnh đáp: "Jenny, dừng lại đi."
"Sao vậy? Mắc cỡ hả? Vậy nên tôi mới muốn nói thay cho cậu đó."
Peter nhận ra được tình hình hiện tại, Jenny không biết bản thân cô ấy đang nói gì. Dẫu vậy cậu cũng không thể ôm lấy cô ấy rồi vỗ về cô ấy được. Lúc đó cậu không muốn làm như vậy. Cậu cũng không có thì giờ để làm như vậy.
Cậu tin rằng hai người bọn họ, cùng nhận một thương tổn giống nhau và cũng mệt mỏi như nhau.
Vì quả nhiên lúc đó Peter cũng chỉ là một cậu thiếu niên 18 tuổi mà thôi, cùng độ tuổi với cô ấy.
"Mình không muốn nói gì thêm với cậu nữa."
Peter bỏ lại Jenny ở đó rồi cứ thế bước đi. Đó cũng là cuộc đối thoại cuối cùng giữa cậu và Jenny.
Danh sách chương