Dịch: LTLT

Bình luận viện: “Câu hỏi cuối cùng, hãy nhìn màn hình lớn.”

Màn hình sau lưng phát sáng ánh đèn huỳnh quang, ppt chuyển qua trang mới, mấy dòng chữ chậm rãi xuất hiện trên màn hình: BC là đường kính của hình tròn tâm O, A là một điểm trên đường tròn O, 0° <∠AOB <120°…

Khi câu hỏi xuất hiện, hình ảnh trên màn hình phát sóng ở hai bên cũng chuyển cảnh bình luận viên ở trên đài. Khi di chuyển ngang qua hai vị trí của Lập Dương và Lâm Giang, đầu tiên ống kính ngừng lại ở trên người hai tuyển thủ Lập Dương một giây, mơ hồ lướt qua tay Tạ Du đang xoay bút: Tâm trạng của cậu không chỉ không bị suy sụp mà thậm chí còn ngồi thẳng hơn, trong tay cầm cây bút mực màu đen, xoay bút một vòng.

Ngồi đối diện cậu là Thiệu Trạm, hai người này đối nhau, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống.

Các thí sinh khác ở xung quanh vừa suy sụp vừa cảm thấy lạnh, càng thê lương hơn.

Đội ngũ của địch suy sụp, đội ngũ nhà mình cũng suy sụp, những người khác trong đội của Lục trung Lâm Giang phát hiện mình chẳng làm gì được, chỉ có thể ngồi không trên sân.

Trước khi ống kính chiếu lên màn hình lớn còn quay trúng nửa gương mặt của Hứa Thịnh.

Thí sinh ở bên cạnh Hứa Thịnh không chịu nổi, muốn tìm người dốc bầu tâm sự, nắm lấy ống tay áo của Hứa Thịnh nói: “Anh Thịnh, đáng sợ quá QAQ.”

Hứa Thịnh “ừm” một tiếng.

Nửa vòng đầu cậu còn giả vờ giả vịt, bây giờ cả người dựa ra sau, nhân lúc không ai chú ý, nhấc chân đạp lên thanh ngang bên dưới bàn, banh chân ra, giống như có một kiểu bình tĩnh của “cao thủ” vậy.

Chưa kể trong giải đấu bốn trường năm ngoái, cậu giành được hạng hai, đè bẹp số một của Anh Hoa.

Thí sinh Lâm Giang: “Em không nhìn nổi câu hỏi nữa rồi!”

“Cao thủ” Hứa Thịnh rất đồng ý, ánh mắt sâu xa nhìn cậu ta: “Tôi cũng vậy.”

Vốn Hứa Thịnh đã không biết, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, thế là dứt khoát nói chuyện với đồng đội, làm giảm áp lực trong đội.

Trước khi cậu đến đây thật sự không nghĩ rằng mình có thể ngồi cùng với các thí sinh khác, xuất hiện cơ hội nói cùng chủ đề.

Cậu cho rằng mình chỉ tự kỷ một mình, dù sao cậu cũng chẳng hiểu đề nào hết, đề nào cũng không biết làm, không ngờ tất cả thí sinh ở đây, ngoại trừ bạn trai cậu với hai người của Lập Dương đối diện, mọi người đều tự kỷ hết rồi.

Thí sinh nước mắt lưng tròng: “Bọn họ nhanh quá! Đây là tốc độ gì vậy? QAQ em chưa bao giờ thi đấu như thế này.”

Hứa Thịnh gật đầu: “Đúng vậy, còn là con người sao?”

Thí sinh: “Đội trưởng Tung Diệp ở đối diện sắp khóc rồi, em cũng muốn khóc.”

Hứa Thịnh thở dài, vỗ vai cậu ta: “Kiên trì lên, câu cuối cùng rồi, ổn định nào.”

Thí sinh: “QAQ!”

Thí sinh nuốt nước mắt xong, tiếp tục lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn câu hỏi, thở dài nói: “Anh Thịnh, trái tim anh tốt ghê đó, không hổ là hạng hai của cuộc thi năm ngoái, đến bây giờ vẫn có thể duy trì tâm lý ổn định, quá giỏi rồi.”

Hứa Thịnh: “…” Cậu chỉ là đục nước béo cò mà thôi.

Dù sao thì hạng hai cũng không phải cậu thi.

Thí sinh nói xong thì nhìn thoáng qua giấy nháp của Hứa Thịnh, ánh mắt ngừng lại, vì trên giấy nháp của Hứa Thịnh chỉ chép câu hỏi, không hề có các bước giải đề gì khác: “Anh… anh không làm đề nào sao anh Thịnh?”

Hứa Thịnh nhấc tay che đi một nửa giấy nháp, cậu vừa không biết làm vừa phải giả vờ, chỉ có thể ra vẻ chép câu hỏi: “… Tôi chỉ thích chép đề.”

“?”

Hứa Thịnh im lặng mấy giây, trong đầu nhanh chóng kết nối logic: “Chép đề có thể giúp mở rộng tư duy.”

“??”

Logic của Hứa Thịnh thực sự không thể nối lại được, cuối cùng chỉ nói mình bật hack, kéo bạn trai ra: “Anh Trạm của mấy cậu dạy.”

Thiệu Trạm đang giải đề bên cạnh: “…”

Thế là thí sinh ở bên cạnh Hứa Thịnh mở to mắt nhìn ngòi bút của Thiệu Trạm đang bận bịu viết chợt ngừng lại, trong lúc đấu thời gian với bên kia thế mà còn phân tâm nói: “Ừ, tôi dạy.”

“…”

Thí sinh kia thầm nói: Còn có kỹ xảo làm bài này à? Cậu ta tin tưởng không nghi ngờ.

Hâm mộ học thần khiến cho lý trí cơ bản nhất bị biến thành như zombie, cũng không nghĩ lại vì sao ở trong cuộc thi ai có tốc độ giải câu hỏi nhanh hơn lại đi lãng phí thời gian chép đề.

Dù như thế thì thí sinh của Nhị trung Lập Dương vẫn nhấn chuông chậm giây, hai bình luận viên nhìn cục diện chém giết chấn động lòng người, thấp thỏm lo sợ cho trường học của mình, lúc nào cũng theo dõi trạng thái tình thế, sau khi trong tài xác nhận đáp án, nhanh chóng nói: “Đội chiến thắng vòng đấu đồng đội, chúng ta cùng chúc mừng Lục trung Lâm Giang!”

Ống kính của màn hình trực tiếp chiếu đến Thiệu Trạm.

Khóa kéo áo khoác của hắn đang mở, lúc này mới lộ rõ mấy phần mệt mỏi, tóc mái che ở trước mắt, dáng vẻ mang theo sự lạnh lùng có tính công kích.

Cố Diêm Vương ngồi bên dưới, chợt đứng phắt dậy, chỉ huy học sinh Lục trung vỗ tay: “Ngẩn người làm gì, vỗ tay đi, Hầu Tuấn, tổ chức đi.”

Đám người Hầu Tuấn xem đến ngơ ngác: “A a a!”

Sau khi sửng sốt rất lâu, bầu không khí ngột ngạt mới biến thành tiếng vỗ tay vang như sấm.

“Thời gian bắt đầu của vòng thi cá nhân là 1 giờ 30 phút chiều, tất cả thí sinh hãy đến sớm trước nửa tiếng để chuẩn bị. Thông báo lại lần nữa, thời gian bắt đầu của vòng thi cá nhân…”

Trường Tung Diệp rời sân đầu tiên, đội trưởng Tung Diệp đi đầu cố gắng lắm mới không rơi nước mắt, lúc đi ngang qua Lập Dương, đúng lúc người họ Hạ của Lập Dương đứng lên.

Sau khi đứng lên, Hạ Triều cầm áo khoác đặt trên lưng ghế lên, hoàn toàn không biết đội trưởng Tung Diệp là ai, thấy vẻ mặt cậu ta không tốt lắm nên thuận miệng nói: “Nghĩ thoáng một chút, thua một lần không sao hết, năm sau tôi với lão Tạ tốt nghiệp rồi, cậu lớp 11 đúng không? Còn hy vọng mà.”

Lần này Tạ Du ở bên cạnh không có ngăn hắn nữa mà còn “ừm” một tiếng thể hiện sự đồng ý.

Ý này chẳng phải là: Năm sau mấy cậu tiếp tục chiến đi.

Đội trưởng Tung Diệp: “…”

Cả đội Tung Diệp: “…” Đậu má nó.

Sau khi nhìn người Lập Dương ở đối diện nói xong, Hứa Thịnh cầm áo khoác đi xuống sân khấu.

Hạ Triều chỉ mặc một cái áo thun mỏng bên trong, nhà thi đấu nhiều người, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, trước khi đi, hắn hơi ngừng bước, ngón trỏ với ngón giữa khép lại hướng về phía chỗ ngồi của Thiệu Trạm làm một động tác chào.

Trông tính cách của hắn rất ngông nghênh, đứng cách một khoảng chào hỏi với bọn họ.

Theo lý mà nói thì thua trận, tâm trạng ít nhiều cũng sẽ hơi suy sụp nhưng nhìn hai người này lại không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn có cảm giác anh hùng tiếc anh hùng với Thiệu Trạm, ý nghĩa của động tác tay giống như đang nói: Vòng sau gặp lại.

Trên khán đài có vài người đang chạy đến sân thi đấu, người mang gọng kính tròn chạy ở đầu tiên: “Anh Triều, đỉnh quá!”

Hạ Triều cười một tiếng: “Thua rồi còn đỉnh à?”

“Tình hình vừa rồi, ông với anh Du có thể ở yên đó đã tốt lắm rồi…”

Giữa lúc nói chuyện, bọn họ càng ngày đi càng xa.

Hứa Thịnh: “Hai người Lập Dương bị sét đánh đó rất mạnh nhỉ?”

Thiệu Trạm rất công nhận đối thủ lần này, phải nói rằng trận đấu tràn đầy sảng khoái này khiến hắn thi rất thỏa chí, hắn không chút keo kiệt cho một đánh giá cực cao: “Rất mạnh.”

“Anh của em mạnh nhất.” Hứa Thịnh nói.

Thiệu Trạm cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục trình bày: “Rất mạnh, nhưng mà dường như bọn họ không quen, có lẽ trước đây chưa từng giải đề theo hướng thi giải.”

Thiệu Trạm là học sinh đi thi giải, qua mấy vòng thì nhanh chóng cảm nhận được trình độ của đối phương, mạnh thì mạnh nhưng ít kinh nghiệm cũng rất rõ ràng.

Sau khi trận đấu kết thúc, các trường học tham gia được sắp xếp đến nhà ăn của Tinh Kiếm dùng bữa.

Lúc bọ họ đến thì những chỗ khác đều đã ngồi kín rồi, cũng chẳng tìm thấy đám Hầu Tuấn đang ở đâu, chỉ có thể ghép bàn với người khác. Chỗ gần cửa sổ gọi cơm có nhiều người nhất, Hứa Thịnh bưng khay cơm đi vào bên trong, nhìn thấy hai chỗ trống, nhưng mà trên một chỗ trống có đặt một cái áo: “Cho hỏi chỗ này có ai ngồi không?”

Hứa Thịnh nói xong mới nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc ngồi đối diện, vừa rồi trên sân khấu hai người này cũng ngồi đối diện bọn họ, suốt cuộc thi cậu không làm gì hết nhưng nhận mặt lại rất chính xác.

Đúng là trùng hợp, Lập Dương.

“Không có ai.” Tạ Du nói xong cong ngón tay gõ lên bàn, nhắc nhở, “Cất đồ vào.”

Trên sân đấu là đối thủ, dưới sân đấu không cần phải giương cung bạt kiếm.

Hạ Triều ở đối diện giới thiệu bản thân trước: “Hạ Triều, trác nguyệt triều*. Anh bạn, vừa rồi cậu trả lời rất giỏi, câu hỏi thứ hai dùng công thức giải lập tức à?” (*Hạ Triều đang tách chữ Triều của mình ra (朝), là chữ 卓, 月 ghép lại)

Thiệu Trạm: “Hai cậu là lần đầu tiên tham gia thi đấu sao?”

Quả nhiên giống như Thiệu Trạm đoán.

Hạ Triều vẫn đang bận dẽ cá, đến khi dẽ xong thì bỏ cá đã dẽ trong dĩa vào trong khay cơm của người bên cạnh, sau đó mới đặt đũa xuống nói: “Tạm thời bị kéo đến, tôi với lão Tạ chỉ tùy tiện giải vài đề thi của mấy cậu mấy năm trước.”

“…”

Tùy tiện giải mấy đề?

Học sinh dốt chính hiệu Hứa Thịnh không hiểu nổi kiểu “tùy tiện” này, mặc dù nghĩ cũng đúng như thế thật, Lập Dương nói muốn tham gia cũng chỉ là chuyện của hai tuần trước.

Hai tuần có thể cho bọn họ bao nhiêu thời gian để chuẩn bị chứ?

Nhưng mà phải là người thế nào mới có thể làm được như vậy trong tình trạng chỉ mới bắt đầu tiếp xúc đề thi giải hai tuần trước?

Hứa Thịnh cảm thấy thật sự rất không công bằng: Đều là bị sét đánh vì sao đãi ngộ lại khác biệt thế này?

Cậu nghĩ đến đây, không kìm được muốn giao lưu kinh nghiệm sét đánh với đối diện, cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, lại tình cờ ăn cơm chung với nhau. Thiệu Trạm với người tên Tạ Du ở Lập Dương không nói nhiều, ở cùng một chỗ khiến cả bàn này không ai dám đến gần nữa, trên bàn chỉ có Hứa Thịnh với Hạ Triều bật chế độ giao lưu tới tấp.

Hứa Thịnh: “Nghe nói trước đây hai cậu từng bị sét đánh à?”

Hạ Triều: “… Người anh em này, cái truyền thuyết này đã lưu truyền rộng rãi như vậy rồi à, đến Lâm Giang cũng biết?”

Hứa Thịnh: “Có chuyện như vậy thật sao?”

Hạ Triều mở miệng là ra ngay câu chuyện, hắn hạ giọng: “Thực ra đó là một đêm tối trời yên tĩnh. Tối hôm ấy tôi với bạn cùng bàn đang đi trên đường, bỗng nhiên trên không trung truyền đến một âm thanh rất lớn…” Hắn kể được một nửa lại ngồi thẳng dậy dựa ra sau, kết thúc câu chuyện, “Lừa cậu mấy cậu đó, phiên bản này đã lỗi thời rồi, cách nói khá thịnh hành bây giờ là sống lại, cái đó thú vị hơn.”

Hứa Thịnh nói thầm trọng bụng, vậy xem ra đều là tin đồn.

Hạ Triều nói xong lại hỏi: “Đúng rồi, trước khi đến đây nghe nói trường mấy cậu có một hạng hai cuộc thi rất lợi hại, hôm nay không đến à?”

Hứa Thịnh: “…”

Đến rồi.

Toàn bộ quá trình thi chỉ giả vờ chép đề, không giành được điểm nào.

Hứa Thịnh sờ mũi thừa nhận: “Tôi.”

Dù chột dạ nhưng vẫn phải làm đẹp mặt “hạng hai cuộc thi” của cậu ở bên ngoài, Hứa Thịnh kể đại khái phần thể hiện anh dũng của bản thân ở cuộc thi năm ngoái: “Năm ngoái lúc tôi thi giết địch vô số, biết trường thực nghiệm Anh Hoa đúng không? Hạng nhất khối của trường bọn họ bị tôi đánh đến nỗi khóc luôn.”

Thiệu Trạm: “…”

Hạ Triều: “Lợi hại ghê đó, vừa rồi sao không thấy cậu nhấn chuông.”

Hứa Thịnh: “Tôi cho mấy cậu chút cơ hội.”

Hai người chuyện trò vui vẻ, hai người bên cạnh lại không nói với đối phương lời nào.

Chỉ là thời gian một bữa cơm mà thân phận “học bá” Hứa Thịnh dựng lên cho bản thân đã rất vững chắc, vững đến mức trước khi đi Hạ Triều còn vô cùng mong chờ phần thi cá nhân vào buổi chiều.

Nhưng mà mặc kệ trước đó có làm màu có bao nhiêu phần là thật thì Hứa Thịnh vẫn quyết định sẽ không phát huy gì hết ở phần thi cá nhân.

Trước khi tất cả thí sinh ra sân khấu, khán giả đã vào chỗ từ lâu, cuộc thi cá nhân không cần màn hình chiếu, toàn bộ đèn trên sân được bật lên, ánh đèn chiếu thẳng xuống, cả sân khấu bị ánh đèn chói mắt bao phủ.

Người khác đều là dáng vẻ chuẩn bị chờ đợi, chỉ có Hứa Thịnh cảm thấy đèn chiếu quá chói mắt, giống y hệt lúc chủ nhiệm Cố gọi cậu lại sau cuộc thi, ánh đèn mạnh mẽ chiếu từ trên xuống dưới, giống như đang tra hỏi tội phạm.

Trước khi trận đấu bắt đầu, bình luận viên làm nóng trận: “Cuộc thi của chúng ta bước vào vòng hai. Buổi sáng, phần phát huy xuất sắc của học sinh Thiệu Trạm khiến tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, không biết trong vòng thi cá nhân tiếp theo, ai sẽ giành được “hạng nhất” còn lại.”

Bình luận viên còn lại nói: “Năm nay, hai thí sinh của Nhị trung Lập Dương cũng khiến mọi người kinh ngạc, không ngờ rằng trong vòng thi đồng đội có thể phát huy một cách tuyệt vời đến vậy.”

So với phần thi đồng đội vào buổi sáng thì tính thưởng thức của vòng thi cá nhân rõ ràng yếu hơn rất nhiều, quá trình giải đề khô khan nhàm chán dài đến nửa tiếng đồng hồ.

Khán giả trong nhà thi đấu chỉ có thể dùng màn hình trực tiếp để giết thời gian, hay gọi là “ngắm trai”.

Giá trị nhan sắc của thí sinh hai trường Lập Dương và Lâm Giang đã vượt qua trình độ bình thường một khoảng lớn, chỉ nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc nhộn nhạo rồi, phần lớn khán giả đã không còn để ý ai được hạng nhất nữa, chỉ hi vọng bác quay phim quay mấy thí sinh này nhiều hơn.

Vòng thi cá nhân trôi qua được một nửa, chỉ có một người ngừng tay đặt bút xuống, sau đó vô cùng huênh hoang nằm sấp xuống bàn ngủ, dùng cái gáy nhìn người khác.

Là Tạ Du của Lập Dương.

Cậu giống như lúc đến, vừa nằm xuống thì đưa tay vén mũ áo sau lưng lên.

Ống kính lướt qua bài thi mà cậu đè bên dưới, các bước giải đề đơn giản, thô sơ… Nội dung trên bài thi không nhiều, nhưng cũng không có chỗ nào trống.

Bình luận viên cũng không biết nên giải thích cho thí sinh này thế nào: “Tạ Du của Nhị trung Lập Dương… em ấy… à… có thể đã làm xong bài rồi.”

Khác với Tạ Du, bài thi của Hạ Triều lại điền kín mít.

Hứa Thịnh không có thời gian nghĩ những chuyện này, bây giờ bản thân cậu còn khó giữ, tuy Thiệu Trạm từng nói câu nào không biết thì cứ để trống, đến lúc đó hắn sẽ nói chuyện với Cố Diêm Vương, nhưng mà cậu vẫn muốn thử xem. Vừa cầm đề lên, quả thực cậu đã nghĩ như thế.

Sau khi bỏ ba câu, cậu nghĩ: Hay là thôi nhỉ?

Hứa Thịnh vẫn miễn cưỡng trả lời được câu đầu tiên của hai câu hỏi trong đó, trước khi thi Thiệu Trạm từng kèm cậu loại câu hỏi kinh điển này.

Còn những câu khác, hoàn toàn không thể đặt bút xuống.

Hứa Thịnh bắt đầu tranh thủ từng phút từng giây để suy nghĩ sẵn trong đầu, lát nữa sẽ giải thích thế nào.

Thứ hạng thí sinh trong vòng thi cá nhân cuối cùng đều trong dự đoán, hạng nhất: Thiệu Trạm.

Hạng hai: Tạ Du.

Hạng ba: Hạ Triều.



Tuy Lập Dương không giành được hạng nhất, nhưng thành tích này cũng đủ khiến những trường khác ở thành phố A thán phục, đặc biệt là bọn họ đều biết hai thí sinh của Lập Dương được coi như là tạm thời tham gia.

Còn Hứa Thịnh không phụ sự mong đợi của mọi người, thi hạng chót.

Lúc ở dưới sân nghe thứ hạng, Cố Diêm Vương đang chờ bình luận viên thông báo tên của sư tử trường bọn họ, thiên tài thi đấu nhí Hứa Thịnh, cuối cùng chờ hết thứ hạng này đến thứ hạng khác đến cuối cùng…

“Anh Thịnh.” Cuộc thi vừa kết thúc, những thí sinh khác bao vây xung quanh Hứa Thịnh, “Sao ông chỉ có mười điểm?”

Hứa Thịnh im lặng một hồi.

Những thí sinh khác nhớ đến thời khắc huy hoàng và phát huy đặc sắc vào năm ngoái của Hứa Thịnh: “Cuộc thi lần này ông phát huy… thất thường rồi à?”

Không.

Đây thực ra là trình độ bình thường của tôi.

Nhưng mà Hứa Thịnh không dám nói câu này ra.

Dù trước khi nộp bài cậu đã chuẩn bị xong, nhưng khi tất cả mọi người đều đến hỏi, cậu vẫn không gánh nổi.

Cuộc thi năm ngoái, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy Hứa Thịnh giành được hạng hai, dù lần thi này có thi thế nào thì cũng không nghĩ theo hướng khác được, lo lắng hỏi: “Anh Thịnh, lần này sao thế? Gặp vấn đề gì à?”

“Năm ngoái, tôi phát huy được trình độ xuất sắc của mình ở cuộc thi thực ra là liên quan đến trạng thái của tôi.” Hứa Thịnh định đổi sự thật sang một phương thức khác để nói ra, thành thật nói, “Có đôi khi tôi sẽ rơi vào một trạng thái tư duy kỳ lạ.”

Cậu thở dài, nói y như thật: “Lúc trạng thái đó đến, khoảnh khắc giải đề tôi cảm thấy giống như có thần linh nhập xác, dường như có một tư duy điều khiển cơ thể của tôi.”

Thiệu Trạm định đến giải vây cho Hứa Thịnh: “…”

Sau khi Hứa Thịnh nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Sau đó một giọng nói phá vỡ sự im lặng, các học sinh đương nhiên có khả năng phân tích khác: “Đm, đây… chẳng lẽ là tiềm thức giải đề? Trạng thái vô ngã* hiệu suất cao?” (*Vô ngã là pháp ấn chỉ có trong Phật giáo, cho rằng, không có một Ngã (sa. ātman, pi. attā), một cái gì trường tồn, bất biến, cốt tủy, vững chắc, tồn tại mà không phụ thuộc vào cái khác. Nghĩa là sự vật có mặt là do duyên sinh (tùy thuộc điều kiện) khởi phát, chứ sự vật không có quyền gì với sự sinh ra và sự hoại diệt của chính nó.)

Khi một người nhìn một người khác với bộ lọc “thiên phú” thì nói gì cũng sẽ tin, thậm chí còn có thể tự động tìm cớ giúp. Đặc biệt thiên phú này còn là chính miệng học thần xác nhận.

Lại có người nói: “Tui biết, giống như nhà Toán học Ấn Độ, giải Toán trong mơ*.” (*Srinivasa Ramanujan: nhà Toán học thiên tài của Ấn Độ)

Người khác nói: “Chẳng lẽ là cảnh giới?”

Chuyện gì thế này?

Hứa Thịnh: “…”

Mẹ nó, mình muốn nói tôi bị xuyên rồi, khoảnh khắc đó tôi không phải là tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện