Ngay sau đêm giao thừa, Lan Thành lại mưa thêm mấy trận, thời tiết vừa lạnh vừa ẩm ướt, gió thổi qua khi để hở cổ cảm giác lạnh thấu xương.

Sau khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều lặng yên như tờ.

Ánh đèn trong phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn sáng trưng.

Mạc Thấm mặc áo bệnh nhân, nằm trên giường trong phòng bệnh, gương mặt lộ ra vẻ cuộc đời không còn gì luyến tiếc.

Sau khi hôn lễ của Hề Mạn và Giản Chước Bạch kết thúc, Mạc Thấm gia nhập đoàn làm phim.

Tối nay cô có một cảnh quay đêm, vô tình bị thương ở eo khi treo dây, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Khi đến nơi, eo cô đau dữ dội, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, môi trắng bệch nhìn không thấy huyết sắc, ngay cả quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt.

Chụp X-quang xong, cũng may chỉ là mô mềm của cơ thắt lưng bị tổn thương chứ không tổn thương đến xương cốt.

Vì người vẫn còn sốt nên tạm thời cần ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.

Điều mà Mạc Thấm không ngờ tới chính là người  đến xem bệnh tối nay là Văn Gia Chí.

Cô vẫn nhớ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy sau khi được đoàn làm phim đưa đến bệnh viện chính là anh.

Người đàn ông mặc một chiếc áo blouse trắng, dáng người cao gầy rắn chắc, nước da trắng lạnh, trên sống mũi đeo một chiếc kính có gọng dây bạc, trông rất nhã nhặn.

Đôi mắt pha lê dưới gọng kính thâm thúy, như được nhuộm mực.

Mạc Thấm biết Văn Gia Chí đã tham gia thực hành lâm sàng tại bệnh viện này trong thời gian học tiến sĩ, nhưng cô không ngờ anh sẽ làm ở trong khoa cấp cứu khó khăn và mệt mỏi nhất.

Dù sao anh cũng là cậu hai của nhà họ Văn, gia thế tốt như vậy, chỉ cần thông qua một chút quan hệ là có thể lên đến địa vị tốt hơn.

Thấy Mạc Thấm mở mắt đã tỉnh nhưng không ngủ, trợ lý Tiểu Lâm đi tới, ân cần hỏi: "Chị Thấm, chị còn đau không? Có cần em gọi bác sĩ không?"

"Không cần." Mạc Thấm nói, "Cho dù có tài giỏi đến đâu, bác sĩ cũng không thể giúp chị giảm đau ngay lập tức, trừ phi là tiêm thuốc giảm đau, nhưng chị còn chưa đến mức đó."

Tiểu Lâm nghĩ thấy cũng đúng, lấy máy tính bảng qua: "Nếu như chị không ngủ được, hay là xem một bộ phim đi? Có lẽ chuyển hướng chú ý sẽ đỡ hơn."

Mạc Thấm lắc đầu, cô bây giờ cái gì cũng xem không nổi.

Tiểu Lâm dứt khoát nói chuyện phiếm với cô: "Chị Thấm, vừa rồi chị có để ý không, bác sĩ Văn đến xem bệnh cho chị thật sự đẹp trai lắm đó!"

Mạc Thấm không nói gì, Tiểu Lâm nghĩ là cô không nhìn thấy, liền nói tiếp, "Chắc lúc đó chị chỉ lo đau, không chú ý đến."

Mạc Thấm cười nói: "Cũng có thể là yêu cầu về ngoại hình của em quá thấp."

"Sao có thể chứ? Em dám chắc không phải chỉ mình em nghĩ như thế đâu, có mấy y tá mỗi lần nói chuyện với anh ấy đều đỏ mặt lên đấy." Tiểu Lâm nói: "Nhất định là chị không nhìn rõ, nếu thấy rõ chị sẽ không nói như vậy đâu."

Mạc Thấm ngắt lời cô nàng: "Ở bệnh viện này có nước nóng không?"

"Chắc là có, chị Thấm khát nước hả?"

"Ừm."

"Vậy chị đợi một chút, em đi hỏi y tá." Tiểu Lâm nói, cầm lấy bình đựng nước nóng trên bàn đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cô, Mạc Thấm thử dịch chuyển người một chút, nhưng cô cau mày rít lên "Ui" một tiếng vì đau.

Vết thương này không biết cần bao nhiêu ngày mới lành, cô còn có phim phải quay mà, vất vả lắm mới cầm được kịch bản một bộ phim cổ trang hay, đạo diễn sẽ không vì cô bị thương mà đổi người đấy chứ? Mạc Thấm càng nghĩ càng lo, hận không thể khỏe lại ngay lập tức.

Nghĩ rằng nếu cử động nhiều hơn chưa biết chừng sẽ nhanh khỏi bệnh, cô nghiến răng cố gắng dịch chuyển lần nữa, đau đến mức trán đổ mồ hôi.

Cô quá tập trung nên không biết Văn Gia Chí đi vào từ lúc nào, lúc cô định thần lại, bả vai đã bị người đàn ông đè lên: "Đừng cử động, vết thương của em cần tĩnh dưỡng."

Mạc Thấm liếc anh một cái: "Sao anh lại tới đây?"

"Đo nhiệt độ cho em một lần nữa." Anh cầm nhiệt kế trên tay đưa qua, "Ngậm trong miệng một lúc."

Mạc Thấm giật mình, nhìn nhiệt kế anh đưa đến bên miệng cô, cắn chặt răng nghiêng đầu né tránh.

Vừa rồi khi y tá đo nhiệt độ cho cô cũng bảo cô há miệng ngậm dưới lưỡi, lúc đó cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Văn Gia Chí đưa cho rồi nói những lời như vậy, bầu không khí rất là vi diệu.

Văn Gia Chí thấy cô không phối hợp liền nói: "Kẹp vào nách cũng được."

Tại sao cô phải ngậm bằng miệng trong khi có thể kẹp dưới nách chứ?

Mạc Thấm lườm anh: "Anh cố ý hả!"

Văn Gia Chí giải thích: "Rất nhiều bệnh nhân khi đo nhiệt độ thích dịch chuyển xung quanh, kẹp dưới nách thường thì không đo được. Đặt vào miệng sẽ dễ dàng hơn. Em lo lắng cái gì, anh đã khử trùng rồi."

Mạc Thấm cạn lời: "Tôi không nói về việc có được khử trùng hay không."

"Thế thì là gì?" Đầu tiên Văn Gia Chí còn không hiểu, sau đó tựa hồ ý thức được gì đó, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Mạc Thấm, "Ý tứ mà em nghĩ kia, vừa rồi anh thật sự không nghĩ tới."

Mạc Thấm: "......"

Thì ra chỉ có một mình cô mới có ý nghĩ không trong sáng.

Cô không muốn thừa nhận sự thật này, tức giận chế nhạo: "Bây giờ anh còn giả bộ ngây ngô, chuyện thừa cơ đưa người yêu cũ về nhà rồi chiếm tiện nghi, bác sĩ Văn không phải là cũng dám làm sao?"

Những lời của Mạc Thấm khiến Văn Gia Chí nhớ lại đêm đó trong quán bar cách đây không lâu.

Tối hôm đó có một đồng nghiệp tổ chức sinh nhật, anh cũng đi cùng, nhưng không ngờ sẽ gặp phải Mạc Thấm.

Thấy cô uống nhiều, một mình rất không an toàn nên anh nói sẽ đưa cô về.

Về sau mất kiểm soát, bản thân Văn Gia Chí cũng không dự liệu được.

Sau đó, anh nhiều lần bày tỏ sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng đều bị từ chối.

Cô thậm chí còn không muốn nhiều lời với anh.

Mãi cho đến một thời gian trước khi tới đám cưới của Hề Mạn và Giản Chước Bạch, anh mới từ Giản Chước Bạch biết được, trong những năm họ ở bên nhau, vì sự trầm tính và tính cách không nóng không lạnh của anh mà đã khiến cô hiểu lầm nhiều như vậy.

Cô cảm thấy anh không thích cô.

Anh cứ nghĩ cô có tình cảm với người khác rồi, nhưng sự thật là cô đã góp nhặt thất vọng quá lâu, cuối cùng mới quyết định buông tay.

Đến bây giờ, Văn Gia Chí mới nhận ra rằng, việc hai người bày tỏ tình cảm với nhau là rất quan trọng.

Cô có vẻ tươi cười và hạnh phúc trước mặt anh, nhưng thực ra cô rất mong manh lại nhạy cảm, luôn mong muốn nhận được phản hồi trực quan nhất từ ​​​​anh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, anh đều quá vụng về trong phương diện cảm tình.

Anh học y khoa, lại là sinh viên đại học học thạc sĩ và tiến sĩ kết hợp, việc học ở trường rất nặng. Để được đi chơi cuối tuần với cô, anh thường xuyên phải thức khuya.

Biết cô không dễ dàng từ Trường Hoàn trở về để gặp anh, đôi khi anh đã cố gắng hết sức để ở bên cô, nhưng vẫn không tránh khỏi có những lúc thất thần, không nghe thấy những gì cô nói, hoặc khi cả hai đang xem phim, anh lại không cẩn thận ngủ quên mất.

Có lẽ anh giải thích rõ ràng ngay lúc đó, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng khi đó, hết lần này tới lần khác anh đều không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cũng không coi trọng nó, khiến cô lầm tưởng rằng anh lơ đãng khi thấy cô đến.

"Anh xin lỗi."

Đối mặt với lời xin lỗi đột ngột của anh, Mạc Thấm sửng sốt một chút, lại nghe anh nói: "Trước đây anh không phải là một người bạn trai tốt."

Tai của Mạc Thấm gần như sắp mọc kén sau khi nghe những lời này gần đây rồi.

Kể từ sau hôn lễ của Hề Mạn, anh thường sám hối vì những hành động của mình lúc trước.

Hầu hết lịch sử trò chuyện WeChat gần đây của Mạc Thấm với anh đều là những tiểu luận văn xin lỗi của anh.

Thực ra gần đây Mạc Thấm cũng suy ngẫm lại, thất bại của một mối quan hệ thường không phải là lỗi của một người nào đó.

Khi đó cô không có chí tiến thủ trong học tập, là một bộ óc si mê yêu đương đúng nghĩa, hận không thể mỗi ngày đều có thể bám lấy Văn Gia Chí.

Mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải gọi điện video với anh, cuối tuần nào cũng đến Lan Đại để tìm anh.

Cô có ít lớp học, có đôi khi thứ Sáu đã bay đến.

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, cô dường như đã vắt kiệt thời gian rảnh rỗi vốn đã hạn hẹp của Văn Gia Chí.

Anh là con người chứ có phải cái máy, làm sao mỗi lần học xong thấy cô anh liền có thể có tinh thần sảng khoái được?

Anh không nổi giận với cô, trên mặt không lộ rõ ​​vẻ chán ghét, đã là rất không dễ dàng rồi.

Nhưng hai người học hai chuyên ngành khác nhau, Văn Gia Chí không nói ra, làm sao cô biết anh bận rộn như vậy.

Nếu anh nói rõ ràng, cô hai tuần thậm chí ba tuần gặp anh một lần cũng không sao, điều cô muốn là một buổi hẹn hò chất lượng cao, chứ không phải lần nào cũng vui vẻ chạy qua, rồi lại buồn bã cô đơn rời đi.

Thật sự rất tiêu hao tình cảm.

Mạc Thấm nhận lấy nhiệt kế từ tay anh, kẹp dưới nách, lẩm bẩm: "Bây giờ anh cũng không phải là một người theo đuổi đủ tiêu chuẩn."

Sau khi giải quyết hiểu lầm, Văn Gia Chí nói sẽ theo đuổi cô lần nữa.

Anh thực sự đã theo đuổi cô, mỗi ngày gửi tin nhắn cho cô, những câu hỏi thường gặp nhất là "Em có bận không?" "Anh có thể gọi cho em không?" "Anh có thể đến phim trường gặp em không?".

Một khi Mạc Thấm nói không cần, anh chỉ đáp lại một chữ: "Được."

Ngoài ra thì chính là dặn cô phải ăn uống đầy đủ, tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Miệng của người đàn ông này có lẽ đã bị nguyền rủa không thể nói những lời ngọt ngào.

"Anh biết, bây giờ em không hài lòng với anh." Văn Gia Chi dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Mạc Thấm, "Anh sẽ cố gắng."

"Cố gắng cái gì?"

"Cố gắng làm tốt hơn, khiến cho em thích anh một lần nữa."

Bốn mắt chạm nhau, nhịp tim của Mạc Thấm không hiểu sao lại đập nhanh hơn, quay đầu nhìn chỗ khác: "Tùy anh."

Văn Gia Chí đứng ở đầu giường, ngón tay thon dài chỉ vào màn hình trên đầu giường bệnh, kiểm tra các loại dấu hiệu của cô: "Em có chút hạ đường huyết, trong đoàn phim có phải em đã khống chế quá mức khẩu phần ăn của mình không? Chỗ bị trật eo của em có phải liên quan đến chuyện này không?"

Mạc Thấm lúc treo dây quả thực lực bất tòng tâm, dùng sức quá mạnh, kết quả là đầu óc choáng váng, không rút lại được sức lực, không cẩn thận bị trật eo.

Vừa nhắc tới đây, hông Mạc Thấm lại đau dữ dội.

Văn Gia Chí chú ý tới sắc mặt của cô, vén áo lên nhìn eo cô.

Vòng eo vốn thon gọn giờ đã có những vết bầm tím lớn, rõ ràng là sưng tấy, quai hàm của Văn Gia Chí căng chặt, trong mắt tràn đầy thương xót.

Mỗi ngày anh đều dặn cô phải ăn uống đầy đủ, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng cô thực sự chẳng để trong lòng chút nào.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông dán vào eo mình, Mạc Thấm mất tự nhiên mím môi dưới: "Bác sĩ Văn, trong phòng bệnh hiện giờ không có người thứ ba, hành vi chưa nói một lời đã vén quần áo của tôi lên của anh có được coi là đang chiếm tiện nghi của tôi không?"

Văn Gia Chí nhướng mi nhìn cô: "Nếu anh muốn chiếm tiện nghi của em, cũng sẽ không chỉ vén lên như thế này đâu, em có muốn thử không?"

Vừa nói, anh vừa nhấc góc áo của cô lên, Mạc Thấm kinh ngạc bắt lấy tay anh: "Văn Gia Chí, anh có tin là tôi gọi người không?"

Văn Gia Chí nắm ngược lại tay cô, đáy mắt mang theo ý cười: "Anh muốn cởi quần áo của em, làm sao hả, em không muốn à?"

Lòng bàn tay của người đàn ông vừa ấm lại vừa lành lạnh, nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, Mạc Thấm giằng co vài lần, vội thu tay về, vành tai màu tuyết trắng của cô lại lấm tấm một rạng mây đỏ.

Văn Gia Chí: "Anh đi lấy một ít đá viên giúp em chườm lạnh, có thể giúp em giảm đau."

Khi ra ngoài, anh tình cờ gặp Tiểu Lâm đang đi lấy nước nóng về.

Tiểu Lâm vừa nhìn thấy Văn Gia Chí hai mắt đã sáng lên: "Bác sĩ Văn, muộn như vậy mà anh vẫn đến xem bệnh sao?"

Văn Gia Chí dư quang nhìn người trên giường, lịch sự gật đầu với Tiểu Lâm, sải bước rời đi.

Tiểu Lâm cầm bình nước đi tới, rót vào trong cốc một ít: "Chị Thấm, bác sĩ Văn đến đây làm gì vậy?"

Mạc Thấm chỉ vào nhiệt kế dưới cánh tay: "Đo thân nhiệt."

Tiểu Lâm hiểu rõ "Ồ" một tiếng, nhìn sang: "Lần này chị thấy rõ rồi chứ, thật sự quá đẹp trai luôn."

"...... Cũng tàm tạm."

"Cơ mà bác sĩ Văn trông ôn tồn lễ độ, có vẻ dễ gần, nhưng thế mà lại cực kỳ ít nói. Anh ấy trầm lặng ít nói như thế, cảm giác có chút lạnh lùng cấm dục nha."

Nhiệt độ nóng bỏng bên tai Mạc Thấm còn chưa giảm bớt, nhếch môi không lên tiếng, trong lòng thì thả một dấu chấm hỏi to đùng cho đánh giá của Tiểu Lâm về sự "Cấm dục" của anh.

Editor: quattutuquat

—————

Khi Văn Gia Chí đẩy xe y tế vào, Tiểu Lâm đang cho Mạc Thấm uống nước.

Bởi vì Mạc Thấm đang nằm, uống bằng cốc không tiện, Tiểu Lâm cũng không có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, không cẩn thận làm đổ nước lên cổ Mạc Thấm, tay chân luống cuống lau: "Chị Thấm, em xin lỗi, em xin lỗi, em không cố ý đâu."

Văn Gia Chí nhìn cô nàng nôn nôn nóng nóng, đi tới, thanh âm không chút nhiệt độ: "Có ống hút không?"

Tiểu Lâm bừng tỉnh, vội vàng tìm kiếm trong túi xách, cô ấy có dự phòng ống hút cho Mạc Thấm, trong đoàn làm phim cô vẫn thường dùng ống hút để uống nước vì sợ son môi bị lem.

Trong túi có quá nhiều đồ, thấy cô tìm hồi lâu, Văn Gia Chí lại nói: "Siêu thị dưới lầu có bán."

"Cảm ơn bác sĩ Văn, tôi lập tức đi mua đây." Tiểu Lâm dứt khoát không tìm nữa, chạy ra ngoài.

Văn Gia Chí dùng khăn giấy lau sạch vết nước còn đọng trên người cô: "Cô trợ lý này của em không ổn lắm."

"Người trước nghỉ việc, người này mới tới, tôi cũng không phải đại minh tinh đang hot, có trợ lý đã là tốt lắm rồi, từ từ làm quen đi ha."

Văn Gia Chí lấy nhiệt kế dưới nách cô, nhìn một chút: "Em vẫn còn sốt nhẹ."

"Khi nào vết thương của tôi lành lại vậy, tôi còn phải quay lại quay phim nữa."

"Tạm thời đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại nói."

Văn Gia Chí khử trùng xong, trước tiên lấy tăm bông thấm dịch thuốc lau vết thương cho cô, Mạc Thấm đau đến nghiến răng.

Cảm nhận được lưng cô không ngừng run rẩy, động tác trên tay Văn Gia Chí càng thêm nhẹ nhàng, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành cô: "Cố gắng nhịn đau một chút, bôi thuốc sẽ nhanh lành hơn."

Mạc Thấm vô thức nắm chặt chăn, nhớ tới gì đó, cô nói: "Chuyện tôi bị thương anh đừng nói cho ba mẹ tôi biết đấy nhé, kẻo bọn họ biết lại lo."

Ba của Mạc Thấm đã không còn làm tài xế của Văn gia nữa, đã cùng mẹ cô trở về quê mở nhà trọ, công việc kinh doanh khá tốt.

Bây giờ ba và Văn Gia Chí đã bớt tiếp xúc, nhưng để an toàn, Mạc Thấm vẫn muốn căn dặn Văn Gia Chí một câu.

Văn Gia Chí "Ừm" một tiếng: "Anh biết rồi."

Mạc Thấm thở phào nhẹ nhõm, bất chợt nói: "Bác sĩ Văn, vừa rồi trợ lý của tôi nói anh rất đẹp trai, y tá nói chuyện với anh đều sẽ đỏ mặt, vậy anh ở trong bệnh viện hẳn là rất được mọi người yêu thích nhỉ? Có nhiều người theo đuổi anh lắm sao?"

"Không chú ý." Văn Gia Chí đều đều giúp cô lau chỗ bị đau xong, lại lấy túi nước đá giúp cô chườm lạnh, "Anh chỉ biết là, anh vẫn đang là người theo đuổi cô Mạc."

Anh chăm chú nhìn Mạc Thấm, đồng tử đen như mực dưới ánh đèn lại nhuốm dần mấy phần nhu tình, "So sánh ra thì, hiển nhiên là cô Mạc càng làm người ta yêu thích hơn."

Mạc Thấm: "......"

Tại sao hôm nay người đàn ông này đột nhiên nói nhiều vậy?

Còn khá sến đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện