Chử Khải Vũ nghe mẹ mình nói Colin là đối tượng làm quen của anh gã, cả người đều ngốc ra, gã không dám tin tưởng mà nhìn mẹ mình: “Anh con thích đàn ông sao?”
Chử nữ sĩ nói: “Đúng vậy, nó thích đàn ông.” Nói xong, Chử nữ sĩ định tưởng dặn dò con trai nhỏ vài câu, làm bảo con trai nhỏ đừng đem chuyện này nói ra ngoài.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng, bà lại cảm thấy không cần thiết —— người khác sớm hay muộn sẽ biết chuyện này, biết sớm một chút hay biết trễ một chút cũng không khác nhau.
Cũng không biết người bên ngoài sẽ nói như thế nào.
Tưởng tượng như vậy, Chử nữ sĩ liền có điểm không dễ chịu.
Lúc này, trong lòng Chử Khải Vũ lại quay cuồng lên sóng gió động trời.
Đời trước khi gã come out, ba mẹ gã đặc biệt nổi giận, đặc biệt mẹ gã, làm sao cũng không đồng ý, sau đó thậm chí còn giáp mặt nhục mạ Thiệu Thẩm Dương.
Nếu không phải như vậy, bi kịch cũng sẽ không phát sinh.
Nhưng hiện tại chuyện này rơi xuống trên đầu anh gã, cha mẹ cứ như vậy tiếp nhận rồi? Còn có, đời này anh gã come out, vậy đời trước…… Có phải ở thời điểm gã không biết, anh gã thật ra cũng đã come out?
Vì sao ba mẹ gã đối đãi với gã và anh gã khác nhau lớn như vậy?
Chử Khải Vũ không cam lòng hỏi: “Anh con thích nam, hai người không phản đối?”
"Ba mẹ rất khai sáng!" Chử nữ sĩ đáp, bà đương nhiên là phản đối, nhưng mấy ngày nay thấy con trai lớn mỗi ngày thất thần, hốc mắt xanh đen, cả người mảnh dẻ……
Bà còn có thể làm sao bây giờ?
Chử Khải Vũ nói: “Nếu con đây cũng thích con trai thì sao?”
“Chử Khải Vũ, con có thể đừng kiếm chuyện được không! Con cho rằng loại chuyện này chơi vui lắm sao?" Chử nữ sĩ chỉ coi như Chử Khải Vũ là cố ý đối nghịch với mình “Nếu là con dám làm loạn, mẹ đánh gãy chân của con cho xem!”
“Dựa vào cái gì anh con come out mẹ ủng hộ, đổi thành con thì mẹ phản đối?” Chử Khải Vũ phẫn nộ chất vấn.
Chử nữ sĩ nói: “Kia có thể giống nhau sao? Anh con là thật sự thích đàn ông, còn con rõ là lăn lộn mù quáng! Chử Khải Vũ, mẹ nói cho biết, hiện tại con mới học cao trung, chuyện con nên làm là học tập! Đừng xằng bậy!”
Chử nữ sĩ một chút cũng không cảm thấy con trai nhỏ mình là thật sự thích nam giới, tên tiểu tử thúi này phỏng chừng chính là cảm thấy chuyện này mới lạ chơi vui.
Chử Khải Vũ vừa ồn ào vừa ầm ĩ, trong lòng Chử nữ sĩ chỉ là một đứa nhóc, đừng nói thích con trai, tìm một cô bé yêu đương thì bà đều cảm thấy không đáng tin cậy.
Gặp cô bé tốt thì là hại con người ta, nếu gặp phải không tốt….
Đó là bị người lừa!
Chử Khải Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Chử nữ sĩ: “Tôi biết rồi.”
Gã xác thật không có bản lĩnh như anh gã, không có thành tích tốt nói lời dễ nghe như anh gã.
Nhưng mà, chỉ bởi vì như vậy mà ba mẹ gã đối đãi khác nhau ư?
Chuyện này quá không công bằng!
Chử Khải Vũ lao xuống lầu, muốn rời khỏi cái nhà này, lại bỗng nhiên ý thức được, trên người mình không có tiền.
Gã đã không phải là con nít nữa, sẽ không xúc động như vậy…… Chử Khải Vũ tìm sô pha ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Colin đang nói chuyện phiếm với cha Tô.
Colin: “……” Chử Khải Vũ này có phải có bệnh không trời?
Colin rất sớm đã ý thức được mình thích nam nhân.
Giới này của bọn họ rất loạn, cậu không muốn giống những người kia, trà trộn giữa những người bất đồng, cậu vẫn luôn hy vọng có thể tìm một bạn lữ cố định, cùng nhau sinh hoạt.
Việc này cũng có quan hệ với gia đình hạnh phúc của cậu -- cha mẹ cậu cảm tình rất tốt, cậu hướng đến một cuộc sống như vậy.
Mà đối với đối tượng lần làm quen này là Tô Mặc Tu, trước khi tới cậu đã hiểu biết qua.
Cha Tô mẹ Tô cảm tình rất tốt, bản thân Tô Mặc Tu còn giữ mình trong sạch, còn rất có năng lực, quan trọng nhất chính là…… Tô Mặc Tu rất tuấn tú!
Colin cực kỳ vừa lòng, bèn đồng ý gặp mặt, còn quyết định muốn chủ động một chút bắt lấy người.
Đàn ông chất lượng tốt như Tô Mặc Tu thật sự rất ít thấy!
Cho nên cha Tô mẹ Tô nói chuyện với cậu, cậu đều hỏi gì đáp nấy, đem tình huống của mình toàn bộ trút ra.
Cậu là học nghệ thuật, hiện giờ kinh doanh một phòng tranh, cùng với một phòng làm việc thiết kế, công việc hằng ngày chính là bán tranh cho người giàu có, giúp người giàu có làm thiết kế nội thất, thay người giàu có mua các loại hàng mỹ nghệ linh tinh, không nói kiếm đầy bồn đầy chén, thu vào cũng không tính là thấp.
Cha Tô đối với Colin rất vừa lòng, cảm thấy dù con trai và cậu không thành, để con trai có nhiều thêm một người bạn cũng không tệ.
Đang nghĩ như vậy, đã đến giờ cơm trưa, Tô Mặc Tu từ trên lầu đi xuống.
Cha Tô mẹ Tô cảm thấy con trai lớn gầy đi rất nhiều thật ra chủ yếu là do tác dụng tâm lý, Tô Mặc Tu mấy ngày nay vẫn ngầm ăn gì đó, cũng không phải thật sự không màng thân thể của mình.
Sắc mặt y khó coi cũng là vì thoáng dùng một chút…… Đồ trang điểm.
Nguyên nhân chính là vì như vậy…… Tô Mặc Tu lúc này vẫn rất tuấn tú như cũ.
Y từ trên thang lầu đi xuống, trường thân ngọc lập…… Trái tim Colin không tự chủ được đập nhanh hơn, cậu động tâm.
Nếu đã động tâm….
Colin đứng lên, cười chào hỏi Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, xin chào, tôi tên là Colin.”
“Chào cậu.” Tô Mặc Tu ẩn ẩn đã nhận ra cái gì, nhìn về phía ba mẹ mình.
Chử nữ sĩ nói: “Colin là con trai của bạn mẹ, hai đứa cứ tâm sự thoải mái."
Lời này của Chử nữ sĩ y như chưa nói gì, Tô Mặc Tu lại nhìn về phía Colin.
Gần đây y nghiên cứu một chút đồ trang điểm, bởi vậy liếc mắt một cái đã nhìn ra Colin có trang điểm nhẹ, này còn chưa tính, sau khi Colin nhìn đến y, còn nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với y.
Tô Mặc Tu: “……” Y đã có điều cảm giác ba mẹ bắt đầu tiếp thu tính hướng của y, đang định khiến ba mẹ tiếp nhận sở thích đặc thù của y, chuyện thích một tên béo ấy.
Thạch Thành Anh còn nhỏ, còn là vị thành niên, là y thích Thạch Thành Anh trước, ba mẹ y hẳn là có thể tiếp nhận Thạch Thành Anh.
Kết quả……
Ba mẹ y vậy mà lại giới thiệu cho y chàng trai khác?
“Ăn cơm trước đi, có cái gì ăn xong rồi lại nói.” mẹ Tô cười nói, an bài Colin ngồi bên cạnh Tô Mặc Tu.
Colin rất hoạt bát, lúc ăn cơm vẫn luôn khen đồ ăn phong phú, cũng nói chút chuyện của cậu với Tô Mặc Tu, cũng hỏi Tô Mặc Tu một ít vấn đề: “Nghe nói anh mở công ty? Mở công ty có phải rất mệt không?”
"Cũng tạm, cậu mở gallery chắc chắn cũng không thoải mái.”
"Tôi chỉ là dựa vào nhân mạch của cha mẹ, của các chú các dì đi kiếm chút tiền trinh thôi." Colin đáp.
"Tôi cũng vậy, nếu không nhờ ba tôi, sao tôi có thể còn trẻ đã mở được công ty?" Tô Mặc Tu nói.
Tô Mặc Tu có sở thích đặc thù, đối với Colin hoàn toàn không có cảm giác.
Nhưng đây dù sao cũng là con của bạn mẹ, y vẫn rất lễ phép.
Còn cự tuyệt….
Lát nữa ngầm nói rõ ràng với Colin là được.
Chử Khải Vũ ngồi ở đối diện Tô Mặc Tu và Colin, chẳng sợ ăn cơm, gã cũng nhìn chằm chằm vào Colin không ngừng.
Người này vẫn là không biết xấu hổ như đời trước, vừa thấy mặt liền câu dẫn Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu thế nhưng không cự tuyệt…… Chử Khải Vũ cười lạnh trong lòng, lại có chút khó chịu —— đời trước có phải cũng từng có chuyện như vậy rồi hay không?
Ba mẹ gã đem người từng giới thiệu cho anh gã lại giới thiệu cho gã?
Đời trước gã không biết những chuyện này, sau khi trọng sinh thật ra lại thấy rõ ràng những người này.
Colin: “……” cha Tô mẹ Tô rất dễ ở chung, Tô Mặc Tu cũng vô cùng xuất sắc, cậu rất thích, chỉ là Chử Khải Vũ này…… Có phải có tật xấu không?
Tuy Chử Khải Vũ phản ứng rất kỳ quái, nhưng bởi vì biết đây là một thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch, Colin cũng không để trong lòng, vẫn luôn nhiệt tình mà cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm.
Cậu cũng phát hiện, Tô Mặc Tu hơi lãnh đạm với cậu, nhưng Tô Mặc Tu cũng không chán ghét cậu, nếu như thế, cậu hoàn toàn có thể tranh thủ một chút!
Ăn cơm xong, Chử nữ sĩ bảo Tô Mặc Tu mang Colin đi trò chuyện.
Tô Mặc Tu cũng không cự tuyệt, mang theo Colin đến sân thượng trên lầu bốn nhà họ.
Sân thượng vô cùng lớn, Chử nữ sĩ còn bố trí nơi này đến thật xinh đẹp, ngoại trừ hoa hoa thảo thảo các màu ra, còn xây hai cái ao, một cái nuôi cẩm lý, một cái nuôi rùa đen.
Colin đi lên liền khen một phen.
Tô Mặc Tu hàn huyên vài câu với cậu, mới nói: “Colin, cậu với tôi là đồng loại đi? Chúng ta đều thích nam giới."
“Đúng vậy.” Colin thừa nhận, nghiêm túc mà nhìn Tô Mặc Tu, chờ Tô Mặc Tu nói chuyện.
Tô Mặc Tu lại nói: “Nhưng chúng ta chắc chắn có chỗ không giống nhau….
Tôi thích mập mạp, chính là cái người rất béo ấy.”
Tô Mặc Tu đây cũng là uyển chuyển mà cự tuyệt…… Colin nghe y nói như vậy, bị kinh sợ: “Anh thích dạng bear* sao?”
(*Trong văn hóa đồng tính nam, bear thường là một người đàn ông to cao lớn bự, nhiều lông lá.
Đính kèm hình minh họa)
“Bear?” Tô Mặc Tu không rõ nguyên do.
“Chính là nói đàn ông rất béo ấy…… Không nghĩ tới anh thế nhưng thích khẩu vị này." Colin một lời khó nói hết mà nhìn Tô Mặc Tu.
Người trước mắt này là dạng chất lượng tốt hiếm thấy trong giới, chỉ là cái thẩm mỹ này….
Làm gì thích bear chứ! Dáng người hoàn mỹ như cậu chỗ nào không tốt?!
So với tình yêu, Colin vẫn càng coi trọng dáng người của mình, lúc cậu nhìn Tô Mặc Tu, ánh mắt kia không còn một tia dính người nào.
Nếu người ta không thích khẩu vị như cậu, cậu còn tranh thủ cái gì? Mị nhãn vứt cho người mù xem có nghĩa lý gì?
"Tôi xác thật thích như vậy." Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng.
“Chúng ta đây không được rồi, hầy!” Colin thở dài, “Muốn tôi giới thiệu cho anh mấy anh bạn bear không? Tôi có quen một người, chỉ là tuổi tác có hơi lớn."
“Không cần, tôi còn thích tuổi trẻ một chút.” Tô Mặc Tu đáp.
“Hiểu mà, chắc chắn vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, nói thật, tôi cũng muốn tìm một người trẻ hơn mình, người như vậy tinh lực tốt á….
Đáng tiếc không dễ tìm.” Colin bắt đầu oán giận tìm đối tượng có bao nhiêu khó với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu hơi hơi đồng tình cậu.
So với Colin, vận khí y đã tốt hơn rất nhiều, y là sau khi có người mình thích mới biết mình thích con trai.
Không bao lâu là y có thể có đối tượng rồi.
Càng làm cho y vui vẻ là ba mẹ y làm như vậy, đã nói lên…… Ba mẹ y hẳn là đã tiếp nhận tính hướng của y rồi.
Tô Mặc Tu cùng Colin hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tiễn Colin đi.
Cha Tô thấy thế hỏi: “Sao hai đứa không nói chuyện nhiều thêm một chút?"
Tô Mặc Tu nói: “Ba, mẹ, con có việc muốn nói với ba mẹ.”
Cha Tô mẹ Tô nhìn nhau, mang Tô Mặc Tu đến thư phòng.
Vào thư phòng, Chử nữ sĩ liền hỏi: “A Tu, mẹ thấy Colin khá tốt, hai đứa nói chuyện cũng thật sự vui vẻ……”
“Mẹ, con có người con thích rồi, chỉ là người đó còn chưa thích con thôi……”
"Người con nói rốt cuộc là ai?” Chử nữ sĩ hỏi: “Con ưu tú như vậy mà nó còn không thích con sao?” con trai bà không phải thích một trai thẳng đấy chứ?
"Em ấy là bạn học của Tiểu Vũ, trước đó con đưa Tiểu Vũ đến trường, nhất kiến chung tình với em ấy." mặt Tô Mặc Tu lộ vẻ xấu hổ, “Em ấy còn chưa thành niên, con cũng không thể nói cái gì…… Nhưng con thật sự thực thích em ấy.”
Chử nữ sĩ: “……” con trai bà đây…… Đây là thích một thằng nhóc thành niên?!
Có thể khiến con trai lớn của bà nhất kiến chung tình thì chắc chắn là một người trẻ tuổi bộ dáng soái khí, ít nhất sẽ không kém hơn thằng con nhỏ của bà.
Nếu người ta là hot boy cao trung, dù muốn yêu đương chắc chắn cũng sẽ tìm nữ sinh cùng tuổi, con trai lớn của bà là kiểu "đại thúc", người ta có thể coi trọng ư?
Dù có coi trọng, mấy cậu trai tuổi này chắc chắn chưa định tính, sẽ nguyện ý yêu đương với con bà đến sau này sao?
Chử nữ sĩ càng nghĩ càng phát sầu.
Tô Mặc Tu nỗ lực biện giải cho bản thân: “Rất nhanh là em ấy sẽ thành niên thôi…… Thật đấy ạ.”
Chử nữ sĩ: “……”
Cha Tô xua xua tay với Tô Mặc Tu: "Thôi con đi đi."
Tô Mặc Tu nói: “Ba, lát nữa con đưa Tiểu Vũ đến trường nhé."
Cha Tô: “……” Con trai lớn của ông đây là muốn mượn cơ hội đưa thằng nhỏ đi để nhìn tiểu nam sinh nhà người ta?
Chử nữ sĩ nói: “Đúng vậy, nó thích đàn ông.” Nói xong, Chử nữ sĩ định tưởng dặn dò con trai nhỏ vài câu, làm bảo con trai nhỏ đừng đem chuyện này nói ra ngoài.
Nhưng cẩn thận tưởng tượng, bà lại cảm thấy không cần thiết —— người khác sớm hay muộn sẽ biết chuyện này, biết sớm một chút hay biết trễ một chút cũng không khác nhau.
Cũng không biết người bên ngoài sẽ nói như thế nào.
Tưởng tượng như vậy, Chử nữ sĩ liền có điểm không dễ chịu.
Lúc này, trong lòng Chử Khải Vũ lại quay cuồng lên sóng gió động trời.
Đời trước khi gã come out, ba mẹ gã đặc biệt nổi giận, đặc biệt mẹ gã, làm sao cũng không đồng ý, sau đó thậm chí còn giáp mặt nhục mạ Thiệu Thẩm Dương.
Nếu không phải như vậy, bi kịch cũng sẽ không phát sinh.
Nhưng hiện tại chuyện này rơi xuống trên đầu anh gã, cha mẹ cứ như vậy tiếp nhận rồi? Còn có, đời này anh gã come out, vậy đời trước…… Có phải ở thời điểm gã không biết, anh gã thật ra cũng đã come out?
Vì sao ba mẹ gã đối đãi với gã và anh gã khác nhau lớn như vậy?
Chử Khải Vũ không cam lòng hỏi: “Anh con thích nam, hai người không phản đối?”
"Ba mẹ rất khai sáng!" Chử nữ sĩ đáp, bà đương nhiên là phản đối, nhưng mấy ngày nay thấy con trai lớn mỗi ngày thất thần, hốc mắt xanh đen, cả người mảnh dẻ……
Bà còn có thể làm sao bây giờ?
Chử Khải Vũ nói: “Nếu con đây cũng thích con trai thì sao?”
“Chử Khải Vũ, con có thể đừng kiếm chuyện được không! Con cho rằng loại chuyện này chơi vui lắm sao?" Chử nữ sĩ chỉ coi như Chử Khải Vũ là cố ý đối nghịch với mình “Nếu là con dám làm loạn, mẹ đánh gãy chân của con cho xem!”
“Dựa vào cái gì anh con come out mẹ ủng hộ, đổi thành con thì mẹ phản đối?” Chử Khải Vũ phẫn nộ chất vấn.
Chử nữ sĩ nói: “Kia có thể giống nhau sao? Anh con là thật sự thích đàn ông, còn con rõ là lăn lộn mù quáng! Chử Khải Vũ, mẹ nói cho biết, hiện tại con mới học cao trung, chuyện con nên làm là học tập! Đừng xằng bậy!”
Chử nữ sĩ một chút cũng không cảm thấy con trai nhỏ mình là thật sự thích nam giới, tên tiểu tử thúi này phỏng chừng chính là cảm thấy chuyện này mới lạ chơi vui.
Chử Khải Vũ vừa ồn ào vừa ầm ĩ, trong lòng Chử nữ sĩ chỉ là một đứa nhóc, đừng nói thích con trai, tìm một cô bé yêu đương thì bà đều cảm thấy không đáng tin cậy.
Gặp cô bé tốt thì là hại con người ta, nếu gặp phải không tốt….
Đó là bị người lừa!
Chử Khải Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Chử nữ sĩ: “Tôi biết rồi.”
Gã xác thật không có bản lĩnh như anh gã, không có thành tích tốt nói lời dễ nghe như anh gã.
Nhưng mà, chỉ bởi vì như vậy mà ba mẹ gã đối đãi khác nhau ư?
Chuyện này quá không công bằng!
Chử Khải Vũ lao xuống lầu, muốn rời khỏi cái nhà này, lại bỗng nhiên ý thức được, trên người mình không có tiền.
Gã đã không phải là con nít nữa, sẽ không xúc động như vậy…… Chử Khải Vũ tìm sô pha ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Colin đang nói chuyện phiếm với cha Tô.
Colin: “……” Chử Khải Vũ này có phải có bệnh không trời?
Colin rất sớm đã ý thức được mình thích nam nhân.
Giới này của bọn họ rất loạn, cậu không muốn giống những người kia, trà trộn giữa những người bất đồng, cậu vẫn luôn hy vọng có thể tìm một bạn lữ cố định, cùng nhau sinh hoạt.
Việc này cũng có quan hệ với gia đình hạnh phúc của cậu -- cha mẹ cậu cảm tình rất tốt, cậu hướng đến một cuộc sống như vậy.
Mà đối với đối tượng lần làm quen này là Tô Mặc Tu, trước khi tới cậu đã hiểu biết qua.
Cha Tô mẹ Tô cảm tình rất tốt, bản thân Tô Mặc Tu còn giữ mình trong sạch, còn rất có năng lực, quan trọng nhất chính là…… Tô Mặc Tu rất tuấn tú!
Colin cực kỳ vừa lòng, bèn đồng ý gặp mặt, còn quyết định muốn chủ động một chút bắt lấy người.
Đàn ông chất lượng tốt như Tô Mặc Tu thật sự rất ít thấy!
Cho nên cha Tô mẹ Tô nói chuyện với cậu, cậu đều hỏi gì đáp nấy, đem tình huống của mình toàn bộ trút ra.
Cậu là học nghệ thuật, hiện giờ kinh doanh một phòng tranh, cùng với một phòng làm việc thiết kế, công việc hằng ngày chính là bán tranh cho người giàu có, giúp người giàu có làm thiết kế nội thất, thay người giàu có mua các loại hàng mỹ nghệ linh tinh, không nói kiếm đầy bồn đầy chén, thu vào cũng không tính là thấp.
Cha Tô đối với Colin rất vừa lòng, cảm thấy dù con trai và cậu không thành, để con trai có nhiều thêm một người bạn cũng không tệ.
Đang nghĩ như vậy, đã đến giờ cơm trưa, Tô Mặc Tu từ trên lầu đi xuống.
Cha Tô mẹ Tô cảm thấy con trai lớn gầy đi rất nhiều thật ra chủ yếu là do tác dụng tâm lý, Tô Mặc Tu mấy ngày nay vẫn ngầm ăn gì đó, cũng không phải thật sự không màng thân thể của mình.
Sắc mặt y khó coi cũng là vì thoáng dùng một chút…… Đồ trang điểm.
Nguyên nhân chính là vì như vậy…… Tô Mặc Tu lúc này vẫn rất tuấn tú như cũ.
Y từ trên thang lầu đi xuống, trường thân ngọc lập…… Trái tim Colin không tự chủ được đập nhanh hơn, cậu động tâm.
Nếu đã động tâm….
Colin đứng lên, cười chào hỏi Tô Mặc Tu: “Tô Mặc Tu, xin chào, tôi tên là Colin.”
“Chào cậu.” Tô Mặc Tu ẩn ẩn đã nhận ra cái gì, nhìn về phía ba mẹ mình.
Chử nữ sĩ nói: “Colin là con trai của bạn mẹ, hai đứa cứ tâm sự thoải mái."
Lời này của Chử nữ sĩ y như chưa nói gì, Tô Mặc Tu lại nhìn về phía Colin.
Gần đây y nghiên cứu một chút đồ trang điểm, bởi vậy liếc mắt một cái đã nhìn ra Colin có trang điểm nhẹ, này còn chưa tính, sau khi Colin nhìn đến y, còn nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với y.
Tô Mặc Tu: “……” Y đã có điều cảm giác ba mẹ bắt đầu tiếp thu tính hướng của y, đang định khiến ba mẹ tiếp nhận sở thích đặc thù của y, chuyện thích một tên béo ấy.
Thạch Thành Anh còn nhỏ, còn là vị thành niên, là y thích Thạch Thành Anh trước, ba mẹ y hẳn là có thể tiếp nhận Thạch Thành Anh.
Kết quả……
Ba mẹ y vậy mà lại giới thiệu cho y chàng trai khác?
“Ăn cơm trước đi, có cái gì ăn xong rồi lại nói.” mẹ Tô cười nói, an bài Colin ngồi bên cạnh Tô Mặc Tu.
Colin rất hoạt bát, lúc ăn cơm vẫn luôn khen đồ ăn phong phú, cũng nói chút chuyện của cậu với Tô Mặc Tu, cũng hỏi Tô Mặc Tu một ít vấn đề: “Nghe nói anh mở công ty? Mở công ty có phải rất mệt không?”
"Cũng tạm, cậu mở gallery chắc chắn cũng không thoải mái.”
"Tôi chỉ là dựa vào nhân mạch của cha mẹ, của các chú các dì đi kiếm chút tiền trinh thôi." Colin đáp.
"Tôi cũng vậy, nếu không nhờ ba tôi, sao tôi có thể còn trẻ đã mở được công ty?" Tô Mặc Tu nói.
Tô Mặc Tu có sở thích đặc thù, đối với Colin hoàn toàn không có cảm giác.
Nhưng đây dù sao cũng là con của bạn mẹ, y vẫn rất lễ phép.
Còn cự tuyệt….
Lát nữa ngầm nói rõ ràng với Colin là được.
Chử Khải Vũ ngồi ở đối diện Tô Mặc Tu và Colin, chẳng sợ ăn cơm, gã cũng nhìn chằm chằm vào Colin không ngừng.
Người này vẫn là không biết xấu hổ như đời trước, vừa thấy mặt liền câu dẫn Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu thế nhưng không cự tuyệt…… Chử Khải Vũ cười lạnh trong lòng, lại có chút khó chịu —— đời trước có phải cũng từng có chuyện như vậy rồi hay không?
Ba mẹ gã đem người từng giới thiệu cho anh gã lại giới thiệu cho gã?
Đời trước gã không biết những chuyện này, sau khi trọng sinh thật ra lại thấy rõ ràng những người này.
Colin: “……” cha Tô mẹ Tô rất dễ ở chung, Tô Mặc Tu cũng vô cùng xuất sắc, cậu rất thích, chỉ là Chử Khải Vũ này…… Có phải có tật xấu không?
Tuy Chử Khải Vũ phản ứng rất kỳ quái, nhưng bởi vì biết đây là một thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch, Colin cũng không để trong lòng, vẫn luôn nhiệt tình mà cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm.
Cậu cũng phát hiện, Tô Mặc Tu hơi lãnh đạm với cậu, nhưng Tô Mặc Tu cũng không chán ghét cậu, nếu như thế, cậu hoàn toàn có thể tranh thủ một chút!
Ăn cơm xong, Chử nữ sĩ bảo Tô Mặc Tu mang Colin đi trò chuyện.
Tô Mặc Tu cũng không cự tuyệt, mang theo Colin đến sân thượng trên lầu bốn nhà họ.
Sân thượng vô cùng lớn, Chử nữ sĩ còn bố trí nơi này đến thật xinh đẹp, ngoại trừ hoa hoa thảo thảo các màu ra, còn xây hai cái ao, một cái nuôi cẩm lý, một cái nuôi rùa đen.
Colin đi lên liền khen một phen.
Tô Mặc Tu hàn huyên vài câu với cậu, mới nói: “Colin, cậu với tôi là đồng loại đi? Chúng ta đều thích nam giới."
“Đúng vậy.” Colin thừa nhận, nghiêm túc mà nhìn Tô Mặc Tu, chờ Tô Mặc Tu nói chuyện.
Tô Mặc Tu lại nói: “Nhưng chúng ta chắc chắn có chỗ không giống nhau….
Tôi thích mập mạp, chính là cái người rất béo ấy.”
Tô Mặc Tu đây cũng là uyển chuyển mà cự tuyệt…… Colin nghe y nói như vậy, bị kinh sợ: “Anh thích dạng bear* sao?”
(*Trong văn hóa đồng tính nam, bear thường là một người đàn ông to cao lớn bự, nhiều lông lá.
Đính kèm hình minh họa)
“Bear?” Tô Mặc Tu không rõ nguyên do.
“Chính là nói đàn ông rất béo ấy…… Không nghĩ tới anh thế nhưng thích khẩu vị này." Colin một lời khó nói hết mà nhìn Tô Mặc Tu.
Người trước mắt này là dạng chất lượng tốt hiếm thấy trong giới, chỉ là cái thẩm mỹ này….
Làm gì thích bear chứ! Dáng người hoàn mỹ như cậu chỗ nào không tốt?!
So với tình yêu, Colin vẫn càng coi trọng dáng người của mình, lúc cậu nhìn Tô Mặc Tu, ánh mắt kia không còn một tia dính người nào.
Nếu người ta không thích khẩu vị như cậu, cậu còn tranh thủ cái gì? Mị nhãn vứt cho người mù xem có nghĩa lý gì?
"Tôi xác thật thích như vậy." Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng.
“Chúng ta đây không được rồi, hầy!” Colin thở dài, “Muốn tôi giới thiệu cho anh mấy anh bạn bear không? Tôi có quen một người, chỉ là tuổi tác có hơi lớn."
“Không cần, tôi còn thích tuổi trẻ một chút.” Tô Mặc Tu đáp.
“Hiểu mà, chắc chắn vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, nói thật, tôi cũng muốn tìm một người trẻ hơn mình, người như vậy tinh lực tốt á….
Đáng tiếc không dễ tìm.” Colin bắt đầu oán giận tìm đối tượng có bao nhiêu khó với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu hơi hơi đồng tình cậu.
So với Colin, vận khí y đã tốt hơn rất nhiều, y là sau khi có người mình thích mới biết mình thích con trai.
Không bao lâu là y có thể có đối tượng rồi.
Càng làm cho y vui vẻ là ba mẹ y làm như vậy, đã nói lên…… Ba mẹ y hẳn là đã tiếp nhận tính hướng của y rồi.
Tô Mặc Tu cùng Colin hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới tiễn Colin đi.
Cha Tô thấy thế hỏi: “Sao hai đứa không nói chuyện nhiều thêm một chút?"
Tô Mặc Tu nói: “Ba, mẹ, con có việc muốn nói với ba mẹ.”
Cha Tô mẹ Tô nhìn nhau, mang Tô Mặc Tu đến thư phòng.
Vào thư phòng, Chử nữ sĩ liền hỏi: “A Tu, mẹ thấy Colin khá tốt, hai đứa nói chuyện cũng thật sự vui vẻ……”
“Mẹ, con có người con thích rồi, chỉ là người đó còn chưa thích con thôi……”
"Người con nói rốt cuộc là ai?” Chử nữ sĩ hỏi: “Con ưu tú như vậy mà nó còn không thích con sao?” con trai bà không phải thích một trai thẳng đấy chứ?
"Em ấy là bạn học của Tiểu Vũ, trước đó con đưa Tiểu Vũ đến trường, nhất kiến chung tình với em ấy." mặt Tô Mặc Tu lộ vẻ xấu hổ, “Em ấy còn chưa thành niên, con cũng không thể nói cái gì…… Nhưng con thật sự thực thích em ấy.”
Chử nữ sĩ: “……” con trai bà đây…… Đây là thích một thằng nhóc thành niên?!
Có thể khiến con trai lớn của bà nhất kiến chung tình thì chắc chắn là một người trẻ tuổi bộ dáng soái khí, ít nhất sẽ không kém hơn thằng con nhỏ của bà.
Nếu người ta là hot boy cao trung, dù muốn yêu đương chắc chắn cũng sẽ tìm nữ sinh cùng tuổi, con trai lớn của bà là kiểu "đại thúc", người ta có thể coi trọng ư?
Dù có coi trọng, mấy cậu trai tuổi này chắc chắn chưa định tính, sẽ nguyện ý yêu đương với con bà đến sau này sao?
Chử nữ sĩ càng nghĩ càng phát sầu.
Tô Mặc Tu nỗ lực biện giải cho bản thân: “Rất nhanh là em ấy sẽ thành niên thôi…… Thật đấy ạ.”
Chử nữ sĩ: “……”
Cha Tô xua xua tay với Tô Mặc Tu: "Thôi con đi đi."
Tô Mặc Tu nói: “Ba, lát nữa con đưa Tiểu Vũ đến trường nhé."
Cha Tô: “……” Con trai lớn của ông đây là muốn mượn cơ hội đưa thằng nhỏ đi để nhìn tiểu nam sinh nhà người ta?
Danh sách chương