Liễu Thanh Ti, Sở Mộc nối đuôi theo Lê Thanh Tuyền.
Trong mắt hai bạn nữ, dáng lưng của cậu thắng thắn như trúc, kiên cường bất khuất, giống người hùng của chị em.
Lê Thanh Tuyền chỉ muốn nhanh chóng bước ra khỏi cái chốn ghê tởm này, cho nên hướng ra cổng chính.
Sở Mộc khóc một hồi, đôi mắt đỏ ngầu, Liều Thanh Ti lấy ra khăn giấy đưa cho cô lau mặt. Cô nhìn cô bé trước mặt càng muốn khóc, đáng yêu trong sáng, nhưng đáng tiếc đã bị nhắm đến. Sở Mộc cũng muốn giúp, nhưng bản thân còn khó bảo toàn, bo bo giữ mình may ra không gặp bất hạnh.
Nhạy cảm như Liễu Thanh Ti, tất nhiên đã nhận ra chuyện gì đã xảy ra, dù không biết càng chi tiết, nhưng cũng đủ đáng giận, cô bày ra biểu cảm không nên có ở một đứa trẻ.
"Muốn tôi xử lý hai người đó giúp chị không?"
Một câu nói, khiến Tuyền mỹ nhân hoa dung thất sắc, Sở Mộc ngây ra như phỗng.
Không khí từ ưu buồn chuyển thành u ám, xịt keo cứng ngắc luôn.
Clgt? Mình bị ù tai hả ta? Hết con tam tai tinh bây giờ tới thêm một con hổ báo cáo chồn!
Này nít quỷ chứ con nít gì!
Lê Thanh Tuyền xụ mặt, dựa vào kĩ năng mặt lạnh như tiền, dùng cằm nhìn người, ngăn lại ý tưởng nguy hiểm này: "Con nít con nôi, xem phim hành động ít thôi. Doraemon không thơm à?"
Lỡ bị nghi ngờ là đồng phạm thì chết tui.
Liễu Thanh Ti: "...Chị im đi."
Lê Thanh Tuyền: "..Đây không phải chị."
Sở Mộc bị hai người làm cho buồn cười, tâm trạng be bét áp lực cuối cùng cũng được giảm bớt, vừa cười vừa lau nước mắt. Từ lúc nhập học đến bây giờ, đây có lẽ là lần duy nhất cô thấy đi học thật vui.
Lê Thanh Tuyền nhắm lại miệng.
Có một số chuyện, cứ nhét đầy trái tim, một ngày nào đó nó sẽ căng tràn rồi nổ tung. Chi bằng dùng nước mắt để phát tiết một ít ra ngoài.
Mạnh mẽ là tốt, nhưng tốt quá hóa lốp.
Hoãn một lúc Sở Mộc mới nín khóc: "Đúng rồi, bạn nói có tài liệu cần tôi giúp. Nhưng tôi nhớ...thầy không giao bài gì."
Cổng trưởng chỉ còn mấy bước chân, Lê Thanh Tuyền thành thật nói: "Tôi xạo đó."
Sở Mộc mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Bạn biết chuyện đó rồi?"
Cậu lắc đầu: "Lúc nãy nhìn bạn không ổn lắm, nên tôi mới nói dối gọi bạn ra. Xin lỗi."
Cô bạn lúc này mới bình tĩnh lại, cười cười: "'Có gì mà xin lỗi." Cô nên nói tiếng cảm ơn ngược lại mới đúng.
Sở Mộc không xấu, nếu không cũng sẽ không bị mấy lão già đó nhắm tới.
Nghiêm Trạch thay áo sơ mi mới, vắt áo khoác trên vai, sạch sẽ đẹp trai lưng dựa vào cổng trường, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau. Cậu ta sẽ dùng đôi mắt đào hoa nhìn người khác, khóe miệng lúc nào cũng cong lên, làm chao đảo bao trái tim thiếu nữ, sưởi ấm người ta.
Thấy Lê Thanh Tuyền rốt cuộc ra tới, nhưng không đi một mình, đi ba mình.
"??" Mới một thời gian ngắn thằng này cua được một lúc tận hai nàng? @
Hứa hẹn với nhau độc thân đâu!
Trap boy!
Nụ cười đã tắt, Nghiêm Trạch cảnh giác liếc Liễu Thanh Ti: "Tuyền, tao đặt bàn ở Tiên Các rồi. Đi liền chứ?" Luôn có yêu ma quỷ quái dòm ngó thằng bạn mình. (2)
Lê Thanh Tuyền gật đầu, bỏ túi tài liệu vào ba lô của Nghiêm Trạch, cậu để cho thăng bạn xách cặp hộ mình luôn.
Sở Mộc thấy vậy, vẫy tay tạm biệt: "Vậy bọn tôi cũng về đây."
Lê Thanh Tuyền cho Nghiêm Trạch một ánh mắt.
Liễu Thanh Ti lúc tới một mình, lúc về cũng đi một mình, cô đang định trước một bước đi về thì bị gọi lại.
Nghiêm Trạch nhanh chóng bắt được tín hiệu từ bạn thân: "Hay đi ăn chung đi? Ăn xong mình bảo tài xế đưa hai bạn về, con gái về nhà một mình không an toàn đâu."
Lê Thanh Tuyền thấy Sở Mộc muốn cự tuyệt, cũng khuyên: "Đi đi." Ăn nhà hàng mà đi đông người ta giảm giá
40%.
Liễu Thanh Ti nghe rằng ăn cơm ở Tiên Các không nói hai lời đồng ý, Sở Mộc lúc đầu còn câu nệ, sau đó cũng thả lỏng.
Nhân phẩm của Lê Thanh Tuyền hai cô nàng vẫn tin tưởng, hơn nữa đều là chị em với nhau, cũng không phải đi ăn với bầy trai. (1
Đây là bữa ăn Nghiêm Trạch cảm thấy tệ nhất trần đời, mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn cậu ta, nhưng ai có thể thấu! Vì cái gì hai cô nữ sinh này đối với cậu ta không chút hứng thú nào là sao?
Là cậu ta không đẹp trai hay Lê Thanh Tuyền quá xinh gái?
Liễu Thanh Ti chuyển vào lớp Lê Thanh Tuyền gây chấn động không nhỏ. Nhảy một lần nhảy hai lớp, có người khó khăn lắm mới giữ được thứ hạng ở vị trí cao, thế mà con nhóc kém hai tuổi lại vượt qua mấy trăm học sinh để làm thành viên thứ 29 của lớp.
Vừa hay một tập tài liệu in dư của Ức Phong có chỗ dùng.
Liễu Thanh Ti tuy rằng rất đẹp, cũng lạnh lùng ngầu lòi, nhưng địa vị của Tuyền mỹ nhân trong lớp không hề bị lung lay.
Lê Thanh Tuyền vẫn là thứ gì đó gây thương nhớ.
Cậu mắt sáng phát hiện ra không khí vi diệu giữa Liễu Như Yên và Liễu Thanh Ti.
Cả hai đều họ Liễu, nhưng cậu nghe nói nhà họ Liễu chỉ có một thiên kim kia mà? Chẳng lẽ Liễu Thanh Ti là con ngoài giá thứ?
Nhưng mấy vấn đề này có liên quan gì đến cậu đâu, tránh xa và hóng hớt là được.
Hôm nay có tiết thể dục, các bạn nam sinh thay quần áo ngay trong lớp, các bạn nữ thì di chuyển đến phòng thay đồ.
Lê Thanh Tuyền vừa cởi áo khoác ra, một chúng nam sinh hai mắt sáng như đèn pha chiếu lại đây.
"??"
Trong mắt hai bạn nữ, dáng lưng của cậu thắng thắn như trúc, kiên cường bất khuất, giống người hùng của chị em.
Lê Thanh Tuyền chỉ muốn nhanh chóng bước ra khỏi cái chốn ghê tởm này, cho nên hướng ra cổng chính.
Sở Mộc khóc một hồi, đôi mắt đỏ ngầu, Liều Thanh Ti lấy ra khăn giấy đưa cho cô lau mặt. Cô nhìn cô bé trước mặt càng muốn khóc, đáng yêu trong sáng, nhưng đáng tiếc đã bị nhắm đến. Sở Mộc cũng muốn giúp, nhưng bản thân còn khó bảo toàn, bo bo giữ mình may ra không gặp bất hạnh.
Nhạy cảm như Liễu Thanh Ti, tất nhiên đã nhận ra chuyện gì đã xảy ra, dù không biết càng chi tiết, nhưng cũng đủ đáng giận, cô bày ra biểu cảm không nên có ở một đứa trẻ.
"Muốn tôi xử lý hai người đó giúp chị không?"
Một câu nói, khiến Tuyền mỹ nhân hoa dung thất sắc, Sở Mộc ngây ra như phỗng.
Không khí từ ưu buồn chuyển thành u ám, xịt keo cứng ngắc luôn.
Clgt? Mình bị ù tai hả ta? Hết con tam tai tinh bây giờ tới thêm một con hổ báo cáo chồn!
Này nít quỷ chứ con nít gì!
Lê Thanh Tuyền xụ mặt, dựa vào kĩ năng mặt lạnh như tiền, dùng cằm nhìn người, ngăn lại ý tưởng nguy hiểm này: "Con nít con nôi, xem phim hành động ít thôi. Doraemon không thơm à?"
Lỡ bị nghi ngờ là đồng phạm thì chết tui.
Liễu Thanh Ti: "...Chị im đi."
Lê Thanh Tuyền: "..Đây không phải chị."
Sở Mộc bị hai người làm cho buồn cười, tâm trạng be bét áp lực cuối cùng cũng được giảm bớt, vừa cười vừa lau nước mắt. Từ lúc nhập học đến bây giờ, đây có lẽ là lần duy nhất cô thấy đi học thật vui.
Lê Thanh Tuyền nhắm lại miệng.
Có một số chuyện, cứ nhét đầy trái tim, một ngày nào đó nó sẽ căng tràn rồi nổ tung. Chi bằng dùng nước mắt để phát tiết một ít ra ngoài.
Mạnh mẽ là tốt, nhưng tốt quá hóa lốp.
Hoãn một lúc Sở Mộc mới nín khóc: "Đúng rồi, bạn nói có tài liệu cần tôi giúp. Nhưng tôi nhớ...thầy không giao bài gì."
Cổng trưởng chỉ còn mấy bước chân, Lê Thanh Tuyền thành thật nói: "Tôi xạo đó."
Sở Mộc mặt trắng bệch, run rẩy hỏi: "Bạn biết chuyện đó rồi?"
Cậu lắc đầu: "Lúc nãy nhìn bạn không ổn lắm, nên tôi mới nói dối gọi bạn ra. Xin lỗi."
Cô bạn lúc này mới bình tĩnh lại, cười cười: "'Có gì mà xin lỗi." Cô nên nói tiếng cảm ơn ngược lại mới đúng.
Sở Mộc không xấu, nếu không cũng sẽ không bị mấy lão già đó nhắm tới.
Nghiêm Trạch thay áo sơ mi mới, vắt áo khoác trên vai, sạch sẽ đẹp trai lưng dựa vào cổng trường, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau. Cậu ta sẽ dùng đôi mắt đào hoa nhìn người khác, khóe miệng lúc nào cũng cong lên, làm chao đảo bao trái tim thiếu nữ, sưởi ấm người ta.
Thấy Lê Thanh Tuyền rốt cuộc ra tới, nhưng không đi một mình, đi ba mình.
"??" Mới một thời gian ngắn thằng này cua được một lúc tận hai nàng? @
Hứa hẹn với nhau độc thân đâu!
Trap boy!
Nụ cười đã tắt, Nghiêm Trạch cảnh giác liếc Liễu Thanh Ti: "Tuyền, tao đặt bàn ở Tiên Các rồi. Đi liền chứ?" Luôn có yêu ma quỷ quái dòm ngó thằng bạn mình. (2)
Lê Thanh Tuyền gật đầu, bỏ túi tài liệu vào ba lô của Nghiêm Trạch, cậu để cho thăng bạn xách cặp hộ mình luôn.
Sở Mộc thấy vậy, vẫy tay tạm biệt: "Vậy bọn tôi cũng về đây."
Lê Thanh Tuyền cho Nghiêm Trạch một ánh mắt.
Liễu Thanh Ti lúc tới một mình, lúc về cũng đi một mình, cô đang định trước một bước đi về thì bị gọi lại.
Nghiêm Trạch nhanh chóng bắt được tín hiệu từ bạn thân: "Hay đi ăn chung đi? Ăn xong mình bảo tài xế đưa hai bạn về, con gái về nhà một mình không an toàn đâu."
Lê Thanh Tuyền thấy Sở Mộc muốn cự tuyệt, cũng khuyên: "Đi đi." Ăn nhà hàng mà đi đông người ta giảm giá
40%.
Liễu Thanh Ti nghe rằng ăn cơm ở Tiên Các không nói hai lời đồng ý, Sở Mộc lúc đầu còn câu nệ, sau đó cũng thả lỏng.
Nhân phẩm của Lê Thanh Tuyền hai cô nàng vẫn tin tưởng, hơn nữa đều là chị em với nhau, cũng không phải đi ăn với bầy trai. (1
Đây là bữa ăn Nghiêm Trạch cảm thấy tệ nhất trần đời, mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn cậu ta, nhưng ai có thể thấu! Vì cái gì hai cô nữ sinh này đối với cậu ta không chút hứng thú nào là sao?
Là cậu ta không đẹp trai hay Lê Thanh Tuyền quá xinh gái?
Liễu Thanh Ti chuyển vào lớp Lê Thanh Tuyền gây chấn động không nhỏ. Nhảy một lần nhảy hai lớp, có người khó khăn lắm mới giữ được thứ hạng ở vị trí cao, thế mà con nhóc kém hai tuổi lại vượt qua mấy trăm học sinh để làm thành viên thứ 29 của lớp.
Vừa hay một tập tài liệu in dư của Ức Phong có chỗ dùng.
Liễu Thanh Ti tuy rằng rất đẹp, cũng lạnh lùng ngầu lòi, nhưng địa vị của Tuyền mỹ nhân trong lớp không hề bị lung lay.
Lê Thanh Tuyền vẫn là thứ gì đó gây thương nhớ.
Cậu mắt sáng phát hiện ra không khí vi diệu giữa Liễu Như Yên và Liễu Thanh Ti.
Cả hai đều họ Liễu, nhưng cậu nghe nói nhà họ Liễu chỉ có một thiên kim kia mà? Chẳng lẽ Liễu Thanh Ti là con ngoài giá thứ?
Nhưng mấy vấn đề này có liên quan gì đến cậu đâu, tránh xa và hóng hớt là được.
Hôm nay có tiết thể dục, các bạn nam sinh thay quần áo ngay trong lớp, các bạn nữ thì di chuyển đến phòng thay đồ.
Lê Thanh Tuyền vừa cởi áo khoác ra, một chúng nam sinh hai mắt sáng như đèn pha chiếu lại đây.
"??"
Danh sách chương