Papa, con muốn cái màu hồng kia.
Tiết Nhân vừa được papa rửa mặt xong đã vội chạy ra, kêu anh mở tủ rồi chỉ tay vào chiếc váy hồng trên cùng.
- Cái này dúng không?
Khang bật cười chỉ tay vào cái váy hồng duy nhất trên cùng.

Tiết Nhân liền thích thú gật đầu.

Anh lấy nó xuống rồi đưa cho con bé.

Con bé cầm lấy, một lúc sau liền ngốc nghếch nhìn anh:
- Papa, cái này mặc thế nào ạ?
Gương mặt nhỏ nhắn ngờ nghệch mếu máo, lộn xuôi lộn ngược nó cũng như vậy, không có gì khác biệt cả...!Bất mãn với chiếc váy con bé liền mếu máo òa khóc.

Khang nhìn mà bật cười thành tiếng, nhìn xem, khóc một phát là gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Nói sao con bé cũng chỉ là con nít, bất mãn thì chỉ biết khóc.
Tiết Nhân tay cầm chiếc váy hồng xà vào lòng anh khóc nấc, Viễn Khang đưa tay vuốt ve cô gái nhỏ, anh nhẹ giọng an ủi:

- Ngoan ngoan, đừng khóc đừng khóc, papa mặc cho con ha?
Anh xoa đầu dỗ ngọt Tiết Nhân rồi cầm lấy chiếc váy từ tay con bé.
Tiết Nhân bất mãn với chiếc váy liền ôm cứng lấy cô anh không chịu buông, hễ anh đưa chiếc váy lại gần là đẩy ra.

Sao anh thấy nhiều cái nó còn ngang ngược hơn mẹ nó vậy? Có lẽ bây giờ anh đã có câu trả lời rồi, Giai Giai ngang ngược số hai thì Nhân Nhân ngang ngược số một.

Hai mẹ con nó thay nhau mà ngang ngược, làm nư với anh.
- Nhân Nhân, mặc đồ vào nào, papa còn đến công ty nữa.
Dù đã dỗ ngọt bằng mọi cách nhưng con nhóc này hình như quê quá nên không thèm nhìn đến đồ nữa, vẫn cứ khư khư ôm lấy cổ anh.
Gương mặt xinh xắn dụi vào bả vai anh:
- Papa mặc đi, con không mặc...
À ừm, cái giọng điệu này chính là mẹ nó truyền cho nó.

"Cha truyền con nối" giờ đây đã biến thành "mẹ truyền con nối" rồi.

Làm cái gì cũng giống mẹ, anh búng nhẹ vào chiếc trán nhỏ mềm mại:
- Nói như thế là hỗn biết không?
Tiết Nhân ấm ức đưa tay lau nước mắt, con bé tùy tiện xì mũi vào áo anh, còn vô tư gãi mũi vài cái sau đó liền đáp:
- Không!
Chiếc môi lẫn má đều phồng ra, hơn cả thế là nó chơi dơ, phun nước miếng.

Khang bất giấc đưa tay vỗ nhẹ vào má nó.

Anh đanh giọng.
- Nhân Nhân!
Giọng điệu nghiêm khắc cộng thêm cái vỗ má vừa rồi đã khiến con bé sợ hãi mà òa khóc.

Anh tức giận nắm tay con bé bắt khoanh lại, giọng đầy nghiêm khắc:
- Ai dạy con như thế?
Anh đanh giọng tra hỏi, nhưng con nhóc này lòng tự ái cao lắm, bị đánh hoặc bị la một cái thôi đã không thèm nhìn mặt anh.


Tiết Nhân khóc giẫy giụa muốn đẩy anh ra, anh sợ nếu còn không buông thì nó giẫy tử mất.
Tiết Nhân ngồi bệch xuống sàn khóc lớn, đã thế còn hung dữ hét vào mặt anh, cánh tay hư hỏng kia giơ lên như muốn đánh cả anh.

Khang trợn mắt liếc nó, cái nết gì mà dữ vậy không biết.

Chỉ không mặc được cái váy thôi mà đã khóc lóc như thế, mốt không cho nó cưới chồng chắc nó nắm đầu anh luôn quá.
Anh càng không nói gì con nhóc kia càng làm tới.

Không biết là nó muốn nói gì nhưng theo quan xát là nó hét một tràn dài vào mặt anh.

Nó bây giờ cứ như Giai Giai lúc trước vậy, dữ hết phần thiên hạ.

Mới sáng ra đã quạo quọ với anh, không biết là lại bị gì đây.
Khang khẽ thở dài, anh đi đến kéo cơ thể nhỏ bé kia dậy.

Tiết Nhân khóc đến mặt mày đỏ bừng lên, cơ thể nhỏ bé run cầm cập.

Anh ôm nó vào lòng vuốt ve, ấy thế mà nó vẫn khóc y như có ai đó đang khống chế.
- Mẹ...!Mẹ...!Mẹ ơi...
Vô tình anh nghe thấy vài tiếng mẹ phát ra từ miệng con bé, linh cảm có gì đó không đúng, linh tính mách bảo anh nên gọi cho cô.

Khang vuốt ve con gái nhẹ giọng:

- Ngoan nào, nín nín, ba gọi cho mẹ.
Vừa nghe đến đó thôi Tiết Nhân đã nín khóc, con bé thút thít vài cái liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh.

Như thế càng chứng tỏ có vấn đề, anh vội lấy điện thoại gọi cho Giai Giai.

Chuông điện thoại reo một lúc lâu nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Lòng anh càng bồn chồn hơn, kiên nhẫn gọi lại cuộc thứ hai, rất may cô đã nhấc máy.
Anh còn chưa kịp nói lời nào, bên kia đã vang lên giọng nói hấp tấp của Minlia, giọng cô ấy nghẹn ngào:
"Ông chủ, ông mau sang đi..."
Đôi mày Khang khẽ nhíu lại:
- Chuyện gì? Cô ấy đâu?
Lòng anh chợt trở nên lo lắng, tấm thất như muốn ngừng đập, đầu dậy bên kia liên tục vang lên tiếng bác sĩ và y tá, tiếng máy móc cũng rất chói tai.

Minlia thút thíc vài tiếng sau đó nghẹn ngào:
"Ông chủ, ông mau sang đây nhìn mặt cô Giai Giai lần cuối đi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện