Đêm nay, Thịnh Cẩm Như lần đầu tiên không ngủ bên ngoài, bà ta ngủ ngay trong động đá vôi, nửa đêm về sáng, rốt cuộc trong lòng vẫn băn khoăn, bà ta lén đi thăm Quý Đường Đường, mấy ngọn đèn dầu đốt hai bên vách núi đã gần lụi, chỉ còn sót lại chút ánh sáng le lói, bà ta nhìn thấy Quý Đường Đường ngồi bên cạnh quan tài đá nơi Vưu Tư đang nằm, hai cánh tay bám vào thành đá, cằm gác lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào bên trong không động đậy.

Cảnh tượng ấy khiến cho Thịnh Cẩm Như hơi hoảng hồn, dáng vẻ hiện giờ của Vưu Tư, đến bà ta nhìn còn thấy da đầu tê rần, Tiểu Hạ đã ngồi như vậy mấy giờ liền, đến mắt cũng không buồn chớp lấy một cái, rốt cuộc con bé định làm gì? Tuy nhiên bà ta vẫn không quấy rầy Quý Đường Đường mà chỉ lẳng lặng đứng một lúc rồi âm thầm lui xuống, tự an ủi bản thân: Mới đầu bao giờ chẳng như vậy, Tiểu Hạ và cậu thanh niên kia đâu phải không có chút tình cảm nào, đau khổ một thời gian là chuyện rất bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ ổn, chỉ cần thời gian đủ dài, không có gì là không thể rũ bỏ được hết, Tiểu Hạ hiện giờ có lẽ sẽ trách bà, nhưng sau này chưa biết chừng còn phải cảm ơn bà: Ái tình chỉ là thứ đồ chơi phù phiếm, không thể che gió che mưa, không thể giải khát cũng chẳng thể lấp đầy bụng, chỉ có số mệnh mới thực sự chân thật. --------------------

Quý Đường Đường cảm thấy một nỗi thê lương tưởng chừng như tuyệt vọng.

Thịnh Cẩm Như kỳ thực còn nói rất nhiều điều với cô nhưng cô nghe không nổi, cô cảm thấy như cuộc sống của mình, tựa như nước chảy trên lều bạt dần dần rẽ ra, cô đương nhiên không tính là oanh liệt vĩ đại hay dâng hiến gì, nhưng chí ít cũng từng nỗ lực sống sót, giãy dụa, từng yêu, và cũng từng được yêu.

Thời khắc cuối cùng bỗng nhiên yên lặng như vậy, tựa như trước tung mình vào trong xoáy nước sâu vạn trượng, ngồi bên vách núi, tiện tay nhặt lấy một đóa hoa.

Trong động đá không có đồng hồ, thế nhưng cô có thể nghe thấy tiếng kim giây tíc tắc đòi mạng, cô không ngốc, sâu trong lòng, cô hiểu rõ ràng, khả năng Nhạc Phong gặp chuyện chẳng lành là rất cao ---- Tần Thủ Nghiệp biết cô bị nhốt giữa Bát Vạn Đại sơn, không có khả năng chờ cô có thể trốn ra được, nếu vậy, tất cả giá trị của Nhạc Phong đối với lão ta chỉ dừng lại ở hai chữ xả giận, một là lão ta sẽ ra tay tàn độc giết chết anh, hai là sẽ để lại cho anh một mạng, giày vò lâu dài, bất luận là như thế nào, đối với Nhạc Phong mà nói đều rất khó có thể gánh chịu.

Cục diện dai dẳng này, kéo dài đến bây giờ, biến thành một cán cân cân bằng, dường như tất cả đều đã vào đúng vị trí, tiếp đó sẽ nghiêng về bên nào, chỉ cần xem cây kim là cô sẽ nhẹ nhàng nhích về đâu.

Hiện giờ, cô chỉ có hai con đường.

Chết, hoặc là sống.

Cô gần như đã gạch bỏ lựa chọn "sống" này đầu tiên: Sống ở nơi này ư, sống trong sơn động tối tăm không có lấy một tia sáng mặt trời này, sống đến cái ngày không thể nào... nhớ đến Nhạc Phong được nữa, sống như Thịnh Cẩm Như, mặt mày mơ hồ, ham thích duy nhất là gõ tẩu thuốc?

Nếu là chết thì sao?

Từ khi gặp biến cố đến tận bây giờ, chết đối với cô mà nói, từ lâu đã không phải một danh từ mang tính đe dọa, so với nhân gian lạnh lẽo này, thế giới bên dưới kia có những người có thể khiến cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều, mẹ và Liên Thành đều ở đó, có lẽ, bây giờ, Nhạc Phong cũng vậy, mà anh ở đâu, mọi nhung nhớ của cô cũng ở đó.

Mấu chốt là, chết như thế nào.

Cô đương nhiên có thể giống như khi ở Đôn Hoàng, cắt một dao qua động mạch, hoặc có thể lao mình vào vách đá một cái ----- nhưng cô không cam tâm, vô cùng không cam tâm, vì sao chứ? Nếu thực sẽ phải chết, cho dù chết đến thịt nát xương tan, cô cũng phải dùng nốt hơi tàn của mình, biến máu thịt tan tác của mình thành một viên đạn báo thù, bắn qua trán Tần Thủ Nghiệp, xuyên qua gáy.

Mối thù của mẹ, của A Thành, của Nhạc Phong, của chính cô, nhất định phải ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn.

Cô không nhìn Thịnh Cẩm Như nữa, cũng không trông chờ gì người phụ nữ này có thể mở cửa từ bi, cô nhìn chằm chằm vào Vưu Tư trong quan tài đá, lặp đi lặp lại với bản thân rằng: Đường Đường, mày hãy nhìn cho kỹ, cái gì mới thực sự là tuyệt vọng thực sự, nếu như mày còn có thể cử động, còn có thể nói chuyện, mày phải nghĩ ra cách.

Thịnh Cẩm Như đi rồi, ánh đuốc trên vách đá cũng tắt lụi, trong bóng tối, Quý Đường Đường ngồi xuống cạnh quan tài, vươn tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, chậm rãi viết xuống đất.

Đá cọ lên đá, gần như không lưu lại dấu vết gì, nhưng cô vẫn nghiêm túc viết hết một hàng, cách xuống một khoảng lại viết hàng tiếp theo, có những lúc, viết xuống vài thứ, không phải là để lưu giữ nó, mà là để bản thân ghi nhớ, trong thời gian còn lại, mỗi câu cô viết ra, đều là quy tắc tối cao và khởi nguồn của sức mạnh.

Thứ nhất, không nên nghĩ nhiều đến Nhạc Phong.

Hiện giờ, cô không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, có câu, khi bóng đêm buông xuống, đến cả cái bóng của chính bạn cũng sẽ rời bỏ bạn, ý nói chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình ---- nhưng tính hình của cô tệ hơn thế, âm trận không thể hoàn toàn chữa trị cho cô, tâm trạng của cô một khi không khống chế được, thân thể này sẽ mất đi ý thức, còn tiếp tục nghĩ đến Nhạc Phong, không nghi ngờ sẽ khiến cô nháy mắt sụp đổ, thống khổ và bi thương sẽ khiến cô trở nên yếu đuối, giờ khắc này, chỉ thù hận thấu xương mới khiến cô có thể đứng thẳng người.

Thứ hai, để đạt được mục đích một cách nhanh nhất, có thể buông tha một vài nguyên tắc thỏa đáng.

Thứ ba, mượn sức tất cả những người có thể lợi dụng, kẻ thù của kẻ thù, địch nhân đang buông lỏng, mỗi người đều có thể lợi dụng, mỗi người đều có thể trở thành bậc thang để mình dẫm lên.

Thứ tư, thời gian không còn nhiều, làm việc cần phải nhanh chóng chuẩn xác, sắc bén, làm người phải kiên quyết một chút, nhẫn tâm hơn một chút.

Bốn điều, từng chữ từng chữ một viết xong dường như có chút sức mạnh hắc ám bùng lên, từ từ trút vào khắp tứ chi bách hải, Quý Đường Đường tiện tay ném hòn đá đi, ngay bên cạnh là thạch quan, tiếng hòn đá rơi xuống nước, vậy mà lại cực kỳ giống cảm giác khi còn bé Tần Thủ Thành đưa cô đi nghịch nước.

Khóe môi Quý Đường Đường hiện lên một nụ cười mỉa mai, cô bước tới bên cạnh hàng rào sắt, ngưng thần nhìn mảnh đất trống bên ngoài, liều mạng là không thể, thứ nhất hiện giờ cô không có khả năng đó, thứ hai Thịnh Cẩm Như cũng không phải dạng hiền lành, đừng tưởng bà ta luôn mồm nói muốn tốt cho cô, nếu thực sự chọc giận bà ta, chưa biết chừng bà ta có thể dùng xương cốt của cô làm gối đầu.

Lá mặt lá trái nhượng bộ cũng không gạt được Thịnh Cẩm Như, cho nên cách này không được, cô phải tìm sự giúp đỡ.

Muốn tìm được người giúp đỡ mình ở trong sơn động này đích thực rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng, không phải có câu: kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh của mình hay sao? Ở trong sơn động này, chỉ có duy nhất một người mang ý tốt với cô, ôm lòng áy náy với mẹ cô.

Cô phải xem xem, người phụ nữ hai đầu kia hiện giờ đang làm gì.

--------------------

Trong sơn động rất yên tĩnh, tiếng thở đều đặn liên tiếp lặp đi lặp lại, tầm mắt của Quý Đường Đường quét qua từng hang hốc, tựa như một u hồn lặng lẽ chuyển động, cô không thể hận nổi đám phụ nữ của nhà họ Thịnh, những người trẻ tuổi này, hoặc có lẽ cả những thân xác già nua, co ro sống trong hang động âm u này, đắp những tấm chăn bẩn thỉu dường như vĩnh viễn ngấm mùi ẩm mốc, ăn mặc theo kiểu cổ xưa, bên cạnh gối đầu là những tấm vải thêu dang dở hay đế giày cắm kim, ngày qua ngày dằng dặc, liếc mắt đã có thể thấy dáng dấp của cái chết, một nhóm người ngu muội đáng thương như vậy, hận bọn họ thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

So với bọn họ, chỗ ở của người phụ nữ hai đầu kia càng giống một cái ổ chó hơn, bà ta thậm chí không có nổi một nơi có thể duỗi thẳng chân, chỉ có thể ngồi dựa vào vách đá mà ngủ, nghĩ đến những nhục nhã thóa mạ mà bà ta phải gánh chịu từ những người phụ nữ trong động đá vôi này trong bao ngày qua, Quý Đường Đường bỗng nhiên dâng lên một chút thương xót, nhưng chỉ trong chốc lát, thứ thương cảm này tựa như một chén nước bị hắt xuống sa mạc khô cằn.

Cô tập trung nhìn người phụ nữ kia một lát, đột nhiên thét chói tai: "Mẹ! Mẹ! Mẹ mau đến cứu con với mẹ!"

Gần như tất cả mọi người đều bị đánh thức, vẫn còn ôm lấy chăn, đang ngái ngủ, hoặc mù mờ chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, được một lúc, tiếng quát tức giận mà nghiêm khắc của Thịnh Cẩm Như vang lên: "Mặc kệ nó, để nó kêu!"

Phản ứng hầu như khớp với dự liệu của cô, Quý Đường Đường cắn môi cười nhạt, cô không kêu nữa, cô biết Thịnh Cẩm Như đang nghĩ thế nào về cô: Tiểu Hạ đã cùng đường, không còn cách nào, nửa đêm chỉ biết quấy rối không cho bọn họ ngủ đểhả giận, gọi Thịnh Thanh Bình đã khuất tới cứu mình, mấy ngày nay cô đúng là rất thất thường, cứ để cô kêu, kêu mệt rồi sẽ im.

Không chỉ Thịnh Cẩm Như, mỗi một người ở đây đều nghĩ như vậy, bọn họ có người tức giận, có người hả hê trở mình, gáp một cái, trùm chăn lên đầu, chẳng mấy chốc, chút náo loạn khi nãy đã biến mất, Thịnh Cẩm Như cũng nhanh chóng thiếp đi, dù sao bà ta cũng đã lớn tuổi, dễ dàng mệt mỏi.

Chỉ có một người muốn ngủ tiếp cũng không thể, bà ta hoảng hốt nép vào trong góc, bất an nuốt nước bọt, há miệng run rẩy, vươn ngón tay vén tấm màn vải ra một khe hở, nhìn về phía sơn động của Quý Đường Đường.

Tốt lắm, Quý Đường Đường nhủ thầm trong lòng, tôi chính là kêu cho bà nghe.

Cô dựa lưng ngồi xuống bên cạnh hàng rào sắt, bắt đầu lẩm nhẩm liên miên, giọng nói rất nhỏ, phần lớn tựa như thì thầm, nhưng sơn động yên tĩnh, nếu chưa ngủ thì vẫn có thể nghe được ---- cô cứ không ngừng nói như vậy, ánh mắt không hề rời khỏi người phụ nữ kia một khắc, cô thấy bà ta chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng chậm rãi vén màn ra, bà ta không dám đứng dậy, dùng cả tay cả chân lặng lẽ bò trên mặt đất, trong bóng tối, thân hình bà ta di chuyển tựa như một loài động vật có vú quái dị.

Có một khoảnh khắc, Quý Đường Đường cảm thấy mình thật tàn nhẫn, tựa như một gã đánh cá không ngừng thu lưỡi câu, dẫn con mồi về hướng này.

Người phụ nữ hai đầu kia không dám bò lại quá gần, khá xa đã dừng lại nằm rạp xuống, bản thân Quý Đường Đường cũng ngạc nhiên với phản ứng của mình, cô vậy mà đột nhiên lấp lửng hạ giọng nói một câu: "Mẹ, vậy em gái của mẹ..."

Quả nhiên, người phụ nữ hai đầu kia run lên một chút, lại bò lên phía trước một đoạn.

Giọng nói của Quý Đường Đường càng ngày càng bé, đột nhiên còn hơi nức nở, nói "Mẹ, mẹ khổ quá". có lúc lại thở dài, lại mơ hồ nói "Bà ta thì sao, cứ thế cho qua ư", người phụ nữ hai đầu kia nghe mà hết hồn, mồ hôi túa ra, bà ta nhìn bóng lưng sụp xuống của Quý Đường Đường, bất an liếm môi, càng bò càng gần, càng bò càng gần, đến cuối cùng, chỉ cần vươn ngón tay ra là có thể chạm đến bả vai của cô.

Quý Đường Đường đột nhiên hạ giọng nói một câu: "Thật vậy ư, mẹ, bà ấy ở ngay phía sau ư?"

Người phụ nữ hai đầu kia cơ bản không kịp phản ứng kịp, Quý Đường Đường,hai tay đồng thời vươn ra ngoài song sắt, một tay túm lấy bả vai của bà ta ghì chặt lại, một tay kia bịt miệng bà ta lại, đương nhiên, cô nhanh chóng nhận ra làm như vậy thật thừa thãi vì người phụ nữ kia đã sợ đến rã rời, cả người run rẩy, khớp hàm rung lên gần như sắp phát ra tiếng động, vẻ kinh hoàng trong ánh mắt khiến cho cô nhìn mà có chút không đành.

Nhưng cô nhanh chóng thu hồi lòng trắc ẩn, cúi người nhìn người phụ nữ đang quỳ rạp trên đất, đột nhiên mỉm cười, ngoắc ngoắc về phía bà ta, ra hiệu cho bà ta lại gần chút nữa, sau đó dựng thẳng một ngón tay ở bên môi, làm động tác "suỵt".

Người phụ nữ hai đầu kia rất sợ cô, hận không thể bỏ chạy ngay lúc đó, nhưng chính bản thân bà ta cũng không hiểu tại sao, trên người Quý Đường Đường dường như có một thứ sức mạnh điên cuồng, khiến cho bà ta lại muốn đến gần, bà ta co quắp bắt lấy song sắt thẳng người dậy, trong cổ họng tràn ra hai chữ: "Tiểu Hạ..."

Quý Đường Đường cười cười: "Bà hại chết mẹ tôi."

Người phụ nữ kia ra sức lắc đầu, cái đầu bên cạnh run rẩy kịch liệt, dường như chỉ sau một khắc có thể bị bà ta lắc cho rụng xuống, Quý Đường Đường cũng không nhiều lời, cô giơ tay chỉ về phía chiếc quan tài nơi góc tối, nhẹ giọng nói một câu: "Mẹ tôi ở ngay đó."

Động tác lắc đầu của người phụ nữ kia trong nháy mắt trở nên cứng đờ, bà ta dùng một tư thế kỳ quái đứng ở đó, hơi thở dường như biến mất trong khoảnh khắc đó.

Cho đến giờ, rất nhiều nơi xa xôi hẻo lánh vẫn còn tin vào nhân quả báo ứng, hồn ma lấy mạng, người phụ nữ hai đầu kia vốn có uẩn khúc trong lòng, nào chịu được sự dọa dẫm của cô? Huống hồ Quý Đường Đường đã chuẩn bị tốt màn dạo đầu, trước đó cô vẫn luôn giả bộ đang nói chuyện với Thịnh Thanh Bình, cô thậm chí còn nói câu "Thật vậy ư, mẹ, bà ấy ở ngay đằng sau con ư", cô đâu có mọc mắt đằng sau gáy, làm sao cô biết được?

Thân thể của người phụ nữ hai đầu nháy mắt xụi xuống, trong đầu bà ta cứ vọng đi vọng lại một câu nói: Tỷ tỷ nói cho con bé biết rồi, tỷ tỷ nói cho con bé biết rồi, tỷ tỷ đang ở đây, ở ngay đây.

Sau khi đông cứng khoảng hai giây, người phụ nữ kia đột nhiên như nổi điên, phát rồ dập đầu xuống mặt đất, cũng may Quý Đường Đường tay nhanh mắt lẹ, trong lúc vội vàng vươn tay túm lấy tóc bà ta nhấc mạnh bà ta lên.

Quý Đường Đường ghé sát lỗ tai bà ta, vừa nhắc nhở vừa đe dọa: "Đừng gây tiếng động, nếu như bà liên luy đến tôi, mẹ tôi nhất định sẽ không bỏ qua."

Trong đôi mắt của người phụ nữ hai đầu kia loáng lên ánh nước, cánh môi mấp máy, Quý Đường Đường ghé lại gần, nghe thấy giọng nói nức nở cố gắng đè nén của bà ta: "Tiểu Hạ, không phải ta cố tình..."

Quý Đường Đường thở dài trong lòng một tiếng.

Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, chuyện năm đó không đơn giản như vậy, người phụ nữ này cũng có phần trong chuyện đó ư? Quý Đường Đường rất muốn biết, nhưng tình hình hiện giờ không cho phép cô ở lại đây để nghe câu chuyện xưa cũ này, cô dồn nén sự tò mò trong lòng lại, lời ít ý nhiều: "Thả tôi ra đi, mẹ tôi nói, chỉ cần bà thả tôi ra, bà ấy sẽ tha thứ cho bà."

Những lời này chỉ là để thử, cô cũng không mong chờ gì ở người phụ nữ không mấy quan trọng này, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nghe bà ta trả lời "Ta làm gì có năng lực cứu con", cô chỉ muốn thông qua người phụ nữ này, biết được muốn ra ngoài sẽ khó khăn thế nào, bà ta có thể giúp được mình đến mức nào, nhưng ngoài ý muốn, người phụ nữ kia sau khi thất thần một lúc, bỗng nhiên run rẩy hỏi: "Tỷ tỷ thực sự nói vậy?"

Cũng may Quý Đường Đường bao năm qua đã tu luyện ra khả năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, Nhạc Phong nói cô thuộc "phái diễn xuất", nửa điểm cũng không phóng đại.

Cô tiếp lời rất tự nhiên: "Đúng vậy, trong lòng bà tự hiểu."

"Trong lòng bà tự hiểu" - những lời này tựa như đánh trúng thứ gì đó, người phụ nữ hai đầu kia đột nhiên run rẩy, thấp giọng mù mịt lặp đi lặp lại câu nói đó: "Đúng vậy, ta hiểu, tỷ tỷ, ta hiểu rồi."

Sau khi lặp lại ba bốn lần, bà ta đột nhiên căng thẳng quay đầu lại nhìn một khoảnh hầm đá, trong bóng tối, với thị lực của bà ta đương nhiên không thấy gì cả, chỉ biết chắc hẳn không có gì khác thường, hơi thở bà ta dồn dập, liên tiếp nuốt nước bọt: "Tiểu Hạ, ta thả con ra, cánh cửa này, nếu mở ra hết sẽ có tiếng động, ta sẽ hé ra một chút, bên dưới sẽ có khe hở, con cố gắng chui ra, cố gắng chui ra là được..."

Nói không đầu không đuôi, nhưng Quý Đường Đường hiểu được, khi đó cô mò đường lung tung tìm thấy Vưu Tư, rõ ràng nhớ kỹ sơn động này không hề có rào sắt, hôm nay tỉnh lại đã có, cho thấy nhất định có cơ quan, có lẽ ở ngay bên ngoài, người phụ nữ này có thể tác động vào được, nhưng nếu kéo cả cánh cửa lên sẽ có tiếng động, cho nên chỉ có thể chừa cho cô một cái khe hẹp.

Mọi chuyện thuận lợi đến bất nghề, hồi tưởng lại sự xui xẻo của mình từ trước đến giờ, Quý Đường Đường thực sự hoài nghi rằng may mắn cả đời cô đều đã dùng hết cho lần này, cô cũng có chút căng thẳng, nhanh chóng hạ giọng nói: "Được, bà mở đi."

Người phụ nữ hai đầu kia quả thật rất cẩn thận, tuy Quý Đường Đường không thấy bà ta vặn như thế nào nhưng từ cách cái hàng rào sắt nhích lên chừng đốt ngón tay cũng mấy gần mấy phút, cũng đủ biết bà ấy cẩn thận ra sao ----- ước chừng có thể chui được rồi thì cô kêu ngừng, nín thở ép sát người xuống mặt đất nhích ra bên ngoài, khe hở này hơi hẹp, chui được một nửa thì kẹt, quá trình sau đó đều do người phụ nữ kia dùng sức kéo cô ra.

Thoát khỏi rào sắt, Quý Đường Đường cũng tê liệt, quay đầu lại nhìn thạch quan bên trong, cảm giác như mình có thể thoát ra được quả thực như đang nằm mơ, nhưng cô không cảm khái được bao lâu, người phụ nữ kia đã kéo tay áo thúc giục: "Tiểu Hạ, bên này, bên này."

Người phụ nữ kia dường như đã quen bò, tứ chi chạm đất, đi lại rất nhanh nhẹn, Quý Đường Đường bò không nổi, đi theo bà ta được hai bước, nghe thấy tiếng sột xoạt, dứt khoát cởi giày ra, cầm trong tay đi theo bà ta.

Người phụ nữ hai đầu đưa cô đi, tiến vào một cái động dẫn đến một hướng khác, hơn nữa con đường này rõ ràng không có ai đi, bởi vì sau khi đi qua một lối giữa, người phụ nữ hai đầu vươn tay đẩy đẩy mấy cái, di chuyển vài hòn đá xuống, sau đó hạ giọng thúc giục cô: "Tiểu Hạ, đi, đi."

Lại đi tiếp một đoạn, cô cảm thấy đã cách động đá kia khá xa, bởi vì giọng nói của người phụ nữ kia không còn hạ thấp như trước nữa, cũng dám thẳng người lên bước đi, được một đoạn, bà ta đột nhiên dừng lại, run rẩy nói: "Tiểu Hạ, đi giày vào đi, đỡ lạnh chân."

Trong lúc căng thẳng, chân trần bước đi không thấy lạnh là bao, bị bà ấy nhắc nhở cô mới phát hiện ra lòng bàn chân vừa cước vừa tê, Quý Đường Đường ngồi xuống xỏ giày, lúc buộc giây dày, khóe mắt liếc thấy người phụ nữ kia tựa như lấy lòng đang ngồi xổm cách đó không xa, dáng dấp đầy vẻ cẩn trọng sợ hãi.

Cho dù cuối cùng cô có thể đi ra ngoài được hay không, cô có thể đến tận đây thực sự là nhờ người phụ nữ này, nhớ tới lời đe dọa giả dối khi trước của chính mình, Quý Đường Đường có điểm băn khoăn, không kìm được hỏi một câu: "Bà là dì tôi phải không?"

Tiếng "Dì" này khiến người phụ nữ kia trào lệ, mắt đỏ bừng ra sức xua tay: "Ta không phải, không phải, Tiểu Hạ, con đừng gọi như vậy, ta không xứng...."

Quý Đường Đường đã xỏ giày xong, nửa cố ý nửa xuất phát từ thực lòng kéo cánh tay bà ta: "Dì, chúng ta đừng dừng lại, vừa đi vừa nói, chuyện năm đó, mẹ cũng không kể lại tỉ mỉ cho con, bà ấy bảo con hỏi dì, mẹ nói dì cũng không cố ý, mẹ không trách dì..."

Vừa thật vừa giả nói mấy câu, người phụ nữ hai đầu kia đã lã chã khóc, bà ta vịn lấy cánh tay Quý Đường Đường, lảo đảo đi được vài bước thì đột nhiên đẩy cô ra, phịch một tiếng quỳ xuống dập đầu bôm bốp: "Tiểu Hạ, con tha thứ cho ta nhé, không phải ta cố tình, nhưng sự thực đúng là ta đã hại tỷ tỷ...."

--------------------

Quý Đường Đường đoán không sai, người phụ nữ này là em gái của mẹ cô - Thịnh Thanh Bình, trai gái đồng thể, Thịnh Cẩm Như thậm chí còn không đặt tên cho bà ấy, người trong động chỉ dùng mấy chữ đồ xấu xí mà sai phái bà ấy, cái tên duy nhất bà ấy có lại không muốn để cho ai biết là do Thịnh Thanh Bình đặt cho, gọi là Tiểu Song, ấn theo đó, Quý Đường Đường nên gọi bà ấy là dì Song.

Tiểu Song nhỏ hơn Thịnh Thanh Bình năm tuổi, lúc bà ta được sinh ra, theo tập quán của Thịnh gia, quái thai sẽ bị dìm chết, lúc bà đỡ bế đứa bé sơ sinh đang gào khóc đến phòng bếp, đun nước sôi đổ vào thùng, Thịnh Thanh Bình đột nhiên mắt đỏ hồng chạy vào, lúc đó bà còn nhỏ, cũng không hiểu vì sao, nhưng mơ hồ biết được đứa em gái mình mong đợi mấy tháng trời có lẽ sắp bị giết, thừa dịp bà đỡ không chú ý, ôm lấy Tiểu Song len lén bỏ lên giường của mình, dùng quần áo che lại.

Bà đỡ nhanh chóng tìm thấy, Thịnh Thanh Bình khóc toáng lên không chịu thả ra, Thịnh Cẩm Như chẳng còn cách nào khác, hậu sản mệt mỏi, tâm trạng bực bội nên mặc kệ, chỉ nói cứ nghe theo Bình Tử, mấy ngày sau tính tiếp.

Không ai để tâm chăm sóc quái thai kia, chỉ riêng Thịnh Thanh Bình lại vô cùng yêu thương cô em gái này, đến giờ ăn cơm còn hung dữ nói với từng người: "Muội muội phải ăn chứ, phải ăn chứ!"

Quái thai đương nhiên là cọng cỏ, nhưng Thịnh Thanh Bình thì khác, người nắm giữ Lộ linh tương lai, bảo bối mà mọi người nâng niu, mọi người cũng thuận theo, làm cơm nước cho Tiểu Song, Thịnh Thanh Bình ở bên cạnh nhìn mọi người đút cho Tiểu Song, lúc người khác phiền chán không muốn làm, Thịnh Thanh Bình tựa như một đứa trẻ đang chơi trò tập làm cha mẹ, cầm thìa thổi thôi, còn lẩm bẩm: "Muội muội há miệng ra nào, ăn cơm nào."

Đến khi thân thể Thịnh Cẩm Như đã khỏe hẳn, liền sai người vứt Tiểu Song đi, lần này chọc giận Thịnh Thanh Bình, từ lúc không nhìn thấy em gái cứ liên tục gào khóc, cả một buổi chiều cũng không dừng lại, đến cuối cùng khóc đến mất cả tiếng, giống như khóc rách cả cổ họng, Thịnh Cẩm Như hoảng hồn, lại sai người kiếm Tiểu Song về từ bãi đất hoang, dì Song cũng coi như mệnh lớn, nơi đất hoang kia đầy sói vậy mà không bị tha đi.

Lúc đó, cha của Thịnh Thanh Bình vẫn còn sống, còn khuyên Thịnh Cẩm Như: "Bình Tử muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi, dù sao cũng từ một mẹ mà ra, em xem Bình Tử thích như vậy, coi như là làm đồ chơi cho nó, cũng chẳng mất thêm mấy miếng ăn."

Vậy nên cứ thế mà được giữ lại.

Thịnh Thanh Bình thực sự rất tốt với Tiểu Song, không hiểu vì sao, có lẽ là vì từ cùng một bụng sinh ra, ai ai cũng bắt nạt Tiểu Song, nếu không nhìn thấy thì thôi, phàm là nhìn thấy, nhất định sẽ nhào lên túm tóc cào cắn, cho nên từ nhỏ Tiểu Song đã thân thiết với Thịnh Thanh Bình, ngày ngày chạy theo sau tỷ tỷ, đến khi trưởng thành, càng hiểu được người mẹ sinh ra mình không thể tính là mẹ, tỷ tỷ chính là một nửa mẹ.

Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, có một ngày, Thịnh Thanh Bình len lén kể cho Tiểu Song, cô đã gặp một chàng trai tên là Trần Thủ Thành, cô rất vui vẻ, kể xong còn dặn Tiểu Song tuyệt đối không được nói lung tung, mẹ mà biết sẽ nổi giận.

Tiểu Song đương nhiên sẽ không nói bừa, lời của tỷ tỷ còn to hơn cả trời, trong lòng còn vui vẻ hơn cả Thịnh Thanh Bình, lý do tại sao Tiểu Song cũng không biết, túm lại Thịnh Thanh Bình vui, mình cũng vui.

Khi đó, con gái nhà họ Thịnh còn có thể ra ngoài đi lại, Thịnh Thanh Bình mỗi lần gặp Trần Thủ Thành đều tách khỏi mọi người, ai cũng không kể cùng nhưng lại chỉ kể với mình, Tiểu Song nghĩ mà thấy tự hào trong lòng.

Nhưng sau một khoảng thời gian, Thịnh Thanh Bình dường như có chút tâm trạng, cô quay về nói với Tiểu Song, Trần Thủ Thành đối xử với cô rất tốt, cô cũng nhận ra anh ta thích mình, nhưng không hiểu tại sao lại không gần gũi cô, đề tài này rất xấu hổ, cô không tiện nói với người khác, chỉ biết tìm Tiểu Song, cô nói: Con trai thích con gái, không phải sẽ hôn hôn ôm ôm hay sao, vì sao mỗi lần chạm vào cô lại như có cấm kỵ gì không thể phá được nhanh chóng rụt tay lại chứ? Cô nhận ra anh cũng muốn, muốn vì sao phải che giấu?

Thịnh Thanh Bình khó chịu, Tiểu Song cũng khó chịu theo, cô không hiểu chuyện giữa nam nữ, nhưng mơ hồ nhớ lại câu chuyện đám phụ nữ trong động từng nói, kể rằng ở đây có một loài cây, nếu mài ra thành bột phấn, bỏ vào canh, đàn ông ăn vào sẽ rất thích người con gái đó, phụ nữ cũng sẽ thích, nói tóm lại, chính là thứ tốt.

Sau khi tìm hiểu rõ, cô len lén tìm về, cố sức nghiền ra, giấu vào trong đồ điểm tâm mà Thịnh Thanh Bình đã chuẩn bị để cùng ăn với Trần Thủ Thành, trong lòng dương dương đắc ý, cũng không nói gì, chỉ chờ tỷ tỷ quay về, có tin tốt thì mình sẽ đòi thưởng công.

Đến giờ Tiểu Song vẫn còn nhớ rõ, tỷ tỷ tối đó trở về rất muộn, còn bị ma ma thủ vệ mắng, cô vẫn cảm thấy đêm hôm đó tỷ tỷ rất khác thường, đẹp đến kinh người, tâm trạng cũng rất ngọt ngào, cô hỏi dò, tỷ tỷ lại không chịu kể, chỉ nói là cô còn bé, không hiểu được.

Nhưng tâm trạng vui vẻ của Thịnh Thanh Bình đến tối hôm sau đã tắt rụi, Trần Thủ Thành không để lại lời nào, đột nhiên biến mất.

Cứ uất ức trải qua hai ba tháng như vậy, đến Thịnh Cẩm Như cũng nhận ra Thịnh Thanh Bình không được bình thường, lần đầu tiên hỏi Tiểu Song đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Song không dám nói, chỉ hàm hồ đáp rằng chính mình chọc tỷ tỷ mất hứng, Thịnh Cẩm Như nửa tin nửa ngờ, quăng cho cô một cái tát cho xong chuyện.

Sau mấy ngày, Trần Thủ Thành đột nhiên quay lại, Thịnh Thanh Bình ra ngoài gặp anh ta, khi quay về kể cho Tiểu Song hai chuyện.

Đầu tiên là, hình như cô đã mang thai.

Hai là, Trần Thủ Thành bảo cô đi cùng anh ta.

Người đàn ông tên Trần Thủ Thành kia bỏ đi rồi lại quay về, Thịnh Thanh Bình không biết được những uẩn khúc trong việc này, cho nên cô không hiểu, Tần Thủ Thành trong cơn xúc động phát sinh quan hệ với cô xong đã thất kinh như thế nào.

Kế hoạch đã chệch khỏi suy tính của hắn, hắn phải kiếm cớ cho bản thân, hắn không muốn bị người khác xem thường, nói mình là một thằng đàn ông t*ng trùng lên não không màng đến đại cục, hắn cân nhắc đắn đo, lại nói Thịnh gia đề phòng nghiêm ngặt, Thịnh Thanh Bình rất cẩn thận, cho dù có hảo cảm với hắn cũng không chịu theo hắn đi nơi nào quá xa, nếu quan hệ không có thêm một bước tiển triển, tuyệt đối cô ta sẽ không theo hắn rời khỏi Bát Vạn Đại Sơn.

Tần gia suy tính và thay đổi kế hoạch ra sao, Thịnh Thanh Bình đến chết cũng không biết, khi đó, cô chỉ đang do dự một chuyện: Rốt cuộc có nên đi hay không.

Cô đã từng có suy nghĩ nói thẳng cho Thịnh Cẩm Như, nói gần nói xa một hồi, lại khua ra một câu chuyện tàn khốc từ xưa được coi như làm bài học cho kẻ phản bội, cô bị dọa đến hoang mang lo sợ, quay về nói với Tiểu Song: "Trước tiên tỷ tỷ sẽ theo Thủ Thành ra ngoài trốn một thời gian, lúc về sẽ thỉnh tội với mẹ sau, Tiểu Song phải giúp tỷ tỷ, nếu mẹ mà biết, tỷ sẽ không sống nổi."

Tiểu Song nghĩa bất dung từ, mặc dù ngàn vạn lần không muốn tỷ tỷ đi, lại chẳng thể mặc tỷ tỷ "không sống nổi", hôm đó cô bận rộn cả ngày, giúp Thịnh Thanh Bình sắp xếp đồ đạc, trước đó hai người đã thăm dò, khi ma ma thủ vệ ngủ, chìa khóa mở cổng thường sẽ bỏ ở đầu giường, chỉ cần len lén lấy ra là được, cửa mở rồi, bên ngoài là đường lớn thênh thang.

Mọi chuyện lại diễn ra ngoài ý muốn, còn là hai chuyện ngoài ý muốn.

Đầu tiên là, hôm đó, ma ma thủ vệ đèo chìa khóa trên cổ chứ không để ở đầu giường.

Thứ hai là, Thịnh Thanh Bình vốn đã do dự đột nhiên lâm trận rút lui, đã ra đến cửa rồi, đột nhiên cô lại hối hận, nói với Tiểu Song, tất cả đều do Trần Thủ Thành vẽ lên, cô còn chưa tận mắt thấy, nhỡ đâu người nhà anh ta không thích cô thì sao? Nhỡ đâu anh ta lừa cô thì sao, càng nghĩ càng thấy mạo hiểm, quên đi, cô không muốn đi nữa.

Lúc này, Tiểu Song lại có chủ ý hơn Thịnh Thanh Bình, cô hoảng hốt nói tỷ không đi, nhưng tỷ tỷ đang mang thai, nếu sinh con trong động đá vôi này, mẹ không tha cho tỷ tỷ thì làm sao? Hai người núp trong bóng tối nhỏ giọng tranh chấp, đột nhiên có bóng người úp lại, ma ma thủ vệ đi vệ sinh thấy bọn họ nửa đêm không ngủ, không tự chủ thả chậm bước chân, nghe được vài câu cảm thấy không ổn, quát lên hỏi: "Hai đứa định làm gì?"

Bất ngờ không kịp đề phòng, Thịnh Thanh Bình sợ run ngồi phịch xuống đất, tay nải trong tay cũng rơi xuống, người ngu cũng biết có chuyện xảy ra, ma ma thủ vệ lập tức quay về phòng gõ ống đồng, âm thanh vừa cất lên, Tiểu Song liền bối rối, cô nhào lên ngăn cản ma ma, trong đầu chỉ có một suy nghĩ xoay chuyển: Kinh động đến mọi người, tỷ tỷ nhất định sẽ chết, có chết cũng không thể để bà ta gọi người tới!

Cô cơ bản không biết mình đang làm gì, mãi đến khi bị giọng nói khản đặc của Thịnh Thanh Bình kéo lại, cô mới thấy tay của mình đang siết chặt cổ ma ma kia, mà đầu lưỡi đỏ tươi của bà ta đã lè ra từ lâu.

Tiểu Song hoảng hốt, từ phía sơn độnh, tiếng người ồn ào vọng đến, thời khắc khẩn cấp, Thịnh Thanh Bình như lấy lại sự kiến quyết khi cứu Tiểu Song ở phòng bếp năm đó, giờ phút này, cô là một người chị đầy trách nhiệm, tháo chiếc chìa khóa trên cô ma ma kia xuống, mở cửa, sau đó lặng lẽ đưa chìa khóa cho Tiểu Song, nói: "Tiểu Song, tỷ tỷ đi ra rồi sẽ chốt cửa từ bên ngoài, bọn họ sẽ tưởng là tỷ tỷ đã cầm chìa khóa bỏ trốn rồi, không có cách nào đuổi theo tỷ tỷ từ cánh cửa này nữa. Muội hay trốn đi, đừng lộ diện, đến lúc mẹ điểm người sẽ chỉ hoài nghi tỷ đã giết người, là tỷ chạy trốn, bình thường muội thân thiết với ta, mẹ sẽ nghi ngờ, sẽ đánh muội, muội đừng khai ra, cứ kêu không biết gì là được. Nếu không chịu nổi, không sao, tỷ tỷ để lại chìa khóa cho muội, muội còn có đường sống."

--------------------

Dì Song cúi người, năm ngón tay cắm xuống bùn đấy bên cạnh cánh cửa, vừa cào vừa run rẩy lặp đi lặp lại: "Chính là ở đây, chính là ở đây, hơn hai mươi năm, ta vẫn chưa từng chạm tới, ở ngay đây...."

Quý Đường Đường đứng đằng sau dì Song, không hề động đậy, cánh cửa trước mặt đã khóa kín từ lâu, có thể nhìn thấy bụi bặm gỉ sét bám trên mép cửa, câu chuyện dì Song vừa kể đã đánh tan rất nhiều thứ mà cô từng biết, thì ra, chân tướng tựa như một tòa núi băng, không hoàn toàn lộ ra thì vĩnh viễn bạn cxng không biết được, trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra quá khứ là như vậy, chuyện cũ của mẹ không phải là một phiến bình dị, cũng có nhấp nhô, do dự, tạo hóa trêu người đủ loại góc cạnh, dì Song vẫn một mực sám hối, vẫn nói mình có lỗi với mẹ cô, là bà ấy hai chết mẹ cô, nhưng bản thân cô, thực sự nên vì như vậy mà trách cứ bà ấy ư?

Cho dù có tức cười thế nào, cô đều phải thừa nhận một sự thật: Không có dì Song, rất có thể cũng không có cô, sự ra đời ngoài ý muốn của cô, thậm chí đều bắt nguồn từ một "ý tốt" của dì Song trước kia mà chính bà ấy cũng không biết.

Con nữa, nếu trước kia dì Song không tranh cãi với mẹ, để mẹ tiếp tục ở lại trong động đá vôi thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Thịnh Cẩm Như sẽ cho phép bà sinh cô ra ư? Có phải sẽ bỏ cô đi không? Có lẽ cho dù có được sinh ra, chỉ e là cũng sẽ như muôn vàn người con gái nhà họ Thịnh, vừa sinh ra đã như một con rối gỗ mặc cho người ta định đoạt sống cuộc sống tăm tối không ánh mặt trời.

Nếu vậy, trên đời này sẽ không có một cô gái tên Quý Đường Đường, cũng sẽ không có sự gặp gỡ giữa cô và Nhạc Phong, cô liêu xiêu bước tới ngày hôm nay, tựa như không hề có mục đích, kỳ thực ít nhiều con đường đã được trải sẵn, thậm chí một lối thoát ngày hôm nay cũng là nhờ mẹ hai mươi sáu năm về trước đã để lại cho cô, lúc mẹ giao chiếc chìa khóa này cho dì Song, e là vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, hai mươi sáu năm sau, chiếc chìa khóa này lại có thể giải thoát cho chính đứa con chưa ra đời trong bụng mình.

Hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, cô nhìn thấy dì Song run rẩy đưa cho mình một chiếc chìa khóa bằng đồng kiểu cũ, rưng rưng đón lấy, chìa khóa dính đầy bùn đất, cũng mang theo hơi ấm cơ thể dì Song.

Quý Đường Đường hít sâu một hơi, cô không do dự nhiều, đi thẳng tới cửa, chìa khóa tra vào ổ, sau đó dùng sức vặn một cái.

Tiếng cửa đá mở ra cành cạch, nơi tiếp giáp rơi xuống đầy bụi, gió đêm lành lạnh ùa vào, màn trời màu xam xám điểm xuyết vài ngôi sao lạc lõng.

Quý Đường Đường quay đầu lại, nói: "Dì, con đi đây, chìa khóa này dì giữ lại..."

Cô vốn định nói như mẹ mình, "Chìa khóa dì giữ lại, thực sự chịu không được thì trốn đi, cũng là một con đường sống." vậy nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt xuống, tình trạng này của dì Song, cả đời chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, nếu thực sự rời khỏi Bát Vạn Đại sơn, bà ấy có thể sống sót được không? Hai mười sáu năm, bà ấy chưa từng chạm tới chiếc chìa chôn dưới đất thì cả đời này, có lẽ bà ấy cũng chẳng thể rời bỏ được nơi này?

Dì Song không đáp lại ngay, bà ngẩn ra nhìn bóng dáng Quý Đường Đường trước cửa, bỗng nhiên kinh hoàng nhớ lại buổi tối hai mươi sáu năm trước.

Cũng là đêm đen, cũng là cánh cửa đá mở rộng, cũng là những ngôi sao thưa thớt, ngay cả dáng đứng lẳng lặng của Quý Đường Đường cũng không khác gì Thịnh Thanh Bình hai mươi sáu năm về trước.

Bà không quên được, Thịnh Thanh Bình sau khi bước ra từ cánh cửa này, đã không còn sống mà quay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện