Đương nhiên, hiện tại chuyện báo thù này cần Ngôn Cảnh Tắc đi hoàn thành.
Hắn dùng thân thể Cố Thời Hạo, yêu cầu Cố Thời Hạo đề ra có hai cái, một là lấy giải Oscar, một nữa chính là giúp hắn báo thù, làm kẻ hại hắn thân bại danh liệt.
Đời trước, Cố Thời Hạo sẽ lưu lạc đến nông nỗi kia có nguyên nhân từ chính hắn, cũng có quan hệ với người khác.
Người nọ chính là phú nhị đại đã đầu tư hai trăm vạn cho Cố Thời Hạo, để Cố Thời Hạo quay bộ phim điện ảnh đầu tiên trong nhân sinh - Chu Lịch Minh.
Lúc ấy, trong bộ điện ảnh kia, hai nam sinh mới tốt nghiệp sơ trung từ núi lớn ra tới, đến thành thị lang bạt, là học sinh sơ trung Cố Thời Hạo chọn từ quê quán của mình, chưa từng quay phim điện ảnh gì, mà người diễn vai phú nhị đại bị bắt cóc kia chính là Chu Lịch Minh diễn.
Chu Lịch Minh dựa vào bộ điện ảnh này kiếm được không ít tiền, sau đó lại lục tục đầu tư một ít phim do Cố Thời Hạo quay, rất thân với Cố Thời Hạo.
Cố Thời Hạo người này, bởi vì đã từng trải qua cuộc sống quả thực quá nghèo, tự ti lại tự đại, còn có chút thế lực, nhưng hắn là thiệt tình coi Chu Lịch Minh là bạn bè.
Dẫu sao nếu không phải có Chu Lịch Minh đầu tư cho hắn hai trăm vạn, giúp hắn tổ kiến đoàn phim, hắn tuyệt đối không thể mới tuổi trẻ như vậy đã là đạo diễn điện ảnh.
Nhưng sau khi Cố Thời Hạo bởi vì sử dụng ma túy bị bắt, nhìn lại chuyện cũ, hắn đột nhiên phát hiện lý do mà mình áp lực lớn, sử dụng ma túy, quay hỏng phim… đều có liên quan tới Chu Lịch Minh.
Chu Lịch Minh còn kết hôn với người mà hắn thích.
Không sai, nguyên chủ là có người yêu thích, cô gái kia tên là Triệu Nghiên Quy, là bạn của Chu Lịch Minh, một cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương, mỹ lệ đáng yêu.
Nguyên chủ kỳ thật là một người rất hiệu quả và lợi ích, hắn vô cùng yêu tiền, tâm tư thâm trầm.
Nhưng hắn càng là như vậy, càng thích người đơn thuần.
Triệu Nghiên Quy là thật sự đơn thuần, nguyên chủ không thể tránh né mà thích cô, bản thân Triệu Nghiên Quy cũng có hảo cảm với nguyên chủ.
Nhưng giữa hai người chỉ có ái muội, vẫn luôn không chọn phá vỡ quan hệ.
Sẽ như vậy có hai nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất là Triệu Nghiên Quy thẹn thùng, cô luôn chuyển động quanh nguyên chủ, nhưng vẫn luôn không thổ lộ.
Nguyên nhân thứ hai là nguyên chủ tự ti.
Trong nhà Triệu Nghiên Quy rất có tiền, nguyên chủ cảm thấy mình không xứng với Triệu Nghiên Quy, cũng không dám thổ lộ.
Hai người đều không thổ lộ, nên vẫn luôn ái muội.
Đời trước, buổi tối hôm nay, sau khi nữ minh tinh kia vào phòng nguyên chủ, nguyên chủ đã bị ép có "bạn gái", ái muội với Triệu Nghiên Quy cũng đột nhiên im bặt, hắn thậm chí không dám đi hỏi thăm tin tức về Triệu Nghiên Quy, thẳng đến sau đó Triệu Nghiên Quy và Chu Lịch Minh kết hôn.
Lúc ấy nguyên chủ vừa mới cai nghiện thành công, đột nhiên nhìn thấy tin tức này, có thể nói là đã minh bạch rất nhiều chuyện.
Cái khác không nói, nữ minh tinh kia có thể cầm thẻ chìa khóa tiến vào phòng hắn, đã rất có vấn đề.
Ngoài ra, nguyên chủ vẫn luôn biết ma túy nguy hại, hắn kỳ thật cũng không muốn sử dụng ma túy, là trợ lý hắn xúi giục vài lần, còn trộm cho hắn nếm vài lần ma túy, hắn mới nhiễm, sau đó trợ lý kia còn tìm tới cho hắn các loại ma túy khác……
Sau đó, nguyên chủ từng nhìn thấy trợ lý vốn dĩ là không quen biết Chu Lịch Minh này từng ngầm tiếp xúc với Chu Lịch Minh.
Mặt khác, tình trạng tài vụ của nguyên chủ xảy ra vấn đề, cũng nhiều ít có điểm quan hệ với Chu Lịch Minh.
Chẳng hạn như, nguyên chủ từng bởi vì Chu Lịch Minh nói người trong giới bọn họ đều coi trọng trang phục bề ngoài linh tinh, tiếp thu ý kiến của Chu Lịch Minh, mua một đống hàng xa xỉ.
Mua trở về rồi, hắn lại phát hiện những quần áo đó phong cách không thích hợp với hắn.
Nguyên chủ cũng không tiện trả hàng hoặc là bán đi, quá đắt còn luyến tiếc vứt, hiện tại mấy thứ kia còn nằm trong tủ quần áo của nguyên chủ.
Chu Lịch Minh còn luôn đả kích lòng tự tin của nguyên chủ, tóm lại, gã vẫn luôn không dấu vết mà đầy nguyên chủ vào vũng bùn.
Chờ sau khi nguyên chủ rớt vào vũng bùn, Chu Lịch Minh càng tận hết sức lực mà chèn ép nguyên chủ.
Nguyên chủ trước khi chết, thật sự là nghẹn khuất tới cực điểm, Chu Lịch Minh lại sinh hoạt hạnh phúc, vợ con song toàn.
Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa hiện lên cuộc đời nguyên chủ, phá lệ đồng tình với hắn.
Hắn lấy thị giác người đứng xem đi xem, càng có thể thấy rõ Chu Lịch Minh kia dụng tâm hiểm ác.
Người này nói rõ, chính là muốn hủy diệt nguyên chủ.
Dạ dày Ngôn Cảnh Tắc một trận sông cuộn biển gầm, tiếp tục phun ra.
Hắn vừa mới tới nơi này là có thể gặp được Tô Mặc Tu, thật sự thật tốt quá.
Trong trí nhớ nguyên chủ đời trước là không có người tên Tô Mặc Tu này, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ đời này lại có Tô Mặc Tu.
Hắn vốn dĩ còn tưởng rằng, hắn phải mấy ngày nữa mới có thể nhìn thấy Tô Mặc Tu, không nghĩ tới hôm nay liền nhìn được, nhìn thấy rồi…… Hắn lập tức liền quấn lên thôi.
Có vợ bé nhỏ bên người, hắn có thể yên ổn nghỉ ngơi.
Ngôn Cảnh Tắc nôn xong tuy ý để chính mình hôn mê đi.
Tô Mặc Tu thu dọn bên ngoài xong, đi vào buồng vệ sinh phòng ngủ chính thì nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đã hôn mê.
Y lại ngửi ngửi mùi vị trong không khí tản ra, bất mãn mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Y lớn lên ở nước ngoài, khi còn nhỏ còn từng gặp phải một chút chuyện…… Y biết người trước mắt này, sử dụng ma túy.
Cái này làm cho y rất chán ghét, nhưng y lại làm không được chuyện ném người nay văng ra.
Nghĩ nghĩ, Tô Mặc Tu rốt cuộc vẫn là bứng người từ trên mặt đất lên.
Y muốn cởi quần áo người này ra, dọn người này lên giường, nhưng lúc làm như vậy lại ngửi được mùi rượu và mùi nước hoa trên người của người này.
Nghĩ lại người này ban nãy muốn quy tắc ngầm y……
Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm người này hồi lâu, bắt đầu thả nước vào bồn tắm.
Y muốn muốn rửa sạch người này một lần.
Lúc Tô Mặc Tu cọ cọ rửa rửa cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc lại tỉnh một lần.
Vợ bé nhỏ của mình đang tắm rửa cho mình…..
Hắn an tâm ngủ tiếp.
Chờ sáng hôm sau Ngôn Cảnh Tắc dậy thì phát hiện hắn mặc áo ngủ của khách sạn, đang nằm trên giường lớn trong khách sạn.
Chỉ có một mình hắn.
Vợ bé nhỏ của hắn thế mà không bồi cạnh bên hắn, thật là quá máu lạnh.
Ngôn Cảnh Tắc từ trên giường dậy, phát hiện dưới áo ngủ mình là chân không, nghĩ nghĩ, tìm kiếm va li hành lý bên cạnh một chút, lấy ra một cái quần lót mặc vào, lúc này mới đi ra ngoài.
Tối qua Tô Mặc Tu ngủ trên sô pha trong phòng khách, mà lúc này, y đã sớm tỉnh.
Lưu Nhạc Nhan còn đang rối rắm chuyện đạo diễn Cố: "Tối qua là chuyện gì! Không nghĩ tới đạo diễn Cố thế mà là dạng người này……"
"Ừ." Tô Mặc Tu lên tiếng, đồng dạng bất mãn.
"Anh ta còn một bộ dáng chúng ta tới nơi này chính là đưa lên tới cho anh ta quy tắc ngầm, đây là ăn vạ đúng không?" Lưu Nhạc Nhan lại nói.
"Ừ." Tô Mặc Tu lại lên tiếng.
Lưu Nhạc Nhan nói: "A Tu, lần này cậu có thể nhận được lời mời casting của đạo diễn Cố bên này thật ra là do Tề Kỳ chào hỏi, gã muốn dẫm lên cậu đáp lên đạo diễn Cố…… Tôi nghe được chuyện này trước, vốn dĩ muốn cho cậu trang điểm cho đẹp, đi đi một vòng vạch trần gương mặt thật của gã, thuận tiện nói cậu muốn rời khỏi giới trở về kế thừa gia nghiệp vả mặt gã…… Hiện tại vầy chắc chắn không được."
Tô Mặc Tu nghi hoặc mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan: "Kế thừa gia nghiệp?"
"Tôi biết nhà cậu không có gia nghiệp cho cậu kế thừa, nhưng thổi phồng tí cũng có sao đâu! Không phải cậu tính ra nước ngoài sao? Đến lúc đó bọn họ còn có thể đuổi theo ra chứng thực hay gì? Hơn nữa mấy năm nay cậu tiết kiệm như vậy, chắc chắn tích cóp xuống không ít tiền, dù không có gia nghiệp kế thừa, cũng chắc chắn là có gia nghiệp." Lưu Nhạc Nhan nói.
Mấy năm nay Tô Mặc Tu sinh hoạt đặc biệt tiết kiệm, đúng là bởi vì như vậy, người đại diện như cô mới có thể chưa từng ở qua phòng xa hoa.
Minh tinh lưu lượng bình thường kiếm tiền đều là nỗ lực tiêu tiền, cũng chỉ có mỗi Tô Mặc Tu là toàn bộ tích cóp lại!
Tô Mặc Tu thậm chí cũng chưa có vài món quần áo lấy ra tay…… Nhưng y lớn lên quá đẹp, ven đường có hoạt động tặng áo thun, mặc trên người y thì như là hàng hiệu.
Tô Mặc Tu: "……"
"Quan trọng nhất chính là, trên tay tôi có tin xấu của Tề Kỳ!" Lưu Nhạc Nhan nói, "Gã nói cậu luôn bắt nạt gã, trên thực tế thì sao? Là gã ở công ty ma cũ bắt nạt ma mới!"
Lưu Nhạc Nhan lần này mang Tô Mặc Tu lại đây chính là muốn đến dỗi Tề Kỳ.
Cô không trông cậy vào Tô Mặc Tu mặt than kĩ thuật diễn bằng không đoạt lấy nhân vật của Tề Kỳ, nhưng cô vừa ầm ĩ như vậy, đạo diễn Cố chắc chắn là chướng mắt Tề Kỳ.
Đáng tiếc đột nhiên gặp gỡ đạo diễn Cố, quấy rầy kế hoạch.
Lưu Nhạc Nhan đang phát sầu, cửa chính phòng ngủ bị mở ra, Ngôn Cảnh Tắc từ bên trong đi ra.
Cố Thời Hạo trước kia thân thể rất không tồi, thứ nhất là hắn trẻ tuổi, thứ hai hắn làm một đạo diễn chạy khắp nơi, lượng vận động không nhỏ.
Nhưng từ hai năm trước bắt đầu, Cố Thời Hạo đã không đủ linh cảm, quay không ra thứ gì, trước đó quay một bộ chiếu vào năm ngoái lại bị mắng, làm hắn nản lòng thật lâu.
Mỗi ngày tránh ở trong nhà xem kịch bản, cố tình xem cái gì cũng không vừa mắt, xem cái gì cũng chưa có cảm giác, thời gian dài, thân thể Cố Thời Hạo không còn tốt như xưa nữa.
Một tháng gần đây lại chạm vào thứ không nên chạm, tình trạng thân thể của hắn càng kém.
Thậm chí ngay cả thần kinh trong não đều đã chịu tổn thương.
Cũng may còn chưa tới thời điểm nghiêm trọng nhất, mà cường độ linh hồn của hắn viễn siêu người thường, chung quy vẫn có thể chịu đựng.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc rất gầy, áo tắm dài khách sạn mặc trên người hắn có vẻ lỏng lẻo, hốc mắt hãm sâu cũng làm hắn thoạt nhìn thật không tinh thần.
Nhưng mà chính là một người như vậy lại còn mang theo một cổ mị lực kì lạ.
Tim Lưu Nhạc Nhan không biết cố gắng mà đập nhanh hơn, lại bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cả nhìn cũng không nhìn cô, chỉ nhìn về phía Tô Mặc Tu: "Tối hôm qua, em cởi quần áo cho anh hả? Còn tắm cho anh?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Tô Mặc Tu dừng trên cổ áo ngủ của Ngôn Cảnh Tắc áo ngủ cổ áo, biểu cảm không vui không buồn.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Nói như vậy…… Em xem hết thân thể của anh, còn sờ soạng nữa, có phải nên chịu trách nhiệm với anh không?"
"Anh nói cái gì?" Lưu Nhạc Nhan ngốc ra.
"Tôi bảo Tô Mặc Tu chịu trách nhiệm với tôi." Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống sô pha, "Tôi là một hoàng hoa khuê nam, không thể bị người ta xem sạch thân thể không không được!"
Lưu Nhạc Nhan: "......Chính anh tự nhào tới mà!" Hoàng hoa khuê nam là cách nói quỷ dị gì đây!
"Tôi tự nhào tới? Hôm qua tôi uống say, làm sao mà nhào? Là Tô Mặc Tu thừa dịp tôi uống say động tay động chân với tôi…… Tô Mặc Tu cần phải chịu trách nhiệm với tôi!" Ngôn Cảnh Tắc nhướng cao mày, chân thật đáng tin.
.
Hắn dùng thân thể Cố Thời Hạo, yêu cầu Cố Thời Hạo đề ra có hai cái, một là lấy giải Oscar, một nữa chính là giúp hắn báo thù, làm kẻ hại hắn thân bại danh liệt.
Đời trước, Cố Thời Hạo sẽ lưu lạc đến nông nỗi kia có nguyên nhân từ chính hắn, cũng có quan hệ với người khác.
Người nọ chính là phú nhị đại đã đầu tư hai trăm vạn cho Cố Thời Hạo, để Cố Thời Hạo quay bộ phim điện ảnh đầu tiên trong nhân sinh - Chu Lịch Minh.
Lúc ấy, trong bộ điện ảnh kia, hai nam sinh mới tốt nghiệp sơ trung từ núi lớn ra tới, đến thành thị lang bạt, là học sinh sơ trung Cố Thời Hạo chọn từ quê quán của mình, chưa từng quay phim điện ảnh gì, mà người diễn vai phú nhị đại bị bắt cóc kia chính là Chu Lịch Minh diễn.
Chu Lịch Minh dựa vào bộ điện ảnh này kiếm được không ít tiền, sau đó lại lục tục đầu tư một ít phim do Cố Thời Hạo quay, rất thân với Cố Thời Hạo.
Cố Thời Hạo người này, bởi vì đã từng trải qua cuộc sống quả thực quá nghèo, tự ti lại tự đại, còn có chút thế lực, nhưng hắn là thiệt tình coi Chu Lịch Minh là bạn bè.
Dẫu sao nếu không phải có Chu Lịch Minh đầu tư cho hắn hai trăm vạn, giúp hắn tổ kiến đoàn phim, hắn tuyệt đối không thể mới tuổi trẻ như vậy đã là đạo diễn điện ảnh.
Nhưng sau khi Cố Thời Hạo bởi vì sử dụng ma túy bị bắt, nhìn lại chuyện cũ, hắn đột nhiên phát hiện lý do mà mình áp lực lớn, sử dụng ma túy, quay hỏng phim… đều có liên quan tới Chu Lịch Minh.
Chu Lịch Minh còn kết hôn với người mà hắn thích.
Không sai, nguyên chủ là có người yêu thích, cô gái kia tên là Triệu Nghiên Quy, là bạn của Chu Lịch Minh, một cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương, mỹ lệ đáng yêu.
Nguyên chủ kỳ thật là một người rất hiệu quả và lợi ích, hắn vô cùng yêu tiền, tâm tư thâm trầm.
Nhưng hắn càng là như vậy, càng thích người đơn thuần.
Triệu Nghiên Quy là thật sự đơn thuần, nguyên chủ không thể tránh né mà thích cô, bản thân Triệu Nghiên Quy cũng có hảo cảm với nguyên chủ.
Nhưng giữa hai người chỉ có ái muội, vẫn luôn không chọn phá vỡ quan hệ.
Sẽ như vậy có hai nguyên nhân, nguyên nhân lớn nhất là Triệu Nghiên Quy thẹn thùng, cô luôn chuyển động quanh nguyên chủ, nhưng vẫn luôn không thổ lộ.
Nguyên nhân thứ hai là nguyên chủ tự ti.
Trong nhà Triệu Nghiên Quy rất có tiền, nguyên chủ cảm thấy mình không xứng với Triệu Nghiên Quy, cũng không dám thổ lộ.
Hai người đều không thổ lộ, nên vẫn luôn ái muội.
Đời trước, buổi tối hôm nay, sau khi nữ minh tinh kia vào phòng nguyên chủ, nguyên chủ đã bị ép có "bạn gái", ái muội với Triệu Nghiên Quy cũng đột nhiên im bặt, hắn thậm chí không dám đi hỏi thăm tin tức về Triệu Nghiên Quy, thẳng đến sau đó Triệu Nghiên Quy và Chu Lịch Minh kết hôn.
Lúc ấy nguyên chủ vừa mới cai nghiện thành công, đột nhiên nhìn thấy tin tức này, có thể nói là đã minh bạch rất nhiều chuyện.
Cái khác không nói, nữ minh tinh kia có thể cầm thẻ chìa khóa tiến vào phòng hắn, đã rất có vấn đề.
Ngoài ra, nguyên chủ vẫn luôn biết ma túy nguy hại, hắn kỳ thật cũng không muốn sử dụng ma túy, là trợ lý hắn xúi giục vài lần, còn trộm cho hắn nếm vài lần ma túy, hắn mới nhiễm, sau đó trợ lý kia còn tìm tới cho hắn các loại ma túy khác……
Sau đó, nguyên chủ từng nhìn thấy trợ lý vốn dĩ là không quen biết Chu Lịch Minh này từng ngầm tiếp xúc với Chu Lịch Minh.
Mặt khác, tình trạng tài vụ của nguyên chủ xảy ra vấn đề, cũng nhiều ít có điểm quan hệ với Chu Lịch Minh.
Chẳng hạn như, nguyên chủ từng bởi vì Chu Lịch Minh nói người trong giới bọn họ đều coi trọng trang phục bề ngoài linh tinh, tiếp thu ý kiến của Chu Lịch Minh, mua một đống hàng xa xỉ.
Mua trở về rồi, hắn lại phát hiện những quần áo đó phong cách không thích hợp với hắn.
Nguyên chủ cũng không tiện trả hàng hoặc là bán đi, quá đắt còn luyến tiếc vứt, hiện tại mấy thứ kia còn nằm trong tủ quần áo của nguyên chủ.
Chu Lịch Minh còn luôn đả kích lòng tự tin của nguyên chủ, tóm lại, gã vẫn luôn không dấu vết mà đầy nguyên chủ vào vũng bùn.
Chờ sau khi nguyên chủ rớt vào vũng bùn, Chu Lịch Minh càng tận hết sức lực mà chèn ép nguyên chủ.
Nguyên chủ trước khi chết, thật sự là nghẹn khuất tới cực điểm, Chu Lịch Minh lại sinh hoạt hạnh phúc, vợ con song toàn.
Trong đầu Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa hiện lên cuộc đời nguyên chủ, phá lệ đồng tình với hắn.
Hắn lấy thị giác người đứng xem đi xem, càng có thể thấy rõ Chu Lịch Minh kia dụng tâm hiểm ác.
Người này nói rõ, chính là muốn hủy diệt nguyên chủ.
Dạ dày Ngôn Cảnh Tắc một trận sông cuộn biển gầm, tiếp tục phun ra.
Hắn vừa mới tới nơi này là có thể gặp được Tô Mặc Tu, thật sự thật tốt quá.
Trong trí nhớ nguyên chủ đời trước là không có người tên Tô Mặc Tu này, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ đời này lại có Tô Mặc Tu.
Hắn vốn dĩ còn tưởng rằng, hắn phải mấy ngày nữa mới có thể nhìn thấy Tô Mặc Tu, không nghĩ tới hôm nay liền nhìn được, nhìn thấy rồi…… Hắn lập tức liền quấn lên thôi.
Có vợ bé nhỏ bên người, hắn có thể yên ổn nghỉ ngơi.
Ngôn Cảnh Tắc nôn xong tuy ý để chính mình hôn mê đi.
Tô Mặc Tu thu dọn bên ngoài xong, đi vào buồng vệ sinh phòng ngủ chính thì nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đã hôn mê.
Y lại ngửi ngửi mùi vị trong không khí tản ra, bất mãn mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Y lớn lên ở nước ngoài, khi còn nhỏ còn từng gặp phải một chút chuyện…… Y biết người trước mắt này, sử dụng ma túy.
Cái này làm cho y rất chán ghét, nhưng y lại làm không được chuyện ném người nay văng ra.
Nghĩ nghĩ, Tô Mặc Tu rốt cuộc vẫn là bứng người từ trên mặt đất lên.
Y muốn cởi quần áo người này ra, dọn người này lên giường, nhưng lúc làm như vậy lại ngửi được mùi rượu và mùi nước hoa trên người của người này.
Nghĩ lại người này ban nãy muốn quy tắc ngầm y……
Tô Mặc Tu mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm người này hồi lâu, bắt đầu thả nước vào bồn tắm.
Y muốn muốn rửa sạch người này một lần.
Lúc Tô Mặc Tu cọ cọ rửa rửa cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc lại tỉnh một lần.
Vợ bé nhỏ của mình đang tắm rửa cho mình…..
Hắn an tâm ngủ tiếp.
Chờ sáng hôm sau Ngôn Cảnh Tắc dậy thì phát hiện hắn mặc áo ngủ của khách sạn, đang nằm trên giường lớn trong khách sạn.
Chỉ có một mình hắn.
Vợ bé nhỏ của hắn thế mà không bồi cạnh bên hắn, thật là quá máu lạnh.
Ngôn Cảnh Tắc từ trên giường dậy, phát hiện dưới áo ngủ mình là chân không, nghĩ nghĩ, tìm kiếm va li hành lý bên cạnh một chút, lấy ra một cái quần lót mặc vào, lúc này mới đi ra ngoài.
Tối qua Tô Mặc Tu ngủ trên sô pha trong phòng khách, mà lúc này, y đã sớm tỉnh.
Lưu Nhạc Nhan còn đang rối rắm chuyện đạo diễn Cố: "Tối qua là chuyện gì! Không nghĩ tới đạo diễn Cố thế mà là dạng người này……"
"Ừ." Tô Mặc Tu lên tiếng, đồng dạng bất mãn.
"Anh ta còn một bộ dáng chúng ta tới nơi này chính là đưa lên tới cho anh ta quy tắc ngầm, đây là ăn vạ đúng không?" Lưu Nhạc Nhan lại nói.
"Ừ." Tô Mặc Tu lại lên tiếng.
Lưu Nhạc Nhan nói: "A Tu, lần này cậu có thể nhận được lời mời casting của đạo diễn Cố bên này thật ra là do Tề Kỳ chào hỏi, gã muốn dẫm lên cậu đáp lên đạo diễn Cố…… Tôi nghe được chuyện này trước, vốn dĩ muốn cho cậu trang điểm cho đẹp, đi đi một vòng vạch trần gương mặt thật của gã, thuận tiện nói cậu muốn rời khỏi giới trở về kế thừa gia nghiệp vả mặt gã…… Hiện tại vầy chắc chắn không được."
Tô Mặc Tu nghi hoặc mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan: "Kế thừa gia nghiệp?"
"Tôi biết nhà cậu không có gia nghiệp cho cậu kế thừa, nhưng thổi phồng tí cũng có sao đâu! Không phải cậu tính ra nước ngoài sao? Đến lúc đó bọn họ còn có thể đuổi theo ra chứng thực hay gì? Hơn nữa mấy năm nay cậu tiết kiệm như vậy, chắc chắn tích cóp xuống không ít tiền, dù không có gia nghiệp kế thừa, cũng chắc chắn là có gia nghiệp." Lưu Nhạc Nhan nói.
Mấy năm nay Tô Mặc Tu sinh hoạt đặc biệt tiết kiệm, đúng là bởi vì như vậy, người đại diện như cô mới có thể chưa từng ở qua phòng xa hoa.
Minh tinh lưu lượng bình thường kiếm tiền đều là nỗ lực tiêu tiền, cũng chỉ có mỗi Tô Mặc Tu là toàn bộ tích cóp lại!
Tô Mặc Tu thậm chí cũng chưa có vài món quần áo lấy ra tay…… Nhưng y lớn lên quá đẹp, ven đường có hoạt động tặng áo thun, mặc trên người y thì như là hàng hiệu.
Tô Mặc Tu: "……"
"Quan trọng nhất chính là, trên tay tôi có tin xấu của Tề Kỳ!" Lưu Nhạc Nhan nói, "Gã nói cậu luôn bắt nạt gã, trên thực tế thì sao? Là gã ở công ty ma cũ bắt nạt ma mới!"
Lưu Nhạc Nhan lần này mang Tô Mặc Tu lại đây chính là muốn đến dỗi Tề Kỳ.
Cô không trông cậy vào Tô Mặc Tu mặt than kĩ thuật diễn bằng không đoạt lấy nhân vật của Tề Kỳ, nhưng cô vừa ầm ĩ như vậy, đạo diễn Cố chắc chắn là chướng mắt Tề Kỳ.
Đáng tiếc đột nhiên gặp gỡ đạo diễn Cố, quấy rầy kế hoạch.
Lưu Nhạc Nhan đang phát sầu, cửa chính phòng ngủ bị mở ra, Ngôn Cảnh Tắc từ bên trong đi ra.
Cố Thời Hạo trước kia thân thể rất không tồi, thứ nhất là hắn trẻ tuổi, thứ hai hắn làm một đạo diễn chạy khắp nơi, lượng vận động không nhỏ.
Nhưng từ hai năm trước bắt đầu, Cố Thời Hạo đã không đủ linh cảm, quay không ra thứ gì, trước đó quay một bộ chiếu vào năm ngoái lại bị mắng, làm hắn nản lòng thật lâu.
Mỗi ngày tránh ở trong nhà xem kịch bản, cố tình xem cái gì cũng không vừa mắt, xem cái gì cũng chưa có cảm giác, thời gian dài, thân thể Cố Thời Hạo không còn tốt như xưa nữa.
Một tháng gần đây lại chạm vào thứ không nên chạm, tình trạng thân thể của hắn càng kém.
Thậm chí ngay cả thần kinh trong não đều đã chịu tổn thương.
Cũng may còn chưa tới thời điểm nghiêm trọng nhất, mà cường độ linh hồn của hắn viễn siêu người thường, chung quy vẫn có thể chịu đựng.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc rất gầy, áo tắm dài khách sạn mặc trên người hắn có vẻ lỏng lẻo, hốc mắt hãm sâu cũng làm hắn thoạt nhìn thật không tinh thần.
Nhưng mà chính là một người như vậy lại còn mang theo một cổ mị lực kì lạ.
Tim Lưu Nhạc Nhan không biết cố gắng mà đập nhanh hơn, lại bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cả nhìn cũng không nhìn cô, chỉ nhìn về phía Tô Mặc Tu: "Tối hôm qua, em cởi quần áo cho anh hả? Còn tắm cho anh?"
"Đúng vậy." Ánh mắt Tô Mặc Tu dừng trên cổ áo ngủ của Ngôn Cảnh Tắc áo ngủ cổ áo, biểu cảm không vui không buồn.
Ngôn Cảnh Tắc nói: "Nói như vậy…… Em xem hết thân thể của anh, còn sờ soạng nữa, có phải nên chịu trách nhiệm với anh không?"
"Anh nói cái gì?" Lưu Nhạc Nhan ngốc ra.
"Tôi bảo Tô Mặc Tu chịu trách nhiệm với tôi." Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống sô pha, "Tôi là một hoàng hoa khuê nam, không thể bị người ta xem sạch thân thể không không được!"
Lưu Nhạc Nhan: "......Chính anh tự nhào tới mà!" Hoàng hoa khuê nam là cách nói quỷ dị gì đây!
"Tôi tự nhào tới? Hôm qua tôi uống say, làm sao mà nhào? Là Tô Mặc Tu thừa dịp tôi uống say động tay động chân với tôi…… Tô Mặc Tu cần phải chịu trách nhiệm với tôi!" Ngôn Cảnh Tắc nhướng cao mày, chân thật đáng tin.
.
Danh sách chương