Nhạn Khâu là một vùng cây cỏ tươi tốt, gò núi thấp bé, hàng năm nhạn Bắc bay về phía Nam, chọn vùng này làm chỗ nghỉ chân, từ đó thành tên.

Xe ngựa Bắc Vực, mang theo Thế tử cùng lễ vật, chậm rãi tiến vào địa phận Nhạn Khâu. Xa xa có thể thấy Trang Tử trên gò đất cao, tường trắng ngói đỏ, rừng trúc tốt tươi. Dây mây sợi nọ chồng sợi kia, leo tận đầu tường, xanh um tươi tốt, tỏa ra sức sống dạt dào.

“Gặp quỷ rồi!” Phu xe nhảy khỏi xe ngựa, vòng một vòng quanh cây táo tàu dại ven đường. Cây này xấu xí, sinh sôi đầy đường dài dằng dặc, như thể để chặn đường vậy. Xe ngựa đi qua, phu xe vẫn tự tay đánh dấu, cho nên nhớ rõ.

“Thế tử, đường này chúng ta vừa đi qua một lần!” Phu xe có chút kinh hoảng, đi nửa canh giờ, hóa ra chỉ lòng vòng một chỗ, sợ quý nhân trách tội.

Thẩm Lâu ra ngoài xe ngựa, liếc mắt nhìn đất đá tràn lan, đường cây vặn vẹo, vươn mình nhảy lên một con ngựa, “Nơi này bày trận, các ngươi đi theo ta.”

Chu gia chuộng trận pháp, đều do tổ tiên bọn họ lưu truyền. Chu Tinh Ly cái gì cũng biết một chút, trận đạo tự nhiên cũng không còn tuyệt pháp như lúc đầu.

Lâm Tín cũng khá tinh thông đạo này. Năm đó y bị Lâm Tín giam cầm, kể cả Lâm Tín không khóa y, y cũng chạy không thoát gian cung thất kia. Cuối cùng vẫn là Lâm Tín nắm tay y, từng bước từng bước dạy y biết quẻ vị là thế nào, mê trận phá thế nào.

Học một biết mười, suy từ cái này ra cái khác, sau này, Thẩm Lâu có thể dễ dàng phá loại trận pháp phổ thông này.

Không kinh động đến chủ nhân, đoàn người cứ như vậy lặng yên không một tiếng động trực tiếp lên Nhạn Khâu.

Trên gò núi mọc vài cây táo tàu lớn, cao ba trượng, thân thô kệch. Tiễn Trọng đang ngồi dưới tàng cây đọc sách, tiểu tử năm đó đã trưởng thành hóa thanh niên ngọc thụ lâm phong, giơ tay nhấc chân tự toát ra tư thái phong lưu. Hai gò má thịt mềm dĩ nhiên biến mất, để lại đường nét sắc sảo.

“Bộp!” Táo xanh nện trên đầu, phát ra một tiếng vang trầm thấp.

Tiễn Trọng thờ ơ tiếp tục lật sách.

“Rào rào!” Liên tiếp hai quả nữa, bất đắc dĩ ngẩng đầu, bắt được một quả táo rơi xuống nhét vào trong miệng, “Cái gì?”

“Rào!” Tán cây bên trong đột nhiên xuất hiện nửa người treo ngược xuống dưới, Lâm Tín trong miệng nhai quả táo cười hì hì hỏi, “Trùng Trùng, đọc sách gì đấy?”

“< Quốc lễ >, ” Tiễn Trọng lật bìa sách cho hắn xem, “Sư phụ bảo ta đọc.”

Chu Tinh Ly dạy hai người hai thứ khác biệt, dạy Tiễn Trọng đọc sách sử, binh pháp, học chính là đạo trị quốc. Còn Lâm Tín nhớ tới cái gì thì dạy cái đấy, trận pháp chiêu hồn, ngũ hành bát quái, kiếm pháp đao pháp, Mục Dương thuần mã…

“Lại đọc sách, ngươi đọc đến đau cả đầu, so mấy chiêu với ta đi.” Lâm Tín ôm lấy cành cây vươn mình, tác động linh lực lên cành táo tàu xum xuê khiến lá bay lả tả.

“Đừng nghịch.” Tiễn Trọng cười tiếp chiêu, hai viên xoáy nhỏ bên khóe miệng hơi trũng hiện ra, trong nháy mắt hóa thành khuôn mặt lạnh lùng.

“Keng keng keng ——” tiếng chuông nhỏ vụn từ đằng xa truyền đến, Lâm Tín vừa phá thế công của Tiễn Trọng tiện mượn lực thu thế, hai ba cái nhảy đến ngọn cây, phóng tầm mắt ra xa.

“Có người xông vào.” Tiễn Trọng cũng trèo lên cây, ngay bên hắn, khoảng cách xa như vậy không thấy rõ khuôn mặt người đến, chỉ thấy xe ngựa mái che lọng cao cấp, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

“Không cần biết là ai, bắt lại rồi nói.” Lâm Tín nheo mắt, hắn sắp mười lăm tuổi, sư phụ chính là vào năm hắn mười lăm tuổi gặp chuyện, bất luận là kẻ nào tới, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Hô lên một tiếng, thị vệ Nhạn Khâu ẩn giấu trong rừng như rắn ra khỏi hang, theo hình chữ phẩm (品) lao ra, nháy mắt vây chặt đám người kia.

“Ầm!” Võng rèn Huyền Thiết phóng lên trời, cuốn theo cả cành khô lá héo tung lên, phủ lên đầu những kẻ xâm nhập.

“Hííí ——” tuấn mã hí lên, dựng thẳng người, phu xe sợ đến ôm đầu kêu to. Thị vệ Thẩm gia dồn dập rút kiếm, nhưng cố mấy cũng  không thể chém đứt lưới sắt kia, ánh kiếm ngang dọc bị bắn ngược lại, xé rách y phục của chính mình.

Thẩm Lâu xuất Ngu Uyên Tà Dương, vẫn chưa ra khỏi vỏ, vẽ một đường trên không, kiếm khí chấn động lá khô bay cao tung tóe, dùng kiếm tiêm chặn lưới sắt lại, ung dung bình thản tạo tư thế như bung dù, không hề náo loạn.

“Người từ đâu tới, tại sao tự ý xông vào Nhạn Khâu?” Âm giọng Tiễn Trọng lạnh lẽo nhưng vẫn giữ lễ nghĩa truyền đến.

“Dông dài với bọn hắn làm gì, tự ý xông vào, giết!” Ngữ điệu âm u ác liệt, thuộc về Lâm Tín kiếp trước, âm thanh run sợ quen thuộc, khiến động tác tản lá rụng của Thẩm Lâu ngưng trệ trong nháy mắt.

Lá khô rụng, mấy thị vệ Nhạn Khâu mặc y phục phi sắc bao vây tứ phía xe ngựa Thẩm gia. Thị vệ Thẩm gia bị lưới sắt nhốt lại, đang chuẩn bị dùng Lộc Ly nghênh chiến.

“Tất cả dừng tay!” Thẩm Lâu khẽ quát một tiếng, thị vệ Thẩm gia lập tức ấn cán kiếm lại bất động, y vẫn duy trì tư thế bung dù, trong cảnh lá rụng bay tán loạn nhìn thấy thiếu niên Lâm Tín đã trưởng thành.

Thấy rõ người tới, sát khí trong mắt Lâm Tín loáng cái tiêu tan, sau một tia kinh ngạc chợt lóe lên, lễ phép chắp tay bày ra bộ dạng tao nhã, “Xin hỏi họ tên công tử, vì sao đến Nhạn Khâu ta?”

Tiễn Trọng đang định khuyên sư huynh đừng giết người lung tung, mới duỗi tay còn chưa thu lại, nghe câu hỏi ôn nhu từ mồm Lâm Tín, cứ ngỡ nghe lầm. Bọn phi y thị vệ cũng có chút dại ra, vừa nãy còn ra lệnh cho bọn họ “chém rồi nói”, lúc này là bọn họ chém hay không chém.

“Chúng ta là người Hoán Tinh Hải, vị này chính là Bắc Vực Huyền Quốc công Thế tử, ” Tử Xu từ trong xe ngựa chui ra giải thích, “Thế tử đến gặp Chu tiền bối.”

Tiểu hài tử mỗi ngày một dạng, sáu năm không gặp, Tử Xu dĩ nhiên không nhận ra Lâm Tín.

Mà “hài tử”, đối với Thế tử sống chung mấy ngày ngắn ngủi lúc đó, tự nhiên cũng không nên liếc mắt một cái liền nhận ra. Nghe Tử Xu nói đến “Huyền Quốc công Thế tử”, Lâm Tín mới làm ra kinh ngạc, thần sắc hoài niệm, “Hóa ra là Thế tử Bắc Vực, thất kính…”

Dứt lời, vỗ tay cái độp, Huyền Thiết chế thành võng lớn kia đột nhiên đứng lên, một lần nữa trở xuống hai bên trên mặt đất, được phi y thị vệ dùng cành khô lá héo giấu kỹ. Tất cả dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ngoại trừ người Thẩm gia đầy thân bùn đất cỏ rác cùng y phục tơi tả, lộ ra cả áo lót.

Thẩm Lâu tung người xuống ngựa, tiện tay đem dây cương ném cho thị vệ, hai bước đi tới trước mặt Lâm Tín, “Ngươi không nhớ ta?”

Lâm Tín khẽ mỉm cười, “Thế tử, mời.”

Thẩm Lâu liếc mắt nhìn hắn thật sâu. Tên tiểu hỗn đản này, rõ ràng nhìn lần đầu đã nhận ra y, nhưng muốn diễn một lần “Đối diện tương phùng bất tương phúc” [1], là còn đang trách y sao? [1] gặp lại nhưng không biết là ai

Bắc Vực mang đến lễ vật phong phú, tơ lụa, sừng hươu da cáo, kim ngân, Lộc Ly, còn có một phong thư do Thẩm Kỳ Duệ tự tay viết.

“Phụ thân ngươi thật là hào phóng, ” Chu Tinh Ly đem thư ném qua một bên, nhìn kỹ một lần danh mục quà tặng, “Nếu như thế, ngươi ở lại Nhạn Khâu một thời gian đi, nói trước, ta không bảo đảm có thể chữa khỏi cho ngươi.”

“Vâng.” Thẩm Lâu không chút do dự mà đáp ứng. Thân thể của y y tự biết, không hề ôm chút hi vọng nào về việc chữa khỏi, tới nơi này chỉ vì tìm Lâm Tín.

Chu Tinh Ly đối với thái độ của Thẩm Lâu rất thoả mãn, sờ sờ cằm, chợt nhớ tới Nhạn Khâu không có phòng khách. Hắn quen biết rộng, hồ bằng cẩu hữu [2] một đống lớn, sau khi biết hắn định cư tại Nhạn Khâu, liên tục có người đến thăm. Vì không muốn lãng phí mễ lương, liền không bố trí trang hoàng phòng khách xa hoa, ngoại trừ sư đồ bọn họ ở, tất cả đều là phòng ốc sơ sài.

[2] hồ = hồ ly, cẩu = chó, bằng hữu = bạn bè, ý nói nhiều thể loại bạn bè thôi

“Nếu không…” Chu Tinh Ly liếc mắt nhìn hai đồ đệ.

Lâm Tín che ở trước mặt sư đệ, bày ra tư thái sư huynh, “Ở cùng ta đi.”

Tiễn Trọng vốn muốn nói đem phòng mình nhường cho Thế tử, bản thân chuyển đi ở cùng sư huynh, không ngờ đến Lâm Tín lại trượng nghĩa như vậy, “Sư huynh, vẫn nên để ta…”

“Cũng được, chúng ta khi còn nhỏ cũng từng ở chung.” Thẩm Lâu đứng dậy, trực tiếp đánh gãy cuộc đối thoại “huynh đệ tình thâm” của hai người kia.

Thẩm Thế tử cứ như vậy đường hoàng tiến vào phòng Lâm Tín. Dựa vào trên cột, liếc trộm Thẩm Lâu đang thay y phục trong phòng, Lâm Tín có chút mơ màng.

Kiếp trước Thẩm Lâu có thể chưa từng tới Nhạn Khâu, chớ đừng nói là tìm Chu Tinh Ly chữa bệnh gì. Nói như thế, Thẩm Lâu thể yếu tật xấu này, kiếp trước tất nhiên không có. Mấy năm qua hắn điều tra khắp tàng thư của sư phụ, bí mật tìm vài tên bị hắn bóp nát hồn phách, đều không ngoại lệ đều hồn phi phách tán, đối với vấn đề của Thẩm Lâu đại khái có thể suy đoán được.

Tiếng vải vóc xoạt xoạt, đem Lâm Tín gọi tỉnh táo lại, lại mau chóng quăng tinh thần lên chín tầng mây. Thẩm Lâu, vậy mà, cởi cả áo lót.

Thẩm Lâu mười tám tuổi, thân thể đã hoàn toàn trưởng thành, động tác biến nặng thành nhẹ dường như đang khắc chế dưới sức mạnh da thịt kinh người. Y phục trắng thuần từ bả vai hạ xuống, lộ ra cơ bắp rắn chắc phía sau lưng cùng hình dáng xương bướm ưu mỹ. Những chỗ kia, từng bị hắn từng tấc từng tấc mân mê chạm đến, bây giờ nhìn thấy, không nhịn được cổ họng lạnh lẽo.

“Ta chưa từng đem thân thế của ngươi báo cho phụ thân.” Thẩm Lâu mới thoát một nửa áo lót lại kéo lên, dư quang chăm chú vào gia hỏa phía sau nhìn chằm chằm y.

“Hả? A, ” Lâm Tín phục hồi tinh thần, lại không chút lúng túng nào của kẻ nhìn lén mà bị tóm, thản nhiên đi tới trước mặt Thẩm Lâu, “Ta biết.”

Sau khi rời Mạc Quy Sơn, hắn liền đoán được việc này là hiểu lầm.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Lâu Lâu: Biết là hiểu lầm còn không trở lại tìm ta?

Tín Tín: Tìm ngươi có ích gì, có thể lái xe sao?

Lâu Lâu: Đầu óc ngươi chỉ có lái xe thôi sao?

Tín Tín: Cũng không phải a, còn có liếm một liếm, xoay uốn một cái, cắn một cắn

Lâu Lâu: /(/·/ω/·/)/
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện