Dịch: LTLT

Hứa Thịnh thấy ván này đã sắp thắng rồi, tất cả mọi người đều đang nín thở ngưng thần, đặc biệt là mấy người cùng đội với Hứa Thịnh, bọn họ càng nắm chặt điện thoại ngay cả thở cũng không dám thở.

“Còn lại một tên cuối cùng…”

“Có phải nó ở đối diện không?”

“Ván rank Vương Giả này chơi giống như ván rank Thanh Đồng* vậy, chẳng khó khăn gì cả. Nếu không thì ván tiếp theo chúng ta nhảy qua đấu trường luôn đi.” (*Vương Giả và Thanh Đồng là cấp bậc trong game Vương Giả Vinh Diệu, Thanh Đồng là cấp thấp nhất, Vương Giả là cấp cao nhất.)

“Chờ lát nữa.” Người xung quanh quá nhiều, Hứa Thịnh dựa ra sau, “Tôi quăng lựu đạn đã.”

Cậu đang nói đã bắt đầu kiểm tra khoảng cách xa gần, đường parabol vừa rồi lỡ nói bậy lại lóe ra một đường ánh sáng đỏ, ngay sau đó trán bị thứ gì đó đè lên… Một giây sau cậu mới phản ứng lại đó là tay của Thiệu Trạm.

Ngón tay Thiệu Trạm cong lên, khớp xương nhô ra vừa vặn đè lên trên trán cậu, không nhẹ không nặng búng một cái lên trên trán cậu.

“Đứng lên.”

Giọng nói thiếu niên lạnh lùng.

Hứa Thịnh ngẩng đầu, nhìn thấy “mình” đứng ở bên bàn học, sắc mặt còn lạnh hơn giọng nói mấy phần. Cậu hỏi dò: “Tôi sắp thắng rồi, chờ tôi đánh xong ván này đi?”

Sắc mặt đối diện vẫn không tốt lắm.

Hứa Thịnh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không thì, ván tiếp theo cùng chơi nhé?”

Cái gì mà thiết lập nhân vật không thể sụp đổ, lời thề ban đầu sớm đã bị Hứa Thịnh quăng lên chín tầng mây rồi.

Trong ngày thường Hứa Thịnh chưa bao giờ kiềm chế bản thân, tính cách kiểu muốn làm gì thì làm cái đó. Trước đây cậu có thể miễn cưỡng nhớ kỹ mình là ai đã là chuyện hiếm có rồi. Sức lực “sắm vai diễn kịch” đã qua, mỗi ngày mở mắt tỉnh dậy cậu đều phát hiện mình vẫn còn là Thiệu Trạm, sau khi bất đắc dĩ tiếp nhận, bại lộ bản tính là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tính cách của cậu và Thiệu Trạm đều khác biệt rất xa. Dù là anh em ruột cũng không chắc có thể diễn người kia tốt được, càng huống hồ hai người bọn họ trước đây không hề quen thuộc.

Nếu đã muốn sụp đổ thì sụp cùng nhau đi.

Hứa Thịnh thấy Thiệu Trạm rút tay về, sau đó nói: “Không chơi, tôi phải học bài. Cậu chơi xong ván này thì qua giảng câu hỏi tư duy còn lại trong tiết học hôm nay.”



Đù má.

Mẹ nó chẳng lẽ đây chính là tổn thương lẫn nhau trong truyền thuyết? Lựu đạn trong tay Hứa Thịnh bị ném lệnh, nhân vật game lộ vị trí, cộng thêm cậu bị Thiệu Trạm búng trán, không để ý ván game trong tay, cuối cùng tình thế xoay chuyển.

Chiến tích: Hạng 2/100.

Nhưng không ai để ý chiến tích thế nào, so với chiến tích thì “Hứa Thịnh” nói ra bốn chữ tôi muốn học bài hiển nhiên càng khiến người ta để ý.

Hầu Tuấn không dám nói chuyện với “Hứa Thịnh”, chỉ đành vỗ vai “anh Trạm” của bọn họ: “Anh Trạm? Đây là tình huống gì thế?”

Hứa Thịnh trả điện thoại cho Hầu Tuấn, chỉ có thể giúp Thiệu Trạm thu dọn cục diện rối rắm này. Cậu sờ mũi nói: “Cậu ta… Cậu ta dạo này nhờ sự giúp đỡ của tôi, nhận ra được tầm quan trọng của học tập, định học hành đàng hoàng, một lần nữa làm người.”

Câu này nói ra cũng không thiệt thòi, bình thường Thiệu Trạm quả thật cần phải giải đề, giải xong thì đưa đáp án cho cậu.

Nếu đã nói đến đây rồi, Hứa Thịnh thuận tiện nói giúp mình mấy câu: “Thật ra cậu ta không giống như những gì mấy cậu nghĩ đâu. Con người cậu ấy rất hiền lành, chưa bao giờ ức hiếp bạn học, thích nói lên sự thật lý lẽ, sẽ không ra tay dễ dàng.”

“Các cậu có thể đã hiểu lầm cậu ta rồi.”

“… Vậy, vậy sao?”

“Cậu ta cũng rất muốn hoà nhập với các cậu.” Hứa Thịnh đứng lên quay người ra trước vỗ bả vai Hầu Tuấn, “Tôi qua đó giảng bài đây.”

Hầu Tuấn há to miệng không khép lại được.

Chức lớp trưởng của cậu ta được full phiếu bầu không phải không có nguyên nhân. Cậu ta rất chú ý đến vấn đề hài hòa của lớp, cũng rất quan tâm đến tâm tình của từng bạn học. Cậu ta nghe đến đây, xoay người lại thì nhìn thấy “Hứa Thịnh” đã ngồi vào chỗ, cậu ta chỉ nhìn thấy góc nghiêng lạnh băng của “Hứa Thịnh”.

Chẳng lẽ, dưới ngọn núi băng lãnh này thật ra đang che giấu tình cảm dịu dàng vô tận?

Hầu Tuấn cùng với những bạn học khác nghe thấy câu nói này xong, tâm trạng bây giờ của bọn họ giống y hệt cái hôm mới xuyên, nghe Hứa Thịnh nhắm mắt chém gió mười phút với Cố Diêm Vương vậy.

Đây là Hứa Thịnh mà bọn họ quen biết sao?

Cùng một người ư?

Xác định không phải cùng tên cùng họ chứ?

Lớp 11-7 của Lục Trung Lâm Giang thật sự có một người như vậy sao? Vì sao nghe lại lạ lẫm như thế?

Bọn họ không thể suy nghĩ kĩ được.

Nhắc đến Cố Diêm Vương, Cố Diêm Vương liền đến.

Cố Diêm Vương ăn uống no đủ, trước khi tan làm muốn đến chỗ khối 11 nhìn các học sinh một chút. Ông đi dọc hành lang từ lớp 1 đến lớp 7, ngừng lại ở cửa sau lớp 7, ho một tiếng thật to: “Làm gì mà… Hầu Tuấn! Em làm lớp trưởng kiểu gì vậy? Có quản lí kỷ luật lớp không hả?”

Mọi người lập tức ai về lại chỗ nấy, an phận học tự học buổi tối.

Sau khi học xong tiết tự học, có lẽ là tình chiến hữu game vừa rồi thành lập quá thắm thiết, đám Hầu Tuấn nhiệt tình mời anh Trạm cùng nhau về phòng ký túc.

“Anh Trạm ở lầu mấy?”

“Lầu ba.” Hứa Thịnh cất bài tập “Thiệu Trạm” đã làm xong, “Về chung à?”

Hầu Tuấn lập tức nói: “Được, tui với cán sự Thể Dục ở trên ông một lầu. Vậy chúng ta cùng nhau về nhé.”

Thiệu Trạm đậy nắp bút lại. Hắn không có ngăn cản Hứa Thịnh tiếp xúc với bọn họ, cũng không có ý muốn tham gia vào nhóm đó.

Nhưng mà hắn vừa đứng dậy, dáng vẻ Hầu Tuấn giống như rối rắm rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí, nói với hắn: “Bạn học Hứa Thịnh, xin ngừng bước!”

Cả buổi tự học, Hầu Tuấn đều đang nghĩ về câu nói của “Thiệu Trạm”, khiến cậu ta không thể làm xong bài tập.

Cẩn thận suy nghĩ, Hứa Thịnh ở trong lớp thật sự cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, cách cái kiểu hình tượng anh đại “ăn hiếp” bạn học rất xa, những chuyện bên ngoài mặc dù không rõ ràng nguyên nhân, cũng quả thực không thể vì những chuyện đó mà cứ thế chối bỏ bạn học này được!

Quá độc đoán!

Mà bạn học này bây giờ có vẻ như còn có ý muốn cải tà quy chính, bản thân cũng chính miệng nói muốn học hành.

Đương nhiên chuyện này thật ra không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là vì những lời này được nói ra từ miệng của học thần.

Ai sẽ nghi ngờ học thần chứ? Học thần ở Lục Trung Lâm Giang giống như sự tồn tại của thần vậy!

Thiệu Trạm đẩy ghế vào, ngước mắt nhìn Hầu Tuấn.

Hầu Tuấn rất lúng túng, gãi đầu: “Ừm, hay là, ông cũng đi cùng tui đi?”

Thiệu Trạm nghi ngờ bản thân có phải nghe nhầm không.

Hầu Tuấn thở dài: “Nói ra chức lớp trưởng này tui thật sự làm không xứng với chức vụ, không nhìn ra được là ông muốn hòa nhập với mọi người…”

Thiệu Trạm nói thầm, thật sự là không muốn hòa nhập chút nào đâu.

Nào ngờ Hầu Tuấn nói sao mà bản thân lại xúc động trước tiên, cậu ta tình cảm dạt dào nói: “Lớp 7 chúng ta là một đại gia đình, mỗi bạn học trong lớp 7 đều vô cùng hoan nghênh ông. Chỉ cần ông cải tà quy chính thì sau này có thể giống như bây giờ, đặt tâm tư vào việc học hành…”

Hứa Thịnh dọn dẹp xong đồ đạc, lúc Hầu Tuấn nói đến “đại gia đình” thì cậu đẩy ghế vào, đứng chưa được mười giây lại thấy mệt, ngồi lên trên bàn luôn, nghe xong còn vỗ tay đầu tiên.

Đàm Khải: “Hay! Nói rất hay!”

“Nói hay quá đi mất!”

Thiệu Trạm: “…”

Hắn đứng yên lặng tại chỗ mấy giây, ánh nhìn rơi trên cái người vỗ tay đầu tiên kia. Lúc hắn không nói chuyện càng lạnh lùng hơn bình thường mấy phần. Hắn đã quen cô độc một mình, lại lầm lì không thích hợp với đoàn thể, đứng ở đó như viết in hoa “cách xa một chút”.

Tay đang vỗ của Hứa Thịnh ngừng lại.

Ánh mắt Thiệu Trạm sau khi ngừng ở trên người cậu mấy giây thì trực tiếp rời đi.

Nhóm Hầu Tuấn không hiểu gì hết, Hứa Thịnh vội vàng nói đỡ: “Cậu ta xấu hổ, không có ý gì khác, xấu hổ thật đó.”

Đàm Khải: “Đại ca lại ngây thơ đến vậy à?”

Hứa Thịnh không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận cái từ “ngây thơ” này: “… Cũng đúng đúng, có thể hiểu như vậy.”

Hầu Tuấn vẫy tay với bóng lưng của Thiệu Trạm, mọi người cầm chặt dây đeo ba lô đi theo: “Chờ đã, đừng đi nhanh như vậy, không cần xấu hổ.”

Trên đường về phòng ký túc rất náo nhiệt, mấy tên nam sinh tụ lại với nhau dường như nói không hết chuyện, đương nhiên trình độ này có thể không thắm thiết như vậy, chỉ là bên cạnh Thiệu Trạm rất ít khi xuất hiện âm thanh như thế này mà thôi.

Mọi người đến lầu ba mới tách ra.

Tiết tự học này Hứa Thịnh học coi như rất có ý tứ, không cần buồn chán trải qua, cũng không cần giả vờ suy nghĩ câu hỏi trong sách, Chỉ là khi đám Hầu Tuấn nhiệt tình mời cậu vào nhóm chat lớp, cậu phát hiện bản thân không thể nào móc điện thoại ra, chỉ đành giả vờ điện thoại hết pin.

Sau khi cậu về lại phòng, nằm trên giường một lát.

Nhất thời lười nhác động đậy, đang định nhắm mắt thì màn hình điện thoại sáng lên.

Hai tin nhắn, một tin là của Trương Phong, một tin đến từ bạn cùng bàn lầm lì ở đối diện.

Tin bạn cùng bàn gửi đến không cần mở ra, vì chỉ có hai chữ.

Thiệu Trạm: Luyện chữ.

Luyện chữ, chữ mẫu, hai mươi trang.

Hứa Thịnh nghĩ đến mấy từ khóa này liền thấy đau đầu.

Cậu không trả lời lại, tạm thời tránh né, ấn mở tin tiếp theo.

Cậu lo lắng Trương Phong muốn hỏi chuyện liên quan đến việc học hành, đang nghĩ nói thế nào cho vẹn toàn, cậu mở ra mới phát hiện tin nhắn Trương Phong gửi hoàn toàn không liên quan đến việc học. Cậu ta gửi một đường liên kết, liên kết rất dài, nhìn giống như một đoạn mã vậy.

S: Đây là gì.

Trương Phong nhanh chóng trả lời: Post.

S: Mày có thể nói hết một lần không? Post gì, gửi cho tao làm gì?

Trương Phong: Bình chọn hot boy đợt này sắp bắt đầu rồi, thân là một trong những ứng cử viên nổi bật, tao phải tự mình kéo phiếu cho tao. Sau khi mày vào, hãy click vào Trương Phong, tặng một phiếu quý giá cho tao, pick tao, cảm ơn các nhà sản xuất toàn trường đã bầu phiếu cho tao.

Đầu óc Hứa Thịnh khó khăn và chậm rãi xoay mấy vòng mới miễn cưỡng nhớ lại bình chọn hot boy này là cái thứ gì.

Hệ thống giảng dạy của Lục Trung Lâm Giang cứng nhắc, bình thường học sinh đều tuân theo quy định. Nhưng dù sao cũng đều là thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi đang dậy thì, nhóm học sinh Lục Trung có không ít sở thích ở nơi mà giáo viên không nhìn thấy được, bình chọn hot boy là một trong số đó.

Tieba của trường nằm ngoài quản lý của nhà trường nghiễm nhiên trở thành một cộng đồng nhỏ, một diễn đàn giao lưu, đồng thời cũng bốc phốt, tỏ tình, tìm người và các nghiệp vụ trường học khác.

Cách thức thường thấy như sau: Có người biết XXX của lớp XX không, muốn xin một phương thức liên lạc ~( ω)

Dáng vẻ Trương Phong cũng được, bình thường lại có sở trường trêu hoa ghẹo nguyệt, cộng thêm chơi cùng Hứa Thịnh nên cảm giác tồn tại rất mạnh.

Hứa Thịnh kéo danh sách ứng cử viên xuống dưới, nhìn thấy cậu ta ở cuối cùng.

Cậu kéo nửa ngày, kéo đến mức suýt nữa mất kiên nhẫn mới nhìn thấy hai chữ Trương Phong.

S: Thứ hạng của mày sắp rớt rồi mà cũng tính là ứng cử viên nổi bật?

Ngực Trương Phong bị đâm một kiếm.

Trương Phong: Nhất định phải công kích anh em vậy sao?

Qua một lúc sau, tin nhắn của Trương Phong lại đến.

Trương Phong: Đại ca, nói ra thì mày với học thần cũng ở trong danh sách đó, mày có muốn tự kéo phiếu cho mày không?

Hứa Thịnh thầm nói tao điên à, rảnh rỗi không làm gì đi làm chuyện này, hai mươi trang chữ mẫu không đủ viết hay là game chơi không vui rồi?

S: Không có hứng thú.

Tiền thân của bình chọn hot boy chỉ là một bài post nhạt nhẽo, bắt nguồn từ một lần tranh chấp ai đó ở lớp một với ai đó ở lớp hai, ai đẹp trai hơn. Sau khi phát tán, cuối cùng bài post cãi nhau vô cùng sôi nổi trở thành hoạt động bình chọn cỡ lớn.

Đồng thời nó được ba năm mở một lần, rất có xu thế trở thành truyền thống của trường Lục Trung Lâm Giang.

Mặc dù đánh giá về Hứa Thịnh kém, nhưng dù sao gương mặt kia vẫn còn đó. Cái kiểu anh đại bướng bỉnh khó thuần, hoang dã không biên giới như này cũng có không ít nữ sinh yêu thích. Bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trên mạng, dù sao anh đại của trường không thể theo đường mạng đến đây đánh người được.

Cậu không xem cụ thể bản thân rốt cuộc xếp thứ mấy, đi đánh răng rửa mặt luôn. Sau đó cậu ngồi vào trước bàn học hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày: Luyện chữ.

Ba chữ Lưu Thanh Xuân này sẽ lưu lại dấu ấn thật sâu không thể xóa nhòa trong cuộc sống thời cấp ba của cậu.

Thời gian luyện chữ luôn chán ngắt, không thú vị.

Hứa Thịnh lật ra trang chữ mẫu mới giật mình, bản thân cậu bất tri bất giác đã luyện xong một quyển. Cậu lại rút ra một quyển mới từ trong túi, chịu khổ lật ra.

Đến khi cậu viết xong thì tòa ký túc đúng lúc tắt đèn.

Cậu nằm trên giường, trong đầu không biết vì sao nhớ lại cái câu “nói ra thì mày với học thần cũng ở trong danh sách đó” của Trương Phong.

Cậu với Thiệu Trạm đều ở trong danh sách.

Sau đó Trương Phong còn gửi cho cậu mấy tin nhắn, Hứa Thịnh đều không quan tâm.

Trương Phong: Mày thật sự không xem thử sao?

Trương Phong: Thật sự không có hứng thú à?

Trương Phong: Vậy thì tốt xấu gì cũng bầu cho tao đi, mày bầu phiếu giúp tao không?

Trương Phong không biết là, người ngoài miệng nói “không hứng thú”, sau khi nằm trên giường trằn trọc nhiều lần, cuối cùng vẫn thò một cái tay từ trong tấm chăn điều hòa mỏng ra, quơ lấy điện thoại đang nằm trên bàn học cạnh giường.

Tieba Lục Trung Lâm Giang.

Bình chọn hot boy trường lần ba, lối vào bình chọn [hot][hot][hot]

Chủ topic: Hạng mục thi đấu truyền thống của trường ta lại đến rồi. Sau khi trải qua một vòng tuyển chọn, chúng tôi đã chọn ra 100 thí sinh có danh tiếng khá cao. Thời gian bình chọn một tuần. Nếu như thích bọn họ thì xin hãy bỏ phiếu cho họ nhé! Lúc này, mọi người đều là nhà sản xuất toàn trường! Vậy các nhà sản xuất toàn trường, ai sẽ là hot boy trường trong lòng mọi người đây?

Sau khi kết thúc lời nói của chủ topic, phía dưới là một danh sách bầu chọn rất dài.

1. Thiệu Trạm [4085 phiếu]

2. Hứa Thịnh [3805 phiếu]



Bình thường cậu không phải kiểu người sẽ quan tâm đến chuyện nhảm nhí này. Nhưng tính háu thắng của con người là thứ khó nói, đặc biệt đối phương còn từng có thù oán không nhỏ đối với bạn.

Rốt cuộc là hai mươi trang chữ mẫu không viết đủ hay là game chơi không vui?

Hứa Thịnh nghĩ như thế xong, ấn một cái vào nút bỏ phiếu ở chỗ thí sinh thứ hai – Hứa Thịnh.

—————-

Lời tác giả:

Hứa Thịnh: Không có hứng thú.

Sau mấy phút, tính háu thắng chết tiệt không đè xuống được.

Hứa Thịnh: Hãy chọn tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện