Lê Thanh Tuyền một bên vui vẻ hóng hớt, một bên chặn lại Nghiêm Trạch muốn ngăn ngừa cãi vã. Hứa Xuyên và

Nhiếp Diên hai mặt nhìn nhau, cũng không muốn xen vào chuyện của con gái.

Nghiêm Tước càng là không can dự, ngồi ở một bên nhâm nhi cà phê, thích ý nở nụ cười.

Âu Dương Kim Dung Nam Thần cùng Nghiêm Linh bạn tới tôi đi đấu khẩu, một bên ngây thơ vô tội đúng sự thật, không nghe hiểu châm biếm, một bên trẻ vị thành niên mắng chửi người nửa câu không rời mama.

Nghiêm Linh chỉ thẳng mặt: "Mày nói mày không có là không có chắc? Mùi nghèo nàn rẻ rách đứng ngoài cửa tao còn nghe!"

Âu Dương Kim Dung Nam Thần xua tay: "Mình có mùi đâu, tắm rửa kĩ lắm á. Mấy bạn nam mới bốc mùi, bọn họ học tứ sáng tới giờ ấy. Đúng không?"

Ngồi không cũng dính đạn các bạn nam cho hay: ".." Chớ cue.

Nghiêm Linh tức xì khói: "Bớt thảo mai lại! Buồn nôn chết đi được!"

Âu Dương Kim Dung Nam Thần ngây thơ hỏi lại: "Thảo mai là gì á?"

"..."

Lê Thanh Tuyền mừng rỡ vềnh tai lên nghe, cảm thấy mình đã xem thường công lực của Âu Dương Kim Dung Nam Thần.

Chị em sức chiến đấu kịch liệt, Hạ Mẫn Nhi làm xong cơm tối cũng chạy ra ngoài này quạt gió thêm củi. Cô ta không ưa Nghiêm Linh lâu rồi, nay thừa dịp giẫm một chân.

Sắc mặt Nghiêm Linh chuyển sang màu gan heo, cắn muốn rách môi, nhưng cố ky đến anh trai, Hứa Xuyên và

Nhiếp Diên ngồi đây nên chỉ có thể làm mình làm mẩy, khóc lóc om sòm lăn lộn.

Nhưng không ai quan tâm, ai cũng quen với trường hợp này.

Hứa Xuyên máu bà tám lại nổi lên: "Trạch, tao nói, cái Linh nó không giống người nhà mày chút nào luôn á."

Không thừa hưởng được một chút sự trầm tính, nghiêm nghị, nghiêm cẩn của nhà họ Nghiêm.

Nhiếp Diên cũng đồng ý: "Ừ, nói chứ mốt kiếm bạn gái tao không tìm giống kiểu như em mày. Thằng Tuyền có

làm gì nhỏ đâu mà lần nào cũng nặng nhẹ với nó."

Hứa Xuyên và Nhiếp Diên đều khó chịu với cách nói chuyện ngậm dao của Nghiêm Linh với Lê Thanh Tuyền, nhưng vì cô ta là em gái của Nghiêm Trạch nên bọn họ có bất mãn cũng không làm gì. Đương sự là Lê Thanh Tuyền còn chịu đựng được, hai bọn họ không có phận sự lên tiếng.

Nhưng ấn tượng đối Nghiêm Linh té dưới đáy cốc.

"Có chuyện đó nữa à?" Nghiêm Tước từ sau khi sự nghiệp bay lên, rất ít khi về nhà, nửa tháng về được một, hai lần. Chuyện liên quan đến Lê Thanh Tuyền hắn biết không nhiều không có nghĩa là hắn không quan tâm cậu.

Chỉ gương mặt đó đủ để Nghiêm Tước ưu ái cậu vạn lần..

Hứa Xuyên radar nhiều chuyện được bật lên, từ chỗ bên này nhảy qua chỗ Nghiêm Tước ngồi xuống, bắt đầu kể chuyện.

Nghiêm Tước: "..." Hắn không nên hỏi, hắn nên câm miệng hóng chuyện.

Lê Thanh Tuyền bị Hứa Xuyên chen đẩy qua một bên, đành phải nhích qua chỗ trống bên tay phải Nghiêm Trạch.

Vừa mới vươn tay muốn cầm cốc nước uống cậu nghe được Nghiêm Trạch nói câu: "Xin lỗi mày, Tuyền."

Lê Thanh Tuyền nghe được câu này phải tính đến vài chục lần, vì thương Nghiêm Trạch nên cậu mới nhịn xuống, dùng câu thần chú con nít còn nhỏ không hiểu chuyện để xoa dịu cái nóng.

Con nít không hiểu chuyện thì đúng, nhưng Nghiêm Linh cũng đã 15, nhỏ nhắn gì, chín năm giáo dục bắt buộc dường như vô ích rồi.

"Hai cốc trà sữa." Không có chuyện gì mà vật chất không giải quyết được.

Nghiêm Trạch: "..."

Lê Thanh Tuyền không đòi cái gì mới khiến cậu ta cảm thấy nặng lòng, bởi vì cậu không đơn giản là bị mắng, mà còn bị khinh rẻ, lòng tự trọng bị giẫm đạp.

Nở nụ cười, lòng đầy ấm áp, Nghiêm Trạch nói: "Đừng nói hai cốc, hai trăm cốc tao cũng mua cho mày."

Lê Thanh Tuyền cong mi mắt: "Hai cốc thôi, tao chưa muốn mắc bệnh khi còn trẻ." Bệnh tật quấn thân thì còn gì vui sướng hưởng lạc.

Nghiêm Trạch thấy hoa cả mắt, biết bạn mình xinh như hoa rồi, nhưng không chống đỡ được. Cậu ta bất đắc dĩ cười cười: "Được được, hai cốc, ngày mai có."

Hứa Xuyên đột nhiên chen vào câu chuyện của hai người: "Ê Trạch, em mày cung gì, nhóm máu nào? Màu sắc yêu thích thì sao?"

"..." Bộ mày định viết tự bạch về con nhóc Nghiêm Linh ấy à?? Lê Thanh Tuyền cũng thích hóng hớt nhưng so với trình độ của Hứa Xuyên thì đúng là gặp sư phụ.

Nghiêm Trạch bị quấy rối, cậu ta cũng biết nếu mình không trả lời thì Hứa Xuyên sẽ không bỏ cuộc: "Nó hả?

Trong nhà nó là người duy nhất có máu O á, cung Nhân Mã, màu thì sao tao biết được, chắc là đỏ..."

Thanh âm nhàn nhạt của Nghiêm Tước nhẹ nhàng cắt ngang.

"Nhóm máu O?"

Nghiêm Trạch nghe ra được nghi hoặc trong câu hỏi của anh trai, bắt đầu trách cứ: "Em gái mình sinh nhật ngày nào, nhóm máu gì mà anh cũng không biết hở? Đã bảo thường xuyên về nhà hâm nóng tình cảm gia đình rồi, anh hai như vậy thì cũng thôi đi, ngay cả anh cũng lạnh lùng nữa."

Lê Thanh Tuyền vỗ cậu ta cái bép: "...Mày ngu à, trọng điểm có phải cái đó đâu!"

Nghiêm Trạch ngơ ngác, đáng thương nhìn cậu: "Tự nhiên chửi tao? Đánh tao nữa."

Hứa Xuyên và Nhiếp Diên cũng đần mặt ra.

Lê Thanh Tuyền đỡ trán: "...Rất có khả năng Nghiêm Linh không phải em gái mày đâu." Một quả drama to đùng lại bón đến tận mồm.

"??"

Đến Nghiêm Tước cũng phải nghi ngờ thành tích học tập của em trai, cười nhạo: "Kiến thức học trên lớp em để trưng bày trong não cá vàng nhỉ. Bố mẹ chúng ta đều nhóm AB."

"..?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện