Trì Long đột nhiên vỗ tay “Ba” một tiếng, nói: “Đúng rồi Nghê đại nhân! Có phải là có người dịch dung thành tên thổ phỉ ngồi tù kia, ra ngoài giả danh lừa bịp hay không? Giống như người dịch dung thành Trương bộ khoái kia?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Có ba phần khả thi.”

“Ba phần?” Trì Long vẻ mặt mờ mịt, gãi sau gáy nói: “Vậy bảy phần khả thi kia là gì? Ta nghĩ thế nào cũng không ra a.”

Triệu Duẫn bỗng nhiên nói: “Thổ phỉ là một người có râu rậm, tuy rằng rất đặc biệt, nhưng râu rậm sẽ che khuất khuôn mặt, cũng rất dễ dàng nhận sai. Có lẽ Dương gia đại nữ tế nhận lầm người cũng không chừng.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Đúng, cái này có thể chiếm bảy phần khả thi.”

“Còn sót lại ba phần?” Trì Long càng thêm mê mang, nói: “Nghê đại nhân ngài đừng thừa nước đục thả câu, còn có khả năng gì nữa.”

Nghê Diệp Tâm cười cười, nói: “Cái này đợi áp giải xong rồi nói. Bây giờ Trì Long ngươi và Triệu Duẫn đi hỏi thăm cẩn thận sự tình của Đại Hồ Tử kia, tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện tại sao hắn lại ngồi tù, trong lúc hắn ngồi tù đã từng rời đi hay không cũng phải điều tra rõ ràng. Trò trinh thám này, chỉ cần có một sai lầm nhỏ, tuyệt đối sẽ sai hết toàn bộ.”

“Vâng, Nghê đại nhân, chúng ta đi ngay lập tức.” Trì Long nói.

Bộ khoái đưa Trì Long cùng Triệu Duẫn rời đi, đi thăm dò sự tình của Đại Hồ Tử.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình thì ở lại tiếp tục điều tra manh mối trong Dương gia.

Những người khác đều rời khỏi, Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn im lặng giờ mới mở miệng, nói: “Bây giờ phải làm gì?”

“Muốn nhờ Mộ Dung đại hiệp giúp một chuyện.” Nghê Diệp Tâm nói: “Sự việc liên quan với Xà Văn đồ đằng, rốt cuộc có phải là người bên trong Ma giáo tác quái hay không, còn phải nhờ ngươi đi thăm dò một chút.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Trước kia ta đã điều tra sự việc liên quan tới Xà Văn đồ đằng, trong giáo không có dị động, nhưng vì gần đây có không ít án mạng liên quan tới Xà Văn đồ đằng, tất cả đều đổ lên trên đầu giáo ta, giáo chúng làm ăn ở vùng Giang Nam đều bị ảnh hưởng.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Ma giáo cũng làm ăn sao?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không thì sao?”

Nghê Diệp Tâm tràn đầy phấn khởi nói: “Ta tưởng là dựa vào cướp bóc mà sống, hay là thu tiền thuê bảo hộ linh tinh.”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung đại hiệp ngứa nắm đấm, nói: “Ngươi nói là thổ phỉ, côn đồ lưu manh.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Thụ giáo thụ giáo, vậy sinh ý của Ma giáo có những gì?”

Mộ Dung Trường Tình là giáo chủ, đương nhiên sẽ không đích thân ra mặt làm ăn, lúc hắn rảnh rỗi nhàm chán hết mức ngược lại sẽ tra sổ sách một chút, xác suất kia phỏng chừng là hai ba năm mới có một lần.

Nói tới sinh ý của Ma giáo, thật ra cũng rất rộng lớn, gần như là không chỗ nào không có, cực kì lớn.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo, nói: “Nghe qua giống như là thổ tài chủ.”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung giáo chủ bạch y phiêu phiêu, xưa nay đều không nghĩ tới, có một ngày sẽ người ta nói làn thổ tài chủ, hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ có một ngày, chuyện hắn cần làm còn chưa làm xong, đã bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết trước rồi.

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói: “Không trách triều đình phát hiện ra một Long Văn đồ đằng có liên quan tới Ma giáo nên mới làm lớn chuyện phái người lại đây tra án, tuyệt đối là vì sinh ý của Ma giáo làm quá tốt, có rất nhiều bạc trong tay.”

“Xà Văn đồ đằng.” Mộ Dung Trường Tình sửa lại lời của hắn.

Nghê Diệp Tâm nói: “Người trong triều đình tuyệt đối xem đó là Long Văn đồ đằng.”

Thật ra lời Nghê Diệp Tâm là thật, dù sao Ma giáo có vị trí vô cùng quan trọng trên giang hồ, nếu quả thật có ý định chống lại triều đình, chỉ sợ càng khiến cho người phiền não hơn so với phiên bang xâm lấn.

Nhưng Ma giáo luôn luôn không hỏi tới chuyện triều đình, cũng sẽ không đặt chân vào triều đình một bước.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Giáo chúng có lưu lại giáo huấn, tuyệt đối không thể can thiệp triều chính, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy thì đáng tiếc, Mộ Dung đại hiệp, thật ra ngươi không biết, làm quan cũng rất có lạc thú.”

Mộ Dung Trường Tình xem thường liếc hắn một cái, Nghê Diệp Tâm vừa đi vừa nói, đã đi vào phòng của Dương gia đại nữ tế, tỉ mỉ quan sát bên trong.

Nghê Diệp Tâm trong miệng nói liên miên cằn nhằn, nói: “Ngươi nghĩ đi, giống như mấy ngày trước, Ngụy thiếu gia kia đi diễu võ dương oai trước mặt sư đệ của ngươi, ta chỉ là một lục phẩm giáo úy nho nhỏ, vừa ra tay, hắn đã sợ đến tiểu ra quần, ngươi nói xem làm quan có phải rất thú vị hay không?”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung Trường Tình cho là Nghê Diệp Tâm sẽ nói cái gì ghê gớm lắm, kết quả vậy mà là bởi vì lý do thấp kém này.

“Cậy thế bắt nạt người.” Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói.

Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Ta đây là cậy thế cứu người.”

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không muốn thảo luận với hắn về việc làm quan, nói: “Đừng lề mề nữa, tra được cái gì?”

Nghê Diệp Tâm chỉ vào tủ trang điểm nói: “Dương đại tiểu thư có tiền.”

Trên bàn trang điểm là các loại vàng bạc châu báu, có vẻ như tất cả đều có giá trị không nhỏ.

Mộ Dung Trường Tình nhìn lướt qua, nói: “Cái này nói làm gì? Chỉ thường thôi.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vừa nhìn là biết Dương đại tiểu thư quản gia, trong phòng này bất luận là đồ trang trí hay là gia cụ, tất cả đều làm theo sở thích của nữ giới.”

Nghe nói đại nữ tế cũng xuất thân từ nhà giàu, nhưng trong nhà vắng vẻ, nên hoàn toàn không thể so với Dương gia cường thịnh. Sau đó đại nữ tế quen biết Dương gia đại tiểu thư, hai người nhất kiến chung tình, cuối cùng đại nữ tế liền đến Dương gia ở rể. (Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu)

Nghê Diệp Tâm dạo qua một vòng, nói: “Gian phòng rất sạch sẽ, hình như không có phát hiện gì.”

Hai người đi ra khỏi gian phòng, lại đi về nơi ở hiện tại của Dương đại tiểu thư.

Dương đại tiểu thư chuyển tới tiểu viện bên trong cùng Dương phủ, sát vách chính là tiểu viện của Dương lão, hai viện tử nằm sát bên.

Lúc này Dương đại tiểu thư không ở trong viện tử của mình, mà đang nói chuyện với Dương lão.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi qua tìm, Dương lão lập tức nhìn thấy bọn họ, nói hai câu với Dương đại tiểu thư, liền đi vào phòng.

Dương đại tiểu thư thoạt nhìn rất trẻ, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, nghĩ nàng là một nữ cường nhân tiêu chuẩn, ở cổ đại cũng rất hiếm thấy. Dung mạo xinh đẹp, xương gò má hơi cao, nhìn qua có chút hà khắc, không có chút cảm giác như nhược nào, cũng không thể kích thích ý muốn bảo hộ của nam giới.

Loại người thoạt nhìn vô cùng kiên cường, thực ra rất dễ bị thương, đôi khi dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

Dương đại tiểu thư đi tới, nói: “Hai vị đại nhân, tới để dò hỏi sự việc của phu quân ta sao?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Quấy rầy.”

“Mời đi theo ta.” Dương đại tiểu thư nói: “Chúng ta vào trong viện nói chuyện.”

Thân thể của Dương lão không được tốt, nhìn qua như một lão nhân gần đất xa trời, Dương đại tiểu thư không muốn quấy rầy Dương lão nghỉ ngơi.

Bọn họ đến sân viện của Dương đại tiểu thư, đi vào phòng khách, bởi vì Dương đại tiểu thư phải quản lý sinh ý, nên mới cố tình sắp xếp một gian phòng khách nhỏ ở trong viện. Lúc này đã có nha hoàn nhanh nhẹn bưng trà lên.

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Phu nhân, có thể nói cho chúng ta biết quá trình phu quân ngài mất tích không?”

Dương đại tiểu thư gật đầu, đầu tiên nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói. Nhận thấy được, đó cũng không phải là việc vui vẻ hay đáng nhớ gì, nhưng Dương đại tiểu thư thuyết minh rất rõ ràng, nói lên rằng Dương đại tiểu thư quả thật là một người rất bình tĩnh.

Dương đại tiểu thư nói: “Sau lần đầu tiên phu quân ta bị thổ phỉ nhắm trúng, Trường Sinh khố gần như đã bị cướp sạch, hắn cũng nằm trên giường rất lâu, dưỡng thương thật lâu mới có thể đi được. Sau chuyện này ta rất lo lắng cho hắn, sợ hắn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng sau một quãng thời gian, chúng ta cũng quên mất chuyện đó. Vài ngày trước đó, phu quân ta muốn đi ra ngoài làm ăn, đại khái phải đi năm ngày mới về. Thực ra trước đây hắn cũng thường hay ra ngoài bàn chuyện làm ăn, hầu hết đều là ba, năm ngày, ta đều ở trong nhà chờ hắn trở về. Ai biết lần này, sau năm ngày, phu quân ta vẫn không trở về, hoàn toàn không có tin tức gì. Ta rất lo lắng, ngày hôm sau lập tức sai người đi tìm, Ngô công tử bàn chuyện làm ăn với phu quân ta nói rằng, phu quân ta đã sớm rời đi, bảo là phải về nhà, nhưng ta lại không thấy bóng dáng hắn đâu.”

Đến lúc này, Dương đại tiểu thư rốt cục cũng xác định vị hôn phu của nàng đã mất tích. Người Dương gia bắt đầu tìm kiếm đại nữ tế khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức.

Ngay lúc bọn họ đang rối rắm không biết có nên báo quan hay không, đột nhiên có người đưa tới một phong thư, trong thư kêu Dương đại tiểu thư tự mình đi đưa một khoản tiền đến một khu miếu đổ nát ở ngoại thành, phải một thân một mình, không được phép có người khác.

Dương lão nhìn thấy lá thư đó lập tức phản đối, lão không muốn để cho đại nữ nhi của lão phải mạo hiểm, kêu hạ nhân đi báo quan. Nhưng Dương đại tiểu thư vẫn kiên trì cầm ngân phiếu đi chuộc phu quân của mình, cuối cùng cũng tới ngày hẹn, Dương đại tiểu thư mang ngân phiếu đi, cũng không gặp nguy hiểm, nhưng phu quân của nàng cũng không được trả về, vẫn không thấy bóng dáng.

Thời gian trôi qua từng ngày, mọi người đều nói thổ phỉ sao có thể giữ lời, đại nữ tế chắc hẳn đã bị thổ phỉ giết rồi, bằng không làm sao mà nhiều ngày như vậy lại không có một chút tin tức.

Về phần Xà Văn đồ đằng, thật ra Dương đại tiểu thư biết được không nhiều, nó đột nhiên xuất hiện vào một buổi tối nọ, người phát hiện đầu tiên là gia đinh điểm canh* đi tuần tra.

* Điểm canh (打更): Là chế độ báo giờ vào ban đêm của người Trung Quốc thời xưa (một đêm có năm canh, mỗi canh ước chừng khoảng 2 giờ), người đi điểm canh được gọi là phu canh. [ Là người hay kêu to “Thời tiết khô hanh, cẩn thận củi lửa v..v…” trong phim ấy:v ]

Hai người hỏi Dương đại tiểu thư xong rồi, liền rời khỏi Dương gia.

Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Bây giờ phải đi đâu?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đi Trường Sinh khố thôi, ta còn chưa biết nó có hình dạng gì.” 

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Chỉ là hiệu cầm đồ mà thôi, một chỗ rất bình thường.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Chúng ta đi xem Trường Sinh khố nơi đại nữ tế bị bắt cóc, có lẽ sẽ tìm ra được thứ gì.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Đó đã là chuyện xảy ra lâu rồi, có thể tìm ra cái gì?”

Dù sao Trường Sinh khố vẫn phải tiếp tục mở cửa làm ăn, khẳng định đã thu dọn lại một lần, cho dù bọn cướp có để lại đầu mối gì, cũng đã bị phá hỏng gần hết.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mặc dù là như vậy, nhưng sau khi nghe Trì Long tự thuật, ta cứ cảm thấy có vấn đề.”

“Vấn đề gì.” Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Ngươi có nhớ ba phần khả thi còn lại không?”

“Còn nhớ, là cái gì?” Mộ Dung Trường Tình nói.

Nghê Diệp Tâm nói: “Ba phần khả thi cuối cùng, có lẽ căn bản không phải thổ phỉ Đại Hồ Tử đoạt Trường Sinh khố, chỉ là đại nữ tế bịa đặt ra mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện