[5.Gian tình]

"Oa~ Cuối cùng cũng thoát rồi" Lưu Tử Nha nằm ngửa trên giường thành hình chữ 'đại', thoải mái lăn lộn cười khúc khích.

Cuối cùng cô nàng cũng an toàn trong phòng mà không bị ai làm phiền, cả ngày ở trường đều bị nhìn ngó đầy kì quái, các giáo viên thì cứ lúc lúc lại nhìn chăm chăm vào cô như muốn tìm hiểu cái gì đó, còn cả đám bạn của Hoắc Tử Nam nữa, bọn họ rõ phiền phức.

Đang tự kỉ một mình thì tiếng gõ của đột ngột làm cô nàng giật mình mém chút nữa là lăn xuống đất.

Chỉnh lại tóc giả và quần áo, cô họ nhẹ "Ai vậy?".

"Thiếu gia, tôi tìm thấy một tập tài liệu rơi ở dưới chân giường của cậu, cậu có muốn tôi cất vào trong phòng sách hay là để lại chỗ cũ?" Giọng của Chu quản gia vang lên ngoài cửa.

"A...anh tìm thấy ư? Đưa đây cho tôi" Cô mở cửa rồi giật phăng tập tài liệu mà Chu quản gia cầm sau đó đóng sầm cửa lại.

Việc đầu tiên cô làm đó chính là nhắn tin cho Hoắc Tử Nam báo rằng mình đã tìm được tập tài liệu và...

-Cái gì? Chu quản gia không nghi ngờ sao? Cái tên đó là cáo gì thành tinh đấy!

-Hay là chúng ta đổi lại cho nhau đi, cứ tiếp tục kiểu này chắc em lên cơn đau tim quá.

-Chưa được! Từ từ anh sẽ tính.

Lại là giọng của Chu quản gia vang lên "Thiếu gia, bạn của cậu đến rủ đi chơi bóng rổ. Bọn họ đang đợi ở bên ngoài".

"Không! Nói bọn họ là ta mệt, không đi đâu" Đậu mè! Làm đéo gì biết chơi bóng rổ mà rủ đi.

"Bọn họ đã đi rồi, thiếu gia thật sự mệt? Tôi sẽ gọi bác sĩ đến, cậu có cần gì không?"

"Anh quản nhiều quá, tôi không sao!" Cái tên này bị gì vậy? Phiền phức!

Tối.

Hoắc Kình Dương đi tham gia một bữa tiệc giao lưu của giới giải trí nên dẫn theo vợ của mình, vì nghe Chu quản gia nói thiếu gia mệt, còn nằm nghỉ trong phòng nên cũng không tiện để đi. Vì thế hai vợ chồng mật ngọt dắt nhau đi ăn tiệc để lại đứa con trai ở nhà.

Bữa tối được dọn ra, Lưu Tử Nha ngớ ngẩn nhìn một bàn ăn toàn đồ ăn nhẹ bụng như cháo hầm đậu, rau củ và ít cá, một mống thịt cũng chả thấy đâu.

Liếc mắt thấy Chu quản gia đang loay hoay dọn dẹp bếp, tạp dề hello kitty còn mang trên người, khuôn mặt nghiêm túc nhìn càng quái dị.

Cái tên này đang chơi khăm mình? Mình muốn ăn thịt mà! Sao rau củ thế này thì làm déo gì no bụng. Khuôn mặt nhăn nhó đầy bất mãn.

"Chu quản gia! Anh đang đùa tôi đấy à? Thịt đâu? Ăn rau củ này thì thấm béo gì hả?" Cô khoanh tay nhìn chằm chằm Chu quản gia.

"Thiếu gia mệt nên ăn như vậy sẽ tốt cho sức khỏe của cậu".

"Tôi bảo là tôi không mệt! Lúc chiều chỉ nói thế cho mấy người đó bỏ đi thôi" Cái tên não phẳng này!!!

"...Ngài nên ngồi xuống ăn đi"

Hừ! Nhớ bản mặt nhà ngươi, ta ghim!

Cô nàng ngậm ngùi múc cháo ăn, nhưng mà không ngờ nó lại ngon đến như vậy. Liền quay sang hỏi Chu quản gia "Ai nấu vậy?" Giọng điệu có vẻ như không quan tâm nhưng tầm mắt của cô lại nhìn chăm chăm sườn khuôn mặt của Chu quản gia.

"Là tôi, vú Lâm đi về quê rồi. Có lẽ tuần sau mới quay lại"

"Anh nấu ngon lắm"

Không ngờ khuôn mặt của Chu quản gia có chút biến đổi, ban đầu là khuôn mặt dường như không thể tin nổi sau đó là một nụ cười nhạt hiện trên môi cùng ánh mắt ấm áp. Tất cả đều hiện rõ trong tầm mắt của Lưu Tử Nha, cô nàng suy tư một chút rồi nhìn bát cháo.

Một ý tưởng vừa hiện lên đầu cô nàng, Lưu Tử Nha nhìn chăm chăm bóng lưng của Chu quản gia rồi nhìn bát cháo sau đó chuyển sang nhìn chiếc điện thoại ở trong túi áo của mình.

Để kiểm tra xem có phải suy nghĩ của mình là đúng hay không, cô ăn xong liền kéo chu quản gia ra vườn ngắm sao.

Khu vườn rông lớn trông muôn vàng loài hoa, có cả đài phun nước nhỏ rất xinh đẹp. Bầu trời như chiếc thảm đen sâu thẳm, những vì sao rải rác như những viên pha lê sáng lấp lánh tô điểm cho chiếc thảm đó.

Trong lòng chu quản gia lúc này đang rất bối rối, hai tên con trai đi ngắm sao vào ban đêm, quá không hợp lí!

"Chu quản gia này..." Nghe Lưu Tử Nha gọi, Chu quản gia giật mình nhưng lòng lại buồn man mác. Thiếu gia từ khi về nhà đến giờ chỉ luôn miệng gọi anh là chu quản gia này Chu quản gia nọ, thật xa cách, chẳng phải lúc trước Hoắc Tử Nam hay gọi tên của mình hay sao? (:Du: Chu quản gia từ giờ sẽ gọi đầy đủ là Chu Hữu Sâm)

Thấy Chu Hữa Sâm vẫn một mực yên lặng, Lưu Tử Nha nhìn chăm chú sườn mặt của anh, theo dõi từng cảm xúc dao động trên khuôn mặt đó.

"...Anh thích tôi?"

"..." Chu Hữu Sâm im lặng, không gian yên tĩnh chỉ nghe nhịp thở của hai người.

"...Hay là yêu tôi?" Lưu Tử Nha tiếp tục công kích.

Khuôn mặt của Chu Hữu Sâm dần đỏ ửng, ánh mắt chối bỏ mang theo thứ cảm xúc không thể nói nên lời, nhịp thở bắt đầu tăng. Anh lấy tay che miệng nói không ra lời mà chỉ biết nhìn trân trân Lưu Tử Nha.

"Không ngờ nha, quản gia đi yêu cậu chủ của mình" Cô nàng cười khanh khách rồi bất chợt đưa tay đẩy mạnh Chu Hữu Sâm xuống đất, vì hai người đang ngồi trên ghế đá nên khi bị ngã xuống đất, Chu Hữu Sâm bất ngờ, tâm trạng rối bời. Anh khong biết cảm xúc mình dành cho Hoắc Tử Nam là như thế nào.

Lưu Tử Nha đè lên Chu Hữu Sâm, tay cô chống trên đất, đôi mắt đen láy lúc sáng lúc tối thật quỷ dị khiến người nhìn bất giác phải kiên dè. Đôi mắt như nhìn thấu chuyện đời.

"Nếu anh dám nói yêu Hoắc Tử Nam thì nên dẹp bỏ đi, có ai mà đến người mình yêu cũng không phân biệt nỗi hay không? Nhìn anh như thế này chắc cũng chưa biết cảm xúc của mình dành cho Hoắc Tử Nam là như thế nào chứ gì? Hahaha...cứ từ từ..." Cô nàng nhếch mép cười rồi đứng dậy phủi tay đi vào nhà.

Bỏ mặc Chu Hữu Sâm ngờ nghệch nằm vật ra đất.

Lúc vào phòng mình, Lưu Tử Nha ngồi bệt xuống đất thở dài, lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Hoắc Tử Nam nhưng nghĩ gì đó liền không định gửi nữa.

"Thôi thì chuyện gì tới sẽ tới".

...

Đang cuộn người trong chăn mền ấm áp, Hoắc Tử Nam đột nhiên thấy lạnh gáy liền sờ sờ gáy mình sau đó trở người ngủ tiếp thì phát hiện giường mình hơi chật. Mở mắt ra liền thấy cậu nhóc mặc bộ đồ ngủ in hình batman đng nằm cạnh mình, Hoắc Tử Nam thuận chân đạp một cú khiến cậu nhóc ngã xuống giường.

Cậu nhóc ngái ngủ lẩm bẩm "Chị ơi cho em ngủ cùng với, em sợ ma".

"Ngủ cái đéo! Cút ngay cho bố, giường này là của bố, phắn về phòng mày đê" Hoắc Tử Nam cộc cằn.

"ơ...Sao tóc chị ngắn thế, như thằng con trai...Bánh bao trên ngực chị đi đâu rồi? Sao nguyên cái tivi thế kia...ưm...có cả cơ bắp nữa...zzzz" Thằng nhóc lẩm bẩm mắt nhắm mắt mở.

"Tổ sư thằng điên này! Biến ngày!" Hoắc tử Nam liền đá cho nhóc đó mấy cái ngất luôn.

Sáng dậy nhóc con liền thưa chuyện với ba mẹ rằng cậu mơ thấy chị hai biến thành mỹ thiếu niên có body sáu múi, bị ba mẹ mắng một trận.

Hoắc Tử Nam lườm liếc nhóc con kia khiến nhóc ta sợ hãi thầm nghĩ "Chị hai dạo này cấp độ bạo lực lại tăng vọt".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện