Dịch: LTLT

Hầu Tuấn nghĩ mãi vẫn chưa thông, nếu nghĩ tiếp thì cậu ta sợ mình sẽ nghĩ ra cái gì đó không nên nghĩ, thế là cúi đầu tiếp tục chép bù bài tập.

Đàm Khải vừa vào lớp cũng nhìn thấy đôi bạn cùng bàn đeo khẩu trang một kiểu riêng: “Anh Hầu, hai người họ bị sao thế?”

Hầu Tuấn lắc đầu, mặt nghiêm túc nói: “Đừng hỏi tao, tao không biết gì hết.”

Đàm Khải: “… Chẳng phải chỉ hỏi mày thôi sao, mày phản ứng dữ như vậy làm gì?”

Tiết học buổi sáng vẫn ôn tập là chính.

Giáo viên môn Toán muốn kết hợp kiến thức trọng điểm phải ôn tập và nội dung bài học mới. Giáo viên môn toán họ Chu, nghe nói là bạn học với lão Mạnh, nhưng hai người trông không giống người cùng lứa chút nào.

Thầy Chu chăm sóc rất tốt, ăn mặt cũng khá mốt, bên ngoài áo sơ mi mỏng thậm chí còn khoác một cái áo gi-lê màu xám đậm: “Câu hỏi này là một nửa phần kiểm tra, có nhìn ra được gì không? Chính là nội dung học ở lớp 10 của mấy em, câu hỏi này thay đổi một chút thì các em không hiểu nữa rồi à?”

“Tư duy này của các em quá ngay ngắn.” Thầy Chu nói, “Không biết thay đổi theo tình huống.”

Hứa Thịnh phát hiện câu hỏi này mặc dù không biết giải thế nào, nhưng nhìn lại rất quen mắt.

Thời tiết vốn dĩ khô nóng, mang khẩu trang lâu sẽ nóng bức, Hứa Thịnh kéo mép khẩu trang để thông khí, lại lấy viết chọt chọt Thiệu Trạm: “Câu hỏi này có phải tối qua cậu giảng rồi không?”

Thiệu Trạm cầm điện thoại, ngón tay nhấn mấy cái lên trên màn hình, sau đó giọng nói mới cách cái khẩu trang truyền đến: “Là câu hỏi mà giảng ba lần cậu vẫn không hiểu.”

Thiệu Trạm lại bổ sung: “Không ngờ rằng cậu vậy mà có ấn tượng.”

“…” Hứa Thịnh nói, “Không ấn tượng thì không còn gì để nói rồi, tôi cũng không kém đến vậy đâu, với lại chuyện học hành không thể làm một lần là xong.”

Hứa Thịnh nói đến đây lại dựa sát về phía Thiệu Trạm: “Cậu chơi gì đó?”

Trên màn hình điện thoại của Thiệu Trạm không phải bất cứ game nào mà bình thường Hứa Thịnh hay chơi mà là ngang dọc xếp mấy con số.

“Nghe giảng.” Thiệu Trạm không ngẩng đầu, đưa tay ấn lên trên trán của Hứa Thịnh, tách cậu ra, lại nói, “Sudoku.”

Hứa Thịnh vốn dĩ cho rằng có thể xem hắn chơi một ván game nhỏ gì đấy để giải quyết tâm trạng nhàm chán buồn bực lúc đi học, nghe thấy chữ “sudoku” thì không còn suy nghĩ nào hết.

Cậu thật sự không hiểu vì sao có người không biết trân trọng cơ hội chơi game ở trong lớp học mà đi chơi sudoku.

Thầy Chu giảng được nửa câu hỏi, thật sự rất khó bỏ qua hai học sinh mang khẩu trang vào lớp ngồi ở cuối phòng học, đặc biệt là một học sinh trong đó còn đang chơi điện thoại. Thầy nhân lúc các học sinh cúi đầu làm bài cất giọng hỏi: “Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, hai người các em bị sao thế? Mang khẩu trang này không nóng sao?”

Hầu Tuấn ngồi ở hàng trước, trả lời thay bọn họ: “Thưa thầy, hai cậu ấy thấy không khỏe ạ.”

“Không khỏe mà còn có sức chơi điện thoại sao.” Thầy Chu gật đầu, bình luận, “Thân bệnh tật nhưng ý chí vẫn kiên cường ha.”

Thiệu Trạm: “…”

Thầy Chu nói tiếp: “Nếu như học hành mà em có thể lấy được khoảng một phần mười nghị lực thôi thì thi cử sẽ không được thành tích này đâu.” Thầy Chu đang nói lại không khỏi nghi ngờ, “Không khỏe thật sao?”

Thiệu Trạm giả bệnh thật sự không có chút thành ý nào, giống như cảm giác mà hắn vừa vào lớp đã mang đến cho người khác vậy, hoàn toàn không cảm nhận được là hắn đang giả bệnh hay là giả ngầu cho vui.

Hứa Thịnh lấy cùi chỏ đụng hắn một chút.

“Làm gì vậy?” Thiệu Trạm hỏi.

“Khụ” Hứa Thịnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Thiệu Trạm kịp phản ứng lại, hắn thoát khỏi sudoku, lại tiện tay ấn mở một game khác để giả vờ. Sau đó, trong bầu không khí làm bài yên tĩnh bình yên của lớp 7 cùng với ánh nhìn nghi ngờ của thầy Chu, hắn hít một hơi: “… Khụ.”

Một tiếng “khụ” của Thiệu Trạm thốt ra, Hứa Thịnh cũng theo sát phía sau, năng lực nghiệp vụ của cậu còn mạnh hơn Thiệu Trạm, không chỉ ho mà còn có động tác kèm theo.

Hứa Thịnh hơi cong nửa người trên, cúi đầu xuống, đôi vai hơi run run theo từng tiếng ho: “Khụ, khụ.”

Thiệu Trạm: “Có phải cậu hơi lố không?”

Hứa Thịnh: “Cậu có hiểu cái gì là diễn không dấu vết không? Cường độ của tôi vừa vặn.”

Bởi vì lực độ “vừa vặn” của Hứa Thịnh, thầy Chu bắt đầu lo lắng sức khỏe của hai học sinh này.

Sau khi hết tiết, thầy Chu về lại văn phòng, khi đặt giáo án xuống bàn thì thở dài, nói với Mạnh Quốc Vĩ: “Lão Mạnh à, hai học sinh Thiệu Trạm với Hứa Thịnh lớp cậu hình như không khỏe lắm…”

Mạnh Quốc Vĩ cùng vừa trở về văn phòng không bao lâu, ngồi xuống còn chưa kịp uống miếng nước, anh đến chỗ chủ nhiệm Cố nhận giấy thông báo, nói là tỉnh Đông mới bùng phát ca bệnh gì đó, anh còn chưa đọc kỹ: “Tôi vừa về, lát nữa giáo viên chủ nhiệm các lớp đều đến chỗ tôi nhận thông báo, nhà trường mới phát, bảo học sinh chú ý phòng bệnh, làm tôi mệt quá…”

Mạnh Quốc Vĩ nói đến đây chợt mở nắp ly trà, ngửa đầu uống một ngụm, lúc này mới quay đầu hỏi: “Lão Chu, vừa rồi cậu nói cái gì?”

Chu Viễn nhíu mày nói: “Vừa rồi tôi mới dạy lớp cậu, Hứa Thịnh với Thiệu Trạm lớp cậu mang khẩu trang, trông giống như bị cảm rồi, hình như bệnh còn khá nghiêm trọng, đặc biệt là em Thiệu Trạm, kho đến mức lưng không thẳng được.”

Mạnh Quốc Vĩ: “Hả?”

“Tôi thấy tiết sau cho hai em ấy đến phòng y tế xem thử đi.” Chu Viễn có cách nhìn độc đáo của mình về hiện tượng hai học sinh này cùng mang khẩu trang, “Đừng là bệnh truyền nhiễm gì đó.”

Câu bệnh truyền nhiễm của Chu Viễn không phải tùy tiện nói, quả thật có không ít tiền lệ. Người trong trường đông đúc, đến đến đi đi, nếu như không làm vệ sinh đúng cách thì một người bị cảm cả lớp đều sẽ bị cảm theo.

Chu Viễn nói xong, phát hiện tay cầm ly trà của Mạnh Quốc Vĩ không nhịn được bắt đầu run lên: “Lão Mạnh, cậu sao thế?”

Chu Viễn chuyển ánh mắt, nhìn thấy giấy thông báo của khối 11 vừa mới nhận từ văn phòng chủ nhiệm Cố đang được đặt trên bàn Mạnh Quốc Vĩ.

Giấy trắng mực đen, hàng chữ thể Tống phóng to đầu tiên viết:

– Thông báo về việc trường chúng ta tăng cường vệ sinh để phòng bệnh.

Xin chào thầy cô và các bạn học sinh:

Gần đây, ở tỉnh miền Đông nước ta đã xảy ra hai ca bệnh, được chẩn đoán là nhiễm virus cảm cúm mới N411 có thể lây lan nhanh trong không khí.

Triệu chứng ban đầu giống như bệnh cảm thông thường, chủ yếu biểu hiện mệt mỏi, tay chân không còn sức lực, đau đầu, sốt kèm theo triệu chứng ho khan. Vì thời gian ủ bệnh dài lại không có cách nào kiểm tra, mong các học sinh tăng cường chú ý.

Phần tiếp theo đều là đề nghị làm thế nào để cải thiện vệ sinh môi trường, mở nhiều cửa sổ để thông gió các kiểu.

Thông báo như này hầu như cách một tháng thì sẽ phát một lần, tỉ lệ bùng phát ở trong trường chưa đến một phần triệu, cách tận mấy khóa cũng không chắc có thể gặp đến một lần.

Mạnh Quốc Vĩ ban đầu hoàn toàn không xem chuyện này là gì hết, nghĩ rằng lát nữa bảo cán sự lớp phát, báo vậy là được rồi.

Nhưng mà câu nói này của Chu Viễn, khiến anh không thể không đối mặt chính thức với thông báo phòng ngừa này.

Chu Viễn xem xong, hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của Mạnh Quốc Vĩ, anh nhanh chóng bình tĩnh lại an ủi nói: “Lão Mạnh, đừng căng thẳng. Tình hình hiện tại tạm thời vẫn không thể vội kết luận, có lẽ chuyện không giống như chúng ta nghĩ, khả năng là cảm mạo thông thường vẫn khá cao.”

Mạnh Quốc Vĩ đưa tay, chống lên bàn: “Cậu nói cũng đúng, hy vọng như thế.”

Chu Viễn tiếp tục an ủi: “Tỉnh miền Đông cánh chúng ta hơn hai ngàn cây số lận, tốc độ của nguồn truyền nhiễm không thể nhanh như thế được.”

Tiết sau là tiết của Mạnh Quốc Vĩ.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, anh hít sâu một hơi, mang theo giáo án đi về phía lớp 7, kết quả vừa mới đặt sách giáo khoa xuống thì nhìn thấy hai học sinh mang khẩu trang lên lớp. Mạnh Quốc Vĩ chuyển tầm mắt, giả vờ bình tĩnh: “Chúng ta lật sách giáo khoa ra trang 68, hôm qua giảng đến…”

“Khụ.”

Âm thanh này xuất phát từ học sinh anh đắc ý nhất, học sinh “Thiệu Trạm”.

Mạnh Quốc Vĩ hít sâu một hơi: “Giảng đến câu, dự chương cố quận, hồng đô tân phủ…”

“… Khụ.”

Âm thanh này xuất phát từ học sinh anh đau đầu nhất, học sinh “Hứa Thịnh”.

Tiết trước Hứa Thịnh đã bàn bạc xong xuôi với Thiệu Trạm, ho ba tiếng thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tự mình chọn thời gian nên ho, cố gắng tách ra.

Thế là tiết này Mạnh Quốc Vĩ dạy lo lắng vô cùng, giữa chừng anh ngừng lại: “Hứa Thịnh.”

Thiệu Trạm ngước mắt.

“Em mở cửa sổ ra một chút.” Mạnh Quốc Vĩ dừng lại chỉ cửa sổ, “Trong lớp nhiều bụi, thông gió.”

Thiệu Trạm quăng điện thoại vào trong hộc bàn, đứng lên mở cửa sổ.

Mạnh Quốc Vĩ lúc này mới cảm thấy hít thở thông hơn.

Mấy hôm nay, Hứa Thịnh đã tập thành thói quen chép bài trên lớp, dù sao cũng không có gì làm được, ngồi không cũng nhàm chán, còn không bằng viết bài có ý nghĩa hơn.

Cậu vẫn luôn dùng sách giáo khoa của Thiệu Trạm, nếu như có bạn học nào đến mượn sách, bọn họ sẽ phát hiện nét chữ trong vở ghi chép của học thần bỗng nhiên viết tháu, viết tháu đến mức khiến người ta không xem hiểu.

Hứa Thịnh viết được một nửa, nhận ra ánh mắt của Thiệu Trạm: “Sao thế?”

“Không có gì.” Thiệu Trạm muốn nói cậu luyện viết đến đâu rồi, cuối cùng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, mặc cho cậu đang viết vẽ linh tinh bậy bạ lên sách của ình.

Học bù không có tác dụng.

Luyện chữ cũng không tác dụng.

Tiết học này Mạnh Quốc Vĩ lo lắng đến mức run sợ trong lòng, thông báo của chủ nhiệm Cố anh dự định phát lúc vào học, nhưng anh nghĩ kỹ, lo lắng bây giờ phát ra sẽ mang đến áp lực tâm lí cho hai học sinh mang khẩu trang, dẫn đến hoang mang không cần thiết.

Thế là sau khi anh quay về văn phòng, suy nghĩ rất lâu, ngăn một học sinh đến văn phòng do làm sai bài đang chuẩn bị về lớp: “Em đến lớp 7, gọi Thiệu Trạm với Hứa Thịnh đến đây.”

Khi Hứa Thịnh đi hoàn toàn không đoán được Mạnh Quốc Vĩ gọi hai người họ là muốn làm gì.

Thiệu Trạm ngược lại, lúc đứng lên nói: “Cậu ho dùng sức quá rồi.”

Ho thành như thế, có thể không bị gọi đi hỏi mấy câu sao? Hứa Thịnh đi đằng sau Thiệu Trạm, hai người một trước một sau mang khẩu trang đi qua hành lang khối 11 còn thu hút không ít ánh nhìn, có bạn học thậm chí còn đứng đằng xa quay đầu nhìn lại.

Topic Trạm Vô Bất Thịnh lại tăng thêm hint mới.

Trong văn phòng.

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm vừa ngồi xuống, Mạnh Quốc Vĩ đã đưa đến hai ly nước ấm: “Nghe nói tình hình sức khỏe của hai em có vấn đề?”

Hứa Thịnh nhận ly nước, suy nghĩ nói: “Vẫn ổn ạ, không thoải mái lắm thôi.”

Cũng không nói là chỗ nào không thoải mái, bí quyết giả bệnh là phải mơ hồ.

Mạnh Quốc Vĩ: “Gần đây… có phải… rất dễ mệt không?”

Tay Hứa Thịnh vòng qua sau lưng Thiệu Trạm, khẽ nhéo một cái lên hông hắn.

Thiệu Trạm nói: “Có một chút.”

Mạnh Quốc Vĩ: “Tay chân bủn rủn?”

Hứa Thịnh vì giả bệnh, cái gì cũng nhận hết: “Đúng vậy.”

Mỗi câu nói Mạnh Quốc Vĩ đều ngừng lại một giây, anh ôm tim, lại hỏi: “Hoặc là, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau đầu nóng sốt?”

Hứa Thịnh tính toán trong bụng, đau đầu nóng sốt cũng không phải chuyện gì lớn.

Có thể nhận.

Cuối cùng cậu nói: “Đúng ạ.”

Hai người không biết rằng thế giới của Mạnh Quốc Vĩ dường như đã bị sát đánh sụp đổ. Nhà giáo ưu tú đi dạy bao năm nay, gặp tình huống bất ngờ gì cũng có thể bình tĩnh giải quyết bây giờ đang sét đánh ầm ầm trong đầu.

Mạnh Quốc Vĩ nghĩ thầm: Toang rồi.

Lời tác giả:

Hứa Thịnh & Thiệu Trạm: Thưa thầy, em cảm thấy khỏe rồi.

Lời của tui: Chương này viết trước khi bùng phát dịch covid bên Trung á =))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện