Mặc Ngạo Thiên muốn làm lãnh đạo, muốn có được chú ý tới điên rồi, nhầm hai bộ truyện cổ tích với nhau cũng không biết.

Sắp đến ngày lễ, các lớp buông lỏng việc học, ai ai cũng phấn khích, đèn trong lớp học đến buổi tối bảy giờ còn sáng trưng.

Mặc Ngạo Thiên kêu gọi các bạn học có vai diễn ở lại luyện tập, nhờ cán sự bộ môn Văn cải biên kịch bản cho bọn họ diễn. Đương nhiên cậu ta là vai chính, muốn thêm nhiều lời thoại nhất, tốt nhất là có cảnh đánh Mặc Nhiên te tua ôm mỹ nhân.

Cũng tội Mặc Ngạo Thiên, trong lớp 9 bạn nữ, đám Liễu Như Yên không muốn diễn cậu ta cũng không dám bắt, Liễu Thanh Ti thì không dễ chọc, đám bạn nữ còn lại thì nhan sắc không lọt được vào mắt cậu ta.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Lê Thanh Tuyền là xinh như gái, làm công chúa rất hợp.

Mọi người được phân cho một xấp giấy A4, mặt trên dẫn chương trình và Mặc Ngạo Thiên là nhiều lời thoại nhất.

Lê Thanh Tuyền bi thương nhìn đời: "Sao không có đứa nào từ chối hộ tao?"

Hứa Xuyên cười chỉ thấy răng không thấy mắt: "Được làm ba mày, tao vui gần chết mắc gì phải từ chối.

Cậu ta xoa đầu Lê Thanh Tuyền vài cái: "Gọi ba đi con"

"...Biến." Bạn với chả bè.

Nghiêm Trạch trí nhớ tốt, hồi khai giảng còn được lên bục đọc diễn văn, người dẫn truyện do cậu ta đảm nhận.

"Cái kịch bản này cũng hay phết chứ đùa." Cải biên từa lưa hột dưa, nên gọi là truyện chế mới đúng. (D)

Nhiếp Diên cũng có vai, nhưng không diễn người, diễn thần điêu quắp công chúa.

Lê Thanh Tuyền không bình luận, cái kịch bản này là để Mặc Ngạo Thiên trả thù riêng Mặc Nhiên mà, hay thì hay nhưng người đóng không vui nổi đâu.

Bị người mình ghét chà đạp trên sân khấu trước mấy nghìn con người, Mặc Nhiên lại không thể không nghe theo, đây là sự kiện lớp của lớp, tự ý làm hỏng vở kịch, không những khiến bạn bè bất mãn mà còn làm thầy cô đánh giá.

Cậu cảm thấy Mặc Ngạo Thiên hơi quá đáng, tự tin tới mức ngạo mạn, không chịu tiếp thu ý kiến trái chiều, còn bắt buộc người khác phải diễn theo cậu ta.Nói thật, nếu Mặc Ngạo Thiên không tên Ngạo Thiên, Lê Thanh Tuyền đã sớm vì bạn cùng bàn võ mồm vài câu.

"Bắt đầu diễn đi"

Trang phục, bối cảnh không cần bọn họ phải lo, Mặc Ngạo Thiên có tiền, đi thuê đi mua là được.

Mặc Ngạo Thiên tiến lên, trao đổi kịch bản với Nghiêm Trạch: "Cậu cứ đọc theo những gì tôi viết, đoạn đầu cũng chỉ có cậu, tôi và Mặc Nhiên có thoại thôi. Đọc đúng y chang thế đi."

Cậu ta liếc Mặc Nhiên, hơi mang khiêu khích: "Cảnh đầu tiên là kết bái anh em, cố gắng phối hợp với tôi cho tốt đi Mặc Nhiên."

Làm như mình là diễn viên Hollywood không bằng.

Mặc Nhiên không nói tiếng nào, chỉ gật đầu.

Lê Thanh Tuyền chỉ nhìn được nửa bên mặt của Mặc Nhiên, lòng đầy lo lắng.

"Nếu không đổi vai đi?" Dù sao cũng là buổi tập đầu tiên, đổi vai cũng không ảnh hưởng gì.Mấy người quay đầu nhìn người đang phát ngôn.

Mặc Ngạo Thiên không vui, nhưng không từ chối ngay: "Đổi gì nữa?"

Lê Thanh Tuyền "Nhiếp Diên thích hợp diễn vai Thạch Sanh hơn đó. Cậu sửa câu truyện tanh bành, không tôn trọng nguyên tác, sao không làm dẫn truyện luôn đi?"

Hay thật, không mở miệng thì thôi, một khi mở mồm ra đã đòi đổi luôn nam chính mới ghê.

Mặc Nhiên quay sang nhìn Lê Thanh Tuyền, ánh mắt có tia sáng nhỏ vụn.

Cậu ấy nói ra tiếng lòng của anh.

Mặc Ngạo Thiên tái mét mặt: "Tôi đã nộp danh sách vậy rồi, không thể thay đổi được nữa. Tôi viết kịch bản thì tôi làm vai chính là đương nhiên rồi, còn ai hiểu kịch hơn tôi nữa!"

"Cậu không hài lòng thì tôi tìm người khác diễn, cái mặt lúc nào cũng hầm hầm chưa chắc gì diễn công chúa được."Từ nãy đến bây giờ cậu ta nói chuyện rất phách lối, đối với Nghiêm Trạch thì ra lệnh, thái độ đối với Mặc Nhiên càng tệ. Có lẽ Mặc Ngạo Thiên còn chẳng xem bạn cùng lớp là bạn.

Đều cùng một độ tuổi, cậu ta lấy gì mà coi thường người khác? Ai nhịn thì nhịn đi.

"Sao lúc đầu không nói vậy đó?"

Lê Thanh Tuyền nghiêm mặt: "Đừng có cứng nhắc như vậy, ai hợp hơn thì để người đó diễn, cũng không phải hợp đồng bắt buộc phải làm theo."

Cậu vỗ kịch bản xuống bàn: "Diên đẹp trai, hình tượng càng sát nhân vật trong truyện, body cũng đẹp hơn cậu nhiều, vào vai Thạch Sanh chuẩn khỏi chỉnh."

Nhiếp Diên bị thằng bạn khen mặt đỏ bừng, ngại ngùng gãi đầu, cười ngu.

Mặc Ngạo Thiên á khẩu, cậu cậu cậu nửa ngày không nói được gì.

Sao mà phản bác được!Mặc Nhiên biết Lê Thanh Tuyền không phải người xúc động. Cho dù bị mắng cũng không giận, chỉ khi nào đụng đến bạn thân thì cậu ấy mới nhảy dựng lên. Có nghĩa là cậu cũng xem anh là bạn thân?

Từ bạn cùng bàn nhảy đến bạn thân, cũng xem như là có tiến bộ.

Mặc Nhiên không muốn Lê Thanh Tuyền bị Mặc Ngạo Thiên ghi hận, sẽ có rất nhiều người tình nguyện thay Mặc Ngạo Thiên trút giận lên đầu cậu mất.

Anh vỗ nhẹ bờ vai cậu, tiến lên một bước che cậu sau lưng mình. Đối diện với ánh mắt như tia lửa của Mặc Ngạo Thiên, anh bình thản nói: "Thôi bỏ qua đi, chỉ là một vở diễn." Diễn thôi, ngoài đời chưa chắc Mặc Ngạo Thiên có thể làm gì uy hiếp đến anh được. Và Lê Thanh Tuyền mặc đồ công chúa...

Nghiêm Trạch cũng phụ họa theo: "Đúng đó, mày đừng căng quá, diễn vui thôi, đừng quạo."

Đa số thắng thiểu số, Lê Thanh Tuyền đành chấp nhận, nhưng không quên lườm Mặc Ngạo Thiên té lửa.

Tại khứa này mình phải diễn công chúa!

Mặc Ngạo Thiên dù bức bối bực bội nhưng không làm được gì, năm diễn viên hết bốn người là đứng về phe Lê Thanh Tuyền rồi, cậu ta phản kháng thì ra rìa chơi.

Mọi người rất nhanh luyện tập, chuyên nghiệp, chuyên chú, chẳng mấy chốc đã quen thuộc, ra dáng ra hình.

Bọn họ muốn nhìn Lê Thanh Tuyền mặc đồ công chúa trông như thế nào, sao không cố cho được! (4)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện