Dì Tô cũng không vội nói chuyện mà cầm lấy dao gọt hoa quả, gọt táo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, không quên nói cám ơn.
Dì Tô tựa hồ đã chuẩn bị kĩ nên mở miệng như thế nào, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
“Người xưa dạy, “tử bất giáo, phụ chi quá” (*), cha của Tô Vãn qua đời sớm, Tô Vãn trở thành như ngày hôm nay hoàn toàn là trách nhiệm của một người làm mẹ như dì, dì dạy chữ cả đời, tự nhận là chưa từng có loại người nào chưa thấy qua, còn có bao nhiêu đứa phản nghịch nhờ dì mà hối cải trở thành con người mới, thế nhưng dì lại không thể dạy dỗ tử tế con gái mình, để cho nó đi vào con đường như vậy.”
Vốn dĩ ở trong mắt dì Tô, Tô Vãn thích nữ nhân là một chuyện sai trái.
“Đời người khó có được tri kỷ, con và Tô Vãn là bạn học thời trung học, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không thay đổi, thật sự là không dễ dàng, dì mừng cho Tô Vãn, nhưng hiện tại, dì tiếc cho cả hai.”
Mũi ta đau xót, ta không biết mình và Tô Vãn còn có thể trở lại như trước được nữa hay không.
“Con người có đủ loại dục vọng, có cái gọi là lòng tham không đáy, không có khả năng mọi thứ đều được thỏa mãn, hơn nữa có một số việc biết rõ không thể làm, không nên làm ngược lại với đạo lý, cái giá phải trả đương nhiên cũng sẽ rất lớn.”
Ta nghĩ đến mình và Tô Vãn, nếu như không đi sai bước, chúng ta vẫn là bạn tốt không có gì giấu nhau, cho dù mỗi người đều có tình cảm riêng của mình, cũng sẽ không giống hiện tại để bụng như vậy, đau như vậy, bởi vì có một vài thứ không đụng vào thì không sao, một khi đã dính vào lại phải tách rời ra, đó chính là đau điếng người.
“Cả hai đứa bây giờ đều có tiền đồ riêng, nói ví dụ như thanh xuân của cả hai, mỹ mạo của cả hai, tình cảm mãnh liệt của cả hai, hiện giờ trong mắt hai đứa tình yêu là quan trọng nhất, nghĩ rằng nếu có được tình yêu thì sẽ có được cả thế giới, nhưng không hề biết rằng chỉ có bánh mì mới thực sự làm no bụng, đến lúc tình cảm mãnh liệt của cả hai không còn nữa, lại không có của cải làm trụ cột, mọi vấn đề sẽ theo đó mà đến.”
“Tô Vãn từng hùng hồn nói với dì, mặc dù không thể đại phú đại quý, nhưng lấy năng lực của hai đứa để nuôi sống một gia đình thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Phải biết rằng dục vọng của con người là vô chừng mực, dì có thể chắc chắn với con rằng, sẽ có một ngày hai đứa sẽ vì tiền bạc mà khắc khẩu, cả hai không giống gia đình bình thường, bởi vì một nửa sinh lực của nữ nhân là dành cho con cái, cho nên nam nhân sẽ đảm nhiệm trọng trách nuôi gia đình, đây được gọi là sự cân bằng. Có lẽ hai đứa sẽ nói, hai đứa không cần con cái, phải biết rằng con cái chính là kéo dài sinh mệnh, là hi vọng của cuộc sống, là sức sống của gia đình. Con hãy tưởng tượng một chút, khi các con đến tuổi trung niên, lão niên, không có con cháu thì sẽ thê lương như thế nào, thế giới bên ngoài nhiều cám dỗ, quan hệ của cả hai chỉ dựa vào tình yêu để gắn bó thì làm sao có thể vững chắc.”
Qủa thật, lần này dì Tô nói rất có sức thuyết phục, suy cho cùng bà là giáo viên, mẹ ta nhất định không thể nói ra được những lý lẽ lớn lao như vậy, đột nhiên ta có chút hiểu được vì sao Tô Vãn không muốn gặp ta.
Dì Tô không nói gì nhìn ta, ta biết bà đang chờ ta bày tỏ thái độ, ta không trả lời bà ngay lập tức, chỉ hỏi:
“Tô Vãn đâu?”
Tô Vãn nếu muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ của chúng ta, nàng chỉ cần nói một câu, không cần thiết phải để dì Tô ra mặt.
Dì Tô nói:
“Ở bệnh viện.”
Ta giật mình:
“Cậu ấy bị sao vậy?”
“Bác sĩ chẩn đoán, lo âu quá độ cộng thêm bị cảm lạnh, bệnh đổ nặng.”
Hóa ra dì Tô về đây là giúp Tô Vãn lấy đồ dùng sinh hoạt chứ không phải giúp Tô Vãn chuyển nhà, ta vừa lo lắng đồng thời cũng trở nên yên tâm hơn.
Ta tận lực biểu hiện rằng mình không hề quá để ý, hỏi:
“Cậy ấy ở bệnh viện nào, con có thể đến thăm được không?”
Dì Tô gật đầu:
“Đương nhiên, hai đứa là bạn thân mà.”
Sau đó chỉ vào cái túi trên mặt đất nói:
“Vậy phiền con mang đến cho Tô Vãn dùm.”
Nghe ý tứ đúng là để ta gặp Tô Vãn một mình, ta có chút không thể tin được, thời điểm này bà hẳn là phải cật lực ngăn cản chúng ta mới đúng.
Dì Tô giống như nhìn thấu tâm tư của ta, thản nhiên cười cười:
“Dì là mẹ Tô Vãn, không phải kẻ thù của nó, cho nên dì hiển nhiên phải lên tiếng. Dì không thể nhìn nó đi sai đường, tất nhiên, dưa xanh hái không ngọt, dì chỉ có thể khuyên nó chứ không thể chi phối, về phần nó lựa chọn như thế nào, hãy để nó tự quyết định.”
Dì Tô có thể yên tâm như thế, khẳng định Tô Vãn đã hứa hẹn cái gì đó với bà, nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… ta muốn nhìn thấy Tô Vãn ngay lập tức.
Trên đường đến bệnh viện, ta mua một phần canh gà, nhìn mặt bàn bằng đá cẩm thạch trắng noãn, ta nhớ đến cảnh tượng cùng Tô Vãn nấu cơm, nước mắt lại rơi xuống, trong lòng không tiếng động gào thét, chỉ là muốn một thế giới hai người đơn giản, vì sao phải khó khăn như vậy? Trong bệnh viện khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ta tìm được phòng của Tô Vãn, đứng trước cửa phòng nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh, bên trong có hai giường bệnh, nhưng chỉ có một mình Tô Vãn, nàng ngồi tựa lưng vào thành giường, một tay đang truyền nước biển, tay còn lại cầm sách. Ta mở cửa phát ra tiếng vang, nàng ngẩng đầu lên nhìn, ta nhận thấy được sự kinh ngạc rõ ràng trên mặt nàng, hẳn là không tin được ta lại xuất hiện ở đây.
Tính ra, ta và Tô Vãn đã không gặp mặt suốt dịp lễ, giờ phút này gặp lại giống như xa cách đã lâu, cũng chỉ khi nhìn thấy Tô Vãn, ta mới biết được ta nhớ nàng rất nhiều.
————————————————–
(*) “Tử bất giáo, phụ chi quá”: Con không dạy, lỗi của cha. Đây là một câu thơ trong Tam Tự Kinh.