Thần Nhật chiến giáp tỏa ra hồng sắc quang mang thập phần mãnh liệt, những sợi hồng tuyến bắt đầu khuếch đại, mỗi sợi mở rộng ra đến hai, ba thước. Lục Mộng Thần nhìn thấy vậy thì cũng bị chấn kinh, cảm thấy mình hoàn toàn giống như một con sứa! Từng sợi hồng tuyến vươn ra thật dài, thập phần linh hoạt, không ngừng chuyển động trong không khí. Chúng che lấp tất cả các góc độ, và đánh văng tất cả những con bạch ưng đang vồ đến bay ra ngoài. Bạch ưng dù có lợi hại hơn nữa, cũng không thể đột phá được sự phòng ngự của hồng tuyến.

Lục Mộng Thần nhìn đến đây, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Không ngờ rằng Thần Nhật chiến giáp cũng còn có thể sinh ra biến hóa thần kỳ như thế, vì vậy mà trong lòng hắn rất cao hứng, chân chỉ khẽ dùng sức một chút thì toàn thân liền giống như mũi tên bay xuống phía dưới đạo môn.

Cửa được mở rộng, Lục Mộng Thần khẽ lắc mình lách vào, những con bạch ưng phía sau cũng không có truy tới.

Dưới sự trợ giúp của Thần Nhật chiến giáp, Lục Mộng Thần đã vượt qua đại trận thứ hai của Lăng Phong thiên cung: Bất Tử Ưng Trận. Hắn vừa bước qua cánh cửa thứ ba thì chợt có một hồng thủy đại dương (1) rộng lớn vô bờ bến ập đến vây phủ lấy hắn.

Cái gì thế này? Lục Mộng Thần kinh hãi, tất cả không gian trên dưới trái phải đều là hồng thủy đại dương, căn bản là không có bầu trời, và càng không có khả năng ngự kiếm phi hành.

Đây đúng là trận pháp thứ ba của Lăng Phong thiên cung: Hồng Sắc Tử Hải.

Thần Nhật chiến giáp lại phát ra những tiếng oong oong, rồi phát ra hồng quang lấp loáng chiếu sáng cả một chu vi mấy thước bên trong hồng thủy đại dương. Hàng ngàn hàng vạn hồng tuyến quay ngược trở lại, đan xen luồn lách vào nhau và bao bọc lấy Lục Mộng Thần vào giữa thật kín, tựa như một cái kén tằm.

Mặc dù Lục Mộng Thần bị vây ở bên trong, nhưng nhờ có Thần Nhật Chiến Giáp đã dung hợp với hắn, nên hắn mới có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi biến hóa ở bên ngoài. Thần Nhật chiến giáp giống như là đôi mắt của hắn vậy, sớm đã xuyên vào bên trong hồng thủy đại dương để tìm phương cách phá trận.

Không nhớ rõ là đã trải qua bao lâu, đột nhiên một tiếng nổ "oành" thật lớn vang lên, rồi thì bao nhiêu hồng tuyến ở mặt ngoài Thần Nhật chiến giáp đều mở rộng ra, nước biển rùng rùng chuyển động, rồi tách ra làm hai, để lộ ra một cái động thật lớn. Lục Mộng Thần ngạc nhiên phát hiện ra cánh cửa thứ tư đã xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Thật là kỳ quái! Thần Nhật chiến giáp đã bảo vệ hắn, rồi lại còn có thể hỗ trợ hắn tìm thấy cánh cửa tiếp theo hay sao? Chẳng lẽ ở trong vô minh, tất cả đều đã có an bài của thượng thiên?

Lục Mộng Thần không suy nghĩ nữa, sợ hồng thủy đại dương lại đánh tới nữa, nên liền vội vàng đẩy cánh cửa thứ tư, lách thân đi vào.

Ài…..thật hối hận khi tiến vào cánh cửa này!

Sau khi Lục Mộng Thần bước vào cánh cửa thứ tư, phảng phất như là hắn vừa tiến vào một khoảng không gian trắng bạch không có điểm tận cùng, không có trên, không có dưới, không có trái, không có phải, toàn bộ không gian đều là một màu trắng mênh mông. Nơi đây tạo cho người ta cái cảm giác như là bị hãm vào một tờ giấy trắng, cả tinh thần lẫn thân thể, tất cả đều bị dồn nén lại.

Nhưng điều này vẫn chưa thấm vào đâu. Giờ đây, từng đạo thanh âm bén nhọn vọng tới, hình thành một đạo sóng âm mãnh liệt công kích tới đại não của Lục Mộng Thần.

A, đau quá! Lục Mộng Thần vỗ vỗ lên đầu, thống khổ cúi xuống. Thần Nhật chiến giáp vẫn phát ra hồng sắc quang mang bao phủ lấy hắn, nhưng cũng không thể ngăn cản nổi sóng âm, căn bản là không có biện pháp nào ngăn cản được thế công mãnh liệt của luồng sóng âm đó!

Bỗng nhiên…….

Một đạo sóng âm quái dị khác lại vang lên, lần này là dùng một loại tiết tấu và âm điệu hết sức kỳ dị để đối kháng với luồng sóng âm được phát ra từ không gian trắng mịt mùng kia.

Hai cỗ sóng âm mãnh liệt xung đột với nhau, rồi phát ra những tiếng vi vút như tiếng huýt gió. Bỗng trong lúc đó, cả không gian trắng bạch kia đột nhiên nổ mạnh và phóng ra vô số quang mang chói lòa, nhưng chúng chỉ vừa lóe lên rồi lại biến mất ngay. Chỉ một sát na sau đó, tòa cung điện liền trở lại với cảnh tượng vốn có của nó, thềm đá màu bạc lại hiện ra trước mắt, vây quanh một cái hòn bảo thạch thật lớn, vách tường bốn phía chỉ dùng từng khối bạc xếp lên mà thành. Tất cả sự bày trí tại đây đã tạo nên một khung cảnh thập phần trang nghiêm và thánh khiết.

Quang cảnh vừa trở nên thoáng đãng rõ ràng thì Lục Mộng Thần chợt nhìn thấy một con kim lý (cá chép vàng) đang ngạo nghễ bơi lượn giữa không trung, miệng cá mở lớn và không ngừng phát ra hàng loạt những âm thanh tuyệt vời.

Lục Mộng Thần nghe được những âm thanh thoải mái như thế, liền cảm thấy toàn thân thư thả thống khoái nói không nên lời. Hắn ngẩng đầu lên, kinh hô: "A! Thì ra là ngươi. Tiểu Ngư, làm sao mà ngươi ra ngoài được thế?"

Không sai, đúng là Phật giới kim lý của Phỉ Thúy hồ năm xưa. Nó nhìn Lục Mộng Thần, nói với giọng hết sức khích động: "Mộng Thần, ta ở trong Vân Vụ kiếm nghe được tiếng sóng âm kỳ dị kia, liền nhớ lại những năm trước ta đã rút tỉa được đôi chút bí quyết dùng sóng âm để công kích địch nhân từ Bích Hải Triều Thanh tiêu. Vừa may hôm nay lại có dịp dùng đến, không ngờ rằng lại có thể giúp ngươi phá giải trận này."

Lục Mộng Thần cảm kích gật đầu, nói: "Đa tạ tiểu Ngư!" Tiểu Ngư nghe xong thì liền quẫy đuôi một cái thật mạnh, rồi lại hóa thành một đạo kim quang chui vào trong Vân Vụ kiếm.

Lấy âm chế âm, dưới sự trợ giúp của tiểu Ngư, trận pháp thứ tư của Lăng Phong thiên cung, Bạch Giới Âm Ba trận đã bị Lục Mộng Thần phá giải.

Ở phía trước chừng mấy chục thước, lại xuất hiện một cánh cửa lẳng lạng đứng tại đó. Lục Mộng Thần nhẹ nhàng phi tới gần rồi dừng lại ở trước cửa, hắn giơ tay lên định đẩy nhưng rồi lại ngập ngừng không dám. Bốn trận pháp vừa rồi đã khiến cho hắn trải qua khá nhiều phen hung hiểm, vậy đằng sau cánh cửa này sẽ còn ẩn dấu những gì đây?

Lục Mộng Thần thầm cân nhắc thật lâu, cuối cùng cũng quyết định tiến vào. Hắn cũng muốn biết, rốt cuộc tòa Lăng Phong thiên cung thần kỳ này có phải là đang cất giấu Bất Tử Bí Tàng hay không.

Sau khi đẩy cánh cửa thứ năm ra, Lục Mộng Thần liền nhìn thấy một cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

Tại trung tâm của căn điện này, có chín viên cầu thật lớn, xếp thành một vòng tròn, cả đại điện cũng rộng lớn thênh thang, ở mỗi một góc điện đều có một cột tròn đứng sừng sững tại đó. Trên thân những cây cột này đều có chạm trỗ một vài hình dạng rất quái lạ, còn bốn vách tường xung quanh cũng đều có điêu khắc rất nhiều bức tượng, và mỗi một bức tượng đều có khắc hình một nam nhân thân mặc chiến giáp uy phong lẫm liệt, tay cầm một ngọn xoa tử sáu cạnh, dáng vẻ rất cao ngạo.

Những viên bạch cầu phảng phất như cảm thấy được có ngoại nhân đang tiến vào, nên chúng liền không ngừng phát ra lam sắc quang mang, bề mặt của bạch cầu cũng đột nhiên trở nên trong suốt hơn.

Lục Mộng Thần dời bước về phía trước, đột nhiên phát hiện trong mỗi viên bạch cầu đều có một bạch phát lão nhân đang ngồi ở đó. Những lão nhân ngồi ở trong bạch cầu ai nấy đều có râu tóc bạc phơ, dài đến nửa thước, phủ xuống quá vai. Sắc mặt của họ già nua đầy nếp nhăn, nhưng cũng không thể nhìn ra được tuổi của họ.

Là ai thế nhỉ? Tại sao lại bị nhốt bên trong những viên bạch cầu đó?

Trong khi Lục Mộng Thần đang thắc mắc thì đột nhên có một âm thanh thê lương chậm rãi truyền tới: "Ài…..đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Có lẽ chí ít cũng đã tới hai ngàn năm rồi……chúng ta rốt cuộc vẫn còn sống để có thể nhìn thấy một Tu Chân giả xông vào tòa Lăng Phong thiên cung này, thật là không thể ngờ."

"Xem tu vi của hắn, thì bất quá chỉ mới đạt đến Hòa Đạo kỳ. Vậy thì hắn làm sao có thể xông qua tứ đại trận kia chứ?"

"Ủa, bộ chiến giáp trên người hắn quả thật lợi hại! Chắc chắn không phải là một vật phàm rồi. Xem ra có lẽ nó là một món tiên khí pháp bảo gì đó, nhưng đáng tiếc là hắn còn chưa sử dụng được hết sử ảo diệu của nó."

"Đúng vậy, nhưng nếu chỉ nhờ vào bộ chiến giáp này, thì nhiều lắm cũng chỉ có thể xông qua được ba trận thôi. Không biết trận thứ tứ là Âm Ba Đại Trận, thì hắn đã xông qua bằng cách nào?"

"Chẳng lẽ hắn còn có bảo bối gì khác phải không?"

"Dù là bảo bối gì thì cũng khó chống cự được với sóng âm mãnh liệt và huyền diệu của trận pháp đó!"

Những bạch phát lão nhân kia do đã tịch mịch suốt mấy ngàn năm qua, giờ đây ngẫu nhiên trông thấy một người Tu Chân xông vào, nên đã vồn vã lên tiếng thảo luận, thật là náo nhiệt.

"Các vị tiền bối, xin hỏi chư vị là ai?" Lục Mộng Thần bước đến trước chín viên cầu, hết sức cung kính hỏi.

"Chúng ta là Hải Ngoại Tán Tiên. Hai ngàn năm trước đã bị một tên ác nhân nhốt ở trong tòa Lăng Phong thiên cung này, rồi hắn đã sử dụng đủ loại thủ đoạn để hành hạ chúng ta suốt mấy ngàn năm qua."

"Tán Tiên?" Lục Mộng Thần kinh hô.

Thật là không ngờ, chín lão nhân tang thương này lại là những cao nhân ở trong Tu Chân giới – Tán Tiên! Đối với một người Tu Chân, sau khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất là Quy Thiên hậu kỳ, rồi mới có thể dẫn động thiên kiếp. Nếu thuận lợi kháng cự được thiên kiếp, thì nhục thân sẽ có thể phi thăng thiên giới, trở thành thần tiên. Nếu trình độ bản thân chưa đạt, và không có cách nào chống cự được thiên kiếp, vậy thì người đó chỉ có thể bỏ lại nhục thể, nguyên thần đào thoát, mà trở thành Tán Tiên. Thực lực của Tán Tiên ở tại nhân giới chính là cực mạnh, cho dù là thất đại chưởng môn cũng chỉ có thể khó khăn lắm mới địch được hai Tán Tiên.

Điều đó cho thấy thực lực của Tán Tiên thật lợi hại và đáng sợ đến cỡ nào! Tuy nhiên, người có thể nhốt cả chín vị Tán Tiên vào đây, hẳn là có thực lực cực kỳ kinh khủng!

"Tiểu bằng hữu, ngươi có thể giúp chúng ta làm một việc không?" Một lão nhân khẩn thiết nói.

Lục Mộng Thần nhìn chín vị Tán Tiên này, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác đồng tình, liền gật đầu nói: "Xin lão tiền bối phân phó."

"Kỳ thật việc đó rất đơn giản, chỉ cần ngươi đưa chín viên cầu nhốt chúng ta rời khỏi vị trí hiện nay, như vậy là đã quá đủ. Thật không dám dấu, năm xưa tên ác ma kia đã sử dụng Cửu Tinh Cấm Tiên đại trận mà nhốt chặt chúng ta tại đây, khiến chúng ta phải chịu đủ mọi loại thống khổ trong suốt hơn hai ngàn năm qua. Hôm nay gặp được tiểu bằng hữu, thì đó cũng chính là hy vọng thoát khốn của chúng ta vậy."

Lục Mộng Thần nghe xong rất là cảm động, vội vàng bước lên trước, rồi di chuyển chín viên cầu đưa ra khỏi vị trí cũ.

Oành! Cả tòa Lăng Phong thiên cung đều bị chấn động. Chín viên bạch cầu bắt đầu rung động kịch liệt, rồi bắn ra chín đạo quang mang mãnh liệt. "Oành" một tiếng vang lên, chín đại viên cầu hoàn toàn bị phá vỡ rơi xuống đất.

"Ha ha ha! Đã hai ngàn năm, chúng ta rốt cuộc cũng khôi phục lại tự do rồi!" Chín vị bạch phát lão nhân cất tràng cuồng tiếu, bọn họ lấy lại được sự tự do nên có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Lục Mộng Thần mỉm cười bước lên trước, vỗ tay phụ họa nói: "Chúc mừng chín vị tiền bối đã khôi phục được tự do!"

Xoát! Chín đạo hắc quang thoáng hiện, rồi kích thật mạnh vào người Lục Mộng Thần. Mặc dù đã có Thần Nhật chiến giáp bảo vệ và đã hóa giải đi một phần lớn lực lượng, nhưng dư lực vẫn còn rất mạnh, nên đã giáng cho thân thể hắn nặng nề quật xuống đất.

"Chư vị tiền bối, các người sao lại công kích ta?" Lục Mộng Thần dù có nằm mơ không hề nghĩ đến, chín vị Tán Tiên này sau khi thoát khỏi cấm chế, thì đột nhiên quay lại công kích vào hắn.

"Ha ha, tiểu tử, ngươi bị lừa rồi! Chúng ta không phải Tán Tiên, mà là Tán Ma!" Một lão nhân nhe răng cười nói.

Chú thích:

(1) hồng thủy đại dương – biển nước đỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện