Chợt thấy mu bàn tay có gì đó mềm mại lướt qua, giống như bị chó nhỏ liếm láp, đầu ngón tay Thẩm Lâu không nhịn được, khẽ run nhẹ. Nghĩ là hài tử hiếu kỳ, sợ phản ứng sẽ dọa đến hắn, liền khắc chế giả như không biết.
Mở quan tài khám nghiệm thi thể, giằng co một trận, Đông Thiệp Xuyên cho ra kết luận tương tự như phán đoán của Thẩm Lâu, chỉ là lúc này vẫn chưa xuất hiện công pháp khiến cho người ta hồn phi phách tán, liền suy đoán là gặp phải ma vật kỳ lạ nào đó.
“Nửa năm trước, Đại Hoang bên kia có một sự kiện kỳ quái, một nhà nọ vừa thú thê, đột nhiên trong một đêm chết hết, còn mình tức phụ [1] sống sót, chỉ có điều điên điên khùng khùng, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hoán Tinh Hải phái người đến tra, phát hiện người nhà kia chết thật kinh khủng!” Đông tiên sinh nói một, than ba kể lại một việc, khiến mọi người nghiêng tai yên lặng.
[1] con dâu
“Cũng giống con chúng ta, thi thể bị hủy diệt sạch sao?” Triệu Vạn hộ sốt ruột muốn biết nguyên nhân cái chết của nhi tử, thiếu kiên nhẫn nghe Đông Thiệp Xuyên dài dòng.
“Không hẳn, bất quá cũng là không còn hồn, ” thấy người Triệu gia không hứng thú, Đông Thiệp Xuyên chép miệng một cái, nói thẳng kết quả, “Sau khi kiểm tra thực hư, phát hiện phụ cận Đại Hoang có dấu vết của Thôn Hồn Độc Ưng.”
Thẩm Lâu sắc mặt nhàn nhạt nghe, không tỏ rõ ý kiến. Chuyện này y có biết đến, những người kia chỉ là mất hồn, phách vẫn còn, cái chết kinh khủng hoàn toàn là do vị tức phụ kia bị cưỡng đoạt trắng trợn, lòng sinh oán khí, sau khi chết làm ra.
“Thôn Hồn Độc Ưng…” Nghe đến tên này, người nhà họ Triệu đều có chút hoảng loạn. Đây là quái vật rất nổi danh trong < Dị vật chí >, hình dạng như đại bàng mà lại có nanh vuốt, dị sừng, đêm vào nhà, chuyên cắn nuốt sinh hồn. Truyền thuyết trăm năm trước từng vì vậy chết rất nhiều người, triều đình hạ lệnh vây quét, thế gia tu tiên dồn dập hành động, lúc đó mới giết gần hết loại quái vật này. Ấy vậy mà bây giờ lại xuất hiện, còn xuất hiện trong nhà bọn họ.
Đúng vào lúc này, hạ nhân đến báo, “Nhị thiếu gia tỉnh rồi.”
Triệu Nhị thiếu gia hôn mê một ngày một đêm, đại phu cũng không tra ra nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng cũng tỉnh lại, Triệu phu nhân lập tức đứng ngồi không yên, cáo tội muốn đi hậu viện xem nhi tử.
“Ta cũng muốn đi xem Nhị thiếu gia.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Triệu Vạn hộ.
Rõ ràng cùng là chủ nhân trong nhà, lại gọi đường huynh là “thiếu gia”, người Hoán Tinh Hải hơi kinh ngạc, ngược lại, người nhà họ Triệu nghe quen lại không cảm thấy có gì không ổn. Triệu Vạn hộ ở trước mặt người ngoài nỗ lực ra dáng bá phụ tốt, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tín Nhi có lòng, đi thôi.”
Được Triệu Vạn hộ đồng ý, Lâm Tín liền nhìn về phía Thẩm Lâu dò hỏi.
Cát Lộc Hầu làm gì, đến Hoàng Đế cũng không cần hỏi, khi nào lại có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy? Thẩm Lâu thấy trong lòng một mảnh mềm mại, khẽ gật đầu, ra hiệu hắn tự nhiên.
Thẩm Thanh Khuyết quả nhiên thích người ngoan ngoãn, Lâm Tín bĩu môi cất bước chạy khỏi linh đường, đời trước Thẩm Lâu mỗi lần nhìn thấy hắn đều không có sắc mặt tốt, có lẽ không ưa tính tình bất thường của hắn. Bây giờ sớm gặp gỡ Thẩm Lâu ngoài ý muốn, nghĩ sao cũng phải để lại cho y ấn tượng tốt.
Xoa xoa ngón tay, vẫn còn xúc cảm vừa rồi sờ được, Lâm Tín không nhịn được lén lút cười rộ lên. Tay của tiểu thiếu niên sờ lành lạnh mịn như ngọc, cũng không biết ngón tay gầy có vết chai chưa… Nếu như có thể sờ tiện thể xoa nắn một cái thì tốt hơn…
Vào tới tiểu viện Nhị thiếu gia, Lâm Tín lập tức thu hồi nét cười hèn mọn trên mặt, co vai, chuồn tới chân tường phía dưới cửa sổ phòng ngủ, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình.
“Nhi tử, có phải Tạ Thiên Hà hại ngươi?” Triệu phu nhân nhìn tiểu nhi tử ánh mắt đờ đẫn ngồi ở đầu giường, đau lòng rơi lệ.
“Tạ Thiên Hà?” Nhị thiếu gia một mặt mờ mịt, hoàn toàn không nhớ đến tại sao mình hôn mê, thậm chí rất nhiều việc trong quá khứ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ đau đầu.
“Vậy mà không biến thành thằng ngốc, chậc.” Lâm Tín bẻ bẻ ngón tay ngắn ngủi của mình, vẫn là sức còn quá yếu. Không xem được náo nhiệt, cảnh mẹ hiền con hiếu phía sau tất nhiên không muốn thấy, Lâm Tín chắp tay sau lưng lanh lẹ tiến vào viện của Triệu phu nhân.
Tuy rằng nhìn thấy Thẩm Lâu hắn thật cao hứng, nhưng sắc đẹp không thể làm cơm ăn, việc cấp bách vẫn là mau chóng rời khỏi Triệu gia, tìm tới sư phụ hành tung bất định kia của hắn.
Người trong viện của Triệu phu nhân đã quen với việc hắn ra vào, đối với Tam thiếu gia nhát gan vô dụng này không hề phòng bị. Trong phòng chỉ có đại nha hoàn Xuân Thủy của Triệu phu nhân.
“Xuân Thủy tỷ, phu nhân bảo ngươi lấy mười lượng vàng cho ta.” Lâm Tín mở to đôi mắt thiên chân vô tà, nhìn Xuân Thủy đưa tay ra.
“Lấy vàng làm gì?” Xuân Thủy nghi ngờ hỏi.
“Nói là muốn đưa cho vị Đông tiên sinh kia, phu nhân nói cái gì Hoán Tinh Hải, phải để Nhị thiếu gia cùng đi.” Tiểu hài tử nói năng lộn xộn, nhưng cũng không trở ngại Xuân Thủy nghe rõ ràng. Đây là muốn tặng lễ người bên cạnh Thế tử, nhờ bọn họ giúp đỡ nói tốt, để Nhị thiếu gia có thể cùng Thế tử đến Hoán Tinh Hải đi.
Tự cho là hiểu ý, Xuân Thủy lập tức mở khóa hòm, lấy mười lạng mảnh vàng vụn bỏ vào túi đưa cho hắn.
Đại thiếu gia chết oan chết uổng, Nhị thiếu gia nhất thời mất trí nhớ, vô tình tương tự với sự việc kia bên Đại Hoang, khiến suy đoán của Đông Thiệp Xuyên càng thêm chắc chắn.
“Nếu đã như thế, hãy để Đại công tử nhập thổ vi an đi.” Thẩm Lâu không muốn nhiều lời, phất tay áo rời linh đường, cũng đem chuyện này quy kết cho Phệ Hồn Độc Ưng.
Sự tình rõ ràng, người của Thẩm gia phải rời đi.
Trong nhà khả năng tồn tại Thôn Hồn Độc Ưng, Triệu Vạn hộ nào dám để Thẩm Lâu đi, xin Thế tử gia ở thêm một ngày, nhờ cao thủ Hoán Tinh Hải hỗ trợ sắp xếp điều tra quái vật một chút, “Thế tử đường xa mà đến, nếu không dùng một bữa cơm, thuộc hạ sau này sao có thể nhìn mặt Quốc công gia.”
Khom lưng nói xong, Triệu Vạn hộ chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt trên đỉnh đầu, nháy mắt nhìn thấu bản chất hắn từ trong ra ngoài, trong lòng nhất thời đánh trống.
Lặng im hồi lâu, lúc Triệu Vạn hộ cho rằng Thế tử muốn nổi nóng, Thẩm Lâu lại nói một chữ “Được”, dặn dò Hoàng Các dẫn người lục soát núi.
Triệu Vạn hộ mừng rỡ, lập tức mời Thế tử đến noãn các [2] ấm nhất nghỉ ngơi.
[2] phòng được trang hoàng đẹp đẽ, tao nhã
Lãnh thổ Bắc Vực, hết thảy đều thuộc Thẩm gia, đối với Triệu gia tiên thuật thấp kém, chỉ dựa vào tổ ấm sống qua ngày, càng phải dựa vào sự để mắt của Hoán Tinh Hải mà tồn tại. Trường hợp này, đương nhiên muốn đưa nhi tử lộ mặt.
Vì vậy, Triệu phu nhân cũng không quản tiểu nhi tử đầu óc mơ hồ, gọi người đến sửa soạn một phen rồi nài ép lôi kéo đến trước mặt Thế tử, nói là bồi Thế tử dùng cơm.
“Thế tử thích yên tĩnh, các ngươi tốt nhất đừng làm phiền.” Tử y thị nữ canh giữ ở trước cửa noãn các, ngạo mạn liếc xéo cả nhà Triệu Vạn Hộ đến “bồi cơm”. Thị nữ này tên Tử Xu, giống như thị vệ Hoàng Các, đều là tùy thị hầu cận của Thẩm Lâu. Người tu tiên Hoán Tinh Hải, bên hông mang một cái kiếm vân hoa mạ vàng, trên chuôi kiếm khảm Lộc Ly sáng lấp lánh, đứng giữa tầng linh khí lượn lờ, tuyệt đối không phải người dễ đối phó.
Thẩm Lâu nhìn mấy cặp mắt điển hình của người Triệu gia, rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Gọi A Tín lại đây.”
Mang một túi vàng đang chuẩn bị leo tường rời đi thì Lâm Tín mặt mày xám xịt bị dẫn tới trước mặt Thẩm Lâu. Mà có Triệu phu nhân cùng Triệu Nhị thiếu lại thêm phiền, Triệu Vạn hộ kêu hai người trở về.
“Sao lại chật vật như vậy?”
Hôm qua mới vừa thay miên bào trắng như tuyết, bây giờ loang lổ bùn đất, sợi dây nhỏ trên đầu không biết đã bay tới nơi đâu. Sáng sớm vẫn là tiểu công tử trắng nõn khả ái, trong nháy mắt liền biến trở về tiểu khất cái.
Nghe nói như thế, Lâm Tín liền biết bệnh nhân nghĩa vô dụng của Thẩm Lâu lại phát tác. Người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, thống lĩnh vạn quân, lại không bỏ được cái tật xấu thương hại kẻ yếu. Đây là nhược điểm của Thẩm Lâu, cũng là điểm duy nhất hắn có thể nắm chắc.
“Ta đến trù phòng [3] tìm đồ ăn, không cẩn thận té ngã.” Lâm Tín ngẩng đầu, con ngươi tựa hải châu trong ánh mắt sáng ngời, tội nghiệp mà nhìn sang.
[3] phòng bếp
Đúng như dự đoán, nghe hắn nói, lông mày Thẩm Lâu nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn đau, người này khi còn nhỏ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no! Ra hiệu Lâm Tín ngồi xuống bên cạnh, cầm một khối bánh ngọt đưa cho hắn.
Lâm Tín dơ tay, không tiện đưa ra, liền chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn há miệng, cắn hai cái ăn xong khối điểm tâm. Bởi vì ăn gấp, miệng phình to như con sóc nhỏ nhồi quả hạch. Thẩm Lâu cảm thấy được đầu ngón tay lại bắt đầu ngứa, ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Triệu Vạn hộ nói: “Cô muốn mang người này theo hầu, Vạn hộ đại nhân có bằng lòng không?”
Tác giả có lời muốn nói: Chư hầu và Thế tử có thể xưng “Cô”.
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Ta muốn hắn làm ấm giường cho ta, có cảm động không? Triệu Vạn hộ: Không dám, không dám.
Mở quan tài khám nghiệm thi thể, giằng co một trận, Đông Thiệp Xuyên cho ra kết luận tương tự như phán đoán của Thẩm Lâu, chỉ là lúc này vẫn chưa xuất hiện công pháp khiến cho người ta hồn phi phách tán, liền suy đoán là gặp phải ma vật kỳ lạ nào đó.
“Nửa năm trước, Đại Hoang bên kia có một sự kiện kỳ quái, một nhà nọ vừa thú thê, đột nhiên trong một đêm chết hết, còn mình tức phụ [1] sống sót, chỉ có điều điên điên khùng khùng, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hoán Tinh Hải phái người đến tra, phát hiện người nhà kia chết thật kinh khủng!” Đông tiên sinh nói một, than ba kể lại một việc, khiến mọi người nghiêng tai yên lặng.
[1] con dâu
“Cũng giống con chúng ta, thi thể bị hủy diệt sạch sao?” Triệu Vạn hộ sốt ruột muốn biết nguyên nhân cái chết của nhi tử, thiếu kiên nhẫn nghe Đông Thiệp Xuyên dài dòng.
“Không hẳn, bất quá cũng là không còn hồn, ” thấy người Triệu gia không hứng thú, Đông Thiệp Xuyên chép miệng một cái, nói thẳng kết quả, “Sau khi kiểm tra thực hư, phát hiện phụ cận Đại Hoang có dấu vết của Thôn Hồn Độc Ưng.”
Thẩm Lâu sắc mặt nhàn nhạt nghe, không tỏ rõ ý kiến. Chuyện này y có biết đến, những người kia chỉ là mất hồn, phách vẫn còn, cái chết kinh khủng hoàn toàn là do vị tức phụ kia bị cưỡng đoạt trắng trợn, lòng sinh oán khí, sau khi chết làm ra.
“Thôn Hồn Độc Ưng…” Nghe đến tên này, người nhà họ Triệu đều có chút hoảng loạn. Đây là quái vật rất nổi danh trong < Dị vật chí >, hình dạng như đại bàng mà lại có nanh vuốt, dị sừng, đêm vào nhà, chuyên cắn nuốt sinh hồn. Truyền thuyết trăm năm trước từng vì vậy chết rất nhiều người, triều đình hạ lệnh vây quét, thế gia tu tiên dồn dập hành động, lúc đó mới giết gần hết loại quái vật này. Ấy vậy mà bây giờ lại xuất hiện, còn xuất hiện trong nhà bọn họ.
Đúng vào lúc này, hạ nhân đến báo, “Nhị thiếu gia tỉnh rồi.”
Triệu Nhị thiếu gia hôn mê một ngày một đêm, đại phu cũng không tra ra nguyên nhân sinh bệnh, cuối cùng cũng tỉnh lại, Triệu phu nhân lập tức đứng ngồi không yên, cáo tội muốn đi hậu viện xem nhi tử.
“Ta cũng muốn đi xem Nhị thiếu gia.” Lâm Tín nhỏ giọng nói với Triệu Vạn hộ.
Rõ ràng cùng là chủ nhân trong nhà, lại gọi đường huynh là “thiếu gia”, người Hoán Tinh Hải hơi kinh ngạc, ngược lại, người nhà họ Triệu nghe quen lại không cảm thấy có gì không ổn. Triệu Vạn hộ ở trước mặt người ngoài nỗ lực ra dáng bá phụ tốt, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tín Nhi có lòng, đi thôi.”
Được Triệu Vạn hộ đồng ý, Lâm Tín liền nhìn về phía Thẩm Lâu dò hỏi.
Cát Lộc Hầu làm gì, đến Hoàng Đế cũng không cần hỏi, khi nào lại có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy? Thẩm Lâu thấy trong lòng một mảnh mềm mại, khẽ gật đầu, ra hiệu hắn tự nhiên.
Thẩm Thanh Khuyết quả nhiên thích người ngoan ngoãn, Lâm Tín bĩu môi cất bước chạy khỏi linh đường, đời trước Thẩm Lâu mỗi lần nhìn thấy hắn đều không có sắc mặt tốt, có lẽ không ưa tính tình bất thường của hắn. Bây giờ sớm gặp gỡ Thẩm Lâu ngoài ý muốn, nghĩ sao cũng phải để lại cho y ấn tượng tốt.
Xoa xoa ngón tay, vẫn còn xúc cảm vừa rồi sờ được, Lâm Tín không nhịn được lén lút cười rộ lên. Tay của tiểu thiếu niên sờ lành lạnh mịn như ngọc, cũng không biết ngón tay gầy có vết chai chưa… Nếu như có thể sờ tiện thể xoa nắn một cái thì tốt hơn…
Vào tới tiểu viện Nhị thiếu gia, Lâm Tín lập tức thu hồi nét cười hèn mọn trên mặt, co vai, chuồn tới chân tường phía dưới cửa sổ phòng ngủ, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình.
“Nhi tử, có phải Tạ Thiên Hà hại ngươi?” Triệu phu nhân nhìn tiểu nhi tử ánh mắt đờ đẫn ngồi ở đầu giường, đau lòng rơi lệ.
“Tạ Thiên Hà?” Nhị thiếu gia một mặt mờ mịt, hoàn toàn không nhớ đến tại sao mình hôn mê, thậm chí rất nhiều việc trong quá khứ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ đau đầu.
“Vậy mà không biến thành thằng ngốc, chậc.” Lâm Tín bẻ bẻ ngón tay ngắn ngủi của mình, vẫn là sức còn quá yếu. Không xem được náo nhiệt, cảnh mẹ hiền con hiếu phía sau tất nhiên không muốn thấy, Lâm Tín chắp tay sau lưng lanh lẹ tiến vào viện của Triệu phu nhân.
Tuy rằng nhìn thấy Thẩm Lâu hắn thật cao hứng, nhưng sắc đẹp không thể làm cơm ăn, việc cấp bách vẫn là mau chóng rời khỏi Triệu gia, tìm tới sư phụ hành tung bất định kia của hắn.
Người trong viện của Triệu phu nhân đã quen với việc hắn ra vào, đối với Tam thiếu gia nhát gan vô dụng này không hề phòng bị. Trong phòng chỉ có đại nha hoàn Xuân Thủy của Triệu phu nhân.
“Xuân Thủy tỷ, phu nhân bảo ngươi lấy mười lượng vàng cho ta.” Lâm Tín mở to đôi mắt thiên chân vô tà, nhìn Xuân Thủy đưa tay ra.
“Lấy vàng làm gì?” Xuân Thủy nghi ngờ hỏi.
“Nói là muốn đưa cho vị Đông tiên sinh kia, phu nhân nói cái gì Hoán Tinh Hải, phải để Nhị thiếu gia cùng đi.” Tiểu hài tử nói năng lộn xộn, nhưng cũng không trở ngại Xuân Thủy nghe rõ ràng. Đây là muốn tặng lễ người bên cạnh Thế tử, nhờ bọn họ giúp đỡ nói tốt, để Nhị thiếu gia có thể cùng Thế tử đến Hoán Tinh Hải đi.
Tự cho là hiểu ý, Xuân Thủy lập tức mở khóa hòm, lấy mười lạng mảnh vàng vụn bỏ vào túi đưa cho hắn.
Đại thiếu gia chết oan chết uổng, Nhị thiếu gia nhất thời mất trí nhớ, vô tình tương tự với sự việc kia bên Đại Hoang, khiến suy đoán của Đông Thiệp Xuyên càng thêm chắc chắn.
“Nếu đã như thế, hãy để Đại công tử nhập thổ vi an đi.” Thẩm Lâu không muốn nhiều lời, phất tay áo rời linh đường, cũng đem chuyện này quy kết cho Phệ Hồn Độc Ưng.
Sự tình rõ ràng, người của Thẩm gia phải rời đi.
Trong nhà khả năng tồn tại Thôn Hồn Độc Ưng, Triệu Vạn hộ nào dám để Thẩm Lâu đi, xin Thế tử gia ở thêm một ngày, nhờ cao thủ Hoán Tinh Hải hỗ trợ sắp xếp điều tra quái vật một chút, “Thế tử đường xa mà đến, nếu không dùng một bữa cơm, thuộc hạ sau này sao có thể nhìn mặt Quốc công gia.”
Khom lưng nói xong, Triệu Vạn hộ chỉ cảm thấy một đạo ánh mắt trên đỉnh đầu, nháy mắt nhìn thấu bản chất hắn từ trong ra ngoài, trong lòng nhất thời đánh trống.
Lặng im hồi lâu, lúc Triệu Vạn hộ cho rằng Thế tử muốn nổi nóng, Thẩm Lâu lại nói một chữ “Được”, dặn dò Hoàng Các dẫn người lục soát núi.
Triệu Vạn hộ mừng rỡ, lập tức mời Thế tử đến noãn các [2] ấm nhất nghỉ ngơi.
[2] phòng được trang hoàng đẹp đẽ, tao nhã
Lãnh thổ Bắc Vực, hết thảy đều thuộc Thẩm gia, đối với Triệu gia tiên thuật thấp kém, chỉ dựa vào tổ ấm sống qua ngày, càng phải dựa vào sự để mắt của Hoán Tinh Hải mà tồn tại. Trường hợp này, đương nhiên muốn đưa nhi tử lộ mặt.
Vì vậy, Triệu phu nhân cũng không quản tiểu nhi tử đầu óc mơ hồ, gọi người đến sửa soạn một phen rồi nài ép lôi kéo đến trước mặt Thế tử, nói là bồi Thế tử dùng cơm.
“Thế tử thích yên tĩnh, các ngươi tốt nhất đừng làm phiền.” Tử y thị nữ canh giữ ở trước cửa noãn các, ngạo mạn liếc xéo cả nhà Triệu Vạn Hộ đến “bồi cơm”. Thị nữ này tên Tử Xu, giống như thị vệ Hoàng Các, đều là tùy thị hầu cận của Thẩm Lâu. Người tu tiên Hoán Tinh Hải, bên hông mang một cái kiếm vân hoa mạ vàng, trên chuôi kiếm khảm Lộc Ly sáng lấp lánh, đứng giữa tầng linh khí lượn lờ, tuyệt đối không phải người dễ đối phó.
Thẩm Lâu nhìn mấy cặp mắt điển hình của người Triệu gia, rất không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Gọi A Tín lại đây.”
Mang một túi vàng đang chuẩn bị leo tường rời đi thì Lâm Tín mặt mày xám xịt bị dẫn tới trước mặt Thẩm Lâu. Mà có Triệu phu nhân cùng Triệu Nhị thiếu lại thêm phiền, Triệu Vạn hộ kêu hai người trở về.
“Sao lại chật vật như vậy?”
Hôm qua mới vừa thay miên bào trắng như tuyết, bây giờ loang lổ bùn đất, sợi dây nhỏ trên đầu không biết đã bay tới nơi đâu. Sáng sớm vẫn là tiểu công tử trắng nõn khả ái, trong nháy mắt liền biến trở về tiểu khất cái.
Nghe nói như thế, Lâm Tín liền biết bệnh nhân nghĩa vô dụng của Thẩm Lâu lại phát tác. Người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, thống lĩnh vạn quân, lại không bỏ được cái tật xấu thương hại kẻ yếu. Đây là nhược điểm của Thẩm Lâu, cũng là điểm duy nhất hắn có thể nắm chắc.
“Ta đến trù phòng [3] tìm đồ ăn, không cẩn thận té ngã.” Lâm Tín ngẩng đầu, con ngươi tựa hải châu trong ánh mắt sáng ngời, tội nghiệp mà nhìn sang.
[3] phòng bếp
Đúng như dự đoán, nghe hắn nói, lông mày Thẩm Lâu nhíu lại, trong lòng ẩn ẩn đau, người này khi còn nhỏ ngay cả cơm cũng ăn không đủ no! Ra hiệu Lâm Tín ngồi xuống bên cạnh, cầm một khối bánh ngọt đưa cho hắn.
Lâm Tín dơ tay, không tiện đưa ra, liền chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn há miệng, cắn hai cái ăn xong khối điểm tâm. Bởi vì ăn gấp, miệng phình to như con sóc nhỏ nhồi quả hạch. Thẩm Lâu cảm thấy được đầu ngón tay lại bắt đầu ngứa, ho nhẹ một tiếng, giương mắt nhìn Triệu Vạn hộ nói: “Cô muốn mang người này theo hầu, Vạn hộ đại nhân có bằng lòng không?”
Tác giả có lời muốn nói: Chư hầu và Thế tử có thể xưng “Cô”.
Tiểu kịch trường:
Lâu Lâu: Ta muốn hắn làm ấm giường cho ta, có cảm động không? Triệu Vạn hộ: Không dám, không dám.
Danh sách chương