Dịch: LTLT
Không chỉ Hứa Thịnh hoảng loạn mà Thiệu Trạm chỉ cách Hứa Thịnh một lối đi nhỏ khi nghe rõ ràng được ba chữ “đề hàm số” cũng không tốt hơn được miếng nào.
Dù Thiệu Trạm có tỉnh táo lại đi nữa cũng không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thiệu Trạm vào lớp, kéo ghế ra trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Minh Dũng, quần áo trên người là Hứa Thịnh lấy từ trong tủ đồ ra quăng cho hắn, cái áo được chọn là một cái áo thun có họa tiết khá đơn giản.
Thiệu Trạm không quen với loại áo thun cổ rộng này.
Hắn đưa tay, kéo kéo cổ áo về sau, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục ban nãy.
Cái người Hứa Thịnh này, dù tên tuổi và mặt mũi cậu hắn chưa từng gặp nhưng cũng biết chút tin đồn liên quan đến cậu.
Chuyện không mặc đồng phục lúc học lớp 10 xôn xao khắp nơi.
Thiệu Trạm cũng không quan tâm những chuyện này, nhưng lúc nãy thay đồ ở phòng ký túc khi xem gương cũng bất ngờ giật mình.
Dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục… Không giống tưởng tượng chút nào, hoặc có thể nói, hoàn toàn khiến mọi người không tưởng tượng nổi. Nếu như bất cứ giáo viên hoặc học sinh nào của Lục Trung đẩy cửa bước vào lúc đó, chắc là cũng sẽ ngẩn ngơ tại chỗ.
Thiếu niên trong gương mặc một bộ đồng phục màu xanh xám, vẫn không che đậy được sự sắc sảo, nhưng cũng tăng thêm mấy phần khí chất học sinh mà bình thường không nhìn thấy, dáng người cậu vốn đã cao, là dáng người giá móc đồ trời sinh.
“Học sinh hư” mặc đồng phục đi ở trong sân trường, tỉ lệ quay đầu lại có thể còn cao hơn hiện tại một khúc.
Thiệu Trạm thay quần áo xong, chợt nhận ra bây giờ hình như hắn là người duy nhất trong cả trường từng nhìn thấy Hứa Thịnh mặc đồng phục.
Chờ Thiệu Trạm vứt cái suy nghĩ liên quan đến “Hứa Thịnh mặc đồng phục” ra khỏi đầu, bạn cùng bàn trước đây, giờ cách hắn một lối đi nhỏ còn đang trông chờ “Thiệu Trạm” trả lời cái đề hàm số này.
Thiệu Trạm nhỏ giọng “khụ” một tiếng, tỏ ý Hứa Thịnh đừng nói bậy bạ.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt, bây giờ cậu hoàn toàn không biết nên nói gì.
Ánh mắt của bạn cùng bàn Thiệu Trạm tha thiết, rụt rè, lại có cả chờ mong.
Người bạn học này vừa nhìn đã biết là fanboy số một của học thần, sự thật cũng chính là như thế, từ khoảnh khắc có sơ đồ chỗ ngồi, tâm trạng của bạn cùng bàn Thiệu Trạm dường như bay thẳng lên trời cao, hạnh phúc đập cho cậu ta choáng váng!
Mặc dù bình thường Thiệu Trạm hoàn toàn không để ý đến người khác, nhưng có thể ngồi bên cạnh thần tượng cùng học tập với hắn, cùng nhau tiến bộ, đã là vinh hạnh lớn lao rồi.
Hứa Thịnh rơi vào sự im lặng trong chốc lát cùng với sự mê mang ào ào kéo đến.
Cậu thật sự không biết.
Cậu không chỉ không biết cái đề này, lật hết cả quyển sách bìa xanh này cũng không chắc có thể tìm được một đề mà cậu biết làm.
Nhưng cậu cũng không thể nói: Cậu chờ chút, tôi đi hỏi “Hứa Thịnh” giúp cậu.
Lúc Hứa Thịnh học từ vựng, giả bộ cầm cây viết trong tay, lúc này thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, mấy ngón tay xoay cây viết một vòng —— Thật ra nhìn từ góc độ của người khác, dáng vẻ hiện tại của cậu thật sự vừa bình tĩnh lại ung dung.
“Chính là câu này, câu hỏi nhỏ thứ ba.” Bạn cùng bàn lại lấy dũng khí, kéo ghế ngồi xích lại gần chỗ cậu một chút, “Có thể giải bằng cách lấy logarit hoặc là chứng minh tính đơn điệu không?”
Mức độ mê mang của Hứa Thịnh lại tăng thêm.
Logarit với tính đơn điệu lại là con mẹ gì nữa.
Mấy giây này, có lẽ là mấy giây dài nhất trong cuộc đời Hứa Thịnh.
Trong não cậu trước tiên là mấy câu chửi thề tranh nhau từng giây để bùng nổ, sau đó giữa lúc choáng váng hoa mắt bắt đầu suy nghĩ: Nên nói gì đó, hay là khen suy nghĩ này của cậu không tệ? …
Cũng may năng lực ứng biến của Hứa Thịnh cũng tạm được, tố chất tâm lý cũng mạnh, bằng không sẽ không chiến đấu qua lại với Cố Diêm Vương cả một năm được, ngoại trừ mặc đồng phục ra những chuyện vi phạm nội quy khác cậu rất ít khi bị bắt.
Cuối cùng những suy nghĩ và phương án lung ta lung tung này biến mất toàn bộ, Hứa Thịnh bất ngờ bình tĩnh lại.
Cậu cầm viết lại không nhanh không chậm xoay một vòng, trong ánh mắt càng ngày càng mong chờ của bạn cùng bàn mở miệng nói: “Đề này cậu cũng không biết làm à?”
Bạn cùng bàn: “…”
Thiệu Trạm cách một lối đi: “…”
Chiêu này của Hứa Thịnh đánh quá ác, đánh phủ đầu, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm nghe xong xấu hổ cúi đầu.
Hứa Thịnh lại nói: “Không phải tôi không muốn giảng cho cậu.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lại bắt được hy vọng, chợt ngẩng đầu lên.
Hứa Thịnh nói đến đây thì ngừng lại, sau đó cây viết trong tay lại xoay một vòng, cậu thở dài, ý tứ sâu xa nói ra một câu nói xàm: “Chỉ là tôi không muốn lấy đi năng lực suy nghĩ độc lập của cậu thôi.”
Hứa Thịnh giả vờ suy nghĩ mấy giây về câu hỏi nhỏ thứ ba mà cậu nhìn cũng không hiểu nổi, sau đó theo thói quen cúi đầu cắn nắp bút ra, khoanh một vòng tròn tiêu sái ở ba chữ duy nhất cậu nhìn hiểu “số nguyên dương”, khoanh cái điều kiện này lại, cũng mặc kệ khoanh có đúng hay không, cắn nắp bút nói: “Như vậy đi, tôi khoanh trọng điểm cho cậu, cậu tự mình suy nghĩ chút đi.”
Hứa Thịnh tiện tay khoanh xong trọng điểm lại đóng nắp bút, với tư thế giống như đại ca quăng ra một câu: “Cậu nghĩ trước đi, học suy nghĩ độc lập.”
“Nhìn đề nhiều thêm, cảm nhận dụng ý của người ra đề, ‘đọc đề trăm lần ắt thấy được nghĩa’ đạo lý này cậu nghe chưa? Được rồi, nghe rồi hay chưa không quan trọng, bây giờ cậu đã nghe rồi.”
Hứa Thịnh nói xong cũng tự mình khen hay với nước đi này của bản thân!
Đáy mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lóe ra ánh mắt cảm động: “Học thần…”
Hứa Thịnh nói láo không biết ngượng: “Không cần cảm ơn, chuyện nên làm.”
“…”
Thiệu Trạm đưa tay chống trán, cùng lúc thở phào một hơi, thật sự không thể nghe tiếp được nữa.
Mặc dù Hứa Thịnh toàn nói nhảm, nhưng nghe qua cũng thấy đúng là như vậy, với lại thắng ở khí thế, hù cho người ta sững sờ giật mình, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm quả thật bắt đầu vò đầu bứt tóc trầm tư suy nghĩ câu hỏi nhỏ thứ ba.
Hứa Thịnh nhân cơ hội ung dung đứng dậy, từ cửa sau của phòng học bước ra ngoài, trước khi ra ngoài âm thầm đạp cái ghế của Thiệu Trạm, thấp giọng nói: “Cậu ra ngoài.”
Hai người bí mật họp ở đầu hành lang.
Thời gian tự học buổi sáng căn bản học sinh đều ở trong lớp, không có mấy ai ra ngoài, Hứa Thịnh ngồi trên bậc cầu thang, bộ đồng phục nghiêm chỉnh trên người Thiệu Trạm cứ thế bị cậu mặc ra mấy phần tùy ý: “Chuyện bạn cùng bàn của cậu là sao thế?”
Khai giảng chưa được mấy hôm, Thiệu Trạm cũng không quen với bạn cùng bạn: “Ngoài ý muốn.”
Hứa Thịnh cũng lười rối rắm chuyện bất ngờ này, cậu đứng dậy lấy giấy viết vừa rồi giấu trong túi ra: “Món nợ này sau này hẵng tính… Trước tiên cậu nói đề này làm thế nào đã.”
Hứa Thịnh cuối cùng cũng hỏi ra miệng mấy câu hỏi đã nhịn cả buổi trời, từ trước đến nay đây vẫn là lần đầu tiên cậu giống như học sinh ham học hỏi đi hỏi bài giáo viên như này: “Hệ số chặn y là cái gì?”
Thiệu Trạm: “Giá trị của x hoặc giá trị của y khi hàm số và trục xy giao nhau.”
Hứa Thịnh đọc câu này một lần, lại hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu ban nãy hỏi có thể lấy logarit, với cả tính cái gì, tính đơn điệu?”
Thiệu Trạm thở dài, cũng không trông chờ với trình độ này của Hứa Thịnh lát nữa có thể giảng lại cho bạn cùng bàn: “Đưa giấy viết cho tôi.”
Hứa Thịnh đưa giấy viết qua.
Thiệu Trạm hỏi: “Chép đề chưa.”
Hứa Thịnh lần đầu tiên phát hiện mình như thế này vậy mà từ trong ra ngoài còn có thể tỏa ra một loại tư thế “các đề trên đời này không có đề nào bố đây không biết giải”, giống như bật hack vậy, mặc dù cậu nghe thấy rất nhiều người gọi cái xưng hô học thần, nhưng lúc này mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của “học thần”.
Đúng là rất đỉnh.
Hứa Thịnh: “Chép rồi, trên giấy.”
Thiệu Trạm mở giấy ra đặt lên trên tường, đang chuẩn bị nhấc viết giải đề, sau khi hắn nhìn rõ chữ trên giấy thì im lặng nhìn mấy hàng chữ vài giây: “Đến đây.”
Giọng điệu này, Hứa Thịnh không chút nghi ngờ nào nghĩ, thật ra hắn muốn nói “lăn đến đây”.
Hứa Thịnh đứng dậy bước đến, Thiệu Trạm quay viết lại gõ gõ mấy hàng chữ mà Hứa Thịnh viết: “Viết cái gì, giải thích chút.”
Quá trình giải đề bỗng nhiên xảy ra chút bất ngờ, nhưng kết quả coi như là viên mãn.
Khi bạn cùng bàn của Thiệu Trạm không biết đã nhìn đề lần thứ mấy rồi, Hứa Thịnh quay lại lớp.
Cậu ta vừa định nói đề bài này đọc mấy trăm lần hình như không có tác dụng gì, câu hỏi thứ ba không biết vẫn hoàn không biết, Hứa Thịnh liền cong ngón tay gõ mấy cái lên trên mặt bàn, sau đó đẩy các bước giải đề Thiệu Trạm vừa viết xong qua: “Nghĩ không ra thì thôi.”
Lời vừa mới nói không thể vứt đi được, trong ánh nhìn càng ngày càng sùng bái của bạn cùng bàn, Hứa Thịnh lại sờ mũi nói: “Nhưng cậu vẫn phải nhớ, cần học tập suy nghĩ độc lập.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm khắc câu nói “suy nghĩ độc lập” vào trong đầu, trịnh trọng gật đầu, thầm nói châm ngôn cuộc đời này của cậu ta bây giờ lập tức biến thành bốn chữ: Suy nghĩ độc lập!
Giờ nghỉ của tự học buổi sáng, Cố Diêm Vương đang đi kiểm tra các lớp.
Có bạn học tinh mắt nhìn thấy Cố Diêm Vương đến, lập tức nháy mắt cho bạn học trong lớp. Không khí và tinh thần buổi sáng khá tốt, Cố Diêm Vương đi dọc theo hành lang kiểm tra từ lớp một đến lớp 7, đều không có phá hiện điều gì bất thường, thầy Cố hài lòng gật đầu, nói với giáo viên bên cạnh: “Xem ra bầu không khí học tập hôm nay của mọi người duy trì rất tốt, biểu hiện đều…”
Ba chữ “vô cùng giỏi” kẹt trong cổ họng.
Lúc Cố Diêm Vương nói câu này đúng lúc đi đến lớp 11-7, từ ngoài cửa sổ quét mắt nhìn vào, tình hình lớp 7 nhìn không xót thứ gì, đặc biệt là “Hứa Thịnh” vừa vặn lật một trang manga.
Cố Diêm Vương nghiêm mặt đứng ở cửa sau: “Hứa Thịnh, trò đứng lên cho tôi!”
Mấy giây sau Thiệu Trạm mới phản ứng “Hứa Thịnh” là đang gọi mình.
Cố Diêm Vương bước nhanh vào lớp, để theo dõi tình hình các lớp rõ ràng hơn, lúc đi kiểm tra thầy Cố đeo cặp mắt kính trên sống mũi, thầy ta rút cuốn manga, lại đưa tay đẩy gọng kính: “Có biết bây giờ đang trong giờ học không —— Trong giờ học không đọc sách thì có giúp đỡ gì được cho sự phát triển của tương lai trò, của cuộc đời trò?!”
Cố Diêm Vương nói xong, lại hỏi: “Kiểm điểm hôm qua bảo trò viết, đã viết chưa.”
“… Viết rồi ạ.”
Thiệu Trạm khom người, lấy bản kiểm điểm trong hộc bàn ra
Cố Diêm Vương thu cả bản kiểm điểm và quyển manga, lại thuyết giáo một trận, trước khi đi dặn dò: “Đứng đó, đứng đến khi kết thúc tự học, các bạn học khác giám sát.”
Thiệu Trạm ít nhiều có thể cảm nhận được tâm trạng vừa rồi của Hứa Thịnh: Đi ngủ, xem manga.
Chỗ này cũng không có vụ đứng phạt.
Mặc dù tình huống có chỗ không khớp với dự đoán, nhưng qua trận này, hai người không hẹn mà cũng nghĩ: Việc cấp bách vẫn là giải quyết vấn đề ngồi cùng bàn trước đã.
Lối đi không rộng, nhưng dù sau vẫn cách một khoảng.
Tách ra ngồi thì làm cái gì cũng không tiện, ai cũng không biết đề bài hàm số tiếp theo sẽ đến lúc nào.
Tổng kết một câu: Làm bạn cùng bàn đảm bảo bình an.
Trong văn phòng.
Nghỉ giữa giờ học sinh đến văn phòng nộp bài tập tập trung một đống.
Mạnh Quốc Vĩ có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng hai học sinh Hứa Thịnh và Thiệu Trạm sẽ cùng nhau xuất hiện trước mắt anh.
Anh đang chuẩn bị tài liệu lát nữa cần dùng ở lớp, uống ngụm nước, nói với “Thiệu Trạm”: “Bài tập đủ rồi? Đặt ở đây trước đi, hai em sao lại cùng đến đây, có chuyện cần nói à?”
Trước khi đến Hứa Thịnh đã chuẩn bị xong tư tưởng, cậu đặt bài tập xuống, cân nhắc nói: “Thưa thầy, là có chuyện, chuyện bạn cùng bàn lần trước nói…”
Hứa Thịnh vừa nói ba chữ “bạn cùng bàn” ra khỏi miệng, Mạnh Quốc Vĩ đã ngắt lời cậu: “Thầy nên làm gì, chuyện này mấy em yên tâm.”
Yên tâm?
Yên tâm gì cơ?
Hứa Thịnh còn chưa nói hết câu đã bị Mạnh Quốc Vĩ chặn lại.
Mạnh Quốc Vĩ đã bị câu nói lần trước Hứa Thịnh nói trong văn phòng tẩy não, anh vừa tiếp tục chuẩn bị tài liệu, vừa nói: “Thầy cũng nghĩ thông suốt rồi, lời nói mấy em đều có lý, chuyện bạn cùng bàn này thật sự không thể miễn cưỡng. Chỗ ngồi của mấy em, thầy chắc chắn sẽ không đổi cho mấy em đâu.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Không chỉ Hứa Thịnh hoảng loạn mà Thiệu Trạm chỉ cách Hứa Thịnh một lối đi nhỏ khi nghe rõ ràng được ba chữ “đề hàm số” cũng không tốt hơn được miếng nào.
Dù Thiệu Trạm có tỉnh táo lại đi nữa cũng không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thiệu Trạm vào lớp, kéo ghế ra trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Minh Dũng, quần áo trên người là Hứa Thịnh lấy từ trong tủ đồ ra quăng cho hắn, cái áo được chọn là một cái áo thun có họa tiết khá đơn giản.
Thiệu Trạm không quen với loại áo thun cổ rộng này.
Hắn đưa tay, kéo kéo cổ áo về sau, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục ban nãy.
Cái người Hứa Thịnh này, dù tên tuổi và mặt mũi cậu hắn chưa từng gặp nhưng cũng biết chút tin đồn liên quan đến cậu.
Chuyện không mặc đồng phục lúc học lớp 10 xôn xao khắp nơi.
Thiệu Trạm cũng không quan tâm những chuyện này, nhưng lúc nãy thay đồ ở phòng ký túc khi xem gương cũng bất ngờ giật mình.
Dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục… Không giống tưởng tượng chút nào, hoặc có thể nói, hoàn toàn khiến mọi người không tưởng tượng nổi. Nếu như bất cứ giáo viên hoặc học sinh nào của Lục Trung đẩy cửa bước vào lúc đó, chắc là cũng sẽ ngẩn ngơ tại chỗ.
Thiếu niên trong gương mặc một bộ đồng phục màu xanh xám, vẫn không che đậy được sự sắc sảo, nhưng cũng tăng thêm mấy phần khí chất học sinh mà bình thường không nhìn thấy, dáng người cậu vốn đã cao, là dáng người giá móc đồ trời sinh.
“Học sinh hư” mặc đồng phục đi ở trong sân trường, tỉ lệ quay đầu lại có thể còn cao hơn hiện tại một khúc.
Thiệu Trạm thay quần áo xong, chợt nhận ra bây giờ hình như hắn là người duy nhất trong cả trường từng nhìn thấy Hứa Thịnh mặc đồng phục.
Chờ Thiệu Trạm vứt cái suy nghĩ liên quan đến “Hứa Thịnh mặc đồng phục” ra khỏi đầu, bạn cùng bàn trước đây, giờ cách hắn một lối đi nhỏ còn đang trông chờ “Thiệu Trạm” trả lời cái đề hàm số này.
Thiệu Trạm nhỏ giọng “khụ” một tiếng, tỏ ý Hứa Thịnh đừng nói bậy bạ.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt, bây giờ cậu hoàn toàn không biết nên nói gì.
Ánh mắt của bạn cùng bàn Thiệu Trạm tha thiết, rụt rè, lại có cả chờ mong.
Người bạn học này vừa nhìn đã biết là fanboy số một của học thần, sự thật cũng chính là như thế, từ khoảnh khắc có sơ đồ chỗ ngồi, tâm trạng của bạn cùng bàn Thiệu Trạm dường như bay thẳng lên trời cao, hạnh phúc đập cho cậu ta choáng váng!
Mặc dù bình thường Thiệu Trạm hoàn toàn không để ý đến người khác, nhưng có thể ngồi bên cạnh thần tượng cùng học tập với hắn, cùng nhau tiến bộ, đã là vinh hạnh lớn lao rồi.
Hứa Thịnh rơi vào sự im lặng trong chốc lát cùng với sự mê mang ào ào kéo đến.
Cậu thật sự không biết.
Cậu không chỉ không biết cái đề này, lật hết cả quyển sách bìa xanh này cũng không chắc có thể tìm được một đề mà cậu biết làm.
Nhưng cậu cũng không thể nói: Cậu chờ chút, tôi đi hỏi “Hứa Thịnh” giúp cậu.
Lúc Hứa Thịnh học từ vựng, giả bộ cầm cây viết trong tay, lúc này thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, mấy ngón tay xoay cây viết một vòng —— Thật ra nhìn từ góc độ của người khác, dáng vẻ hiện tại của cậu thật sự vừa bình tĩnh lại ung dung.
“Chính là câu này, câu hỏi nhỏ thứ ba.” Bạn cùng bàn lại lấy dũng khí, kéo ghế ngồi xích lại gần chỗ cậu một chút, “Có thể giải bằng cách lấy logarit hoặc là chứng minh tính đơn điệu không?”
Mức độ mê mang của Hứa Thịnh lại tăng thêm.
Logarit với tính đơn điệu lại là con mẹ gì nữa.
Mấy giây này, có lẽ là mấy giây dài nhất trong cuộc đời Hứa Thịnh.
Trong não cậu trước tiên là mấy câu chửi thề tranh nhau từng giây để bùng nổ, sau đó giữa lúc choáng váng hoa mắt bắt đầu suy nghĩ: Nên nói gì đó, hay là khen suy nghĩ này của cậu không tệ? …
Cũng may năng lực ứng biến của Hứa Thịnh cũng tạm được, tố chất tâm lý cũng mạnh, bằng không sẽ không chiến đấu qua lại với Cố Diêm Vương cả một năm được, ngoại trừ mặc đồng phục ra những chuyện vi phạm nội quy khác cậu rất ít khi bị bắt.
Cuối cùng những suy nghĩ và phương án lung ta lung tung này biến mất toàn bộ, Hứa Thịnh bất ngờ bình tĩnh lại.
Cậu cầm viết lại không nhanh không chậm xoay một vòng, trong ánh mắt càng ngày càng mong chờ của bạn cùng bàn mở miệng nói: “Đề này cậu cũng không biết làm à?”
Bạn cùng bàn: “…”
Thiệu Trạm cách một lối đi: “…”
Chiêu này của Hứa Thịnh đánh quá ác, đánh phủ đầu, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm nghe xong xấu hổ cúi đầu.
Hứa Thịnh lại nói: “Không phải tôi không muốn giảng cho cậu.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lại bắt được hy vọng, chợt ngẩng đầu lên.
Hứa Thịnh nói đến đây thì ngừng lại, sau đó cây viết trong tay lại xoay một vòng, cậu thở dài, ý tứ sâu xa nói ra một câu nói xàm: “Chỉ là tôi không muốn lấy đi năng lực suy nghĩ độc lập của cậu thôi.”
Hứa Thịnh giả vờ suy nghĩ mấy giây về câu hỏi nhỏ thứ ba mà cậu nhìn cũng không hiểu nổi, sau đó theo thói quen cúi đầu cắn nắp bút ra, khoanh một vòng tròn tiêu sái ở ba chữ duy nhất cậu nhìn hiểu “số nguyên dương”, khoanh cái điều kiện này lại, cũng mặc kệ khoanh có đúng hay không, cắn nắp bút nói: “Như vậy đi, tôi khoanh trọng điểm cho cậu, cậu tự mình suy nghĩ chút đi.”
Hứa Thịnh tiện tay khoanh xong trọng điểm lại đóng nắp bút, với tư thế giống như đại ca quăng ra một câu: “Cậu nghĩ trước đi, học suy nghĩ độc lập.”
“Nhìn đề nhiều thêm, cảm nhận dụng ý của người ra đề, ‘đọc đề trăm lần ắt thấy được nghĩa’ đạo lý này cậu nghe chưa? Được rồi, nghe rồi hay chưa không quan trọng, bây giờ cậu đã nghe rồi.”
Hứa Thịnh nói xong cũng tự mình khen hay với nước đi này của bản thân!
Đáy mắt bạn cùng bàn của Thiệu Trạm lóe ra ánh mắt cảm động: “Học thần…”
Hứa Thịnh nói láo không biết ngượng: “Không cần cảm ơn, chuyện nên làm.”
“…”
Thiệu Trạm đưa tay chống trán, cùng lúc thở phào một hơi, thật sự không thể nghe tiếp được nữa.
Mặc dù Hứa Thịnh toàn nói nhảm, nhưng nghe qua cũng thấy đúng là như vậy, với lại thắng ở khí thế, hù cho người ta sững sờ giật mình, bạn cùng bàn của Thiệu Trạm quả thật bắt đầu vò đầu bứt tóc trầm tư suy nghĩ câu hỏi nhỏ thứ ba.
Hứa Thịnh nhân cơ hội ung dung đứng dậy, từ cửa sau của phòng học bước ra ngoài, trước khi ra ngoài âm thầm đạp cái ghế của Thiệu Trạm, thấp giọng nói: “Cậu ra ngoài.”
Hai người bí mật họp ở đầu hành lang.
Thời gian tự học buổi sáng căn bản học sinh đều ở trong lớp, không có mấy ai ra ngoài, Hứa Thịnh ngồi trên bậc cầu thang, bộ đồng phục nghiêm chỉnh trên người Thiệu Trạm cứ thế bị cậu mặc ra mấy phần tùy ý: “Chuyện bạn cùng bàn của cậu là sao thế?”
Khai giảng chưa được mấy hôm, Thiệu Trạm cũng không quen với bạn cùng bạn: “Ngoài ý muốn.”
Hứa Thịnh cũng lười rối rắm chuyện bất ngờ này, cậu đứng dậy lấy giấy viết vừa rồi giấu trong túi ra: “Món nợ này sau này hẵng tính… Trước tiên cậu nói đề này làm thế nào đã.”
Hứa Thịnh cuối cùng cũng hỏi ra miệng mấy câu hỏi đã nhịn cả buổi trời, từ trước đến nay đây vẫn là lần đầu tiên cậu giống như học sinh ham học hỏi đi hỏi bài giáo viên như này: “Hệ số chặn y là cái gì?”
Thiệu Trạm: “Giá trị của x hoặc giá trị của y khi hàm số và trục xy giao nhau.”
Hứa Thịnh đọc câu này một lần, lại hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu ban nãy hỏi có thể lấy logarit, với cả tính cái gì, tính đơn điệu?”
Thiệu Trạm thở dài, cũng không trông chờ với trình độ này của Hứa Thịnh lát nữa có thể giảng lại cho bạn cùng bàn: “Đưa giấy viết cho tôi.”
Hứa Thịnh đưa giấy viết qua.
Thiệu Trạm hỏi: “Chép đề chưa.”
Hứa Thịnh lần đầu tiên phát hiện mình như thế này vậy mà từ trong ra ngoài còn có thể tỏa ra một loại tư thế “các đề trên đời này không có đề nào bố đây không biết giải”, giống như bật hack vậy, mặc dù cậu nghe thấy rất nhiều người gọi cái xưng hô học thần, nhưng lúc này mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của “học thần”.
Đúng là rất đỉnh.
Hứa Thịnh: “Chép rồi, trên giấy.”
Thiệu Trạm mở giấy ra đặt lên trên tường, đang chuẩn bị nhấc viết giải đề, sau khi hắn nhìn rõ chữ trên giấy thì im lặng nhìn mấy hàng chữ vài giây: “Đến đây.”
Giọng điệu này, Hứa Thịnh không chút nghi ngờ nào nghĩ, thật ra hắn muốn nói “lăn đến đây”.
Hứa Thịnh đứng dậy bước đến, Thiệu Trạm quay viết lại gõ gõ mấy hàng chữ mà Hứa Thịnh viết: “Viết cái gì, giải thích chút.”
Quá trình giải đề bỗng nhiên xảy ra chút bất ngờ, nhưng kết quả coi như là viên mãn.
Khi bạn cùng bàn của Thiệu Trạm không biết đã nhìn đề lần thứ mấy rồi, Hứa Thịnh quay lại lớp.
Cậu ta vừa định nói đề bài này đọc mấy trăm lần hình như không có tác dụng gì, câu hỏi thứ ba không biết vẫn hoàn không biết, Hứa Thịnh liền cong ngón tay gõ mấy cái lên trên mặt bàn, sau đó đẩy các bước giải đề Thiệu Trạm vừa viết xong qua: “Nghĩ không ra thì thôi.”
Lời vừa mới nói không thể vứt đi được, trong ánh nhìn càng ngày càng sùng bái của bạn cùng bàn, Hứa Thịnh lại sờ mũi nói: “Nhưng cậu vẫn phải nhớ, cần học tập suy nghĩ độc lập.”
Bạn cùng bàn của Thiệu Trạm khắc câu nói “suy nghĩ độc lập” vào trong đầu, trịnh trọng gật đầu, thầm nói châm ngôn cuộc đời này của cậu ta bây giờ lập tức biến thành bốn chữ: Suy nghĩ độc lập!
Giờ nghỉ của tự học buổi sáng, Cố Diêm Vương đang đi kiểm tra các lớp.
Có bạn học tinh mắt nhìn thấy Cố Diêm Vương đến, lập tức nháy mắt cho bạn học trong lớp. Không khí và tinh thần buổi sáng khá tốt, Cố Diêm Vương đi dọc theo hành lang kiểm tra từ lớp một đến lớp 7, đều không có phá hiện điều gì bất thường, thầy Cố hài lòng gật đầu, nói với giáo viên bên cạnh: “Xem ra bầu không khí học tập hôm nay của mọi người duy trì rất tốt, biểu hiện đều…”
Ba chữ “vô cùng giỏi” kẹt trong cổ họng.
Lúc Cố Diêm Vương nói câu này đúng lúc đi đến lớp 11-7, từ ngoài cửa sổ quét mắt nhìn vào, tình hình lớp 7 nhìn không xót thứ gì, đặc biệt là “Hứa Thịnh” vừa vặn lật một trang manga.
Cố Diêm Vương nghiêm mặt đứng ở cửa sau: “Hứa Thịnh, trò đứng lên cho tôi!”
Mấy giây sau Thiệu Trạm mới phản ứng “Hứa Thịnh” là đang gọi mình.
Cố Diêm Vương bước nhanh vào lớp, để theo dõi tình hình các lớp rõ ràng hơn, lúc đi kiểm tra thầy Cố đeo cặp mắt kính trên sống mũi, thầy ta rút cuốn manga, lại đưa tay đẩy gọng kính: “Có biết bây giờ đang trong giờ học không —— Trong giờ học không đọc sách thì có giúp đỡ gì được cho sự phát triển của tương lai trò, của cuộc đời trò?!”
Cố Diêm Vương nói xong, lại hỏi: “Kiểm điểm hôm qua bảo trò viết, đã viết chưa.”
“… Viết rồi ạ.”
Thiệu Trạm khom người, lấy bản kiểm điểm trong hộc bàn ra
Cố Diêm Vương thu cả bản kiểm điểm và quyển manga, lại thuyết giáo một trận, trước khi đi dặn dò: “Đứng đó, đứng đến khi kết thúc tự học, các bạn học khác giám sát.”
Thiệu Trạm ít nhiều có thể cảm nhận được tâm trạng vừa rồi của Hứa Thịnh: Đi ngủ, xem manga.
Chỗ này cũng không có vụ đứng phạt.
Mặc dù tình huống có chỗ không khớp với dự đoán, nhưng qua trận này, hai người không hẹn mà cũng nghĩ: Việc cấp bách vẫn là giải quyết vấn đề ngồi cùng bàn trước đã.
Lối đi không rộng, nhưng dù sau vẫn cách một khoảng.
Tách ra ngồi thì làm cái gì cũng không tiện, ai cũng không biết đề bài hàm số tiếp theo sẽ đến lúc nào.
Tổng kết một câu: Làm bạn cùng bàn đảm bảo bình an.
Trong văn phòng.
Nghỉ giữa giờ học sinh đến văn phòng nộp bài tập tập trung một đống.
Mạnh Quốc Vĩ có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng hai học sinh Hứa Thịnh và Thiệu Trạm sẽ cùng nhau xuất hiện trước mắt anh.
Anh đang chuẩn bị tài liệu lát nữa cần dùng ở lớp, uống ngụm nước, nói với “Thiệu Trạm”: “Bài tập đủ rồi? Đặt ở đây trước đi, hai em sao lại cùng đến đây, có chuyện cần nói à?”
Trước khi đến Hứa Thịnh đã chuẩn bị xong tư tưởng, cậu đặt bài tập xuống, cân nhắc nói: “Thưa thầy, là có chuyện, chuyện bạn cùng bàn lần trước nói…”
Hứa Thịnh vừa nói ba chữ “bạn cùng bàn” ra khỏi miệng, Mạnh Quốc Vĩ đã ngắt lời cậu: “Thầy nên làm gì, chuyện này mấy em yên tâm.”
Yên tâm?
Yên tâm gì cơ?
Hứa Thịnh còn chưa nói hết câu đã bị Mạnh Quốc Vĩ chặn lại.
Mạnh Quốc Vĩ đã bị câu nói lần trước Hứa Thịnh nói trong văn phòng tẩy não, anh vừa tiếp tục chuẩn bị tài liệu, vừa nói: “Thầy cũng nghĩ thông suốt rồi, lời nói mấy em đều có lý, chuyện bạn cùng bàn này thật sự không thể miễn cưỡng. Chỗ ngồi của mấy em, thầy chắc chắn sẽ không đổi cho mấy em đâu.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Danh sách chương