Edit & beta: Trường Ca
Nghê Diệp Tâm lập tức giơ hai tay đầu hàng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, lại đây, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Nghê Diệp Tâm theo sau Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống ghế, nói: “Đại hiệp, là thế này, ta phát hiện mấy điểm đáng ngờ, rất phí đầu óc.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Đừng nói nhảm, nói trọng điểm.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu như giã tỏi, nói: “Trọng điểm là tất cả mọi người đều có vấn đề.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, y cũng cảm thấy, mỗi người trong Phùng gia này đều vô cùng thần bí, có vẻ như trong lòng tất cả đều có quỷ, nhưng đây là trực giác của Mộ Dung Trường Tình, y không thể nói ra, miễn cho Nghê Diệp Tâm lại nói một câu giác quan thứ sáu là thiên phú của nữ nhân, còn rõ ràng mạch lạc giải thích tại sao lại là thiên phú của nữ nhân.
Mộ Dung Trường Tình trực tiếp lời ít ý nhiều nói: “Lý do.”
“Đương nhiên có lý do, ta không đoán mò, rất vô trách nhiệm.” Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên, Phùng công tử Phùng Thiên, Phùng gia đột nhiên có một người chết, ai cũng có vẻ mặt vừa chấn kinh vừa kinh ngạc, đúng không?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Nghê Diệp Tâm vỗ bàn, ngạc nhiên nói: “Nhưng Phùng Thiên không có a, lúc nãy ngươi có quan sát Phùng Thiên không?”
Mộ Dung Trường Tình nghe hắn nói lời này, liền cười lạnh, nói: “Hừ, chỉ có ngươi làm ra thân mật quan sát Phùng Thiên.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm không thể không oán thầm trong lòng Mộ Dung Trường Tình vừa ngạo kiều vừa độc miệng, chỉ có chút chuyện thế thôi, sao Mộ Dung đại hiệp lại nhớ rõ thế.
Nghê Diệp Tâm cười khan một tiếng, kiên trì nói tiếp: “Lúc Đại phu nhân thuật lại chuyện của mình, cả đám người đều tập trung tinh thần, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít cũng lộ ra vẻ sợ hãi, dù sao Đại phu nhân nói gì mà thây khô đã chết bỗng sống lại, chuyện như vậy nghe cũng hơi đáng sợ. Nhưng Phùng Thiên không có, hắn hít thở rất gấp, ngươi có phát hiện ra không, ngực hắn phập phồng rất nhanh. Thật ra nhịp hô hấp nhanh là một loại biểu hiện người đó đang sử dụng hệ thống thị giác, không phải do hắn thấy Đại phu nhân làm gì, mà hắn đang nhớ lại một sự kiện hoặc thứ nào đó mà hắn đã từng chứng kiến.”
Mộ Dung Trường Tình hồi tưởng lại, lúc đó y chỉ lo nghe đại phu nhân kể lại, không nhìn về phía Phùng Thiên, nên không biết rốt cuộc Phùng Thiên có biểu hiện gì, đành nghe Nghê Diệp Tâm nói tiếp.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Phùng Thiên có một biểu hiện rất kỳ quái, lúc hắn mới nghe Đại phu nhân nói đoạn đầu, quả thật có biểu tình chấn kinh, nhưng không có sợ hãi, đợi đến khi Đại phu nhân nói xong, ngôn ngữ cơ thể của Phùng Thiên khiến ta cảm thấy rất thú vị, đầu hắn giữ nguyên tư thế cứng ngắc, đó là một biểu hiện không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn khinh thường. Từ chấn kinh đến khinh thường, đây rốt cuộc là một diễn biến tâm lý như thế nào?”
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Không biết.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta không phải con giun trong bụng Phùng Thiên công tử, ta chỉ có thể nhận xét qua bề ngoài mà thôi.”
Mộ Dung Trường Tình khinh thường liếc hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Phùng Thiên nhất định có chuyện che giấu, nhưng ta vẫn chưa đoán ra, rốt cuộc hắn đang che giấu cái gì.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày trầm tư, hình như đang nhớ lại những hành động quái dị của Phùng Thiên, nói: “Chẳng lẽ, cổ thây khô kia vốn không phải Phùng Cố, kỳ thật thây khô kia là một người khác, Phùng Cố vốn không chết, như Đại phu nhân đã nói, trở về giết chết Phùng lão tam?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Đây là điểm đáng nghi thứ hai và thứ ba mà ta muốn nói.”
“Nói mau.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Một bộ thây khô không nhìn ra dung mạo, quả là rất khó nhìn ra Phùng Cố rốt cuộc đã chết hay chưa. Ta cảm thấy có thể Phùng Cố đã chết rồi, cũng có thể hắn vẫn chưa chết, ta cũng rất mâu thuẫn.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình trong nháy mắt trở nên rất bất thiện, Nghê Diệp Tâm vội nói: “Ta không lừa ngươi mà đại hiệp, ngươi nghe ta phân tích đã.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên ta cảm thấy, xem biểu tình trên thi thể Phùng lão tam, người giết hắn không thể là Phùng Cố.”
Lúc Phùng tam thúc chết, biểu tình trên mặt có chấn kinh, có sợ hãi, nhưng không có thống khổ. Hơn nữa còn bị cắt cổ, mất mạng trong nháy mắt, chết thật nhanh.
Phùng tam thúc là người nhát gan lại bụng dạ khó lường, điểm này Mộ Dung Trường Tình cũng thừa nhận, tuy bọn họ vừa quen biết Phùng tam thúc không lâu.
Lần nào Phùng tam thúc cũng lén lén lút lút, không biết đang làm gì, bị người ta nhìn thấy liền phô trương thanh thế, thật ra lá gan rất nhỏ, chỉ cần đối phương la một câu, Phùng tam thúc tuyệt đối sẽ chạy té khói. Sau hai lần Nghê Diệp Tâm gặp được Phùng lão tam, Phùng lão tam đều bỏ chạy ra xa, như đang sợ hắn.
(Phô trương thanh thế = phô trương tỏ ra có tài)
Nghê Diệp Tâm nói: “Tất cả mọi người ở trấn trên đều biết, Phùng Cố bị giết, còn bị làm thành tế phẩm thây khô để trong nha môn. Nếu như Phùng lão tam đột nhiên nhìn thấy Phùng Cố chết đi sống lại, biểu tình phong phú hơn mới đúng, hơn nữa chắc chắn hắn vừa nhìn thấy Phùng Cố sẽ lập tức hô to có ma! Nhưng lúc Phùng lão tam chết, không ai nghe được chút động tĩnh nào.”
Đại phu nhân nói mình tận mắt thấy quá trình Phùng Cố giết chết Phùng lão tam, sau đó nàng muốn chạy trốn, nên lúc đó Đại phu nhân không dám lên tiếng, nhưng nàng lại bị Phùng Cố phát hiện, bị Phùng Cố che miệng lại không cầu cứu, nên không thể nói chuyện.
Đại phu nhân bị ép không thể la to, nhưng lúc Phùng lão tam bị giết, tại sao không kêu cứu? Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy tiểu viện hẻo lánh, trong viện không có gia đinh, nhưng ngoài viện chắc hẳn có người đi ngang qua, tại sao Phùng lão tam lại không kêu cứu?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Nên ngươi nghĩ, người giết chết Phùng lão tam, là người quen của hắn?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đây là một khả năng. Tương đối phù hợp với hiện trường vụ án lúc đó. Ta nghĩ nhất định là hung thủ lẻn vào phòng Phùng lão tam trước, vội vàng khắc Xà Văn đồ đằng trên đất, đợi Phùng lão tam trở về, tìm đến Phùng lão tam, xuất kỳ bất ý giết hắn, rời đi.”
(Xuất kỳ bất ý: ra tay khi người ta không kịp đề phòng)
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nói không chừng đồ đằng được khắc lên sau khi giết người.”
“Không không,” Nghê Diệp Tâm nói: “Tuyệt đối là khắc lên trước. Đồ đằng nằm sau lưng thi thể, khắc rất thô ráp, do dính phải vết máu, nên mới trở nên rõ ràng, nếu không có vết máu rơi phía trên, có lẽ rất khó bị phát hiện. Đồ đằng bị lưng thi thể đè lên, mà trên đất có rất nhiều vết máu, còn có bộ dạng phun tứ tung, nếu có người kéo lê thi thể, tuyệt đối sẽ có vết máu lưu lại, nhưng hiện trường rất sạch sẽ, nhất là vết máu, nói lên rằng sau khi hung thủ giết người, không hề ở lại lâu, trực tiếp đi luôn, không thể nào khắc đồ đằng sau khi giết.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu hung thủ thật sự là Phùng Cố, đột nhiên xuất hiện một người chết đi sống lại, làm sao Phùng lão tam có thể bình tĩnh như vậy? Không thi Phùng lão tam đã sớm biết Phùng Cố không chết, hơn nữa còn có một loại liên hệ nào đó với hắn.”
Mộ Dung Trường Tình nghe hắn nói xong có hơi nhức đầu, bắt đầu trầm tư.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đương nhiên nếu phân tích sâu hơn, thật ra tính khả thi vẫn không nhiều lắm. Thứ nhất, bằng chứng Phùng Thiên không có mặt là ngụy tạo, hắn đóng giả Phùng Cố đã chết đi giết Phùng lão tam. Thứ hai, bằng chứng Phùng Thiên không có mặt là đúng, có người đóng giả Phùng Cố giết Phùng lão tam. Thứ ba, Phùng Cố thật sự không chết, lén trở về giết chết Phùng lão tam. Loại thứ tư, Đại phu nhân nói dối.”
“Ngươi nghĩ nàng nói dối?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Không phải ngươi cũng thấy, Phùng gia này ai cũng có quỷ trong lòng sao? Quỷ trong lòng vị Đại phu nhân này cũng không ít nhỉ.”
Phùng lão tam chết như thế nào, chỉ có một mình Đại phu nhân nhìn thấy, nàng chính miệng nói là Phùng Cố giết người, còn nói Phùng Cố bắt nàng, nhưng không giết nàng, nói rằng muốn để nàng và Phùng lão tam chết theo kiểu này, đánh nàng ngất xỉu, rồi đi mất.
Tất cả đều do Đại phu nhân tự nói, không ai có thể làm chứng cho nàng, rằng lời nàng nói là thật.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đem ngọc uyên ương đến hỏi Đại phu nhân, lúc đó Đại phu nhân nâng chén trà lên uống một ngụm nước. Nâng chén trà chặn miệng mũi, động tác này là muốn che giấu ý nghĩ chân thật. Sau đó, nàng nói với chúng ta, nàng không biết khối ngọc kia.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức đứng lên, nói: “Tại sao lúc đó ngươi không nói?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta sợ đánh rắn động cỏ nha, dẫu sao cho dù nàng thật sự che giấu điều gì, nhưng chúng ta cũng không làm gì được.”
Mộ Dung Trường Tình chỉ cười lạnh một tiếng, Nghê Diệp Tâm cũng sợ y, không biết y đang cười cái gì.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình thật khó coi, nói: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ kéo chân ngươi?“
“Dĩ nhiên không phải!” Nghê Diệp Tâm lập tức phủ nhận.
Mộ Dung Trường Tình nói tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy, ta lỗ mãng không ra gì?”
“Đương nhiên cũng không phải!” Nghê Diệp Tâm vội nịnh nọt rót cho Mộ Dung Trường Tình một chén nước, trong lòng yên lặng chảy nước mắt, Mộ Dung đại hiệp học được cách cố tình gây sự từ khi nào vậy nè, còn luyện đến lô hỏa thuần thanh như vậy.
(Lô hỏa thuần thanh = Dày công tôi luyện – Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật,…)
Nhưng Nghê đại nhân thích nhất là tự an ủi mình, thầm nghĩ trong lòng, cái này không gọi là cố tình gây sự, cái này gọi là làm nũng!
Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói: “Còn có một chỗ hơi kỳ lạ.”
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình mắt lạnh nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vẫn là vị Đại phu nhân kia, ngươi có nhớ không, nàng nói nàng mời đạo sĩ đến làm phép, muốn gọi hồn Phùng Cố về, nói cho mọi người biết ai là hung thủ.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói: “Nhưng lễ cúng còn chưa làm xong, đã bị Phùng Thiên trở về cắt ngang.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đúng, nhưng khi chúng ta nói tới Xà Văn đồ đằng ở mặt sau của ngọc uyên ương, nàng lại nói đó chỉ là chuyện bịa đặt, do có người muốn tìm cớ giết người mà thôi.”
Hai lí do thoái thác và hành động của Đại phu nhân là hoàn toàn tương phản, lần đầu nàng thể hiện ra thái độ tin vào chuyện quỷ thần, nhưng nói đến truyền thuyết thuỷ thần, Đại phu nhân lại không tin, điều này khiến Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy ta không biết tại sao Đại phu nhân lại có phản ứng mâu thuẫn này, nhưng cũng đủ để chứng minh trong lòng nàng có quỷ, không thể tin hết vào lời khai của nàng.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói: “Không bằng chúng ta… Đi ăn cơm tối trước đi?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình thấy dáng vẻ tự tin tràn đầy của hắn, còn tưởng hắn tìm ra điểm mấu chốt nào, không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm lại nói đến chuyện ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói: “Đại hiệp, ta rất đói bụng, ngực dán vào lưng luôn rồi, buổi trưa thì chưa ăn gì…”
Nghê Diệp Tâm lập tức giơ hai tay đầu hàng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, lại đây, chúng ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi ngồi xuống.
Nghê Diệp Tâm theo sau Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống ghế, nói: “Đại hiệp, là thế này, ta phát hiện mấy điểm đáng ngờ, rất phí đầu óc.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Đừng nói nhảm, nói trọng điểm.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu như giã tỏi, nói: “Trọng điểm là tất cả mọi người đều có vấn đề.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, y cũng cảm thấy, mỗi người trong Phùng gia này đều vô cùng thần bí, có vẻ như trong lòng tất cả đều có quỷ, nhưng đây là trực giác của Mộ Dung Trường Tình, y không thể nói ra, miễn cho Nghê Diệp Tâm lại nói một câu giác quan thứ sáu là thiên phú của nữ nhân, còn rõ ràng mạch lạc giải thích tại sao lại là thiên phú của nữ nhân.
Mộ Dung Trường Tình trực tiếp lời ít ý nhiều nói: “Lý do.”
“Đương nhiên có lý do, ta không đoán mò, rất vô trách nhiệm.” Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên, Phùng công tử Phùng Thiên, Phùng gia đột nhiên có một người chết, ai cũng có vẻ mặt vừa chấn kinh vừa kinh ngạc, đúng không?”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Nghê Diệp Tâm vỗ bàn, ngạc nhiên nói: “Nhưng Phùng Thiên không có a, lúc nãy ngươi có quan sát Phùng Thiên không?”
Mộ Dung Trường Tình nghe hắn nói lời này, liền cười lạnh, nói: “Hừ, chỉ có ngươi làm ra thân mật quan sát Phùng Thiên.”
Nghê Diệp Tâm: “…”
Nghê Diệp Tâm không thể không oán thầm trong lòng Mộ Dung Trường Tình vừa ngạo kiều vừa độc miệng, chỉ có chút chuyện thế thôi, sao Mộ Dung đại hiệp lại nhớ rõ thế.
Nghê Diệp Tâm cười khan một tiếng, kiên trì nói tiếp: “Lúc Đại phu nhân thuật lại chuyện của mình, cả đám người đều tập trung tinh thần, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít cũng lộ ra vẻ sợ hãi, dù sao Đại phu nhân nói gì mà thây khô đã chết bỗng sống lại, chuyện như vậy nghe cũng hơi đáng sợ. Nhưng Phùng Thiên không có, hắn hít thở rất gấp, ngươi có phát hiện ra không, ngực hắn phập phồng rất nhanh. Thật ra nhịp hô hấp nhanh là một loại biểu hiện người đó đang sử dụng hệ thống thị giác, không phải do hắn thấy Đại phu nhân làm gì, mà hắn đang nhớ lại một sự kiện hoặc thứ nào đó mà hắn đã từng chứng kiến.”
Mộ Dung Trường Tình hồi tưởng lại, lúc đó y chỉ lo nghe đại phu nhân kể lại, không nhìn về phía Phùng Thiên, nên không biết rốt cuộc Phùng Thiên có biểu hiện gì, đành nghe Nghê Diệp Tâm nói tiếp.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Phùng Thiên có một biểu hiện rất kỳ quái, lúc hắn mới nghe Đại phu nhân nói đoạn đầu, quả thật có biểu tình chấn kinh, nhưng không có sợ hãi, đợi đến khi Đại phu nhân nói xong, ngôn ngữ cơ thể của Phùng Thiên khiến ta cảm thấy rất thú vị, đầu hắn giữ nguyên tư thế cứng ngắc, đó là một biểu hiện không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn khinh thường. Từ chấn kinh đến khinh thường, đây rốt cuộc là một diễn biến tâm lý như thế nào?”
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Không biết.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta không phải con giun trong bụng Phùng Thiên công tử, ta chỉ có thể nhận xét qua bề ngoài mà thôi.”
Mộ Dung Trường Tình khinh thường liếc hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Phùng Thiên nhất định có chuyện che giấu, nhưng ta vẫn chưa đoán ra, rốt cuộc hắn đang che giấu cái gì.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày trầm tư, hình như đang nhớ lại những hành động quái dị của Phùng Thiên, nói: “Chẳng lẽ, cổ thây khô kia vốn không phải Phùng Cố, kỳ thật thây khô kia là một người khác, Phùng Cố vốn không chết, như Đại phu nhân đã nói, trở về giết chết Phùng lão tam?”
Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Đây là điểm đáng nghi thứ hai và thứ ba mà ta muốn nói.”
“Nói mau.” Mộ Dung Trường Tình nói.
“Một bộ thây khô không nhìn ra dung mạo, quả là rất khó nhìn ra Phùng Cố rốt cuộc đã chết hay chưa. Ta cảm thấy có thể Phùng Cố đã chết rồi, cũng có thể hắn vẫn chưa chết, ta cũng rất mâu thuẫn.”
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình trong nháy mắt trở nên rất bất thiện, Nghê Diệp Tâm vội nói: “Ta không lừa ngươi mà đại hiệp, ngươi nghe ta phân tích đã.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Đầu tiên ta cảm thấy, xem biểu tình trên thi thể Phùng lão tam, người giết hắn không thể là Phùng Cố.”
Lúc Phùng tam thúc chết, biểu tình trên mặt có chấn kinh, có sợ hãi, nhưng không có thống khổ. Hơn nữa còn bị cắt cổ, mất mạng trong nháy mắt, chết thật nhanh.
Phùng tam thúc là người nhát gan lại bụng dạ khó lường, điểm này Mộ Dung Trường Tình cũng thừa nhận, tuy bọn họ vừa quen biết Phùng tam thúc không lâu.
Lần nào Phùng tam thúc cũng lén lén lút lút, không biết đang làm gì, bị người ta nhìn thấy liền phô trương thanh thế, thật ra lá gan rất nhỏ, chỉ cần đối phương la một câu, Phùng tam thúc tuyệt đối sẽ chạy té khói. Sau hai lần Nghê Diệp Tâm gặp được Phùng lão tam, Phùng lão tam đều bỏ chạy ra xa, như đang sợ hắn.
(Phô trương thanh thế = phô trương tỏ ra có tài)
Nghê Diệp Tâm nói: “Tất cả mọi người ở trấn trên đều biết, Phùng Cố bị giết, còn bị làm thành tế phẩm thây khô để trong nha môn. Nếu như Phùng lão tam đột nhiên nhìn thấy Phùng Cố chết đi sống lại, biểu tình phong phú hơn mới đúng, hơn nữa chắc chắn hắn vừa nhìn thấy Phùng Cố sẽ lập tức hô to có ma! Nhưng lúc Phùng lão tam chết, không ai nghe được chút động tĩnh nào.”
Đại phu nhân nói mình tận mắt thấy quá trình Phùng Cố giết chết Phùng lão tam, sau đó nàng muốn chạy trốn, nên lúc đó Đại phu nhân không dám lên tiếng, nhưng nàng lại bị Phùng Cố phát hiện, bị Phùng Cố che miệng lại không cầu cứu, nên không thể nói chuyện.
Đại phu nhân bị ép không thể la to, nhưng lúc Phùng lão tam bị giết, tại sao không kêu cứu? Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy tiểu viện hẻo lánh, trong viện không có gia đinh, nhưng ngoài viện chắc hẳn có người đi ngang qua, tại sao Phùng lão tam lại không kêu cứu?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Nên ngươi nghĩ, người giết chết Phùng lão tam, là người quen của hắn?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đây là một khả năng. Tương đối phù hợp với hiện trường vụ án lúc đó. Ta nghĩ nhất định là hung thủ lẻn vào phòng Phùng lão tam trước, vội vàng khắc Xà Văn đồ đằng trên đất, đợi Phùng lão tam trở về, tìm đến Phùng lão tam, xuất kỳ bất ý giết hắn, rời đi.”
(Xuất kỳ bất ý: ra tay khi người ta không kịp đề phòng)
Mộ Dung Trường Tình nói: “Nói không chừng đồ đằng được khắc lên sau khi giết người.”
“Không không,” Nghê Diệp Tâm nói: “Tuyệt đối là khắc lên trước. Đồ đằng nằm sau lưng thi thể, khắc rất thô ráp, do dính phải vết máu, nên mới trở nên rõ ràng, nếu không có vết máu rơi phía trên, có lẽ rất khó bị phát hiện. Đồ đằng bị lưng thi thể đè lên, mà trên đất có rất nhiều vết máu, còn có bộ dạng phun tứ tung, nếu có người kéo lê thi thể, tuyệt đối sẽ có vết máu lưu lại, nhưng hiện trường rất sạch sẽ, nhất là vết máu, nói lên rằng sau khi hung thủ giết người, không hề ở lại lâu, trực tiếp đi luôn, không thể nào khắc đồ đằng sau khi giết.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu hung thủ thật sự là Phùng Cố, đột nhiên xuất hiện một người chết đi sống lại, làm sao Phùng lão tam có thể bình tĩnh như vậy? Không thi Phùng lão tam đã sớm biết Phùng Cố không chết, hơn nữa còn có một loại liên hệ nào đó với hắn.”
Mộ Dung Trường Tình nghe hắn nói xong có hơi nhức đầu, bắt đầu trầm tư.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đương nhiên nếu phân tích sâu hơn, thật ra tính khả thi vẫn không nhiều lắm. Thứ nhất, bằng chứng Phùng Thiên không có mặt là ngụy tạo, hắn đóng giả Phùng Cố đã chết đi giết Phùng lão tam. Thứ hai, bằng chứng Phùng Thiên không có mặt là đúng, có người đóng giả Phùng Cố giết Phùng lão tam. Thứ ba, Phùng Cố thật sự không chết, lén trở về giết chết Phùng lão tam. Loại thứ tư, Đại phu nhân nói dối.”
“Ngươi nghĩ nàng nói dối?” Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Không phải ngươi cũng thấy, Phùng gia này ai cũng có quỷ trong lòng sao? Quỷ trong lòng vị Đại phu nhân này cũng không ít nhỉ.”
Phùng lão tam chết như thế nào, chỉ có một mình Đại phu nhân nhìn thấy, nàng chính miệng nói là Phùng Cố giết người, còn nói Phùng Cố bắt nàng, nhưng không giết nàng, nói rằng muốn để nàng và Phùng lão tam chết theo kiểu này, đánh nàng ngất xỉu, rồi đi mất.
Tất cả đều do Đại phu nhân tự nói, không ai có thể làm chứng cho nàng, rằng lời nàng nói là thật.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi còn nhớ không? Chúng ta đem ngọc uyên ương đến hỏi Đại phu nhân, lúc đó Đại phu nhân nâng chén trà lên uống một ngụm nước. Nâng chén trà chặn miệng mũi, động tác này là muốn che giấu ý nghĩ chân thật. Sau đó, nàng nói với chúng ta, nàng không biết khối ngọc kia.”
Mộ Dung Trường Tình lập tức đứng lên, nói: “Tại sao lúc đó ngươi không nói?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta sợ đánh rắn động cỏ nha, dẫu sao cho dù nàng thật sự che giấu điều gì, nhưng chúng ta cũng không làm gì được.”
Mộ Dung Trường Tình chỉ cười lạnh một tiếng, Nghê Diệp Tâm cũng sợ y, không biết y đang cười cái gì.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình thật khó coi, nói: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ kéo chân ngươi?“
“Dĩ nhiên không phải!” Nghê Diệp Tâm lập tức phủ nhận.
Mộ Dung Trường Tình nói tiếp: “Vậy ngươi cảm thấy, ta lỗ mãng không ra gì?”
“Đương nhiên cũng không phải!” Nghê Diệp Tâm vội nịnh nọt rót cho Mộ Dung Trường Tình một chén nước, trong lòng yên lặng chảy nước mắt, Mộ Dung đại hiệp học được cách cố tình gây sự từ khi nào vậy nè, còn luyện đến lô hỏa thuần thanh như vậy.
(Lô hỏa thuần thanh = Dày công tôi luyện – Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật,…)
Nhưng Nghê đại nhân thích nhất là tự an ủi mình, thầm nghĩ trong lòng, cái này không gọi là cố tình gây sự, cái này gọi là làm nũng!
Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói: “Còn có một chỗ hơi kỳ lạ.”
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình mắt lạnh nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vẫn là vị Đại phu nhân kia, ngươi có nhớ không, nàng nói nàng mời đạo sĩ đến làm phép, muốn gọi hồn Phùng Cố về, nói cho mọi người biết ai là hung thủ.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, nói: “Nhưng lễ cúng còn chưa làm xong, đã bị Phùng Thiên trở về cắt ngang.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đúng, nhưng khi chúng ta nói tới Xà Văn đồ đằng ở mặt sau của ngọc uyên ương, nàng lại nói đó chỉ là chuyện bịa đặt, do có người muốn tìm cớ giết người mà thôi.”
Hai lí do thoái thác và hành động của Đại phu nhân là hoàn toàn tương phản, lần đầu nàng thể hiện ra thái độ tin vào chuyện quỷ thần, nhưng nói đến truyền thuyết thuỷ thần, Đại phu nhân lại không tin, điều này khiến Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tuy ta không biết tại sao Đại phu nhân lại có phản ứng mâu thuẫn này, nhưng cũng đủ để chứng minh trong lòng nàng có quỷ, không thể tin hết vào lời khai của nàng.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói: “Không bằng chúng ta… Đi ăn cơm tối trước đi?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Mộ Dung Trường Tình thấy dáng vẻ tự tin tràn đầy của hắn, còn tưởng hắn tìm ra điểm mấu chốt nào, không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm lại nói đến chuyện ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói: “Đại hiệp, ta rất đói bụng, ngực dán vào lưng luôn rồi, buổi trưa thì chưa ăn gì…”
Danh sách chương