Thái An bị Ngôn Cảnh Tắc hô một tiếng, ngừng tiếng khóc, lại vẫn nhịn không được khụt khịt.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Thật sự rất cay mắt.
“Chu tướng quân, sao ngài…… sao ngài……” sau khi không khóc nữa, Thái An đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nay phát sinh, cả người đều cứng đơ.
Người trước mắt theo chân nhị thiếu bọn họ khanh khanh ta ta này, thế mà là Chu tướng quân!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hai tháng trước ta bị Chu Chấn Nhung phản bội, lâm vào mai phục, rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy trốn sang chỗ người Nhung, vì trốn những kẻ đuổi giết ta, còn cạo sạch râu.
Lúc ấy ta bị trọng thương, không còn sức lực trở về, trái trốn phải tàng, dưỡng thương hai tháng mới tốt hơn một chút.”
Ngôn Cảnh Tắc nói rất bình đạm, nhưng Thái An là người trung niên, trải qua rất nhiều chuyện rồi, tự nhiên biết Ngôn Cảnh Tắc muốn làm được như thế có bao nhiêu khó khăn.
Nước mắt ông lại rơi xuống, trả lại cho bản thân mình một cái tát.
Ông thế mà hiểu lầm Chu tướng quân là tiểu bạch kiểm, thật sự quá không nên!
Chu tướng quân là người đỉnh thiên lập địa như vậy, sao có thể là tiểu bạch kiểm!
Vết thương trên người Chu tướng quân kia, đều là chịu trong lúc không ngừng chiến đấu! Hiện tại thân thể hắn yếu, là bởi vì trọng thương chưa lành!
Bị trọng thương như vậy, một thân một mình lưu lạc đến địa phương người Nhung, Chu tướng quân còn có thể chạy ra được, thật sự làm người kính nể.
Còn chuyện mấy ngày nay Chu tướng quân và nhị thiếu……
“Chu tướng quân, ngài và nhị thiếu……” Thái An thấp giọng hỏi.
Chu tướng quân đột nhiên thân cận với nhị thiếu như vậy, có phải có thâm ý gì hay không? Hay là Chu tướng quân hoài nghi Tô tướng quân, bởi vậy muốn nương theo nhị thiếu, điều tra chút chuyện?
Nếu thật như thế…… tuy ông đi theo Tô Hành Dần làm việc, nhưng thù của cha mẹ thê nhi đều là Chu tướng quân giúp ông báo, ông sẽ đứng về phía Chu tướng quân!
Có lẽ, đây là nguyên nhân Chu tướng quân biểu lộ thân phận với ông! Chu tướng quân tin tưởng ông!
Ông nhất định không phụ Chu tướng quân tín nhiệm, vì Chu tướng quân máu chảy đầu rơi!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta nhất kiến chung tình với nhị thiếu nhà các ngươi.”
Thái An đang não bổ một đống lớn: “Gì?”
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Mấy năm nay ta vẫn luôn không cưới vợ sinh con, chính là bởi vì ta thích nam tử, nhưng ta ánh mắt không thấp, nên vẫn luôn không tìm được người mình thích, thẳng đến trước đó gặp được A Tu.”
Thái An: “……” nhị thiếu nhà họ hình như cũng là thế này……
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Mười năm trước tuy ta đã gặp qua A Tu một lần, sau đó lại không gặp y nữa, ngươi cũng thế.
Cho nên lúc ban đầu ta không nhận ra các ngươi, không biết thân phận của y, chỉ một lòng thích y, sau đó…… Không nghĩ tới y lại là con trai của Tô huynh.”
Ngôn Cảnh Tắc nói đến sau đó, thở dài —— mơ ước cháu trai gì đó, thật không tốt lắm.
Thái An thấy Ngôn Cảnh Tắc thương tâm, vội nói: “Tướng quân, ngài bất quá lớn nhị thiếu mười tuổi thôi, lại nhìn tuổi rất trẻ, các ngươi xứng đôi lắm!”
Lời này của Thái An là thiệt tình thực lòng, nhưng nói xong rồi, ông lại không khỏi rối rắm —— Chu tướng quân và nhị thiếu rất xứng đôi, nhưng Chu tướng quân trước đó như vậy…… Chu tướng quân chẳng lẽ là người nằm ở dưới? Nhị thiếu có tài đức gì, thế mà có thể được Chu tướng quân đối đãi như vậy!
“Ta bây giờ chỉ sợ A Tu biết thân phận ta rồi, không muốn cùng ta ở bên nhau,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Cho nên thân phận ta, ngươi không cần nói cho y biết, cũng đừng nói cho những người khác biết.”
Ngôn Cảnh Tắc biểu lộ thân phận với Thái An là không muốn Thái An lại đến tìm mình phiền toái, hoặc là ngầm làm cái gì đó.
Hắn không sợ Trương Nhị Khuyết, tên kia tùy tiện vài câu là có thể lừa gạt qua đi, nhưng Thái An không giống vậy.
Nếu Thái An chán ghét hắn, động chút tay chân vào thuốc hắn uống, vậy hắn chịu đủ.
Còn có Tô Hành Dần bên kia…… Thái An đổi cách nói thì ấn tượng của Tô Hành Dần đối với hắn có khả năng sẽ hoàn toàn bất đồng.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn đã xem qua ký ức nguyên chủ, là có thể nhìn ra được Thái An này rất kính trọng nguyên chủ.
Một người như vậy, trở thành trợ lực của hắn như thế nào cũng đều tốt hơn trở thành kẻ địch.
“Chu tướng quân, ta đều nghe ngài! Ta nhất định không tiết lộ thân phận ngài!” Thái An vội vàng nói, lại khóc.
Chu tướng quân không chết, thật sự thật tốt quá!
Bài vị trường sinh ông lập ở nhà không lập mất công rồi!
Thái An rất kích động, khóc lóc không ngừng, Ngôn Cảnh Tắc thấy ông như vậy, trong lòng cũng có chút không dễ chịu.
Nguyên chủ là người tốt, đáng tiếc bị người hại chết.
“Đừng khóc nữa, bọn họ đều sắp trở lại rồi.” Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thái An—— Thái An lúc này còn đang quỳ, đang ghé vào phía trước hắn mà khóc.
“Ta……” Lời Thái An còn chưa ra khỏi miệng, cửa đã bị mở ra.
Trước đó cách làm của Thái An rõ ràng là muốn điều mọi người đi, đơn độc nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, nên những người ra ngoài làm việc đó đều thả chậm tốc độ, để lại thời gian cho hai người giao lưu.
Nhưng bọn hắn cũng không thể không trở lại…… Cho nên l bọn họ làm việc xong hết, cũng bèn quay trở lại.
Thái An và Ngôn Cảnh Tắc kia, hẳn là cũng đã nói xong rồi chứ?
Thái An người này nói chuyện luôn luôn không lưu tình, Ngôn Cảnh Tắc kia cũng không biết có bị nói đến khóc luôn không nữa.
Cửu Cửu bọn họ đã làm tốt chuẩn bị nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đỏ hốc mắt khụt khịt, không nghĩ tới khi đẩy cửa tiến vào……
Ngôn Cảnh Tắc vẫn ổn, thật ra còn Thái An đang quỳ rạp trên mặt đất mà khóc?
“Ngươi làm cái gì với Thái tiên sinh đó?” Cửu cửu đề phòng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
“Ta có thể làm cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc cạn lời, dứt khoát lại nằm xuống đất lại.
Hắn còn yếu mà!
Còn Thái An, ông lau nước mắt, lập tức ngồi lên, đỏ mắt nói với Cửu Cửu: “Chu…… Ta không sao cả, Ngôn tiên sinh không làm gì ta! Chỉ là cùng Ngôn tiên sinh nói chuyện một phen, nói đến chuyện người Nhung bên kia, ta lại nghĩ đến cha mẹ thê nhi sớm đã không còn."
Thái An người này chỉ cần nói về người trong nhà là dễ dàng khóc sướt mướt, chuyện này thuộc hạ Tô Hành Dần đều biết.
Đây là lại khóc hả?
Nhưng chung quy cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp?
Những người này đều có chút nghi hoặc.
Thái An nhìn Ngôn Cảnh Tắc đã nằm xuống một cái, cũng không để ý tới đám người Cửu Cửu, đứng dậy ngồi vào một góc, khoanh chân mà ngồi, lẳng lặng mà suy nghĩ.
Hết thảy vừa rồi phát sinh, đánh sâu vào ông thật sự có hơi lớn.
Không nghĩ tới…… Chu tướng quân thế mà lại thích nam tử.
Trên đời này, xác thật có một số người trời sinh thích nam tử như vậy, cũng chỉ thích nam tử, Chu tướng quân hẳn là một trong số đó.
Những năm trước kia, tướng quân vẫn luôn lẻ loi một mình, hiện tại thật vất vả mới thích một người, ông có thể ngăn cản sao?
Chắc chắn không thể!
Thật may mắn, nhị thiếu cũng thích tướng quân.
Chỉ là…… Nhị thiếu và tướng quân kém một bối phận, Tô tướng quân có lẽ sẽ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau.
Vậy phải làm sao mới đúng đây? Ông có nên ngẫm lại biện pháp cho Chu tướng quân không?
Từ từ, giờ nghĩ có hơi xa, ông vẫn nên đi sắc thuốc cho tướng quân uống trước cái đã!
Trước đó tuy Thái An cũng sắc thuốc cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng lúc sắc cũng không để bụng được bao nhiêu.
Cái khác không nói, dã sơn tham mà ông trân quý, ngay cả một nhánh bé tẹo cũng chưa cho vào thuốc.
Nhưng hiện tại…… Nếu không phải sợ Ngôn Cảnh Tắc yếu không thể bổ quá mức, Thái An hận không thể đem nguyên cây dã sơn tham bỏ vào toàn bộ!
Không chỉ như thế, lần này cả nước để sắc thuốc, ông đều tự mình ra ngoài xúc tuyết về hóa lỏng.
Bọn đại binh đó một đám dơ thật sự, buổi sáng lên cũng không biết lấy tuyết lau tay lau mặt…… Tuyết bọn nó làm ra có thể sạch sẽ ư?
Sao có thể để Chu tướng quân ăn!
Thái An nghiêm túc sắc thuốc, còn từ trên người mình lấy ra một bao đường phèn tới, chuẩn bị chờ lát thì cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ông ra cửa thích mang một chút đường phèn, đây là một lão binh nói cho ông biết, nói là thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Đường phèn giá cả sang quý, trước đó ông đều luyến tiếc ăn, nhưng hiện tại thuốc này đắng lắm à! Chu tướng quân uống thuốc xong là nên ăn chút đường phèn, còn có thể bổ thân thể!
Thái An đi theo Tô Hành Dần, khởi điểm là làm phòng thu chi, sau lại trở thành quân sư, hiện giờ đã là phụ tá Tô Hành Dần coi trọng nhất, lương bổng một năm ban thưởng vân vân, hơn trăm lượng luôn có.
Ông cô độc một mình, lại không có yêu thích ngắm cảnh sách cổ tranh chữ hoặc là mua đồ cổ linh tinh, của cải càng ngày càng dày, người tuổi lớn còn thích giấu đồ trong người….
Kỳ thật ông ngoại trừ nhân sâm đường phèn ra, còn mang theo bún xào linh tinh, mấy thứ thượng vàng hạ cám.
Ông vốn tính toán không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra tới ăn, hiện tại lại bắt đầu tính toán lấy mấy thứ đó cho Ngôn Cảnh Tắc dùng.
Thái An sắc thuốc xong, liền bưng cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc vừa ngửi, đã ngửi ra được mùi nhân sâm, thân phận này của hắn, quả nhiên không cho hấp thụ ánh sáng là một sai lầm.
Ngôn Cảnh Tắc bưng thuốc lên uống từng ngụm, lúc này, Thái An lại lấy ra một cái gói cho Ngôn Cảnh Tắc: “Tướng quân…… Không, tiên sinh, đây là đường phèn, tiên sinh uống thuốc xong rồi ăn mấy viên……”
Thế nhưng còn có đường phèn? Ngôn Cảnh Tắc có chút kinh ngạc.
Sau đó, còn không đợi hắn cầm, đại môn lại một lần nữa bị mở ra, Tô Mặc Tu đã trở lại.
“Thái An, ngươi đang làm gì?” Hôm nay hai người Tô Mặc Tu và Trương Nhị Khuyết đến chỗ hôm qua bắt được sơn sương mà thủ, nhưng mà cũng không bắt được sơn dương, cũng không bắt được thỏ linh tinh gì, chỉ có thể tay không mà về.
Cái gì cũng chưa tìm được, Ngôn Cảnh Tắc sợ là sẽ đói bụng rồi…… Tô Mặc Tu ảo não trong lòng, tâm tình cũng không tốt lắm, kết quả vừa về, thế nhưng còn nhìn thấy Thái An ghé vào người Ngôn Cảnh Tắc.
Trương Nhị Khuyết đối với Ngôn Cảnh Tắc không quá hữu hảo, Thái An cũng giống thế.
Chẳng qua Thái An người này luôn luôn thức thời, biết thái độ của y rồi hẳn là sẽ không nhiều chuyện, y cũng không có khả năng lôi kéo một người đọc sách như Thái An ra ngoài đi săn, nên mới chỉ mang Trương Nhị Khuyết theo.
Kết quả hiện tại……
Lo lắng Ngôn Cảnh Tắc bị khi dễ, Tô Mặc Tu nhanh chóng tiến lên, trên mặt y tràn đầy vội vàng.
“Thái tiên sinh sắc thuốc cho ta.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu nhìn thấy chén thuốc kia, yên tâm hơn rất nhiều, lại nhìn về phía cái gói Thái An cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc mở gói ra, bên trong có bao giấy dầu, lại mở giấy dầu ra….
Bên trong là một ít đường phèn giã nhuyễn màu màu: “Thái tiên sinh nói thuốc rất đắng, cho ta một ít đường phèn ăn.” Hắn không muốn để Tô Mặc Tu hoài nghi mình, nếu như thế, toàn bộ chuyện đều nên nói rõ ràng.
Thái An thế mà cho Ngôn Cảnh Tắc đường phèn? Tô Mặc Tu nhíu mày nhìn về phía Thái An.
Những người khác cũng đồng dạng khó hiểu —— Thái tiên sinh sao đột nhiên đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Ta và Thái tiên sinh tham thảo học vấn một chút, Thái tiên sinh rất kính nể ta.”
Tô Mặc Tu không quá tin tưởng.
Lấy tính cách của Thái An, không quá khả năng đi theo Ngôn Cảnh Tắc tham thảo học vấn, không phải ông ấy…… coi trọng Ngôn Cảnh Tắc đó chứ?
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta thảo luận một chút Chế địch sách mà Lý quý tướng quân tiền triều để lại, ta còn nói với ông ấy một vài chuyện người Nhung bên kia."
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc cười rồi bắt đầu nói với Tô Mặc Tu.
Ký ức nguyên chủ hắn đều có, chính hắn trong xuyên qua càng học vô số thứ, làm qua hoàng đế thi qua Trạng Nguyên, tất nhiên lời nói thực tế.
Thậm chí trừ Tô Mặc Tu và Thái An ra, những người khác đều nghe được nhưng không hiểu ra sao.
Đến sau đó, ngay cả Thái An cũng nghe không hiểu lắm —— ông am hiểu tính sổ, bài binh bố trận linh tinh cũng hiểu một ít, nhưng tứ thư ngũ kinh chỉ đơn giản xem qua, cầm kỳ thư họa càng một mực không hiểu.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc bất đồng, mặc kệ phương diện nào, hắn đều há mồm là tới.
Không hổ là Chu tướng quân, hiểu nhiều như vậy! Thái An càng sùng bái Ngôn Cảnh Tắc hơn nữa.
Đôi mắt Tô Mặc Tu cũng càng ngày càng sáng.
Người y thích quá lợi hại!
Người như vậy nhất định phải giấu kĩ…… Tô Mặc Tu nghiêng người, ngăn cản ánh mắt Thái An nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới một màn này, hướng tới Tô Mặc Tu cười rộ lên.
Mặt Tô Mặc Tu đỏ rồi đen đen rồi đỏ: “Ta lột quả phỉ cho ngươi ăn!”
Tối hôm trước y mang quả phỉ về giữ lại không ăn, bây giờ vừa lúc có thể lấy tới ăn.
“Ừ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lột quả phỉ tới, lột ra rồi thì đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Ngươi ăn một quả, ta sẽ theo ăn một quả, nếu ngươi không ăn thì ta cũng không ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu nghe vậy, trong lòng ngọt lâng lâng, chẳng sợ bọn họ chia ra quả phỉ tổng cộng không được mấy viên, cũng ăn đến đặc biệt ngọt ngào.
Thái An mắt trông mong mà đưa quả phỉ của mình sang: “Nhị thiếu, Ngôn tiên sinh, ta ăn không hết……”
"Chỉ có chút ít như vậy, ngươi không có khả năng ăn không hết.” Tô Mặc Tu lại nhíu mày lần nữa, hoài nghi mà nhìn về phía Thái An.
Thái An ý thức được gì đó: “……” Nhị thiếu, ngươi thật sự hiểu lầm!
“Lão Thái, nếu ngươi ăn không hết, có thể cho ta nè!” Trương Nhị Khuyết ồn ào.
Thái An nhìn thoáng qua Trương Nhị Khuyết, lạnh lùng mà “Ha!” một tiếng, cầm quả phỉ của mình đi đến một góc.
Chính ông còn bị đói đây! Không cho Trương Nhị Khuyết ăn đâu!
Trương Nhị Khuyết đã sớm ăn xong phần quả phỉ của mình, có chút nhàm chán, bèn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Không nghĩ tới ngươi còn là một người đọc sách, biết nói chi, hồ, giả, dã!”
"Chỉ học một chút." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Ta nói ngươi nghe nè, học mấy thứ đó, thời khắc mấu chốt vô dụng! Nếu ngươi không học mấy thứ đó mà sửa thành tập võ, căn bản sẽ không thay đổi thành bộ dáng bây giờ đâu!” Trương Nhị Khuyết nói, ở bọn họ nơi này đọc sách gà mờ gì đó không để làm gì, còn không bằng tập võ làm tướng quân!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chuyện này cũng không nhất định.”
"Sao không chứ? Nếu ta gặp phải chuyện như ngươi, chắc chắn sẽ phế sạch toàn bộ đám người Nhung đó!" Trương Nhị Khuyết nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
“Sao? Ngươi không tin? Một mình ta có thể đánh mười ngươi luôn á!” Trương Nhị Khuyết vỗ vỗ cánh tay thô tráng của mình một chút.
“Nếu ta không bị thương, ngươi thắng không được ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Đôi mắt Trương Nhị Khuyết trừng đến như cái chuông đồng: “Ngươi nói mạnh miệng cũng không đỏ mặt? Ngươi có biết không, lão tử có thể ở chỗ người Nhung giết ra luôn! Nếu ngươi có thể thắng ta… Ta… Ta sẽ ăn mười cân quả phỉ luôn cả xác!"
Ngôn Cảnh Tắc: “Luận võ có thể, ăn quả phỉ thì không cần……”
“Cần! Đến lúc đó chúng ta so một lần! Nếu ngươi thua thì đáp ứng ta một chuyện!” Trương Nhị Khuyết lớn tiếng nói.
Thái An: “……” Nhị Khuyết là không cần răng, hay là không cần dạ dày vậy?
Tô Mặc Tu lại có điểm sốt ruột: “Trương Nhị Khuyết, ngươi muốn luận võ thì luận với ta nè!”
Trương Nhị Khuyết là người thân thủ tốt nhất trong số thuộc hạ của cha y, Ngôn Cảnh Tắc sao có thể so được? Ngay cả y cũng đánh không lại Trương Nhị Khuyết!
Người y thích cái gì cũng tốt, chỉ là…… Hơi thích nói mạnh miệng một chút thôi.
Nhưng đều do Trương Nhị Khuyết khiêu khích mà!
Tô Mặc Tu lại nói: “Thôi, ta là một người đọc sách, không đánh với ngươi…… Như vậy đi, để ca ca ta tới!” Anh trai y bỏ võ theo văn thất bại, sau đó luyện võ lần nữa, rút kinh nghiệm xương máu, chính là luyện thân thủ đến đặc biệt tốt, trong số thuộc hạ của cha y, cũng chỉ có ca ca có thể cùng Trương Nhị Khuyết đánh ngang tay.
“Được thôi!” Trương Nhị Khuyết không chút do dự đồng ý.
Tô Mặc Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười trấn an.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Không thể thấy Nhị Khuyết ăn phỉ mang cả xác rồi….
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Thật sự rất cay mắt.
“Chu tướng quân, sao ngài…… sao ngài……” sau khi không khóc nữa, Thái An đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nay phát sinh, cả người đều cứng đơ.
Người trước mắt theo chân nhị thiếu bọn họ khanh khanh ta ta này, thế mà là Chu tướng quân!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hai tháng trước ta bị Chu Chấn Nhung phản bội, lâm vào mai phục, rơi vào đường cùng chỉ có thể chạy trốn sang chỗ người Nhung, vì trốn những kẻ đuổi giết ta, còn cạo sạch râu.
Lúc ấy ta bị trọng thương, không còn sức lực trở về, trái trốn phải tàng, dưỡng thương hai tháng mới tốt hơn một chút.”
Ngôn Cảnh Tắc nói rất bình đạm, nhưng Thái An là người trung niên, trải qua rất nhiều chuyện rồi, tự nhiên biết Ngôn Cảnh Tắc muốn làm được như thế có bao nhiêu khó khăn.
Nước mắt ông lại rơi xuống, trả lại cho bản thân mình một cái tát.
Ông thế mà hiểu lầm Chu tướng quân là tiểu bạch kiểm, thật sự quá không nên!
Chu tướng quân là người đỉnh thiên lập địa như vậy, sao có thể là tiểu bạch kiểm!
Vết thương trên người Chu tướng quân kia, đều là chịu trong lúc không ngừng chiến đấu! Hiện tại thân thể hắn yếu, là bởi vì trọng thương chưa lành!
Bị trọng thương như vậy, một thân một mình lưu lạc đến địa phương người Nhung, Chu tướng quân còn có thể chạy ra được, thật sự làm người kính nể.
Còn chuyện mấy ngày nay Chu tướng quân và nhị thiếu……
“Chu tướng quân, ngài và nhị thiếu……” Thái An thấp giọng hỏi.
Chu tướng quân đột nhiên thân cận với nhị thiếu như vậy, có phải có thâm ý gì hay không? Hay là Chu tướng quân hoài nghi Tô tướng quân, bởi vậy muốn nương theo nhị thiếu, điều tra chút chuyện?
Nếu thật như thế…… tuy ông đi theo Tô Hành Dần làm việc, nhưng thù của cha mẹ thê nhi đều là Chu tướng quân giúp ông báo, ông sẽ đứng về phía Chu tướng quân!
Có lẽ, đây là nguyên nhân Chu tướng quân biểu lộ thân phận với ông! Chu tướng quân tin tưởng ông!
Ông nhất định không phụ Chu tướng quân tín nhiệm, vì Chu tướng quân máu chảy đầu rơi!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta nhất kiến chung tình với nhị thiếu nhà các ngươi.”
Thái An đang não bổ một đống lớn: “Gì?”
Ngôn Cảnh Tắc ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Mấy năm nay ta vẫn luôn không cưới vợ sinh con, chính là bởi vì ta thích nam tử, nhưng ta ánh mắt không thấp, nên vẫn luôn không tìm được người mình thích, thẳng đến trước đó gặp được A Tu.”
Thái An: “……” nhị thiếu nhà họ hình như cũng là thế này……
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Mười năm trước tuy ta đã gặp qua A Tu một lần, sau đó lại không gặp y nữa, ngươi cũng thế.
Cho nên lúc ban đầu ta không nhận ra các ngươi, không biết thân phận của y, chỉ một lòng thích y, sau đó…… Không nghĩ tới y lại là con trai của Tô huynh.”
Ngôn Cảnh Tắc nói đến sau đó, thở dài —— mơ ước cháu trai gì đó, thật không tốt lắm.
Thái An thấy Ngôn Cảnh Tắc thương tâm, vội nói: “Tướng quân, ngài bất quá lớn nhị thiếu mười tuổi thôi, lại nhìn tuổi rất trẻ, các ngươi xứng đôi lắm!”
Lời này của Thái An là thiệt tình thực lòng, nhưng nói xong rồi, ông lại không khỏi rối rắm —— Chu tướng quân và nhị thiếu rất xứng đôi, nhưng Chu tướng quân trước đó như vậy…… Chu tướng quân chẳng lẽ là người nằm ở dưới? Nhị thiếu có tài đức gì, thế mà có thể được Chu tướng quân đối đãi như vậy!
“Ta bây giờ chỉ sợ A Tu biết thân phận ta rồi, không muốn cùng ta ở bên nhau,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Cho nên thân phận ta, ngươi không cần nói cho y biết, cũng đừng nói cho những người khác biết.”
Ngôn Cảnh Tắc biểu lộ thân phận với Thái An là không muốn Thái An lại đến tìm mình phiền toái, hoặc là ngầm làm cái gì đó.
Hắn không sợ Trương Nhị Khuyết, tên kia tùy tiện vài câu là có thể lừa gạt qua đi, nhưng Thái An không giống vậy.
Nếu Thái An chán ghét hắn, động chút tay chân vào thuốc hắn uống, vậy hắn chịu đủ.
Còn có Tô Hành Dần bên kia…… Thái An đổi cách nói thì ấn tượng của Tô Hành Dần đối với hắn có khả năng sẽ hoàn toàn bất đồng.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, hắn đã xem qua ký ức nguyên chủ, là có thể nhìn ra được Thái An này rất kính trọng nguyên chủ.
Một người như vậy, trở thành trợ lực của hắn như thế nào cũng đều tốt hơn trở thành kẻ địch.
“Chu tướng quân, ta đều nghe ngài! Ta nhất định không tiết lộ thân phận ngài!” Thái An vội vàng nói, lại khóc.
Chu tướng quân không chết, thật sự thật tốt quá!
Bài vị trường sinh ông lập ở nhà không lập mất công rồi!
Thái An rất kích động, khóc lóc không ngừng, Ngôn Cảnh Tắc thấy ông như vậy, trong lòng cũng có chút không dễ chịu.
Nguyên chủ là người tốt, đáng tiếc bị người hại chết.
“Đừng khóc nữa, bọn họ đều sắp trở lại rồi.” Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thái An—— Thái An lúc này còn đang quỳ, đang ghé vào phía trước hắn mà khóc.
“Ta……” Lời Thái An còn chưa ra khỏi miệng, cửa đã bị mở ra.
Trước đó cách làm của Thái An rõ ràng là muốn điều mọi người đi, đơn độc nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, nên những người ra ngoài làm việc đó đều thả chậm tốc độ, để lại thời gian cho hai người giao lưu.
Nhưng bọn hắn cũng không thể không trở lại…… Cho nên l bọn họ làm việc xong hết, cũng bèn quay trở lại.
Thái An và Ngôn Cảnh Tắc kia, hẳn là cũng đã nói xong rồi chứ?
Thái An người này nói chuyện luôn luôn không lưu tình, Ngôn Cảnh Tắc kia cũng không biết có bị nói đến khóc luôn không nữa.
Cửu Cửu bọn họ đã làm tốt chuẩn bị nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đỏ hốc mắt khụt khịt, không nghĩ tới khi đẩy cửa tiến vào……
Ngôn Cảnh Tắc vẫn ổn, thật ra còn Thái An đang quỳ rạp trên mặt đất mà khóc?
“Ngươi làm cái gì với Thái tiên sinh đó?” Cửu cửu đề phòng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
“Ta có thể làm cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc cạn lời, dứt khoát lại nằm xuống đất lại.
Hắn còn yếu mà!
Còn Thái An, ông lau nước mắt, lập tức ngồi lên, đỏ mắt nói với Cửu Cửu: “Chu…… Ta không sao cả, Ngôn tiên sinh không làm gì ta! Chỉ là cùng Ngôn tiên sinh nói chuyện một phen, nói đến chuyện người Nhung bên kia, ta lại nghĩ đến cha mẹ thê nhi sớm đã không còn."
Thái An người này chỉ cần nói về người trong nhà là dễ dàng khóc sướt mướt, chuyện này thuộc hạ Tô Hành Dần đều biết.
Đây là lại khóc hả?
Nhưng chung quy cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp?
Những người này đều có chút nghi hoặc.
Thái An nhìn Ngôn Cảnh Tắc đã nằm xuống một cái, cũng không để ý tới đám người Cửu Cửu, đứng dậy ngồi vào một góc, khoanh chân mà ngồi, lẳng lặng mà suy nghĩ.
Hết thảy vừa rồi phát sinh, đánh sâu vào ông thật sự có hơi lớn.
Không nghĩ tới…… Chu tướng quân thế mà lại thích nam tử.
Trên đời này, xác thật có một số người trời sinh thích nam tử như vậy, cũng chỉ thích nam tử, Chu tướng quân hẳn là một trong số đó.
Những năm trước kia, tướng quân vẫn luôn lẻ loi một mình, hiện tại thật vất vả mới thích một người, ông có thể ngăn cản sao?
Chắc chắn không thể!
Thật may mắn, nhị thiếu cũng thích tướng quân.
Chỉ là…… Nhị thiếu và tướng quân kém một bối phận, Tô tướng quân có lẽ sẽ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau.
Vậy phải làm sao mới đúng đây? Ông có nên ngẫm lại biện pháp cho Chu tướng quân không?
Từ từ, giờ nghĩ có hơi xa, ông vẫn nên đi sắc thuốc cho tướng quân uống trước cái đã!
Trước đó tuy Thái An cũng sắc thuốc cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng lúc sắc cũng không để bụng được bao nhiêu.
Cái khác không nói, dã sơn tham mà ông trân quý, ngay cả một nhánh bé tẹo cũng chưa cho vào thuốc.
Nhưng hiện tại…… Nếu không phải sợ Ngôn Cảnh Tắc yếu không thể bổ quá mức, Thái An hận không thể đem nguyên cây dã sơn tham bỏ vào toàn bộ!
Không chỉ như thế, lần này cả nước để sắc thuốc, ông đều tự mình ra ngoài xúc tuyết về hóa lỏng.
Bọn đại binh đó một đám dơ thật sự, buổi sáng lên cũng không biết lấy tuyết lau tay lau mặt…… Tuyết bọn nó làm ra có thể sạch sẽ ư?
Sao có thể để Chu tướng quân ăn!
Thái An nghiêm túc sắc thuốc, còn từ trên người mình lấy ra một bao đường phèn tới, chuẩn bị chờ lát thì cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ông ra cửa thích mang một chút đường phèn, đây là một lão binh nói cho ông biết, nói là thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Đường phèn giá cả sang quý, trước đó ông đều luyến tiếc ăn, nhưng hiện tại thuốc này đắng lắm à! Chu tướng quân uống thuốc xong là nên ăn chút đường phèn, còn có thể bổ thân thể!
Thái An đi theo Tô Hành Dần, khởi điểm là làm phòng thu chi, sau lại trở thành quân sư, hiện giờ đã là phụ tá Tô Hành Dần coi trọng nhất, lương bổng một năm ban thưởng vân vân, hơn trăm lượng luôn có.
Ông cô độc một mình, lại không có yêu thích ngắm cảnh sách cổ tranh chữ hoặc là mua đồ cổ linh tinh, của cải càng ngày càng dày, người tuổi lớn còn thích giấu đồ trong người….
Kỳ thật ông ngoại trừ nhân sâm đường phèn ra, còn mang theo bún xào linh tinh, mấy thứ thượng vàng hạ cám.
Ông vốn tính toán không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra tới ăn, hiện tại lại bắt đầu tính toán lấy mấy thứ đó cho Ngôn Cảnh Tắc dùng.
Thái An sắc thuốc xong, liền bưng cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc vừa ngửi, đã ngửi ra được mùi nhân sâm, thân phận này của hắn, quả nhiên không cho hấp thụ ánh sáng là một sai lầm.
Ngôn Cảnh Tắc bưng thuốc lên uống từng ngụm, lúc này, Thái An lại lấy ra một cái gói cho Ngôn Cảnh Tắc: “Tướng quân…… Không, tiên sinh, đây là đường phèn, tiên sinh uống thuốc xong rồi ăn mấy viên……”
Thế nhưng còn có đường phèn? Ngôn Cảnh Tắc có chút kinh ngạc.
Sau đó, còn không đợi hắn cầm, đại môn lại một lần nữa bị mở ra, Tô Mặc Tu đã trở lại.
“Thái An, ngươi đang làm gì?” Hôm nay hai người Tô Mặc Tu và Trương Nhị Khuyết đến chỗ hôm qua bắt được sơn sương mà thủ, nhưng mà cũng không bắt được sơn dương, cũng không bắt được thỏ linh tinh gì, chỉ có thể tay không mà về.
Cái gì cũng chưa tìm được, Ngôn Cảnh Tắc sợ là sẽ đói bụng rồi…… Tô Mặc Tu ảo não trong lòng, tâm tình cũng không tốt lắm, kết quả vừa về, thế nhưng còn nhìn thấy Thái An ghé vào người Ngôn Cảnh Tắc.
Trương Nhị Khuyết đối với Ngôn Cảnh Tắc không quá hữu hảo, Thái An cũng giống thế.
Chẳng qua Thái An người này luôn luôn thức thời, biết thái độ của y rồi hẳn là sẽ không nhiều chuyện, y cũng không có khả năng lôi kéo một người đọc sách như Thái An ra ngoài đi săn, nên mới chỉ mang Trương Nhị Khuyết theo.
Kết quả hiện tại……
Lo lắng Ngôn Cảnh Tắc bị khi dễ, Tô Mặc Tu nhanh chóng tiến lên, trên mặt y tràn đầy vội vàng.
“Thái tiên sinh sắc thuốc cho ta.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười với Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu nhìn thấy chén thuốc kia, yên tâm hơn rất nhiều, lại nhìn về phía cái gói Thái An cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc mở gói ra, bên trong có bao giấy dầu, lại mở giấy dầu ra….
Bên trong là một ít đường phèn giã nhuyễn màu màu: “Thái tiên sinh nói thuốc rất đắng, cho ta một ít đường phèn ăn.” Hắn không muốn để Tô Mặc Tu hoài nghi mình, nếu như thế, toàn bộ chuyện đều nên nói rõ ràng.
Thái An thế mà cho Ngôn Cảnh Tắc đường phèn? Tô Mặc Tu nhíu mày nhìn về phía Thái An.
Những người khác cũng đồng dạng khó hiểu —— Thái tiên sinh sao đột nhiên đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Ta và Thái tiên sinh tham thảo học vấn một chút, Thái tiên sinh rất kính nể ta.”
Tô Mặc Tu không quá tin tưởng.
Lấy tính cách của Thái An, không quá khả năng đi theo Ngôn Cảnh Tắc tham thảo học vấn, không phải ông ấy…… coi trọng Ngôn Cảnh Tắc đó chứ?
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chúng ta thảo luận một chút Chế địch sách mà Lý quý tướng quân tiền triều để lại, ta còn nói với ông ấy một vài chuyện người Nhung bên kia."
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc cười rồi bắt đầu nói với Tô Mặc Tu.
Ký ức nguyên chủ hắn đều có, chính hắn trong xuyên qua càng học vô số thứ, làm qua hoàng đế thi qua Trạng Nguyên, tất nhiên lời nói thực tế.
Thậm chí trừ Tô Mặc Tu và Thái An ra, những người khác đều nghe được nhưng không hiểu ra sao.
Đến sau đó, ngay cả Thái An cũng nghe không hiểu lắm —— ông am hiểu tính sổ, bài binh bố trận linh tinh cũng hiểu một ít, nhưng tứ thư ngũ kinh chỉ đơn giản xem qua, cầm kỳ thư họa càng một mực không hiểu.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc bất đồng, mặc kệ phương diện nào, hắn đều há mồm là tới.
Không hổ là Chu tướng quân, hiểu nhiều như vậy! Thái An càng sùng bái Ngôn Cảnh Tắc hơn nữa.
Đôi mắt Tô Mặc Tu cũng càng ngày càng sáng.
Người y thích quá lợi hại!
Người như vậy nhất định phải giấu kĩ…… Tô Mặc Tu nghiêng người, ngăn cản ánh mắt Thái An nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới một màn này, hướng tới Tô Mặc Tu cười rộ lên.
Mặt Tô Mặc Tu đỏ rồi đen đen rồi đỏ: “Ta lột quả phỉ cho ngươi ăn!”
Tối hôm trước y mang quả phỉ về giữ lại không ăn, bây giờ vừa lúc có thể lấy tới ăn.
“Ừ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu lột quả phỉ tới, lột ra rồi thì đưa cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Ngươi ăn một quả, ta sẽ theo ăn một quả, nếu ngươi không ăn thì ta cũng không ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu nghe vậy, trong lòng ngọt lâng lâng, chẳng sợ bọn họ chia ra quả phỉ tổng cộng không được mấy viên, cũng ăn đến đặc biệt ngọt ngào.
Thái An mắt trông mong mà đưa quả phỉ của mình sang: “Nhị thiếu, Ngôn tiên sinh, ta ăn không hết……”
"Chỉ có chút ít như vậy, ngươi không có khả năng ăn không hết.” Tô Mặc Tu lại nhíu mày lần nữa, hoài nghi mà nhìn về phía Thái An.
Thái An ý thức được gì đó: “……” Nhị thiếu, ngươi thật sự hiểu lầm!
“Lão Thái, nếu ngươi ăn không hết, có thể cho ta nè!” Trương Nhị Khuyết ồn ào.
Thái An nhìn thoáng qua Trương Nhị Khuyết, lạnh lùng mà “Ha!” một tiếng, cầm quả phỉ của mình đi đến một góc.
Chính ông còn bị đói đây! Không cho Trương Nhị Khuyết ăn đâu!
Trương Nhị Khuyết đã sớm ăn xong phần quả phỉ của mình, có chút nhàm chán, bèn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Không nghĩ tới ngươi còn là một người đọc sách, biết nói chi, hồ, giả, dã!”
"Chỉ học một chút." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Ta nói ngươi nghe nè, học mấy thứ đó, thời khắc mấu chốt vô dụng! Nếu ngươi không học mấy thứ đó mà sửa thành tập võ, căn bản sẽ không thay đổi thành bộ dáng bây giờ đâu!” Trương Nhị Khuyết nói, ở bọn họ nơi này đọc sách gà mờ gì đó không để làm gì, còn không bằng tập võ làm tướng quân!
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chuyện này cũng không nhất định.”
"Sao không chứ? Nếu ta gặp phải chuyện như ngươi, chắc chắn sẽ phế sạch toàn bộ đám người Nhung đó!" Trương Nhị Khuyết nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
“Sao? Ngươi không tin? Một mình ta có thể đánh mười ngươi luôn á!” Trương Nhị Khuyết vỗ vỗ cánh tay thô tráng của mình một chút.
“Nếu ta không bị thương, ngươi thắng không được ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Đôi mắt Trương Nhị Khuyết trừng đến như cái chuông đồng: “Ngươi nói mạnh miệng cũng không đỏ mặt? Ngươi có biết không, lão tử có thể ở chỗ người Nhung giết ra luôn! Nếu ngươi có thể thắng ta… Ta… Ta sẽ ăn mười cân quả phỉ luôn cả xác!"
Ngôn Cảnh Tắc: “Luận võ có thể, ăn quả phỉ thì không cần……”
“Cần! Đến lúc đó chúng ta so một lần! Nếu ngươi thua thì đáp ứng ta một chuyện!” Trương Nhị Khuyết lớn tiếng nói.
Thái An: “……” Nhị Khuyết là không cần răng, hay là không cần dạ dày vậy?
Tô Mặc Tu lại có điểm sốt ruột: “Trương Nhị Khuyết, ngươi muốn luận võ thì luận với ta nè!”
Trương Nhị Khuyết là người thân thủ tốt nhất trong số thuộc hạ của cha y, Ngôn Cảnh Tắc sao có thể so được? Ngay cả y cũng đánh không lại Trương Nhị Khuyết!
Người y thích cái gì cũng tốt, chỉ là…… Hơi thích nói mạnh miệng một chút thôi.
Nhưng đều do Trương Nhị Khuyết khiêu khích mà!
Tô Mặc Tu lại nói: “Thôi, ta là một người đọc sách, không đánh với ngươi…… Như vậy đi, để ca ca ta tới!” Anh trai y bỏ võ theo văn thất bại, sau đó luyện võ lần nữa, rút kinh nghiệm xương máu, chính là luyện thân thủ đến đặc biệt tốt, trong số thuộc hạ của cha y, cũng chỉ có ca ca có thể cùng Trương Nhị Khuyết đánh ngang tay.
“Được thôi!” Trương Nhị Khuyết không chút do dự đồng ý.
Tô Mặc Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng tới Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười trấn an.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Không thể thấy Nhị Khuyết ăn phỉ mang cả xác rồi….
Danh sách chương