Sau khi giải quyết hậu quả bên Quảng Tây được tương đối, Mao Ca cùng Nhạc Phong quay về nhà, anh ta nói với Đầu Trọc: "Tôi phải kèm thằng nhóc này một thời gian, sợ trong lòng nó còn luẩn quẩn."

Mao Ca ở cùng với Nhạc Phong chừng một tháng, trong nhà Nhạc Phong cũng chẳng có ai, may mà có anh ta, bận trong bận ngoài lo đủ thứ, công an đến cửa mấy lần, trong khoảng thời gian này, bọn họ tìm được một ít bằng chứng khác: Người bác sĩ từng khám bệnh cho Quý Đường Đường khi cô mất khả năng nghe đã vô cùng khẳng định cô gái này không chỉ có lỗ tai không nghe được, mà tâm lý cũng có vấn đề.

Mà bên phía Nhạc Phong cũng theo lời khuyên của Mao Ca, tránh nặng tìm nhẹ, anh thừa nhận quan hệ yêu đương với Quý Đường Đường, nhưng tất cả những gì liên quan đến gia thế, hay chuyện dây dưa với Tần Thủ Nghiệp thì chẳng hề biết gì, trên thực tế, anh cũng là người bị hại mà thôi, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra đã bị Tần Thủ Nghiệp dẫn người đánh gẫy một chân.

Không biết phán đoán sau này của cảnh sát thế nào, cũng không biết Tần gia đã mua chuộc ra sao, nói chung đến cuối cùng, theo lời Mao Ca thì sự hiềm nghi dành cho Phong Tử, hẳn là đã bị rửa sạch.

Sau một tháng, Mao Ca liền rời đi, anh ta nói với Nhạc Phong, chuyến đi này thực ra là để sang tay lại, anh ta đã quyết định kết thúc việc làm ăn ở Ca Nại, chuyển địa bàn hẳn sang Cổ Thành.

Nhạc Phong lúc đó không nói gì, lúc lái xe, Mao Ca mới nhận được điện thoại của Nhạc Phong, ở đầu dây bên kia, anh trầm mặc một hồi, nói: "Mao Tử, giờ em đang nghĩ, Đường Đường thực sự như một giấc mộng vậy, một chút dự báo cũng không có, liền biến thành người trong mộng, sau đó một tiếng chào hỏi cũng không nói đã biến mất. Nơi đó của anh là nơi lần đầu tiên em gặp Đường Đường, hiện giờ cũng sắp đổi chủ rồi... Có lúc em ngẫm lại, tóc gáy cũng dựng hết cả lên, cứ cảm thấy dường như có một bàn tay vô hình, từng chút từng chút một xóa sạch dấu vết của cô ấy trong thế giới của em, phải chăng đến một ngày nào đấy, ngay đến chính bản thân em cũng không tin là cô ấy đã từng tồn tại, chỉ là một cô gái mà em đã từng mơ thấy hay không?"

Mao Ca thở dài nói: "Phong tử, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Nhạc Phong cười khô khốc: "Không phải đâu, Mao Tử, nói ra chắc anh cũng không tin, em đến một bức ảnh của cô ấy cũng không có."

Mao Ca không nói gì, xe đang đi trên đường đất, rất xóc, hai hàng cây bên đường cứ lùi vùn vụt về phía sau, sau đó cũng không biết ai là người cúp máy trước, lòng dạ Mao Ca lạnh lẽo, trống rỗng: Còn có thể làm sao, cứ như vậy đi, cuộc đời, chẳng phải chính là khốn nạn như vậy hay sao.

Hai tháng sau, Nhạc Phong tham gia hôn lễ của Khiết Du, vốn thực sự không muốn đi, nhưng Khiết Du là trẻ mồ côi, anh dù sao cũng là người của nhà gái, không thể để cho cô em gái này mất mặt vào thời khắc trọng đại như vậy được, tính ra, đây là lần tham dự hôn lễ thứ hai của anh sau lần của Miêu Miêu, lần nào cũng khiến anh chán nản vô cùng, không hề thích hợp với không khí vui vẻ.

Người dẫn chương trình trước đó không nói trước với anh, rượu được nửa tuần, bỗng nhiên quay mic lớn tiếng tuyên bố để anh vợ nói vài câu, bên dưới vỗ tay ầm ầm, Khiết Du biết không thích hợp, nóng nảy chỉ muốn rót một bình rượu lên đầu gã dẫn chương trình, Nhạc Phong nhìn cô cười cười, dù lúc đó đi lại còn chưa thuận tiện nhưng vẫn bước từng bước lên bục.

Ngày đại hỉ, dù sao cũng phải để Khiết Du vui vẻ mới tốt.

Hội trường chợt yên lặng trong nháy mắt, Nhạc Phong giơ ly rượu lên, rợp mắt là hoa bách hợp, hoa hồng, lụa mỏng, rượu đỏ, anh nói: "Tôi không giỏi ăn nói cho lắm..."

Bên dưới cười rộ lên, có người ồn ào nói: "Anh cô dâu khách khí quá..."

Nhạc Phong nhìn Khiết Du, hôm nay cô rất đẹp, màn sa trắng rủ xuống bên gò má, xinh tươi như mộng, Nhạc Phong thấy rất vui, vành mắt anh có hơi cay cay, dừng lại một lúc, anh nói: "Chúc cho những người có tình trong thiên hạ... sẽ thành thân thuộc đi."

Nói xong nâng ly cạn trước, không phải là rượu mạnh gì mà lại như thiêu như đốt rót xuống bụng, kích thích khiến cho nước mắt trào ra, Khiết Du nhấc váy tiến lên dìu anh, hỏi: "Anh, anh không sao chứ."

Nhạc Phong lắc đầu nói: "Không sao đâu, anh vui quá ấy mà."

Phương Trình cũng đỡ lấy anh, Nhạc Phong vịn cánh tay anh ta rồi siết mạnh một cái, Phương Trình đau đến vẹo cả mặt, Nhạc Phong nói: "Nhớ mà đối xử tử tế với em gái tôi, bằng không tôi chặt chân cậu đấy."

Phương Trình cười toe toét: "Đương nhiên, đương nhiên rồi."

Còn nói: "Anh, ngại quá, lại tổ chức trước anh."

Nhạc Phong giơ tay đấm cho anh ta một cái, lại đoạt lấy chai rượu vang trong tay anh ta rót vào cái ly không của mình, thứ rượu màu hổ phách tuôn vào trong ly, dưới ánh sáng của hội trường loang loáng lên những ánh sáng rực rỡ, Nhạc Phong bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, anh nhớ tới cơn mộng tưởng đã từng trải qua trong sát na khi còn ở Bát Vạn Đại Sơn/

Lúc ấy, anh đã nghĩ có thể cùng Khiết Du bày tiệc rượu.

--------------------

Tháng thứ năm, cuộc sống dần dần trở về bình thường, có lúc bạn không thể không thừa nhận, càng là những ngày tháng bình lặng thì lại càng trôi qua vùn vụt một cách nhanh chóng tựa như lật sách, sáng nghĩ xem trưa ăn gì, trưa nghĩ xem tối ăn gì, tối lại nghĩ xem sáng mai ăn gì, ăn, mặc, ở, đi lại, loanh quanh loanh quanh, kinh ngạc bất giác quay đầu lại, thì ra đã qua lâu như vậy rồi.

Nhạc Phong quay lại Bát Vạn Đại sơn một chuyến.

Anh ngồi chờ trong căn phòng tiếp khách đơn sơ của thôn ủy, trong phòng còn có cả những người khác, đang xem báo, đang trò chuyện tin tức, mồm miệng oang oang, chửi đám buôn người bắt cóc trẻ con, chửi đám tiểu thương bất lương bán hàng giả, chửi những tên con ông cháu cha ỷ thế ép người, Nhạc Phong lẳng lặng nghe, cảm giác không chân thật kia lại ập tới dồn dập: Đây rốt cuộc là Thịnh gia hay chỉ là một cái thôn nhỏ bình thường, Thịnh gia thực sự tồn tại ư? Đương nhiên là có tồn tại, vì cái ngẩng đầu tiếp theo, anh đã nhìn thấy Thạch Gia Tín đang hồng hộc chạy tới.

Không hiểu tại sao, gặp lại Thạch Gia Tín, tâm trạng anh không có mấy phẫn nộ hay quá khích, bình tĩnh tựa như là bạn cũ gặp mặt, Thạch Gia Tín có lẽ là một trong số những người hiếm hoi biết đến sự tồn tại chân thực cũng như thân thế của Quý Đường Đường, Nhạc Phong cười cười nói: "Không có chuyện gì đặc biệt cả, tôi trở lại thăm thú một chút, tìm anh tâm sự thôi."

Thạch Gia Tín dẫn Nhạc Phong đi một vòng trên núi, băng qua cánh rừng rậm rạp, cành lá xum xuê ánh lên sắc xanh biếc của mùa hè, gió nhẹ phất qua, xào xạc từng cơn trên đỉnh đầu.

Từ miệng Thạch Gia Tín, Nhạc Phong biết được một vài chuyện xảy ra sau đó.

Cảnh sát điều tra vụ án Tần gia vậy mà cũng đã tìm đến Bát Vạn Đại sơn, đương nhiên là bọn họ chỉ tra hỏi theo thông lệ, bởi vì nhân chứng từng thấy người nhà họ Tần đi qua con đường này, cảnh sát không nghĩ ra nổi tại sao Tần Thủ Nghiệp phải đến một nơi hoang vắng như vậy, bọn họ gần như đã điều tra tất cả những hộ gia đình dọc theo con đường để có thể khoanh vùng hướng đi của Tần Thủ Nghiệp.

Ngay tại căn phòng này, mấy người "cán bộ thôn" cũng tích cực phối hợp điều tra, đương nhiên là cảnh sát cũng chẳng tra ra được điều gì, có người nói lúc ấy Thịnh Cẩm Như cũng ở đó, bà ta ngồi trong góc hút thuốc nước, nghe cảnh sát thuật lại vụ án kia, người chết tên là Tần Thủ Nghiệp, người gây ra vụ nổ tên là Quý Đường Đường, nhưng thực kỳ lạ, thân phận của cô gái kia là giả.

Thịnh Cẩm Như vẫn không nhúc nhích, ngay cả khi cảnh sát đi rồi, bà ta chỉ cúi đầu đập đập ống thuốc, bàn tay tựa như móng chim siết chặt lấy cán tẩu, điên cuồng nện xuống đất, hết vệt lõm này đến vệt lõm khác.

Đến nửa đêm, Thịnh Cẩm Như hơn bảy mươi tuổi đột nhiên bộc phát tắc động mạch não, từ đó trở đi nửa người bên phải thì bình thường, nửa bên trái thì tê liệt, miệng bên trái bị vẹo, nước bọt từ khóe miệng rớt xuống lỏng tỏng, miệng bà ta vẫn lẩm bẩm nói gì đó, nhưng đến giờ vẫn không ai nghe hiểu được.

Thạch Gia Tín dẫn Nhạc Phong đến một khoảnh đất giữa cánh rừng, cây cối nơi này rậm rạp có chút âm u, trên bãi đất trống trái có một ngôi mộ, một tấm bia, trước mộ có ba cái bát không, bên trong chứa đầy nước mưa bùn đất.

Nhạc Phong khó hiểu nhìn Thạch Gia Tín.

Thạch Gia Tín nói: "Tôi nghĩ, nên đưa anh đến đây một lần."

"Lúc Thịnh Hạ đi, có nhờ tôi chăm sóc cho dì của cô ấy, cô ấy kể người dì này có hai cái đầu. Tôi chưa từng thấy người nào, cũng chưa từng nghe nói Thịnh gia có ai giống như vậy. Nhưng sau khi Thịnh Cẩm Như phát bệnh hai ngày, trong động có một thi thể được bọc bằng chăn bông mang ra, bảo bọn tôi xử lý, nói là tự sát mà chết."

"Anh cũng biết rồi, phàm là phụ nữ nhà họ Thịnh khi qua đời đều sẽ có thủ tục mai táng nhất định, không đời nào lại qua loa như vậy, tôi cũng chỉ hiếu kỳ nên xốc chăn lên nhìn, bà ta có hai cái đầu."

"Tôi nghĩ, đây chính là người dì mà Thịnh Hạ nhắc tới, nếu Tiểu Hạ đã nhờ tôi chăm sóc bà ấy, hẳn là bà ấy đã đối xử tử tế với cô ấy, cho nên tôi mới dẫn anh đến đây."

Ở trong động đá vôi lại có một người dì khiến cô ấy lưu tâm đến, Nhạc Phong thấy rất bất ngờ, anh quỳ trước ngôi mộ, trán chạm đất dập đầu ba cái, hạ giọng nói: "Dì, lần này con tới vội, không biết dì cần thêm gì nên chưa chuẩn bị, lần sau tới con sẽ hóa thêm chút tiền vàng để bù đắp."

Nói xong lồng ngực khó chịu tựa như phiên giang đảo hải, nửa ngày trời mới chống tay đứng dậy được, trên đỉnh đầu có một con chim không tên liệng qua, để lại một tràng tiếng kêu chiêm chiếp khiến người ta rợn cả gai ốc.

Đầu Nhạc Phong nặng trịch, nói với Thạch Gia Tín: "Đi thôi."

Anh vừa nói vừa đi ra, mới đi được hai bước, đằng sau chợt vang lên một tiếng phịch, Thạch Gia Tín đã quỳ xuống trước mặt anh.

Nhạc Phong không đỡ anh ta dậy, vào lúc này, tâm trạng của anh mệt mỏi đến nỗi không còn tò mò nổi với bất cứ chuyện gì, cũng không muốn đụng đến, anh cứ đứng như vậy, xem Thạch Gia Tín rốt cuộc muốn làm gì.

Cánh môi tái nhợt của Thạch Gia Tín mấp máy, nói: "Nhạc Phong, tôi xin anh, anh hãy đưa Tư Tư đi đi."

--------------------

Sau đó Nhạc Phong liền được biết toàn bộ câu chuyện của Vưu Tư, cùng với tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó.

Nửa đầu câu chuyện, Thạch Gia Tín nói rất mơ hồ, Nhạc Phong không tài nào hiểu được lúc đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết là, khi Vưu Tư từ khi tỉnh lại Vưu Tư vẫn luôn ở trong trạng thái điên cuồng lấy cái chết để phản kháng, vào thời khắc biết mình mang thai, tất cả mọi thứ hỗn loạn đều biến thành hư không.

Thạch Gia Tín ôm lấy Vưu Tư đang đờ đẫn mà nói: "Tư Tư, anh biết anh có lỗi với em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Nhất định anh sẽ bù đắp cho em, anh nhất định sẽ bù đắp cho em gấp trăm gấp ngàn lần."

Vưu Tư trầm mặc rất lâu, không ai biết khi đó rốt cuộc cô đã nghĩ những gì, sau đó cô ngẩng đầu lên, khóe môi xẹt qua một nụ cười gần như quái dị, nói: "Được."

Nụ cười của cô khiến cho sống lưng của Thạch Gia Tín ớn lạnh, nhưng anh ta tự an ủi bản thân rằng mình đã lo nghĩ quá nhiều, không có chuyện gì, nhất định là không có chuyện gì.

Những ngày tiếp theo, Vưu Tư rất giống với Thịnh Trạch Huệ nhiều năm trước kia, cô dường như đột nhiên bằng lòng chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra, không mắng chửi cũng không tiếp tục điên cuồng, chịu dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ để nói chuyện với Thạch Gia Tín, có lúc, cô còn đột nhiên mỉm cười với anh ta, sóng mắt dịu dàng, tựa như buổi đầu hai người mới yêu đương trước kia.

Những ngày tháng bất ngờ đó, Thạch Gia Tín thực sự hạnh phúc đến sợ hãi, có lúc ngủ mơ rồi giật mình tỉnh dậy, thấy Vưu Tư yên ổn nằm bên cạnh mới bình tâm lại, tự an ủi bản thân rằng tất cả đều đã qua.

Tư Tư lại là Tư Tư của trước kia, Thạch Gia Tín nghĩ, chuyến tàu sinh mệnh này, lại một lần nữa quay trở lại đường ray, tu tu phun khói trắng, băng qua cánh đồng hoa tươi nở rộ.

Anh ta trăm ngàn lần không thể ngờ rằng, chỉ sau một khắc, đoàn tàu kia lại gầm thét văng ra khỏi quỹ đạo đã định sẵn, lao xuống vực sâu thăm thẳm.

Một ngày nọ, sau khi ăn tối xong, Tư Tư vào phòng trước, đến khi anh ta đi vào, bên trong đã khóa trái cửa, vặn thế nào cũng không ra.

Thạch Gia Tín lo lắng gõ cửa: "Tư Tư, Tư Tư, mở cửa ra đi."

Vưu Tư ở bên trong cười khanh khách, vừa điên dại lại vừa sung sướng, trái tim Thạch Gia Tín như quặn thắt lại, không chút nghĩ ngợi, một cước đạp tung cửa.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có quầng sáng âm u từ chiếc đèn ngủ phủ quanh giường lớn, Vưu Tư cúi đầu chìm trong thứ ánh sáng u tối đó, tóc dài che phủ cả gương mặt, sau đó, cô ngẩng đầu, trên gương mặt là một nụ cười quỷ dị, hai tay chậm rãi từ giữa hai chân giơ lên, máu tươi theo mười đầu ngón tay chậm rãi chảy xuống.

Nhìn xuống, thân dưới của cô như ngâm trong một vũng máu....

Tựa như bị một thứ sóng âm tần cao công kích vào đại não, Thạch Gia Tín không tài nào khống chế được tiếng thét kinh hoàng, Vưu Tư nhìn anh ta, cười, nói: "Tôi có chết cũng sẽ không sinh ra một con quái vật, muốn tôi sinh con cho anh ư? Kiếp sau, kiếp sau nữa, anh cũng đừng mơ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện