Xếp hạng từ một đến bốn trong lớp ai cũng biết thuộc về ai, chỉ có hạng năm trở về sau là có biến động. Liễu Như Yên canh chuẩn điểm này mà bắt chẹt Liễu Thanh Ti, cô ta cho rằng hạng năm thuộc về mình, giống như lần thi đầu vào.

Ai mà ngờ nửa đường nhảy ra một con Lê Thanh Tuyền, đá cô ta và Liễu Thanh Ti ra khỏi top 5. Câu trước vừa mới thốt "Chỉ cần cô cũng trong hạng từ một đến năm giống tôi thì..." Câu sau bị phó học tập phủ định xếp hạng.

Nhục hay không.

Ra oai với Liễu Thanh Ti không thành, mặt mũi còn bị ném hết.

Như một trò hề, mà chủ đoàn xiếc thú không ai khác là Liễu Như Yên.

Cô ta bị cắt ngang vài lần, đã không vui rồi, thái độ ương ngạnh quát to gọi nhỏ: "Tôi xem qua điểm của các bạn học hết rồi, cùng lắm thì tôi bằng điểm với cậu ta. Cậu dựa vào đây mà cho rằng Lê Thanh Tuyền hạng 5 mà không phải tôi? Hả?"

Phó học tập chỉ là một cô gái bình thường, gia thế không thể so với Liễu gia, đeo kính dày, thắt bím tóc hai bên, mặc váy cũng dài qua đầu gối, khá bảo thủ và nghiêm túc.

Bị Liễu Như Yên quát nạt, cô nàng không sợ lắm, trấn định nói: "Hai người bằng điểm nhưng ưu tiên so điểm Văn. Rõ ràng Lê Thanh Tuyền điểm Văn cao hơn cậu!"

Là đương sự, Lê Thanh Tuyền đang trong trạng thái chết máy, hoàn toàn không để ý hai bên sắp vung tay đánh nhau.

Cậu cho rằng mình thi đâu đó cũng thuộc hạng 20 đổ lại, ai dè lời đe dọa của Ức Phong quá mãnh liệt, làm cậu thăng hẳn 15 hạng, quá trời quá đất rồi.

Lê Thanh Tuyền đổ mồ hôi, nếu cậu thật sự đạt hạng 5, Liễu Như Yên sẽ xé

xác cậu ra.

...

"Hạng 5, chút mừng em, Lê Thanh Tuyền."

"Các bạn nằm trong top 10 của khối sẽ nhận được phần thưởng từ phía nhà trường. Thứ hai sinh hoạt cờ sẽ làm lễ trao giải...

Sau đó Ức Phong có nói thêm cái gì Lê Thanh Tuyền cũng chưa nghe vào.

Ăn cám rồi.

Liễu Như Yên xếp thứ 6, Liễu Thanh Ti cũng không kém chị kém em, hạng 7, hai người còn bằng điểm nhau, khiến Liễu Như Yên càng tức tới vặn vẹo.

Thù này chắc chắn ghim.

Lê Thanh Tuyền thề, trước khi ra khỏi lớp học, cậu đã thấy ánh mắt Liễu Như Yên nhìn mình vừa lạnh lẽo vừa hung tợn, cho cậu một dự cảm chẳng lành.

Phản diện có rất nhiều cách để chỉnh người, cách thứ nhất là thuê giang hồ chặn đường trùm bao tải đánh hội đồng.

Không thể đi lẻ! Ba thằng bạn đúng lúc này đi tới, làm cậu không thấy quá đơn độc. Thà cùng chung hoạn nạn chứ không một mình chịu đựng.

"Chúng ta đi thăm Sở Mộc rồi đi ăn buffet nhá? Có đứa nào phản đối không?"

Lê Thanh Tuyền là đứa đầu tiên tán thành.

Bệnh viện.

Một đám thiếu niên đẹp trai thiếu nữ xinh đẹp cầm theo hoa tươi giỏ trái cây gõ cửa phòng bệnh của Sở Mộc.

Té từ lầu ba xuống, Sở Mộc phải bỏ thạch cao hai chân, trán cũng quấn vài vòng vải trắng, nhìn không khác gì xác ướp.

"Tầm ba bốn tháng nữa tôi mới lành hẳn, không nghiêm trọng lắm"

Lê Thanh Tuyền và đám bạn không biết nên khen cô nương này mạnh mẽ hay không. Té lầu một thôi đã đau muốn chết đi sống lại, Sở Mộc thật là biết an ủi.

Nghiêm Trạch đặt bó hoa lên bàn: "...Rồi cậu thi làm sao?"

Sở Mộc giơ giơ tay phải: "Chỉ trầy da đôi chỗ, đúng là may thật."

".." May? Không té xuống mới gọi là may.

Lê Thanh Tuyền vốn gọt xoài cho mọi người ăn, gọt còn cái hột, cậu âm thầm phi tang, vứt vào sọt rác dưới chân.

"E hèm...Cậu ngã xuống là sơ ý thật sao?"

Đám Hứa Xuyên không rõ cậu hỏi như vậy là có ý gì, nhưng mẫn cảm như Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch, chuyện Sở Mộc rơi từ trên cao xuống không đơn giản.

Nghiêm Trạch còn lấy làm lạ tại sao Nghiêm Cửu Tiêu đã là thiếu úy còn đi điều tra vụ án nhỏ này, thì ra là tính nghiêm trọng rất cao.

Sở Mộc suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời: "Lúc đó tôi đang ở trong văn phòng của thầy tiếng Anh, thầy ấy bảo tôi đến sớm giúp thầy dọn dẹp. Hôm trước hôm đó là Halloween, xã đoàn bọn tôi tổ chức tiệc tại phòng thầy ấy. Trong lúc dọn phòng thì tôi..."

Sở Mộc bị một bộ trang phục dọa sợ, lại giẫm phải mấy trái bóng nhỏ dưới sàn nên trượt chân té ngã ra sau, mà đằng sau lưng chính là cửa sổ.

Còn Ức Phong có mặt trên hành lang lầu 3 là trùng hợp, văn phòng của anh ta cũng ở nơi đó, cách vách.

Hứa Xuyên há hốc: "Cũng ảo thật đấy!"

Quá nhiều sự trùng hợp dẫn đến tai nạn.

Lê Thanh Tuyền tin Sở Mộc không nói dối, nhưng cậu không tin tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Cậu muốn hỏi thêm nhưng có ba thằng bạn ở đây đành ngậm miệng. Cậu không muốn kéo bọn họ vào nguy hiểm, chuyện của Sở Mộc càng ít người biết càng tốt.

"Thanh Ti!"

Sở Mộc nhìn ra cửa, lập tức nhận ra có người quen đến thăm mình, cười vẫy tay.

Liễu Thanh Ti xách theo hộp đồ ăn đến thăm bệnh, cũng không ngờ trong phòng có nhiều người thế này, hơi cau mày.

Lê Thanh Tuyền tự giác nhường chỗ cho trẻ nhỏ: "Tới rồi thì vào đi."

Liễu Thanh Ti không đáp nhưng cô bé đã đi tới, hỏi thăm tình hình sức khỏe của Sở Mộc.

Lê Thanh Tuyền sờ cằm, nhìn trong chốc lát: "Trạch, hay mày dắt Liễu Thanh Ti đi giám định thân nhân cái đi?" (1

Nghiêm Trạch: "??" Gì vậy ba?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện