Văn Gia Chí nghe thấy động tĩnh, từ trên ghế sô pha đứng dậy đi tới.
Mạc Thấm đang thay dép ở cửa, quay đầu nhìn anh: "Lúc anh tới không bị ai phát hiện đấy chứ?"
"Không."
Mạc Thấm nghĩ thấy cũng đúng, anh là người bình thường, paparazzi sẽ không để ý tới, cô cũng không nổi tiếng đến vậy.
Mang dép lê đi vào, Mạc Thấm nhìn thấy một chiếc vali bên cạnh ghế sô pha, hình như là chiếc Văn Gia Chí đã dùng khi chuyển đến căn hộ của cô trước đây.
"Anh còn mang hết cả hành lý tới hả?" Cô kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới Văn Gia Chí đang mặc đồ ngủ, hai người cách nhau rất gần, cô có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh, là mùi thơm của sữa tắm cô để lại trong khách sạn.
Anh thậm chí còn tắm luôn rồi.
Đối mặt với ngữ khí chất vấn của Mạc Thấm, Văn Gia Chí cũng không biết mình đã làm sai cái gì: "Em đưa thẻ phòng cho anh, không phải là muốn cho anh chuyển tới đây sao?"
"Em không có ý bảo anh chuyển tới đây, đưa thẻ phòng chỉ là để anh thuận tiện lúc não cũng có thể sang thăm em thôi."
"Vậy thì anh trực tiếp ở lại chỗ này, mỗi ngày đều có thể tới gặp em, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Vẻ mặt của anh coi như lẽ đương nhiên, Mạc Thấm nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trầm mặc hồi lâu, cô nhỏ giọng nói: "Hình như em còn chưa nói rõ ràng rằng hiện tại anh là bạn trai em, làm sao có thể ngủ chung được?"
"Anh có thể không ngủ trên giường, chỉ cần em cho anh ở lại đây là được."
Mạc Thấm liếc nhìn chiếc ghế sô pha còn nhỏ hơn chiếc trong căn hộ của cô, có chút không đành lòng, nếu anh cứ không ngủ ngon mãi thì sẽ ảnh hưởng đến công việc mất? Nhiều lần do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng Mạc Thấm cũng không thể nào bảo anh ngủ trên giường được, chỉ hơi bực bội lẩm bẩm một câu: "Thôi quên đi, anh thích ngủ ở đâu thì ngủ."
"Em đi tắm đây." Cô vừa nói vừa lục lọi bộ đồ ngủ ôm vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, nhìn thấy Văn Gia Chí vẫn ngồi trên sô pha, Mạc Thấm trực tiếp đi tới nằm xuống giường.
Bộ phim của cô được công chiếu vào tối nay, Mạc Thấm ngượng ngùng xem bộ phim của chính mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn tràn đầy kỳ vọng về ấn tượng của mọi người sau khi xem xong.
Cô kéo chăn tới cầm điện thoại lên, thấy trên hot search có một topic nên bấm vào xem thử.
Cô đang chăm chú xem, Văn Gia Chí chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, ân cần hỏi cô: "Buổi chiều quay phim cảm thấy thế nào, lưng có đau không?"
Mạc Thấm: "Không sao, đạo diễn nói gần đây sẽ không quay cảnh đánh nhau, em có thể nghỉ ngơi một chút."
"Vậy thì tốt rồi, nhưng em vẫn cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn." Văn Gia Chí ngồi xuống mép giường, "Anh xoa bóp giúp em nhé?"
Trước kia ở căn hộ, mỗi ngày Văn Gia Chí đều xoa bóp chườm nóng cho cô.
Chính bởi vì có anh tận tâm chăm sóc, Mạc Thấm mới cảm thấy mình có thể khôi phục nhanh như vậy, cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
"Được." Cô cũng không ngại ngùng, thay đổi tư thế nằm trên giường.
Lực đạo giữa các ngón tay của người đàn ông vừa phải, Mạc Thấm lướt điện thoại, toàn thân chậm rãi thả lỏng, sau đó không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, thanh âm mềm mại, tinh tế, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Chớp mắt một cái, Mạc Thấm cảm giác lực đạo bên hông ngừng lại.
Lúc trước đều xoa bóp rất lâu, bây giờ vừa mới bắt đầu mà, Mạc Thấm khó hiểu quay đầu: "Sao lại dừng?"
Văn Gia Chí chống một tay bên giường, thân trên nghiêng về phía trước, gương mặt tuấn tú kia áp sát vào người cô, dừng lại cách cô gần trong gang tấc.
Mạc Thấm cảm thấy chỉ cần gần thêm chút nữa, chóp mũi của cả hai có thể đụng nhau.
Hơi thở ấm áp phả tới khiến mặt cô nóng bừng.
Dưới ánh đèn ấm áp, cô nhìn thấy yết hầu gợi cảm của Văn Gia Chí đang chậm rãi trượt xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú càng nóng bỏng hơn: "Thấm Thấm, anh muốn hôn em, có được không?"
Mạc Thấm bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt một lúc, cô vội nghiêng đầu nhìn điện thoại, che giấu sự ngượng ngùng và bối rối trong mắt: "Anh không xoa bóp hẳn hoi giúp em đi, đột nhiên hỏi câu linh tinh gì vậy?"
Theo động tác quay đầu của cô, môi Văn Gia Chí liền kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp thoáng qua bên tai, khi mở miệng giọng nói càng thêm lưu luyến: "Em đã nói, sau này anh phải nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình mà."
Môi mỏng của anh càng ngày càng gần, thanh âm trầm thấp lặp lại, "Bây giờ anh muốn hôn em."
Vành tai Mạc Thấm sắp nhỏ máu, tim đập rộn lên, đồng thời cũng có chút cạn lời.
Rốt cuộc người đàn ông này đã học hỏi hẳn hoi hay chưa học gì vậy?
Anh có biết đôi khi có thể không cần biểu đạt bằng lời mà có thể trực tiếp hành động không?
Vừa rồi đã tới gần như vậy, nếu như anh trực tiếp hôn, thực ra cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ nhất định phải nói thẳng ra, hỏi ý cô, cô biết trả lời thế nào đây?
Cô cũng không thể ghé sát mặt lại gần anh, nói với anh: Nào, anh hôn đi.
Làm sao có thể chứ?
Căn phòng yên tĩnh một hồi lâu, Mạc Thấm xị mặt xuống: "Anh còn muốn xoa bóp cho em nữa không?"
Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Văn Gia Chí thở dài thất vọng, tiếp tục giúp cô xoa bóp eo.
Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím nhạt, phần áo trên được xắn lên một chút, để lộ vòng eo con kiến.
Phần eo lúc trước bị bầm tím gần như đã lành lặn, làn da trắng nõn như ngọc, lại mềm mại đàn hồi, khi lòng bàn tay chạm vào cảm giác trơn mịn khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Văn Gia Chí cố gắng hết sức gạt bỏ tạp niệm sang một bên, muốn để bản thân tỉnh táo lại.
Thấy Mạc Thấm còn đang check Weibo liên quan đến phim mới, anh chủ động trò chuyện với cô: "Tối nay phim vừa mới công chiếu, anh đã đi xem rồi, em diễn rất hay, được nhiều người khen ngợi đấy."
Mạc Thấm nhếch miệng, xì khẽ nói: "Bây giờ anh lại rất chủ động nhỉ, năm ngoái em quay bộ phim này ở Lan Đại hơn hai tháng, cũng chưa thấy anh đến gặp em một lần."
Văn Gia Chí nhướng mi: "Anh có đi, chỉ là em không biết mà thôi."
Trong mắt Mạc Thấm xẹt qua một tia khác thường, xoay người nằm nghiêng: "Anh đi sao?"
"Ừm."
Khi đó anh cảm thấy cô đã thích người khác rồi, thế mà vẫn đến xem cô quay phim sao?
Mạc Thấm thật sự không thể tưởng tượng nổi, bởi vì từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng mình yêu Văn Gia Chí nhiều hơn.
Cô đột nhiên có chút tò mò: "Anh thích em từ khi nào vậy?"
Văn Gia Chí nhìn cô: "Em quên hồi cấp ba anh ngồi ngay phía sau em sao?"
Đương nhiên Mạc Thấm biết chuyện này.
Vào thời điểm đó, chỗ ngồi phải căn cứ theo thành tích mới được tự ý đi chọn lựa, mỗi lần Văn Gia Chí đều chọn ngồi ở hàng thứ hai sát tường.
Biết cô thích Văn Gia Chí, lần nào Hề Mạn cũng chọn ngồi chéo phía trước Văn Gia Chí, nhường cho cô chiếc ghế cùng bàn.
Mạc Thấm rất thích vị trí đó, khi đó một nhóm có bốn người, vừa vặn cô lại có thể ở cùng nhóm với Văn Gia Chí, hơn nữa mỗi lần thảo luận nhóm cô đều có thể quay người ngồi đối mặt với anh.
"Thì ra anh để ý đến em từ lúc đó." Mạc Thấm hồi tưởng lại đoạn ký ức đó, đột nhiên vô cùng hoài niệm.
Văn Gia Chí nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp: "Khi đó, anh vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy em, cảm thấy em rất đáng yêu, sau đó lại phát hiện, em vẫn luôn thường xuyên nhìn lén anh."
Mạc Thấm đột nhiên cảm thấy rất mất mặt: "Em cũng đâu có thường xuyên nhìn lén anh lắm đâu."
Văn Gia Chí trầm ngâm chốc lát: "Nếu như sau mỗi tiết học lại quay đầu nhìn một chút không tính là thường xuyên, thì đúng là không có thật."
Mạc Thấm: "..."
Còn đối với Mạc Thấm, khoảng thời gian cô để ý tới Văn Gia Chí sớm hơn một chút.
Khi đó là kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp ba, vào ngày sinh nhật của cô, ba đã đưa cô ra ngoài chơi, nửa đường nhận được điện thoại của chủ tịch Văn, bảo ba cô qua nhà nói chút chuyện.
Đó là lần đầu tiên cô đến nhà họ Văn, ba sợ cô chạy lung tung nên không cho cô xuống xe, đỗ xe ở trước cổng biệt thự rồi đi vào một mình.
Mạc Thấm ngồi một mình trong xe, nhìn vào trong xuyên qua hàng rào gỗ màu trắng, cổng chạm trổ hoa văn, mái nhà nhọn hoắt, trong sân nở đầy hoa tươi, thể hiện một phong cách yên tĩnh thanh nhã.
Cô đang trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp của ngôi nhà, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bị thu hút bởi một bóng người.
Trên sân thượng của tầng hai, một thiếu niên áo trắng đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó, trên tay lật giở một cuốn sách.
Anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chăm chú từ bên này, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng lịch sự tao nhã, hòa làm một thể với căn biệt thự xinh đẹp này, giống như một cơn gió mát mùa hè ngẫu nhiên thoảng qua.
Mạc Thấm ngồi chờ trong xe vốn đã cực kỳ nóng bức khó chịu nổi, nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh, cả người như sống lại.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một nam sinh sạch sẽ xinh đẹp như vậy.
Sau đó, ba cô vui mừng hớn hở chạy ra khỏi nhà họ Văn, sau khi lên xe thì nói với cô, lúc trước chủ tịch Văn đã đồng ý cho cô đến học ở trường trung học tư nhân, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nhà trường đã dành một suất cho cô.
Lúc đó nghe xong lời ba nói, Mạc Thấm ma xui quỷ khiến lại liếc nhìn thiếu niên trên tầng hai.
Nhìn anh có vẻ như trạc tuổi cô, chắc cũng học ở trường đó nhỉ?
Sau này mới biết anh học cùng lớp với cô.
Thực ra hồi còn học cấp ba, chắc là Mạc Thấm chỉ được tính là hâm mộ Văn Gia Chí thôi.
Cô biết rõ thân phận của mình kém xa ngàn dặm với thế giới của anh, thậm chí có cơ hội vào được trường cấp ba tư nhân cũng là nhờ sự quan tâm của ba anh, chủ tịch Văn.
Nếu không, cô thậm chí còn không có cả cơ hội đến gần anh.
Lúc đó ở trường, Giản Chước Bạch theo đuổi Hề Mạn không giấu giếm, mọi người đều biết, đến mức rất nhiều nữ sinh trong trường đều thích Văn Gia Chí.
Dáng vẻ lúc anh yên tĩnh đọc sách rất phù hợp với mọi loại mộng tưởng của các cô gái về nửa kia của mình.
Mạc Thấm thường xuyên thấy các nữ sinh gọi anh đến góc rẽ đầu hành lang để nói chuyện và tặng quà.
Những người đó đều là thiên kim nhà giàu, gia thế tốt hơn cô rất nhiều.
Trong số những cô gái ngưỡng mộ Văn Gia Chí, cô là kẻ tầm thường nhất.
Cho nên ngoại trừ không nhịn được âm thầm để ý đến anh, Mạc Thấm cũng chưa từng dám yêu cầu xa vời hơn.
Trong suốt thời cấp ba, cho dù cô ngồi trước mặt anh, cho dù hai người cùng một nhóm, cô cũng không chủ động nói chuyện quá nhiều với Văn Gia Chí, chỉ dám yên lặng giấu kín tình yêu của mình dưới đáy lòng.
Mãi cho đến khi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhìn thấy Văn Gia Chí không tiếc chống lại gia đình để theo học ngành y, thậm chí còn ra ngoài làm việc dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Cô là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường mà cũng chưa bao giờ phải chịu đựng những khó khăn như vậy.
Mạc Thấm đã nhìn thấy ở anh sự can đảm dám làm mọi thứ vì những gì mình yêu thích.
Cô nhất thời bị anh lây nhiễm, lại thêm việc mình trúng tuyển vào trường đại học ngưỡng mộ bấy lâu, sự tự tin tăng vọt, nên mới dám ôm thử tâm tư tỏ tình với anh một lần.
Cô ôm theo tâm thái bị từ chối mà đi, vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi anh có thể làm bạn trai cô không.
Kết quả Văn Gia Chí nhìn cô, lời ít ý nhiều nói một chữ: "Được."
Lúc đó Mạc Thấm đang bàng hoàng, hoàn toàn không chuẩn bị trước tâm lý.
Đến mức trong mấy ngày hai người mới vừa xác lập quan hệ ở bên nhau thì cô vô cùng khẩn trương, chỉ sợ anh hối hận, muốn trả hàng.
Cô thậm chí còn giả làm thục nữ điềm đạm trước mặt Văn Gia Chí một khoảng thời gian, trong các buổi hẹn hò hầu như chẳng nói gì.
Kết quả cô phát hiện, Văn Gia Chí cũng không nói chuyện.
Thế là khi hai người hẹn hò, chính là tìm một quán cà phê, gọi hai ly cà phê, ngồi đối mặt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bầu không khí rất lúng túng.
Vài ngày sau Mạc Thấm phát hiện nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, chẳng có cảm giác là đang yêu đương chút nào, lúc này cô mới thử thăm dò bắt đầu chủ động tìm đề tài.
Thời gian lâu dài, sự khẩn trương lúc trước của cô lắng xuống, dần dần lộ ra bản chất thật, líu ríu trước mặt anh, càng ngày càng hoạt bát.
Thực ra, mấy năm nay khi Mạc Thấm nhớ lại khoảng thời gian yêu đương với anh hồi đại học, cô đều cảm thấy đó là hạnh phúc mà mình đánh cắp được.
Vì vậy cho dù hai người chia tay, cô hiểu lầm rằng Văn Gia Chí chưa từng yêu cô, cô cũng không bao giờ cho phép người khác nói xấu anh.
Bởi vì anh vẫn luôn rất hoàn hảo trong lòng cô.
Suy nghĩ xoay chuyển, Mạc Thấm nhìn người đàn ông tuấn tú ôn nhu trước mặt, đột nhiên từ trên giường bò dậy, dạng hai chân ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh.
Văn Gia Chí theo bản năng vòng tay ôm eo cô, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Hai tay Mạc Thấm nâng mặt anh, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn anh: "Văn Gia Chí, anh biết không, từ khi từ chỗ Hề Mạn biết được ngày hôm đó hai ta chia tay, anh từng đuổi theo tới Trường Hoàn, vì em mà rơi nước mắt, em đã bị anh đánh bại rồi."
Từ đầu đến cuối, điều cô mong muốn nhất chính là anh cũng thích cô.
Văn Gia Chí một tay chế trụ gáy cô, đầu ngón tay vuốt ve làn da cần cổ mịn màng của cô, liếc mắt đưa tình nhìn cô, vô cùng trịnh trọng chân thành tha thiết nói: "Anh chỉ thích em."
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thuý của Văn Gia Chí đong đầy tình cảm sâu nặng.
Anh nhìn xuống môi cô, càng lúc càng gần, khi sắp chạm vào môi cô thì cổ họng trượt xuống, khàn giọng hỏi cô: "Thật sự rất muốn hôn em, có được không?"
Mạc Thấm đợi nửa ngày, đã nhắm cả mắt rồi, cuối cùng lại đổi lấy một câu như vậy.
Cô tức giận đập vai anh một cái: "Anh đừng hỏi nữa được không?"
Văn Gia Chí khẽ cười: "Anh nói ra em không vui sao?"
+
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô gái trong lòng mình, ánh mắt anh dần tối lại, cuối cùng cúi đầu hôn cô.
Mạc Thấm đang thay dép ở cửa, quay đầu nhìn anh: "Lúc anh tới không bị ai phát hiện đấy chứ?"
"Không."
Mạc Thấm nghĩ thấy cũng đúng, anh là người bình thường, paparazzi sẽ không để ý tới, cô cũng không nổi tiếng đến vậy.
Mang dép lê đi vào, Mạc Thấm nhìn thấy một chiếc vali bên cạnh ghế sô pha, hình như là chiếc Văn Gia Chí đã dùng khi chuyển đến căn hộ của cô trước đây.
"Anh còn mang hết cả hành lý tới hả?" Cô kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới Văn Gia Chí đang mặc đồ ngủ, hai người cách nhau rất gần, cô có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu trên người anh, là mùi thơm của sữa tắm cô để lại trong khách sạn.
Anh thậm chí còn tắm luôn rồi.
Đối mặt với ngữ khí chất vấn của Mạc Thấm, Văn Gia Chí cũng không biết mình đã làm sai cái gì: "Em đưa thẻ phòng cho anh, không phải là muốn cho anh chuyển tới đây sao?"
"Em không có ý bảo anh chuyển tới đây, đưa thẻ phòng chỉ là để anh thuận tiện lúc não cũng có thể sang thăm em thôi."
"Vậy thì anh trực tiếp ở lại chỗ này, mỗi ngày đều có thể tới gặp em, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Vẻ mặt của anh coi như lẽ đương nhiên, Mạc Thấm nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trầm mặc hồi lâu, cô nhỏ giọng nói: "Hình như em còn chưa nói rõ ràng rằng hiện tại anh là bạn trai em, làm sao có thể ngủ chung được?"
"Anh có thể không ngủ trên giường, chỉ cần em cho anh ở lại đây là được."
Mạc Thấm liếc nhìn chiếc ghế sô pha còn nhỏ hơn chiếc trong căn hộ của cô, có chút không đành lòng, nếu anh cứ không ngủ ngon mãi thì sẽ ảnh hưởng đến công việc mất? Nhiều lần do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng Mạc Thấm cũng không thể nào bảo anh ngủ trên giường được, chỉ hơi bực bội lẩm bẩm một câu: "Thôi quên đi, anh thích ngủ ở đâu thì ngủ."
"Em đi tắm đây." Cô vừa nói vừa lục lọi bộ đồ ngủ ôm vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, nhìn thấy Văn Gia Chí vẫn ngồi trên sô pha, Mạc Thấm trực tiếp đi tới nằm xuống giường.
Bộ phim của cô được công chiếu vào tối nay, Mạc Thấm ngượng ngùng xem bộ phim của chính mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn tràn đầy kỳ vọng về ấn tượng của mọi người sau khi xem xong.
Cô kéo chăn tới cầm điện thoại lên, thấy trên hot search có một topic nên bấm vào xem thử.
Cô đang chăm chú xem, Văn Gia Chí chẳng biết đã đi tới từ lúc nào, ân cần hỏi cô: "Buổi chiều quay phim cảm thấy thế nào, lưng có đau không?"
Mạc Thấm: "Không sao, đạo diễn nói gần đây sẽ không quay cảnh đánh nhau, em có thể nghỉ ngơi một chút."
"Vậy thì tốt rồi, nhưng em vẫn cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn." Văn Gia Chí ngồi xuống mép giường, "Anh xoa bóp giúp em nhé?"
Trước kia ở căn hộ, mỗi ngày Văn Gia Chí đều xoa bóp chườm nóng cho cô.
Chính bởi vì có anh tận tâm chăm sóc, Mạc Thấm mới cảm thấy mình có thể khôi phục nhanh như vậy, cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
"Được." Cô cũng không ngại ngùng, thay đổi tư thế nằm trên giường.
Lực đạo giữa các ngón tay của người đàn ông vừa phải, Mạc Thấm lướt điện thoại, toàn thân chậm rãi thả lỏng, sau đó không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, thanh âm mềm mại, tinh tế, chọc cho lòng người ngứa ngáy.
Chớp mắt một cái, Mạc Thấm cảm giác lực đạo bên hông ngừng lại.
Lúc trước đều xoa bóp rất lâu, bây giờ vừa mới bắt đầu mà, Mạc Thấm khó hiểu quay đầu: "Sao lại dừng?"
Văn Gia Chí chống một tay bên giường, thân trên nghiêng về phía trước, gương mặt tuấn tú kia áp sát vào người cô, dừng lại cách cô gần trong gang tấc.
Mạc Thấm cảm thấy chỉ cần gần thêm chút nữa, chóp mũi của cả hai có thể đụng nhau.
Hơi thở ấm áp phả tới khiến mặt cô nóng bừng.
Dưới ánh đèn ấm áp, cô nhìn thấy yết hầu gợi cảm của Văn Gia Chí đang chậm rãi trượt xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú càng nóng bỏng hơn: "Thấm Thấm, anh muốn hôn em, có được không?"
Mạc Thấm bị câu hỏi của anh làm cho sửng sốt một lúc, cô vội nghiêng đầu nhìn điện thoại, che giấu sự ngượng ngùng và bối rối trong mắt: "Anh không xoa bóp hẳn hoi giúp em đi, đột nhiên hỏi câu linh tinh gì vậy?"
Theo động tác quay đầu của cô, môi Văn Gia Chí liền kề sát bên tai cô, hơi thở ấm áp thoáng qua bên tai, khi mở miệng giọng nói càng thêm lưu luyến: "Em đã nói, sau này anh phải nói ra suy nghĩ chân thật nhất của mình mà."
Môi mỏng của anh càng ngày càng gần, thanh âm trầm thấp lặp lại, "Bây giờ anh muốn hôn em."
Vành tai Mạc Thấm sắp nhỏ máu, tim đập rộn lên, đồng thời cũng có chút cạn lời.
Rốt cuộc người đàn ông này đã học hỏi hẳn hoi hay chưa học gì vậy?
Anh có biết đôi khi có thể không cần biểu đạt bằng lời mà có thể trực tiếp hành động không?
Vừa rồi đã tới gần như vậy, nếu như anh trực tiếp hôn, thực ra cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng bây giờ nhất định phải nói thẳng ra, hỏi ý cô, cô biết trả lời thế nào đây?
Cô cũng không thể ghé sát mặt lại gần anh, nói với anh: Nào, anh hôn đi.
Làm sao có thể chứ?
Căn phòng yên tĩnh một hồi lâu, Mạc Thấm xị mặt xuống: "Anh còn muốn xoa bóp cho em nữa không?"
Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Văn Gia Chí thở dài thất vọng, tiếp tục giúp cô xoa bóp eo.
Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím nhạt, phần áo trên được xắn lên một chút, để lộ vòng eo con kiến.
Phần eo lúc trước bị bầm tím gần như đã lành lặn, làn da trắng nõn như ngọc, lại mềm mại đàn hồi, khi lòng bàn tay chạm vào cảm giác trơn mịn khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Văn Gia Chí cố gắng hết sức gạt bỏ tạp niệm sang một bên, muốn để bản thân tỉnh táo lại.
Thấy Mạc Thấm còn đang check Weibo liên quan đến phim mới, anh chủ động trò chuyện với cô: "Tối nay phim vừa mới công chiếu, anh đã đi xem rồi, em diễn rất hay, được nhiều người khen ngợi đấy."
Mạc Thấm nhếch miệng, xì khẽ nói: "Bây giờ anh lại rất chủ động nhỉ, năm ngoái em quay bộ phim này ở Lan Đại hơn hai tháng, cũng chưa thấy anh đến gặp em một lần."
Văn Gia Chí nhướng mi: "Anh có đi, chỉ là em không biết mà thôi."
Trong mắt Mạc Thấm xẹt qua một tia khác thường, xoay người nằm nghiêng: "Anh đi sao?"
"Ừm."
Khi đó anh cảm thấy cô đã thích người khác rồi, thế mà vẫn đến xem cô quay phim sao?
Mạc Thấm thật sự không thể tưởng tượng nổi, bởi vì từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng mình yêu Văn Gia Chí nhiều hơn.
Cô đột nhiên có chút tò mò: "Anh thích em từ khi nào vậy?"
Văn Gia Chí nhìn cô: "Em quên hồi cấp ba anh ngồi ngay phía sau em sao?"
Đương nhiên Mạc Thấm biết chuyện này.
Vào thời điểm đó, chỗ ngồi phải căn cứ theo thành tích mới được tự ý đi chọn lựa, mỗi lần Văn Gia Chí đều chọn ngồi ở hàng thứ hai sát tường.
Biết cô thích Văn Gia Chí, lần nào Hề Mạn cũng chọn ngồi chéo phía trước Văn Gia Chí, nhường cho cô chiếc ghế cùng bàn.
Mạc Thấm rất thích vị trí đó, khi đó một nhóm có bốn người, vừa vặn cô lại có thể ở cùng nhóm với Văn Gia Chí, hơn nữa mỗi lần thảo luận nhóm cô đều có thể quay người ngồi đối mặt với anh.
"Thì ra anh để ý đến em từ lúc đó." Mạc Thấm hồi tưởng lại đoạn ký ức đó, đột nhiên vô cùng hoài niệm.
Văn Gia Chí nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp: "Khi đó, anh vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy em, cảm thấy em rất đáng yêu, sau đó lại phát hiện, em vẫn luôn thường xuyên nhìn lén anh."
Mạc Thấm đột nhiên cảm thấy rất mất mặt: "Em cũng đâu có thường xuyên nhìn lén anh lắm đâu."
Văn Gia Chí trầm ngâm chốc lát: "Nếu như sau mỗi tiết học lại quay đầu nhìn một chút không tính là thường xuyên, thì đúng là không có thật."
Mạc Thấm: "..."
Còn đối với Mạc Thấm, khoảng thời gian cô để ý tới Văn Gia Chí sớm hơn một chút.
Khi đó là kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp ba, vào ngày sinh nhật của cô, ba đã đưa cô ra ngoài chơi, nửa đường nhận được điện thoại của chủ tịch Văn, bảo ba cô qua nhà nói chút chuyện.
Đó là lần đầu tiên cô đến nhà họ Văn, ba sợ cô chạy lung tung nên không cho cô xuống xe, đỗ xe ở trước cổng biệt thự rồi đi vào một mình.
Mạc Thấm ngồi một mình trong xe, nhìn vào trong xuyên qua hàng rào gỗ màu trắng, cổng chạm trổ hoa văn, mái nhà nhọn hoắt, trong sân nở đầy hoa tươi, thể hiện một phong cách yên tĩnh thanh nhã.
Cô đang trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp của ngôi nhà, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bị thu hút bởi một bóng người.
Trên sân thượng của tầng hai, một thiếu niên áo trắng đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó, trên tay lật giở một cuốn sách.
Anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chăm chú từ bên này, khuôn mặt tuấn tú, dịu dàng lịch sự tao nhã, hòa làm một thể với căn biệt thự xinh đẹp này, giống như một cơn gió mát mùa hè ngẫu nhiên thoảng qua.
Mạc Thấm ngồi chờ trong xe vốn đã cực kỳ nóng bức khó chịu nổi, nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh, cả người như sống lại.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một nam sinh sạch sẽ xinh đẹp như vậy.
Sau đó, ba cô vui mừng hớn hở chạy ra khỏi nhà họ Văn, sau khi lên xe thì nói với cô, lúc trước chủ tịch Văn đã đồng ý cho cô đến học ở trường trung học tư nhân, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, nhà trường đã dành một suất cho cô.
Lúc đó nghe xong lời ba nói, Mạc Thấm ma xui quỷ khiến lại liếc nhìn thiếu niên trên tầng hai.
Nhìn anh có vẻ như trạc tuổi cô, chắc cũng học ở trường đó nhỉ?
Sau này mới biết anh học cùng lớp với cô.
Thực ra hồi còn học cấp ba, chắc là Mạc Thấm chỉ được tính là hâm mộ Văn Gia Chí thôi.
Cô biết rõ thân phận của mình kém xa ngàn dặm với thế giới của anh, thậm chí có cơ hội vào được trường cấp ba tư nhân cũng là nhờ sự quan tâm của ba anh, chủ tịch Văn.
Nếu không, cô thậm chí còn không có cả cơ hội đến gần anh.
Lúc đó ở trường, Giản Chước Bạch theo đuổi Hề Mạn không giấu giếm, mọi người đều biết, đến mức rất nhiều nữ sinh trong trường đều thích Văn Gia Chí.
Dáng vẻ lúc anh yên tĩnh đọc sách rất phù hợp với mọi loại mộng tưởng của các cô gái về nửa kia của mình.
Mạc Thấm thường xuyên thấy các nữ sinh gọi anh đến góc rẽ đầu hành lang để nói chuyện và tặng quà.
Những người đó đều là thiên kim nhà giàu, gia thế tốt hơn cô rất nhiều.
Trong số những cô gái ngưỡng mộ Văn Gia Chí, cô là kẻ tầm thường nhất.
Cho nên ngoại trừ không nhịn được âm thầm để ý đến anh, Mạc Thấm cũng chưa từng dám yêu cầu xa vời hơn.
Trong suốt thời cấp ba, cho dù cô ngồi trước mặt anh, cho dù hai người cùng một nhóm, cô cũng không chủ động nói chuyện quá nhiều với Văn Gia Chí, chỉ dám yên lặng giấu kín tình yêu của mình dưới đáy lòng.
Mãi cho đến khi sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nhìn thấy Văn Gia Chí không tiếc chống lại gia đình để theo học ngành y, thậm chí còn ra ngoài làm việc dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Cô là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường mà cũng chưa bao giờ phải chịu đựng những khó khăn như vậy.
Mạc Thấm đã nhìn thấy ở anh sự can đảm dám làm mọi thứ vì những gì mình yêu thích.
Cô nhất thời bị anh lây nhiễm, lại thêm việc mình trúng tuyển vào trường đại học ngưỡng mộ bấy lâu, sự tự tin tăng vọt, nên mới dám ôm thử tâm tư tỏ tình với anh một lần.
Cô ôm theo tâm thái bị từ chối mà đi, vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi anh có thể làm bạn trai cô không.
Kết quả Văn Gia Chí nhìn cô, lời ít ý nhiều nói một chữ: "Được."
Lúc đó Mạc Thấm đang bàng hoàng, hoàn toàn không chuẩn bị trước tâm lý.
Đến mức trong mấy ngày hai người mới vừa xác lập quan hệ ở bên nhau thì cô vô cùng khẩn trương, chỉ sợ anh hối hận, muốn trả hàng.
Cô thậm chí còn giả làm thục nữ điềm đạm trước mặt Văn Gia Chí một khoảng thời gian, trong các buổi hẹn hò hầu như chẳng nói gì.
Kết quả cô phát hiện, Văn Gia Chí cũng không nói chuyện.
Thế là khi hai người hẹn hò, chính là tìm một quán cà phê, gọi hai ly cà phê, ngồi đối mặt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bầu không khí rất lúng túng.
Vài ngày sau Mạc Thấm phát hiện nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, chẳng có cảm giác là đang yêu đương chút nào, lúc này cô mới thử thăm dò bắt đầu chủ động tìm đề tài.
Thời gian lâu dài, sự khẩn trương lúc trước của cô lắng xuống, dần dần lộ ra bản chất thật, líu ríu trước mặt anh, càng ngày càng hoạt bát.
Thực ra, mấy năm nay khi Mạc Thấm nhớ lại khoảng thời gian yêu đương với anh hồi đại học, cô đều cảm thấy đó là hạnh phúc mà mình đánh cắp được.
Vì vậy cho dù hai người chia tay, cô hiểu lầm rằng Văn Gia Chí chưa từng yêu cô, cô cũng không bao giờ cho phép người khác nói xấu anh.
Bởi vì anh vẫn luôn rất hoàn hảo trong lòng cô.
Suy nghĩ xoay chuyển, Mạc Thấm nhìn người đàn ông tuấn tú ôn nhu trước mặt, đột nhiên từ trên giường bò dậy, dạng hai chân ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh.
Văn Gia Chí theo bản năng vòng tay ôm eo cô, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Hai tay Mạc Thấm nâng mặt anh, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn anh: "Văn Gia Chí, anh biết không, từ khi từ chỗ Hề Mạn biết được ngày hôm đó hai ta chia tay, anh từng đuổi theo tới Trường Hoàn, vì em mà rơi nước mắt, em đã bị anh đánh bại rồi."
Từ đầu đến cuối, điều cô mong muốn nhất chính là anh cũng thích cô.
Văn Gia Chí một tay chế trụ gáy cô, đầu ngón tay vuốt ve làn da cần cổ mịn màng của cô, liếc mắt đưa tình nhìn cô, vô cùng trịnh trọng chân thành tha thiết nói: "Anh chỉ thích em."
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thuý của Văn Gia Chí đong đầy tình cảm sâu nặng.
Anh nhìn xuống môi cô, càng lúc càng gần, khi sắp chạm vào môi cô thì cổ họng trượt xuống, khàn giọng hỏi cô: "Thật sự rất muốn hôn em, có được không?"
Mạc Thấm đợi nửa ngày, đã nhắm cả mắt rồi, cuối cùng lại đổi lấy một câu như vậy.
Cô tức giận đập vai anh một cái: "Anh đừng hỏi nữa được không?"
Văn Gia Chí khẽ cười: "Anh nói ra em không vui sao?"
+
Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cô gái trong lòng mình, ánh mắt anh dần tối lại, cuối cùng cúi đầu hôn cô.
Danh sách chương