Tô Mặc Tu cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt moe, Chử nữ sĩ cũng cảm thấy đứa nhỏ tên Thạch Thành Anh trước mắt này vừa nhìn đã thấy ngoan ngoãn, làm cho người ta thích.

Không nói chuyện khác, ánh mắt người này nhìn con trai bọn họ….

Bên trong tràn đầy tình ý, sắp tràn ra tới nơi.

Ngẫm lại cũng phải, cảm tình của người trẻ tuổi luôn đặc biệt nhiệt liệt, hy vọng sau này hắn đừng thay đổi.

Chử nữ sĩ cười tiếp đón Ngôn Cảnh Tắc: “Tới đây, Thành Anh, mau tới ngồi…… Con còn chưa m cơm sáng đúng không? Muốn ăn gì nè?”
“Con không kén ăn ạ.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo chút bất an ngồi xuống cạnh Chử nữ sĩ, lại cười với Chử nữ sĩ.

Chử nữ sĩ nói: “Vậy bảo A Tu tùy tiện gọi người đưa chút thức ăn lại đây vậy.”
“Dạ.” Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn Tô Mặc Tu, một bộ cùng Tô Mặc Tu khó xá khó phân.

Tô Mặc Tu kích động lên, bèn lấy điện thoại ra, order một đống lớn.

Chử nữ sĩ thấy thế vô cùng vừa lòng, lại đi nói chuyện phiếm với Ngôn Cảnh Tắc.

Con trai nhỏ của bà đặc biệt khó chơi, sau khi ở chung nhiều với nó rồi, bà nói chuyện với cậu trai cỡ tuổi này không tránh được thật cẩn thận, rất nhiều chuyện không dám hỏi.

Nhưng bà không hỏi nhiều, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã đem chuyện của mình nói thẳng ra.

"Dì, hai tháng nay con đến viện nghiên cứu, tham gia một hạng mục, người trong hạng mục đều không thể liên hệ với bên ngoài……”
“Con vẫn luôn rất thích A Tu, con nhất kiến chung tình với anh ấy.”
“Trước đó lúc chú dì tới con nói A Tu trói con lại là con nói giỡn thôi, A Tu không làm gì con cả, con chỉ là rải ti tí yêu kiều."
"Dì, sau này con không học cao trung nữa, con nói với người bên viện nghiên cứu nói rồi, còn muốn sang đây làm việc, như vậy con mới có thể vẫn luôn ở bên A Tu!"

"Ba mẹ con bên kia ạ? Con quan hệ với bọn họ không tốt lắm."
……
Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng vội vã giới thiệu chính mình, vội vã muốn được cha Tô mẹ Tô tán thành.

Trên mặt cha Tô nở nụ cười, Chử nữ sĩ càng thêm nhiệt tình vô cùng.

Trước đó con trai nhỏ của bọn họ hạ thấp Thạch Thành Anh đi một phen, đưa ảnh chụp của Thạch Thành Anh cũng cực kỳ xấu, sau khi bọn họ tiếp nhận hình tượng Thạch Thành Anh không xong như vậy rồi, giờ lại phát hiện Thạch Thành Anh kỳ thật là một đứa trẻ thông tuệ ưu tú lớn lên còn tốt, tự nhiên là vô cùng cao hứng.

Tô Mặc Tu ở bên cạnh nhìn Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với ba mẹ mình đến khí thế ngất trời, lại có điểm ngốc ra.

Sao tự nhiên cảm thấy ba người trước mắt này mới là người một nhà vậy?
Còn có…… Thạch Thành Anh không phải có thù oán với em trai y sao? Sao còn hữu hảo với ba mẹ y như vậy?
Càng quan trọng là, Thạch Thành Anh thường thường nhìn y, ánh mắt kia nhìn đến tim y đập gia tốc, đã quên luôn đau trên người.

Từ từ……
Tô Mặc Tu nỗ lực hồi ức lại, nhớ tới càng nhiều chuyện tối hôm qua.

Người tối qua ôm y ngồi lên đùi còn hôn, thật sự chính là nam sinh bự ngượng ngùng trước mắt này ư?
Tô Mặc Tu ẩn ẩn cảm thấy, Thạch Thành Anh với bản thân y nhìn thấy không giống nhau, nhưng loại giờ phút này, y căn bản không có tinh lực đi nghĩ sâu hơn.

“Ca ca, có phải anh không thoải mái không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi Tô Mặc Tu, tối qua là lần đầu tiên của Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu sợ là sẽ có điểm không thích ứng.

“Anh không sao.” Tô Mặc Tu nói, ngồi ngay ngắn lại.

Y cần phải không sao, không thể thừa nhận y bị một người nhỏ hơn mười tuổi làm cho cả người không thoải mái!
“Ca ca, em đi nấu chút nước cho anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói, đứng dậy đi lấy ấm nước nấu nước, lại mở tủ lạnh ra xem có cái gì có thể ăn hay không.

Tô Mặc Tu trước đó mua một tủ lạnh đồ uống vẫn còn, Ngôn Cảnh Tắc tìm ra một chai, mở ra rót vào ly, dùng lò vi ba hâm lại, đưa cho Tô Mặc Tu.

"Nó muốn uống gì tự nó đi lấy được, Thành Anh con không cần như vậy, mau tới ngồi với dì đi." Chử nữ sĩ tiếp đón Ngôn Cảnh Tắc.

“Không sao đâu dì, đều là việc nhỏ thôi,” Ngôn Cảnh Tắc nói, liếc nhìn lén Tô Mặc Tu một cái, “Dì ơi, hôm qua ca ca nói không thích bộ dáng bây giờ của con, con lo lắng lắm……”
Chử nữ sĩ cả kinh, lập tức nhìn về phía con trai mình: “A Tu, còn có loại chuyện này?!”
Tô Mặc Tu: “???” Còn có loại chuyện này hở?
Hiện tại Thạch Thành Anh đẹp trai lắm luôn! Sao y có thể không thích!
“Thành Anh, hẳn là con nghe lầm rồi, sao nó lại không thích bộ dáng bây giờ của con chứ? Bây giờ con đẹp trai lắm!" Chử nữ sĩ nói với Ngôn Cảnh Tắc, lại đưa mắt ra hiệu với con trai, bảo con trai dỗ dỗ Ngôn Cảnh Tắc.

Nếu có thể, bà thiệt tình hy vọng thẩm mỹ của thằng con có thể sửa lại!
Đồng thời…… Vấn đề về gu thẩm mỹ của thằng con cũng phải gạt Thạch Thành Anh.

Tô Mặc Tu tiếp thu được ánh mắt ngụ ý của mẹ mình, chỉ có thể nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Tối hôm qua anh uống say, nói bậy……” Y nhớ chuyện như thế nào rồi, lúc ấy y cảm thấy người trong mơ không giống Thạch Thành Anh nên mới nói như vậy.

“Ca ca, anh không chê em, vậy thật tốt quá!” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Tô Mặc Tu ngọt ngào cười.

Tô Mặc Tu uống một ngụm trà sữa trên tay, cảm thấy trà sữa này có thể ngọt đến tận trong lòng y.

Đây tuyệt đối là trà sữa ngon nhất y từng uống.

Chỉ là khi mẹ y nhìn về phía y, ánh mắt kia vô cùng đau đớn, chung quy làm y cảm thấy không thích hợp.

Cũng may, bữa sáng rất nhanh được đưa tới.

Tô Mặc Tu chọn bữa sáng vô cùng phù hợp khẩu vị của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc ăn không ít, Tô Mặc Tu thấy hắn thích, bèn gắp cho hắn ăn, để hắn ăn nhiều một chút.


Ánh mắt Chử nữ sĩ nhìn con trai, càng thêm vô cùng đau đớn.

Con trai bà đây là muốn đút cho Thạch Thành Anh béo trở lại ư?
Hiện tại Thạch Thành Anh thật đẹp nha, vì sao lại muốn nó béo lại?!
Tô Mặc Tu cũng không biết mẹ mình đã viết "sở thích" của mình.

Lúc này y rất nghi hoặc, sao mẹ lại biết về Thạch Thành Anh? Lại vì sao nhìn y như vậy?
Nhưng từ tối qua bắt đầu, chuyện phát sinh quá nhiều, y cũng chưa nghĩ kĩ lại được……
Tô Mặc Tu mua bữa sáng có hơi nhiều, y và Ngôn Cảnh Tắc ăn không hết, cha Tô mẹ Tô bèn đi theo ăn một chút.

Trước đó bọn họ rất lo lắng cho Tô Mặc Tu, bữa sáng cũng chưa ăn bao nhiêu!
Mọi người mới vừa ăn xong, chuông cửa liền vang lên.

Tô Mặc Tu đang định đứng dậy đi mở cửa, Ngôn Cảnh Tắc đã đoạt trước mở cửa —— bây giờ A Tu nhà hắn sợ là thân thể không quá thoải mái, loại chuyện này vẫn là hắn đến làm đi!
Cửa vừa mở ra, Ngôn Cảnh Tắc liền thấy được một cảnh vệ của mình, người này nói: “Thạch tiên sinh, có người muốn hẹn cậu gặp mặt.” Bọn họ gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc, vẫn luôn không ai bắt máy, bèn tính thời gian bữa sáng đưa vào, đánh giá Ngôn Cảnh Tắc đã ăn xong mới lại đây gõ cửa.

Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Ai?”
Cảnh vệ này liếc nhìn người Tô gia một cái, sau đó báo ra một ít tên người, lúc báo còn kèm theo chức vụ của những người đó.

Dù sao cũng là quan viên có tên tuổi trong thành phố T này.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Buổi tối gặp có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Cảnh vệ đáp.

Cảnh vệ nói xong liền đi rồi, cha Tô đứng dậy đi theo lại đây xem tình huống lại hơi ngốc ra.

Vừa rồi…… ông nghe được một vài tên của người bên chính phủ thành phố T?
Ông thân là xí nghiệp gia lớn nhất thành phố T, cống hiến rất nhiều thu nhập từ thuế cho thành phố T, những người này ông đều nhận thức, nhưng Thạch Thành Anh chỉ là một học sinh cao trung…… Sao người ta lại hẹn Thạch Thành Anh ăn cơm?
Trường hợp trước mắt này cứ như là giả ấy.

Đứa nhỏ này sẽ không phải vì muốn được bọn họ tán thành, cố ý tìm người diễn một tuồng kịch đấy chứ?
Không đến mức a, đứa nhỏ này tốt xấu là hạng nhất khối trường W, sao lại làm ra chuyện nhược trí vậy được……
Cha Tô đang nghi hoặc, Ngôn Cảnh Tắc mang theo chút bất an, nhìn cha Tô nói: “Chú Tô, con nghiên cứu ra một vài thứ, lại đưa ra ý muốn ở tại thành phố T làm nghiên cứu khoa học, chính phủ bên này rất coi trọng, nên muốn gặp con…… Nhưng con không biết nói gì với bọn họ hết….

Chú Tô, buổi tối chú có thể đi với con không?"
Cha Tô bị kinh sợ —— rốt cuộc Thạch Thành Anh đã nghiên cứu ra cái gì? Có thể làm chính phủ coi trọng như vậy?!
Còn Thạch Thành Anh đề ra yêu cầu…… Cha Tô một ngụm đáp ứng luôn.

Ngôn Cảnh Tắc liền nói ngay: “Cảm ơn chú Tô!”
Đứa nhỏ này thật ngoan! Thằng con út mình sao không thể ngoan như vậy! Trước đó cha Tô không tham dự nói chuyện bao nhiêu, lúc này lại nói nhiều lên.

Chờ khi ông nhận được điện thoại của người quen, hỏi ông có biết Thạch Thành Anh hay không……
Ông hỏi thăm một chút, tuy rằng không hỏi thăm ra cái gì, nhưng cũng biết một sự kiện —— Thạch Thành Anh đặc biệt lợi hại!
Con trai lớn của ông đây là tìm bảo bối từ đâu vậy!
Người Tô gia bọn họ thật ra học hành đều không thành thạo, chỉ có thằng lớn nhà ông đặc biệt thông minh, hiện tại thằng lớn thế mà còn tìm được đối tượng xuất chúng như vậy, cha Tô thật có chung vinh dự!
Chử nữ sĩ thì càng cao hứng, đối tượng của con trai là Thạch Thành Anh, bà ra ngoài nói thật là có mặt mũi!
Chờ Ngôn Cảnh Tắc mang theo chút ngượng ngùng nhìn về phía bà: “Dì Chử, con cũng không biết ra cửa phải mặc quần áo như thế nào….

Dì Chử có thể đưa con đi mua không?"
“Có thể! Dì đưa con đi liền luôn!” Chử nữ sĩ mang theo Ngôn Cảnh Tắc, bèn ra cửa đi mua mua mua.

Tối hôm nay, cha Tô Tô Mặc Tu còn có Chử nữ sĩ, cùng tham gia bữa tiệc với Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ thế mới biết, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc muốn tới thành phố T làm nghiên cứu khoa học, bên này thậm chí còn muốn xây một cái viện nghiên cứu.


“Lão Tô, ánh mắt con ông tốt thật!” Có người cảm khái nói với cha Tô.

Cha Tô cũng cảm thấy như vậy.

Con trai lớn của ông thật là người thắng nhân sinh!
Chử nữ sĩ năm đó cũng là một nữ cường nhân, ứng đối loại trường hợp này rất thành thạo.

Hôm nay cùng Ngôn Cảnh Tắc ở chung một ngày, buổi chiều hai người còn cùng nhau đi dạo phố mua đồ làm stylist…… Chử nữ sĩ càng ngày càng thích Ngôn Cảnh Tắc.

Đương nhiên, bà cũng phát hiện, con trai mình mới là người bên dưới chuyện kia kia.

Chuyện này với ngay từ đầu bà tưởng không quá giống nhau, nhưng nghĩ đến Colin nói về hiện thực trong giới 0 bay khắp nơi lại không có 1* dựa vào, lại cảm thấy rất bình thường.

(*0 là thụ, 1 là công)
Mặc kệ thế nào, con trai bà thích thú là được!
Chử nữ sĩ thấy người xung quanh đều đang khen Ngôn Cảnh Tắc, đối với Ngôn Cảnh Tắc càng ngày càng thích, chờ bữa tiệc kết thúc, bà đã ước gì Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp gọi bà là “Mẹ” cho rồi!
Ngôn Cảnh Tắc: Kỹ thuật dỗ người của mình quả nhiên không hề suy giảm!
Tô Mặc Tu: Vì sao mình giống như kẻ dư thừa vậy?
Ăn cơm xong, bọn họ đi ra ngoài, kết quả vừa đến bên ngoài thì gặp cha Thạch.

Mấy ngày nay, cha Thạch rất phiền.

Con ông nói là bị đặc chiêu, đột nhiên không thấy tăm hơi đâu, ông liên hệ không được người nên báo cảnh sát, cảnh sát ngoại trừ nói với ông con ông không sao thì không nói lời nào nữa.

Còn có vợ ông.

Vợ ông cái gì cũng thích quản, muốn người người đều nghe theo bà, ông vẫn luôn cảm thấy rất phiền, trước kia cũng không thích ở nhà.

Mà ông không ở nhà, vợ ông càng làm trầm trọng thêm…… Nhưng đều hướng về phía con ông.

Lúc trước ông không thèm để ý, bản thân mình sống đến thoải mái là được, hiện tại con ông không thấy đâu, vợ thì cả ngày nhìn chằm chằm ông, bảo ông đi tìm con về, thậm chí hoài nghi ông đem giấu con đi, ầm ĩ đến công ty ông làm ông sứt đầu mẻ trán.

Cố tình ông còn không thể ly hôn —— vợ ông không muốn ly hôn, ông cũng không muốn chia tài sản cho vợ!
Cuộc sống này, thật con mẹ nó quá phiền!
Hôm nay cha Thạch bèn hẹn một mỹ nữ cùng nhau ăn cơm, chuẩn bị sau khi ăn xong lại làm một tí vận động hai người, khoan khoái một chút.

Kết quả mới vừa ăn xong, cha Thạch liền nhìn thấy một hàng Tô gia.

Người Tô gia cũng gặp được cha Thạch.

Cha Tô đã đi tìm hiểu tình huống của Thạch Thành Anh, tự nhiên biết người trước mắt là cha của Thạch Thành Anh, Tô Mặc Tu càng không cần phải nói…… Thấy cha Thạch ôm lấy một người phụ nữ trẻ tuổi đi tới, hai người cùng nhau nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện