“A! Có rắn!”

Trong lúc Nghê Diệp Tâm đang do dự không biết có nên đuổi theo cứu giúp Bạo Mễ Hoa hay không, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng la bén nhọn. Có rất nhiều tiểu nha hoàn la hét chói tai liên tiếp nhau.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói: “Mộ Dung đại hiệp, mau đưa Ngọc Mễ trở về,  lỡ cắn người thì làm sao.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Không cần phải lo lắng, ta không cho Ngọc Mễ ăn mặn, nó sẽ không tùy tiện cắn người.”

“Ai mà tin được!” Nghê Diệp Tâm ngược lại hoàn toàn không tin, nói: “Lần đầu tiên nó xuất hiện liền cắn cổ của ta.”

Mộ Dung Trường Tình nhếch khóe miệng, cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Ai bảo Nghê đại nhân quá khác biệt so với mọi người.”

Nghê Diệp Tâm: “…” Đây có phải là lời khen ngợi không? Bên ngoài náo loạn đến gà bay chó sủa, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Nghê Diệp Tâm ló đầu nhìn lên, liền thấy Mộ Dung Dục toàn thân áo trắng đang đi vào. Hắn ôm Bạo Mễ Hoa vào trong ngực, Ngọc Mễ cuộn lại trên bả vai, còn có một đám tiểu nha hoàn rụt rè đi theo sau.

Tiểu nha hoàn hẳn là đến đưa cơm tối cho bọn họ, trong tay đều nâng khay, cũng may không làm rớt xuống, không thì bữa cơm tối liền ngâm nước.

Nghê Diệp Tâm thấy Bạo Mễ Hoa không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm.

Bạo Mễ Hoa dáng vẻ đáng thương, mũi nhỏ khụt khịt, đôi mắt tròn vo long lanh nước, thực sự là nhìn thấy mà yêu, vừa nhìn là biết nó đã bị Ngọc Mễ khi dễ thảm hại.

Nghê Diệp Tâm đi nhanh lên trước, nói: “Bạo Mễ Hoa không bị gì chứ, có bị Ngọc Mễ cắn không?”

“Bạo Mễ Hoa?” Mộ Dung Dục nhìn chú chó con trong tay.

Nghê Diệp Tâm nói: “Đúng vậy, là tên ta đặt cho nó.”

“Nghe rất đặc biệt.” Mộ Dung Dục nói.

Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, con chó này là của quý phủ sao? Ta nhìn thấy nó ở góc sân.”

Mộ Dung Dục nhìn cún con nở nụ cười, dáng vẻ cười rộ lên vô cùng ôn nhu, tuy rằng cũng là toàn thân áo trắng, nhưng hoàn toàn khác biệt với Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt lẫn ngạo mạn.

Mộ Dung Dục nói: “Là Hướng Thâm kiếm về từ bên ngoài, trong sân vẫn còn rất nhiều con.”

“Vẫn còn rất nhiều?” Nghê Diệp Tâm mở to đôi mắt trong suốt, trong mắt đều là kinh hỉ, nói: “Có con nào hình dáng lớn một chút, cao to uy mãnh?”

“Nha nha…”

Bạo Mễ Hoa đột nhiên kêu lên một tiếng, vô cùng đáng thương, như đã nhận ra Nghê Diệp Tâm muốn vứt bỏ nó.

Nghê Diệp Tâm vừa nhìn vào mắt nó, lập tức giơ tay đầu hàng, nói: “Thật ra… Lúc Bạo Mễ Hoa lớn lên nhất định cũng sẽ cao to uy mãnh.”

Mộ Dung Dục đem chú chó con trong lồng ngực đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói: “Nếu như đại nhân yêu thích, chú chó này sẽ tặng cho đại nhân.”

“Có thật không?” Nghê Diệp Tâm vui vẻ hỏi.

“Cứ tự nhiên.” Mộ Dung Dục nói.

Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa, lại hỏi: “Không cần hỏi Hạ công tử sao?”

Mộ Dung Dục nói: “Không cần, ta chắc chắn.”

Nghê Diệp Tâm vô cùng vui vẻ, lúc đầu cứ tưởng Bạo Mễ Hoa là chó hoang, không nghĩ tới là chó đã có chủ, bây giờ thì tốt rồi, Bạo Mễ Hoa là chó của mình. Nghê Diệp Tâm tràn ngập hy vọng về tương lai tốt đẹp, chờ hắn nuôi Bạo Mễ Hoa cao to uy mãnh, chắc chắn có thể đánh lại Ngọc Mễ!

Mộ Dung Dục cùng Nghê Diệp Tâm nói chuyện vui vẻ, Mộ Dung Trường Tình đã âm thầm trở về phòng đóng chặt cửa.

Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn, không có ai, ngay cả Ngọc Mễ cũng không thấy, nhất định là cùng nhau đi về.

Mộ Dung Dục nói: “Bữa tối ta sẽ đưa tới đây, làm phiền đại nhân đem bữa tối vào phòng cho sư huynh ta.”

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng gật đầu, nói: “Mộ Dung công tử ngươi chớ để ý, chỉ là sư huynh ngươi đang xấu hổ.”

“Oành ——!”

Trong phòng truyền ra một tiếng “Oành”, không biết là bàn sập hay là ghế dựa sập, chỉ thấy động tĩnh rất lớn.

Mộ Dung Dục cười cười, nói: “Đại nhân đừng chê cười, chỉ sợ là sư huynh chán ghét ta thôi.”

Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, nói: “Không đúng không đúng, hắn chỉ là quá biệt nữu, cảm thấy có lỗi với ngươi, cho nên mới không dám nhìn ngươi, không thì cũng sẽ không ở nơi này.”

“Oành ——!”

Trong phòng vang lên một tiếng thật lớn, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Mộ Dung Trường Tình quỷ mị đứng ở cửa, lạnh giọng nói: “Nghê Diệp Tâm, vào đây.”

“Ta đến ta đến.” Nghê Diệp Tâm nhanh chóng thừa cơ hội, bưng cơm tối vào, nhìn Mộ Dung Dục phất phất tay, nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Mộ Dung Trường Tình phất tay áo, cửa phòng “Bang” một tiếng liền đóng lại, cản đi tầm mắt.

Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa ngồi xuống, nói: “Mộ Dung đại hiệp, cơm tối đến rồi, có rất nhiều đồ ăn ngon.”

“Hừ…”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm ngồi xuống, nói: “Nghê đại nhân có phải là nhìn thấy người có tướng mạo không xấu liền nhiệt tình như vậy?”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, suýt chút nữa cười, nhìn Mộ Dung Trường Tình nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi ghen tị sao?”

Mộ Dung Trường Tình chỉ cười lạnh một tiếng, không lên tiếng.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp ngươi lo xa rồi, ngươi đối với tướng mạo của mình không có lòng tin chăng? Tuy rằng thị giác của ta tương đối tốt, mà ta cũng là một người chú trọng vẻ đẹp của người khác, nhưng không phải là một người nông cạn.”

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không tin.

Nghê Diệp Tâm còn nói: “Mộ Dung đại hiệp không cần ghen, cho dù gặp được đại mỹ nhân, chỉ cần ngươi ngoắc tay một cái, ta lập tức chạy lại.”

Mộ Dung Trường Tình: “…”

Mộ Dung Giáo chủ hành tẩu giang hồ từ thuở thiếu niên, gặp đủ loại người, nhưng chưa từng thấy loại người thối đến mức không muốn gặp mặt như Nghê Diệp Tâm.

“Lại nói…” Nghê Diệp Tâm nói: “Quân tử không đoạt người yêu, sư đệ ngươi cùng Hạ công tử đã sớm ở cùng nhau rồi, ta không muốn đi làm tiểu tam.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Quản cho tốt miệng của ngươi, không được đi ra bên ngoài nói lung tung.”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Ta biết.”

“Nha… Nha…”

Nghê Diệp Tâm chuẩn bị ăn cơm, cúi đầu xuống liền thấy Bạo Ngọc Mễ rất không ngoan mút nút chai đến chảy nước miếng, đối với bàn cơm tối chảy nước miếng, hơn nữa quả thực có thể dùng từ bay thẳng xuống ba nghìn thước để hình dung, y phục của hắn lại bị nước miếng làm ướt một mảnh…

Nghê Diệp Tâm: “…”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn lên, không nhịn được cười một tiếng.

Nghê Diệp Tâm lần đầu nuôi chó, không biết cần phải cho Bạo Mễ Hoa ăn cái gì, chỉ sợ cho ăn đồ lạ làm Bạo Mễ Hoa chết mất.

Lúc ăn cơm, Mộ Dung Trường Tình cũng đút Ngọc Mễ, Nghê Diệp Tâm phát hiện, Ngọc Mễ thật sự là ăn chay không ăn thịt, quả thực là một đóa kỳ ba của xà giới.

Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, không cho rắn ăn thịt, có phải là có chút không nhân đạo không?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Đem Bạo Mễ Hoa của ngươi đút cho Ngọc Mễ ăn?”

Ngọc Mễ giống như có thể hiểu lời nói của Mộ Dung Trường Tình, lập tức thăm dò nóng lòng muốn ăn thử.

Nghê Diệp Tâm sợ hết hồn ôm Bạo Ngọc Mễ, suýt chút nữa từ trên ghế té xuống.

Mộ Dung Trường Tình phất tay, Ngọc Mễ lưu luyến lui xuống, đôi mắt nhỏ ngó chừng Bạo Mễ Hoa.

Bạo Mễ Hoa hoàn toàn không biết nguy hiểm, còn phấn khởi giải quyết cơm tối, vừa ăn vừa chảy nước miếng…

Đoàn người đi suốt một ngày, có chút mệt mỏi, ăn xong cơm tối liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm ôm Bạo Mễ Hoa trở về gian phòng của mình, nhanh chóng tắm rửa. Bạo Mễ Hoa đặc biệt ngoan, không làm ầm ĩ chút nào, hoàn toàn không giãy dụa.

Hắn ngủ một lúc, chắc cũng đã đến giờ Tý, bên ngoài rất tĩnh lặng.

Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng, cảm thấy mình còn chưa ngủ đủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ, ngoài viện hình như có người đang đi tới đi lui.

Bạo Mễ Hoa tuy rằng còn nhỏ, nhưng vẫn rất cảnh giác, cũng bò dậy, ở trên giường gọi tới gọi lui, miệng không ngừng sủa “Nha nha”.

Nghê Diệp Tâm bò xuống giường, nhìn thấy bên ngoài có ánh lửa, hẳn là có người mang theo đèn lồng, hơn nửa đêm cũng không biết đang làm gì, chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra.

Nghê Diệp Tâm mặc quần áo xong đẩy cửa ra ngoài, đẩy cửa một cái, liền thấy Mộ Dung Trường Tình đã ở bên ngoài, toàn thân áo trắng, trên mặt không hề có vẻ buồn ngủ, không biết có phải chưa hề ngủ hay không.

“Ngươi đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.” Mộ Dung Trường Tình nói.

“Ta?” Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, biết Mộ Dung Trường Tình không thể mất mặt mũi đi thăm dò, đành phải để mình đi.

Bên ngoài có rất nhiều gã sai vặt cùng nha hoàn, có người nói: “Đại phu tới chưa?”

Một người khác nói: “Không thấy, chắc sắp tới rồi.”

Nghê Diệp Tâm đi tới, hỏi: “Có việc gì? Có người bị thương sao?”

Một nha hoàn nói: “Là Mộ Dung công tử bị thương.”

“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình chưa đi ra, nhưng hắn tai mắt lanh lẹ, nha hoàn kia nói một chữ hắn cũng không nghe, lập tức đi ra ngoài.

Nha hoàn nói: “Mộ Dung công tử bị đâm ở ngay cổ, vết thương chảy rất nhiều máu.”

Khách nhân ở trong tiểu viện cách cửa phủ không xa, gã sai vặt tới tìm đại phu nhưng không có. Tiểu nha hoàn thoạt nhìn rất gấp gáp, lấy tay chặn vết thương trên cổ Mộ Dung Dục, vết thương sâu và dài, nghe chừng rất dữ tợn.

“Bị đâm?” Mộ Dung Trường Tình sắc mặt trong nháy mắt liền trùng xuống, hỏi.

Tòa phủ đệ này không quá lớn, buổi tối cũng yên tĩnh, võ công của Mộ Dung Trường Tình thâm sâu không lường được, nửa đêm đột nhiên xuất hiện thích khách nhưng hắn lại không nghe thấy, thật sự là…

Tiểu nha hoàn bị  dáng vẻ của Mộ Dung Trường Tình dọa sợ hết hồn, nói: “Không biết, nhưng hẳn không phải là thích khách, phải… Là quỷ.”

“Quỷ?” Nghê Diệp Tâm khóe miệng giật một cái, hiển nhiên không tin, nói: “Thật là rối loạn, trước tiên chúng ta đi xem Mộ Dung công tử đã.”

Tiểu nha hoàn vội vàng đi về phòng của Mộ Dung Dục ở chủ viện, họ đi theo sau. Điều làm cho Nghê Diệp Tâm kinh ngạc chính là, Mộ Dung Dục cùng Hạ Hướng Thâm cùng ở chung một gian phòng, nha hoàn gã sai vặt lại một mặt bình tĩnh, giống như không hề ngạc nhiên.

Nghê Diệp Tâm không nhịn được bóp cổ tay, tại sao người khác tiến triển thuận lợi như vậy, mình lại có thật nhiều gian nan.

Bọn họ đi thẳng tới chủ viện,  thấy mấy tiểu nha hoàn ở trong sân châu đầu ghé tai vào nhau mà nói.

Võ công của Nghê Diệp Tâm không cao bằng Mộ Dung Trường Tình, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với công phu mèo ba chân, không đến gần vẫn có thể nghe được một chút.

Một tiểu nha hoàn nói: “Công tử có chuyện gì?”

“Vết thương chảy rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, rất đáng sợ.”

“Thật là đáng sợ, có phải là do cây trâm ngọc ma quỷ kia?”

“Ai nói không phải, chính là do cây trâm ma quỷ ấy! Quá tà tính.”

“Trước đó vài ngày ta có khuyên công tử, thế nhưng công tử vẫn rất yêu quý cây trâm kia, không chịu vứt đi.”

“Đó là quà thiếu gia tặng cho công tử, làm sao công tử có thể vứt đi cho được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện