Với tình hình hiện tại của anh, cần làm phẫu thuật loại bỏ các khối u tế bào ung thư ảnh hưởng đến các tế bào lành tính khác.

Tỷ lệ thành công rất thấp nhưng nếu người nhà muốn có thể mời bác sĩ riêng hoặc chuyển viện...
Nghe lời bác sĩ Lam, Tiết Nhu và Khang đồng thời rơi vào trầm mặc, đầu óc cô giờ đây trống rỗng không thể nghĩ được thứ gì, cô chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh.

Anh bất giác đưa mắt nhìn cô, nghĩ ngợi điều gì đó rồi lên tiếng:
- Không cần đâu, tôi thuận theo bệnh viện.
Tiết Nhu hơi ngẩn người, cô ngây ngốc nhìn anh.

Bác sĩ Lam thấy vậy chỉ đành gật đầu bảo anh làm thủ tục nhập viện.

Trùng hợp thay, anh vừa làm thủ tục xong đã có cô gái nhỏ chạy đến ôm chân anh.

Khá bất ngờ nhưng nhìn thấy Viễn Vương anh cũng biết được con nhóc chơi ngu vừa ôm chân anh là ai.
Cũng may mà anh không đẩy ra, không thì lại phải dỗ nó cả một buổi.
- Nhân Nhân, đứng dậy mau...
Anh khẽ cúi người nắm tay nó kéo dậy.

Con bé đứng dậy liền phóng lên ôm cổ anh, nó thơm vài cái lên má anh rồi hỏi:
- Papa nhớ con không?
Khang tay ôm con bé, ánh mắt nhìn nó đầy sự yêu chiều nhưng anh lại lắc đầu bảo không khiến nó mặt nhăn mày nhó la lối.
- Gì chứ? Papa sao có thể vô tâm mà không nhớ Nhân Nhân, Nhân Nhân đẹp thế cơ mà...!Phí công Nhân Nhân nhớ papa từ hôm qua đến giờ.
Nhìn dáng vẻ thất vọng ê chề của nó anh không kiềm lòng mà véo chiếc mũi nhỏ của nó.
- Con còn nói? Hôm qua đi có nói papa lời nào đâu, nhớ nhung gì kiểu vậy?
Hai ba con hắn bật cười khúc khích với nhau thu hút ánh nhìn xung quanh.

Tiết Nhu nhìn sơ qua chỉ thấy nhiều người đang đổ dồn ánh mắt về phía anh, cô hơi ngạc nhiên, sau lưng Khang có dính gì sao? Sao họ nhìn chăm chăm thế kia.
Ngẫm nghĩ lại cô vẫn không hiểu vì sao ai đi qua cũng phải nhìn anh một cái kinh ngạc rồi mới đi.

Khẽ thở dài, sao cô lại mắc công suy nghĩ thứ vô bổ này chứ? Họ nhìn thì cứ nhìn thôi, suy nghĩ đắn đo làm gì.

Đúng là dở hơi.
Đưa mắt nhìn cha con hắn thì cô hơi kinh ngạc.

Có lẽ cô đã biết vì sao nhiều người nhìn Khang rồi.

Nhìn xem anh đang bồng ai?
Bồng cô con gái bảy tuổi? Nhìn cái thân xác cao ráo của nó ai mà nghĩ nó bảy tuổi cơ chứ, nhìn cứ như mười mấy tuổi.


Haizz...!Con bé già trước tuổi mất rồi.
Tiết Nhu thở dài kéo anh về phòng riêng, Viễn Vương thản nhiên ngồi gọt hoa quả ăn, cậu ăn liên tục như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày.

Viễn Khang giật giật khóe môi.
- Em đi thăm bệnh hay đi ăn đám vậy?
Viễn Vương đang ăn thì bị làm phiền, cậu không kiên nệ lườm anh một cái rồi cho nốt quả nho vào miệng.
- Anh đâu giống người bị bệnh.

Nhìn xem, vợ còn ngồi ở đây mà lại ôm tình nhân.

Rõ ràng là đang hưởng thụ.
Khang thở dài bỏ mặc cậu, cô bảo bối nhỏ trong lòng đã ngọ nguậy.

Tiết Nhân đưa tay sờ gò má anh:
- Papa, papa phải mau khỏi bệnh nhá!
Anh ban đầu là ngây người sau đó đã nở nụ cười với con bé, khẽ đặt nụ hôn lên trán nó rồi gật đầu.
- Ừm, papa sẽ khỏi bệnh mà.
Sau vài thủ tục thì Khang được đưa vào phòng phẫu thuật gấp.

Tiết Nhu ở ngoài tim đập theo từng tiếng kim giây tí tách.
Cô rất sợ...!rất sợ Khang sẽ xảy ra chuyện gì đó...
Cô không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết trái tim đã bồi hồi thế nào.

Chỉ biết rất lâu sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ Lam là người ra đầu tiên.
Cô vội vàng chạy đến chỗ bà:
- Bác sĩ Lam...!Anh ấy làm sao rồi?
Bác sĩ Lam trầm lặng nhìn cô, bà ấy chậm trãi cỡ bỏ lớp khẩu trang bên ngoài, khẽ đưa ánh mắt khó xử nhìn cô:
- Xin lỗi...!Chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Sau tang lễ của Khang, Tiết Nhu tìm được hạnh phúc mới và về với nam tám đẹp trai, hai mái, sáu múi rất chi là ngon ghẻ!
[END]
Những dòng chữ ấy được đánh lên máy, ngay lập tức đã nghe tiếng bốp phát ra từ đầu cô.

Tiết Nhu xém xíu nữa là cắm mặt vào màn hình laptop.

Cô hậm hực quay ngoắt qua lườm tên vừa đánh mình.
- Mày điên à?
Viễn Khang thản nhiên uống một ngụm nước.


Còn điềm tĩnh tát vào đầu cô hai cái, sau đó hắng giọng:
- Học sinh ngu văn, muôn đời ngu văn.

Chí ích khúc cuối cũng phải miêu tả sự đau khổ của nữ chính chứ.

Ai đời chồng chết mà cảm xúc cụt ngủn như mày.

Thôi nghĩ viết đi là vừa.
Tiết Nhu nhắm mắt bịt tai làm ngơ anh, đợi đến lúc anh nói xong mới phản bác:
- Cho dù tao có ngu văn tao cũng viết được cảnh mày chết trên bàn mổ.
Viễn Khang giật giật khóe môi.

Gì chứ? Viết được cảnh anh chết trên bàn mổ á? Đùa nhau à? Nhìn xem, chưa gì đã cho anh vào phòng phẫu thuật rồi chết, đã miêu tả gì đâu? Anh thở dài ngao ngán ngồi xuống giường.

Con bầu nhà anh dạo gần đây bị điên trầm trọng.

Đi mua có cử thuốc cho anh mà nó tưởng tượng được 7749 cảnh ngược tàn tạ.

Về nhà thẩy bịch thuốc đó cho anh tự sinh tự diệt rồi ngồi vào bàn điên cuồng đánh máy viết truyện, TRỞ THÀNH MỘT TIỂU THUYẾT GIA VIẾT TRUYỆN DỞ HƠI NHẤT HỆ MẶT TRỜI!
Hôm qua còn mơ màng không biết cô làm gì, hôm nay mới phát hiện là cô viết truyện cả đêm.

Đã vậy còn viết ra nhiều thứ khiến anh đọc xong xây xẩm mặt mày, thiếu điều tăng xông ngất ngay tại chỗ.

Phải thừa nhận trí tưởng tượng của Tiết Nhu rất phong phú.
Có thể nghĩ ra cả chục tình tiết quay như chong chóng.
Tiện tay xoay ghế Tiết Nhu đối diện với mình, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi bắt đầu phân tích.
- Có ai như mày không, viết ba chồng chết luôn mới ghê.

Đã vậy còn viết đấu đá với ba chồng cơ.

Còn làm nữ chính "MẠNH MẼ" bảo vệ chồng con cơ...
Hai từ mạnh mẽ được nhấn mạnh khiến cô phát ngượng.
Tiết Nhu cười hì hì xem như không có chuyện gì.

Thật ra lần trước cô đã gặp ba Khang rồi, do thấy ông có nét mặt hung dữ quá cô mới viết như thế.

Nghĩ lại trong truyện cô quay xe tám chục vòng, quay đi ngẫm lại thì vẫn tự cứu sống bản thân.

Đúng là quyền lực của người tạo ra truyện.
Viễn Khang thở dài ngao ngán, nhìn nét mặt thích thú của cô, Khang chỉ biết im lặng mà cười trừ.

Có trời mới biết anh hiện tại đang gào thét trong lòng, anh bắt đầu đòi hỏi:
- Mày phải cho chồng mày nam tính một xíu chứ.

Sao lại cứ suốt ngày ôm con không biết nữa...
Đến đây Tiết Nhu đã bật cười khúc khích, cô nhìn vẻ mặt bất mãn của Khang trong lòng lại vui sướng tột đột.

Đã vậy cô phải viết thêm vài bộ cho chồng cô làm tiểu bạch thỏ.

Hoặc viết thêm vài bộ đam mỹ chồng cô làm tiểu mỹ thụ cũng ok lắm.

Không đến nổi nào...
Tiết Nhu nở nụ cười ranh mãnh, cô từ ghế phóng lên người Khang, ôm anh như đứa con nít, cạ cạ gò má mình vào gò má anh.

Cái vẻ này chắc chắn là chẳng tốt lành gì.
Ư ry nhằng, y như rằng, vài giây sau cô liền nói:
- Khang Khang, tao thấy mày làm tiểu mỹ thụ cũng ok lắm.

Để tao cho mày làm nam chính trong truyện boy love sắp tới của tao nhé?
Ngay lập tức anh thẳng tay vố vào đầu cô cú tát đau điếng khiến cô phải nhăn mặt.
Anh thật muốn hất cô ngã xuống sàn, nhưng cái vì cái bụng to tròn này anh phải tiết chế.

Nếu không, có khi giờ này anh và Tiết Nhu đang đánh lộn không chừng.
Bất ngờ bị đánh cô liền mếu máo uất ức, Khang chỉ nhàn nhạt nhún vai mặc kệ cô.

Ông đây đang bệnh, đang mệt không rảnh mà đi dỗ con dở hơi này.
Nghĩ thế nào anh cũng không thể tin Tiết Nhu có thể đi mua cử thuốc mà viết ra nguyên một diễn biến truyện "lâm li bi đát", mặc dù không có mở đầu.

Còn tài hơn cả là khi đọc vào anh cũng cảm nhận được cô đang khiến nhân vật tên Trần Viễn Khang trở nên tồi hơn chữ tồi! Vì nhân vật tên anh, nên anh nhột!
Cô hậm hực lườm anh cái sắc bén.
- Mày giỏi thì đuổi tao ra khỏi phòng đi.

Ở đó mà giận với dỗi.

Tao cho mày sống từ đầu truyện...!À không từ giữa truyện đến cuối truyện mới ngủm còn gì? Đâu có vất vả gian truân như tao, phải bôn ba khắp nơi để bảo vệ tổ ấm nhỏ...
Có lẽ sợ không đủ tính chân thật nên cô đã vừa nói, vừa dang tay biểu hiện sắc mặt tha thiết cao cả, bàn tay uyển chuyển khép vào lòng như thể đang giấu người trong mộng.
Nhìn một màn này Khang đã nổi hết da gà.

Anh chắp tay lạy cô vài cái:
- Thôi mày tha tao.


Suốt ngày xem phim rồi viết mấy cái vớ vẩn.

Đang bầu mà viết sinh non? Rồi xém chết, bại liệt các thứ.

Chắc tao kí cái đầu mày quá con heo ngu ngốc!
Miệng thì trách cứ nhưng cánh tay lại kéo cô vào lòng vuốt ve.

Tiết Nhu bất mãn thở dài:
- Hay tao sửa lại đoạn xe tông.

Tao để mày đến nhận xác tao, thấy tao nằm trong nhà xa...!*bộp*
Móa...!!!! Cái mỏ xinh xắn của cô!!
Cái miệng đẹp đẽ đang nói mà thằng chồng chết tiệt lại ngang nhiên vã nó không thương tiếc.

Cô đau đớn ôm cái miệng đáng thương của mình, còn không quên chửi rủa anh:
- Con mẹ mày, tao đang nói luôn đó thằng chosa.
Khang mặt mày tối đen, còn không đợi cô hỏi lý do anh đã đưa tay cốc thẳng vào đầu cô thêm vài cái cho hả cơn giận.
- Cái miệng mày mắm muối từa lưa, hôi chết đi được.

Tốt nhất là im luôn đi.

Mở miệng chẳng có gì tốt đẹp.
Ai đời cứ mở miệng ra là chết chóc.

Thật muốn tát cho nát cái miệng này.
Tiết Nhu vậy mà lại lăn ra giận dỗi anh.

Cô ức lắm.

Dù viết được bộ truyện không đầu nhưng có thân và kết, cũng có ngược Khang nhưng cô vẫn cảm thấy ức lắm.

Ngược Khang nhiêu đó với cô vẫn chưa đủ.

Đáng lý cô phải viết anh bị đâm thuê chém mướn các thứ.
Nhưng mà mặc kệ đi, cô cất công viết ra "cả bộ" lạng lách đánh võng vậy rồi Khang cũng nên có một câu khen cô chứ?
Nghĩ vậy, cô liền trườn lên người anh, giở giọng trẻ con.
- Chồng à...!Tao cất công viết tình tiết ly kỳ như vậy, mày cũng nên có một câu khen tao đi chứ?
Khang nhìn vẻ mặt mong chờ này của con bầu này chỉ đành nở nụ cười thân thiện.
- Ừm, tao nên khen ấy nhễ?
Thấy sự hợp tác của anh, cô không chần chừ mà gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng chưng chờ đợi lời khen.
- DỞ TỆ!
- Con mẹ mày, tối này ra phòng khách ngủ đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện