Dịch: LTLT
Tuy bầu không khí không đúng lắm nhưng Hứa Thịnh vẫn không nhịn được nghĩ, bạn cùng bàn của cậu đúng là quán triệt sự lạnh lùng đến cùng.
Ba chữ này vừa ngầu vừa vô tình.
Từng đánh nhau.
Thiệu Trạm miễn cưỡng bổ sung cho ba hai chữ này để hoàn chỉnh: “Tôi từng đánh cậu ta.”
Dương Thế Uy lúc học cấp 2 ở Nam Bình quậy phá cũng rất được, trong trường đều gọi hắn ta là “anh Uy”, Thiệu Trạm không giống với đám người như hắn ta nên quan hệ cũng không thân quen.
Khi ấy, đám anh đại trong trường chia làm hai kiểu, Dương Thế Uy thuộc kiểu suốt ngày hoành hoành ngang ngược, làm xằng làm bậy, điên cuồng thể hiện độ tồn tại của mình ở trong trường. Kiểu còn lại là lấy Thiệu Trạm làm đầu, bọn họ không có gì đặc thù cả, ngoại trừ lên lớp không chịu nghe giảng ra thì không có gì khác biệt với những học sinh khác.
Nếu nói như Hứa Thịnh cũng tính là anh đại vậy thì Thiệu Trạm khi ấy còn hơn Hứa Thịnh mấy trăm lần, dùng từ “anh đại” để hình dung thì vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối, thỉnh thoảng sẽ ngủ gục, đa số thời gian đều dựa vào ghế vừa chơi game vừa nhìn bài giảng trên bảng đen, nhưng mà trên sách vở không có một chút dấu vết nào, vở bài tập cũng trống trơn. Yên lặng chỉ là biểu hiện, giữa hai chân mày của hắn có một sự hung ác cùng cực, vừa sắc bén lại vừa ngông nghênh, đôi mắt thâm sâu, khi nhìn thẳng vào mắt dường như có một áp lực vô hình.
Trông thì sóng yên biển lặng nhưng ai cũng biết người này không dễ chọc, cũng không ai dám đi trêu chọc hắn.
Mấy tên anh em của Dương Thế Uy có lần đến lớp của Thiệu Trạm gây sự vì tưởng rằng Thiệu Trạm không ở trong lớp. Thiệu Trạm cào tóc ngồi thẳng dậy, tiện tay di chuyển cái ghế một chút, không nói lời nào, đám người kia liếc nhìn nhau, im lặng đối thoại: “Chẳng phải mày nói Thiệu Trạm không có ở đây sao?”
“Đúng là có người nói với tao là cậu ta không ở trong lớp mà.”
Cuối cùng không gây sự dược, chần chừ mấy giây dứt khoát bỏ đi.
Hình dung của những người trong lớp vào khi ấy chính là: Mẹ nó đây mới là đại ca chân chính, không nói nhảm cũng chẳng làm ra vẻ với bạn.
Bây giờ Thiệu Trạm nhớ lại khoảng thời gian đó, dường như chuyện gì cũng trống rỗng, bản thân cũng không biết mình đang làm gì, về nhà mở đèn, căn phòng vắng vẻ, mê mang, không tìm thấy phương hướng. “Học điều xấu” giống như là một chuyện vừa dễ dàng lại đương nhiên.
Chân chính xảy ra mâu thuẫn với Dương Thế Uy là sau đó có một khoảng thời gian, tan học Thiệu Trạm đến một quán cà phê gần trường để làm thêm.
Vẻ ngoài hắn bắt mắt, dáng người cao một mét tám, lại không hay nói chuyện với người khác, trong trường có không ít nữ sinh âm thầm chú ý đến hắn khiến cho trong quán luôn đầy khách.
“Nữ sinh đối diện có mái tóc dài ấy, nghe nói Dương Thế Uy gần đây đang tán cô ấy, trông rất xinh đẹp.” Đồng nghiệp gọi món xong nói với hắn, “Nhưng mà cả ngày cứ chạy đến quán của chúng ta, tâm tư đều viết hết lên mặt rồi. Cậu không có chút suy nghĩ nào với người ta sao?”
Trước khi đến quán Thiệu Trạm mới đánh nhau xong, không có thương tích. Nếu như không phải chính mắt đồng nghiệp nhìn thấy trước khi vào cửa, Thiệu Trạm dùng một tay xách một tên giống như xách túi rác ném qua bên cạnh thì cậu ta không thể nào tưởng tượng được người này lại có thể đánh nhau trước khi đi làm.
Nghe thế, Thiệu Trạm cũng không thèm nhấc mí mắt lên: “Không có ấn tượng.”
Đồng nghiệp tặc lưỡi mấy tiếng: “Cậu nói xem sao lại không công bằng như thế chứ? Người khác ước ao còn không có, cậu thì sao, nhìn cũng không thèm nhìn.”
Nhưng mà đồng nghiệp đã nhanh chóng không ước ao nữa rồi.
Vì Dương Thế Úy đã lập tức dẫn vài người đến đập phá quán: “Thiệu Trạm, mày ra đây! Đ*t mẹ, mày có ý gì hả?”
Bình thường ở trong trường bị Thiệu Trạm đè đầu, vị trí cầm đầu Nam Bình bề ngoài là Dương Thế Uy nhưng trên thực tế ai cũng biết đại ca chân chính của Nam Bình họ Thiệu. Chuyện này thì cũng bỏ qua đi, ngay cả cô gái nhìn trúng cũng hướng về hắn.
Dương Thế Uy lại nói: “Quán mấy người tuyển nhân viên kiểu gì thế? Có điều tra chưa vậy, có biết mình đã tuyển người gì vào làm không? Tuyển ai không tuyển lại tuyển con của tội phạm giết người…”
Khi Dương Thế Uy nói những lời này ở trước mặt, Thiệu Trạm cũng chẳng để ý đến hắn ta, cho đến khi câu cuối cùng, chữ cuối cùng thốt ra.
Đối diện quán cà phê là một con hẻm.
Trước khi ra ngoài, Thiệu Trạm chậm rãi tháo tạp dề đang đeo ở thắt lưng, treo lên trước quầy, sau đó xắn tay áo lên, đếm số người ở đối diện: “5 tên.”
Dương Thế Uy không nghe rõ: “Gì hả?”
Câu trả lời của Thiệu Trạm là nhanh nhẹn ra một đòn chỏ, Dương Thế Uy bị hắn rút ngắn khoảng cách, ngay sau đó hai mắt tối đen, không có chút thời gian để phản ứng, phần bụng đau đớn giống như bị xé rách khiến hắn ta không nhịn được mà kêu một tiếng thảm thiết.
Thật ra không cần Thiệu Trạm nói nhiều, Hứa Thịnh cũng có thể đoán được đại khái.
Mấy manh mối bị lộ ra trước đó cuối cùng đều hội tụ lại một nơi: Bất lương.
Bạn cùng bàn học thần của cậu trước đây là một anh đại thật.
Đầu óc Hứa Thịnh không có ngốc, IQ có lẽ đều cộng vào EQ hết rồi, trước đó chỉ mơ hồ có suy đoán, hôm nay lời nói của tên họ Dương kia đã chứng thực suy đoán trước đây, đồng thời còn dẫn dắt ra một manh mối khác.
Bởi vì cơn gió từ trong khe hở cửa sổ thổi vào, tóc mái trước trán của Thiệu Trạm bị thổi có hơi rối, che ở trước mắt: “Cậu ta đã nói gì với cậu.”
Hứa Thịnh bất giác không muốn nói mấy câu lưu manh có liên quan đến ba hắn: “Cũng không nói gì, đều là mấy câu nhảm nhí vô nghĩa.”
“Bạn học của mày có biết ba mày là ai không?” Trái lại, bản thân Thiệu Trạm đã nói ra, cười một tiếng nói, “Hoặc là cha nào con nấy, mấy câu đơn giản như này.”
Hứa Thịnh nói thầm trong bụng, đoán không trật chút nào.
Sau khi im lặng mấy giây, Thiệu Trạm nói: “Ba tôi…”
Thiệu Trạm không nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Thịnh lúc này, hắn sớm đã quen phản ứng của người xung quanh đối với chuyện này rồi, khiến cho hắn nghe thấy chuyện của mình nhưng khi giọng điệu hoàn toàn trái ngược vang lên trong lối đi, hắn có hơi giật mình.
“Ba cậu là ai không liên quan gì đến cậu, cũng không phải ba cậu làm bạn cùng bàn với tôi, cậu không cần giải thích chuyện này.” Hứa Thịnh nói, “Cái tên Dương gì đó, nếu như lúc đó cậu ta nói tiếp thì tôi sẽ cho cậu ta biết ba cậu ta họ Hứa.”
Hứa Thịnh còn chưa nói đủ, khi cậu hùng hổ nói, mấy phần ý cười nơi đáy mắt đã rút đi, lại nói tiếp: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy cậu ta.”
“Cậu ta không biết là hôm nay mình mới tránh được một kiếp nạn, nếu như cơ thể ông nội Hứa Thịnh của cậu ta ở đó thì ngay từ câu nói đầu tiên cậu ta đã không còn mạng rồi.”
Gió ngoài cửa sổ bỗng nhiên bắt đầu khô nóng.
Thiệu Trạm ném hết tất cả những hình ảnh vừa rồi ở trong tâm trí hắn ra ngoài, trong cổ họng vừa khô vừa nóng, hắn chợt ngẩng đầu, mượn chút ánh sáng không tỏ mấy trong lối đi nhìn Hứa Thịnh đang đứng cách mình mấy bước chân.
Cũng là “bản thân” hắn.
Bình thường Hứa Thịnh trông dễ nói chuyện, lười biếng giống như không có xương cốt, ngoại trừ nổi loạn ra thì không có “lực sát thương” thực chất nào, nhưng khi bắt đầu nghiêm túc lại hoàn toàn không như thế.
Mạch suy nghĩ của Hứa Thịnh không giống với người ngoài lắm, sau khi chủ đề ba Thiệu Trạm được nói đến, Hứa Thịnh chửi xong Dương Thế Uy thì vấn đề cậu để ý nhất lại là: “Hôm đó cậu bắt tôi lại làm gì? Nói thế nào thì cậu cũng từng làm “đại ca”, trốn học trèo tường không đến mức còn đi mách với quản lý ký túc xá chứ?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh càng nghĩ càng không hiểu, nếu như Thiệu Trạm là “học sinh ba tốt” thật thì cũng hiểu được.
Cậu thở dài: “Đều là kẻ có kinh nghiệm mà cậu còn chơi trò đấy với tôi hả?”
Bầu không khí bị câu “kẻ có kinh nghiệm” đánh tan, không biết là tiếng ai cười trước, hai người bất giác đều cười ra tiếng. Tiếng cười của Thiệu Trạm rất thấp, sau khi cười một tiếng thì hắn hơi ngẩng đầu lên, hầu kết di chuyển mấy cái.
Một lúc sau, Thiệu Trạm mới nói: “Bởi vì rất giống.”
“Giống gì cơ?”
“Nói không rõ được.” Thiệu Trạm nói, “Có thể là giống tôi trước đây.”
Nội quy của Lục trung thật sự rất nhiều, nhiều đến mức khiến Thiệu Trạm hoảng hốt tưởng rằng mình đã cách khoảng thời gian kia rất xa rồi.
Xung quanh đều là học sinh gương mẫu chăm chỉ học hành.
Lúc đó, bóng dáng Hứa Thịnh ngồi trên đầu tường chuẩn bị nhảy xuống bỗng nhiên đập vào trong mắt hắn, đột ngột khiến hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp xiềng xích phủ bụi nhìn thấy chính mình.
Chỉ là không ngờ rằng, sau đó hai người hoán đổi cơ thể với nhau, khi mở mắt ra lại thì hắn đã thành “Hứa Thịnh” thật.
Bộ phim dài một tiếng rưỡi, không thể nào vắng mặt hết buổi được, phải trở về trước khi đèn của phòng chiếu phim sáng lên. Hứa Thịnh đưa tay về phía người đang ngồi trên bệ cửa sổ: “Đi không?”
Hầu Tuấn xem được một nửa bộ phim thì lại nghe thấy bên cạnh có tiếng động, quay đầu lại nhìn thì thấy học thần với anh đại biến mất cả nửa bộ phim cùng nhau trở về.
Hầu Tuấn lắc đầu, tiếp tục xem phim, thầm nói mình biết quá nhiều rồi.
Hai người này đúng là lộ liễu quá!
Sau khi bộ phim kết thúc, giáo viên hướng dẫn sẽ đưa từng lớp về lại khu ký túc xá.
Lão Mạnh cầm một cái túi, đứng bên cạnh nhìn cả quá trình. Thầy Vương dặn dò những điều chú ý của buổi huấn luyện sáng mai: “Thứ nhất, sáng ngày mai, sau khi nghe thấy tiếng phát thanh, tôi chỉ cho các em thời gian 15 phút, ăn mặc chỉnh tề tập hợp ở đây, hơn 15 phút mà chưa đến thì các em có thể thử xem mình có gánh nổi hậu quả hay không. Thứ hai, sẽ có giáo viên đi kiểm tra phòng ngủ củ các em, vệ sinh, chăn mền, bồn rửa mặt những việc này đều phải làm theo quy định…”
Trong phòng ngủ chỉ có một phòng tắm đơn, căn cứ Lục Châu quá lớn, phòng tắm công cộng dù có xây ở đâu thì đi đến đó cũng không tiện.
Hầu Tuấn hỏi: “Ai tắm trước? Oẳn tù xì?”
Kết quả oẳn tù xì, Thiệu Trạm là người đầu tiên.
Hứa Thịnh không để ý còn có chuyện tắm rửa này, may mà không phải phòng tắm công cộng, nếu không thì tắm rửa với Thiệu Trạm, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Nhưng mà tình huống bây giờ hiển nhiên cũng không tốt hơn chút nào, dù gì bây giờ Thiệu Trạm cũng dùng cơ thể cậu, bình thường không ở cùng phòng, nhắm mắt làm lơ thì cũng thôi đi, bây giờ đối diện nhau, Thiệu Trạm dùng cơ thể của cậu đi tắm… Hứa Thịnh ngồi trên giường, nghe thấy tiếng chốt cửa phòng tắm, ván game trong tay cuối cùng cũng không thể chơi tiếp.
Bạn tốt trong game:? S: Không chơi nữa.
Trương Phong: Anh hai, anh sao thế, ván này ưu thế giai đoạn đầu cao như vậy…
Hứa Thịnh ấn tắt màn hình, nghe thấy tiếng nước mơ hồ trong phòng tắm, không khống chế được tiếp tục suy nghĩ lan man trong đầu: Cậu ta cởi quần áo chưa?
Mắt đang mở hay là nhắm.
Tay để ở chỗ nào…
Đm.
“Anh Trạm, tai ông sao đỏ dữ vậy?”
Hầu Tuấn đang lấy đồ ngủ từ trong ba lô ra, quay đầu nhìn “học thần” ngồi ở giường dưới đối diện, tai học thần đỏ ửng gần như sắp đỏ từ tai vào trong cổ.
Hứa Thịnh chợt đứng dậy, mở cửa, đi ra ban công cho thoáng khí: “Không có gì, chỉ là hơi nóng.”
Buổi tối, đám Hầu Tuấn bắt đầu phương thức trò chuyện ban đêm của phòng nam sinh.
Hứa Thịnh là người tắm cuối cùng, tắm xong bước ra thì đèn đã tắt rồi, chỉ còn lại điện thoại trong tay Thiệu Trạm có chút ánh sáng, nếu không thì cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm hai mắt đã tối đen.
Hầu Tuấn: “Anh Thịnh, chơi game hả?”
Thiệu Trạm không trả lời.
Chờ Hứa Thịnh lên giường rồi, đèn màn hình mới dần tối.
Cuối cùng, Hứa Thịnh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong tiếng trò chuyện đêm khuya trong phòng, cho đến khi nghe thấy “tiếng phát thanh” mà thầy Vương nói. Tiếng phát thanh là một bài hát, giọng hát có lực hát: “Đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép!”
“Cái gì vậy!!!” Một trong những quân chủ lực của trò chuyện đêm khuya ở ký túc – Hầu Tuấn trở mình, che tai lại, “Sao còn phát nhạc nữa?”
Khi Hứa Thịnh nghe thấy tiếng phát thanh thì ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng mà giọng nói của Huần Tuấn khiến ý thức của cậu quay về không ít.
Bởi vì vị trí phát ra không đúng.
Rõ ràng Hầu Tuấn ngủ ở giường trên đối diện với cậu, sao cậu ta có thể xoay mình mà giường bên dưới của mình cũng rung chuyển theo được chứ?
Hứa Thịnh nghĩ, ánh nắng sáng sớm chiếu đến khiến cậu không mở mắt được. Khi cậu muốn đưa tay gãi đầu thì trước mắt mông lung, ánh mắt dần dần tập trung lại, cuối cùng tập trung trên bàn tay cậu đang ngừng lại ở giữa không trung. Đây là tay của cậu.
Hứa Thịnh có hơi ngơ ngác.
Lần đầu tiên thì kéo dài đến khi kết thúc kiểm tra tháng.
Cậu đã chuẩn bị chiến đấu thêm một tháng nữa.
Cuối cùng, lần thứ hai hoán đổi lại chưa đến 24 tiếng đã đổi lại rồi?
Tuy bầu không khí không đúng lắm nhưng Hứa Thịnh vẫn không nhịn được nghĩ, bạn cùng bàn của cậu đúng là quán triệt sự lạnh lùng đến cùng.
Ba chữ này vừa ngầu vừa vô tình.
Từng đánh nhau.
Thiệu Trạm miễn cưỡng bổ sung cho ba hai chữ này để hoàn chỉnh: “Tôi từng đánh cậu ta.”
Dương Thế Uy lúc học cấp 2 ở Nam Bình quậy phá cũng rất được, trong trường đều gọi hắn ta là “anh Uy”, Thiệu Trạm không giống với đám người như hắn ta nên quan hệ cũng không thân quen.
Khi ấy, đám anh đại trong trường chia làm hai kiểu, Dương Thế Uy thuộc kiểu suốt ngày hoành hoành ngang ngược, làm xằng làm bậy, điên cuồng thể hiện độ tồn tại của mình ở trong trường. Kiểu còn lại là lấy Thiệu Trạm làm đầu, bọn họ không có gì đặc thù cả, ngoại trừ lên lớp không chịu nghe giảng ra thì không có gì khác biệt với những học sinh khác.
Nếu nói như Hứa Thịnh cũng tính là anh đại vậy thì Thiệu Trạm khi ấy còn hơn Hứa Thịnh mấy trăm lần, dùng từ “anh đại” để hình dung thì vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối, thỉnh thoảng sẽ ngủ gục, đa số thời gian đều dựa vào ghế vừa chơi game vừa nhìn bài giảng trên bảng đen, nhưng mà trên sách vở không có một chút dấu vết nào, vở bài tập cũng trống trơn. Yên lặng chỉ là biểu hiện, giữa hai chân mày của hắn có một sự hung ác cùng cực, vừa sắc bén lại vừa ngông nghênh, đôi mắt thâm sâu, khi nhìn thẳng vào mắt dường như có một áp lực vô hình.
Trông thì sóng yên biển lặng nhưng ai cũng biết người này không dễ chọc, cũng không ai dám đi trêu chọc hắn.
Mấy tên anh em của Dương Thế Uy có lần đến lớp của Thiệu Trạm gây sự vì tưởng rằng Thiệu Trạm không ở trong lớp. Thiệu Trạm cào tóc ngồi thẳng dậy, tiện tay di chuyển cái ghế một chút, không nói lời nào, đám người kia liếc nhìn nhau, im lặng đối thoại: “Chẳng phải mày nói Thiệu Trạm không có ở đây sao?”
“Đúng là có người nói với tao là cậu ta không ở trong lớp mà.”
Cuối cùng không gây sự dược, chần chừ mấy giây dứt khoát bỏ đi.
Hình dung của những người trong lớp vào khi ấy chính là: Mẹ nó đây mới là đại ca chân chính, không nói nhảm cũng chẳng làm ra vẻ với bạn.
Bây giờ Thiệu Trạm nhớ lại khoảng thời gian đó, dường như chuyện gì cũng trống rỗng, bản thân cũng không biết mình đang làm gì, về nhà mở đèn, căn phòng vắng vẻ, mê mang, không tìm thấy phương hướng. “Học điều xấu” giống như là một chuyện vừa dễ dàng lại đương nhiên.
Chân chính xảy ra mâu thuẫn với Dương Thế Uy là sau đó có một khoảng thời gian, tan học Thiệu Trạm đến một quán cà phê gần trường để làm thêm.
Vẻ ngoài hắn bắt mắt, dáng người cao một mét tám, lại không hay nói chuyện với người khác, trong trường có không ít nữ sinh âm thầm chú ý đến hắn khiến cho trong quán luôn đầy khách.
“Nữ sinh đối diện có mái tóc dài ấy, nghe nói Dương Thế Uy gần đây đang tán cô ấy, trông rất xinh đẹp.” Đồng nghiệp gọi món xong nói với hắn, “Nhưng mà cả ngày cứ chạy đến quán của chúng ta, tâm tư đều viết hết lên mặt rồi. Cậu không có chút suy nghĩ nào với người ta sao?”
Trước khi đến quán Thiệu Trạm mới đánh nhau xong, không có thương tích. Nếu như không phải chính mắt đồng nghiệp nhìn thấy trước khi vào cửa, Thiệu Trạm dùng một tay xách một tên giống như xách túi rác ném qua bên cạnh thì cậu ta không thể nào tưởng tượng được người này lại có thể đánh nhau trước khi đi làm.
Nghe thế, Thiệu Trạm cũng không thèm nhấc mí mắt lên: “Không có ấn tượng.”
Đồng nghiệp tặc lưỡi mấy tiếng: “Cậu nói xem sao lại không công bằng như thế chứ? Người khác ước ao còn không có, cậu thì sao, nhìn cũng không thèm nhìn.”
Nhưng mà đồng nghiệp đã nhanh chóng không ước ao nữa rồi.
Vì Dương Thế Úy đã lập tức dẫn vài người đến đập phá quán: “Thiệu Trạm, mày ra đây! Đ*t mẹ, mày có ý gì hả?”
Bình thường ở trong trường bị Thiệu Trạm đè đầu, vị trí cầm đầu Nam Bình bề ngoài là Dương Thế Uy nhưng trên thực tế ai cũng biết đại ca chân chính của Nam Bình họ Thiệu. Chuyện này thì cũng bỏ qua đi, ngay cả cô gái nhìn trúng cũng hướng về hắn.
Dương Thế Uy lại nói: “Quán mấy người tuyển nhân viên kiểu gì thế? Có điều tra chưa vậy, có biết mình đã tuyển người gì vào làm không? Tuyển ai không tuyển lại tuyển con của tội phạm giết người…”
Khi Dương Thế Uy nói những lời này ở trước mặt, Thiệu Trạm cũng chẳng để ý đến hắn ta, cho đến khi câu cuối cùng, chữ cuối cùng thốt ra.
Đối diện quán cà phê là một con hẻm.
Trước khi ra ngoài, Thiệu Trạm chậm rãi tháo tạp dề đang đeo ở thắt lưng, treo lên trước quầy, sau đó xắn tay áo lên, đếm số người ở đối diện: “5 tên.”
Dương Thế Uy không nghe rõ: “Gì hả?”
Câu trả lời của Thiệu Trạm là nhanh nhẹn ra một đòn chỏ, Dương Thế Uy bị hắn rút ngắn khoảng cách, ngay sau đó hai mắt tối đen, không có chút thời gian để phản ứng, phần bụng đau đớn giống như bị xé rách khiến hắn ta không nhịn được mà kêu một tiếng thảm thiết.
Thật ra không cần Thiệu Trạm nói nhiều, Hứa Thịnh cũng có thể đoán được đại khái.
Mấy manh mối bị lộ ra trước đó cuối cùng đều hội tụ lại một nơi: Bất lương.
Bạn cùng bàn học thần của cậu trước đây là một anh đại thật.
Đầu óc Hứa Thịnh không có ngốc, IQ có lẽ đều cộng vào EQ hết rồi, trước đó chỉ mơ hồ có suy đoán, hôm nay lời nói của tên họ Dương kia đã chứng thực suy đoán trước đây, đồng thời còn dẫn dắt ra một manh mối khác.
Bởi vì cơn gió từ trong khe hở cửa sổ thổi vào, tóc mái trước trán của Thiệu Trạm bị thổi có hơi rối, che ở trước mắt: “Cậu ta đã nói gì với cậu.”
Hứa Thịnh bất giác không muốn nói mấy câu lưu manh có liên quan đến ba hắn: “Cũng không nói gì, đều là mấy câu nhảm nhí vô nghĩa.”
“Bạn học của mày có biết ba mày là ai không?” Trái lại, bản thân Thiệu Trạm đã nói ra, cười một tiếng nói, “Hoặc là cha nào con nấy, mấy câu đơn giản như này.”
Hứa Thịnh nói thầm trong bụng, đoán không trật chút nào.
Sau khi im lặng mấy giây, Thiệu Trạm nói: “Ba tôi…”
Thiệu Trạm không nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Thịnh lúc này, hắn sớm đã quen phản ứng của người xung quanh đối với chuyện này rồi, khiến cho hắn nghe thấy chuyện của mình nhưng khi giọng điệu hoàn toàn trái ngược vang lên trong lối đi, hắn có hơi giật mình.
“Ba cậu là ai không liên quan gì đến cậu, cũng không phải ba cậu làm bạn cùng bàn với tôi, cậu không cần giải thích chuyện này.” Hứa Thịnh nói, “Cái tên Dương gì đó, nếu như lúc đó cậu ta nói tiếp thì tôi sẽ cho cậu ta biết ba cậu ta họ Hứa.”
Hứa Thịnh còn chưa nói đủ, khi cậu hùng hổ nói, mấy phần ý cười nơi đáy mắt đã rút đi, lại nói tiếp: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy cậu ta.”
“Cậu ta không biết là hôm nay mình mới tránh được một kiếp nạn, nếu như cơ thể ông nội Hứa Thịnh của cậu ta ở đó thì ngay từ câu nói đầu tiên cậu ta đã không còn mạng rồi.”
Gió ngoài cửa sổ bỗng nhiên bắt đầu khô nóng.
Thiệu Trạm ném hết tất cả những hình ảnh vừa rồi ở trong tâm trí hắn ra ngoài, trong cổ họng vừa khô vừa nóng, hắn chợt ngẩng đầu, mượn chút ánh sáng không tỏ mấy trong lối đi nhìn Hứa Thịnh đang đứng cách mình mấy bước chân.
Cũng là “bản thân” hắn.
Bình thường Hứa Thịnh trông dễ nói chuyện, lười biếng giống như không có xương cốt, ngoại trừ nổi loạn ra thì không có “lực sát thương” thực chất nào, nhưng khi bắt đầu nghiêm túc lại hoàn toàn không như thế.
Mạch suy nghĩ của Hứa Thịnh không giống với người ngoài lắm, sau khi chủ đề ba Thiệu Trạm được nói đến, Hứa Thịnh chửi xong Dương Thế Uy thì vấn đề cậu để ý nhất lại là: “Hôm đó cậu bắt tôi lại làm gì? Nói thế nào thì cậu cũng từng làm “đại ca”, trốn học trèo tường không đến mức còn đi mách với quản lý ký túc xá chứ?”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh càng nghĩ càng không hiểu, nếu như Thiệu Trạm là “học sinh ba tốt” thật thì cũng hiểu được.
Cậu thở dài: “Đều là kẻ có kinh nghiệm mà cậu còn chơi trò đấy với tôi hả?”
Bầu không khí bị câu “kẻ có kinh nghiệm” đánh tan, không biết là tiếng ai cười trước, hai người bất giác đều cười ra tiếng. Tiếng cười của Thiệu Trạm rất thấp, sau khi cười một tiếng thì hắn hơi ngẩng đầu lên, hầu kết di chuyển mấy cái.
Một lúc sau, Thiệu Trạm mới nói: “Bởi vì rất giống.”
“Giống gì cơ?”
“Nói không rõ được.” Thiệu Trạm nói, “Có thể là giống tôi trước đây.”
Nội quy của Lục trung thật sự rất nhiều, nhiều đến mức khiến Thiệu Trạm hoảng hốt tưởng rằng mình đã cách khoảng thời gian kia rất xa rồi.
Xung quanh đều là học sinh gương mẫu chăm chỉ học hành.
Lúc đó, bóng dáng Hứa Thịnh ngồi trên đầu tường chuẩn bị nhảy xuống bỗng nhiên đập vào trong mắt hắn, đột ngột khiến hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp xiềng xích phủ bụi nhìn thấy chính mình.
Chỉ là không ngờ rằng, sau đó hai người hoán đổi cơ thể với nhau, khi mở mắt ra lại thì hắn đã thành “Hứa Thịnh” thật.
Bộ phim dài một tiếng rưỡi, không thể nào vắng mặt hết buổi được, phải trở về trước khi đèn của phòng chiếu phim sáng lên. Hứa Thịnh đưa tay về phía người đang ngồi trên bệ cửa sổ: “Đi không?”
Hầu Tuấn xem được một nửa bộ phim thì lại nghe thấy bên cạnh có tiếng động, quay đầu lại nhìn thì thấy học thần với anh đại biến mất cả nửa bộ phim cùng nhau trở về.
Hầu Tuấn lắc đầu, tiếp tục xem phim, thầm nói mình biết quá nhiều rồi.
Hai người này đúng là lộ liễu quá!
Sau khi bộ phim kết thúc, giáo viên hướng dẫn sẽ đưa từng lớp về lại khu ký túc xá.
Lão Mạnh cầm một cái túi, đứng bên cạnh nhìn cả quá trình. Thầy Vương dặn dò những điều chú ý của buổi huấn luyện sáng mai: “Thứ nhất, sáng ngày mai, sau khi nghe thấy tiếng phát thanh, tôi chỉ cho các em thời gian 15 phút, ăn mặc chỉnh tề tập hợp ở đây, hơn 15 phút mà chưa đến thì các em có thể thử xem mình có gánh nổi hậu quả hay không. Thứ hai, sẽ có giáo viên đi kiểm tra phòng ngủ củ các em, vệ sinh, chăn mền, bồn rửa mặt những việc này đều phải làm theo quy định…”
Trong phòng ngủ chỉ có một phòng tắm đơn, căn cứ Lục Châu quá lớn, phòng tắm công cộng dù có xây ở đâu thì đi đến đó cũng không tiện.
Hầu Tuấn hỏi: “Ai tắm trước? Oẳn tù xì?”
Kết quả oẳn tù xì, Thiệu Trạm là người đầu tiên.
Hứa Thịnh không để ý còn có chuyện tắm rửa này, may mà không phải phòng tắm công cộng, nếu không thì tắm rửa với Thiệu Trạm, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Nhưng mà tình huống bây giờ hiển nhiên cũng không tốt hơn chút nào, dù gì bây giờ Thiệu Trạm cũng dùng cơ thể cậu, bình thường không ở cùng phòng, nhắm mắt làm lơ thì cũng thôi đi, bây giờ đối diện nhau, Thiệu Trạm dùng cơ thể của cậu đi tắm… Hứa Thịnh ngồi trên giường, nghe thấy tiếng chốt cửa phòng tắm, ván game trong tay cuối cùng cũng không thể chơi tiếp.
Bạn tốt trong game:? S: Không chơi nữa.
Trương Phong: Anh hai, anh sao thế, ván này ưu thế giai đoạn đầu cao như vậy…
Hứa Thịnh ấn tắt màn hình, nghe thấy tiếng nước mơ hồ trong phòng tắm, không khống chế được tiếp tục suy nghĩ lan man trong đầu: Cậu ta cởi quần áo chưa?
Mắt đang mở hay là nhắm.
Tay để ở chỗ nào…
Đm.
“Anh Trạm, tai ông sao đỏ dữ vậy?”
Hầu Tuấn đang lấy đồ ngủ từ trong ba lô ra, quay đầu nhìn “học thần” ngồi ở giường dưới đối diện, tai học thần đỏ ửng gần như sắp đỏ từ tai vào trong cổ.
Hứa Thịnh chợt đứng dậy, mở cửa, đi ra ban công cho thoáng khí: “Không có gì, chỉ là hơi nóng.”
Buổi tối, đám Hầu Tuấn bắt đầu phương thức trò chuyện ban đêm của phòng nam sinh.
Hứa Thịnh là người tắm cuối cùng, tắm xong bước ra thì đèn đã tắt rồi, chỉ còn lại điện thoại trong tay Thiệu Trạm có chút ánh sáng, nếu không thì cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm hai mắt đã tối đen.
Hầu Tuấn: “Anh Thịnh, chơi game hả?”
Thiệu Trạm không trả lời.
Chờ Hứa Thịnh lên giường rồi, đèn màn hình mới dần tối.
Cuối cùng, Hứa Thịnh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong tiếng trò chuyện đêm khuya trong phòng, cho đến khi nghe thấy “tiếng phát thanh” mà thầy Vương nói. Tiếng phát thanh là một bài hát, giọng hát có lực hát: “Đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh này là sắt, sức mạnh này là thép!”
“Cái gì vậy!!!” Một trong những quân chủ lực của trò chuyện đêm khuya ở ký túc – Hầu Tuấn trở mình, che tai lại, “Sao còn phát nhạc nữa?”
Khi Hứa Thịnh nghe thấy tiếng phát thanh thì ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng mà giọng nói của Huần Tuấn khiến ý thức của cậu quay về không ít.
Bởi vì vị trí phát ra không đúng.
Rõ ràng Hầu Tuấn ngủ ở giường trên đối diện với cậu, sao cậu ta có thể xoay mình mà giường bên dưới của mình cũng rung chuyển theo được chứ?
Hứa Thịnh nghĩ, ánh nắng sáng sớm chiếu đến khiến cậu không mở mắt được. Khi cậu muốn đưa tay gãi đầu thì trước mắt mông lung, ánh mắt dần dần tập trung lại, cuối cùng tập trung trên bàn tay cậu đang ngừng lại ở giữa không trung. Đây là tay của cậu.
Hứa Thịnh có hơi ngơ ngác.
Lần đầu tiên thì kéo dài đến khi kết thúc kiểm tra tháng.
Cậu đã chuẩn bị chiến đấu thêm một tháng nữa.
Cuối cùng, lần thứ hai hoán đổi lại chưa đến 24 tiếng đã đổi lại rồi?
Danh sách chương