Tiết Nhu, anh là lần đầu làm chồng người ta, còn rất nhiều thứ không biết.

Nên đừng giận anh.
Giọng nói Khang ấm áp đến lạ, thứ bên trong lòng ngực trái Tiết Nhu bất giác đập nhanh, nó như đang bị lời nói ấy kích thích.

Đôi má trắng nõn chỉ trong vài giây đã đỏ ửng.
Tiết Nhu ngại ngùng che mặt lại:
- Khang ơi, mày tha tao đi, mày nói thế lát ai mà ngủ cho được?
Viễn Khang nhếch mép cười nhẹ.

Anh lấy khăn lau chân cho Tiết Nhu rồi mang chậu nước đi dẹp.

Tiết Nhu ngồi trong phòng không khỏi hồi hộp, thằng chồng cô sáng giờ cứ sến kiểu gì ý.

Ngọt chết cô rồi!
[...]
Tiết Nhu và Viễn Khang ngồi trên giường đối diện nhìn nhau một hồi lâu đến lưng cũng đã mỏi rã ra.


Cô nằm dài xuống giường rên rỉ:
- Tao không muốn ngủ...
Viễn Khang liếc nhìn con vợ lười biếng rồi nằm xuống thuận tay kéo cô vào lòng:
- Em không ngủ thì để con anh ngủ.
Tiết Nhu nhăn mặt, ngồi dậy:
- Đâu phải tao không ngủ, là cái đứa trong bụng không cho tao ngủ!
Cô nảy người uất ức chỉ tay vào phần bụng.

Khang vẫn không chút nương tay mà cốc vào đầu cô một cái.

Khiếp thật, làm chồng cô được vài ngày là lên đời luôn rồi.
Đôi mắt long lanh sương ướt liếc nhìn Khang, bây giờ anh không dỗ cô, cô khóc một trận cho xem.
Khang thấy mà bật cười khúc khích:
- Đừng, đừng khóc nha...!Cười chết người đấy!
Tiết Nhu mặt mày đều tối sầm lại.

Ý gì đây? Ý nói cô hề hước?
Móa, có thằng chồng kiểu này không có còn hơn.

Vợ mình sắp khóc tới nơi mà còn cười giễu cợt thế.

Cưới bạn thân làm chồng là một sai lầm!
Cô im lặng đâu phải là không tức giận.

Nhưng cái thằng chồng điên khùng kia không biết có hiểu hay không mà càng lúc càng cười lớn, đã thế còn luôn miệng bảo cô làm trò hề.
Ủa? Lộn kịch bản rồi, phải ấm áp dịu dàng như lúc nãy chứ?
Tiết Nhu ấm ức:
- Nãy còn bày đặt ấm áp dịu dàng các thứ, gồng chẳng được bao lâu đã quay lại làm con điên...
Nói xong còn chẳng buồn nhìn đến sắc mặt của Khang mà òa khóc lớn than thân trách phận:
- Ông trời ơi sao ông cho con thằng vợ mà nó ngỗ nghịch thế hả ông...!Con không muốn ở với nó nữa...!Hic...

Một màn này đã khiến Khang đơ hoàn toàn cơ mặt.

Nhìn vẻ mặt ngáo ngơ ấy Tiết Nhu lại hả dạ đến lạ.
Viễn Khang cầm lấy cái gối vứt thẳng vào mặt Tiết Nhu:
- Bây giờ đã một hai giờ sáng, la hét hồi mẹ dậy bây giờ.
Cô im bặt, quên mất giờ này đã là đêm khuya.

Tuy thế nhưng cô vẫn ôm lấy cái gồi mà mếu máo:
- Mười mấy năm tình cảm, giờ bạn hết thương mình rồi.

Bạn hết cần mình rồi...
Viễn Khang nghe mà chỉ biết thở dài bất lực.

Anh kéo cái gối ra, dang tay ôm cô vào lòng:
- Là ai hết thương ai?
- Bạn hết thương mình rồi, bạn đi ra đi...
Miệng thì đuổi anh mà hành động thì là ôm cứng lấy anh.

Cái này được gọi là con tim tỷ lệ nghịch với lý trí đúng không nhỉ? Hay là "nói một đằng làm một nẻo"? Có vẻ là cả hai!
Tiết Nhu nếp mặt vào vòm ngực mềm mại, trên người Viễn Khang nơi tuyệt nhất chính là ngực.

Nói ra thì biến thái thật nhưng biết làm sao đây, vì nó vốn là vậy mà.
Bàn tay thanh mảnh nhè nhẹ vuốt sống lưng cô, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập tới, dù vậy Tiết Nhu vẫn cố không muốn ngủ.

Lúc chiều khi lướt web thấy người ta công khai tình cảm thắm thiết cô cũng muốn lắm chứ bộ.

Chỉ là không biết nên mở lời thế nào.
Viễn Khang nhận thấy sự lì lợm của cô vợ, anh cúi xuống:
- Có gì muốn nói?
Tiết Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, chắc do cô đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên giờ muốn nghe câu yêu thương từ chị chồng trước khi ngủ.

Cô lẩm nhẩm:
- Bạn hết thương mình rồi...
Khang thật sự muốn ngã ngửa tại chỗ, xoay đi xoay lại vẫn chỉ là một chuyện đó ư? Bàn tay anh véo gò má bánh bao:
- Là ai hết thương ai?
- Là bạn hết thương mình.
Khang ồ một tiếng rồi thôi.

Trong lòng Tiết Nhu thoáng chốc hụt hẫng, đột nhiên giọng Khang một lần vang bên tai:
- Tiết Nhu, mười lăm năm qua...!Chưa bao giờ anh hết thương em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện