Miếng da dê to rộng ngăn cản tầm mắt mọi người xung quanh, cũng làm xung quanh hai người đen nhánh một mảnh.
Tô Mặc Tu cả kinh trong lòng, sau đó đã bị Ngôn Cảnh Tắc ngậm lấy đôi môi.
Tim y đập đến càng lúc càng nhanh, cơ hồ sắp phải nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người hốt hoảng, hoàn toàn quên mất thời gian, không biết mình thân đang ở nơi nào, đang làm cái gì.
Trong hô hấp giao hòa, thời gian phảng phất đã trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ qua trong nháy mắt.
Mãi cho đến khi Ngôn Cảnh Tắc buông y ra, khẽ cười một tiếng, Tô Mặc Tu mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Vừa thanh tỉnh, y lại đột nhiên ý thức được một sự kiện —— Ngôn Cảnh Tắc đây cũng quá thuần thục rồi!
Trong lòng y toát ra một trận lửa, nhưng rất nhanh lại biến thành đau lòng.
Ngôn Cảnh Tắc trước kia cũng không biết đã trải qua như thế nào……
Còn có, có phải y làm không đủ không? Có phải cũng nên chủ động một chút không? Tô Mặc Tu nghĩ như vậy, chủ động hôn qua.
Lửa trong phòng đã tối sầm, những người khác đã đi vào giấc ngủ.
Trương Nhị Khuyết bận rộn một ngày, giải quyết vấn đề sinh lý rồi, bèn ngã đầu ngủ mất.
Nhưng Thái An luôn chậm đi vào giấc ngủ, giờ phút này còn chưa ngủ, tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh của Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu.
Ông…… thật vui mừng.
Qua hồi lâu, Ngôn Cảnh Tắc lần thứ hai dừng lại, ôm lấy Tô Mặc Tu: “Được rồi, ngủ đi.”
Tuy rằng sau đó là Tô Mặc Tu chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cuối cùng khống chế quyền chủ động vẫn là Ngôn Cảnh Tắc.
Ai bảo Tô Mặc Tu không có kinh nghiệm?
Cảm thấy lại như vậy tiếp, có khả năng sẽ lau súng cướp cò, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể kêu dừng.
Chỗ này không quá thích hợp, không thể lại tiếp tục.
Tô Mặc Tu phát hiện mình bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, định rời khỏi lồng ngực Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ lưng y một chút: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Tô Mặc Tu: “……” Khẩu khí Ngôn Cảnh Tắc dỗ người này là sao? Y là người cần người khác dỗ ư?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã bị thương, y vẫn đừng nên cử động thì hơn, miễn cho Ngôn Cảnh Tắc bị thương nữa.
Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu kề lại gần nhau, hai người rất nhanh đã ngủ mất.
Sáng hôm sau thức dậy, thịt thỏ hầm cả đêm đến cả xương cốt cũng có thể nhai nuốt vào bụng, cây đậu bên trong cũng được nấu nhừ.
Thái An chia ra cho mỗi người một chén, lại lấy một cái gói trong ngực ra.
Đôi mắt Trương Nhị Khuyết trừng lớn như quả trứng gà: “Thái An, ngươi còn giấu cái gì nữa vậy!”
“Cái gì gọi là giấu chứ? Ta chỉ là mang theo chút đồ ăn, trước đó không lấy ra thôi." Thái An nói.
“Đây là cái gì? Thịt khô?” Trương Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng.
Thái An trừng mắt nhìn hắn một cái: “Thịt khô đã sớm bị ngươi ăn sạch rồi!” Ông lúc đo có mang theo một ít thịt khô, nhưng lúc trước mọi người không có gì ăn, bèn lấy ra chia cho mọi người.
Sớm biết vậy lúc ấy ông không lấy ra luôn.
Thái An mở gói ra, đổ ra nửa chén bột mì, lại múc nước ấm sạch sẽ trong một cái nồi khác cho vào, làm ra một chén cháo bột sền sệt.
Trương Nhị Khuyết nhanh như bay mà dịch người sang, định cọ mấy muỗng cháo bột.
Nhưng mà hắn còn chưa đi tới gần, Thái An đã bưng cháo bột đi qua chỗ Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn tiên sinh, thân thể ngài không tốt, ăn chén cháo bột đi.”
Trương Nhị Khuyết: Tủi thân!.
Xin hãy đọc truyện tại ~ TRUMt ruyen.
ORG ~
“Đa tạ.” Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận chén cháo bột, trịnh trọng nói cảm ơn.
Ngay từ đầu hắn biểu lộ thân phận với Thái An là không muốn Thái An tới tìm mình phiền toái, nhưng hiện tại, hắn thiệt tình thực lòng mà cảm tạ Thái An.
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.” Thái An vội vàng nói.
Tô Mặc Tu: “……” Thái An này rốt cuộc là chuyện như thế nào?!
Thái An đã nhận ra cái gì đó, lập tức nói với Tô Mặc Tu: “Nhị thiếu, Ngôn tiên sinh tướng mạo anh tuấn học thức xuất chúng võ nghệ siêu quần, với ngài là trời sinh một đôi!”
Khóe miệng Tô Mặc Tu lên, nhưng lại cảm thấy có điểm không đúng.
Thái An đánh giá Ngôn Cảnh Tắc cao như vậy?
“Lão Thái, ngươi muốn vỗ mông ngựa cũng phải nói cái gì chân thật chút chớ? Tướng mạo học thức thì thôi, ngươi thế mà còn khen hắn võ nghệ siêu quần?” Trương Nhị Khuyết nổi giận.
Thái An này rốt cuộc là chuyện như thế nào?!
“Ta nói cái gì còn cần ngươi dạy sao?” Thái An lại trừng mắt nhìn Trương Nhị Khuyết một cái, ý bảo Trương Nhị Khuyết đừng quậy.
Trương Nhị Khuyết càng thấy tủi thân.
Hắn thấy tủi thân, bèn đi trừng Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, bị người ta khen như vậy, ngươi cũng không biết ngượng ngùng sao?”
“Ta cảm thấy ông ấy nói chính là lời nói thật.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Trương Nhị Khuyết nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ!”
“Có lẽ là một tướng quân?”
“Tướng quân dễ làm vậy hả? Nếu ngươi có thể làm tướng quân, ta sẽ ăn luôn cái nồi đằng kia!” Trương Nhị Khuyết chỉ vào nồi sắt nói.
Thái An: “……”
Trương Nhị Khuyết cảm thấy biểu cảm của Thái An quái quái, nhịn không được nói: “Không thể nào, không phải ngươi thật sự cảm thấy hắn có thể làm tướng quân đó chứ?"
Thái An: “……”
Tô Mặc Tu cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể làm tướng quân, dẫu sao tướng quân đều là phải ở trên chiến trường chém giết ra, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn câu dẫn y, muốn y nuôi hắn, không muốn đi tòng quân, bộ dáng này làm sao làm tướng quân?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói thôi thì đâu có phạm pháp! Tô Mặc Tu nói: “Đừng nói nữa.
Sửa sang đồ đạc lại, chuẩn bị xuất phát!”
Nói xong, Tô Mặc Tu còn nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Chúng ta phải thu dọn nhiều thứ, ngươi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Được.”
Tô Mặc Tu thấy hắn ngoan ngoãn ngồi, thỏa mãn một trận, lập tức dẫn người bận rộn lên.
Ngôn Cảnh Tắc một bên nhìn y bận việc, một bên ăn cháo bột trên tay, đồng thời cân nhắc —— hắn phải làm sao mới có thể cùng Tô Mặc Tu cưỡi một con ngựa?
Loại thời tiết này, tách ra cưỡi ngựa trên cơ bản đừng mong nói chuyện, nhưng cùng cưỡi một con ngựa thì khác……
Ăn cháo bột xong, lại thêm nước tráng sơ uống sạch sẽ phần dính dưới đáy, Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi có nên giả vờ thân thể không khỏe, nghĩ cách cưỡi chung ngựa với Tô Mặc Tu hay không, đã nghe Tô Mặc Tu nói: "Vết thương ngươi chưa lành, cùng ta cưỡi một con ngựa đi!"
Căn bản là không cần hắn suy nghĩ luôn…… Ngôn Cảnh Tắc cười với Tô Mặc Tu, chớp đôi mắt một chút: “Được.”
Tô Mặc Tu có loại xúc động muốn lấy quần áo đem bọc Ngôn Cảnh Tắc lại, không cho người khác nhìn thấy.
Ngôn Cảnh Tắc cũng quá câu nhân!
Đoàn người mang theo đồ đạc thượng vàng hạ cám đều để mấy con ngựa khác chở, ngay cả trên lưng Tiểu Hoa cũng được chất lên số mã liêu còn lại, cũng chỉ có ngựa của Tô Mặc Tu không cần chở mấy thứ này.
Nhưng nó phải chở hai người.
May mắn đây là một con ngựa tốt cả chiến sĩ trọng giáp cũng chở nổi, tuy bị đói bụng hai tháng nay gầy hơn rất nhiều, nhưng Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu phân lượng lại không nặng, cũng không đến mức áp nó suy sụp.
Đoàn người cứ như vậy hướng Khung Nam thành mà đi.
Thái An đối với Khung Sơn bên này rất hiểu biết, mang theo mọi người một đường hướng nam, cũng không quay về lối cũ còn chưa tính, buổi tối cùng ngày, thế nhưng ông còn tìm được một nơi từng là sơn trại của bọn cướp, cho mọi người đặt chân.
Thấy người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm, Thái An sờ sờ ria mép bên miệng mình: "Sơn tặc Khung Sơn này nọ, ở đâu có sơn trại, ta rõ ràng hết! Năm đó sau khi Chu tướng quân giết hết sơn tặc ở Khung Sơn, ta đã tự mình chạy qua tất cả sơn trại."
Sơn trại của sơn tặc là có không ít tài vật, Chu Tĩnh Sơn dẫn người diệt sơn tặc xong, sẽ đương trường phân một ít vàng bạc châu báu cho các thủ hạ, còn lại thì cho người của quân doanh dọn đi.
Nếu muốn dọn đi, tất cả đồ vật đương nhiên đều phải nhập vào sổ sách, Thái An chính là phòng thu chi lúc trước đi theo tính sổ.
Nhưng mà, so với những nơi sơn tặc ở trước đó, sơn trại tối nay bọn họ đặt chân này có chỗ không giống.
Những sơn trại trước hẳn là không có thân thích gì, cứ dứt khoát dựa vào địa hình, dựa vào sườn núi, một chỗ ao hãm hoặc thạch động che lại, tạo một căn phòng lớn cho phép nhiều người cư trú, mọi người cùng nhau ở.
Chỗ sơn trại trước mắt này thì khác, trong số bọn họ chắc có rất nhiều người có gia quyến, một chỗ chia ra vài phòng.
Chẳng qua hơn phân nửa phòng ốc đều đã bị thiêu hủy, phòng còn sót lại cũng rách tung toé.
Nhưng dù vậy, cũng có thể nhìn ra được, có vài phòng đã từng có người ở qua.
Thái An nói: “Trước đó có rất nhiều Trấn Bắc quân vào núi tìm Chu tướng quân, hẳn là có người ở chỗ này rồi.
Chúng ta chọn mấy cái phòng mà ở, lại an bài người gác đêm.”
Sơn trại của sơn tặc đều xây ở nơi ẩn nấp, người biết đến rất ít, ít nhất bọn người Nhung giữa trời đông giá rét tới Đại Tề đốt giết đánh cướp không có khả năng biết —— trước kia lúc sơn tặc Khung Sơn tràn lan, tuy sơn tặc sẽ hợp tác với người Nhung, nhưng tuyệt đối không để người Nhung biết hang ổ mình ở nơi nào.
Bởi vậy, chỗ này của bọn họ trên cơ bản là an toàn.
Mọi người bận việc lên, chọn tận cùng bên trong một loại ba gian nhà vào ở, hẳn đây là chỗ của thủ lĩnh sơn tặc và người nhà trước kia, lại đốn củi nhóm lửa nấu mã liêu ăn.
Ăn mã liêu xong đã tới giờ ngủ.
Một loạt ba phòng này cũng không lớn, mọi người an bài ngựa trong phòng lớn nhất, người gác đêm cũng ở trong đó, những người còn lại thì ở phòng đông sương nhóm lửa, tính toán ngủ ở đây.
Trong phòng này có cái giường đất, thật sự rất thích hợp cho người ngủ!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không muốn cùng những người này chen chúc trên giường đất…… Hắn đột nhiên nhìn về phía Tô Mặc Tu, thấp giọng nói: “A Tu, trước đó ta có đi tây sương phòng nhìn thử, bên kia cũng có cái giường đất, chúng ta qua bên kia ngủ nhé?”
Cùng mười mấy người khác nhau chen chúc trên một cái giường đất tuyệt đối không hề thoải mái, quan trọng nhất chính là…… Hắn định chờ lúc đơn độc với Tô Mặc Tu rồi lại xác định rõ quan hệ.
Rất nhanh sẽ về đến Khung Nam thành, không xác định quan hệ, đến lúc đó Tô Mặc Tu chạy thì làm sao bây giờ?
Tô Mặc Tu cũng hạ giọng: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe.”
Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất chủ động, trước đó luôn hôn y thì thôi, hôm nay dọc đường đi cũng trêu chọc y, làm y vừa ngọt ngào, vừa dày vò.
Hiện tại còn muốn đơn độc cùng nhau ngủ….
Ngôn Cảnh Tắc có phải sợ bị y vứt bỏ, nên vội vã có quan hệ xác thịt với y không?
Mặt Tô Mặc Tu đỏ lên, có chút chờ mong, nhưng…… Vẫn là bận tâm thân thể Ngôn Cảnh Tắc.
Y không thể làm cầm thú!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn chỉ là định thề non hẹn biển một phen thôi mà, Tô Mặc Tu nghĩ hơi bị nhiều…… Nhưng như vậy hình như cũng không tồi?
Ngôn Cảnh Tắc thổi một hơi bên tai Tô Mặc Tu: “Thân thể ta đã khá hơn nhiều rồi.”
“Không được.” Giọng Tô Mặc Tu cự tuyệt có hơi yếu ớt.
“Chẳng lẽ chúng ta phải cùng những người khác ngủ một cái giường đất?” Ngôn Cảnh Tắc vô tội mà nhìn Tô Mặc Tu, “Nhiều người ngủ với nhau như vậy chen chúc lắm, không chừng phải dựa gần người ta……”
Vậy không được! Tô Mặc Tu lập tức nói: “Ta lập tức đi thu dọn!” Dù có để Ngôn Cảnh Tắc ngủ tận trong cùng, y ngủ bên cạnh, cũng có thể có ai đó tư thế ngủ không tốt xoay người một cái….
Quyết không thể để Ngôn Cảnh Tắc ngủ chung với những người khác được! Người này là của y! Của một mình y thôi!
Tô Mặc Tu cả kinh trong lòng, sau đó đã bị Ngôn Cảnh Tắc ngậm lấy đôi môi.
Tim y đập đến càng lúc càng nhanh, cơ hồ sắp phải nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người hốt hoảng, hoàn toàn quên mất thời gian, không biết mình thân đang ở nơi nào, đang làm cái gì.
Trong hô hấp giao hòa, thời gian phảng phất đã trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ qua trong nháy mắt.
Mãi cho đến khi Ngôn Cảnh Tắc buông y ra, khẽ cười một tiếng, Tô Mặc Tu mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Vừa thanh tỉnh, y lại đột nhiên ý thức được một sự kiện —— Ngôn Cảnh Tắc đây cũng quá thuần thục rồi!
Trong lòng y toát ra một trận lửa, nhưng rất nhanh lại biến thành đau lòng.
Ngôn Cảnh Tắc trước kia cũng không biết đã trải qua như thế nào……
Còn có, có phải y làm không đủ không? Có phải cũng nên chủ động một chút không? Tô Mặc Tu nghĩ như vậy, chủ động hôn qua.
Lửa trong phòng đã tối sầm, những người khác đã đi vào giấc ngủ.
Trương Nhị Khuyết bận rộn một ngày, giải quyết vấn đề sinh lý rồi, bèn ngã đầu ngủ mất.
Nhưng Thái An luôn chậm đi vào giấc ngủ, giờ phút này còn chưa ngủ, tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh của Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu.
Ông…… thật vui mừng.
Qua hồi lâu, Ngôn Cảnh Tắc lần thứ hai dừng lại, ôm lấy Tô Mặc Tu: “Được rồi, ngủ đi.”
Tuy rằng sau đó là Tô Mặc Tu chủ động hôn Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cuối cùng khống chế quyền chủ động vẫn là Ngôn Cảnh Tắc.
Ai bảo Tô Mặc Tu không có kinh nghiệm?
Cảm thấy lại như vậy tiếp, có khả năng sẽ lau súng cướp cò, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể kêu dừng.
Chỗ này không quá thích hợp, không thể lại tiếp tục.
Tô Mặc Tu phát hiện mình bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, định rời khỏi lồng ngực Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ lưng y một chút: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Tô Mặc Tu: “……” Khẩu khí Ngôn Cảnh Tắc dỗ người này là sao? Y là người cần người khác dỗ ư?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã bị thương, y vẫn đừng nên cử động thì hơn, miễn cho Ngôn Cảnh Tắc bị thương nữa.
Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu kề lại gần nhau, hai người rất nhanh đã ngủ mất.
Sáng hôm sau thức dậy, thịt thỏ hầm cả đêm đến cả xương cốt cũng có thể nhai nuốt vào bụng, cây đậu bên trong cũng được nấu nhừ.
Thái An chia ra cho mỗi người một chén, lại lấy một cái gói trong ngực ra.
Đôi mắt Trương Nhị Khuyết trừng lớn như quả trứng gà: “Thái An, ngươi còn giấu cái gì nữa vậy!”
“Cái gì gọi là giấu chứ? Ta chỉ là mang theo chút đồ ăn, trước đó không lấy ra thôi." Thái An nói.
“Đây là cái gì? Thịt khô?” Trương Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng.
Thái An trừng mắt nhìn hắn một cái: “Thịt khô đã sớm bị ngươi ăn sạch rồi!” Ông lúc đo có mang theo một ít thịt khô, nhưng lúc trước mọi người không có gì ăn, bèn lấy ra chia cho mọi người.
Sớm biết vậy lúc ấy ông không lấy ra luôn.
Thái An mở gói ra, đổ ra nửa chén bột mì, lại múc nước ấm sạch sẽ trong một cái nồi khác cho vào, làm ra một chén cháo bột sền sệt.
Trương Nhị Khuyết nhanh như bay mà dịch người sang, định cọ mấy muỗng cháo bột.
Nhưng mà hắn còn chưa đi tới gần, Thái An đã bưng cháo bột đi qua chỗ Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn tiên sinh, thân thể ngài không tốt, ăn chén cháo bột đi.”
Trương Nhị Khuyết: Tủi thân!.
Xin hãy đọc truyện tại ~ TRUMt ruyen.
ORG ~
“Đa tạ.” Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận chén cháo bột, trịnh trọng nói cảm ơn.
Ngay từ đầu hắn biểu lộ thân phận với Thái An là không muốn Thái An tới tìm mình phiền toái, nhưng hiện tại, hắn thiệt tình thực lòng mà cảm tạ Thái An.
“Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.” Thái An vội vàng nói.
Tô Mặc Tu: “……” Thái An này rốt cuộc là chuyện như thế nào?!
Thái An đã nhận ra cái gì đó, lập tức nói với Tô Mặc Tu: “Nhị thiếu, Ngôn tiên sinh tướng mạo anh tuấn học thức xuất chúng võ nghệ siêu quần, với ngài là trời sinh một đôi!”
Khóe miệng Tô Mặc Tu lên, nhưng lại cảm thấy có điểm không đúng.
Thái An đánh giá Ngôn Cảnh Tắc cao như vậy?
“Lão Thái, ngươi muốn vỗ mông ngựa cũng phải nói cái gì chân thật chút chớ? Tướng mạo học thức thì thôi, ngươi thế mà còn khen hắn võ nghệ siêu quần?” Trương Nhị Khuyết nổi giận.
Thái An này rốt cuộc là chuyện như thế nào?!
“Ta nói cái gì còn cần ngươi dạy sao?” Thái An lại trừng mắt nhìn Trương Nhị Khuyết một cái, ý bảo Trương Nhị Khuyết đừng quậy.
Trương Nhị Khuyết càng thấy tủi thân.
Hắn thấy tủi thân, bèn đi trừng Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, bị người ta khen như vậy, ngươi cũng không biết ngượng ngùng sao?”
“Ta cảm thấy ông ấy nói chính là lời nói thật.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.
Trương Nhị Khuyết nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ!”
“Có lẽ là một tướng quân?”
“Tướng quân dễ làm vậy hả? Nếu ngươi có thể làm tướng quân, ta sẽ ăn luôn cái nồi đằng kia!” Trương Nhị Khuyết chỉ vào nồi sắt nói.
Thái An: “……”
Trương Nhị Khuyết cảm thấy biểu cảm của Thái An quái quái, nhịn không được nói: “Không thể nào, không phải ngươi thật sự cảm thấy hắn có thể làm tướng quân đó chứ?"
Thái An: “……”
Tô Mặc Tu cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có thể làm tướng quân, dẫu sao tướng quân đều là phải ở trên chiến trường chém giết ra, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn câu dẫn y, muốn y nuôi hắn, không muốn đi tòng quân, bộ dáng này làm sao làm tướng quân?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói thôi thì đâu có phạm pháp! Tô Mặc Tu nói: “Đừng nói nữa.
Sửa sang đồ đạc lại, chuẩn bị xuất phát!”
Nói xong, Tô Mặc Tu còn nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Chúng ta phải thu dọn nhiều thứ, ngươi ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Được.”
Tô Mặc Tu thấy hắn ngoan ngoãn ngồi, thỏa mãn một trận, lập tức dẫn người bận rộn lên.
Ngôn Cảnh Tắc một bên nhìn y bận việc, một bên ăn cháo bột trên tay, đồng thời cân nhắc —— hắn phải làm sao mới có thể cùng Tô Mặc Tu cưỡi một con ngựa?
Loại thời tiết này, tách ra cưỡi ngựa trên cơ bản đừng mong nói chuyện, nhưng cùng cưỡi một con ngựa thì khác……
Ăn cháo bột xong, lại thêm nước tráng sơ uống sạch sẽ phần dính dưới đáy, Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi có nên giả vờ thân thể không khỏe, nghĩ cách cưỡi chung ngựa với Tô Mặc Tu hay không, đã nghe Tô Mặc Tu nói: "Vết thương ngươi chưa lành, cùng ta cưỡi một con ngựa đi!"
Căn bản là không cần hắn suy nghĩ luôn…… Ngôn Cảnh Tắc cười với Tô Mặc Tu, chớp đôi mắt một chút: “Được.”
Tô Mặc Tu có loại xúc động muốn lấy quần áo đem bọc Ngôn Cảnh Tắc lại, không cho người khác nhìn thấy.
Ngôn Cảnh Tắc cũng quá câu nhân!
Đoàn người mang theo đồ đạc thượng vàng hạ cám đều để mấy con ngựa khác chở, ngay cả trên lưng Tiểu Hoa cũng được chất lên số mã liêu còn lại, cũng chỉ có ngựa của Tô Mặc Tu không cần chở mấy thứ này.
Nhưng nó phải chở hai người.
May mắn đây là một con ngựa tốt cả chiến sĩ trọng giáp cũng chở nổi, tuy bị đói bụng hai tháng nay gầy hơn rất nhiều, nhưng Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu phân lượng lại không nặng, cũng không đến mức áp nó suy sụp.
Đoàn người cứ như vậy hướng Khung Nam thành mà đi.
Thái An đối với Khung Sơn bên này rất hiểu biết, mang theo mọi người một đường hướng nam, cũng không quay về lối cũ còn chưa tính, buổi tối cùng ngày, thế nhưng ông còn tìm được một nơi từng là sơn trại của bọn cướp, cho mọi người đặt chân.
Thấy người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm, Thái An sờ sờ ria mép bên miệng mình: "Sơn tặc Khung Sơn này nọ, ở đâu có sơn trại, ta rõ ràng hết! Năm đó sau khi Chu tướng quân giết hết sơn tặc ở Khung Sơn, ta đã tự mình chạy qua tất cả sơn trại."
Sơn trại của sơn tặc là có không ít tài vật, Chu Tĩnh Sơn dẫn người diệt sơn tặc xong, sẽ đương trường phân một ít vàng bạc châu báu cho các thủ hạ, còn lại thì cho người của quân doanh dọn đi.
Nếu muốn dọn đi, tất cả đồ vật đương nhiên đều phải nhập vào sổ sách, Thái An chính là phòng thu chi lúc trước đi theo tính sổ.
Nhưng mà, so với những nơi sơn tặc ở trước đó, sơn trại tối nay bọn họ đặt chân này có chỗ không giống.
Những sơn trại trước hẳn là không có thân thích gì, cứ dứt khoát dựa vào địa hình, dựa vào sườn núi, một chỗ ao hãm hoặc thạch động che lại, tạo một căn phòng lớn cho phép nhiều người cư trú, mọi người cùng nhau ở.
Chỗ sơn trại trước mắt này thì khác, trong số bọn họ chắc có rất nhiều người có gia quyến, một chỗ chia ra vài phòng.
Chẳng qua hơn phân nửa phòng ốc đều đã bị thiêu hủy, phòng còn sót lại cũng rách tung toé.
Nhưng dù vậy, cũng có thể nhìn ra được, có vài phòng đã từng có người ở qua.
Thái An nói: “Trước đó có rất nhiều Trấn Bắc quân vào núi tìm Chu tướng quân, hẳn là có người ở chỗ này rồi.
Chúng ta chọn mấy cái phòng mà ở, lại an bài người gác đêm.”
Sơn trại của sơn tặc đều xây ở nơi ẩn nấp, người biết đến rất ít, ít nhất bọn người Nhung giữa trời đông giá rét tới Đại Tề đốt giết đánh cướp không có khả năng biết —— trước kia lúc sơn tặc Khung Sơn tràn lan, tuy sơn tặc sẽ hợp tác với người Nhung, nhưng tuyệt đối không để người Nhung biết hang ổ mình ở nơi nào.
Bởi vậy, chỗ này của bọn họ trên cơ bản là an toàn.
Mọi người bận việc lên, chọn tận cùng bên trong một loại ba gian nhà vào ở, hẳn đây là chỗ của thủ lĩnh sơn tặc và người nhà trước kia, lại đốn củi nhóm lửa nấu mã liêu ăn.
Ăn mã liêu xong đã tới giờ ngủ.
Một loạt ba phòng này cũng không lớn, mọi người an bài ngựa trong phòng lớn nhất, người gác đêm cũng ở trong đó, những người còn lại thì ở phòng đông sương nhóm lửa, tính toán ngủ ở đây.
Trong phòng này có cái giường đất, thật sự rất thích hợp cho người ngủ!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không muốn cùng những người này chen chúc trên giường đất…… Hắn đột nhiên nhìn về phía Tô Mặc Tu, thấp giọng nói: “A Tu, trước đó ta có đi tây sương phòng nhìn thử, bên kia cũng có cái giường đất, chúng ta qua bên kia ngủ nhé?”
Cùng mười mấy người khác nhau chen chúc trên một cái giường đất tuyệt đối không hề thoải mái, quan trọng nhất chính là…… Hắn định chờ lúc đơn độc với Tô Mặc Tu rồi lại xác định rõ quan hệ.
Rất nhanh sẽ về đến Khung Nam thành, không xác định quan hệ, đến lúc đó Tô Mặc Tu chạy thì làm sao bây giờ?
Tô Mặc Tu cũng hạ giọng: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe.”
Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất chủ động, trước đó luôn hôn y thì thôi, hôm nay dọc đường đi cũng trêu chọc y, làm y vừa ngọt ngào, vừa dày vò.
Hiện tại còn muốn đơn độc cùng nhau ngủ….
Ngôn Cảnh Tắc có phải sợ bị y vứt bỏ, nên vội vã có quan hệ xác thịt với y không?
Mặt Tô Mặc Tu đỏ lên, có chút chờ mong, nhưng…… Vẫn là bận tâm thân thể Ngôn Cảnh Tắc.
Y không thể làm cầm thú!
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn chỉ là định thề non hẹn biển một phen thôi mà, Tô Mặc Tu nghĩ hơi bị nhiều…… Nhưng như vậy hình như cũng không tồi?
Ngôn Cảnh Tắc thổi một hơi bên tai Tô Mặc Tu: “Thân thể ta đã khá hơn nhiều rồi.”
“Không được.” Giọng Tô Mặc Tu cự tuyệt có hơi yếu ớt.
“Chẳng lẽ chúng ta phải cùng những người khác ngủ một cái giường đất?” Ngôn Cảnh Tắc vô tội mà nhìn Tô Mặc Tu, “Nhiều người ngủ với nhau như vậy chen chúc lắm, không chừng phải dựa gần người ta……”
Vậy không được! Tô Mặc Tu lập tức nói: “Ta lập tức đi thu dọn!” Dù có để Ngôn Cảnh Tắc ngủ tận trong cùng, y ngủ bên cạnh, cũng có thể có ai đó tư thế ngủ không tốt xoay người một cái….
Quyết không thể để Ngôn Cảnh Tắc ngủ chung với những người khác được! Người này là của y! Của một mình y thôi!
Danh sách chương